Chương 871
“Sao anh lại đột ngột mất trí nhớ thế?”
“Tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?” Cô gái kia vừa khóc vừa nói, xem ra rất lo lắng cho Phó Đình Viễn.
Người đến là Đổng Tâm Khiết, sau khi nghe Chu Mi nói Phó Đình Viễn xảy ra chuyện, cô ta đã tức tốc mua vé máy bay, tiếp tục đuổi theo từ thủ đô đến Giang Thành.
Phó Đình Viễn bị Đổng Tâm Khiết ôm chầm lấy như thế thì đã có suy nghĩ muốn đá bay Đổng Tâm Khiết.
Anh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Du Ân đang đứng ở cửa trầm ngâm nhìn mình, anh nhất thời nổi giận đùng đùng, chẳng hề khách sáo hất Đổng Tâm Khiết ra khỏi người mình.
“Mẹ kiếp, cô là ai thế?” Anh vừa tức vừa căng thẳng nên không nhịn được chửi thề.
Anh đã tốn nhiều tâm sức không dễ gì mới giữ Du Ân ở lại, nếu Du Ân hiểu lầm anh và Đổng Tâm Khiết có gì với nhau, chẳng phải công sức của anh sẽ đổ sông đổ biển à?
Nghĩ đến đây, anh lại vội vàng đi về phía Du Ân, ôm chặt cô vào lòng, nụ cười rạng rỡ trên mặt anh suýt chọc mù mắt Đổng Tâm Khiết.
“Bà xã, em quay lại rồi à?”
Du Ân nổi da gà khắp người, anh bị nghiện gọi cô là bà xã à?
Phó Đình Viễn vội vàng giải thích với cô: “Anh hoàn toàn không quen người phụ nữ này, cũng không biết tại sao cô ta lại đột ngột chạy vào ôm chầm lấy anh, tám mươi phần trăm cô ta bị bệnh thần kinh rồi, anh sẽ bảo Hứa Hàng tìm người đưa cô ta đi.”
“Phó Đình Viễn!” Vừa nghe thấy Phó Đình Viễn mắng mình là đồ thần kinh, Đổng Tâm Khiết liền giận dữ gào lên, cũng không nũng nịu gọi anh là anh Đình Viễn nữa.
Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn về phía Đổng Tâm Khiết: “Bây giờ tôi sẽ cho cô cơ hội cuối cùng, mau rời khỏi đây ngay, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đổng Tâm Khiết tức đến mức giậm chân.
Trước đó cô ta nghe Chu Mi nói Phó Đình Viễn đã bị mất trí nhớ, cảm thấy chuyện này thật khó tin, chẳng phải kịch bản máu chó như này chỉ tồn tại trên TV thôi ư? Tại sao lại thật sự xảy ra ở ngoài đời vậy?
Cô ta không tin sẽ có chuyện như vậy, cũng không cam lòng cứ thế trở thành người xa lạ với Phó Đình Viễn, mặc dù trước đó bọn họ cũng không thân thiết cho lắm.
Do đó cô ta không hề do dự mua vé máy bay đuổi theo, ai dè Phó Đình Viễn lại thật sự không nhớ ra cô ta.
Anh không nhớ ra cô thì thôi đi, còn mắng cô là đồ thần kinh nữa.
Trước đây khi anh chưa mất trí nhớ, tốt xấu gì anh cũng còn nể mặt ông nội của cô ta, nên không cay nghiệt với cô ta như vậy, nhưng bây giờ…
Đổng Tâm Khiết tức đến mức suýt bật khóc.
“Cô gái này, cho hỏi cô là ai..?” Du Ân chưa từng gặp Đổng Tâm Khiết, nên không hề biết cô ta.
Đổng Tâm Khiết lườm cô, giận dữ gào lên: “Tôi là ai thì liên quan gì đến cô? Ngược lại là cô, đúng là đồ không biết xấu hổ. Vài ngày trước, cô còn ở trên bản tin nói rằng tạm thời vẫn chưa cân nhắc đến chuyện tình cảm, vậy mà mới chớp mắt đã ở bên cạnh anh ấy. Đồ giả dối!”
Du Ân không bận tâm đến việc mình bị Đổng Tâm Khiết mắng là đồ không biết xấu hổ, dù gì cô cũng rất bất đắc dĩ.
/914
|