Edit: Tịnh Hảo
3, Người tôi yêu nhất trên thế gian này đã đi rồi
Năm ấy, sau khi Tô Dương đến tìm tôi, để lại số điện thoại rồi đi. Anh ta nói, ‘Tô Hạ, anh xin em suy nghĩ cho kĩ.”
Mà tôi, cầm lấy tờ giấy mỏng manh viết số điện thoại, giống như nắm lấy số mệnh bị vứt đi, nước mắt rơi như mưa. Tôi không muốn tha thứ, cũng không có cách nào để tha thứ. Tôi vẫn cho rằng mình là người được cưng chiều nhất, nhưng mãi đến lúc đó mới hiểu được, thì ra mình là người đáng thương nhất bị vứt bỏ.
Nhưng mà, tôi lại không thể không tha thứ. Liên quan đến máu mủ tình thâm làm tôi không thể nào làm ngơ, thậm chí vào trong đêm khuya tôi tôi liều mạng nghĩ đến dáng vẻ mẹ ruột của tôi, bà có hơi mập giống như người mẹ bây giờ của tôi không, điềm đạm lương thiện, bà sẽ thích mặc quần áo màu đỏ sẫm sao, bà có thể làm đồ ăn ngon cho tôi không, lúc bà cười lên có thể làm tôi cảm thấy như được tẩm gió xuân không.
Bận tâm và nhớ nhung làm tôi ngày đêm bứt rứt, lời nói của Tô Dương không ngừng văng vẳng bên tai tôi, “Thời gian của bà không còn nhiều, hy vọng em mau chóng trả lời anh.”, “Thời gian của bà không còn nhiều, hy vọng em mau chóng trả lời anh.”…
Cuối cùng, tôi không đè ép nổi sự đau lòng và tò mò, quyết định đi gặp mặt bà một lần. Cho dù bà từng vứt bỏ tôi, cho tôi một số mệnh khác. Nhưng mà, không thể không thừa nhận, tôi còn nhớ đến bà, tôi hận bà, nhưng lại từ nội tâm muốn gặp mặt bà.
Vận mệnh là một đôi tay, đùa giỡn cuộc đời của bạn hết lần này đến lần khác, mặc cho bạn bị nhốt trong đó, cũng không có người vươn tay ra giúp đỡ, chỉ mình tự đi ra từ trong đó, tựa như con bướm dứt khoát sống lại lần nữa.
Tôi từng nghĩ khi bà gặp tôi, sẽ ôm tôi khóc, xin lỗi vì trước kia đã bỏ rơi tôi. Tôi từng nghĩ tới, bà nhìn thấy tôi, sẽ định bảo tôi gọi bà là mẹ. Thế đấy, mặc kệ ra sao, tôi sẽ giở tính cáu kỉnh, tức giận.
Nhưng mà, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, bà lại hờ hững như thế, tựa như cơn gió lạnh trong không khí. Tôi nghi ngờ khi tôi bước vào cửa, trong mắt bà có ánh sáng chợt lóe lên, trên mặt là sự kích động và vui vẻ, là ảo giác của tôi.
Mặt bà do trị bệnh bằng hóa chất mà trở nên khô khan, tóc đã bạc trắng hơn mẹ tôi nhiều, bởi vì dựa vào đồ ăn lỏng mới có thể sống được, cho nên đã gầy không nhìn ra được dáng vẻ.
Tôi nhìn bà, nước mắt chợt dâng lên hốc mắt. Đây là mẹ ruột của tôi sao? Tôi và bà có máu mủ ruột thịt.
Tôi cẩn thận đi đến bên giường, muốn nắm lấy tay của bà, nhưng mà vươn ra, lại không biết nắm thế nào.
Bởi vì bà thản nhiên đánh giá tôi, giống như đang nhìn một người không quen biết.
Tô Dương ở bên cạnh nói, “Mẹ, Tô Hạ đến thăm mẹ.”
Bà mở môi khô khốc, lạnh băng hỏi, “Tô Hạ là ai?”
Tô Hạ là ai? Tô Hạ là ai? Nhiều năm về sau, tôi đã nghe qua rất nhiều câu nói lạnh lùng, nhưng chưa có câu nào có thể làm cho con tim tôi nguội lạnh bằng câu này.
Tôi cắn môi, nhịn nước mắt xuống, bất đắc dĩ cười khan, “Hi hi, cháu không quen biết, cháu là Lâm Lạc Thi, hình như đi nhầm cửa rồi.”
Nói xong, tôi rất nhanh xoay người chạy ra ngoài cửa.
Bởi vì, tôi sợ nán lại một giây ở trong phòng, sẽ bị họ nhìn thấy nước mắt của tôi.
Ngày đó, Tô Dương từ trong phòng bệnh đuổi theo tôi, tôi khẽ nói với anh ta, “Đi toilet.”
Tôi ở trong nhà vệ sinh ngập mùi sát trùng, đối mặt với bầu không khí lạnh băng, lớn tiếng khóc lên.
Tôi cảm thấy mình buồn đến tê tâm liệt phế, đau đớn giống như móc trái tim còn đập của tôi ra. Tôi buồn vì mình mềm lòng, buồn vì mình đến gặp bà, bởi vì tôi phát hiện, cho dù bà đối xử lạnh lùng với tôi như vậy, nhưng tôi lại không hận bà.
Bà nằm ở trên giường, gầy như thế, nhỏ như vậy, trong ánh mắt còn mang theo sự cứng rắn và xa cách, nhưng dưới tấm chăn màu trắng, sự gầy yếu của bà lại làm người ta thương tiếc đến thế.
Tôi muốn kéo tay của bà nói, “Con là Tô Hạ, con đến thăm mẹ rồi.”
Nhưng mà câu nói của bà làm tôi nhất thời nghẹn họng.
Tôi lau nước mắt, rửa mặt, mới đi ra từ nhà vệ sinh.
Khi tôi ra ngoài, Tô Dương đã ngồi ở chỗ không xa, đang cúi đầu hút thuốc. Khi đó anh ta đang học đại học, trên mặt hồn nhiên mang theo sự tang thương mà những người bạn cùng lứa tuổi không có.
Tôi nhếch khóe miệng khẽ cười nói, “Gặp rồi, em cũng phải về rồi.”
Tô Dương ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng thở dài, tiễn tôi ra trạm xe.
Khi ở sảnh chờ xe, anh ta giúp tôi kéo cổ áo. Hành động vô ý này của anh ta, cũng làm tôi rất nhanh đỏ mắt. Tôi cúi đầu, hít hít mũi nói, “Bà ấy không nhận ra em.”
Tô Dương thở dài nói, “Nằm trong dự kiến. Cuộc đời của bà đã đến hồi kết rồi, không ngờ lại mang đến phiền toái cho em.”
Nói xong, anh ta lại nâng khóe miệng, bất đắc dĩ cười nói, “Anh đi tìm em, bà ấy cũng không biết, bởi vì ở trong nhà em là chuyện cấm kỵ. Anh nhớ trước đó có một lần anh đi ngang qua phòng của bà ấy, nghe thấy bà ấy nói với cha, chuyện sai lầm duy nhất mà cả đời này bà đã làm, chính là đưa con gái của mình cho người khác. Anh biết, em là tâm bệnh của bà ấy. Sau khi bà bị bệnh ở trong bệnh viện, trừ đem theo đồ dùng hằng ngày ra, đặt ở dưới gối của bà, là tấm ảnh 100 ngày. Lúc nào bà cũng nhân lúc tụi anh không có mặt sẽ lén nhìn, nhưng vẫn bị anh thu dọn khăn trải giường không cẩn thận phát hiện được.”
Khi nói những lời này, Tô Dương lại dùng lực hít một hơi thuốc lá, từ bệnh viện đến nơi này, dọc đường anh chưa từng dừng lại.
Tôi nói, “Ít hút thuốc đi, không tốt cho phổi.”
Anh nở nụ cười, tiếp tục nói, “Không phải bà không muốn nhận ra em, nhưng bà hiểu, đã không còn ý nghĩa nữa rồi. Bà cảm thấy đời này người bà mắc nợ nhiều nhất chính là em, bà không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, bà không muốn trước khi mất sẽ ép em cố làm nghĩa vụ của một người con. Khi em vừa mới lao ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn thấy bà quay đầu lau nước mắt. Tô Hạ, em đừng trách bà ấy. Nhé?” Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt của Tô Dương đã đỏ.
Tôi cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt đã từ từ chảy xuống, tôi nói, “Sau này em sẽ thường đến thăm bà ấy.”
Tô Dương gật đầu, nức nở nói, “Em nhớ kỹ số điện thoại của anh.”
Nhưng mà, lời hứa của tôi, lại không có cơ hội thực hiện.
Bởi vì, ngày thứ ba sau khi trở về, tôi gọi điện thoại cho Tô Dương, ở trong điện thoại, Tô Dương khẽ nói với tôi, “Mẹ đã đi rồi.”
Tô Dương nói, một tiếng trước khi tôi gọi điện thoại tới bà đã đi rồi, lúc bà đi, nhắm mắt lại, rất bình thản. Bà nói không còn gì tiếc nuối, trong tay nắm chặt tấm ảnh 100 ngày của tôi.
Sau khi cúp điện thoại, tôi ngồi xổm xuống trong trạm điện thoại gào khóc thật lớn, giống như đứa trẻ bị mất kẹo. Tôi khó chịu như thế, bởi vì, tôi còn chưa kịp gọi bà một tiếng mẹ.
Mặc dù bà vứt bỏ tôi, lại cho tôi một tâm hồn nhu hòa và cuộc đời dài dằng dặc sau này.
4, Tôi là cô bé lọ lem mặt mày xám tro, anh là hoàng tử mang đôi giày thủy tinh thần bí
Mẹ ruột của tôi qua đời đã đả kích đến tôi. Nó là vết thương không thể xóa mờ được, nhắc nhở tôi đây là gông cùm xiềng xích mà cả đời tôi không thể nào thoát ra được.
Tôi vẫn cho rằng, tôi có cơ hội sẽ thường đến thăm bà, một ngày nào đó bà sẽ mỉm cười với tôi.
Nhưng mà, chỉ dừng lại trong ký ức của tôi, từ đầu đến cuối vẫn là đôi mắt lạnh băng khi đó bà nhìn tôi.
Tô Dương từng nói tình cảm của bà đối với tôi, nhưng mà, tôi còn chưa kịp tự mình cảm nhận, bà đã sớm bỏ đi.
Tô Dương nói, trước khi mất, bà đã dặn đi dặn lại với cha, không được quấy rầy tôi, không được đi tìm tôi nữa, để tôi sống cuộc sống của mình thật tốt. Tôi sống tốt, chính là sự an ủi lớn nhất của bà khi lên trời.
Mùa thu năm ấy, giống như bởi vì bà rời đi, trở nên vô cùng ngắn.
Tôi cũng thay đổi vào trước mùa thu năm đó, quả thật tính tình cũng thay đổi, không còn thấy khoảnh khắc dịu dàng trước đó, trở thành hình tượng cô gái giống như ác bá.
Tôi nghĩ, có một khoảng thời gian rất dài, nhất định cha mẹ sẽ rất nghi ngờ sự thay đổi của tôi.
Tôi tuyệt đối giữ bí mật, không hề nhắc vói họ tôi đã sớm biết thân thế của mình.
Mỗi lần sau khi tôi gây chuyện, họ vẫn chạy đến giúp tôi dọn dẹp mọi chuyện. Hai năm đó, họ càng không ngừng móc hết tiền và nước mắt, đến đồn công an lĩnh tôi về với khuôn mặt tươi cười.
Trấn Li Thủy không lớn, tôi thành người quen ra vào đồn công an, thành cô gái phản loạn trong mắt mọi người.
Mỗi lần cha tôi nghiêm túc dẫn tôi về nhà đều sẽ nổi trận lôi đình, trong tay có cái gì, thì sẽ đập bể thứ đó về phía tôi. Mà tôi, mỗi lần đều lạnh lùng nhìn ông nghĩ, quả nhiên không phải là cha ruột.
Bây giờ nghĩ lại, cách nghĩ lúc đó quả thật kỳ quái đến không thể tưởng tượng nổi. Cha mẹ đối xử tốt với tôi, chẳng những tôi không báo ơn, ngược lại càng làm nhiều chuyện sai trái.
Cho nên, mãi đến thật lâu sau này, tôi rất vui mừng, lúc tôi sắp rơi vào vực sâu vạn trượng, đã gặp được Lục Tề Minh. Anh dẫn dắt tôi ra khỏi đầm lầy áp lực, mang đến cho tôi ánh sáng và ấm áp.
Nếu như không có anh, có lẽ tôi vẫn còn ích kỷ sống trong xã hội, lấy thái độ bất cần đối mặt với thế giới không công bằng.
Cho nên, có nhiều lúc, Lục Tề Minh có ý nghĩa quan trọng với tôi, là người yêu, cũng là người cứu vãn. Anh cứu tôi thoát ra từ trong đáy bùn, anh mang theo một thế giới sạch sẽ, anh là người đầu tiên chạy đến khi tôi gặp nguy hiểm và khó khăn.
Năm ấy, sau khi tôi bị cô gái Quân Quân đánh, Lục Tề Minh chạy đến bệnh viện giúp tôi nộp hết toàn bộ chi phí. Bởi vì tiền tiêu vặt bình thường của anh có hạn, phần lớn toàn mua đồ ăn vặt cho tôi, khi đó chúng tôi yêu sớm, cũng không
3, Người tôi yêu nhất trên thế gian này đã đi rồi
Năm ấy, sau khi Tô Dương đến tìm tôi, để lại số điện thoại rồi đi. Anh ta nói, ‘Tô Hạ, anh xin em suy nghĩ cho kĩ.”
Mà tôi, cầm lấy tờ giấy mỏng manh viết số điện thoại, giống như nắm lấy số mệnh bị vứt đi, nước mắt rơi như mưa. Tôi không muốn tha thứ, cũng không có cách nào để tha thứ. Tôi vẫn cho rằng mình là người được cưng chiều nhất, nhưng mãi đến lúc đó mới hiểu được, thì ra mình là người đáng thương nhất bị vứt bỏ.
Nhưng mà, tôi lại không thể không tha thứ. Liên quan đến máu mủ tình thâm làm tôi không thể nào làm ngơ, thậm chí vào trong đêm khuya tôi tôi liều mạng nghĩ đến dáng vẻ mẹ ruột của tôi, bà có hơi mập giống như người mẹ bây giờ của tôi không, điềm đạm lương thiện, bà sẽ thích mặc quần áo màu đỏ sẫm sao, bà có thể làm đồ ăn ngon cho tôi không, lúc bà cười lên có thể làm tôi cảm thấy như được tẩm gió xuân không.
Bận tâm và nhớ nhung làm tôi ngày đêm bứt rứt, lời nói của Tô Dương không ngừng văng vẳng bên tai tôi, “Thời gian của bà không còn nhiều, hy vọng em mau chóng trả lời anh.”, “Thời gian của bà không còn nhiều, hy vọng em mau chóng trả lời anh.”…
Cuối cùng, tôi không đè ép nổi sự đau lòng và tò mò, quyết định đi gặp mặt bà một lần. Cho dù bà từng vứt bỏ tôi, cho tôi một số mệnh khác. Nhưng mà, không thể không thừa nhận, tôi còn nhớ đến bà, tôi hận bà, nhưng lại từ nội tâm muốn gặp mặt bà.
Vận mệnh là một đôi tay, đùa giỡn cuộc đời của bạn hết lần này đến lần khác, mặc cho bạn bị nhốt trong đó, cũng không có người vươn tay ra giúp đỡ, chỉ mình tự đi ra từ trong đó, tựa như con bướm dứt khoát sống lại lần nữa.
Tôi từng nghĩ khi bà gặp tôi, sẽ ôm tôi khóc, xin lỗi vì trước kia đã bỏ rơi tôi. Tôi từng nghĩ tới, bà nhìn thấy tôi, sẽ định bảo tôi gọi bà là mẹ. Thế đấy, mặc kệ ra sao, tôi sẽ giở tính cáu kỉnh, tức giận.
Nhưng mà, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, bà lại hờ hững như thế, tựa như cơn gió lạnh trong không khí. Tôi nghi ngờ khi tôi bước vào cửa, trong mắt bà có ánh sáng chợt lóe lên, trên mặt là sự kích động và vui vẻ, là ảo giác của tôi.
Mặt bà do trị bệnh bằng hóa chất mà trở nên khô khan, tóc đã bạc trắng hơn mẹ tôi nhiều, bởi vì dựa vào đồ ăn lỏng mới có thể sống được, cho nên đã gầy không nhìn ra được dáng vẻ.
Tôi nhìn bà, nước mắt chợt dâng lên hốc mắt. Đây là mẹ ruột của tôi sao? Tôi và bà có máu mủ ruột thịt.
Tôi cẩn thận đi đến bên giường, muốn nắm lấy tay của bà, nhưng mà vươn ra, lại không biết nắm thế nào.
Bởi vì bà thản nhiên đánh giá tôi, giống như đang nhìn một người không quen biết.
Tô Dương ở bên cạnh nói, “Mẹ, Tô Hạ đến thăm mẹ.”
Bà mở môi khô khốc, lạnh băng hỏi, “Tô Hạ là ai?”
Tô Hạ là ai? Tô Hạ là ai? Nhiều năm về sau, tôi đã nghe qua rất nhiều câu nói lạnh lùng, nhưng chưa có câu nào có thể làm cho con tim tôi nguội lạnh bằng câu này.
Tôi cắn môi, nhịn nước mắt xuống, bất đắc dĩ cười khan, “Hi hi, cháu không quen biết, cháu là Lâm Lạc Thi, hình như đi nhầm cửa rồi.”
Nói xong, tôi rất nhanh xoay người chạy ra ngoài cửa.
Bởi vì, tôi sợ nán lại một giây ở trong phòng, sẽ bị họ nhìn thấy nước mắt của tôi.
Ngày đó, Tô Dương từ trong phòng bệnh đuổi theo tôi, tôi khẽ nói với anh ta, “Đi toilet.”
Tôi ở trong nhà vệ sinh ngập mùi sát trùng, đối mặt với bầu không khí lạnh băng, lớn tiếng khóc lên.
Tôi cảm thấy mình buồn đến tê tâm liệt phế, đau đớn giống như móc trái tim còn đập của tôi ra. Tôi buồn vì mình mềm lòng, buồn vì mình đến gặp bà, bởi vì tôi phát hiện, cho dù bà đối xử lạnh lùng với tôi như vậy, nhưng tôi lại không hận bà.
Bà nằm ở trên giường, gầy như thế, nhỏ như vậy, trong ánh mắt còn mang theo sự cứng rắn và xa cách, nhưng dưới tấm chăn màu trắng, sự gầy yếu của bà lại làm người ta thương tiếc đến thế.
Tôi muốn kéo tay của bà nói, “Con là Tô Hạ, con đến thăm mẹ rồi.”
Nhưng mà câu nói của bà làm tôi nhất thời nghẹn họng.
Tôi lau nước mắt, rửa mặt, mới đi ra từ nhà vệ sinh.
Khi tôi ra ngoài, Tô Dương đã ngồi ở chỗ không xa, đang cúi đầu hút thuốc. Khi đó anh ta đang học đại học, trên mặt hồn nhiên mang theo sự tang thương mà những người bạn cùng lứa tuổi không có.
Tôi nhếch khóe miệng khẽ cười nói, “Gặp rồi, em cũng phải về rồi.”
Tô Dương ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng thở dài, tiễn tôi ra trạm xe.
Khi ở sảnh chờ xe, anh ta giúp tôi kéo cổ áo. Hành động vô ý này của anh ta, cũng làm tôi rất nhanh đỏ mắt. Tôi cúi đầu, hít hít mũi nói, “Bà ấy không nhận ra em.”
Tô Dương thở dài nói, “Nằm trong dự kiến. Cuộc đời của bà đã đến hồi kết rồi, không ngờ lại mang đến phiền toái cho em.”
Nói xong, anh ta lại nâng khóe miệng, bất đắc dĩ cười nói, “Anh đi tìm em, bà ấy cũng không biết, bởi vì ở trong nhà em là chuyện cấm kỵ. Anh nhớ trước đó có một lần anh đi ngang qua phòng của bà ấy, nghe thấy bà ấy nói với cha, chuyện sai lầm duy nhất mà cả đời này bà đã làm, chính là đưa con gái của mình cho người khác. Anh biết, em là tâm bệnh của bà ấy. Sau khi bà bị bệnh ở trong bệnh viện, trừ đem theo đồ dùng hằng ngày ra, đặt ở dưới gối của bà, là tấm ảnh 100 ngày. Lúc nào bà cũng nhân lúc tụi anh không có mặt sẽ lén nhìn, nhưng vẫn bị anh thu dọn khăn trải giường không cẩn thận phát hiện được.”
Khi nói những lời này, Tô Dương lại dùng lực hít một hơi thuốc lá, từ bệnh viện đến nơi này, dọc đường anh chưa từng dừng lại.
Tôi nói, “Ít hút thuốc đi, không tốt cho phổi.”
Anh nở nụ cười, tiếp tục nói, “Không phải bà không muốn nhận ra em, nhưng bà hiểu, đã không còn ý nghĩa nữa rồi. Bà cảm thấy đời này người bà mắc nợ nhiều nhất chính là em, bà không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, bà không muốn trước khi mất sẽ ép em cố làm nghĩa vụ của một người con. Khi em vừa mới lao ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn thấy bà quay đầu lau nước mắt. Tô Hạ, em đừng trách bà ấy. Nhé?” Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt của Tô Dương đã đỏ.
Tôi cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt đã từ từ chảy xuống, tôi nói, “Sau này em sẽ thường đến thăm bà ấy.”
Tô Dương gật đầu, nức nở nói, “Em nhớ kỹ số điện thoại của anh.”
Nhưng mà, lời hứa của tôi, lại không có cơ hội thực hiện.
Bởi vì, ngày thứ ba sau khi trở về, tôi gọi điện thoại cho Tô Dương, ở trong điện thoại, Tô Dương khẽ nói với tôi, “Mẹ đã đi rồi.”
Tô Dương nói, một tiếng trước khi tôi gọi điện thoại tới bà đã đi rồi, lúc bà đi, nhắm mắt lại, rất bình thản. Bà nói không còn gì tiếc nuối, trong tay nắm chặt tấm ảnh 100 ngày của tôi.
Sau khi cúp điện thoại, tôi ngồi xổm xuống trong trạm điện thoại gào khóc thật lớn, giống như đứa trẻ bị mất kẹo. Tôi khó chịu như thế, bởi vì, tôi còn chưa kịp gọi bà một tiếng mẹ.
Mặc dù bà vứt bỏ tôi, lại cho tôi một tâm hồn nhu hòa và cuộc đời dài dằng dặc sau này.
4, Tôi là cô bé lọ lem mặt mày xám tro, anh là hoàng tử mang đôi giày thủy tinh thần bí
Mẹ ruột của tôi qua đời đã đả kích đến tôi. Nó là vết thương không thể xóa mờ được, nhắc nhở tôi đây là gông cùm xiềng xích mà cả đời tôi không thể nào thoát ra được.
Tôi vẫn cho rằng, tôi có cơ hội sẽ thường đến thăm bà, một ngày nào đó bà sẽ mỉm cười với tôi.
Nhưng mà, chỉ dừng lại trong ký ức của tôi, từ đầu đến cuối vẫn là đôi mắt lạnh băng khi đó bà nhìn tôi.
Tô Dương từng nói tình cảm của bà đối với tôi, nhưng mà, tôi còn chưa kịp tự mình cảm nhận, bà đã sớm bỏ đi.
Tô Dương nói, trước khi mất, bà đã dặn đi dặn lại với cha, không được quấy rầy tôi, không được đi tìm tôi nữa, để tôi sống cuộc sống của mình thật tốt. Tôi sống tốt, chính là sự an ủi lớn nhất của bà khi lên trời.
Mùa thu năm ấy, giống như bởi vì bà rời đi, trở nên vô cùng ngắn.
Tôi cũng thay đổi vào trước mùa thu năm đó, quả thật tính tình cũng thay đổi, không còn thấy khoảnh khắc dịu dàng trước đó, trở thành hình tượng cô gái giống như ác bá.
Tôi nghĩ, có một khoảng thời gian rất dài, nhất định cha mẹ sẽ rất nghi ngờ sự thay đổi của tôi.
Tôi tuyệt đối giữ bí mật, không hề nhắc vói họ tôi đã sớm biết thân thế của mình.
Mỗi lần sau khi tôi gây chuyện, họ vẫn chạy đến giúp tôi dọn dẹp mọi chuyện. Hai năm đó, họ càng không ngừng móc hết tiền và nước mắt, đến đồn công an lĩnh tôi về với khuôn mặt tươi cười.
Trấn Li Thủy không lớn, tôi thành người quen ra vào đồn công an, thành cô gái phản loạn trong mắt mọi người.
Mỗi lần cha tôi nghiêm túc dẫn tôi về nhà đều sẽ nổi trận lôi đình, trong tay có cái gì, thì sẽ đập bể thứ đó về phía tôi. Mà tôi, mỗi lần đều lạnh lùng nhìn ông nghĩ, quả nhiên không phải là cha ruột.
Bây giờ nghĩ lại, cách nghĩ lúc đó quả thật kỳ quái đến không thể tưởng tượng nổi. Cha mẹ đối xử tốt với tôi, chẳng những tôi không báo ơn, ngược lại càng làm nhiều chuyện sai trái.
Cho nên, mãi đến thật lâu sau này, tôi rất vui mừng, lúc tôi sắp rơi vào vực sâu vạn trượng, đã gặp được Lục Tề Minh. Anh dẫn dắt tôi ra khỏi đầm lầy áp lực, mang đến cho tôi ánh sáng và ấm áp.
Nếu như không có anh, có lẽ tôi vẫn còn ích kỷ sống trong xã hội, lấy thái độ bất cần đối mặt với thế giới không công bằng.
Cho nên, có nhiều lúc, Lục Tề Minh có ý nghĩa quan trọng với tôi, là người yêu, cũng là người cứu vãn. Anh cứu tôi thoát ra từ trong đáy bùn, anh mang theo một thế giới sạch sẽ, anh là người đầu tiên chạy đến khi tôi gặp nguy hiểm và khó khăn.
Năm ấy, sau khi tôi bị cô gái Quân Quân đánh, Lục Tề Minh chạy đến bệnh viện giúp tôi nộp hết toàn bộ chi phí. Bởi vì tiền tiêu vặt bình thường của anh có hạn, phần lớn toàn mua đồ ăn vặt cho tôi, khi đó chúng tôi yêu sớm, cũng không
/26
|