Chương 909
Lời nói của Chu Dật khiến Du Ân tỉnh táo lại, cô nhanh chóng nói: “Chuyện này dài lắm. Cậu không cần mời tôi ăn tối. Chờ khi có kết quả cuối cùng rồi nói sau.”
“Tôi có việc khác nên cúp máy trước.” Du Ân kết thúc cuộc gọi trước, đỡ để Chu Dật ở đầu dây bên kia lại nói ra điều gì đó đắc tội Phó Đình Viễn.
Du Ân cất điện thoại, nghiêm mặt nói với người đàn ông rõ ràng đang ghen tuông bên cạnh: “Phó Đình Viễn, công việc của mỗi người đều phải giao thiệp với người khác phái muôn hình muôn vẻ. Em không tin là trong công việc của anh không có phụ nữ?”
Mỗi khi cô tiếp xúc với một người đàn ông, anh lại trợn mắt cau mày, Du Ân thực sự không chịu nổi nữa.
Phó Đình Viễn cũng nói một cách rất đúng lý hợp tình: “Nếu em để ý, từ nay về sau anh có thể cắt đứt công việc làm ăn với bất kỳ khách hàng nữ nào.”
Du Ân “…”
Anh cần gì phải thế chứ?
Phó Đình Viễn lại hỏi cô: “Em có thể không tiếp xúc với đàn ông không?”
“Em không thể.” Du Ân trả lời không chút do dự.
Chưa nói đến nghề nghiệp của cô, ngay cả một nhân viên văn phòng bình thường, ai có thể ngừng tiếp xúc với người khác giới?
Bản thân anh thì rất dễ dàng, nhưng cô không phải nhân vật lớn nói một không hai như anh, muốn không gặp ai thì không gặp người đó.
Phó Đình Viễn hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhìn cô.
Không biết ai đã cho cô sự tự tin để bây giờ cô thậm chí không cho anh chút mặt mũi nào.
Sau đó nghĩ lại, sự tự tin này của cô không phải đến từ anh ư?
Anh không thể sống thiếu người ta, nên phải chịu cơn giận của người ta.
Nghiến răng, anh lại nói: “Em ghi chú cho Chu Dật vậy mà lại là Tiểu Chu ư?”
Lúc vừa rồi điện thoại của cô vang lên, anh nhìn lướt qua thì phát hiện trên đó có chữ Tiểu Chu, lúc đầu còn tưởng là ai, không ngờ lại là Chu Dật.
Trong lòng Phố Đình Viễn chua đến mức sôi sục. Hai chữ Tiểu Chu này quá mờ ám, tựa như có một loại tình cảm nào đó ẩn chứa trong đó.
Trên thực tế, đối với Du Ân, xưng hô Tiểu Chu này là bình thường nhất.
Cô không ghi chú tên của Chu Dật là bởi vì cô sợ rằng nếu một ngày nào đó Chu Dật gọi cho cô khi cô ở bên ngoài, bị người khác nhìn thấy thì sẽ có phiền phức không đáng có.
Chu Dật đang ở đỉnh cao nổi tiếng, cô nên tránh nghi ngờ vẫn tốt hơn.
Ghi chú Tiểu Chu cho người ta cảm giác như một đồng nghiệp bình thường.
Vì vậy, đối mặt với câu hỏi của Phó Đình Viễn, Du Ân bình tĩnh hỏi: “Ghi chú Tiểu Chu thì sao?”
Phó Đình Viễn thấy cô hoàn toàn không nhận ra thì nói thẳng: “Em không thấy là ghi chú của em cho cậu ta có chút gì đó không bình thường sao?”
“Có gì bất thường? Vì tránh nghi ngờ nên em mới ghi chú như vậy.” Trời đất chứng giám, cô không nghĩ có gì bất thường cả.
“Vậy em ghi chú cho anh là gì?” Phó Đình Viễn không nói thông suốt được với cô, bèn lấy điện thoại di động của cô ra xem.
Trong ghi chép cuộc gọi, Phó Đình Viễn nhìn thoáng qua đã thấy ghi chú của mình, đó là ba chữ “Phó Đình Viễn” vô cùng bình thường.
/914
|