Editor: Ngọc Nguyệt
Người nọ sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy bạch y của mình bị bẩn vì đồ ăn, lạnh lùng nhìn thanh sam nam tử, lời nói lạnh như băng.
Ngươi, muốn chết!
Bạch y nam tử nói xong, khách điếm bỗng nhiên im lặng đến mức ngay cả kim rơi cũng nghe thấy. Một lát sau, thanh sam nam tử kia lấy lại tinh thần, khuôn mặt giận dữ, hầu tử lên xuống liên tục, ngón tay chỉ vào bạch y nam tử.
Ngươi con mẹ nó mới đi tìm chết.
Chỉ thấy bạch y nam tử sắc mặt thay đổi, mấy ngân châm từ trong người bắn tới thanh sam nam tử.
Thanh sam nam tử không ngờ bạch y nam tử đột nhiên làm khó dễ, nháy mắt, sửng sốt, bị ngân châm đâm trúng thân thể, sau đó đột nhiên khuôn mặt thanh sam nam tử trở nên vặn vẹo, như rất thống khổ, ngã xuống đất không ngừng quay cuồng, kêu tê tâm liệt phế.
A, a, a...
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người, trơ mắt nhìn hắn không ngừng quay cuồng, y phục, sợi tóc hỗn độn, khiến bàn, ghế trong quán trọ đổ.
Khách, khách quan, ngài, ngài làm sao vậy?
Chưởng quầy mập mạp thấy thanh sam nam tử không ngừng quát to, sợ tới mức trên trán toàn mồ hôi lạnh, nhưng sợ nháo chết người vẫn đánh bạo run run hỏi.
A, a, a...
Trả lời hắn vẫn là tiếng hét tê tâm liệt phế, thanh sam nam tử trừng mắt, không có tiêu cự, không ngừng gào thét.
Hừ... Bạch y nam tử chỉ khinh miệt liếc thanh sam nam tử một cái, đi đến một bàn trống, dưới ánh mắt của mọi người, ngồi xuống, lạnh lùng nói với tiểu nhị.
Cho ta một cân thịt bò, loại tốt nhất.
Tiểu nhị sửng sốt, sau đó mới không ngừng cúi đầu nói.
Vâng, khách quan xin chờ một lát. Sau đó chạy nhanh tới phòng bếp.
Vị đại hiệp này xin thương xót, đem vị khách quan này đưa đến chỗ đại phu. Chưởng quầy mập mạp nhìn thanh sam nam tử, cảm thấy đau đầu, sợ mất mạng người ở đây, không thể không quản, đành phải ngẩng đầu xin mọi người. Những người dùng bữa ở đây không ít nhân sĩ giang hồ, hẳn là có người nguyện giúp.
Lão tử giúp ngươi. Người nói là một hán tử có râu, mái tóc như cỏ dại, thân hình cao lớn, một thân hắc y. Vừa nói, vừa tới gần thanh sam nam tử.
Tuy lão tử cũng không thích tên khỉ ốm này nhưng để hắn trong này thì lại làm lão tử mất hứng uống rượu. Hán tử vươn tay chuẩn bị điểm huyệt thanh sam nam tử, không ngờ ngân quang lóe ra, mấy cây ngân châm phóng tới hắn, hán tử nhanh chóng tánh được, mấy cây ngân châm phi qua. Lấy lại tinh thần, rống giận với bạch y nam tử.
Tên tiểu tử nhà ngươi là ai? Ngay cả lão tử mà cũng dám ám toán. Cũng không hỏi xem lão tử ta là ai?
Có người nhận ra hán tử, chỉ vào hắn, kinh hô.
Không phải hắn là Ưng đại hiệp ở Đông Bắc sao?
Quả nhiên là hắn.
...
Những người khác cũng dần biết.
Hán tử nghe vậy đắc ý cười, lộ răng nanh coi như trắng với bạch y nam tử.
Ha ha, tiểu tử, bây giờ biết lão tử là ai chứ?
Ai ngờ bạch y nam tử chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, hoàn toàn không để hắn vào mắt.
Ngươi...
Ưng đại hiệp bị hắn coi thường, tức giận đỏ cả mặt.
Mọi người cũng rất ngạc nhiên nhìn bạch y nam tử, nghĩ hắn không biết, hay là quá lợi hại, ngay cả Ưng đại hiệp ở Đông Bắc cũng không để vào mắt.
Ngây thơ.
Bên Lãnh Loan Loan vẫn luôn nhìn một màn vừa xảy ra, thanh sam nam tử lúc nãy không cần phải nói, căn bản là phế vật, mà người gọi là Ưng đại hiệp chỉ sợ cũng chỉ là một hán tử hư danh lỗ mãng, nhìn bộ dáng bị kích không nhỏ của hắn, bọn họ cũng có chút đồng tình. Mấy người trong cuộc, chỉ còn bạch y nam tử, lạnh lùng không kém Kiếm Ngân Vang, thân thủ cũng lợi hại, Lãnh Loan Loan cười, đột nhiên nàng có hứng thú với bạch y nam tử kia, không biết hắn trên giang hồ là ai?
Nếu ta đoán không sai, bạch y nam tử kia chắc chắn là 'Thư sinh cuồng' độc hành trong giang hồ. Ninh Phong Cách nhìn bạch y nam tử, đột nhiên nói.
Thư sinh cuồng? Lãnh Loan Loan cũng liếc bạch y nam tử một cái. Đủ nổi tiếng, ta thích. Bất quá, Ninh Phong Cách ngươi không phải thương nhân sao? Sao lại biết chuyện trên giang hồ? Lãnh Loan Loan thu ánh mắt nhìn Ninh Phong Cách.
Ninh Phong Cách nhíu mày, vẻ mặt có vài phần đắc ý.
Thương nhân bình thường có thể so với ta sao?
Lãnh Loan Loan đảo mắt, người này đúng là tự kỷ. Nói thẳng ra hắn không phải thương nhân bình thường là được rồi. Bất quá nhìn bạch y nam tử, càng nhìn càng thuận mắt, có lẽ kết bạn cũng tốt.
Ta muốn quen hắn. Nàng không chút do dự nói ra tâm tư của mình.
Cửu Nhi...
Dạ Thần nhìn nàng, hứng thú dạt dào trong mắt nàng khiến hắn có chút không thoải mát, Hắn không muốn nhìn nàng có hứng thú với nam nhân khác, chẳng sợ đơn thuần thưởng thức.
Người nọ sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy bạch y của mình bị bẩn vì đồ ăn, lạnh lùng nhìn thanh sam nam tử, lời nói lạnh như băng.
Ngươi, muốn chết!
Bạch y nam tử nói xong, khách điếm bỗng nhiên im lặng đến mức ngay cả kim rơi cũng nghe thấy. Một lát sau, thanh sam nam tử kia lấy lại tinh thần, khuôn mặt giận dữ, hầu tử lên xuống liên tục, ngón tay chỉ vào bạch y nam tử.
Ngươi con mẹ nó mới đi tìm chết.
Chỉ thấy bạch y nam tử sắc mặt thay đổi, mấy ngân châm từ trong người bắn tới thanh sam nam tử.
Thanh sam nam tử không ngờ bạch y nam tử đột nhiên làm khó dễ, nháy mắt, sửng sốt, bị ngân châm đâm trúng thân thể, sau đó đột nhiên khuôn mặt thanh sam nam tử trở nên vặn vẹo, như rất thống khổ, ngã xuống đất không ngừng quay cuồng, kêu tê tâm liệt phế.
A, a, a...
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người, trơ mắt nhìn hắn không ngừng quay cuồng, y phục, sợi tóc hỗn độn, khiến bàn, ghế trong quán trọ đổ.
Khách, khách quan, ngài, ngài làm sao vậy?
Chưởng quầy mập mạp thấy thanh sam nam tử không ngừng quát to, sợ tới mức trên trán toàn mồ hôi lạnh, nhưng sợ nháo chết người vẫn đánh bạo run run hỏi.
A, a, a...
Trả lời hắn vẫn là tiếng hét tê tâm liệt phế, thanh sam nam tử trừng mắt, không có tiêu cự, không ngừng gào thét.
Hừ... Bạch y nam tử chỉ khinh miệt liếc thanh sam nam tử một cái, đi đến một bàn trống, dưới ánh mắt của mọi người, ngồi xuống, lạnh lùng nói với tiểu nhị.
Cho ta một cân thịt bò, loại tốt nhất.
Tiểu nhị sửng sốt, sau đó mới không ngừng cúi đầu nói.
Vâng, khách quan xin chờ một lát. Sau đó chạy nhanh tới phòng bếp.
Vị đại hiệp này xin thương xót, đem vị khách quan này đưa đến chỗ đại phu. Chưởng quầy mập mạp nhìn thanh sam nam tử, cảm thấy đau đầu, sợ mất mạng người ở đây, không thể không quản, đành phải ngẩng đầu xin mọi người. Những người dùng bữa ở đây không ít nhân sĩ giang hồ, hẳn là có người nguyện giúp.
Lão tử giúp ngươi. Người nói là một hán tử có râu, mái tóc như cỏ dại, thân hình cao lớn, một thân hắc y. Vừa nói, vừa tới gần thanh sam nam tử.
Tuy lão tử cũng không thích tên khỉ ốm này nhưng để hắn trong này thì lại làm lão tử mất hứng uống rượu. Hán tử vươn tay chuẩn bị điểm huyệt thanh sam nam tử, không ngờ ngân quang lóe ra, mấy cây ngân châm phóng tới hắn, hán tử nhanh chóng tánh được, mấy cây ngân châm phi qua. Lấy lại tinh thần, rống giận với bạch y nam tử.
Tên tiểu tử nhà ngươi là ai? Ngay cả lão tử mà cũng dám ám toán. Cũng không hỏi xem lão tử ta là ai?
Có người nhận ra hán tử, chỉ vào hắn, kinh hô.
Không phải hắn là Ưng đại hiệp ở Đông Bắc sao?
Quả nhiên là hắn.
...
Những người khác cũng dần biết.
Hán tử nghe vậy đắc ý cười, lộ răng nanh coi như trắng với bạch y nam tử.
Ha ha, tiểu tử, bây giờ biết lão tử là ai chứ?
Ai ngờ bạch y nam tử chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, hoàn toàn không để hắn vào mắt.
Ngươi...
Ưng đại hiệp bị hắn coi thường, tức giận đỏ cả mặt.
Mọi người cũng rất ngạc nhiên nhìn bạch y nam tử, nghĩ hắn không biết, hay là quá lợi hại, ngay cả Ưng đại hiệp ở Đông Bắc cũng không để vào mắt.
Ngây thơ.
Bên Lãnh Loan Loan vẫn luôn nhìn một màn vừa xảy ra, thanh sam nam tử lúc nãy không cần phải nói, căn bản là phế vật, mà người gọi là Ưng đại hiệp chỉ sợ cũng chỉ là một hán tử hư danh lỗ mãng, nhìn bộ dáng bị kích không nhỏ của hắn, bọn họ cũng có chút đồng tình. Mấy người trong cuộc, chỉ còn bạch y nam tử, lạnh lùng không kém Kiếm Ngân Vang, thân thủ cũng lợi hại, Lãnh Loan Loan cười, đột nhiên nàng có hứng thú với bạch y nam tử kia, không biết hắn trên giang hồ là ai?
Nếu ta đoán không sai, bạch y nam tử kia chắc chắn là 'Thư sinh cuồng' độc hành trong giang hồ. Ninh Phong Cách nhìn bạch y nam tử, đột nhiên nói.
Thư sinh cuồng? Lãnh Loan Loan cũng liếc bạch y nam tử một cái. Đủ nổi tiếng, ta thích. Bất quá, Ninh Phong Cách ngươi không phải thương nhân sao? Sao lại biết chuyện trên giang hồ? Lãnh Loan Loan thu ánh mắt nhìn Ninh Phong Cách.
Ninh Phong Cách nhíu mày, vẻ mặt có vài phần đắc ý.
Thương nhân bình thường có thể so với ta sao?
Lãnh Loan Loan đảo mắt, người này đúng là tự kỷ. Nói thẳng ra hắn không phải thương nhân bình thường là được rồi. Bất quá nhìn bạch y nam tử, càng nhìn càng thuận mắt, có lẽ kết bạn cũng tốt.
Ta muốn quen hắn. Nàng không chút do dự nói ra tâm tư của mình.
Cửu Nhi...
Dạ Thần nhìn nàng, hứng thú dạt dào trong mắt nàng khiến hắn có chút không thoải mát, Hắn không muốn nhìn nàng có hứng thú với nam nhân khác, chẳng sợ đơn thuần thưởng thức.
/201
|