Thất Dương Sơn, ánh trăng sáng rọi, bóng cây đu đưa. Trong rừng chỉ toàn là đầu người, đuốc cháy hừng hực, ánh sáng màu hồng sôi sục như mạch máu giữa dòng dục vọng sắp dâng lên. Thủ lĩnh các phái đều tề tụ trong đại trướng, ngồi ở ghế bên phải là Thương Dịch Thiên của Đằng Vân Các đang hơi nhướng mắt phượng hẹp dài, trên mặt viết bốn chữ tình thế bắt buộc; ngồi thẳng lưng ở ghế bên trái là Hữu hộ pháp của Huyền Kiếm môn, trên mặt nam tử hơn ba mươi tuổi này không hề có nét phong trần, năm tháng qua đi lại tăng thêm phần trầm ổn tiêu sái, lông mày dài như một nét mực khoan khái, hiển lộ hết phong thái thản nhiên và nhàn nhã của một phái. Những chưởng môn khác ngồi chung quanh, thiếu chủ và nhân vật quan trọng của các môn phái khác theo thứ tự ngồi xuống, thương lượng việc tấn công lên núi. “Những điểm mai phục trên Thất Dương Sơn rất nhiều, mấy ngày gần đây không phải là người đi mà không trở về thì cũng là trọng thương.” Phía dưới có người tiên phong đưa tin tình hình chiến đấu gần đây. Trình trưởng lão của Đằng Vân Các vuốt râu, nói: “Nhưng chúng ta phái người đi chỉ để thử nghiệm thôi, phần tử tinh anh vẫn chưa xuất động. Thông qua nhiều ngày điều tra, phòng thủ trên núi chủ yếu là ám tiễn, cạm bẫy, trận pháp, còn chưa đủ gây sợ hãi.” Quy Hồn Nhất Kiếm gật đầu phụ họa, “Nếu đã hạ quyết tâm muốn diệt trừ Thất Dương Cung, hy sinh là chuyện không thể tránh được. Trình trưởng lão và Ngũ trưởng lão của quý phái đều tinh thông trận pháp, phá trận không khó. Nếu như tập hợp tinh anh của các phái cùng một chỗ, ám tiễn, bẫy rập cũng chẳng là gì. Hơn nữa, vào sâu trong núi mới là điểm phòng thủ đầu tiên của Thất Dương Cung, trọng điểm không phải là lúc này, muốn đột phá cũng không khó.” Thương Dịch Thiên cong môi, “Chúng ta có nhiều người như vậy, cao thủ tập hợp, cho dù là tường đồng vách sắt cũng có thể công phá. Mấy ngày gần đây thời tiết tốt, đúng thật là thời cơ tốt để tấn công lên núi. Chúng ta phải lo cho thỏa đáng chỗ cầu treo, dù sao nơi đó mới là điểm phòng ngự quan trọng của Thất Dương Cung. Đã nhiều ngày nay ta thăm dò không sai biệt lắm, ý của ta là sáng sớm ngày mai sẽ tấn công.” “Cách thức tấn công như thế nào? Ai đánh trận đầu?” Người nói là đệ tử của Quy Hồn Nhất Kiếm. “Để cho một phái xung phong cũng không công bằng, không bằng chia làm ba tổ trước, giữa và sau, mọi người của các phái xen kẽ trong đó, luân phiên hô ứng, cho dù một tổ gặp chuyện cũng có thể cảnh báo cho những người khác, mặt khác cũng cứu được người. Không biết Hữu hộ pháp thấy như thế nào?” “Tốt lắm,” trên mặt Quy Hồn Nhất Kiếm vân đạm phong khinh, “Ta còn chuẩn bị bao vây diệt trừ Thất Dương Cung sau đó về nhà mừng năm mới, trong nhà già trẻ đều đang đợi, phải tốc chiến tốc thắng. Lên núi phải qua cầu treo, khinh công dù tốt mấy cũng không bay sang được, dễ thủ khó công, chỉ sợ sẽ mất chút thời gian ở nơi nào đó.” Mấy môn phái khác cũng đều đồng ý sáng sớm ngày mai tấn công, ánh lửa chiếu vào trong đại trướng, mọi người lập tức tiến hành thảo luận chi tiết cuộc tấn công, nước miếng tung bay, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, đủ loại công pháp, chiến lược, cho đến đêm khuya mới giải tán. Thương Dịch Thiên cũng trở lại doanh trướng của mình, hắn phủi phủi quần áo, nam nhân này có dòng máu hiếu chiến chảy từ trong xương, cho dù đêm đã khuya cũng không nhìn ra chút mệt mỏi nào. Ánh nến được đốt sáng nảy lên, miệng của hắn có hơi cong lên, khóe mắt hẹp dài, ánh mắt sắc bén, hắn không phải Thương Dịch Dương, làm việc trầm ổn tiến lùi có độ, trong lòng cũng có chí hướng hào hùng vạn trượng. Diệt trừ Thất Dương Cung là tâm nguyện hắn sớm đã lập, chỉ là thực hiện trước mà thôi. Chỉ trách Thất Dương Cung không kiêng nể gì, không để ý sự hòa thuận chung sống của hai phái, khơi mào sự tình, giết hại huynh đệ ruột thịt của hắn, nếu như không báo thù thì mặt mũi của Đằng Vân Các phải vứt đi đâu? Vì vấn đề mặt mũi liêm sỉ, lần này Đằng Vân Các xuất động thế lực chủ chốt, sau khi tiêu diệt Thất Dương Cung, đến lúc phân chia thế lực cũng nhượng bộ, nhân dịp này tạo lập liên minh. Dòng máu hiếu chiến trào dâng, trong xương tủy mỗi một người tập võ đều khát vọng có một lần đại chiến oanh oanh liệt liệt, một kiếm trong tay, giơ lên khiến trời đất biến sắc, giết đối thủ manh giáp không còn, thế mới là chí đắc ý mãn, hăng hái sống trên đời. Diệt sạch Thất Dương Cung sẽ là một nét bút đậm màu trong cuộc đời một con người. Giờ Thìn, ở dưới núi người người xoa tay, khiêng đao cầm kiếm, lưng cung vác nỏ, ngoại trừ một số ít người tiếp tế tiếp viện hậu cần được lưu lại, mấy trăm người dốc toàn lực xuất động. Đường lên núi chủ đạo của Thất Dương Cung tương đối rộng lớn. Nhưng hai bên cũng là đại thụ rừng rậm chi chít, một tổ phía trước chính là sát thủ tinh anh của các phái, tinh thông việc điều tra và ám sát, nhanh chóng tản ra hai bên đường, điều tra người ẩn nấp đánh lén. Hai tổ sau cách nhau trăm trượng, nếu gặp phải cạm bẫy hoặc mê trận ký mà tới kịp thì cứu giúp, không kịp thì lui lại. Trong rừng tĩnh lặng, sau khoảng hai ba dặm đường, bỗng nhiên có tên bắn rậm rạp mà đến, như châu chấu bay đầy trời. Có người bị thương, có người kêu thảm, nhưng người đến đây hôm nay không phải bình thường, mọi người nhanh chóng phản ứng lại, bày trận ngăn cản, như một thùng nước, kín không kẽ hở. Bên ngoài sát thủ tinh anh không ngừng xông lên, một ở trong sáng, một ở ngoài tối, những người phòng thủ trong rừng của Thất Dương Cung hoặc nấp trên đỉnh cây, hoặc ẩn trong gốc cây khô, hoặc nằm trong hầm dưới đất, chỉ cần đối thủ ở trong phạm vi có thể bắn chết sẽ lập tức chặn giết, sau lại nhanh chóng ẩn nấp, xuất quỷ nhập thần. Ngay cả cao thủ đến rất nhiều, Thất Dương Cung cũng chiếm ưu thế về địa lợi. Những người nằm trong đoàn tấn công lên núi lúc nào cũng có người ngã xuống, có người biến mất; những người phòng thủ trên núi lúc nào cũng có người bị phát hiện, tiện đà bị vây giết. Giang hồ loạn thế chính là trình diễn tiết mục tranh đoạt và phản công, xâm lược và chống xâm lược. Sát thủ ở tuyến đầu, cuộc sống của bọn họ chỉ có nhận sứ mệnh, cho dù phía trước là cái chết hay là địa ngục, bọn họ cũng chỉ có thể đi tới, không hề lưu lại đường sống, sinh mệnh mất đi có lẽ chỉ trong nháy mắt, nhưng bọn họ không có lựa chọn. Điều duy nhất có thể làm, chính là tập trung hết sức, chém giết hết sức, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng. Tranh đấu cho tới bây giờ đều là những nhân vật lớn bày mưu nghĩ kế, những nhân vật nhỏ bé thì lấy mạng ra bồi. Tất cả mọi người nín thở tập trung, hoặc vung đao, hoặc cầm kiếm, nếu muốn đạt được càng nhiều tài phú và địa vị, phải đặt mạng lên đầu đao. Rừng cây tĩnh lặng ẩn chứa sát khí, tên bay ám khí không ngừng đánh úp lại, âm thanh những thân thể té rớt vô cùng buồn thảm, binh khí chạm nhau phát ra tiếng keng keng chói tai, tiếng kêu thảm thiết và gầm rú giết chóc…… xen lẫn nhau, làm tâm hồn người ta sợ hãi. Mà đây cũng chỉ là mới bắt đầu thôi, quyền lợi cùng tài phú còn cần tích lũy nhiều xương cốt và máu tươi hơn nữa. Tấn công trên núi và rừng chỉ vì cố hết sức tạo thành thương vong cho địch nhân, trọng điểm phòng thủ của Thất Dương Cung không phải ở đây, người đến lại là mấy thế lực tinh anh chủ yếu của các đại phái, đột phá chỉ là vấn đề thời gian. Cố Nam Viễn cũng hạ mệnh lệnh: Bảo tồn thực lực, tạo nhiều thương vong nhất có thể cho địch quân. Hoàng hôn, Cố Bắc Viễn nhận được tin từ Thất Dương Cung, mấy đại môn phái tấn công chỗ cầu treo, đang canh giữ một đầu cầu treo, lại tiến hành thương nghị. Cố Bắc Viễn nhíu mi, “Đằng Vân Các phái quân ám sát, ngoại trừ Thương Dịch Thiên, Thương Thần Phi, còn có hai trưởng lão, ba Đường chủ; Quy Hồn Nhất Kiếm của Trường Kiếm môn, bảy đệ tử thì đã dẫn theo năm, mặt khác còn có hai Pháp vương, Quỷ Mị Bát Sát đều đến đây. Ngoài những người trên, còn có Hoành Cơ phái, Lãnh Nguyệt sơn trang, Mi Sơn phái cùng Ân Gia Bảo, không phải chưởng môn thì là thiếu chủ, đại khái có đến mấy trăm người. Hiện giờ toàn bộ đang đóng quân ở chỗ cầu treo.” Trên mặt Tất Hàm vừa bước từ bên ngoài vào cũng thâm trầm ngưng trọng, “Huyền Kiếm môn thiết lập tại núi tuyết Ngọc Hành ở phương Bắc, nếu bàn về người giỏi công phu cưỡi gió vượt vực thì phần đông là đệ tử nội môn của Huyền Kiếm, Quỷ Mị Bát Sát khinh công trác tuyệt, tiến lui không thấy bóng, sợ sẽ là người tiên phong đánh lên núi. Khoảng cách từ cầu treo đến cung điện chính còn rất dài, Đại cung chủ không thể đặt toàn bộ phòng thủ ở chỗ cầu treo, để phòng ngừa bọn họ lẻn lên núi, khắp Thất Dương Cung phải phòng thủ mọi mặt. Dù vậy, cũng không phải từng nơi đều có thể phòng trụ, chọn đại một khe núi cũng có thể giấu người, nếu trộm lẻn vào nhân số đông trên núi chính là uy hiếp rất lớn. Rừng rậm trên núi có thể gây thương tổn cho bọn họ thế nào?” ” Không tạo thành thương vong chủ yếu.” “Tốc độ của bọn họ rất nhanh, xem ra Đằng Vân Các và Huyền Kiếm môn sớm đã có âm mưu, vả lại mấy môn phái kia cũng không dễ khinh thường. Nếu đám người tới thật sự đồng tâm hiệp lực, Thất Dương Cung chắc chắn sẽ gặp nguy. Đại cung chủ có tính toán gì không?” “Đại ca nói chúng ta nhanh chóng trở về, trước tiên đến Trích Tinh Phong, ở dưới chân núi sẽ có người tiếp ứng. Mấy phái liên thủ, tất nhiên sẽ có mâu thuẫn, đối với thế công như vậy, ngoại trừ cứng đối cứng, sợ là chỉ có thể làm chúng tan rã từ bên trong.” “Đại cung chủ mưu lược hơn người, đều có tính toán. Vậy người……” “Tình thế quá mức nguy cấp, chúng ta đi trước, trước để ta chuyển vài lời rồi sẽ lập tức khởi hành.” Tất Hàm gật đầu, tránh ra vài bước, chuẩn bị ngựa cho mình. Cố Bắc Viễn tìm cấp dưới, sau khi chuyển lời xong, đi đến bên cạnh Thi Hiểu Nhiên. Thi Hiểu Nhiên lạnh run đứng trong gió lạnh cỏ khô héo vàng, mặc áo choàng thật dày, con ngươi trong suốt tĩnh lặng như mặt hồ. Thân hình Cố Bắc Viễn thon dài như một khối ngọc, vạt áo đen tung bay, hắn đưa tay chỉnh lại mũ cho nàng, tay đặt trên vai nàng, ánh mắt lúc sáng lúc tối không ngừng, “Ta và Tất Hàm đi trước, các nàng đuổi theo sau, trước mắt đừng về Trích Tinh Phong. Ta đã phân phó người an bài chỗ ở an toàn cho nàng dưới chân núi, chờ ta tới đón nàng.” Thi Hiểu Nhiên ngẩng đầu, trong mắt có lưu luyến không rời và lo lắng sâu đậm, cổ họng như mắc phải xương cá, muốn phun một câu cũng gây đau đớn, cho dù biết rõ nơi đó là hố lửa hắn cũng muốn dấn thân vào, bảo vệ Thất Dương Cung là trách nhiệm của hắn, nàng cố hết sức nặn một nụ cười, cầm tay hắn trấn an nói: “Chàng đi đi. Phải cẩn thận, hơn nữa thương thế của chàng còn chưa khỏi hẳn, đừng cậy mạnh.” Cố Bắc Viễn nắm lại bàn tay mềm mại của nàng, kiên định nói: “Dẹp xong trận chiến này, ta sẽ đến đón nàng.” “Được, ta chờ chàng.” Cố Bắc Viễn chậm rãi buông thõng hai tay, hai mắt lạnh như dòng suối. Thi Hiểu Nhiên cười đến mức ánh mắt long lanh, sắc mặt bình đạm như thanh cúc, “Đi sớm về sớm.” Môi hắn khẽ nhúc nhích, cuối cùng lại không phun ra một chữ nào, xoay người đi tới một con ngựa, nâng mình nhảy lên. Con ngựa cào cào móng, Cố Bắc Viễn ưỡn thân trên lưng ngựa, Tất Hàm ở phía trước đang đợi hắn, hắn nghiêng đầu cúi rũ mắt, “Ta đi rồi, nàng nhớ chăm sóc bản thân.” Thi Hiểu Nhiên vẫy tay với hắn,“Chàng đi đi, nhớ phải đến đón ta đó.” Trên mặt Cố Bắc Viễn hiện lên nụ cười yếu ớt, nửa phần bất đắc dĩ nửa phần kiên định, xoay người vung roi ngựa, một con tuấn mã chìm vào bình nguyên hoang dã giữa trời chiều. Bụi đất nổi lên bốn phía, tươi cười trên mặt Thi Hiểu Nhiên biến mất không còn, biến thành phiền muộn. Nàng cảm thấy mình lúc này chỉ là một cô gái tiễn người yêu ra chiến trường, tất cả lưu luyến và bất an chỉ có thể đặt dưới đáy lòng, còn phải mạnh mẽ vui cười làm cho hắn an tâm. Con ngựa càng chạy càng xa, thân ảnh Cố Bắc Viễn càng lúc càng mờ nhạt, hóa thành một ngọn gió đầy cát bụi thổi đập vào khiến hai mắt phát đau. Chiến tranh chung quy là tàn khốc, sau lưng quyền lực và giết chóc, có bao nhiêu cô gái đang chờ đợi giống như nàng? Ngoại trừ việc cầu nguyện, một con người bình thường như nàng còn có thể làm gì? Chỉ mong người mình yêu có thể bình an trở về, chỉ mong thế sự an ổn, không còn giết chóc.
/52
|