Editor: Ngọc Nguyệt
"Này..."
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí che dấu mùi hoa.
Lạc vương, Định Viễn Hậu chỉ nhìn thấy giai nhân, xung quanh tràn ngập hơi thở tử vong.
Ninh Phong Cách cũng ngây người trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan.
Đến tột cùng nàng là nữ tử thế nào? Rõ ràng khuôn mặt phấn điêu ngọc mài làm người khác yêu quý, nhưng lời nói lại làm người khác tức chết, mà hiện tại lạnh lùng đối diện với cảnh huyết tinh, nàng càng làm lòng người kinh hãi. Hắn muốn hỏi, rốt cuộc nàng có tâm hay không? Nếu không, một tiểu nữ oa sao có thể kiên quyết như thế?
"Không biết Lạc vương còn có cách gì trừ bỏ chúng ta?"
Lãnh Loan Loan dựa đầu vào ngực Dạ Thần, cảm giác hơi thở quen thuộc ấm áp, trong lòng dần hòa ta, nhưng sắc mặt vẫn sắc bén với Lạc vương, Định Viễn Hậu.
"Ngươi không phải người."
Định Viễn Hậu luôn bình tĩnh mở to mắt trừng Lãnh Loan Loan. Tàn thi đầy đất, máu còn đang chảy, mùi máu tươi quanh quẩn chóp mũi, cặp mắt cơ trí cũng bị mờ dần. Hắn không tin được tiểu oa nhi mới năm sáu tuổi có thể tàn nhẫn như thế.
Lãnh Loan Loan gật đầu, hắn nói đúng. Mình không phải nhân loại, hiện tại nàng là xà a. Xà rất tàn nhẫn, không đúng sao? Huống hồ ăn miếng trả miếng, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai. Nếu nàng không cho bọn họ xuất thủ, chỉ sợ người chết là mình. Đến lúc đó có ai đồng tình với bọn họ không?
Lạc vương liếc Lãnh Loan Loan một cái, lại chuyển tầm mắt rơi xuống trên người Dạ Thần.
"Lúc đầu còn thắc mắc sao ngươi lại muốn thành thân cùng một tiểu oa nhi sáu tuổi, hiện tại xem ra ngươi thật thông mình, không hổ là con người kia, hiện tại ngươi cũng sẽ giết ta sao?"
Dạ Thẩn ngẩn ra, tuy hắn cũng cảm thấy thủ đoạn của Cửu Nhi có phần tàn nhẫn. Nhưng người trong hoàng thất, nhìn quen cảnh lục đục, huyết tinh giết chóc, hắn cũng hiểu được nàng.
"Đường huynh, ta không muốn là kẻ thù của ngươi."
Nếu hắn không trăm phương ngàn kế muốn báo thù, muốn đoạt đi giang sơn, sau đó khiến cho dân chúng Nguyệt Diễm khổ sở, mình cần gì phải phòng hắn?
"Không muốn là kẻ thù của ta?" Lạc vương châm biếm nhìn hắn, như nghĩ hắn nói dối. "Ha ha ha..." Cuồng tiếu, tiếng cười mang theo lãnh ý.
"Như vậy thì phải giải thích thế nào?" Giết hết thủ hạ của hắn, còn nói cái gì mà không muốn là kẻ thù của hắn. Hắn quả nhiên là vô sỉ giống người kia, bên ngoài tỏ vẻ thân thiết, thực ra lại bí mật sử dụng thủ đoạn. Đáng thương phụ vương anh minh lại tin một tiểu nhân, nên mất mạng...
"Nực cười, vừa ăn cướp vừa la làng, đến tột cùng là ai ra tay trước?" Ninh Phong Cách nghe được lời nói của Lạc vương cũng không nhịn được châm chọc.
"Tâm mềm yếu phải trả giá đại giới." Lãnh Loan Loan nhíu mày nói. "Chẳng lẽ ngươi muốn thả hổ về rừng sao?"
Ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, biểu tình nghiêm túc. Nàng biết Dạ Thần không chán ghét mình, hơn nữa hắn cũng không phải không thích bộ dạng hiện tại của mình. Nàng chính là nàng, Lãnh Loan Loan độc nhất vô nhị. Muốn thiện lương, muốn nhu nhược, thỉnh đi nơi khác tìm người.
Dạ Thần ngẩn ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lạc vương.
Lạc vương cũng nhìn thẳng hắn, không chút yếu thế. Hận ý có thể đốt sạch toàn bộ Nguyệt Diễm, hắn muốn nói cho hắn, nếu hôm nay bọn họ không bỏ hắn, hắn sẽ ngóc đầu trở lại, tìm lão hoàng đế báo thù, đoạt lại ngôi vị của phụ vương.
Nhưng Định Viễn Hậu không giống Lạc vương có huyết hải thâm cừu với hoàng thất, ngược lại, hắn còn muội muội, nếu thất bại, chỉ sợ không những hắn khó giữ được cái mạng nhỏ này, còn có thể liên lụy đến muội muội, thậm chí là người trong nhà. Nhìn ánh mắt lãnh khốc của Lãnh Loan Loan, hắn mới biết được, mình cư nhiên làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Hắn quỳ xuống, dập đầu với Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan:
"Thái tử, thái tử phi tha mạng, thần cũng không phải muốn tạo phản như Lạc vương, thần vì nữ nhi bị biếm làm nô lệ, nhất thời tức giận, mới có thể hồ đồ nghe Lạc vương xúi giục, hiện tại thần đã biết tội, xin người cho thần một cơ hội để sửa..."
Hắn đã rất cố gắng làm gia tộc được vẻ vang, hiện tại lại hồ đồ đến mức hiến người trong gia tộc cho người bất nghĩa, thật sự rất hồ đồ. Định Viễn Hậu sốt ruột, hắn cũng coi như là một người cơ trí, giờ lại phạm phải một sai lầm thế này, chỉ mong có thể vãn hồi.
"Ha ha ha..." Lãnh Loan Loan nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Lạc vương. "Thế nào, ngay cả minh hữu của ngươi cũng như thế, ngươi còn có thể báo thù sao?"
Lạc vương ngoan độc trừng mắt nhìn Định Viễn Hậu quỳ trên mặt đất, hừ, lão gia hỏa này lại nhanh chóng đầu hàng như thế, hắn sẽ không để hắn dễ dàng đổi ý như vậy. Ống tay áo giương lên, hắn đánh một chưởng về phía Định Viễn Hậu.
Định Viễn Hậu hộc ra máu, lăng lăng nhìn hắn một cái, sau đó ngã xuống đất, chết.
"Bây giờ chỉ còn một mình ngươi."
Lãnh Loan Loan cũng không thương hại Định Viễn Hậu, hắn chết cũng do hắn gieo gió gặt bão. Nếu hắn kiên quyết giữ vững lập trường đứng bên Lạc vương, có thể nàng còn để mắt hắn. Bởi vì ít nhất hắn có thể dũng cảm lựa chọn, nhưng hắn lại đầu hàng, phản bội, xứng đáng bị như thế.
"Ha ha ha..."
Một tiếng cười xa truyền đến, một bóng dáng màu đỏ như tia chớp bay vút vào đình.
"Này..."
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí che dấu mùi hoa.
Lạc vương, Định Viễn Hậu chỉ nhìn thấy giai nhân, xung quanh tràn ngập hơi thở tử vong.
Ninh Phong Cách cũng ngây người trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan.
Đến tột cùng nàng là nữ tử thế nào? Rõ ràng khuôn mặt phấn điêu ngọc mài làm người khác yêu quý, nhưng lời nói lại làm người khác tức chết, mà hiện tại lạnh lùng đối diện với cảnh huyết tinh, nàng càng làm lòng người kinh hãi. Hắn muốn hỏi, rốt cuộc nàng có tâm hay không? Nếu không, một tiểu nữ oa sao có thể kiên quyết như thế?
"Không biết Lạc vương còn có cách gì trừ bỏ chúng ta?"
Lãnh Loan Loan dựa đầu vào ngực Dạ Thần, cảm giác hơi thở quen thuộc ấm áp, trong lòng dần hòa ta, nhưng sắc mặt vẫn sắc bén với Lạc vương, Định Viễn Hậu.
"Ngươi không phải người."
Định Viễn Hậu luôn bình tĩnh mở to mắt trừng Lãnh Loan Loan. Tàn thi đầy đất, máu còn đang chảy, mùi máu tươi quanh quẩn chóp mũi, cặp mắt cơ trí cũng bị mờ dần. Hắn không tin được tiểu oa nhi mới năm sáu tuổi có thể tàn nhẫn như thế.
Lãnh Loan Loan gật đầu, hắn nói đúng. Mình không phải nhân loại, hiện tại nàng là xà a. Xà rất tàn nhẫn, không đúng sao? Huống hồ ăn miếng trả miếng, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai. Nếu nàng không cho bọn họ xuất thủ, chỉ sợ người chết là mình. Đến lúc đó có ai đồng tình với bọn họ không?
Lạc vương liếc Lãnh Loan Loan một cái, lại chuyển tầm mắt rơi xuống trên người Dạ Thần.
"Lúc đầu còn thắc mắc sao ngươi lại muốn thành thân cùng một tiểu oa nhi sáu tuổi, hiện tại xem ra ngươi thật thông mình, không hổ là con người kia, hiện tại ngươi cũng sẽ giết ta sao?"
Dạ Thẩn ngẩn ra, tuy hắn cũng cảm thấy thủ đoạn của Cửu Nhi có phần tàn nhẫn. Nhưng người trong hoàng thất, nhìn quen cảnh lục đục, huyết tinh giết chóc, hắn cũng hiểu được nàng.
"Đường huynh, ta không muốn là kẻ thù của ngươi."
Nếu hắn không trăm phương ngàn kế muốn báo thù, muốn đoạt đi giang sơn, sau đó khiến cho dân chúng Nguyệt Diễm khổ sở, mình cần gì phải phòng hắn?
"Không muốn là kẻ thù của ta?" Lạc vương châm biếm nhìn hắn, như nghĩ hắn nói dối. "Ha ha ha..." Cuồng tiếu, tiếng cười mang theo lãnh ý.
"Như vậy thì phải giải thích thế nào?" Giết hết thủ hạ của hắn, còn nói cái gì mà không muốn là kẻ thù của hắn. Hắn quả nhiên là vô sỉ giống người kia, bên ngoài tỏ vẻ thân thiết, thực ra lại bí mật sử dụng thủ đoạn. Đáng thương phụ vương anh minh lại tin một tiểu nhân, nên mất mạng...
"Nực cười, vừa ăn cướp vừa la làng, đến tột cùng là ai ra tay trước?" Ninh Phong Cách nghe được lời nói của Lạc vương cũng không nhịn được châm chọc.
"Tâm mềm yếu phải trả giá đại giới." Lãnh Loan Loan nhíu mày nói. "Chẳng lẽ ngươi muốn thả hổ về rừng sao?"
Ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, biểu tình nghiêm túc. Nàng biết Dạ Thần không chán ghét mình, hơn nữa hắn cũng không phải không thích bộ dạng hiện tại của mình. Nàng chính là nàng, Lãnh Loan Loan độc nhất vô nhị. Muốn thiện lương, muốn nhu nhược, thỉnh đi nơi khác tìm người.
Dạ Thần ngẩn ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lạc vương.
Lạc vương cũng nhìn thẳng hắn, không chút yếu thế. Hận ý có thể đốt sạch toàn bộ Nguyệt Diễm, hắn muốn nói cho hắn, nếu hôm nay bọn họ không bỏ hắn, hắn sẽ ngóc đầu trở lại, tìm lão hoàng đế báo thù, đoạt lại ngôi vị của phụ vương.
Nhưng Định Viễn Hậu không giống Lạc vương có huyết hải thâm cừu với hoàng thất, ngược lại, hắn còn muội muội, nếu thất bại, chỉ sợ không những hắn khó giữ được cái mạng nhỏ này, còn có thể liên lụy đến muội muội, thậm chí là người trong nhà. Nhìn ánh mắt lãnh khốc của Lãnh Loan Loan, hắn mới biết được, mình cư nhiên làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Hắn quỳ xuống, dập đầu với Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan:
"Thái tử, thái tử phi tha mạng, thần cũng không phải muốn tạo phản như Lạc vương, thần vì nữ nhi bị biếm làm nô lệ, nhất thời tức giận, mới có thể hồ đồ nghe Lạc vương xúi giục, hiện tại thần đã biết tội, xin người cho thần một cơ hội để sửa..."
Hắn đã rất cố gắng làm gia tộc được vẻ vang, hiện tại lại hồ đồ đến mức hiến người trong gia tộc cho người bất nghĩa, thật sự rất hồ đồ. Định Viễn Hậu sốt ruột, hắn cũng coi như là một người cơ trí, giờ lại phạm phải một sai lầm thế này, chỉ mong có thể vãn hồi.
"Ha ha ha..." Lãnh Loan Loan nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Lạc vương. "Thế nào, ngay cả minh hữu của ngươi cũng như thế, ngươi còn có thể báo thù sao?"
Lạc vương ngoan độc trừng mắt nhìn Định Viễn Hậu quỳ trên mặt đất, hừ, lão gia hỏa này lại nhanh chóng đầu hàng như thế, hắn sẽ không để hắn dễ dàng đổi ý như vậy. Ống tay áo giương lên, hắn đánh một chưởng về phía Định Viễn Hậu.
Định Viễn Hậu hộc ra máu, lăng lăng nhìn hắn một cái, sau đó ngã xuống đất, chết.
"Bây giờ chỉ còn một mình ngươi."
Lãnh Loan Loan cũng không thương hại Định Viễn Hậu, hắn chết cũng do hắn gieo gió gặt bão. Nếu hắn kiên quyết giữ vững lập trường đứng bên Lạc vương, có thể nàng còn để mắt hắn. Bởi vì ít nhất hắn có thể dũng cảm lựa chọn, nhưng hắn lại đầu hàng, phản bội, xứng đáng bị như thế.
"Ha ha ha..."
Một tiếng cười xa truyền đến, một bóng dáng màu đỏ như tia chớp bay vút vào đình.
/201
|