Trong phòng tràn ngập không khí xấu hổ.
Tiền Ý Ý cầm ly nước chanh nhìn đèn neon ở ngoài cửa sổ. Lương Quyết Thành đã mặc xong đồ của nhân viên phục vụ, lau mái tóc ướt sũng.
Qua một lúc lâu, nhiệt độ ở hai má Tiền Ý Ý mới dần dần hạ xuống.
Cô không ngờ sẽ được thấy mỹ nam Lương Quyết Thành tắm, nên cô quay đầu lại rất nhanh. Những thứ không nên nhìn thấy cô cũng đã thấy không ít...
Chỉ mới là thiếu niên 17 tuổi thôi, nhưng dáng người của Lương Quyết Thành đúng là tốt...
Tiền Ý Ý vỗ vỗ hai má mình, ho khục khục để trấn định lại, đẩy mấy tấm thẻ trên bàn qua chỗ thiếu niên đã ăn mặc chỉnh tề.
"Bạn học Lương, chỗ này tớ có mấy tấm thẻ, tiền bên trong cũng không giống nhau. Cái này bên trong có khoảng trăm vạn, cái này 300 vạn, cái này hình như là 500 vạn. Cậu thích cái nào thì cứ lấy, cái đó sẽ thuộc về cậu. Hoặc cậu có thể lấy toàn bộ."
Tiền Ý Ý cố gắng nhớ lại, nhưng cô có quá nhiều thẻ, tiền tùy thân mang theo cũng không lớn, số tiền có lẽ nằm trong phạm vi này.
Lương Quyết Thành đứng cạnh cửa sổ, đút tay vào túi. Tóc của anh vẫn còn ướt, từng sợi từng sợi rũ xuống trán.
Lần khỏa thân ngoài ý muốn lúc này đối với anh cũng không có gì phức tạp, ngoại trừ tai có chút hồng thì cả người rất bình thường.
Thiếu niên sau khi tắm rửa còn mang theo chút ẩm ướt lạnh đến thấu xương, lỗ tai đỏ bừng làm giảm đi khí chất của anh. Nhưng lúc anh ngẩng đầu nhìn Tiền Ý Ý, cái ánh mắt đó làm Tiền Ý Ý muốn né tránh.
"...Cậu muốn bao dưỡng tôi?"
Lương Quyết Thành có chút buồn cười.
Gủi ro gặp phải đại tiểu thư, là một đỉnh cao mà không thể chạm vào được. Một tấm thẻ trong tay cũng có thể thay đổi được số mệnh của một con người bìnhh thường. Bộ dạng đó của cô giống như đang đẩy một ly trà sữa, một túi gà rán.
Ngụm nước trong miệng Tiền Ý Ý thiếu chút nữa bị nghẹn.
"Tớ không có ý này?!" Tiền Ý Ý đầy đau khổ, "Không đúng, ý cậu nói là gì... Ai, được rồi, tớ sẽ nói rõ cho cậu."
Tiền Ý Ý không có ý định công khai việc của mình, chỉ thuận miệng nói ra: " Tớ biết cậu học rất tốt, làm cái gì cũng rất tốt, anh Chu Tam rất coi trọng cậu, điều đó chứng minh cậu rất có tiềm lực. Cậu cứ xem tớ là nhà đầu tư, chờ cậu trưởng thành rồi hồi tiền sau cũng được."
Trước dùng tiền để kéo gần quan hệ, sau lại để Lương Quyết Thành giả làm bạn trai của mình, hết thảy đều thuận lý thành chương.
Lương Quyết Thành nhìn thiếu nữ trước mắt.
Nói dối.
Cô không phải ý này.
Lúc trước cô còn chẳng hề biết anh sẽ làm gì, thế mà bây giờ lại đưa túi tiền để nuôi anh.
Đến cùng cô muốn làm cái gì đây?
Lương Quyết Thành rũ mắt.
Kệ cô muốn làm gì, anh không có ý định làm theo.
"Tôi từ chối."
Lương Quyết Thành giả bộ sắp xếp đồ của mình, giọng điệu rất lạnh nhạt: " Cậu giúp tôi sau này tôi sẽ lại cho cậu, về phần khác thì đừng suy nghĩ nữa."
Không thể nào.
Vẻ mặt của Tiền Ý Ý rất vô tội:" Tớ còn chưa nói gì hết mà, sao cậu biết tớ sẽ nói gì?"
Lương Quyết Thành nhìn Tiền Ý Ý. Cái nhìn này, có cảm giác hiểu rõ mọi thứ làm Tiền Ý Ý cảm thấy chột dạ.
"Mặc kệ cậu đang nghĩ gì, đáp án của tôi là không."
Lương Quyết Thành mở cửa phòng, không hề lưu luyến quay người đi ra.
Hiện tại anh không còn tồn tại ý nghĩ như trước nữa.
Bây giờ anh không xứng.
"Bạn học Lương?!"
Tiền Ý Ý không đuổi theo, ba tấm thẻ trước mặt lại lần nữa bị từ chối.
Ai, Tiền Ý Ý nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, mặt mày ủ rũ. Sao đưa tiền lại khó như vậy trời.... cô chừng nào mới thuận lý thành chương nói ra yêu cầu của mình được đây?
Lương đại lão đúng là khó gặm, nếu đổi lại thành người khác ai có thể qua được chiêu này?
Giả làm bạn trai rất dễ để kéo gần khoảng cách của hai người hơn. Nếu như đổi thành người khác thì Tiền Ý Ý rất lo lắng. Đối với một người một lòng muốn báo thù nghiệp lớn, trong mắt không có giới tính, là boss phản diện lãnh khốc không gần nữ sắc, cô mới cảm thấy an toàn nhất.
Anh lớn lên rất có sức thuyết phục, cô gái trẻ thích thanh niên tuấn tú là chuyện bình thường, hơn nữa anh học còn rất tốt, dù có thêm điều kiện thiếu tiền. Quả thực là người phù hợp với yêu cầu của Tiền Ý Ý nhất.
Thật khó để bỏ qua Lương Quyết Thành chọn người thứ hai.
Tiền Ý Ý cầm tấm thẻ, cau mày, phải nghĩ biện pháp để cậu ta đáp ứng mới được.
*
Lớp 1 và 11 cùng học chung tiết thể dục, hai lớp chiếm một nữa sân trường. Nữ sinh ngồi bên cạnh sân tập, nam sinh nhễ nhại mồ hôi đánh bóng chuyền.
Lúc này không có Lương Quyết Thành. Đại lão rất thường xuyên trốn tiết.
Tô Á Na kéo tay Tiền Ý Ý chạy vào chỗ bóng râm. Bây giờ còn chưa đến tháng 10, giữa trưa trời rất nóng, phơi nắng một tiết thì mặt đã đỏ như trứng.
Không chỉ hai người, nữ sinh của hai lớp đều hoạt động dưới bóng cây.
"Chị cậu kìa?"
Hà Ứng Hoan ôm cánh tay Tiền Ý Ý, đảo mắt liếc nhìn bên kia, bĩu môi: "Cô ta đang nhìn cậu, ý trong lòng chẳng chịu che giấu gì cả."
Ban nhất và mười một cùng học chung một tiết thể dục, lúc trước Tiền Ý Ý luôn trốn trong phòng học nên chưa từng tới đây. Đây là lần thứ nhất trong giờ học cô gặp Tiền Ý Ý.
Hà Ứng Hoan nói cái nhìn Tiền Mân Văn đối với Tiền Ý Ý chả khác gì con dao cả.
Tính Tiền Mân Văn rất nóng.
Mấy ngày trước lúc mẹ nói sẽ mua xe cho cô ta, Tiền Mân Văn hoan hô như chim sẻ. Đợi trái đợi phải cho đến lúc mẹ Tiền gọi điện thoại mới biết được, xe kia là của Tiền Ý Ý.
Xe đã đến tay, nhưng nghĩ đến chiếc xe này vốn là của Tiền Ý Ý, Tiền Mân Văn rất không tự nhiên, rất không thoải mái.
Rõ ràng cô mới là con ruột, tại sao lại khiến cô chẳng khác gì ăn xin? Đối mặt với chú Lưu đón đưa, xấu hổ và nhục nhã làm Tiền Mân Văn không cách nào thở nổi.
"Văn Văn, người khác nói em gái cậu và Tào Khung yêu nhau là thật sao?" Nữ sinh ban nhất quay quanh Tiền Mân Văn, "Nghe nói nhà Tào Khung rất có quyền, là thật à?"
Nhắc tới việc này càng làm Tiền Mân Văn mất bình tĩnh.
Cô biết Tào Khung. Mẹ Tiền luôn dặn đi dặn lại phải tạo quan hệ tốt với Tào Khung. Nhưng hai lần cô đi tạo quan hệ nhưng đều bị quạt mặt trở về. Nhất định là Tiền Ý Ý đã chê cười cô, mới làm Tào Khung đối xử như thế với cô.
Nhưng gì Tào Khung đem tới cho cô đều không tốt đẹp. Tiền Mân Văn nghĩ đến là cái tên này thì nghĩ ngay đến Tiền Ý Ý, nghĩ đến sự sĩ nhục.
"Tớ không biết." Tiền Mân Văn xụ mặt.
Bây giờ cô chỉ muốn Tiền Ý Ý đừng xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ có cô mới là con gái Tiền gia. Muốn ông nội đưa Tiền Ý Ý đi chỗ khác, đừng làm phiền cô là được.
Vì thế, cô đi làm một việc trái với ý định của mình.
"Ý Ý."
Tiền Mân Văn đứng dậy đi đến chỗ Tiền Ý Ý, tươi cười dịu dàng: "Chị em chúng ta rất lâu rồi còn chưa nói chuyện, chạy một vòng với chị được chứ?"
Tiền Mân Văn trên danh nghĩa vẫn là chị của Tiền Ý Ý, giọng nói rất điềm đạm, thái độ khách khí. Tiền Ý Ý giương mắt nhìn cô ta, lười biếng đứng dậy.
Vẫn nên cho cô ta mặt mũi.
"Mẹ đã đưa xe cho chị rồi, chị rất thích." Tiền Mân Văn cùng Tiền Ý Ý kề vai sát cánh, một bên mắt của cô ta cũng có thể thấy đôi má của Tiền Ý Ý. Học sinh cấp ba không thể trang điểm, Tiền Ý Ý thậm chí cũng không thoa kem chống nắng, da trắng nõn như trứng gà, dưới ánh mặt trời giống như phản quang.
"Chị thích là được rồi."
Tiền Mân Văn và Tiền Ý Ý thật sự không có gì để nói, thả chậm bước chân, đợi Tiền Mân Văn nói xong thì đi.
"Ý Ý mày nên xin lỗi tao." Đi đến khán đài bên cạnh, Tiền Mân Văn tươi cười nói: " Xe của tao mày lại dùng thành cũ."
Tiền Ý Ý dừng chân lại.
Cô không thể tưởng tượng nổi sắc mặt của Tiền Mân Văn.
Chiếc xe là của ông nội đưa cho cô, lúc Tiền Mân Văn trở lại, ông đã nói qua, miễn là đồ ông và chú mua cho thì đó đều là của cô, kể cả chiếc xe này.
Tiền Ý Ý cảm thầy dù sao Tiền Mân Văn cũng là con ruột, nếu không có lỗi gì, những thứ này đều sẽ là của Tiền Mân Văn. Nếu Tiền Mân Văn muốn, cô sẽ đưa lại.
Nhưng này không có nghĩa là cô nợ Tiền Mân Văn.
Nói cho cùng hai người đều là người bị hại, không ai xin lỗi ai.
"Cô muốn nói cái gì?"
Tiền Ý Ý bình tĩnh nói.
"Tao muốn nói cho mày biết, những thứ trong tay mày đều là của tao."
Giọng nói Tiền Mân Văn nhẹ nhàng,:"Những thứ này tao sẽ cầm về từng thứ một."
"Mày nói xem, giữa mày với tao, ông nội sẽ chọn ai?"
Tiền Mân Văn dùng sức kéo tay Tiền Ý Ý về phía mình.
Thân thể Tiền Mân Văn ngửa ra sau, mặt hoảng sợ, miệng hơi mở.
"Chị, sao chị lại kéo em!!!"
Tiền Ý Ý bị kéo kịp phản ứng lại, đoạt trước lời của Tiền Mân Văn.
Vẻ mặt Tiền Mân Văn đành khiếp sợ.
Ngắn ngủi vài giây, hai chị em người trước người sau ngã sấp xuống bậc thang.
Tiền Mân Văn té dưới cùng, Tiền Ý Ý ngã trên người cô ta, thiếu chút nữa bay luôn linh hồn của cô ta.
Một giây biến cố này mọi người đều thấy rất rõ ràng. Hà Ứng Hoan và Tô Á Na biến sắc vội vàng chạy tới.
"Tiền Mân Văn mày không thấy xấu hổ à, lại dùng mánh khóe độc ác này!"
Hà Ứng Hoa và Tô Á Na nâng Tiền Ý Ý dậy, Tiền Ý Ý thử cử động, mặt lập tức biến sắc.
Chân cô bị trật rồi.
Tiền Mân Văn được nữ sinh ban nhất đỡ dậy, hai mắt đỏ bừng.
"Ý Ý, sao em có thể đẩy.." Cô ta muốn nói lại thôi.
Tiền Ý Ý cũng lười giả bộ tỉ muội tình thâm với Tiền Mân Văn.
"Chị, lúc chị vừa nói xong thì liền cầm tay tôi ngã ra sau. Chị muốn tôi ngã, hay là muốn ngã trên người chị?"
Những lời này của Tiền Ý Ý làm toàn bộ người trên sân trường hoài nghi.
Tiền Mân Văn cắn chặt muôi: "Em là em gái chị, chị sẽ nhường cho em. Nhưng chuyện này em rất quá đáng."
Tiền Ý Ý vịn vai Hà Ứng Hoan, lạnh lùng nói ra: "Khu khán đài có lắp camera, dù biết độ HD không cao nhưng cũng quay rõ hết mọi thứ."
Mặt Tiền Mân Văn biến sắc.
Ban nhất và ban mười một vì Lưu Nhã làm cho cứng nhắc không chịu nổi, hai chị em một người ban nhất, một người ban mười một, lại xảy ra như việc này. Trên sân tập nam sinh người một lời tôi một câu, bầu không khí càng ngày càng khẩn trương.
Tiền Ý Ý khập khễnh tìm giáo viên xin nghỉ, cô nghĩ mình bị trật chân, muốn đi bệnh viện.
Tiền Mân Văn cũng như thế.
Giáo viên thể dục gặp việc này thì đau đầu, tranh thủ thời gian thả người, đưa người đến cổng.
Lúc này không phải giờ tan học, chú Lưu cũng không có ở trường. Tiền Ý Ý và Hà Ứng Hoan phải gọi xe đi bệnh viện.
Hà Ứng Hoan đưa phiếu cho Tiền Ý Ý xong thì điện thoại vang lên, cô hốt hoảng trả lời điện thoại.
Tiền Ý Ý đứng ở cửa thang máy cả buổi, Hà Ứng Hoan còn chưa điện thoại xong.
Thang máy dừng ở tầng một.
Một đám người từ trong thang máy nối đuôi nhau đi ra.
Chàng trai mang hộp giữ ấm vội vàng bước đi.
Là anh*
Trong raw là cô nhưng mình thấy không hợp nên đổi lại.
Mắt Tiền Ý Ý sáng lên, giơ tay:" Ơ, bạn học Lương."
Lương Quyết Thành mấp máy môi.
Lúc này là thời gian đi học, Tiền Ý Ý xuất hiện ở bệnh viện lúc này thì nhất định có cái gì đó không đúng.
Anh há to miệng: "Cậu... đi đâu." Dường như không thể lơ cô được. Mà thôi, dù sao cũng ngồi cùng bàn, anh quan tâm bạn cùng bàn thì cũng chả sao.
"Lầu ba khoa chỉnh hình."
Tiền Ý Ý hoạt động chân một tí, đau đến mặt trắng bệch.
Một đường hồi nãy cô đều tựa lên người Hà Ứng Hoan. Tự mình bước một bước, giống như mĩ nhân ngư dậm trên mũi đao, cơn đau thoáng bùng phát.
"Bạn học à, có thể phiền cậu..." đỡ tôi một chút được không?
Tiền Ý Ý còn chưa nói xong, mặt Lương Quyết Thành đen lại cắt ngang lời cô: "Có thể."
Anh nhét hộp giữ ấm vào trong ngực Tiền Ý Ý.
Thiếu niên xoay người, hai tay duỗi ra, bế ngang thiếu nữ lên.
Lương Quyết Thành cau mày. Quên đi, dù sao giờ cô đang bị thương, thỏa mãn công chúa một chút vậy.
Tiền Ý Ý cầm ly nước chanh nhìn đèn neon ở ngoài cửa sổ. Lương Quyết Thành đã mặc xong đồ của nhân viên phục vụ, lau mái tóc ướt sũng.
Qua một lúc lâu, nhiệt độ ở hai má Tiền Ý Ý mới dần dần hạ xuống.
Cô không ngờ sẽ được thấy mỹ nam Lương Quyết Thành tắm, nên cô quay đầu lại rất nhanh. Những thứ không nên nhìn thấy cô cũng đã thấy không ít...
Chỉ mới là thiếu niên 17 tuổi thôi, nhưng dáng người của Lương Quyết Thành đúng là tốt...
Tiền Ý Ý vỗ vỗ hai má mình, ho khục khục để trấn định lại, đẩy mấy tấm thẻ trên bàn qua chỗ thiếu niên đã ăn mặc chỉnh tề.
"Bạn học Lương, chỗ này tớ có mấy tấm thẻ, tiền bên trong cũng không giống nhau. Cái này bên trong có khoảng trăm vạn, cái này 300 vạn, cái này hình như là 500 vạn. Cậu thích cái nào thì cứ lấy, cái đó sẽ thuộc về cậu. Hoặc cậu có thể lấy toàn bộ."
Tiền Ý Ý cố gắng nhớ lại, nhưng cô có quá nhiều thẻ, tiền tùy thân mang theo cũng không lớn, số tiền có lẽ nằm trong phạm vi này.
Lương Quyết Thành đứng cạnh cửa sổ, đút tay vào túi. Tóc của anh vẫn còn ướt, từng sợi từng sợi rũ xuống trán.
Lần khỏa thân ngoài ý muốn lúc này đối với anh cũng không có gì phức tạp, ngoại trừ tai có chút hồng thì cả người rất bình thường.
Thiếu niên sau khi tắm rửa còn mang theo chút ẩm ướt lạnh đến thấu xương, lỗ tai đỏ bừng làm giảm đi khí chất của anh. Nhưng lúc anh ngẩng đầu nhìn Tiền Ý Ý, cái ánh mắt đó làm Tiền Ý Ý muốn né tránh.
"...Cậu muốn bao dưỡng tôi?"
Lương Quyết Thành có chút buồn cười.
Gủi ro gặp phải đại tiểu thư, là một đỉnh cao mà không thể chạm vào được. Một tấm thẻ trong tay cũng có thể thay đổi được số mệnh của một con người bìnhh thường. Bộ dạng đó của cô giống như đang đẩy một ly trà sữa, một túi gà rán.
Ngụm nước trong miệng Tiền Ý Ý thiếu chút nữa bị nghẹn.
"Tớ không có ý này?!" Tiền Ý Ý đầy đau khổ, "Không đúng, ý cậu nói là gì... Ai, được rồi, tớ sẽ nói rõ cho cậu."
Tiền Ý Ý không có ý định công khai việc của mình, chỉ thuận miệng nói ra: " Tớ biết cậu học rất tốt, làm cái gì cũng rất tốt, anh Chu Tam rất coi trọng cậu, điều đó chứng minh cậu rất có tiềm lực. Cậu cứ xem tớ là nhà đầu tư, chờ cậu trưởng thành rồi hồi tiền sau cũng được."
Trước dùng tiền để kéo gần quan hệ, sau lại để Lương Quyết Thành giả làm bạn trai của mình, hết thảy đều thuận lý thành chương.
Lương Quyết Thành nhìn thiếu nữ trước mắt.
Nói dối.
Cô không phải ý này.
Lúc trước cô còn chẳng hề biết anh sẽ làm gì, thế mà bây giờ lại đưa túi tiền để nuôi anh.
Đến cùng cô muốn làm cái gì đây?
Lương Quyết Thành rũ mắt.
Kệ cô muốn làm gì, anh không có ý định làm theo.
"Tôi từ chối."
Lương Quyết Thành giả bộ sắp xếp đồ của mình, giọng điệu rất lạnh nhạt: " Cậu giúp tôi sau này tôi sẽ lại cho cậu, về phần khác thì đừng suy nghĩ nữa."
Không thể nào.
Vẻ mặt của Tiền Ý Ý rất vô tội:" Tớ còn chưa nói gì hết mà, sao cậu biết tớ sẽ nói gì?"
Lương Quyết Thành nhìn Tiền Ý Ý. Cái nhìn này, có cảm giác hiểu rõ mọi thứ làm Tiền Ý Ý cảm thấy chột dạ.
"Mặc kệ cậu đang nghĩ gì, đáp án của tôi là không."
Lương Quyết Thành mở cửa phòng, không hề lưu luyến quay người đi ra.
Hiện tại anh không còn tồn tại ý nghĩ như trước nữa.
Bây giờ anh không xứng.
"Bạn học Lương?!"
Tiền Ý Ý không đuổi theo, ba tấm thẻ trước mặt lại lần nữa bị từ chối.
Ai, Tiền Ý Ý nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, mặt mày ủ rũ. Sao đưa tiền lại khó như vậy trời.... cô chừng nào mới thuận lý thành chương nói ra yêu cầu của mình được đây?
Lương đại lão đúng là khó gặm, nếu đổi lại thành người khác ai có thể qua được chiêu này?
Giả làm bạn trai rất dễ để kéo gần khoảng cách của hai người hơn. Nếu như đổi thành người khác thì Tiền Ý Ý rất lo lắng. Đối với một người một lòng muốn báo thù nghiệp lớn, trong mắt không có giới tính, là boss phản diện lãnh khốc không gần nữ sắc, cô mới cảm thấy an toàn nhất.
Anh lớn lên rất có sức thuyết phục, cô gái trẻ thích thanh niên tuấn tú là chuyện bình thường, hơn nữa anh học còn rất tốt, dù có thêm điều kiện thiếu tiền. Quả thực là người phù hợp với yêu cầu của Tiền Ý Ý nhất.
Thật khó để bỏ qua Lương Quyết Thành chọn người thứ hai.
Tiền Ý Ý cầm tấm thẻ, cau mày, phải nghĩ biện pháp để cậu ta đáp ứng mới được.
*
Lớp 1 và 11 cùng học chung tiết thể dục, hai lớp chiếm một nữa sân trường. Nữ sinh ngồi bên cạnh sân tập, nam sinh nhễ nhại mồ hôi đánh bóng chuyền.
Lúc này không có Lương Quyết Thành. Đại lão rất thường xuyên trốn tiết.
Tô Á Na kéo tay Tiền Ý Ý chạy vào chỗ bóng râm. Bây giờ còn chưa đến tháng 10, giữa trưa trời rất nóng, phơi nắng một tiết thì mặt đã đỏ như trứng.
Không chỉ hai người, nữ sinh của hai lớp đều hoạt động dưới bóng cây.
"Chị cậu kìa?"
Hà Ứng Hoan ôm cánh tay Tiền Ý Ý, đảo mắt liếc nhìn bên kia, bĩu môi: "Cô ta đang nhìn cậu, ý trong lòng chẳng chịu che giấu gì cả."
Ban nhất và mười một cùng học chung một tiết thể dục, lúc trước Tiền Ý Ý luôn trốn trong phòng học nên chưa từng tới đây. Đây là lần thứ nhất trong giờ học cô gặp Tiền Ý Ý.
Hà Ứng Hoan nói cái nhìn Tiền Mân Văn đối với Tiền Ý Ý chả khác gì con dao cả.
Tính Tiền Mân Văn rất nóng.
Mấy ngày trước lúc mẹ nói sẽ mua xe cho cô ta, Tiền Mân Văn hoan hô như chim sẻ. Đợi trái đợi phải cho đến lúc mẹ Tiền gọi điện thoại mới biết được, xe kia là của Tiền Ý Ý.
Xe đã đến tay, nhưng nghĩ đến chiếc xe này vốn là của Tiền Ý Ý, Tiền Mân Văn rất không tự nhiên, rất không thoải mái.
Rõ ràng cô mới là con ruột, tại sao lại khiến cô chẳng khác gì ăn xin? Đối mặt với chú Lưu đón đưa, xấu hổ và nhục nhã làm Tiền Mân Văn không cách nào thở nổi.
"Văn Văn, người khác nói em gái cậu và Tào Khung yêu nhau là thật sao?" Nữ sinh ban nhất quay quanh Tiền Mân Văn, "Nghe nói nhà Tào Khung rất có quyền, là thật à?"
Nhắc tới việc này càng làm Tiền Mân Văn mất bình tĩnh.
Cô biết Tào Khung. Mẹ Tiền luôn dặn đi dặn lại phải tạo quan hệ tốt với Tào Khung. Nhưng hai lần cô đi tạo quan hệ nhưng đều bị quạt mặt trở về. Nhất định là Tiền Ý Ý đã chê cười cô, mới làm Tào Khung đối xử như thế với cô.
Nhưng gì Tào Khung đem tới cho cô đều không tốt đẹp. Tiền Mân Văn nghĩ đến là cái tên này thì nghĩ ngay đến Tiền Ý Ý, nghĩ đến sự sĩ nhục.
"Tớ không biết." Tiền Mân Văn xụ mặt.
Bây giờ cô chỉ muốn Tiền Ý Ý đừng xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ có cô mới là con gái Tiền gia. Muốn ông nội đưa Tiền Ý Ý đi chỗ khác, đừng làm phiền cô là được.
Vì thế, cô đi làm một việc trái với ý định của mình.
"Ý Ý."
Tiền Mân Văn đứng dậy đi đến chỗ Tiền Ý Ý, tươi cười dịu dàng: "Chị em chúng ta rất lâu rồi còn chưa nói chuyện, chạy một vòng với chị được chứ?"
Tiền Mân Văn trên danh nghĩa vẫn là chị của Tiền Ý Ý, giọng nói rất điềm đạm, thái độ khách khí. Tiền Ý Ý giương mắt nhìn cô ta, lười biếng đứng dậy.
Vẫn nên cho cô ta mặt mũi.
"Mẹ đã đưa xe cho chị rồi, chị rất thích." Tiền Mân Văn cùng Tiền Ý Ý kề vai sát cánh, một bên mắt của cô ta cũng có thể thấy đôi má của Tiền Ý Ý. Học sinh cấp ba không thể trang điểm, Tiền Ý Ý thậm chí cũng không thoa kem chống nắng, da trắng nõn như trứng gà, dưới ánh mặt trời giống như phản quang.
"Chị thích là được rồi."
Tiền Mân Văn và Tiền Ý Ý thật sự không có gì để nói, thả chậm bước chân, đợi Tiền Mân Văn nói xong thì đi.
"Ý Ý mày nên xin lỗi tao." Đi đến khán đài bên cạnh, Tiền Mân Văn tươi cười nói: " Xe của tao mày lại dùng thành cũ."
Tiền Ý Ý dừng chân lại.
Cô không thể tưởng tượng nổi sắc mặt của Tiền Mân Văn.
Chiếc xe là của ông nội đưa cho cô, lúc Tiền Mân Văn trở lại, ông đã nói qua, miễn là đồ ông và chú mua cho thì đó đều là của cô, kể cả chiếc xe này.
Tiền Ý Ý cảm thầy dù sao Tiền Mân Văn cũng là con ruột, nếu không có lỗi gì, những thứ này đều sẽ là của Tiền Mân Văn. Nếu Tiền Mân Văn muốn, cô sẽ đưa lại.
Nhưng này không có nghĩa là cô nợ Tiền Mân Văn.
Nói cho cùng hai người đều là người bị hại, không ai xin lỗi ai.
"Cô muốn nói cái gì?"
Tiền Ý Ý bình tĩnh nói.
"Tao muốn nói cho mày biết, những thứ trong tay mày đều là của tao."
Giọng nói Tiền Mân Văn nhẹ nhàng,:"Những thứ này tao sẽ cầm về từng thứ một."
"Mày nói xem, giữa mày với tao, ông nội sẽ chọn ai?"
Tiền Mân Văn dùng sức kéo tay Tiền Ý Ý về phía mình.
Thân thể Tiền Mân Văn ngửa ra sau, mặt hoảng sợ, miệng hơi mở.
"Chị, sao chị lại kéo em!!!"
Tiền Ý Ý bị kéo kịp phản ứng lại, đoạt trước lời của Tiền Mân Văn.
Vẻ mặt Tiền Mân Văn đành khiếp sợ.
Ngắn ngủi vài giây, hai chị em người trước người sau ngã sấp xuống bậc thang.
Tiền Mân Văn té dưới cùng, Tiền Ý Ý ngã trên người cô ta, thiếu chút nữa bay luôn linh hồn của cô ta.
Một giây biến cố này mọi người đều thấy rất rõ ràng. Hà Ứng Hoan và Tô Á Na biến sắc vội vàng chạy tới.
"Tiền Mân Văn mày không thấy xấu hổ à, lại dùng mánh khóe độc ác này!"
Hà Ứng Hoa và Tô Á Na nâng Tiền Ý Ý dậy, Tiền Ý Ý thử cử động, mặt lập tức biến sắc.
Chân cô bị trật rồi.
Tiền Mân Văn được nữ sinh ban nhất đỡ dậy, hai mắt đỏ bừng.
"Ý Ý, sao em có thể đẩy.." Cô ta muốn nói lại thôi.
Tiền Ý Ý cũng lười giả bộ tỉ muội tình thâm với Tiền Mân Văn.
"Chị, lúc chị vừa nói xong thì liền cầm tay tôi ngã ra sau. Chị muốn tôi ngã, hay là muốn ngã trên người chị?"
Những lời này của Tiền Ý Ý làm toàn bộ người trên sân trường hoài nghi.
Tiền Mân Văn cắn chặt muôi: "Em là em gái chị, chị sẽ nhường cho em. Nhưng chuyện này em rất quá đáng."
Tiền Ý Ý vịn vai Hà Ứng Hoan, lạnh lùng nói ra: "Khu khán đài có lắp camera, dù biết độ HD không cao nhưng cũng quay rõ hết mọi thứ."
Mặt Tiền Mân Văn biến sắc.
Ban nhất và ban mười một vì Lưu Nhã làm cho cứng nhắc không chịu nổi, hai chị em một người ban nhất, một người ban mười một, lại xảy ra như việc này. Trên sân tập nam sinh người một lời tôi một câu, bầu không khí càng ngày càng khẩn trương.
Tiền Ý Ý khập khễnh tìm giáo viên xin nghỉ, cô nghĩ mình bị trật chân, muốn đi bệnh viện.
Tiền Mân Văn cũng như thế.
Giáo viên thể dục gặp việc này thì đau đầu, tranh thủ thời gian thả người, đưa người đến cổng.
Lúc này không phải giờ tan học, chú Lưu cũng không có ở trường. Tiền Ý Ý và Hà Ứng Hoan phải gọi xe đi bệnh viện.
Hà Ứng Hoan đưa phiếu cho Tiền Ý Ý xong thì điện thoại vang lên, cô hốt hoảng trả lời điện thoại.
Tiền Ý Ý đứng ở cửa thang máy cả buổi, Hà Ứng Hoan còn chưa điện thoại xong.
Thang máy dừng ở tầng một.
Một đám người từ trong thang máy nối đuôi nhau đi ra.
Chàng trai mang hộp giữ ấm vội vàng bước đi.
Là anh*
Trong raw là cô nhưng mình thấy không hợp nên đổi lại.
Mắt Tiền Ý Ý sáng lên, giơ tay:" Ơ, bạn học Lương."
Lương Quyết Thành mấp máy môi.
Lúc này là thời gian đi học, Tiền Ý Ý xuất hiện ở bệnh viện lúc này thì nhất định có cái gì đó không đúng.
Anh há to miệng: "Cậu... đi đâu." Dường như không thể lơ cô được. Mà thôi, dù sao cũng ngồi cùng bàn, anh quan tâm bạn cùng bàn thì cũng chả sao.
"Lầu ba khoa chỉnh hình."
Tiền Ý Ý hoạt động chân một tí, đau đến mặt trắng bệch.
Một đường hồi nãy cô đều tựa lên người Hà Ứng Hoan. Tự mình bước một bước, giống như mĩ nhân ngư dậm trên mũi đao, cơn đau thoáng bùng phát.
"Bạn học à, có thể phiền cậu..." đỡ tôi một chút được không?
Tiền Ý Ý còn chưa nói xong, mặt Lương Quyết Thành đen lại cắt ngang lời cô: "Có thể."
Anh nhét hộp giữ ấm vào trong ngực Tiền Ý Ý.
Thiếu niên xoay người, hai tay duỗi ra, bế ngang thiếu nữ lên.
Lương Quyết Thành cau mày. Quên đi, dù sao giờ cô đang bị thương, thỏa mãn công chúa một chút vậy.
/147
|