Editor: Ngọc Nguyệt
..."Được rồi." Lãnh Loan Loan vừa lòng câu trả lời của Dạ Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hoàng đế, lạnh lùng nói, "Nam nhân của ta tuyệt đối chỉ có thể có một thê tử là ta, nếu muốn lập sườn phi cho hắn, lập một người, ta diệt một người."
"Ngươi..."
Lời nói của Lãnh Loan Loan khiến mọi người lại ồ lên, cuồng vọng như vậy, lời nói kinh thế hãi tục không thể nghi ngờ là đang khiêu chiến thói quen từ thời cổ xưa. Mọi người nhìn chằm chằm nàng, đến tột cùng là một nữ oa như thế nào? Cư nhiên không phải là một nữ tử ôn nhu nhàn lương phẩm đức, hoàn toàn là một tiểu đố phụ.
"Ngươi thực sự không hiền lương, nói ra những lời như vậy không biết xấu hổ."
Hoàng hậu nhìn Lãnh Loan Loan nói, nhỏ như vậy đã muốn độc chiếm Thần Nhi. Cũng không xem lại thân phận hiện tại của mình, bây giờ còn là thái tử phi, nếu ngồi trên vị trí hoàng hậu, chẳng phải là hại nước hại dân.
"Chỉ sợ có người trong lòng cũng nghĩ như thế, nhưng lại không dám nói, đành phải dùng thủ đoạn âm độc chèn ép tiểu thiếp đáng thương đi."
Lãnh Loan Loan không ngẩng đầu lên nói, hừ, hoàng cung này yên bình? Ai tin được Hoàng hậu sẽ không muốn độc chiếm Hoàng đế, không dám làm ngoài sáng, nàng ta lại lén dùng các thủ đoạn đối phó tần phi.
"Ngươi..." Hoàng hậu mặt vặn vẹo, hiển nhiên đã bị Lãnh Loan Loan nói trúng.
"Hoàng Thượng, thái tử phi hiện tại đã muốn như vậy, ngày sau nếu làm Hoàng hậu, chẳng phải là độc sủng hậu cung." Nói không lại Lãnh Loan Loan, Hoàng hậu đem ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế.
Thái Hậu cũng gật đầu, hậu cung há lại có thể chỉ có một mình nàng? Hoàng đế có thể đa tình, nhưng không thể chung tình. Như vậy sẽ nguy hại tới giang sơn xã tắc, cho nên chức sườn phi thái tử nhất định phải lập.
"Hoàng hậu nói có lý, Hoàng Thượng hãy hạ chỉ cho những danh môn khuê tú chọn một người xứng với thái tử, lập sườn phi."
Hoàng đế nghe lời nói của Thái Hậu, Hoàng hậu gật đầu, mũ miện đung đưa. Nghiêm phi đã bỏ Thần Nhi, trước nay chưa có ấu phi. Nhưng là việc liên quan đến giang sơn xã tắc, há có thể để nàng lại hồ nháo như vậy. Suy nghĩ xong, mở miệng nói:
"Được, trẫm sẽ hạ chỉ."
"Nhi thần thỉnh phụ hoàng thu hồi thánh chỉ." Dạ Thần quỳ xuống, tử mâu nhìn Hoàng đế, trầm giọng nói.
"Thần Nhi, con thật hồ đồ. Thánh chỉ đã hạ sao có thể thu hồi?" Hoàng hậu nhìn thái tử kiên quyết, tức giận đến run người. Từ sau khi tiểu yêu nữ đến đây, Thần Nhi trở nên càng ngày càng kỳ quái. Cư nhiên năm lần bảy lượt chống đối bọn họ, chỉ vì cái tiểu nha đầu chưa dứt sữa kia.
"Thái tử điện hạ, thỉnh lấy đại cục làm trọng."
Thu Đừng Ngôn nghe được Hoàng đế hạ chỉ tuyển sườn phi, rất cao hứng. Dạ Thần lại muốn làm tạp, lúc này tất cả mọi người quỳ xuống.
"Đại cục cái rắm." Lãnh Loan Loan nhếch miệng, nói cho cùng, bất quá là một đám lão già vì lợi ích của bản thân.
"Làm càn." Hoàng đế mặt bỗng trầm xuống, tiểu nha đầu này càng ngày càng làm càn. Cư nhiên ở trước mặt mọi người vô lễ như thế, nếu cứ để nàng như vậy, lại càng làm cho mặt mũi chính mình mất hết, càng bị nói là không giữ lời.
"Chuyện lập sườn phi đã định, không cần nói nữa."
Lãnh Loan Loan trừng mắt nhìn, yêu ôi, lão hoàng đế này lại bắt đầu cường ngạnh. Đáng tiếc ngươi hung dữ hơn nữa thì bản công chúa cũng không sợ ngươi. Xem ai mạnh hơn ai?
"Tuyết lang." Thản nhiên gọi, nàng lui về sau vài bước.
"Ngao..."
Tuyết lang vẫn ngoan ngoãn đi sau nàng đột nhiên nghển cổ thét dài một tiếng, chấn động cả đại điện. Đôi mắt lửa đỏ hung ác nhìn thẳng hoàng đế trên
đại điện.
"A, sói..."
Thái Hậu, Hoàng hậu kinh hô, các nàng gần đây hay gặp ác mộng, lập tức ngã xuống.
"Mẫu hậu, Hoàng hậu..." Hoàng đế nhìn hai người ngã xuống, có chút kinh hoảng.
Đại thần còn lại không dám động đậy, giống như những cọc gỗ. Hoảng sợ nhìn tuyết lang to lớn, đôi mắt như có máu nhuộm vào, vẻ mặt thị huyết, bọn họ còn
cảm giác được mình sắp bị xé xác.
"Cửu Nhi, nó là?" Dạ Thần cũng thật giật mình, bất quá phản ứng không như người khác. Hắn rất thản nhiên, không sợ hãi.
"Nó là sủng vật của ta." Lãnh Loan Loan vươn tay với tuyết lang, tuyết lang ngoan ngoãn đi đến cạnh người nàng. Bàn tay vuốt ve trên người nó.
Sủng vật? Mọi người lại hoảng sợ. Tiểu thái tử phi đến tột cùng là người như thế nào? Cư nhiên nuôi sói làm sủng vật.
"Người đâu, người đâu..."
Hoàng đế nhìn sự tình Lãnh Loan Loan làm, tức giận, phẫn nộ. Lớn tiếng hô ra bên ngoài.
"Hoàng Thượng..." Thái giám vội vàng chạy vào, lại nhìn thấy tuyết lang, thanh âm liền nhỏ đi rồi biến mất.
"Một đám phế vật." Hoàng đế tức giận, bàn tay đánh vào long ỷ, nhưng dưới cái nhìn của tuyết lang, tay tự nhiên run lên, bỏ xuống.
"Lão hoàng đế, ta nói cho ngươi biết. Thần tuyệt đối sẽ không lập cái gì sườn phi, ngươi đừng mơ tưởng dùng thánh chỉ. Thánh chỉ gì đó, với ta mà nói chẳng là gì cả. Còn các ngươi..." Xoay người nhìn đám đại thần muốn đem nữ nhi tiến cung, nàng nhướn mi, không khách khí uy hiếp. "Nếu các ngươi muốn nữ nhi của mình vào bụng tuyết lang, ta rất hoan nghênh." Dám đến, cho các nàng chết.
"Ngươi..." Hoàng đế cùng chúng thần đều tức giận trừng mắt Lãnh Loan Loan.
"Ngao..."
Tuyết lang lại thét dài một tiếng, dám trừng chủ tử của nó, dọa chết các ngươi.
Mọi người vừa nghe tiếng sói tru, sợ hãi thu hồi ánh mắt.
"Cuối cùng còn một chuyện." Lãnh Loan Loan nhìn Thái Hậu, Hoàng hậu đã té xỉu, nói với Hoàng đế. "Trông coi các nàng, nếu lại trêu chọc ta, ta sẽ cho các nàng vào xà quật.
..."Được rồi." Lãnh Loan Loan vừa lòng câu trả lời của Dạ Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hoàng đế, lạnh lùng nói, "Nam nhân của ta tuyệt đối chỉ có thể có một thê tử là ta, nếu muốn lập sườn phi cho hắn, lập một người, ta diệt một người."
"Ngươi..."
Lời nói của Lãnh Loan Loan khiến mọi người lại ồ lên, cuồng vọng như vậy, lời nói kinh thế hãi tục không thể nghi ngờ là đang khiêu chiến thói quen từ thời cổ xưa. Mọi người nhìn chằm chằm nàng, đến tột cùng là một nữ oa như thế nào? Cư nhiên không phải là một nữ tử ôn nhu nhàn lương phẩm đức, hoàn toàn là một tiểu đố phụ.
"Ngươi thực sự không hiền lương, nói ra những lời như vậy không biết xấu hổ."
Hoàng hậu nhìn Lãnh Loan Loan nói, nhỏ như vậy đã muốn độc chiếm Thần Nhi. Cũng không xem lại thân phận hiện tại của mình, bây giờ còn là thái tử phi, nếu ngồi trên vị trí hoàng hậu, chẳng phải là hại nước hại dân.
"Chỉ sợ có người trong lòng cũng nghĩ như thế, nhưng lại không dám nói, đành phải dùng thủ đoạn âm độc chèn ép tiểu thiếp đáng thương đi."
Lãnh Loan Loan không ngẩng đầu lên nói, hừ, hoàng cung này yên bình? Ai tin được Hoàng hậu sẽ không muốn độc chiếm Hoàng đế, không dám làm ngoài sáng, nàng ta lại lén dùng các thủ đoạn đối phó tần phi.
"Ngươi..." Hoàng hậu mặt vặn vẹo, hiển nhiên đã bị Lãnh Loan Loan nói trúng.
"Hoàng Thượng, thái tử phi hiện tại đã muốn như vậy, ngày sau nếu làm Hoàng hậu, chẳng phải là độc sủng hậu cung." Nói không lại Lãnh Loan Loan, Hoàng hậu đem ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế.
Thái Hậu cũng gật đầu, hậu cung há lại có thể chỉ có một mình nàng? Hoàng đế có thể đa tình, nhưng không thể chung tình. Như vậy sẽ nguy hại tới giang sơn xã tắc, cho nên chức sườn phi thái tử nhất định phải lập.
"Hoàng hậu nói có lý, Hoàng Thượng hãy hạ chỉ cho những danh môn khuê tú chọn một người xứng với thái tử, lập sườn phi."
Hoàng đế nghe lời nói của Thái Hậu, Hoàng hậu gật đầu, mũ miện đung đưa. Nghiêm phi đã bỏ Thần Nhi, trước nay chưa có ấu phi. Nhưng là việc liên quan đến giang sơn xã tắc, há có thể để nàng lại hồ nháo như vậy. Suy nghĩ xong, mở miệng nói:
"Được, trẫm sẽ hạ chỉ."
"Nhi thần thỉnh phụ hoàng thu hồi thánh chỉ." Dạ Thần quỳ xuống, tử mâu nhìn Hoàng đế, trầm giọng nói.
"Thần Nhi, con thật hồ đồ. Thánh chỉ đã hạ sao có thể thu hồi?" Hoàng hậu nhìn thái tử kiên quyết, tức giận đến run người. Từ sau khi tiểu yêu nữ đến đây, Thần Nhi trở nên càng ngày càng kỳ quái. Cư nhiên năm lần bảy lượt chống đối bọn họ, chỉ vì cái tiểu nha đầu chưa dứt sữa kia.
"Thái tử điện hạ, thỉnh lấy đại cục làm trọng."
Thu Đừng Ngôn nghe được Hoàng đế hạ chỉ tuyển sườn phi, rất cao hứng. Dạ Thần lại muốn làm tạp, lúc này tất cả mọi người quỳ xuống.
"Đại cục cái rắm." Lãnh Loan Loan nhếch miệng, nói cho cùng, bất quá là một đám lão già vì lợi ích của bản thân.
"Làm càn." Hoàng đế mặt bỗng trầm xuống, tiểu nha đầu này càng ngày càng làm càn. Cư nhiên ở trước mặt mọi người vô lễ như thế, nếu cứ để nàng như vậy, lại càng làm cho mặt mũi chính mình mất hết, càng bị nói là không giữ lời.
"Chuyện lập sườn phi đã định, không cần nói nữa."
Lãnh Loan Loan trừng mắt nhìn, yêu ôi, lão hoàng đế này lại bắt đầu cường ngạnh. Đáng tiếc ngươi hung dữ hơn nữa thì bản công chúa cũng không sợ ngươi. Xem ai mạnh hơn ai?
"Tuyết lang." Thản nhiên gọi, nàng lui về sau vài bước.
"Ngao..."
Tuyết lang vẫn ngoan ngoãn đi sau nàng đột nhiên nghển cổ thét dài một tiếng, chấn động cả đại điện. Đôi mắt lửa đỏ hung ác nhìn thẳng hoàng đế trên
đại điện.
"A, sói..."
Thái Hậu, Hoàng hậu kinh hô, các nàng gần đây hay gặp ác mộng, lập tức ngã xuống.
"Mẫu hậu, Hoàng hậu..." Hoàng đế nhìn hai người ngã xuống, có chút kinh hoảng.
Đại thần còn lại không dám động đậy, giống như những cọc gỗ. Hoảng sợ nhìn tuyết lang to lớn, đôi mắt như có máu nhuộm vào, vẻ mặt thị huyết, bọn họ còn
cảm giác được mình sắp bị xé xác.
"Cửu Nhi, nó là?" Dạ Thần cũng thật giật mình, bất quá phản ứng không như người khác. Hắn rất thản nhiên, không sợ hãi.
"Nó là sủng vật của ta." Lãnh Loan Loan vươn tay với tuyết lang, tuyết lang ngoan ngoãn đi đến cạnh người nàng. Bàn tay vuốt ve trên người nó.
Sủng vật? Mọi người lại hoảng sợ. Tiểu thái tử phi đến tột cùng là người như thế nào? Cư nhiên nuôi sói làm sủng vật.
"Người đâu, người đâu..."
Hoàng đế nhìn sự tình Lãnh Loan Loan làm, tức giận, phẫn nộ. Lớn tiếng hô ra bên ngoài.
"Hoàng Thượng..." Thái giám vội vàng chạy vào, lại nhìn thấy tuyết lang, thanh âm liền nhỏ đi rồi biến mất.
"Một đám phế vật." Hoàng đế tức giận, bàn tay đánh vào long ỷ, nhưng dưới cái nhìn của tuyết lang, tay tự nhiên run lên, bỏ xuống.
"Lão hoàng đế, ta nói cho ngươi biết. Thần tuyệt đối sẽ không lập cái gì sườn phi, ngươi đừng mơ tưởng dùng thánh chỉ. Thánh chỉ gì đó, với ta mà nói chẳng là gì cả. Còn các ngươi..." Xoay người nhìn đám đại thần muốn đem nữ nhi tiến cung, nàng nhướn mi, không khách khí uy hiếp. "Nếu các ngươi muốn nữ nhi của mình vào bụng tuyết lang, ta rất hoan nghênh." Dám đến, cho các nàng chết.
"Ngươi..." Hoàng đế cùng chúng thần đều tức giận trừng mắt Lãnh Loan Loan.
"Ngao..."
Tuyết lang lại thét dài một tiếng, dám trừng chủ tử của nó, dọa chết các ngươi.
Mọi người vừa nghe tiếng sói tru, sợ hãi thu hồi ánh mắt.
"Cuối cùng còn một chuyện." Lãnh Loan Loan nhìn Thái Hậu, Hoàng hậu đã té xỉu, nói với Hoàng đế. "Trông coi các nàng, nếu lại trêu chọc ta, ta sẽ cho các nàng vào xà quật.
/201
|