Phó Đình Viễn im lặng một chút, cuối cùng anh nghiêm nghị lên tiếng: “Dao Dao, nếu em còn muốn tiếp tục đóng phim thì có thể tiếp tục đóng.”
Từ trước đến giờ, Phó Đình Viễn chưa từng nói rằng anh không muốn Thẩm Dao tiếp tục đóng phim hay không tiếp tục ở lại cái vòng này, là do Thẩm Dao bỗng nhiên nói chán nản và muốn rời khỏi đó.
Thẩm Dao luôn thể hiện dáng vẻ tiếc nuối khi phải rời khỏi giới diễn viên là vì anh, nhưng anh lại không hề thấy cảm động.
Ngược lại anh cảm thấy rất phiền, lúc trước người vì muốn chứng minh mình có năng lực trong giới giải trí, cố ý chia tay anh là cô ta, bây giờ người nói muốn rời khỏi cũng là cô ta.
Sự lật lọng của Thẩm Dao khiến Phó Đình Viễn cảm thấy chán ghét, lúc trước cũng bởi vì quyết định ích kỷ của cô ta mà làm cho vận mệnh của nhiều người bị thay đổi.
Thẩm Dao bị lời nói đột ngột của Phó Đình Viễn làm cho nghẹn lời, nhưng
mà sau đó cô ta lại thông minh chuyển đề tài: “Ai da, anh chỉ cần nói có đưa em đi hay không thôi.”
Đáy mắt Phó Đình Viễn thoáng hiện lên vẻ chán ghét, từ khi nào mà Thẩm Dao trở thành một người hay dò xét và che giấu như vậy?
Không phải anh không hiểu sự thăm dò trong lời nói của Thẩm Dao, anh cũng tin nếu Phó Thiến Thiến đã biết Du Ân trở lại, thế thì chắc chắn Thẩm Dao cũng biết.
Thẩm Dao muốn đi theo anh đến cuộc họp ngày mai, mục đích chính là vì để gặp Du Ân, hoặc cũng có thể là xem giữa anh và Du Ân có dây mơ rễ má gì không.
Nhưng mà cuối cùng Phó Đình Viễn vẫn đồng ý: “Được.”
Còn về việc vì sao anh lại đồng ý, đương nhiên là bởi vì anh muốn kích thích Du Ân một chút, muốn xem xem có phải cô đã thật sự buông bỏ anh rồi không.
Chín giờ trưa ngày hôm sau, phòng họp Chung Đỉnh.
Đây là cuộc họp chính thức đầu tiên của dự án phim cổ trang Dung Phi Truyện, theo lý thì những nhân vật quan trọng như nhà đầu tư, đạo diễn và biên kịch đều phải tới tham gia.
Nhất là biên kịch, hôm nay cô là nhân vật chính, cô cần giới thiệu sơ lược về kịch bản phim và phương hướng tổng thể cho các ông chủ lớn.
Lúc Phó Đình Viễn và Thẩm Dao xuất hiện, Chung Văn Thành nhíu mày nhưng vẫn đứng dậy tỏ vẻ hoan nghênh.
Nhất là tỏ vẻ hoanh nghênh với Thẩm Dao, Chung Văn Thành cười lạnh nhạt nhưng trong lời nói lại có ám chỉ: “Không phải cô Thảm cảm thấy có hứng thú với bộ phim truyền hình này của chúng tôi đó chứ?”
Thẩm Dao kéo cánh tay Phó Đình Viễn, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, nụ cười đoan trang hào phóng: “Một người nửa rút lui như tôi thế thì làm gì còn cơ hội cảm thấy có hứng thú, tôi chỉ đến cùng Đình Viễn mà thôi.”
Thẩm Dao vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh phòng họp, bình tĩnh tìm kiếm bóng dáng của Du Ân.
Chung Văn Thành nhìn Thẩm Dao một cái, không nói gì nữa, chỉ xoay người mời Phó Đình Viễn và Thẩm Dao ngồi xuống.
Lúc Phó Đình Viễn ngồi xuống, đôi mắt nhìn thoáng qua đồng hồ đeo trên cổ tay, kim phút đã sắp đến thời gian bắt đầu cuộc họp nhưng vị biên kịch kia vẫn chưa thấy bóng dáng.
Mười phút sau, cuộc họp chính thức bắt đầu, Du Ân vẫn không tới.
Sau đó Chung Văn Thành đứng dậy tuyên bố xin lỗi với mọi người: “Mọi người, thật xin lỗi, hôm nay biên kịch của chúng ta không đến được, tôi sẽ giới thiệu kịch bản với mọi người.”
Sắc mặt Phó Đình Viễn trầm xuống, cô xem nơi này là cái chợ à? Không muốn đến thì không đến sao?
Sắc mặt Phó Đình Viễn khó coi, những người khác cũng có người tỏ vẻ không đồng tình.
Thẩm Dao ngồi ở bên cạnh Phó Đình Viễn cũng cười nhẹ nhàng nói một câu: “Không phải chứ sếp Chung, đây là cuộc họp đầu tiên của dự án lần này, biên kịch của mọi người tùy ý lỡ hẹn như thế, có vẻ không tốt lắm đâu nhỉ?”
Chung Văn Thành cười giải thích: “Thật ra không phải là cô ấy thất hẹn với chúng ta, cô ấy thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
/914
|