Editor: Ngọc Nguyệt
"Chư vị đêm hôm khuya khoắt, muốn mang tiểu nô lệ này đi đâu?"
Chiếc ghế ở đình viện, bóng dáng nho nhỏ ngồi trên ghế. Ánh trăng như lọt vào mắt nàng, sáng ngời. Tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm phòng mấy người vừa đi ra. Huyết y theo gió phiêu phiêu, tại nơi yên tĩnh này rất chói mắt.
Một bóng dáng màu trắng đứng bên cạnh nàng, dung nhan như hoa, đôi mắt như hàn băng ngưng tụ, lạnh lùng.
Mà bên phải chân tiểu nữ oa, là một tuyết lang, nó ngẩng đầu lên nhìn mấy người, cặp đồng tử lửa đỏ như toát ra hỏa diễm, rất quỷ dị.
Bảy hắc y nhân sửng sốt, hai mặt nhìn nhau. Âm thầm đề cao cảnh giới, bảo vệ Kỉ Thanh Ngữ ở giữa.
Kỉ Thanh Ngữ nghe được giọng nói của Lãnh Loan Loan liền cả kinh đến run người, lại là nha đầu kia. Hận ý của nàng với Lãnh Loan Loan chỉ có tăng lên không có giảm, nàng ở nơi quỷ quái này cũng là do nàng ta tặng hết. Nhưng ngoài hận, nàng còn sợ hãi nàng ta. Nàng cảm thấy tiểu nha đầu này không phải người, nàng là yêu nghiệt, là ma quỷ. Nàng khiến cho mình từ một thiên chi kiêu nữ lập tức bị biếm làm nô lệ thấp kém, thậm chí hiện tại muốn chạy trốn, nàng cũng xuất hiện. Nàng ta chính là một ác ma, một ác ma mà nàng không thể trốn thoát...
Hai tay nắm chặt, tóc che khuất ánh mắt sợ hãi. Chẳng lẽ hôm nay nàng không thoát khỏi nơi quỷ quái này sao?
"Ngươi là ai?" Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng nhìn Lãnh Loan Loan, mở miệng hỏi. Bọn họ không biết nữ oa trước mặt là đương kim tiểu thái tử phi. Có thể thuận lợi tìm được Kỉ Thanh Ngữ, vì bọn họ đã chiếm được bản đồ của hoàng đế, cũng biết rõ vị trí của nàng.
Lãnh Loan Loan liếc mắt hắc y nhân một cái, hóa ra mình còn chưa nổi danh.
"Bản thái tử phi hỏi các ngươi, muốn thi thể còn nguyên, hay là lông tóc vô thương?" Không có trả lời hắc y nam nhân, nhưng đã nói ra thân phận của mình. Nhưng lời của nàng khiến cho vài hắc y nhân sắc mặt biến đổi, xem ra hôm nay muốn mang quận chúa thuận lợi xuất cung là một phen trắc trở.
"Tiểu nha đầu cuồng vọng." Một hắc y nhân khác che mặt. Tuy đối phương là thái tử phi, nhưng cũng chỉ là một oa nhi. Chỉ sợ nàng ỷ vào thân phận của mình mới dám nói như thế.
Lãnh Loan Loan ánh mắt nhìn xuyên qua mọi người, rơi xuống Kỉ Thanh Ngữ.
"Ta nói này tiểu bách hợp, chẳng lẽ ngươi còn chưa ngoan sao?"
Nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, Kỉ Thanh Ngữ run lên. Sợ hãi cúi đầu, nàng biết tiểu nha đầu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy.
"Quận chúa không cần sợ." Bộ dáng Kỉ Thanh Ngữ sợ hãi khiến hắc y nhân thương tiếc, mấy người trừng mắt với Lãnh Loan Loan, "Bọn họ chỉ có hai người, không tin chúng ta lại không đánh được bọn họ."
"Người yên tâm, chúng ta nhất định sẽ mang ngươi đi ra ngoài."
"..."
"Không biết tự lượng sức mình." lãnh Loan Loan nghe được lời nói của mấy người, cười tà. Nếu nàng muốn bọn họ chết, so với chuyện giết chết một con kiến còn dễ dàng hơn. Bất quá chu bách hợp thật biết cách lợi dụng lòng thương hại của nam nhân, hừ, muốn chạy trốn, cũng phải nhìn nàng có tha cho không.
"A Dao." Lãnh Loan Loan phất tay với Thủy Dao, thản nhiên gọi.
Thủy Dao tiến lên, rút nhuyễn kiếm bên hông ra. Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thân kiếm sắc bén lóe ra ánh sáng rét lạnh, thị huyết.
Vài hắc y nhân thấy người ra ứng chiến là một nữ nhân, trong lòng có vài phần xem thường nàng, thái độ cũng buông lỏng.
"Ta sẽ tiếp chiến."
Một hắc y nhân cầm kiếm công kích Thủy Dao, thân thủ nhanh nhẹn.
"A Dao, không cần giết chết. Chỉ cần chặt đứt hai tay của hắc là được rồi." Lãnh Loan Loan nhìn hai người giao thủ, lạnh lùng nói.
Hắc y nhân cùng Kỉ Thanh Ngữ rợn cả tóc gáy, oa nhi này lại tàn nhẫn như thế.
"Vâng." Thủy Dao đáp rất thản nhiên, như cái gì cũng không thể làm nàng dao động. Cổ tay quay một cái, nhuyễn kiếm như có sinh mệnh, hóa thành một giao long giương nanh múa vuốt tới chỗ hắc y nhân. Nhanh như điện, mọi người chỉ thấy bạch quang xẹt qua, lại không rõ chiêu thức thế nào. Mắt thấy hắc y nhân chỉ chú ý tới bạch quang, hắc y nhân khác kinh hãi, đang muốn lên tiếng cảnh báo nhưng không kịp nữa.
"A..."
Chỉ thấy hắc y nhân kêu thảm thiết, tay cầm kiếm bị nhuyễn kiếm của Thủy Dao chém lấy. Kiếm cũng rơi xuống, phát ra âm thanh thanh thúy. Mà cánh tay kia huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm.
"Đến lượt ta."
Hắc y nhân cũng đi lên, rút kiếm giằng co với Thủy Dao. Đôi mắt nổi lên tia giận dữ cùng hận thù.
Kỉ Thanh Ngữ bị một màn huyết tinh này dọa sợ, đứng yên chỗ đó, sợ hãi nhìn Lãnh Loan loan, không dám động đậy.
"Thấy không? Nếu các ngươi muốn mang nàng ra cung, hắn chính là vết xe đổ." Lãnh Loan Loan chỉ hắc y nhân bị cụt tay mà hôn mê bất tỉnh.
Hắc y nhân hai mặt nhìn nhau, xem ra thật sự không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
"Bản thái tử phi hôm nay hảo tâm cho các ngươi một con ngựa." Lãnh Loan Loan nói tiếp, hắc y nhân cảnh giác nhìn nàng, tiểu thái tử phi lại muốn đánh chủ ý gì?
"Bất quá..."
Quả nhiên nàng còn có mục đích, nghe lời nói chưa nói hết của Lãnh Loan Loan, mấy người nhíu mi.
"Ta muốn các ngươi nói với chủ tử các ngươi, muốn cứu Kỉ Thanh Ngữ, còn phải xem bản sự của hắn."
"Chư vị đêm hôm khuya khoắt, muốn mang tiểu nô lệ này đi đâu?"
Chiếc ghế ở đình viện, bóng dáng nho nhỏ ngồi trên ghế. Ánh trăng như lọt vào mắt nàng, sáng ngời. Tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm phòng mấy người vừa đi ra. Huyết y theo gió phiêu phiêu, tại nơi yên tĩnh này rất chói mắt.
Một bóng dáng màu trắng đứng bên cạnh nàng, dung nhan như hoa, đôi mắt như hàn băng ngưng tụ, lạnh lùng.
Mà bên phải chân tiểu nữ oa, là một tuyết lang, nó ngẩng đầu lên nhìn mấy người, cặp đồng tử lửa đỏ như toát ra hỏa diễm, rất quỷ dị.
Bảy hắc y nhân sửng sốt, hai mặt nhìn nhau. Âm thầm đề cao cảnh giới, bảo vệ Kỉ Thanh Ngữ ở giữa.
Kỉ Thanh Ngữ nghe được giọng nói của Lãnh Loan Loan liền cả kinh đến run người, lại là nha đầu kia. Hận ý của nàng với Lãnh Loan Loan chỉ có tăng lên không có giảm, nàng ở nơi quỷ quái này cũng là do nàng ta tặng hết. Nhưng ngoài hận, nàng còn sợ hãi nàng ta. Nàng cảm thấy tiểu nha đầu này không phải người, nàng là yêu nghiệt, là ma quỷ. Nàng khiến cho mình từ một thiên chi kiêu nữ lập tức bị biếm làm nô lệ thấp kém, thậm chí hiện tại muốn chạy trốn, nàng cũng xuất hiện. Nàng ta chính là một ác ma, một ác ma mà nàng không thể trốn thoát...
Hai tay nắm chặt, tóc che khuất ánh mắt sợ hãi. Chẳng lẽ hôm nay nàng không thoát khỏi nơi quỷ quái này sao?
"Ngươi là ai?" Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng nhìn Lãnh Loan Loan, mở miệng hỏi. Bọn họ không biết nữ oa trước mặt là đương kim tiểu thái tử phi. Có thể thuận lợi tìm được Kỉ Thanh Ngữ, vì bọn họ đã chiếm được bản đồ của hoàng đế, cũng biết rõ vị trí của nàng.
Lãnh Loan Loan liếc mắt hắc y nhân một cái, hóa ra mình còn chưa nổi danh.
"Bản thái tử phi hỏi các ngươi, muốn thi thể còn nguyên, hay là lông tóc vô thương?" Không có trả lời hắc y nam nhân, nhưng đã nói ra thân phận của mình. Nhưng lời của nàng khiến cho vài hắc y nhân sắc mặt biến đổi, xem ra hôm nay muốn mang quận chúa thuận lợi xuất cung là một phen trắc trở.
"Tiểu nha đầu cuồng vọng." Một hắc y nhân khác che mặt. Tuy đối phương là thái tử phi, nhưng cũng chỉ là một oa nhi. Chỉ sợ nàng ỷ vào thân phận của mình mới dám nói như thế.
Lãnh Loan Loan ánh mắt nhìn xuyên qua mọi người, rơi xuống Kỉ Thanh Ngữ.
"Ta nói này tiểu bách hợp, chẳng lẽ ngươi còn chưa ngoan sao?"
Nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, Kỉ Thanh Ngữ run lên. Sợ hãi cúi đầu, nàng biết tiểu nha đầu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy.
"Quận chúa không cần sợ." Bộ dáng Kỉ Thanh Ngữ sợ hãi khiến hắc y nhân thương tiếc, mấy người trừng mắt với Lãnh Loan Loan, "Bọn họ chỉ có hai người, không tin chúng ta lại không đánh được bọn họ."
"Người yên tâm, chúng ta nhất định sẽ mang ngươi đi ra ngoài."
"..."
"Không biết tự lượng sức mình." lãnh Loan Loan nghe được lời nói của mấy người, cười tà. Nếu nàng muốn bọn họ chết, so với chuyện giết chết một con kiến còn dễ dàng hơn. Bất quá chu bách hợp thật biết cách lợi dụng lòng thương hại của nam nhân, hừ, muốn chạy trốn, cũng phải nhìn nàng có tha cho không.
"A Dao." Lãnh Loan Loan phất tay với Thủy Dao, thản nhiên gọi.
Thủy Dao tiến lên, rút nhuyễn kiếm bên hông ra. Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thân kiếm sắc bén lóe ra ánh sáng rét lạnh, thị huyết.
Vài hắc y nhân thấy người ra ứng chiến là một nữ nhân, trong lòng có vài phần xem thường nàng, thái độ cũng buông lỏng.
"Ta sẽ tiếp chiến."
Một hắc y nhân cầm kiếm công kích Thủy Dao, thân thủ nhanh nhẹn.
"A Dao, không cần giết chết. Chỉ cần chặt đứt hai tay của hắc là được rồi." Lãnh Loan Loan nhìn hai người giao thủ, lạnh lùng nói.
Hắc y nhân cùng Kỉ Thanh Ngữ rợn cả tóc gáy, oa nhi này lại tàn nhẫn như thế.
"Vâng." Thủy Dao đáp rất thản nhiên, như cái gì cũng không thể làm nàng dao động. Cổ tay quay một cái, nhuyễn kiếm như có sinh mệnh, hóa thành một giao long giương nanh múa vuốt tới chỗ hắc y nhân. Nhanh như điện, mọi người chỉ thấy bạch quang xẹt qua, lại không rõ chiêu thức thế nào. Mắt thấy hắc y nhân chỉ chú ý tới bạch quang, hắc y nhân khác kinh hãi, đang muốn lên tiếng cảnh báo nhưng không kịp nữa.
"A..."
Chỉ thấy hắc y nhân kêu thảm thiết, tay cầm kiếm bị nhuyễn kiếm của Thủy Dao chém lấy. Kiếm cũng rơi xuống, phát ra âm thanh thanh thúy. Mà cánh tay kia huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm.
"Đến lượt ta."
Hắc y nhân cũng đi lên, rút kiếm giằng co với Thủy Dao. Đôi mắt nổi lên tia giận dữ cùng hận thù.
Kỉ Thanh Ngữ bị một màn huyết tinh này dọa sợ, đứng yên chỗ đó, sợ hãi nhìn Lãnh Loan loan, không dám động đậy.
"Thấy không? Nếu các ngươi muốn mang nàng ra cung, hắn chính là vết xe đổ." Lãnh Loan Loan chỉ hắc y nhân bị cụt tay mà hôn mê bất tỉnh.
Hắc y nhân hai mặt nhìn nhau, xem ra thật sự không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
"Bản thái tử phi hôm nay hảo tâm cho các ngươi một con ngựa." Lãnh Loan Loan nói tiếp, hắc y nhân cảnh giác nhìn nàng, tiểu thái tử phi lại muốn đánh chủ ý gì?
"Bất quá..."
Quả nhiên nàng còn có mục đích, nghe lời nói chưa nói hết của Lãnh Loan Loan, mấy người nhíu mi.
"Ta muốn các ngươi nói với chủ tử các ngươi, muốn cứu Kỉ Thanh Ngữ, còn phải xem bản sự của hắn."
/201
|