“Không!”, Thi Hiểu Nhiên thất thanh thảm thiết, thế giới của nàng đột nhiên yên lặng, khí huyết trong ngực dâng lên, trước mắt từ từ hóa đen, tức thì ngã xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Nàng té ngã trên mặt đất, hoàn toàn bất giác, lại đứng lên tiếp tục chạy tới, người cầm kiếm rút kiếm ra, người nọ chậm rãi ngã xuống, đồng thời Cố Bắc Viễn dáng người anh tuấn cũng chậm rãi tê liệt ngã xuống, thân ảnh ấy tựa như một nhát kiếm băng giá đâm vào lòng nàng, đóng băng toàn bộ máu lưu thông. Thi Hiểu Nhiên một đường chạy tới, gió tát vào mặt như lệ quỷ giương nanh múa vuốt, nước mắt như bông tuyết tung bay, cuối cùng ngã quỵ trước người hắn, nâng cả người Cố Bắc Viễn toàn là máu dậy, máu tươi như nước suối ồ ồ tuôn ra từ vết thương trên ngực làm cho người ta sợ hãi, hai mắt nàng đẫm lệ sương mù, thanh âm hoảng sợ:“Bắc Viễn…… Kiên trì…… Trụ lại, còn có ta……” Khuôn mặt xinh đẹp ánh vào mắt, như ngắm bóng hoa mờ ảo trong sương mù, Cố Bắc Viễn rất muốn bắt lấy, nhưng bóng tối tựa như sương khói mù mịt, bao phủ hắn, cuối cùng mi mắt khép lại, rơi vào trong bóng đêm. Thi Hiểu Nhiên toàn thân rụng rời khí lực, lấy tay đè miệng vết thương trên ngực hắn lại, nhưng làm sao cũng không ngăn được máu tươi cứ trào ra bên ngoài. Từng mảng đỏ tươi lan rộng, giống như ngọn lửa muốn thiêu đốt sinh mệnh cuối cùng của hắn, nàng phát ra thanh âm đứt quãng:“Bắc Viễn, Bắc Viễn……” Nàng vội vàng thoát quần áo, xoát xoát xé áo thành mấy mảnh, bối rối đẩy y phục Cố Bắc Viễn qua một bên, chỉnh thanh kiếm xỏ xuyên qua thân thể hắn, nàng bắt tay gấp mảnh vải xé được làm hai, máu dính trên tay nhuộm tấm vải nhạt màu thành từng phiến đỏ sẫm, trước sau đệm một khối, lại dùng mảnh vải dài vòng quanh thân thể hắn mấy tầng, muốn cầm máu cho hắn. Nàng ôm hắn vào ngực, hai tay một trước một sau gắt gao đè lại miệng vết thương, ngoại trừ việc này, nàng không làm được gì khác cả. Nước mắt như con sông trút xuống, toàn thân như ngã vào hầm băng, rét lạnh sũng nước, nàng chưa từng sợ hãi như vậy, chưa từng bất lực như thế, linh hồn thoát ly thân thể, lăng trì cũng không hơn thế này. Có người tới cứu hắn hay không? Dưới đáy lòng nàng gào thét, vì sao, vì sao người của Thất Dương Cung còn chưa đến? Tiếng kêu gào của nàng bị thổi tán trong gió Bắc, nước mắt cùng máu tươi đầm đìa, hóa thành một mảnh nức nở. Thi Hiểu Nhiên toàn thân chết lặng, nàng khàn giọng gọi tên hắn, hơi thở hắn càng lúc càng mỏng manh, hệt như ngọn nến lay động trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào. Thứ đồng thời tắt, còn có thể là hy vọng sống ở thế gian này của nàng. Xa xa bạch mã lo lắng chạy tới, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng hí, Thi Hiểu Nhiên chống tay đứng lên, chưa bao giờ có thần tiên, một người đương lúc chỉ mành treo chuông, cho dù bi thương nghịch dòng thành sông (khúc này mình chưa hiểu lắm >< ), cũng không cứu được tánh mạng hắn. Nàng muốn bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh, kiên cường, kiên cường, phải kiên cường. Nàng lảo đảo bắt lấy dây cương, một phen túm lấy bọc đồ trên lưng ngựa, ngã ngồi bên người hắn, run rẩy mở bọc đồ ra, lục lọi một đống bình sứ đựng trang dược, tìm ra một cái bình sứ màu vàng, đổ ra hai viên, tay nàng giống như bị chuột rút không ngừng run rẩy, viên thuốc thiếu chút nữa rơi xuống đất, run run để vào miệng hắn, nàng nhớ rõ hắn có nói qua bình này là dược uống khi bị trọng thương, rất trân quý. Tiếp đó nàng cầm kim sang dược, mảnh vải lúc nãy toàn bộ bị tẩm thành màu đỏ, nàng bỏ đi mảnh vải bên ngoài, bên trong không dám vạch ra, sợ vết thương ngưng huyết lại bắt đầu xuất huyết, chỉ vẩy thuốc bột bên cạnh, rồi thay mảnh vải sạch sẽ băng lại. Gần hai mươi vết thương mới dữ tợn lẫn lộn huyết nhục, sâu có thể thấy được xương, ánh mắt Thi Hiểu Nhiên vẫn là mơ hồ, vết thương tung hoành đan xen ở trong mắt nàng hóa thành một mảnh màu đỏ, tay nàng không ngừng run rẩy, lò mò rắc thuốc bột cầm máu lên người hắn, chậm rãi băng bó. Môi nàng ngập ngừng, thanh âm vỡ vụn khiến người ta nghe không rõ. Hắn ương ngạnh như vậy, nhất định có thể sống sót. Đây là nhúm cỏ nàng có thể túm lấy để cứu mạng lúc chìm vào nước, là một tia nắng mai duy nhất trong bóng đêm, nếu thế giới này không có hắn, vậy nàng xuyên qua thời không là vì cái gì? Hắn có thể chống đỡ được, có thể chống đỡ được…… Nàng tự nhắc nhở trong lòng, lẩy bẩy cầm máu cho hắn. “Ngao — ô –”, tiếng sói tru trong trẻo xé phá bầu trời. Xa xa lập tức truyền đến từng tiếng đáp lại, tiếng sói tru liên tiếp. Tiếng sói tru tựa như lôi đình, khiến nàng hoàn toàn chấn động, nơi này đất đầy huyết tinh, chắc chắn rước lấy dã thú. Nàng quay đầu nhìn về phía rừng cây, đã thấy rừng cây lay động, bầy sói ẩn hiện chớp lên. Nơi đây không nên ở lâu, tiếp tục ở lại chỉ sợ sẽ thành thức ăn trong miệng dã thú, Thi Hiểu Nhiên quệt mắt đầy sương mù, đưa tay cấp tốc thắt mảnh vải, mặc cho hắn ngoại y, gói kỹ lưỡng bọc đồ ở trên lưng ngựa. Trở lại nâng Cố Bắc Viễn dậy, hai cánh tay hắn đặt trên vai, nàng nắm chặt hai tay của hắn trước mặt, quỳ một gối xuống, cắn răng phát lực, chậm rãi đứng dậy, nâng hắn từ phía sau chậm rãi lên lưng ngựa, thân thể cao lớn của Cố Bắc Viễn tựa lên nàng, hai chân tha trên mặt đất. Thi Hiểu Nhiên lê mấy bước, tới cạnh ngựa, buông hắn dựa vào sườn ngựa, hai tay đỡ hắn, đặt hai tay hắn ở yên ngựa. Ôm lấy hông hắn, ra sức nâng hắn lên, song khí lực vẫn không đủ, vẫn không thể đưa nửa người hắn phóng lên lưng ngựa. Nàng một mặt đỡ hắn, một mặt khom người dưới thân hắn, ngồi xổm xuống, dùng hai vai chống người hắn, không ngừng nhướng người đưa hắn lên phía trên. Thuận đà thân thể hắn nhấc lên, Thi Hiểu Nhiên cũng nâng hai đùi hắn, cuối cùng để hắn phủ trên yên ngựa. Cố Bắc Viễn xụi lơ mềm yếu nằm trên lưng ngựa, sau một phen động tác vẫn không tỉnh dậy, Thi Hiểu Nhiên máy móc bắt lấy yên ngựa, khóa vài vòng mới trèo lên ngựa, ngồi ở phía sau hắn, nàng nâng hắn dậy, tận lực dựa vào mình. Nàng nghiêng đầu, một tay đỡ hắn, một tay kéo căng dây cương, thúc ngựa chậm rãi chạy. Sau khi chạy xa, nàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên trong rừng cây có sói chạy ra, điên cuồng như bị đánh thuốc kích thích, nhanh chóng vây quanh nơi giao chiến lúc nãy. Thân hình Cố Bắc Viễn cao lớn, ở phía trước nàng, nàng nhìn đường nắm dây cương cực kì bất tiện, do vậy tốc độ không cao. Đương nhiên, nàng không dám chạy nhanh, Cố Bắc Viễn dù sao cũng đang bị trọng thương. Hai ba dặm sau, con ngựa dừng lại bên một dòng suối nhỏ. Nàng không thể đi tiếp, vận động sẽ làm máu chảy nhanh hơn, vết thương của Cố Bắc Viễn lại bắt đầu đổ máu, sờ một cái tay lại đầy máu tươi, còn tiếp tục như vậy, hắn chắc chắn sẽ mất máu mà chết. Nàng xuống ngựa trước, đỡ hai tay hắn vòng qua đan chéo trước ngực mình, cõng hắn xuống ngựa, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Mảnh vải băng bó lúc trước lại là một mảnh đỏ, Cố Bắc Viễn hơi thở suy yếu. Thi Hiểu Nhiên run rẩy một trận, nàng không ngừng nghĩ theo hướng tích cực, hắn là một người cường hãn như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ lại mình; võ công của hắn hơn người như thế, sẽ không ngã xuống thế đâu. Thế giới của nàng đã là một mảnh hắc ám, nhưng trong lòng nàng còn có chấp niệm, chỉ cần hắn còn một hơi thở, nàng sẽ không bỏ cuộc. Nữ nhân yếu ớt trước nguy nan kiên cường đủ khiến trời đất chấn động, bình thường chỉ là một vốc nước dịu dàng, một đóa hoa mềm mại, nhưng gian nguy tiến đến là lúc, các nàng sẽ hóa thành một dây mấy trăm chiết không đứt, một khối đá lớn sừng sững không đổ. Nàng lấy nước từ suối, quỳ gối bên người hắn một chút lại một chút đút cho hắn, hơi thở Cố Bắc Viễn mong manh giống một sợi tơ gắt gao cuốn lấy trái tim yếu đuối của nàng, càng chặt càng chặt, khảm nhập vào thịt, một mảnh hít thở không thông. Nhưng nàng không thể ngã xuống, cầm bố khăn tẩm ướt trong nước, nhẹ nhàng lau đi bùn đất cùng vết máu trên mặt hắn. Tháng chạp nước lạnh thấu xương, Thi Hiểu Nhiên biết nước lạnh có thể cầm máu, vội vàng tìm một bộ xiêm y mùa đông thật dày, dùng chủy thủ xé thành mấy mảnh lớn, sau khi sũng nước miễn cưỡng vắt đi, thoát y phục của hắn rồi dùng bố khăn ẩm lau người hắn. Chỉ cần hắn còn chưa tắt thở, nàng sẽ không buông tay, nếu mất đi hắn, vậy thế giới còn có ý nghĩa gì? Ngày ngã về tây, khắp nơi u tĩnh. Trong yên tĩnh nguy hiểm từng bước tới gần, Thi Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, tựa hồ đã nhắm hắn thành mục tiêu, đột nhiên nhìn lại, thần kinh như dây đàn đứt đoạn, há to miệng nhưng không phát ra thanh âm. Một con sói không tiếng động đang đứng trong vòng hai trượng, hai mắt rực lửa thẳng tắp nhìn chằm chằm hai người, một cái chân sau của nó bị thương, móng vuốt run run khập khiễng chậm rãi di động, từng bước tới gần. Đây là một con sói cực độ đói khát, cái bụng khô quắt lép xẹp dán vào nhau, thực rõ ràng là bởi vì bị thương mà nhiều ngày không thể bắt được con mồi, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Thi Hiểu Nhiên ngừng cả hô hấp, lần đầu tiên nàng đối mặt với dã thú như vậy. Hơn nữa sói là động vật quần cư, rất ít khi một mình xuất động. Mưa râm ran suốt đêm, nàng dường như hít thở không thông. Lông sói trên người dựng lên, bày ra tư thế nhảy lên, nó thấp giọng tru một tiếng, tạo uy hiếp cùng cảnh giác. Đối với một con sói bị thương đói khát mà nói, nó không muốn khiêu chiến lần nữa, một người cũng đủ để nó no bụng. Thi Hiểu Nhiên dần dần trấn định, nàng có thể xác định trước mắt chỉ có một con sói, là một con sức chiến đấu giảm mạnh, nàng biết con sói này đang uy hiếp nàng rời đi, nhưng nàng tuyệt không sẽ bỏ Cố Bắc Viễn lại một mình mà chạy trối chết, Cố Bắc Viễn là ánh sáng sinh mệnh của nàng, là sự cứu rỗi tại cái thế giới này, là người nàng tâm tâm niệm niệm yêu. Nàng lặng lẽ vươn về phía tay phải, từ bên cạnh lấy qua cây chủy thủ, đây là vật tùy thân của Cố Bắc Viễn, hàng năm đều được mài giũa mà lóe ra hàn quang khiếp người, chủy thủ bị nàng gắt gao nắm trong tay, lòng bàn tay Thi Hiểu Nhiên bởi vì khẩn trương mà toát ra mồ hôi. Ánh chiều tà tụ hội trên mặt chủy thủ, di động theo thân đao, ánh sáng băng lãnh cuồn cuộn toát ra. Sát khí ngưng tụ trên lưỡi đao sắc bén. Hai mắt sói sâu thẳm bắn ra lệ quang, chân trước nằm úp sấp, thân thể khom thành một hình cung; Thi Hiểu Nhiên trừng thẳng hai mắt sưng đỏ, toàn thân căng thẳng, ngồi xổm mình xuống. Sói bày xong tư thế tiến công, chuẩn bị dùng răng nanh sắc bén kia một ngụm cắn đứt cổ họng nữ nhân này bất cứ lúc nào; Thi Hiểu Nhiên đem đao đến trước ngực, tay phải nắm đao run nhè nhẹ, nàng không có kinh nghiệm giết động vật cỡ lớn, nhưng nếu nó nhào lại đây, chỉ cần tay nàng đủ chuẩn, nàng sẽ không chút do dự một đao □ cổ nó. Nàng dường như nghe được tiếng đao đâm vào thân sói, cái loại thanh âm trầm đục trong lòng tạo thành một loại vẫy gọi. Song phương đều đánh giá kẻ địch phía trước trong im lặng. Sói hoàn toàn bị nàng chọc giận, tru dài một tiếng, phi lên, thân mình ở không trung vẽ ra một đường cong thật dài, lao thẳng mà tới. Thi Hiểu Nhiên nắm đao lúc sói đánh tới trong nháy mắt nàng bổ ngang một đao. Không ngờ sói nhảy một phát chỉ là hư chiêu, giữa không trung thay đổi hướng đáp xuống phía bên phải Thi Hiểu Nhiên hơn một thước, trong tích tắc rơi xuống đất nó rất nhanh lui về sau vài bước, lại cong thân, bày ra tư thế tiến công. Sói là một động vật cực kỳ trí tuệ, nó nhìn đã biết động tác của đối thủ, như nó đoán trước, đối thủ trước mặt cực kì bình thường, lực độ cùng tốc độ cũng không đủ. Sói lần thứ hai phi tới, đánh thẳng tắp về phía Thi Hiểu Nhiên, Thi Hiểu Nhiên còn chưa nhìn chuẩn phương hướng, đã bị phủ phục trên mặt đất, vừa lúc sói đè lên ngực nàng, chân trước áp mạnh lên ngực và vai của nàng, há mồm muốn cắn cổ nàng. Thi Hiểu Nhiên lui cổ qua một bên, tay trái dưới thân sói gắt gao kéo lấy chân sau nó, vừa vặn là cái chân bị thương của sói. Đây là một con sói chịu đủ đói khát và đau đớn giày vò, khí lực giảm không ít, nó ăn đau, chân phải trước vồ một cái, cánh tay phải của Thi Hiểu Nhiên liền bị cào một vết máu thật sâu. Mùi tanh nóng từ miệng sói phun ra tiến vào lỗ mũi, Thi Hiểu Nhiên cắn chặt răng, tay trái dùng sức bắt lấy chân sau của nó không buông, một bên đồng sói giãy dụa, một bên nắm chặt đao dùng sức vung tay đâm một nhát, chủy thủ cắm phía sau lưng sói. Sói tru một tiếng “hào” thê thảm, thừa dịp Thi Hiểu Nhiên rút đao, nó đột nhiên phát lực nhảy ra, lui về phía sau vài bước, công kích lần nữa. Thi Hiểu Nhiên còn chưa bò dậy, đã thấy sói lại một lần nữa đánh tới, hấp tấp vươn móng vuốt từ bên trong hai chân, không chút nào trở ngại, ngược lại tay phải nàng nắm đao bị sói đặt dưới thân, không thể động đậy. nháy mắt sói sắp cắn cổ nàng, tay trái Thi Hiểu Nhiên như cửu âm bạch cốt trảo gắt gao bóp chặt cổ họng sói, ngăn miệng nó tới gần. Cũng không biết nàng lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, giữ nó không thể tiến tới. Bốn chân sói cuồng trảo loạn vũ trên ngực nàng, tay phải Thi Hiểu Nhiên nắm đao nhưng không cách nào giơ lên, hai bên phân cao thấp, Thi Hiểu Nhiên dùng sức nghiêng người, tay trái dùng sức đẩy, cuối cùng lộn một vòng, Thi Hiểu Nhiên gắt gao ép sói xuống dưới thân. Tìm một cái khe hở, tay phải nàng nghiêng qua một bên, dùng sức đâm một đao, một tiếng “Phập” trầm đục, chủy thủ xuyên phá da thịt, đâm thẳng vào bụng sói. Giữa điện quang thạch hỏa, nàng rút đao, tiếp đao thứ hai, đao thứ ba, mùi tanh nóng rực của máu sói phun lên mặt nàng, mùi máu tươi nồng đậm tản ra. Không biết bị đâm bao nhiêu đao, thân thể sói run rẩy dần dần yên lặng, Thi Hiểu Nhiên một thân máu tươi, vai phải và ngực đau đớn như bị lửa sém. Nàng tê liệt ngồi xuống, đi đến cạnh Cố Bắc Viễn, thở phì phò, quay đầu nhìn xác sói da thịt mơ hồ, mệt mỏi nở nụ cười, nàng còn sống, sẽ luôn luôn ở bên cạnh Cố Bắc Viễn, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ thứ gì thương tổn hắn.
/52
|