'Săn bắn' bắt đầu
Editor: Ngọc Nguyệt
“Mau truyền ngự y, Hoàng Hậu bị đâm.”
Một câu như đánh thức mọi người đang ngây ngốc, nháy mắt, sân săn bắn loạn thành một mảnh.
Quan viên và gia quyến ngày thường chỉ biết sống phóng túng, hoang mang rối loạn, kêu la thất thanh, kết quả lại khiến dã thú gầm lên, càng loạn nữa.
Trong lúc đó, chỉ có ba người bình tĩnh nhất. Người thứ nhất là Trấn Bắc Tướng Quân Trịnh Thiếu Sở, hắn còn đang nghĩ đến số thú mình chiếm được. Thứ hai là Đức Thanh Vương gia, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi người huyên náo, trong lòng thầm đoán, rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao Hoàng Hậu lại bị vậy? Người cuối cùng đương nhiên là Thu Đừng Ngôn, Hoàng Hậu gặp chuyện là chuyện lường trước được nhưng cũng không lường trước được. Hắn vốn tưởng rằng chỉ bằng từng đó sát thủ cũng có thể làm lấy mạng Hoàng Hậu. Nhưng bây giờ, dù gặp chuyện nhưng chưa lấy được mạng nàng.
Từ lúc Dạ Thần chưa nói hết câu, tuyết lang và Thủy Dao đã nhanh lẻn đến bên cạnh bọn họ, Lãnh Loan Loan dụng phép, âm thầm nói hết sự tình cho bọn họ biết. Thủy Dao phối hợp mời ngự y đến, ngự y kiểm tra, Hoàng Hậu bị kiếm đâm bị thương, hơn nữa vết thương chỉ cách trái tim một cm, tình huống nguy hiểm, Dạ Thần kết thúc săn bắn, chạy về hoàng cung, nhưng trước khi đi, hắn quay đầu nhìn Trấn Bắc Tướng quân, nói lại một câu.
“Tướng quân, ngươi thua.”
Trịnh Thiếu Sở sửng sốt, ý của Hoàng Thượng là đám động vật này thật sự là Hoàng Hậu nương nương bắt được sao? Nhưng tình huống bây giờ thì tạm gác lại đã, bỏ xuống con mồi thật vất vả mới săn được, phi ngựa rời khỏi sân săn bắn.
Sau khi mọi người rời đi, Long Khiếu xuất hiện, sau đó đám động vật hắn tìm được đang xếp hàng chậm rãi trở về.
Long Khiếu đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng đã không thấy được của những người đó, cười khẽ, khuôn mặt âm nhu như được bao bọc bởi tầng ánh sáng khác. Không ngờ bên người nàng lại còn có hai yêu tinh lợi hại khác. Huyết đồng tuyết lang, còn có bạch y nữ tử kia nữa, Hoàng Hậu thật phi phàm. Rốt cuộc nàng là yêu gì? Hắn không thể cảm nhận được hơi thở của Hoàng Hậu. Lắc đầu, bóng dáng nhoáng lên một cái cũng ẩn thân đi theo.
Hắn nào biết không cảm nhận được hơi thở của Lãnh Loan Loan là vì linh hồn nàng ở thân rắn, đương nhiên yêu tinh bình thường không thể nhìn ra.
Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan, hoang mang trở về Long Tuyền cung, giận dữ gào thét khiến cho tất cả ngự y trong Ngự Y Viên đều đi đến trước Long Tuyền cung.
Nhất thời, tin Hoàng Hậu gặp chuyện truyền khắp trong lẫn ngoài cung. Người đi theo từ sân săn bắn như chim sợ cành cong, bọn họ sợ sẽ bị giận lây. Mà những người khác cũng nom nớp lo sợ, mọi người đều biết Hoàng Thượng sủng ái Hoàng Hậu, Hoàng Hậu bị thương, bọn họ cũng khó mà an toàn. Mọi người đều bối rối.
“Chết tiệt, rốt cuộc Hoàng Hậu thế nào? Các ngươi chữa được không? Một đám lang băm, không chữa cho Hoàng Hậu được, trẫm tru di cửu tộc các ngươi.”
“...”
Long Tuyền cung, giọng nói giận dữ của Dạ Thần như tiếng sấm truyền ra ngoài.
Ngoài cung điện, cung nữ, thái giám sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
Trên hành lang ngoài cung điện, văn võ bá quan xếp hàng. Cầm đầu là Thu Đừng Ngôn, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân đều bị Dạ Thần dọa. Chưa từng thấy Hoàng Thượng tức giận như vậy. Chỉ sợ nếu có chuyện gì không hay xảy ra với Hoàng Hậu, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ biến thành thị huyết cuồng quân.
Trong lòng Thu Đừng Ngôn phức tạp, hắn muốn trừ bỏ Hoàng Hậu, nhưng bây giờ xem ra, nếu Hoàng Hậu thực sự chết, chỉ sợ phản ứng của Dạ Thần sẽ khiến mọi người không thể chấp nhận. Đang suy nghĩ, lại thấy Dạ Thần đi ra, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn bị bị lửa giận bao phủ, âm trầm đến đáng sợ. Cặp mắt hẹp dài thâm thúy mang theo phẫn hận, tức giận đủ để hủy thiên diệt địa.
Dạ Thần đi ra khỏi Long Tuyền cung, tử đồng lướt qua đám người câm như hến. Lơ đãng quét qua người Thu Đừng Ngôn, hừ, lão già này chắc vui lắm. May mắn Cửu Nhi chỉ làm bộ bị thương, nếu thật sự bị thích khách làm bị thương, hắn nhất định sẽ thiên đao vạn quả lão già này. Hận ý biến mất, hắn giương cẩm bào, tức giận nói.
“Tể tướng, Vương thúc, Trịnh Tướng quân nghe lệnh, trẫm cho các ngươi ba ngày. Tìm ra người phía sau màn muốn ám sát Hoàng Hậu, cho dù là quật ba thước, tìm khắp Nguyệt Diễm, nhất định phải để cho bọn họ trả giá đại giới.”
Mỗi một câu đều là hận thù và tức giận, càng như tiếng sấm, dường như làm thủng màng nhĩ mọi người.
“Vâng, thần tuân chỉ.”
Thu Đừng Ngôn cùng chúng thần quỳ xuống, trong lòng có chút lo lắng. Hoàng Thượng ra lệnh cho cả Đức Thanh Vương gia và Trịnh Thiếu Sở nhúng tay, có thể tra ra được hắn không? Vẻ mặt ngưng trọng, hắn phải cẩn thận hơn nữa.
“Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.” Dạ Thần thấy thần sắc Thu Đừng Ngôn, trong lòng biết tâm hắn động. Phất tay, bây giờ cho người đi theo dõi hành động của hắn để tìm chứng cứ. Nhất định phải khiến hắn chết rõ ràng, khiến hắn hiểu được rốt cuộc hắn đã sai thế nào...
“Thần xin cáo lui.”
Văn võ bá quan cúi đầu với Dạ Thần, sau đó xoay người rời đi. Trong lòng đều hoảng sợ, ai cũng không dám quay lại, không ai muốn chết không nơi chôn.
Dạ Thần đứng đó, như gốc gây, tử đồng chán ghét nhìn Thu Đừng Ngôn, giơ tay với thái giám, cung nữ quỳ trên mặt đất, nói.
“Các ngươi cũng lui xuống đi, đừng quấy rầy Hoàng Hậu.”
“Vâng.” Mọi người nhanh chóng rời đi, ước gì rời khỏi nơi như núi lửa này một chút.
“Thủy Dao...” Dạ Thần gọi Thủy Dao.
“Ngươi theo dõi Thu Đừng Ngôn, nhất cử nhất động của hắn phải ghi nhớ.”
“Vâng.” Thủy Dao gật đầu, nàng hiểu Hoàng đế muốn nàng tìm chứng cứ để buộc tội Thu Đừng Ngôn.
Thân ảnh màu trắng nhoáng lên một cái, biến mất trước mắt hắn.
Màn săn bắn thật sự bắt đầu!
Editor: Ngọc Nguyệt
“Mau truyền ngự y, Hoàng Hậu bị đâm.”
Một câu như đánh thức mọi người đang ngây ngốc, nháy mắt, sân săn bắn loạn thành một mảnh.
Quan viên và gia quyến ngày thường chỉ biết sống phóng túng, hoang mang rối loạn, kêu la thất thanh, kết quả lại khiến dã thú gầm lên, càng loạn nữa.
Trong lúc đó, chỉ có ba người bình tĩnh nhất. Người thứ nhất là Trấn Bắc Tướng Quân Trịnh Thiếu Sở, hắn còn đang nghĩ đến số thú mình chiếm được. Thứ hai là Đức Thanh Vương gia, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi người huyên náo, trong lòng thầm đoán, rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao Hoàng Hậu lại bị vậy? Người cuối cùng đương nhiên là Thu Đừng Ngôn, Hoàng Hậu gặp chuyện là chuyện lường trước được nhưng cũng không lường trước được. Hắn vốn tưởng rằng chỉ bằng từng đó sát thủ cũng có thể làm lấy mạng Hoàng Hậu. Nhưng bây giờ, dù gặp chuyện nhưng chưa lấy được mạng nàng.
Từ lúc Dạ Thần chưa nói hết câu, tuyết lang và Thủy Dao đã nhanh lẻn đến bên cạnh bọn họ, Lãnh Loan Loan dụng phép, âm thầm nói hết sự tình cho bọn họ biết. Thủy Dao phối hợp mời ngự y đến, ngự y kiểm tra, Hoàng Hậu bị kiếm đâm bị thương, hơn nữa vết thương chỉ cách trái tim một cm, tình huống nguy hiểm, Dạ Thần kết thúc săn bắn, chạy về hoàng cung, nhưng trước khi đi, hắn quay đầu nhìn Trấn Bắc Tướng quân, nói lại một câu.
“Tướng quân, ngươi thua.”
Trịnh Thiếu Sở sửng sốt, ý của Hoàng Thượng là đám động vật này thật sự là Hoàng Hậu nương nương bắt được sao? Nhưng tình huống bây giờ thì tạm gác lại đã, bỏ xuống con mồi thật vất vả mới săn được, phi ngựa rời khỏi sân săn bắn.
Sau khi mọi người rời đi, Long Khiếu xuất hiện, sau đó đám động vật hắn tìm được đang xếp hàng chậm rãi trở về.
Long Khiếu đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng đã không thấy được của những người đó, cười khẽ, khuôn mặt âm nhu như được bao bọc bởi tầng ánh sáng khác. Không ngờ bên người nàng lại còn có hai yêu tinh lợi hại khác. Huyết đồng tuyết lang, còn có bạch y nữ tử kia nữa, Hoàng Hậu thật phi phàm. Rốt cuộc nàng là yêu gì? Hắn không thể cảm nhận được hơi thở của Hoàng Hậu. Lắc đầu, bóng dáng nhoáng lên một cái cũng ẩn thân đi theo.
Hắn nào biết không cảm nhận được hơi thở của Lãnh Loan Loan là vì linh hồn nàng ở thân rắn, đương nhiên yêu tinh bình thường không thể nhìn ra.
Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan, hoang mang trở về Long Tuyền cung, giận dữ gào thét khiến cho tất cả ngự y trong Ngự Y Viên đều đi đến trước Long Tuyền cung.
Nhất thời, tin Hoàng Hậu gặp chuyện truyền khắp trong lẫn ngoài cung. Người đi theo từ sân săn bắn như chim sợ cành cong, bọn họ sợ sẽ bị giận lây. Mà những người khác cũng nom nớp lo sợ, mọi người đều biết Hoàng Thượng sủng ái Hoàng Hậu, Hoàng Hậu bị thương, bọn họ cũng khó mà an toàn. Mọi người đều bối rối.
“Chết tiệt, rốt cuộc Hoàng Hậu thế nào? Các ngươi chữa được không? Một đám lang băm, không chữa cho Hoàng Hậu được, trẫm tru di cửu tộc các ngươi.”
“...”
Long Tuyền cung, giọng nói giận dữ của Dạ Thần như tiếng sấm truyền ra ngoài.
Ngoài cung điện, cung nữ, thái giám sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
Trên hành lang ngoài cung điện, văn võ bá quan xếp hàng. Cầm đầu là Thu Đừng Ngôn, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân đều bị Dạ Thần dọa. Chưa từng thấy Hoàng Thượng tức giận như vậy. Chỉ sợ nếu có chuyện gì không hay xảy ra với Hoàng Hậu, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ biến thành thị huyết cuồng quân.
Trong lòng Thu Đừng Ngôn phức tạp, hắn muốn trừ bỏ Hoàng Hậu, nhưng bây giờ xem ra, nếu Hoàng Hậu thực sự chết, chỉ sợ phản ứng của Dạ Thần sẽ khiến mọi người không thể chấp nhận. Đang suy nghĩ, lại thấy Dạ Thần đi ra, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn bị bị lửa giận bao phủ, âm trầm đến đáng sợ. Cặp mắt hẹp dài thâm thúy mang theo phẫn hận, tức giận đủ để hủy thiên diệt địa.
Dạ Thần đi ra khỏi Long Tuyền cung, tử đồng lướt qua đám người câm như hến. Lơ đãng quét qua người Thu Đừng Ngôn, hừ, lão già này chắc vui lắm. May mắn Cửu Nhi chỉ làm bộ bị thương, nếu thật sự bị thích khách làm bị thương, hắn nhất định sẽ thiên đao vạn quả lão già này. Hận ý biến mất, hắn giương cẩm bào, tức giận nói.
“Tể tướng, Vương thúc, Trịnh Tướng quân nghe lệnh, trẫm cho các ngươi ba ngày. Tìm ra người phía sau màn muốn ám sát Hoàng Hậu, cho dù là quật ba thước, tìm khắp Nguyệt Diễm, nhất định phải để cho bọn họ trả giá đại giới.”
Mỗi một câu đều là hận thù và tức giận, càng như tiếng sấm, dường như làm thủng màng nhĩ mọi người.
“Vâng, thần tuân chỉ.”
Thu Đừng Ngôn cùng chúng thần quỳ xuống, trong lòng có chút lo lắng. Hoàng Thượng ra lệnh cho cả Đức Thanh Vương gia và Trịnh Thiếu Sở nhúng tay, có thể tra ra được hắn không? Vẻ mặt ngưng trọng, hắn phải cẩn thận hơn nữa.
“Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.” Dạ Thần thấy thần sắc Thu Đừng Ngôn, trong lòng biết tâm hắn động. Phất tay, bây giờ cho người đi theo dõi hành động của hắn để tìm chứng cứ. Nhất định phải khiến hắn chết rõ ràng, khiến hắn hiểu được rốt cuộc hắn đã sai thế nào...
“Thần xin cáo lui.”
Văn võ bá quan cúi đầu với Dạ Thần, sau đó xoay người rời đi. Trong lòng đều hoảng sợ, ai cũng không dám quay lại, không ai muốn chết không nơi chôn.
Dạ Thần đứng đó, như gốc gây, tử đồng chán ghét nhìn Thu Đừng Ngôn, giơ tay với thái giám, cung nữ quỳ trên mặt đất, nói.
“Các ngươi cũng lui xuống đi, đừng quấy rầy Hoàng Hậu.”
“Vâng.” Mọi người nhanh chóng rời đi, ước gì rời khỏi nơi như núi lửa này một chút.
“Thủy Dao...” Dạ Thần gọi Thủy Dao.
“Ngươi theo dõi Thu Đừng Ngôn, nhất cử nhất động của hắn phải ghi nhớ.”
“Vâng.” Thủy Dao gật đầu, nàng hiểu Hoàng đế muốn nàng tìm chứng cứ để buộc tội Thu Đừng Ngôn.
Thân ảnh màu trắng nhoáng lên một cái, biến mất trước mắt hắn.
Màn săn bắn thật sự bắt đầu!
/201
|