Edit: Kim Huệ | Beta: Nhất
Căn tin nơi hội tụ của các học sinh, chỉ vài giây từ ồn ào đến im lặng.
Giằng co của hai người, một người không thể đụng vào Lương Quyết Thành, một người nổi tiếng con nhà giàu từ trường quý tộc sang, danh tiếng của hai người trong trường quá cao, khi hai người đứng với nhau đã có người đánh giá ngầm họ. Lương Quyết Thành vừa nói xong, Tào Khung một chưởng đánh Lương Quyết Thành!
Học sinh xung quanh không dám nuốt cơm, các bạn nữ thét một màn chói cả tai.
Tiền Ý Ý hoa cả mắt, Lương Quyết Thành dùng tay nhấn Tào Khung lên bàn cơm, giữ gáy sau làm Tào Khung không thể cử động.
Tiền Ý Ý hít một hơi.
Thôi xong.
Hai người họ sao buông lời cay độc trong hai giây, giây sau lại đánh nhau?
Tào Khung ra tay trước, chỉ trong một giây đó lại bị đánh ngã, trước mặt quần chúng nhịn không được, cả mặt đỏ lên, mắt trợn trừng.
“Lương Quyết Thành!”
“Mày buông ra mau!”
Nhóm Hà Ứng Hoan chạy sang, kéo Lương Quyết Thành ra.
Tiền Ý Ý khẩn trương kéo tay Lương Quyết Thành: “Cậu buông cậu ấy ra.”
Lương Quyết Thành vừa ấn xuống, đã phạm vào cái sai lớn nhất của Tào Khung! Tào Khung không phải người rộng lượng, nếu ghi hận Lương Quyết Thành, sợ sẽ tìm Lương Quyết Thành gây sự. Kiếm chuyện với trùm phản diện, đây chẳng phải là tìm đường chết sao?!
Mấy người Hà Ứng Hoan đến, còn chưa đụng vào người Lương Quyết Thành, đã bị Lương Quyết Thành trừng mắt.
Tiền Ý Ý bắt tay anh, Lương Quyết Thành thuận thế buông tay.
Chỉ là anh nhấp môi, biểu cảm không được vui.
Tào Khung vừa được thả, bị mất mặt như thế lại lần nữa sáp đến: “Mẹ mày...”
“Khung Khung!”
Tiền Ý Ý chắn trước mặt Lương Quyết Thành, trầm mặc: “Cậu bình tĩnh lại.”
Tào Khung như chiến sĩ thua trận, đỏ cả mắt, ánh mắt kích động, ánh mắt nhìn chầm chầm Tiền Ý Ý, đầy hung mãn.
“Cậu bảo vệ cậu ta?!”
Tiền Ý Ý có chút bất đắc dĩ
“Khung Khung, cậu bình tĩnh chút đi, có chuyện gì cậu thì cậu từ từ nói”
Tào Khung chỉ hỏi lại: “Tớ chỉ hỏi cậu, cậu bảo vệ cậu ta?”
Tiền Ý Ý không biết nên nói cho Tào Khung như thế nào, cô cũng được tính là bảo vệ cậu ấy.
Nhưng trong mắt Tào Khung, Lương Quyết Thành chỉ là một thằng nghèo bình thường, bị tên đó chọc tức, Tiền Ý Ý lại bảo vệ và che chở cho Lương Quyết Thành, không cần cậu ta động thủ.
Tào Khung nghiến răng.
“Được...Ý Ý, chúng ta quen biết nhiều năm, thế mà cậu lai che chở cho người ngoài!"
Rõ ràng Tào Khung rất tổnthương.
Trước đó không lâu cậu tỏ tình với Tiền Ý Ý, lúc đó Lão Trương còn nói nghi ngờ Lương Quyết Thành là bạn trai hện tại của Tiền Ý Ý, bây giờ cậu không còn lý do gì để cậu không tin nữa.
Bạn bè lâu năm, cậu bị Lương Quyết Thành làm nhục trước mặt bao nhiêu người vậy mà Tiền Ý Ý lại đi bảo vệ tên Lương Quyết Thành đó, không hề bênh cậu!
Tiền Ý Ý vừa nhìn đã biết Tào Khung đang hiểu lầm, chuyện gì thế không biết, cô vẫn không thể nói cô đang bảo vệ Tào Khung, nói rồi cũng cần Tào Khung tin!
Tiền Ý Ý đau cả đầu.
Tào Khung nghiến răng, cả mặt mũi đều tràn đầy bi thương.
Lương Quyết Thành đến sau Tiền Ý Ý, miệng hơi hơi giật.
Lần đầu tiên anh được người khác nắm tay anh, cảm giác này... không quá tệ.
Mấy người Hà Ứng Hoan kéo Tào Khung ra khỏi Lương Quyết Thành thật xa, Hà Ứng Hoan khóc ngay tại chỗ.
“Tiểu Ý Ý, bạn trai có quan trọng thế nào, cậu cũng không thể trọng sắc khinh bạn."
Lòng Tào Khung đang buồn.
Trong lòng nghĩ thế nào thì nghĩ thế nấy, cậu đâu sợ dự cảm này, nhưng đến khi Hà Ứng Hoan nói, cậu thật sự buồn đến hoang mang.
Không những buồn, còn giận đến hoang mang!
Lương Quyết Thành thật sự là bạn trai của Tiền Ý Ý, vì vậy lúc Tiền Ý Ý từ chối, cô ấy còn vì bạn trai mà để cậu bị nhục nhã như thế.
Tào Khung nhìn Tiền Ý Ý đầy hung hăng, bỗng xoay người rời đi, không hề quay đầu nhìn lại, cứ thế sải bước đi.
Tiền Ý Ý nhìn bóng lưng Tào Khung, nhịn không được gọi một tiếng.
Nếu cứ để Tào Khung đi như thế, tám mươi phần trăm là hiểu lầm, quan hệ bạn bè nhiều năm chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Cậu đợi mình một chút, mình tìm Khung Khung nói rõ mọi chuyện.”
Tiền Ý Ý muốn đi, vẫn quyết đinh jtìm Tào Khung nói chuyện, không thể để cậu mang theo giận dữ rời đi.
Môi Lương Quyết Thành ngay lập tức trở thành một đường bằng phẳng.
Anh không từ chối cũng không đồng ý, đứng nơi đó cầm túi xách, xoay người đi đi thẳng về hướng khác.
Tiền Ý Ý: “...” không phải, tại sao cô lại nhìn thấy tia giận dỗi của Lương Quyết Thành nhỉ?
Không thể nào không thể nào, đại lão là người gì chứ, chắc chắn là đang so đo bất hoà.
Tiền Ý Ý khẩn trương chạy đuổi theo Tào Khung.
Bọn Hà Ứng Hoan và Tiền Ý Ý là bạn nhiều năm, cũng biết chắc chắn Tiền Ý Ý sẽ tìmTào Khung, cũng đã ấn người ta xuống, dưới bậc thang nhà ăn đi tới đi lui.
“Cậu đừng đi tới đi lui nữa, do cậu tự đi làm phiền người ta, tự tìm mất mặt.”
Tào Khung nghe không lọt tai cái này, nâng giọng: “Ai kêu cậu ta ngồi kế Tiền Ý Ý làm gì! Tớ kêu cậu ta tránh ra cũng không chịu tránh!”
Hà Ứng Hoan nói từng câu từng từ: “Người ta là bạn trai Tiền Ý Ý, dựa vào đâu phải tránh ra cho cậu?”
Tào Khung oán giận, hung hăng đá vào biển báo: “...Ụ! Con mẹ nó đừng nói chuyện này với tớ!”
Cậu vẫn không thể chấp nhận sự xuất hiện của tên Lương Quyết Thành này!
Có thể nói, cậu không thể chấp nhận được sự thật này.
“Có thể cậu không nghe, nhưng chuyện này là sự thật, Ý Ý ăn cơm chung với bạn trai, cậu đi gây sự, quậy đến nỗi khó coi như thế, Ý Ý còn không giận, còn bảo vệ cho cậu, cậu đừng đi quay qua quay lại nữa.”
“Cậu ấy bảo vệ thằng nhóc đó!”
Tào Khung nâng giọng, oán khí trùng trùng.
“Nếu như Tiền Ý Ý bảo vệ bạn trai cậu ấy, sẽ không đuổi theo cậu đến đây.”
Hà Ứng Hoan hất cầm về phía Tiền Ý Ý đang chạy đến: “Hứm.”
Tào Khung vừa quay đầu, ánh mắt Tiền Ý Ý đầy lo lắng chạy từ từ sang đây.
“Khung Khung.”
“Nhìn đi, tớ đã nói rồi, chúng ta chơi chung với Tiền Ý Ý nhiều năm, tình cảm sâu đậm, bạn trai mới quen, cũng chẳng cạch mặt chúng ta được đâh. Chỉ cần cậu đừng khiêu khích trước mặt bạn trai Ý Ý là được.”
Hà Ứng Hoan nói nhỏ câu đó xong, sau đó vỗ vai Tào Khung: “Nói chuyện đàn hoàng với Ý Ý.”
“Tiểu Ý Tiểu Ý, Khung Khung tính chó, giao lại cho cậu.”
Hà Ứng Hoan cho Tiền Ý Ý một cái hôn gió.
Tiền Ý Ý nhìn Tào Khung.
“Khung Khung, tớ đi một vòng sân vận động cùng cậu ha.”
Tào Khung nâng cầm.
“...Nếu như cậu muốn đi với tớ.”
Tiền Ý Ý nhìn Tào Khung.
Tào Khung không nổi giận với cô.
Còn một số học sinh ở sân thể thao vào buổi chiều, không phải ăn vặt thì ngồi trên thảm cỏ xanh xem sách.
Tiền Ý Ý và Tào Khung chạy chậm.
“Khung Khung tớ thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, làm mất mặt cậu, xin lỗi.”
Giọng Tiền Ý Ý ôn nhu.
Tào Khung nghe được câu này, tim lại lạnh đi một phần.
“Tại sao lại thay cậu taxin lỗi, muốn xin lỗi, cậu ta tự mình tới xin lỗi.”
“Khung Khung,” Tiền Ý Ý dừng bước, đứng trước mặt Tào Khung, “Xin lỗi vì cậu là bạn tốt của tớ. Đây là việc tớ muốn xin lỗi, không phải điều cậu ấy nên làm. Đối với cậu ấy, việc cần xin lỗi không phải cậu ấy buộc phải làm, dù sao cũng do Khung Khung chọc trước.”
Tào Khung bực bội không yên.
Do cậu gây sự trước, cũng là cậu động tay trước, không như người ta. Mất mặt quá mà, theo lý mà nói Lương Quyết Thành không liên quan, nhưng mà Tào Khung nhìn cậu ta không thuận mắt, chỉ là cảm thấy, nồi này nên úp lên lưng Lương Quyết Thành.
“Vậy cậu cảm thấy tớ không đúng?”
Tiền Ý Ý sợ làm kích động Tào Khung, giọng càng mềm hơn.
“Khung Khung cũng không sai.”
Tào Khung nghe giọng Tiền Ý Ý như dỗ trẻ em, chỗ giận cũng chẳng thấy đâu.
“Khung Khung, chúng ta là bạn tốt, vì vậy tớ sẽ thiên vị với cậu, nhưng bạn trai của tớ cũng chẳng làm gì sai, cậu đừng giận anh ấy.”
Tiền Ý Ý ung dung nói: “Cậu nói tớ bảo vệ anh ấy, nhưng thật ra người tớ bảo vệ là cậu. Khung Khung lúc nãy cậu ra tay với anh ấy cũng nhìn được, anh ấy rất có khả năng đánh người. Từ nhỏ anh ấy đã học võ Tán Thủ* nếu thật sự ra tay, cậu không được lành lặng đâu.
( Tán Thủ: Một loại võ tay không tự do ở Trung Quốc.)
Nghĩ chút, Tiền Ý Ý nở mặt vàng của mình: “Tính tình cậu ấy không tốt, nếu là người khác cậu ấy sẽ không nghe, nhưng cậu ấy nghe lời tớ, buông cậu ra. Vì thế tớ đang bảo vệ cậu.”
Lòng Tào Khung phức tạp.
Cậulà đầu xỏ gậy chuyện, đấm nhau không ít. Nên mới thuận lợi đánh ra một đấm.
Cậu nghĩ bản thân ra đòn nhanh, đánh đột ngột như vậy sẽ trúng Lương Quyết Thành, mới nóng giận. Nhưng động tác Lương Quyết Thành quá nhanh, cậu căn bản còn chưa kịp phản ứng đã bị ấn xuống. Chỉ một động tác, đủ để Tào Khung chắc chắn Lương Quyết Thành là con nhà võ.
Nhưng mà Lương Quyết Thành chỉ ấn cậu, không hề đánh sang, có thể do vẫn còn nể mặt Tiền Ý Ý...
Tào Khung không nói gì.
Tiền Ý Ý đánh giá, cảm thấy Tào Khung nghe lọt tai, mới từ từ nói tiếp: “ Tính ra không đánh không quen, lần sau mọi người cùng ăn một bữa, chính thức giới thiệu nhau, cũng tính là bạn bè được không?”
“Không được.” Tào Khung cứng rắn trả lời, “Còn lâu tớ mới ăn cơm với bạn trai cậu.”
Cậu chán ghét.
Chẳng sợ mình không còn cơ hội, nhưng trơ mắt nhìn Tiền Ý Ý ăn cơm với bạn trai là ăn cơm hay ăn ghen?
Tiền Ý Ý lại ồ lên.
Sắc mặt Tào Khung bình thường.
“Tớ biết cậu lo chuyện gì, tớ mất mặt, ai dám chọc tớ, rất nhanh tớ cũng về trường rồi.”
Tào Khung rũ mắt nhìn Tiền Ý Ý.
“Cậu biết không, tụi tớ đến cùng với cậu, vì sợ cậu chỉ có một mình. Giờ cậu có bạn rồi, còn là bạn trai, chúng tớ yên tâm rồi.”
“Còn mấy ngày nữa nghỉ mười một, tớ không đến nữa, tiện thể đi chơi vài hôm.”
Miệng Tào Khung nói không ai dám nói đùa, nhưng một thiếu niên mười bảy mười tám, lòng tự tôn cao như vậy, cậu vẫn thẹn đến hoảng.
Không bằng trực tiếp rời khỏi trống lớn, về trường cũ.
Vất vả dỗ dành Tào Khung, lúc Tiền Ý Ý về lớp, chỗ ngồi kế bên trống không.
Lương Quyết Thành vẫn chưa quay về.
Buổi học chiều cũng kết thúc, Lương Quyết Thành vẫn không quay về.
Tiền Ý Ý cảm thấy, theo lời người ta nói khi hai người quen nhau để bạn trai đưa bạn gái về nhà, chỉ sợ chưa đẩy xe được hai bước, cũng đủ để mọi người biết, hai người đang quen nhau.
Tiền Ý Ý gửi tin nhắn Wechat cho Lương Quyết Thành.
"Bạn trai, nên đến đón em tan học nè, mặt cười"
Không lâu sau, Tiền Ý Ý nhận được một tin nhắn trả lời.
L:.
Tiền Ý Ý không ý kiến, đứng trước cổng trường chờ một lúc, Lương Quyết Thành đến nơi.
Trên lưng anh đeo cặp, một tay đẩy xe, gặp Tiền Ý Ý trước cổng trường, không nói gì cứ thế đi về phía trước.
Xe chú Lưu đậu trước đường, cách trường học vài trăm mét, chỉ trong vài trăm mét này Tiền Ý Ý phát hiện Lương Quyết Thành căn bản không hề quan tâm cô, các câu trả lời đều cực kỳ đơn giản Ừ.
Lên xe, Tiền Ý Ý nghĩ nửa ngày, cảm thấy phản ứng của Đại Lão hiện tại có chút giống... giận dỗi?
Nhưng nguyên nhân giận là gì, chắc không phải chuyện hôm nay xảy ra trong căn tin chứ?
Tiền Ý Ý không thể nghĩ được vấn đề nào khác, lấy điện thoại gõ một hàng chữ.
“Bạn trai và bạn gái tranh chấp, dỗ dành bạn tốt về phát hiện bạn trai không quan tâm, chuyện gì xảy ra vậy?”
Đáp án đa số người ta hỏi quan hệ giữa bạn khuê mật* và bạn thân như thế nào. Tiền Ý Ý thêm một ý, bạn thân là nam.
Câu trả lời sôi nổi hẳn ra.
Tất cả câu trả lời ngàn câu như một.
“Bà em gái à, bạn tốt là nam là tình địch ngầm của bạn trai em đó! Lo dỗ bạn thân trước em muốn chia tay sao!”
“Nói đùa, bạn trai không quan trọng bằng bạn tốt?”
“Em gái, bạn trai em ăn giấm rồi em có biết không?”
“Chắc chắn là đang dỗi, em gái không phải trà xanh* chỉ là phản ứng chậm thôi.”
(Trà xanh ý chỉ mấy đứa đỗn lì ứng ừng ưng.)
“Thân, bạn trai giận đừng hoảng, ý kiến bên tui là ngủ một giấc, ngủ không được thì cứ ngủ tiếp vài giấc.”
Tiền Ý Ý:“ Vì vậy đại lão đang giận?”
Không có khả năng này được, hai người là quan hệ hợp tác, Tào Khung lại là bạn thân của Tiền Ý Ý, Lương Quyết Thành khẳng định phải biết trong lòng cô ai quan trọng hơn, sẽ không làm mấy chuyện ấu trĩ này được.
Tuy lý trí Tiền Ý Ý nói cô không sai, nhưng vẫn là tay nhanh hơn não, cẩn thận gửi một tin nhắn Wechat qua bên đó.
"Bạn học Lương, lúc nãy anh không qua tâm em, có phải đang giận em không?"
Qua vài phút, Tiền Ý Ý nhận được tin trả lời.
L: “Không phải.”
Tiền Ý Ý thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã nói rồi, Đại Lão sẽ không giận mà.
Tiền Ý Ý bình tĩnh tắt điện thoại.
Câu đó nói sao nhỉ, có chuyện tìm Baidu, ly hôn chia tay ung thư mời bước.
Đều là doạ người.
Tiền Ý Ý nghiêm túc suy nghĩ, ngày mai nên làm như thế nào để show ân ái đây?
*
Sân bóng rổ, mấy người Vu Tiếu chơi hăng say, còn Lương Quyết Thành ngồi bên sân bóng rổ, nhìn chằm chằm tin nhắn Wechat của Tiền Ý Ý, ánh mắt nặng nề
Sau đó thì sao? Hỏi một câu rồi xong?
Lương Quyết Thành không yên tâm mở sách điện tử,, xác nhận mãi, lời trong sách viết, tình trạng này, đây là việc bạn trai nên làm, nói không là có nói có là không. Bạn gái nhạy bén sẽ phát hiện và chạy đến dỗ.
Lương Quyết Thành nhìn màn hình hết mười phút.
Vì sao Tiền Ý Ý còn chưa đến dỗ anh?
Căn tin nơi hội tụ của các học sinh, chỉ vài giây từ ồn ào đến im lặng.
Giằng co của hai người, một người không thể đụng vào Lương Quyết Thành, một người nổi tiếng con nhà giàu từ trường quý tộc sang, danh tiếng của hai người trong trường quá cao, khi hai người đứng với nhau đã có người đánh giá ngầm họ. Lương Quyết Thành vừa nói xong, Tào Khung một chưởng đánh Lương Quyết Thành!
Học sinh xung quanh không dám nuốt cơm, các bạn nữ thét một màn chói cả tai.
Tiền Ý Ý hoa cả mắt, Lương Quyết Thành dùng tay nhấn Tào Khung lên bàn cơm, giữ gáy sau làm Tào Khung không thể cử động.
Tiền Ý Ý hít một hơi.
Thôi xong.
Hai người họ sao buông lời cay độc trong hai giây, giây sau lại đánh nhau?
Tào Khung ra tay trước, chỉ trong một giây đó lại bị đánh ngã, trước mặt quần chúng nhịn không được, cả mặt đỏ lên, mắt trợn trừng.
“Lương Quyết Thành!”
“Mày buông ra mau!”
Nhóm Hà Ứng Hoan chạy sang, kéo Lương Quyết Thành ra.
Tiền Ý Ý khẩn trương kéo tay Lương Quyết Thành: “Cậu buông cậu ấy ra.”
Lương Quyết Thành vừa ấn xuống, đã phạm vào cái sai lớn nhất của Tào Khung! Tào Khung không phải người rộng lượng, nếu ghi hận Lương Quyết Thành, sợ sẽ tìm Lương Quyết Thành gây sự. Kiếm chuyện với trùm phản diện, đây chẳng phải là tìm đường chết sao?!
Mấy người Hà Ứng Hoan đến, còn chưa đụng vào người Lương Quyết Thành, đã bị Lương Quyết Thành trừng mắt.
Tiền Ý Ý bắt tay anh, Lương Quyết Thành thuận thế buông tay.
Chỉ là anh nhấp môi, biểu cảm không được vui.
Tào Khung vừa được thả, bị mất mặt như thế lại lần nữa sáp đến: “Mẹ mày...”
“Khung Khung!”
Tiền Ý Ý chắn trước mặt Lương Quyết Thành, trầm mặc: “Cậu bình tĩnh lại.”
Tào Khung như chiến sĩ thua trận, đỏ cả mắt, ánh mắt kích động, ánh mắt nhìn chầm chầm Tiền Ý Ý, đầy hung mãn.
“Cậu bảo vệ cậu ta?!”
Tiền Ý Ý có chút bất đắc dĩ
“Khung Khung, cậu bình tĩnh chút đi, có chuyện gì cậu thì cậu từ từ nói”
Tào Khung chỉ hỏi lại: “Tớ chỉ hỏi cậu, cậu bảo vệ cậu ta?”
Tiền Ý Ý không biết nên nói cho Tào Khung như thế nào, cô cũng được tính là bảo vệ cậu ấy.
Nhưng trong mắt Tào Khung, Lương Quyết Thành chỉ là một thằng nghèo bình thường, bị tên đó chọc tức, Tiền Ý Ý lại bảo vệ và che chở cho Lương Quyết Thành, không cần cậu ta động thủ.
Tào Khung nghiến răng.
“Được...Ý Ý, chúng ta quen biết nhiều năm, thế mà cậu lai che chở cho người ngoài!"
Rõ ràng Tào Khung rất tổnthương.
Trước đó không lâu cậu tỏ tình với Tiền Ý Ý, lúc đó Lão Trương còn nói nghi ngờ Lương Quyết Thành là bạn trai hện tại của Tiền Ý Ý, bây giờ cậu không còn lý do gì để cậu không tin nữa.
Bạn bè lâu năm, cậu bị Lương Quyết Thành làm nhục trước mặt bao nhiêu người vậy mà Tiền Ý Ý lại đi bảo vệ tên Lương Quyết Thành đó, không hề bênh cậu!
Tiền Ý Ý vừa nhìn đã biết Tào Khung đang hiểu lầm, chuyện gì thế không biết, cô vẫn không thể nói cô đang bảo vệ Tào Khung, nói rồi cũng cần Tào Khung tin!
Tiền Ý Ý đau cả đầu.
Tào Khung nghiến răng, cả mặt mũi đều tràn đầy bi thương.
Lương Quyết Thành đến sau Tiền Ý Ý, miệng hơi hơi giật.
Lần đầu tiên anh được người khác nắm tay anh, cảm giác này... không quá tệ.
Mấy người Hà Ứng Hoan kéo Tào Khung ra khỏi Lương Quyết Thành thật xa, Hà Ứng Hoan khóc ngay tại chỗ.
“Tiểu Ý Ý, bạn trai có quan trọng thế nào, cậu cũng không thể trọng sắc khinh bạn."
Lòng Tào Khung đang buồn.
Trong lòng nghĩ thế nào thì nghĩ thế nấy, cậu đâu sợ dự cảm này, nhưng đến khi Hà Ứng Hoan nói, cậu thật sự buồn đến hoang mang.
Không những buồn, còn giận đến hoang mang!
Lương Quyết Thành thật sự là bạn trai của Tiền Ý Ý, vì vậy lúc Tiền Ý Ý từ chối, cô ấy còn vì bạn trai mà để cậu bị nhục nhã như thế.
Tào Khung nhìn Tiền Ý Ý đầy hung hăng, bỗng xoay người rời đi, không hề quay đầu nhìn lại, cứ thế sải bước đi.
Tiền Ý Ý nhìn bóng lưng Tào Khung, nhịn không được gọi một tiếng.
Nếu cứ để Tào Khung đi như thế, tám mươi phần trăm là hiểu lầm, quan hệ bạn bè nhiều năm chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Cậu đợi mình một chút, mình tìm Khung Khung nói rõ mọi chuyện.”
Tiền Ý Ý muốn đi, vẫn quyết đinh jtìm Tào Khung nói chuyện, không thể để cậu mang theo giận dữ rời đi.
Môi Lương Quyết Thành ngay lập tức trở thành một đường bằng phẳng.
Anh không từ chối cũng không đồng ý, đứng nơi đó cầm túi xách, xoay người đi đi thẳng về hướng khác.
Tiền Ý Ý: “...” không phải, tại sao cô lại nhìn thấy tia giận dỗi của Lương Quyết Thành nhỉ?
Không thể nào không thể nào, đại lão là người gì chứ, chắc chắn là đang so đo bất hoà.
Tiền Ý Ý khẩn trương chạy đuổi theo Tào Khung.
Bọn Hà Ứng Hoan và Tiền Ý Ý là bạn nhiều năm, cũng biết chắc chắn Tiền Ý Ý sẽ tìmTào Khung, cũng đã ấn người ta xuống, dưới bậc thang nhà ăn đi tới đi lui.
“Cậu đừng đi tới đi lui nữa, do cậu tự đi làm phiền người ta, tự tìm mất mặt.”
Tào Khung nghe không lọt tai cái này, nâng giọng: “Ai kêu cậu ta ngồi kế Tiền Ý Ý làm gì! Tớ kêu cậu ta tránh ra cũng không chịu tránh!”
Hà Ứng Hoan nói từng câu từng từ: “Người ta là bạn trai Tiền Ý Ý, dựa vào đâu phải tránh ra cho cậu?”
Tào Khung oán giận, hung hăng đá vào biển báo: “...Ụ! Con mẹ nó đừng nói chuyện này với tớ!”
Cậu vẫn không thể chấp nhận sự xuất hiện của tên Lương Quyết Thành này!
Có thể nói, cậu không thể chấp nhận được sự thật này.
“Có thể cậu không nghe, nhưng chuyện này là sự thật, Ý Ý ăn cơm chung với bạn trai, cậu đi gây sự, quậy đến nỗi khó coi như thế, Ý Ý còn không giận, còn bảo vệ cho cậu, cậu đừng đi quay qua quay lại nữa.”
“Cậu ấy bảo vệ thằng nhóc đó!”
Tào Khung nâng giọng, oán khí trùng trùng.
“Nếu như Tiền Ý Ý bảo vệ bạn trai cậu ấy, sẽ không đuổi theo cậu đến đây.”
Hà Ứng Hoan hất cầm về phía Tiền Ý Ý đang chạy đến: “Hứm.”
Tào Khung vừa quay đầu, ánh mắt Tiền Ý Ý đầy lo lắng chạy từ từ sang đây.
“Khung Khung.”
“Nhìn đi, tớ đã nói rồi, chúng ta chơi chung với Tiền Ý Ý nhiều năm, tình cảm sâu đậm, bạn trai mới quen, cũng chẳng cạch mặt chúng ta được đâh. Chỉ cần cậu đừng khiêu khích trước mặt bạn trai Ý Ý là được.”
Hà Ứng Hoan nói nhỏ câu đó xong, sau đó vỗ vai Tào Khung: “Nói chuyện đàn hoàng với Ý Ý.”
“Tiểu Ý Tiểu Ý, Khung Khung tính chó, giao lại cho cậu.”
Hà Ứng Hoan cho Tiền Ý Ý một cái hôn gió.
Tiền Ý Ý nhìn Tào Khung.
“Khung Khung, tớ đi một vòng sân vận động cùng cậu ha.”
Tào Khung nâng cầm.
“...Nếu như cậu muốn đi với tớ.”
Tiền Ý Ý nhìn Tào Khung.
Tào Khung không nổi giận với cô.
Còn một số học sinh ở sân thể thao vào buổi chiều, không phải ăn vặt thì ngồi trên thảm cỏ xanh xem sách.
Tiền Ý Ý và Tào Khung chạy chậm.
“Khung Khung tớ thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, làm mất mặt cậu, xin lỗi.”
Giọng Tiền Ý Ý ôn nhu.
Tào Khung nghe được câu này, tim lại lạnh đi một phần.
“Tại sao lại thay cậu taxin lỗi, muốn xin lỗi, cậu ta tự mình tới xin lỗi.”
“Khung Khung,” Tiền Ý Ý dừng bước, đứng trước mặt Tào Khung, “Xin lỗi vì cậu là bạn tốt của tớ. Đây là việc tớ muốn xin lỗi, không phải điều cậu ấy nên làm. Đối với cậu ấy, việc cần xin lỗi không phải cậu ấy buộc phải làm, dù sao cũng do Khung Khung chọc trước.”
Tào Khung bực bội không yên.
Do cậu gây sự trước, cũng là cậu động tay trước, không như người ta. Mất mặt quá mà, theo lý mà nói Lương Quyết Thành không liên quan, nhưng mà Tào Khung nhìn cậu ta không thuận mắt, chỉ là cảm thấy, nồi này nên úp lên lưng Lương Quyết Thành.
“Vậy cậu cảm thấy tớ không đúng?”
Tiền Ý Ý sợ làm kích động Tào Khung, giọng càng mềm hơn.
“Khung Khung cũng không sai.”
Tào Khung nghe giọng Tiền Ý Ý như dỗ trẻ em, chỗ giận cũng chẳng thấy đâu.
“Khung Khung, chúng ta là bạn tốt, vì vậy tớ sẽ thiên vị với cậu, nhưng bạn trai của tớ cũng chẳng làm gì sai, cậu đừng giận anh ấy.”
Tiền Ý Ý ung dung nói: “Cậu nói tớ bảo vệ anh ấy, nhưng thật ra người tớ bảo vệ là cậu. Khung Khung lúc nãy cậu ra tay với anh ấy cũng nhìn được, anh ấy rất có khả năng đánh người. Từ nhỏ anh ấy đã học võ Tán Thủ* nếu thật sự ra tay, cậu không được lành lặng đâu.
( Tán Thủ: Một loại võ tay không tự do ở Trung Quốc.)
Nghĩ chút, Tiền Ý Ý nở mặt vàng của mình: “Tính tình cậu ấy không tốt, nếu là người khác cậu ấy sẽ không nghe, nhưng cậu ấy nghe lời tớ, buông cậu ra. Vì thế tớ đang bảo vệ cậu.”
Lòng Tào Khung phức tạp.
Cậulà đầu xỏ gậy chuyện, đấm nhau không ít. Nên mới thuận lợi đánh ra một đấm.
Cậu nghĩ bản thân ra đòn nhanh, đánh đột ngột như vậy sẽ trúng Lương Quyết Thành, mới nóng giận. Nhưng động tác Lương Quyết Thành quá nhanh, cậu căn bản còn chưa kịp phản ứng đã bị ấn xuống. Chỉ một động tác, đủ để Tào Khung chắc chắn Lương Quyết Thành là con nhà võ.
Nhưng mà Lương Quyết Thành chỉ ấn cậu, không hề đánh sang, có thể do vẫn còn nể mặt Tiền Ý Ý...
Tào Khung không nói gì.
Tiền Ý Ý đánh giá, cảm thấy Tào Khung nghe lọt tai, mới từ từ nói tiếp: “ Tính ra không đánh không quen, lần sau mọi người cùng ăn một bữa, chính thức giới thiệu nhau, cũng tính là bạn bè được không?”
“Không được.” Tào Khung cứng rắn trả lời, “Còn lâu tớ mới ăn cơm với bạn trai cậu.”
Cậu chán ghét.
Chẳng sợ mình không còn cơ hội, nhưng trơ mắt nhìn Tiền Ý Ý ăn cơm với bạn trai là ăn cơm hay ăn ghen?
Tiền Ý Ý lại ồ lên.
Sắc mặt Tào Khung bình thường.
“Tớ biết cậu lo chuyện gì, tớ mất mặt, ai dám chọc tớ, rất nhanh tớ cũng về trường rồi.”
Tào Khung rũ mắt nhìn Tiền Ý Ý.
“Cậu biết không, tụi tớ đến cùng với cậu, vì sợ cậu chỉ có một mình. Giờ cậu có bạn rồi, còn là bạn trai, chúng tớ yên tâm rồi.”
“Còn mấy ngày nữa nghỉ mười một, tớ không đến nữa, tiện thể đi chơi vài hôm.”
Miệng Tào Khung nói không ai dám nói đùa, nhưng một thiếu niên mười bảy mười tám, lòng tự tôn cao như vậy, cậu vẫn thẹn đến hoảng.
Không bằng trực tiếp rời khỏi trống lớn, về trường cũ.
Vất vả dỗ dành Tào Khung, lúc Tiền Ý Ý về lớp, chỗ ngồi kế bên trống không.
Lương Quyết Thành vẫn chưa quay về.
Buổi học chiều cũng kết thúc, Lương Quyết Thành vẫn không quay về.
Tiền Ý Ý cảm thấy, theo lời người ta nói khi hai người quen nhau để bạn trai đưa bạn gái về nhà, chỉ sợ chưa đẩy xe được hai bước, cũng đủ để mọi người biết, hai người đang quen nhau.
Tiền Ý Ý gửi tin nhắn Wechat cho Lương Quyết Thành.
"Bạn trai, nên đến đón em tan học nè, mặt cười"
Không lâu sau, Tiền Ý Ý nhận được một tin nhắn trả lời.
L:.
Tiền Ý Ý không ý kiến, đứng trước cổng trường chờ một lúc, Lương Quyết Thành đến nơi.
Trên lưng anh đeo cặp, một tay đẩy xe, gặp Tiền Ý Ý trước cổng trường, không nói gì cứ thế đi về phía trước.
Xe chú Lưu đậu trước đường, cách trường học vài trăm mét, chỉ trong vài trăm mét này Tiền Ý Ý phát hiện Lương Quyết Thành căn bản không hề quan tâm cô, các câu trả lời đều cực kỳ đơn giản Ừ.
Lên xe, Tiền Ý Ý nghĩ nửa ngày, cảm thấy phản ứng của Đại Lão hiện tại có chút giống... giận dỗi?
Nhưng nguyên nhân giận là gì, chắc không phải chuyện hôm nay xảy ra trong căn tin chứ?
Tiền Ý Ý không thể nghĩ được vấn đề nào khác, lấy điện thoại gõ một hàng chữ.
“Bạn trai và bạn gái tranh chấp, dỗ dành bạn tốt về phát hiện bạn trai không quan tâm, chuyện gì xảy ra vậy?”
Đáp án đa số người ta hỏi quan hệ giữa bạn khuê mật* và bạn thân như thế nào. Tiền Ý Ý thêm một ý, bạn thân là nam.
Câu trả lời sôi nổi hẳn ra.
Tất cả câu trả lời ngàn câu như một.
“Bà em gái à, bạn tốt là nam là tình địch ngầm của bạn trai em đó! Lo dỗ bạn thân trước em muốn chia tay sao!”
“Nói đùa, bạn trai không quan trọng bằng bạn tốt?”
“Em gái, bạn trai em ăn giấm rồi em có biết không?”
“Chắc chắn là đang dỗi, em gái không phải trà xanh* chỉ là phản ứng chậm thôi.”
(Trà xanh ý chỉ mấy đứa đỗn lì ứng ừng ưng.)
“Thân, bạn trai giận đừng hoảng, ý kiến bên tui là ngủ một giấc, ngủ không được thì cứ ngủ tiếp vài giấc.”
Tiền Ý Ý:“ Vì vậy đại lão đang giận?”
Không có khả năng này được, hai người là quan hệ hợp tác, Tào Khung lại là bạn thân của Tiền Ý Ý, Lương Quyết Thành khẳng định phải biết trong lòng cô ai quan trọng hơn, sẽ không làm mấy chuyện ấu trĩ này được.
Tuy lý trí Tiền Ý Ý nói cô không sai, nhưng vẫn là tay nhanh hơn não, cẩn thận gửi một tin nhắn Wechat qua bên đó.
"Bạn học Lương, lúc nãy anh không qua tâm em, có phải đang giận em không?"
Qua vài phút, Tiền Ý Ý nhận được tin trả lời.
L: “Không phải.”
Tiền Ý Ý thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã nói rồi, Đại Lão sẽ không giận mà.
Tiền Ý Ý bình tĩnh tắt điện thoại.
Câu đó nói sao nhỉ, có chuyện tìm Baidu, ly hôn chia tay ung thư mời bước.
Đều là doạ người.
Tiền Ý Ý nghiêm túc suy nghĩ, ngày mai nên làm như thế nào để show ân ái đây?
*
Sân bóng rổ, mấy người Vu Tiếu chơi hăng say, còn Lương Quyết Thành ngồi bên sân bóng rổ, nhìn chằm chằm tin nhắn Wechat của Tiền Ý Ý, ánh mắt nặng nề
Sau đó thì sao? Hỏi một câu rồi xong?
Lương Quyết Thành không yên tâm mở sách điện tử,
Lương Quyết Thành nhìn màn hình hết mười phút.
Vì sao Tiền Ý Ý còn chưa đến dỗ anh?
/147
|