Cửa phòng kinh doanh đột nhiên bị mở mạnh ra, bên ngoài là một đám nhân viên đang hò hét, cổ vũ cho người con trai đứng đầu.
"Cố lên A Hạo, tôi ủng hộ cậu" Tiếng của A Trương, đồng nghiệp chung phòng của cô.
"A Hạo, anh phải là đàn ông không. Có vậy cũng nhát"
Vĩnh Hạo không chịu nổi loại tình xấu hổ này nữa, liền lập tức đưa tay, ra hiệu mọi người im lặng "Được rồi, mọi người ra chỗ khác đi"
Trong đám người đó, có người phòng kinh doanh, có người phòng nhân sự, thậm chí, có cả tổng giám đốc Dương Thiên Ân cũng đứng sau xem trò hề, vẻ mặt rất thích thú. Uyển Nhã không thương tình phóng thẳng đến anh một cái liếc uy hiếp nhưng anh cũng chỉ nhún vai, ra vẻ "Anh đây không dính dáng", ném cho cô một nụ cười bí ẩn rồi bỏ đi
Lúc này, Vĩnh Hạo cũng đến gần cô, đầu anh ta hơi cúi thấp xuống, đôi môi bạc mấp máy cất tiếng run run
"Uyển Nhã, tôi muốn hỏi là..." Chết tiệt, đáng lẽ phải là cô có rảnh không chứ. Mày ngu thật đó Vĩnh Hạo, từng tuổi này, còn không biết nói chuyện với phụ nữ, thật là uổng công làm đàn ông quá !
"Có chuyện gì sao trưởng phòng?"
"À.. thực ra thì ... anh có chuyện muốn hỏi em"
"Chuyện gì anh cứ nói"
Hai ngón tay Vĩnh Hạo miết vào nhau, ngày càng siết chặt hơn, ra chiều đang rất bối rối, muốn mở lời, ngập ngừng rồi lại thôi. Cuối cùng thu hết can đảm, miệng mới bắt đầu mở ra
"Thực ra thì... em..... em.... đã ăn gì chưa?" Câu hỏi của anh khiến Uyển Nhã bật cười. Nụ cười trong trẻo, xinh đẹp lại thanh tao ấy tạo nên những cơn sóng dao động trong lòng Vĩnh Hạo
"Bây giờ đã ba giờ chiều rồi, đã qua giờ trưa lâu rồi thưa trưởng phòng"
"À... Vậy thì tốt... anh còn chuyện muốn hỏi em"
"Anh cứ nói"
"Em... em...." Vĩnh Hạo nhìn xung quanh căn phòng, đột nhiên bình nước khoáng lại rơi vào tầm mắt của anh "Em... có khát nước không? Để anh đi lấy nước cho em."
"Không phiền anh, tôi không khát" Nụ cười xinh đẹp của cô lại vây lấy tim anh, khiến anh khó khăn mở miệng thành lời. Chết tiệt, anh đúng là vô dụng quá rồi ! Cả lời cũng không dám nói, có phải ngu ngốc lắm không
"Nhưng mà... anh vẫn còn có chuyện muốn nói với em"
"Tôi đang nghe" Uyển Nhã kiên nhẫn nhìn anh
"Thật ra thì.... em.... bánh ngon lắm....em có muốn...."
"Uyển Nhã, thật ra A Hạo muốn hỏi em thứ bảy có thể đi dạo với anh ta hay không" Chị Hoa Hoa không thể chịu đựng nổi sự ngốc nghếch của Vĩnh Hạo, chỉ có thể ra tay giúp cậu em trai ba mươi tuổi đầu nhưng rất ngờ nghệch này. Cũng không quên quay lại A Hạo, ném ra vài chữ khiển trách "A Hạo, chị mày nghi ngờ câu cong hay thẳng đó"
"A.... Đúng là như vậy đó.." Được tiếp viện, dĩ nhiên tự tin trong lòng chiến sĩ cũng từ một sao, tăng vượt bậc thành năm sao "Uyển Nhã, em liệu có thể bỏ chút thời gian đi dạo với anh thứ bảy được không?"
Uyển Nhã toan mở miệng tính từ chối, nhưng rồi lời nói của Lạc Hân lại lượn lờ trong tâm trí cô "Cậu cũng nên đi kết giao đi, dù sao cũng hai mươi tám tuổi rồi, không còn trẻ đâu. Vứt tên bạc tình bạc nghĩa sang một bên, đi tìm người khác tốt hơn là sống trong kiếp liệt nữ."
"Được." Cô mỉm cười đáp
Câu trả lời khiến cho lông mày đang níu lại vì căng thẳng của Vĩnh Hạo, lập tức giãn ra. Trong lòng anh dâng lên một cỗ vui sướng, mừng rỡ không thể nói hết bằng lời. Đột nhiên, anh ôm lấy Hoa Hoa bà bà, nâng bà bà lên, xoay vài vòng "Chị, cô ấy nói đồng ý rồi đó, là đồng ý rồi đó"
"Được được" Hoa Hoa cũng thật hết cách với thằng ngố này "Chị mày không điếc. Mới vừa mời người ta đi chơi, bây giờ lại ôm người khác. Chị mày biết là chị mày quyến rũ, nhưng tấm thân và trái tim chỉ dành cho chồng thôi, buông ra"
Vĩnh Hạo nghe lời nói của Hoa Hoa thì sực tỉnh lại trong cơn vui mừng, liền chạy đến bên Uyển Nhã, giọng nói xúc động "Cảm ơn, sáng thứ bảy cho phép anh qua đón em được chứ"
"À... không cần đâu, chúng ta cứ gặp ở công viên Phúc Lâm là được" Uyển Nhã từ chối khéo léo sự nhiệt tình của anh
"Được được. Không phiền em làm việc nữa" Vĩnh Hạo quay người lại, đưa tay hai ngón, ra dấu hiệu chiến thắng cho những kẻ ban nãy xem kịch hay đứng ở cửa nãy giờ.
Chị Hoa Hoa không chịu nổi độ ngốc đó, đành lắc đầu, ghé vào tai cô "Cậu ta như một đứa ngốc". Nhưng rồi thái độ ấy lại bị lấn át bởi sự ngạc nhiên cực độ khi nghe được câu trả lời của Uyển Nhã, khiến chị không thể tin vào tai mình. Có phải cô ấy vừa nói "Cũng đáng yêu đấy chứ" ?
Uyển Nhã rời đi, đến trước máy bán nước, chọn lấy cho mình lon cà phê đắng. Từ ngày rời xanh Khôi Nguyên đến nay, tất cả những thứ ở cô đều có sự thay đổi nhất định, kể cả khẩu vị. Nhưng sự thay đổi này không khiến cô cảm thấy buồn bã, chán nản, thậm chí nó còn tiếp cho cô một nghị lực nhất định, bảo cô sẽ vượt qua thứ tình cảm dây dưa ấy.
Biết đâu qua thứ bảy này, là một câu truyện khác mở ra dành cho cô ?
* * *
Một tuần làm việc cũng uể oải trôi qua. Cuối tuần, mọi người phòng kinh doanh thường tập trung tụ họp làm một đám, bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Dĩ nhiên, chủ đề bàn tán sôi nổi của lần này chính là cuộc hẹn hò của chàng ngố trưởng phòng Vĩnh Hạo và cô nhân viên xinh đẹp vừa vào Uyển Nhã.
"Tôi cược bọn họ sẽ thành đôi" A Trương tự tin lên tiếng, tay rút ra tờ giấy xanh 100USD "Sao, một phần tư lương của tôi tháng này, ai dám cược"
"A Hạo ngốc nghếch như vậy, không thể nào được đâu" Một nữ đồng nghiệp khác lên tiếng
"Vậy thì cô cứ đặt cược đi" A Trương vẫn giữ phong thái tin tưởng như cũ, trong giọng nói còn có phần thách thức.
"Tôi ra làm cái, cược bọn họ thành" Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói khiến mọi người đồng thời quay đầu lại, hoảng hốt. Đó chẳng phải là tổng giám đốc sao ? Trong mắt bọn họ, người đàn ông Dương tổng giám đốc ngồi ở vị trí trên cùng, lạnh lùng, kiên quyết cũng tàn nhẫn trong công việc. Dù công ty thưởng cho bọn họ không ít phúc lợi, nhưng cũng không ai dám đến gặp tổng giám đốc, trừ khi nào có việc thật sự rất cần, bằng không bọn họ chưa muốn kết thúc mạng sớm như thế. Dần dà, truyền thuyết vị tổng giám đốc cao ngạo, thâm trầm lan truyền khắp công ty. Mà nay, Dương Thiên Ân lại đến phòng bọn họ, không có một sự thông báo nào, lại muốn cược với bọn họ, đúng là dọa người chết khiếp.
Toàn bộ người trong phòng kinh doanh tản ra, đứng cúi đầu chào "Tổng giám đốc, xin chào"
Đáp lại với bộ dáng trịnh trọng của nhân viên, anh chỉ xuất ra một nụ cười mê hồn, thản nhiên ngồi xuống ghế gỗ bàn tròn "Chẳng phải mọi người đang đặt cược sao. Tôi muốn làm nhà cái. Nếu như bọn họ thành đôi, các người phải trả 100USD cho tôi. Còn ngược lại, nếu không thành, tôi sẽ trả mỗi người 100USD, tiền phúc lợi 2 tháng sau đó tăng 10%, cùng phiếu cơm dài hạn một tháng tại Đình Viện"
Từng cặp mắt há hốc nhìn về phía Dương tổng giám đốc, không nói nên lời. Nếu xét ra, cược lần này xét về phía bọn họ không lớn, nhưng nếu thắng sẽ rất có lợi nha. Không kể phúc lợi công ty, mà Đình Viện là một nhà hàng cao cấp, dù có tiền e cũng không có cửa vào chốn đó. Mà bọn họ nếu thắng có thể nghiễm nhiên làm bá chủ trong một tháng, món ngon vật lạ trên đời đều có thể thưởng thức. Vụ cá cược này, quả không tồi.
Bảy con mắt của người phòng kinh doanh nhìn nhau, cùng lóe lên một tia ý niệm hệt nhau, đồng thanh nói "Được, tổng giám đốc, xin thất lễ"
"Không hối hận?" Mày Thiên Ân nhướng mang đầy hàm ý thách thức
"Không hối hận. "
"Được. Quyết như thế"
Dương tổng giám đốc trước khi rời phòng còn ném cho bọn họ một nụ cười nửa miệng kiêu ngạo, giống như anh đã nhắm chắc phần thắng trong tay. Ai dà ~ Anh không sợ mình thua tiền, chỉ mong là em gái nhỏ của mình sẽ từ bỏ những chuyện không vui trong quá khứ mà tiến lên phía trước. Em gái nhỏ, cố lên !
Nhân viên phòng kinh doanh được một phen sóng gió. Lần này đích thân tổng giám đốc tham gia, lại là nhà cái cho vụ cược, quả là một chuyện lớn khiến bọn họ phấn chấn tinh thần. Bọn họ cũng rất hoài nghi, bởi người như Dương tổng kinh doanh rất nhiều, dĩ nhiên biết cân nhắc nặng nhẹ mà đầu tư. Nhưng thấy A Hạo ngốc nghếch như thế kia, liền dấy lên trong họ một niềm tin rất lớn.
Tổng giám đốc, chuyến này phải làm ngài tổn thất hầu bao rồi
"Cố lên A Hạo, tôi ủng hộ cậu" Tiếng của A Trương, đồng nghiệp chung phòng của cô.
"A Hạo, anh phải là đàn ông không. Có vậy cũng nhát"
Vĩnh Hạo không chịu nổi loại tình xấu hổ này nữa, liền lập tức đưa tay, ra hiệu mọi người im lặng "Được rồi, mọi người ra chỗ khác đi"
Trong đám người đó, có người phòng kinh doanh, có người phòng nhân sự, thậm chí, có cả tổng giám đốc Dương Thiên Ân cũng đứng sau xem trò hề, vẻ mặt rất thích thú. Uyển Nhã không thương tình phóng thẳng đến anh một cái liếc uy hiếp nhưng anh cũng chỉ nhún vai, ra vẻ "Anh đây không dính dáng", ném cho cô một nụ cười bí ẩn rồi bỏ đi
Lúc này, Vĩnh Hạo cũng đến gần cô, đầu anh ta hơi cúi thấp xuống, đôi môi bạc mấp máy cất tiếng run run
"Uyển Nhã, tôi muốn hỏi là..." Chết tiệt, đáng lẽ phải là cô có rảnh không chứ. Mày ngu thật đó Vĩnh Hạo, từng tuổi này, còn không biết nói chuyện với phụ nữ, thật là uổng công làm đàn ông quá !
"Có chuyện gì sao trưởng phòng?"
"À.. thực ra thì ... anh có chuyện muốn hỏi em"
"Chuyện gì anh cứ nói"
Hai ngón tay Vĩnh Hạo miết vào nhau, ngày càng siết chặt hơn, ra chiều đang rất bối rối, muốn mở lời, ngập ngừng rồi lại thôi. Cuối cùng thu hết can đảm, miệng mới bắt đầu mở ra
"Thực ra thì... em..... em.... đã ăn gì chưa?" Câu hỏi của anh khiến Uyển Nhã bật cười. Nụ cười trong trẻo, xinh đẹp lại thanh tao ấy tạo nên những cơn sóng dao động trong lòng Vĩnh Hạo
"Bây giờ đã ba giờ chiều rồi, đã qua giờ trưa lâu rồi thưa trưởng phòng"
"À... Vậy thì tốt... anh còn chuyện muốn hỏi em"
"Anh cứ nói"
"Em... em...." Vĩnh Hạo nhìn xung quanh căn phòng, đột nhiên bình nước khoáng lại rơi vào tầm mắt của anh "Em... có khát nước không? Để anh đi lấy nước cho em."
"Không phiền anh, tôi không khát" Nụ cười xinh đẹp của cô lại vây lấy tim anh, khiến anh khó khăn mở miệng thành lời. Chết tiệt, anh đúng là vô dụng quá rồi ! Cả lời cũng không dám nói, có phải ngu ngốc lắm không
"Nhưng mà... anh vẫn còn có chuyện muốn nói với em"
"Tôi đang nghe" Uyển Nhã kiên nhẫn nhìn anh
"Thật ra thì.... em.... bánh ngon lắm....em có muốn...."
"Uyển Nhã, thật ra A Hạo muốn hỏi em thứ bảy có thể đi dạo với anh ta hay không" Chị Hoa Hoa không thể chịu đựng nổi sự ngốc nghếch của Vĩnh Hạo, chỉ có thể ra tay giúp cậu em trai ba mươi tuổi đầu nhưng rất ngờ nghệch này. Cũng không quên quay lại A Hạo, ném ra vài chữ khiển trách "A Hạo, chị mày nghi ngờ câu cong hay thẳng đó"
"A.... Đúng là như vậy đó.." Được tiếp viện, dĩ nhiên tự tin trong lòng chiến sĩ cũng từ một sao, tăng vượt bậc thành năm sao "Uyển Nhã, em liệu có thể bỏ chút thời gian đi dạo với anh thứ bảy được không?"
Uyển Nhã toan mở miệng tính từ chối, nhưng rồi lời nói của Lạc Hân lại lượn lờ trong tâm trí cô "Cậu cũng nên đi kết giao đi, dù sao cũng hai mươi tám tuổi rồi, không còn trẻ đâu. Vứt tên bạc tình bạc nghĩa sang một bên, đi tìm người khác tốt hơn là sống trong kiếp liệt nữ."
"Được." Cô mỉm cười đáp
Câu trả lời khiến cho lông mày đang níu lại vì căng thẳng của Vĩnh Hạo, lập tức giãn ra. Trong lòng anh dâng lên một cỗ vui sướng, mừng rỡ không thể nói hết bằng lời. Đột nhiên, anh ôm lấy Hoa Hoa bà bà, nâng bà bà lên, xoay vài vòng "Chị, cô ấy nói đồng ý rồi đó, là đồng ý rồi đó"
"Được được" Hoa Hoa cũng thật hết cách với thằng ngố này "Chị mày không điếc. Mới vừa mời người ta đi chơi, bây giờ lại ôm người khác. Chị mày biết là chị mày quyến rũ, nhưng tấm thân và trái tim chỉ dành cho chồng thôi, buông ra"
Vĩnh Hạo nghe lời nói của Hoa Hoa thì sực tỉnh lại trong cơn vui mừng, liền chạy đến bên Uyển Nhã, giọng nói xúc động "Cảm ơn, sáng thứ bảy cho phép anh qua đón em được chứ"
"À... không cần đâu, chúng ta cứ gặp ở công viên Phúc Lâm là được" Uyển Nhã từ chối khéo léo sự nhiệt tình của anh
"Được được. Không phiền em làm việc nữa" Vĩnh Hạo quay người lại, đưa tay hai ngón, ra dấu hiệu chiến thắng cho những kẻ ban nãy xem kịch hay đứng ở cửa nãy giờ.
Chị Hoa Hoa không chịu nổi độ ngốc đó, đành lắc đầu, ghé vào tai cô "Cậu ta như một đứa ngốc". Nhưng rồi thái độ ấy lại bị lấn át bởi sự ngạc nhiên cực độ khi nghe được câu trả lời của Uyển Nhã, khiến chị không thể tin vào tai mình. Có phải cô ấy vừa nói "Cũng đáng yêu đấy chứ" ?
Uyển Nhã rời đi, đến trước máy bán nước, chọn lấy cho mình lon cà phê đắng. Từ ngày rời xanh Khôi Nguyên đến nay, tất cả những thứ ở cô đều có sự thay đổi nhất định, kể cả khẩu vị. Nhưng sự thay đổi này không khiến cô cảm thấy buồn bã, chán nản, thậm chí nó còn tiếp cho cô một nghị lực nhất định, bảo cô sẽ vượt qua thứ tình cảm dây dưa ấy.
Biết đâu qua thứ bảy này, là một câu truyện khác mở ra dành cho cô ?
* * *
Một tuần làm việc cũng uể oải trôi qua. Cuối tuần, mọi người phòng kinh doanh thường tập trung tụ họp làm một đám, bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Dĩ nhiên, chủ đề bàn tán sôi nổi của lần này chính là cuộc hẹn hò của chàng ngố trưởng phòng Vĩnh Hạo và cô nhân viên xinh đẹp vừa vào Uyển Nhã.
"Tôi cược bọn họ sẽ thành đôi" A Trương tự tin lên tiếng, tay rút ra tờ giấy xanh 100USD "Sao, một phần tư lương của tôi tháng này, ai dám cược"
"A Hạo ngốc nghếch như vậy, không thể nào được đâu" Một nữ đồng nghiệp khác lên tiếng
"Vậy thì cô cứ đặt cược đi" A Trương vẫn giữ phong thái tin tưởng như cũ, trong giọng nói còn có phần thách thức.
"Tôi ra làm cái, cược bọn họ thành" Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói khiến mọi người đồng thời quay đầu lại, hoảng hốt. Đó chẳng phải là tổng giám đốc sao ? Trong mắt bọn họ, người đàn ông Dương tổng giám đốc ngồi ở vị trí trên cùng, lạnh lùng, kiên quyết cũng tàn nhẫn trong công việc. Dù công ty thưởng cho bọn họ không ít phúc lợi, nhưng cũng không ai dám đến gặp tổng giám đốc, trừ khi nào có việc thật sự rất cần, bằng không bọn họ chưa muốn kết thúc mạng sớm như thế. Dần dà, truyền thuyết vị tổng giám đốc cao ngạo, thâm trầm lan truyền khắp công ty. Mà nay, Dương Thiên Ân lại đến phòng bọn họ, không có một sự thông báo nào, lại muốn cược với bọn họ, đúng là dọa người chết khiếp.
Toàn bộ người trong phòng kinh doanh tản ra, đứng cúi đầu chào "Tổng giám đốc, xin chào"
Đáp lại với bộ dáng trịnh trọng của nhân viên, anh chỉ xuất ra một nụ cười mê hồn, thản nhiên ngồi xuống ghế gỗ bàn tròn "Chẳng phải mọi người đang đặt cược sao. Tôi muốn làm nhà cái. Nếu như bọn họ thành đôi, các người phải trả 100USD cho tôi. Còn ngược lại, nếu không thành, tôi sẽ trả mỗi người 100USD, tiền phúc lợi 2 tháng sau đó tăng 10%, cùng phiếu cơm dài hạn một tháng tại Đình Viện"
Từng cặp mắt há hốc nhìn về phía Dương tổng giám đốc, không nói nên lời. Nếu xét ra, cược lần này xét về phía bọn họ không lớn, nhưng nếu thắng sẽ rất có lợi nha. Không kể phúc lợi công ty, mà Đình Viện là một nhà hàng cao cấp, dù có tiền e cũng không có cửa vào chốn đó. Mà bọn họ nếu thắng có thể nghiễm nhiên làm bá chủ trong một tháng, món ngon vật lạ trên đời đều có thể thưởng thức. Vụ cá cược này, quả không tồi.
Bảy con mắt của người phòng kinh doanh nhìn nhau, cùng lóe lên một tia ý niệm hệt nhau, đồng thanh nói "Được, tổng giám đốc, xin thất lễ"
"Không hối hận?" Mày Thiên Ân nhướng mang đầy hàm ý thách thức
"Không hối hận. "
"Được. Quyết như thế"
Dương tổng giám đốc trước khi rời phòng còn ném cho bọn họ một nụ cười nửa miệng kiêu ngạo, giống như anh đã nhắm chắc phần thắng trong tay. Ai dà ~ Anh không sợ mình thua tiền, chỉ mong là em gái nhỏ của mình sẽ từ bỏ những chuyện không vui trong quá khứ mà tiến lên phía trước. Em gái nhỏ, cố lên !
Nhân viên phòng kinh doanh được một phen sóng gió. Lần này đích thân tổng giám đốc tham gia, lại là nhà cái cho vụ cược, quả là một chuyện lớn khiến bọn họ phấn chấn tinh thần. Bọn họ cũng rất hoài nghi, bởi người như Dương tổng kinh doanh rất nhiều, dĩ nhiên biết cân nhắc nặng nhẹ mà đầu tư. Nhưng thấy A Hạo ngốc nghếch như thế kia, liền dấy lên trong họ một niềm tin rất lớn.
Tổng giám đốc, chuyến này phải làm ngài tổn thất hầu bao rồi
/10
|