An Hạnh Nhi cũng bất giác cắn môi.
Có ảo giác hình như cô đã quấy rầy họ.
Lại có cảm giác.
Hình như cô đã phát hiện bí mật gì đó, sắp bị giết người diệt khẩu.
Bầu không khí có hơi cứng ngắc.
Tiêu Việt Duệ chủ động mở miệng nói: “Hạnh Nhi.”
Giọng nói rất điềm tĩnh.
An Hạnh Nhi nhìn, giải thích: “Tôi có vài lời muốn nói với anh.”
“Được.” Tiêu Việt Duệ lúc đó dường như vẫn mỉm cười.
Chính là nụ cười trong sáng.
Hoàn toàn không giống người đàn ông có thể làm ra chuyện bỉ ổi gì đó.
Lại vì Hạ Tư Tư.
Khiến bản thân trở nên khổ sở như vậy.
“Hai người hay là rời khỏi trước đi.” Tiêu Việt Duệ nói với Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc: “Tôi không sao.
Tần Thạc dường như trợn ngược mắt.
Chân đã què một cái, còn không biết ngại nói mình không sao.
Lẽ nào thật sự chết rồi mới tính là có chuyện sao?!
*Đi thôi.” Diệp Thương Ngôn thấp giọng nói với Tần Thạc.
Tần Thạc cùng Diệp Thương Ngôn rời khỏi.
Khi đi qua bên cạnh An Hạnh Nhi.
“Tôi ở bên ngoài đợi em.” Là Diệp Thương Ngôn nói với An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi còn chưa đồng ý.
Thì Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc đã đi rồi.
An Hạnh Nhi hít sâu một hơi.
Tự dưng có hơi đè nén.
Diệp Thương Ngôn thật sự, vẫn sẽ cho người ta cảm giác áp bức.
An Hạnh Nhi đi tới trước mặt của Tiêu Việt Duệ, ngồi trên chiếc ghế cạnh giường.
“Hạnh Nhi, cô là đến khuyên tôi đừng làm khó Tư Tư phải không?” Tiêu Việt Duệ mặt mày bình tĩnh, dường như sớm đã làm tốt chuẩn bị bị vạn người phỉ nhổ.
Kiếp trước.
Cô quả thật cũng dùng rất nhiều lời không hay để trách móc Tiêu Việt Duệ.
Sau này sau khi biết chân tướng, một khoảng thời gian rất dài cô đều muốn xin lỗi Tiêu Việt Duệ.
Nhưng lúc đó, khoảng cách với Tiêu Việt Duệ đã càng lúc càng xa, có một số lời luôn giấu ở trong lòng.
Cô nói: “Không phải, tôi là tới nói với anh, mặc kệ gặp phải chuyện gì, mặc kệ Tư Tư phản kháng tới mức nào, mặc kệ cần cái giá lớn cỡ nào, xin anh nhất định phải khiến Tư Tư gả cho anh.”
Tiêu Việt Duệ rõ ràng đã sững sờ.
Anh ta không tin, An Hạnh Nhi sẽ nói ra lời lẽ này.
Đổi thành bát kỳ ai, đều cảm thấy anh ta vô cùng bỉ ổi.
“Cô không cảm thấy Tư Tư tủi nhục sao?” Tiêu Việt Duệ hỏi.
An Hạnh Nhi khẽ mỉm cười: “Anh càng tủi nhục hơn.”
Tiêu Việt Duệ nhíu lại.
An Hạnh Nhi nói: “Tóm lại, những cái không hay đối với anh trước đây, tôi thật lòng nói một lời xin lỗi với anh.”
“Hả?” Tiêu Việt Duệ dường như càng thêm nghỉ hoặc.
Cái gì gọi là những cái không hay trước đây.
“Chính là.” An hạnh Nhi mỉm cười: “Cùng với Tư Tư ghét anh.”
Tiêu Việt Duệ cũng mỉm cười: “Tôi biết.”
Anh ta biết, anh ta không được Hạ Tư Tư chào đón cỡ nào..
/273
|