Editor: Ngọc Nguyệt
..."Mau nhìn a, nữ tử kia cư nhiên dẫn theo một con sói..."
"Nhìn thân thể nàng gầy yếu, không nghĩ tới là một người khỏe như thế."
"..."
Ngã tư đường, quần chúng nhìn Lãnh Loan Loan dẫn theo Thủy Dao mang lồng sắt đều há to miệng, nhưng bọn họ đâu biết rằng Thủy Dao có dùng pháp lực cho nên mới mang theo lồng sắt như không có gì.
Lãnh Loan Loan bĩu môi, các nàng cũng không phải là đang đi biểu diễn xiếc ảo thuật.
"A Dao, tìm một nơi yên tĩnh."
Thủy Dao gật gật đầu, đôi mắt nhìn qua bốn phía, sau đó thu hồi ánh mắt.
"Tiểu thư, năm dặm nữa có một cánh rừng yên tĩnh."
Lãnh Loan Loan gật gật đầu, đôi mắt đảo qua con sói cả người đầy máu, trước hết phải chữa thương cho nó.
"Vậy đi đến chỗ đó."
"Được."
Tuyết lang trong lồng sắt nghe hai người nói chuyện, đồng tử huyết sắc xẹt qua một đạo u quang. Xem ra hai người đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhưng nữ oa đi phía trước này, hắn lại nhìn không thấu sao nàng lại đến đây.
Cứ suy nghĩ, hai người một lang đã đi qua ngã tư đường phồn hoa, đi đến một ngõ nhỏ...Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao liếc nhau, bóng dáng nhoáng lên một cái, hai người một lang biến mất.
Bóng cây lắc lư, ánh mặt trời theo khe hở chiếu xuồng, ánh sáng lóa mắt.
Bạch quang hiện lên, ngoại ô trống trải xuất hiện bóng người, còn có một tuyết lang.
"A Dao, bỏ nó xuống."
Lãnh Loan Loan nhìn miệng vết thương nghiêm trọng của tuyết lang, đôi mi thanh tú nhíu lại. Xem ra con sói này bị thương đúng là rất nặng, không chữa trị ngay sợ là không khỏi.
Thủy Dao nghe vậy, bỏ lồng sắt xuống.
Không khí thoáng đãng, hoa dại, làm cho người ta thoải mái.
Tuyết lang được để xuống đất, biểu tình trở nên thư thái.
"A Dao, thay ta chú ý xung quanh."
Lãnh Loan Loan nói, tay nhỏ bé chỉ tới lồng sắt, gông xiềng hạ xuống, nàng đi lên trước, đem cửa sắt mở ra.
Tuyết lang ngẩng đầu, đôi mắt lửa đỏ chống lại đồng tử hắc bạch phân minh của Lãnh Loan Loan. Cẩn thận quang sát nàng, không cảm nhận được một tia địch ý, nó mâu quang biến hóa.
"Ta sẽ cứu ngươi..." Lãnh Loan Loan nhìn tuyết lang nói, vẻ mặt lạnh nhạt. Gió phất động, nhấc lên làn váy đỏ của nàng, giống như một gốc cây Mân Côi.
Tuyết lang gật đầu, nhắm mắt lại. Tựa vào lồng sắt, thả lỏng thân thể.
Thủy Dao đứng ở đằng sau, mắt sáng như đuốc, chú ý tình hình xung quanh.
Lãnh Loan Loan đi vào lồng sắt, tay nhỏ bé để lên thân mình tuyết lang.
Tuyết lang run lên vì bàn tay kia lạnh lạnh lại làm cho nó có cảm giác ôn nhu. Thật lâu không ai đối đãi ôn nhu với nó như thế cả. Trong đầu xẹt qua hình ảnh một màn huyết tinh cùng giết chóc, lòng trở nên lãnh khốc.
"Ngươi bị thương rất nặng."
Nhìn máu đông lại ở miệng vết thương, Lãnh Loan Loan mày nhíu lên thật sâu. Tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, một đạo ánh sáng màu vàng theo ngón tay của nàng đi ra, đem miệng vết thương biến mất, giống như là chưa từng xuất hiện vết thương.
"Đây là..."
Đột nhiên đôi mắt nàng dừng lại bên tai tuyết lang, nơi biến thành màu đen làm cho mâu quang nàng trở lên lạnh lùng. Cư nhiên có người muốn hạ độc nó, hơn nữa là loại độc làm cho người ta muốn chết không được, muốn sống không xong. Đến tột cùng la ai dám hạ độc nó?
"Ai hạ độc ngươi?" Nàng biết con sói này có thể nói chuyện.
"Là tộc nhân của ta." Con sói mở mắt, đôi mắt huyết sắc vì cừu hận càng thêm đỏ, ánh mắt thật xinh đẹp.
"Thì ra là thế." Lãnh Loan Loan gật gật đầu, nhìn hắn. "Ngươi muốn báo thù không?"
Đôi mắt lửa đỏ nhìn nàng, như muốn xem ý nghĩ của nàng.
"Muốn hay không?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi.
"Muốn." Tuyết lang trầm trọng gật đầu.
"Tốt lắm." Lãnh Loan Loan cười, "Ta có thể giúp ngươi báo thù, nhưng ngươi phải nói cho ta thân phận của ngươi. Còn có, ta sẽ giải độc cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi là thị vệ của ta.
Tuyết lang sợ run vài giây, lúc sau gật đầu.
"Được." Chỉ cần có thể báo thù, làm người hầu cũng không sao.
"Như vậy nhắm mắt lại, ta giải độc cho ngươi."
Tuyết lang nghe vậy nhắm mắt, Lãnh Loan Loan hai tay huy động, ánh sáng màu vàng lại xuất hiện, hai tay nhỏ bé để tới bên tai nó, khói đen không ngừng từ đó thoát ra.
Một nén hương sau, nàng thu tay lại. Bên tai tuyết lang cũng không còn màu đen, khôi phục màu trắng.
"Tạ ơn chủ tử."
Tuyết lang quỳ xuống với Lãnh Loan Loan, tuân thủ lời hứa, bắt đầu từ hôm nay, hắn là thị vệ của nàng.
"Thân phận của ngươi?" Lãnh Loan Loan vỗ vỗ tay, thản nhiên hỏi.
"Ta là nhị vương tử của tuyết lang tộc, Kiếm Ngân Vang."
Lãnh Loan Loan nhếch miệng cười, không nghĩ tới a. Nàng cư nhiên đoạt được một vương tử lang, mâu quang quét tới hắn một cái.
"Biến thành người đi."
Tuyết lang đi ra lồng sắt, quơ quơ đầu. Khi xuất hiện dĩ nhiên là một thiếu niên anh tuấn bất phàm. Đôi mắt thâm thúy như ruby, sâu thẳm làm người ta vừa nhìn sẽ bị mê hoặc.
Lãnh Loan Loan vừa lòng gật đầu, không ai nghĩ được đây chính là tuyết lang Vương tử.
"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ đi theo ta."
"Vâng." Thiếu niên cúi đầu đáp.
"Bất quá vì cần làm việc cho nên ta cần ngươi dùng bộ dáng tuyết lang đi theo ta." Đem nó về cung, hù chết Thái hậu, Hoàng hậu cùng đám nữ nhân kia.
"Vâng." Không sao cả.
"Đi thôi."
..."Mau nhìn a, nữ tử kia cư nhiên dẫn theo một con sói..."
"Nhìn thân thể nàng gầy yếu, không nghĩ tới là một người khỏe như thế."
"..."
Ngã tư đường, quần chúng nhìn Lãnh Loan Loan dẫn theo Thủy Dao mang lồng sắt đều há to miệng, nhưng bọn họ đâu biết rằng Thủy Dao có dùng pháp lực cho nên mới mang theo lồng sắt như không có gì.
Lãnh Loan Loan bĩu môi, các nàng cũng không phải là đang đi biểu diễn xiếc ảo thuật.
"A Dao, tìm một nơi yên tĩnh."
Thủy Dao gật gật đầu, đôi mắt nhìn qua bốn phía, sau đó thu hồi ánh mắt.
"Tiểu thư, năm dặm nữa có một cánh rừng yên tĩnh."
Lãnh Loan Loan gật gật đầu, đôi mắt đảo qua con sói cả người đầy máu, trước hết phải chữa thương cho nó.
"Vậy đi đến chỗ đó."
"Được."
Tuyết lang trong lồng sắt nghe hai người nói chuyện, đồng tử huyết sắc xẹt qua một đạo u quang. Xem ra hai người đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhưng nữ oa đi phía trước này, hắn lại nhìn không thấu sao nàng lại đến đây.
Cứ suy nghĩ, hai người một lang đã đi qua ngã tư đường phồn hoa, đi đến một ngõ nhỏ...Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao liếc nhau, bóng dáng nhoáng lên một cái, hai người một lang biến mất.
Bóng cây lắc lư, ánh mặt trời theo khe hở chiếu xuồng, ánh sáng lóa mắt.
Bạch quang hiện lên, ngoại ô trống trải xuất hiện bóng người, còn có một tuyết lang.
"A Dao, bỏ nó xuống."
Lãnh Loan Loan nhìn miệng vết thương nghiêm trọng của tuyết lang, đôi mi thanh tú nhíu lại. Xem ra con sói này bị thương đúng là rất nặng, không chữa trị ngay sợ là không khỏi.
Thủy Dao nghe vậy, bỏ lồng sắt xuống.
Không khí thoáng đãng, hoa dại, làm cho người ta thoải mái.
Tuyết lang được để xuống đất, biểu tình trở nên thư thái.
"A Dao, thay ta chú ý xung quanh."
Lãnh Loan Loan nói, tay nhỏ bé chỉ tới lồng sắt, gông xiềng hạ xuống, nàng đi lên trước, đem cửa sắt mở ra.
Tuyết lang ngẩng đầu, đôi mắt lửa đỏ chống lại đồng tử hắc bạch phân minh của Lãnh Loan Loan. Cẩn thận quang sát nàng, không cảm nhận được một tia địch ý, nó mâu quang biến hóa.
"Ta sẽ cứu ngươi..." Lãnh Loan Loan nhìn tuyết lang nói, vẻ mặt lạnh nhạt. Gió phất động, nhấc lên làn váy đỏ của nàng, giống như một gốc cây Mân Côi.
Tuyết lang gật đầu, nhắm mắt lại. Tựa vào lồng sắt, thả lỏng thân thể.
Thủy Dao đứng ở đằng sau, mắt sáng như đuốc, chú ý tình hình xung quanh.
Lãnh Loan Loan đi vào lồng sắt, tay nhỏ bé để lên thân mình tuyết lang.
Tuyết lang run lên vì bàn tay kia lạnh lạnh lại làm cho nó có cảm giác ôn nhu. Thật lâu không ai đối đãi ôn nhu với nó như thế cả. Trong đầu xẹt qua hình ảnh một màn huyết tinh cùng giết chóc, lòng trở nên lãnh khốc.
"Ngươi bị thương rất nặng."
Nhìn máu đông lại ở miệng vết thương, Lãnh Loan Loan mày nhíu lên thật sâu. Tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, một đạo ánh sáng màu vàng theo ngón tay của nàng đi ra, đem miệng vết thương biến mất, giống như là chưa từng xuất hiện vết thương.
"Đây là..."
Đột nhiên đôi mắt nàng dừng lại bên tai tuyết lang, nơi biến thành màu đen làm cho mâu quang nàng trở lên lạnh lùng. Cư nhiên có người muốn hạ độc nó, hơn nữa là loại độc làm cho người ta muốn chết không được, muốn sống không xong. Đến tột cùng la ai dám hạ độc nó?
"Ai hạ độc ngươi?" Nàng biết con sói này có thể nói chuyện.
"Là tộc nhân của ta." Con sói mở mắt, đôi mắt huyết sắc vì cừu hận càng thêm đỏ, ánh mắt thật xinh đẹp.
"Thì ra là thế." Lãnh Loan Loan gật gật đầu, nhìn hắn. "Ngươi muốn báo thù không?"
Đôi mắt lửa đỏ nhìn nàng, như muốn xem ý nghĩ của nàng.
"Muốn hay không?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi.
"Muốn." Tuyết lang trầm trọng gật đầu.
"Tốt lắm." Lãnh Loan Loan cười, "Ta có thể giúp ngươi báo thù, nhưng ngươi phải nói cho ta thân phận của ngươi. Còn có, ta sẽ giải độc cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi là thị vệ của ta.
Tuyết lang sợ run vài giây, lúc sau gật đầu.
"Được." Chỉ cần có thể báo thù, làm người hầu cũng không sao.
"Như vậy nhắm mắt lại, ta giải độc cho ngươi."
Tuyết lang nghe vậy nhắm mắt, Lãnh Loan Loan hai tay huy động, ánh sáng màu vàng lại xuất hiện, hai tay nhỏ bé để tới bên tai nó, khói đen không ngừng từ đó thoát ra.
Một nén hương sau, nàng thu tay lại. Bên tai tuyết lang cũng không còn màu đen, khôi phục màu trắng.
"Tạ ơn chủ tử."
Tuyết lang quỳ xuống với Lãnh Loan Loan, tuân thủ lời hứa, bắt đầu từ hôm nay, hắn là thị vệ của nàng.
"Thân phận của ngươi?" Lãnh Loan Loan vỗ vỗ tay, thản nhiên hỏi.
"Ta là nhị vương tử của tuyết lang tộc, Kiếm Ngân Vang."
Lãnh Loan Loan nhếch miệng cười, không nghĩ tới a. Nàng cư nhiên đoạt được một vương tử lang, mâu quang quét tới hắn một cái.
"Biến thành người đi."
Tuyết lang đi ra lồng sắt, quơ quơ đầu. Khi xuất hiện dĩ nhiên là một thiếu niên anh tuấn bất phàm. Đôi mắt thâm thúy như ruby, sâu thẳm làm người ta vừa nhìn sẽ bị mê hoặc.
Lãnh Loan Loan vừa lòng gật đầu, không ai nghĩ được đây chính là tuyết lang Vương tử.
"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ đi theo ta."
"Vâng." Thiếu niên cúi đầu đáp.
"Bất quá vì cần làm việc cho nên ta cần ngươi dùng bộ dáng tuyết lang đi theo ta." Đem nó về cung, hù chết Thái hậu, Hoàng hậu cùng đám nữ nhân kia.
"Vâng." Không sao cả.
"Đi thôi."
/201
|