Ở trong Dương phủ, nhà chính đã dựng lên nhà tạm, trúc mộc làm khung, vải xanh làm màn che.
Tiểu Man chậm rãi đi xuống xe hoa, dưới sự dìu đỡ của hai cung nga, tay cầm quạt lông che mặt, chân mang giày thêu nhẹ nhàng bước lên thảm đỏ, bước qua chậu than, cưỡi yên ngựa, giao túi gạo, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ rải những hạt ngũ cốc no tròn lên người họ, gạo khóc duyên từ áo bào của học bắn ra nhẹ nhàng rơi xuống mặt thảm đỏ.
Hai người ở dừng chân ở giữa nhà, nhóm hạ khách đều chen lấn tiến vào nhìn đôi tân lang tân nương chuẩn bị hành lễ.
Dương Phàm ngước lên nhìn Tiểu Man đang dùng chiếc quạt lông che mặt, chậm rãi ngâm “Khước phiến thi :
Thường nga phi trục thái vân hàng, bất khả cô tẩm tại thiềm cung. Nhược đạo đoàn viên tự minh nguyệt, vũ phiến khinh di quế hoa khai...
Ngâm Khước phiến thi” xong thì nhẹ nhàng gỡ quạt lông đang che trước mặt Tiểu Man xuống, sóng mắt thu thủy, lông mày thanh tú, đôi con ngươi đen láy, da trắng như tuyết, xinh đẹp không gì sánh được. Dù là Dương Phàm đã sớm quen thuộc tướng mạo của nàng cũng nhìn mà ngây người ra, chứ đừng nói chi là những tân khách ở sảnh.
Bị ánh mắt sáng quắc của Dương Phàm nhìn, hai má Tiểu Man không khỏi thẹn thùng ửng đỏ, đầu cúi xuống.
Người điều khiển nghi thức nói:
- Tiến hành bái lễ!
Hai tấm đệm hương hồ vải đỏ đặt trước mặt bọn họ, hai người quỳ đối diện với nhau, ánh mắt Tiểu Man rất phức tạp, dường như có chút hoang mang, lại như có chút mâu thuẫn, nhưng vừa chạm vào ánh mắt Dương Phàm, nàng theo bản năng lại cụp mắt xuống.
- Một lạy!
Người điều khiển nghi lệ ra lệnh một tiếng, hai cung nga lại ra hiệu, Tiểu Man úp hai tay xuống nệm, cúi thật sâu xuống, trạm cái trán trắng nõn chạm nhẹ vào đầu ngón tay, khi nàng ưu nhã từ từ nâng người lên, nàng nhìn thấy Dương Phàm đối diện còn đang lạy xuống, nàng thấy ngũ lương quan kia gập xuống, trên ngũ lương quan cài một trâm tiên hoa.
Không hiểu tại sao tim nàng chợt nảy lên, một tư vị khó diễn tả nổi lên trong lòng.
- Hai lạy!
Dương Phàm nâng người lên lạy tiếp. Tiểu Man lại một lần nữa lạy thật sát, bất giác Dương Phàm cũng dứt bỏ hết tạp niệm trong lòng, cảm thụ được hết sự trang trọng trước mắt.
Ba lạy, bốn lạy, kết thúc buổi lễ.
Một cái kéo buộc tơ lụa đỏ được đưa đến trước mặt tân lang Dương Phàm, hắn cầm tóc cắt một nhát, đặt túm tóc cùng chiếc kéo lên trên khay phủ lụa đỏ, chiếc khay lại được đưa đến trước mặt Tiểu Man, lại soẹt một tiếng, một túm tóc đen nhánh của Tiểu Man rơi xuống.
Tiểu Man chăm chú nhìn túm tóc đen nhánh trên khay dường như cảm thấy một bộ phận quan trọng của cơ thể mình cũng bị cắt đứt, người ta thường nói, hôn nhân với phụ nữ mà nói, chính là sinh ra một lần nữa, vậy thì lễ kết tóc này, đại khái cảm giác như là đoạn cuống rốn của đứa trẻ được cắt ra, trong lòng Tiểu Man bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
Nàng thấy cung nga dùng sợi lụa đỏ buộc tóc của nàng và Dương Phàm vào với nhau, đặt vào trong túi gấm có thêu “Trăm năm hảo hợp”, trong lòng nàng lại bỗng dâng lên một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cảm giác này giống như lúc mẫu thân nàng qua đời, tay của a huynh bị cát sỏi cào xước rách tươm nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, tựa như huyết mạch của hai người đã gắn liền với nhau. Cổ nhân truyền lễ thần thánh xuống làm cho nàng bỗng nhiêm có một sự cảm động khôn kể, nàng muốn khóc.
Cảm giác này giống như lúc mẫu thân nàng qua đời, tay của a huynh bị cát sỏi cào xước rách tươm nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, tựa như huyết mạch của hai người đã gắn liền với nhau. Truyền lễ thiêng liêng của cổ nhân làm cho nàng bỗng nhiên có một sự cảm động khôn kể, nàng muốn khóc.
- Chấp tay!
Người điều khiển nghi lễ cao giọng, tay Dương Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thân hình Tiểu Man bỗng run lên, nàng đang nghĩ đến tay của a huynh nắm tay nàng, đưa nàng đi khắp thiên nhai, ngay giây lát tay Dương Phàm chạm vào tay nàng, nàng bỗng nhìn sang Dương Phàm, trong hoảng hốt tựa như thấy bóng dáng của a huynh lồng lên bóng dáng của Dương Phàm.
A huynh trong trí nhớ lúc nhỏ của nàng đã theo nàng đến khi trưởng thành, đã không ngừng lớn lên trong ảo tưởng của nàng, hình ảnh đó vẫn luôn không rõ ràng, trong những giấc mộng nàng không bao giờ thấy được khuôn mặt thật của a huynh mà như bị một lớp sương mù bao phủ lấy bên trong, nhưng lúc này lại rõ ràng vô cùng, huynh ấy đang đứng ngay bên cạnh nàng.
Trong sâu thẳm tựa như có một giọng nói trẻ thơ mà trưởng thành vang lên:
- Nữu Nữu, muội đã lớn rồi, sau này người nắm tay muội chăm sóc muội cả đời không phải là ta, mà là trượng phu của muội. Nữu Nữu, a huynh phải đi rồi...
Hình ảnh Dương Phàm trong đáy lòng nàng càng lúc càng rõ ràng, tựa như đang muốn đẩy hình ảnh a huynh trong đầu nàng đi ra ngoài, một nỗi sợ hãi khó hiểu dâng lên nàng sợ loại cảm giác này, nàng muốn rút khỏi bàn tay của Dương Phàm. Dương Phàm cảm giác được cử động của nàng, vùng lông mày hơi nhăn lại, tay nắm chặt hơn.
Hai người nho nhỏ bướng bỉnh trong mắt tân khách tựa như là tân nương tử ngượng ngùng cho phép, vì vậy tiếng cười càng tràn ngập.
- Nắm tay, cùng người chung đũa.
- Nắm tay, cùng người chung mâm
- Nắm tay, cùng người say giấc.
- Nắm tay, cùng người hạnh phúc.
- Nắm tay, cùng sống đến bạc đầu.
- Nắm tay người, còn mong gì hơn!
Cảm tạ trời xanh, cuộc đời này còn mong gì hơn!
Tiếng người điều khiển nghi lễ vừa dứt, hơn trăm miệng người chuẩn bị hôn lễ đã sớm học thuộc lòng bài thơ, ngay từ đầu, thanh âm của Tiểu Man tựa như vẫn chậm nửa nhịp so với Dương Phàm, giọng của Dương Phàm cũng không đủ kiên định và trang nghiêm, nhưng càng về sau thanh âm của hai người càng cộng hưởng đến kỳ lạ.
Giọng của Tiểu Man vẫn chập nửa nhịp so với hắn, nhưng càng nghe càng có mỹ cảm hài hòa phu xướng phụ tùy.
Hai người bất giác đã bị ảnh hưởng bởi nghi thức trang nghiêm thiêng liêng mà cũng trở nên nghiêm túc lên.
- Từ giờ trở đi, huynh là trượng phu của muội!
- Từ giờ trở đi, nàng là thê tử của ta!
Hai người không hẹn mà cùng nhìn đối phương, lần này, không ai trong hai người lảng tránh ánh mắt của đối phương, đó là ánh mắt bình ổn, còn có sự si mê.
Trong lời ca Nắm tay , ai cũng không để ý bóng lưng của Tiểu Đông bước nhanh ra khỏi nhà tạm, giọt nước mắt buồn bã rơi xuống.
Khóe môi Cao Oánh khẽ nở nụ cười chua xót và vui mừng, nàng khẽ lau mắt, bắt đầu hát theo.
Trong nhà tạm, những tiếng hoan hô như sấm dậy
- Tân nương tử, mời bên này!
Người điều khiển nghi lễ dẫn Dương Phàm và Tạ Tiểu Man đi ra khỏi nhà tạm, cùng với đông đảo khách mời đi tới bên trái nhà ngang, Dương Phàm kinh ngạc phát hiện, người điều khiển nghi lễ đã dẫn họ tới chuồng heo bên trái khóa viện.
Dương Phàm đương nhiên không nuôi heo, nhưng hiện tại trong chuồng heo rõ ràng có heo, hơn nữa còn là con heo nái rất sạch sẽ, trên đầu heo nái còn được buộc một sợi lụa đỏ, đang rất thoải mái nằm phơi nắng.
Người điều khiển nghi lễ cười tủm tỉm nói:
- Tân phụ, hành lễ, khấn thầm!
- Hả?
Tiểu Man kinh hãi nhìn thoáng qua, cuối cùng quyết định thỉnh giáo Dương Phàm, nàng lén lút hỏi:
- Vì sao phải lạy...heo vậy?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, người điều khiển nghi lễ nghe câu hỏi này của tân nương tử thì cười ha hả nói:
- Heo nái sinh nhiều, một lần mang thai là đẻ mười tám lứa, lạy heo nái, xin may mắn sinh được nhiều con!
Tiểu Man nghe vậy suýt ngất xỉu, người điều khiển nghi lễ cười dài nói:
- Đây là lễ xưa, tân phụ mau mau hành lễ đi!
Tiểu Man bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cung kính lạy heo nái ba lạy, mà heo nái được Tạ Đô úy bái lạy ba lạy cũng chẳng thèm để ý tới nàng chỉ lắc lắc đuôi nhỏ, ủn ỉn vài tiếng.
Dương Phàm đứng bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới hình ảnh đêm tân hôn Thái Bình Công chúa cùng với trượng phu đi vào chuồng heo thì không nhịn được phì cười thành tiếng. Tạ Tiểu Man bị ép phải lạy ba lạy với heo nái, trong lòng vốn vô cùng xấu hổ, đột nhiên lại nghe Dương Phàm bật cười, nghĩ là hắn đang cười mình, thì lườm hắn một cái, thật thốt lên:
- Nghĩ ta giống heo sinh nhiều chứ gì, đừng mơ nhé.
- Ặc...
Nụ cười của Dương Phàm tức thì cứng đờ, khách khứa đứng xung quanh nghe tân nương tử giận dỗi nói thế thì đồng loạt cười ồ lên.
Tiểu Man tự biết mình lỡ lời, không khỏi xấu hổ mặt đỏ bừng, nàng cũng không biết vì sao mình lại nói một câu như vậy, rõ ràng là nàng không muốn gả, thế nào lại liên tưởng đến vấn đề sinh con với người ta chứ?
Tiệc rượu mở, Tạ Tiểu Man được các tỷ muội dẫn vào tân phòng thay y phục nhẹ hơn, áo ngắn tay hẹp, váy bó buộc thắt lưng, đi lại dễ dàng qua phòng tiệc, tránh bị va chạm dính dầu mỡ. Mà trang phục như vậy càng làm tăng thêm thân hình thon thả của nàng, tư thái càng thêm xinh đẹp động lòng người.
- Võ Lâm Vệ Võ đại tướng quân đến!
- Kim Ngô vệ Khâu Đại tướng quân đến!
Người điều khiển nghi lễ đứng ở cửa hô, tân khách ở chính đường đều đứng lên hơn phân nửa, hôm nay khách khứa đến chúc mừng võ tướng chiếm đa số, những võ tướng này chức vụ thấp hơn so với hai vị đại tướng quân kia, có rất nhiều người là thuộc hạ của hai người đó, nên việc đứng lên đón chào là hợp lý.
Dương Phàm và Tạ Tiểu Man nghênh đón trước cửa, Hoàng Húc Sưởng, Trương Khê Đồng, Ngụy Dũng, Lê Đại Ẩn cũng đều đi theo sau, chỉ thấy Võ Du Nghi và Khâu Thần Tích sóng vai đi tới phía sau hai người cò cón hai lão quân mang theo quà lễ, vừa thấy Dương Phàm, Võ Du Nghi cười ha hả nói:
- Dương lang tướng, chúc mừng, chúc mừng!
Dương Phàm không ngờ hai người họ sẽ đến, lập tức chắp tay nói:
- Hôm nay Dương Phàm thành thân, không dám làm phiền hai vị đến chúc mừng, nào ngờ hai vị đại tướng quân lại đến, khiến Dương Phàm sợ hãi, mời hai vị đại tướng quân mau vào trong.
Trên chính đường nhiều bàn tiệc, nhưng chật đầy không có chỗ dành cho hai vị khách vừa đến này, may là trước đó Lương Vương Võ Tam Tư đã nói, rằng ông ta sẽ đích thân đến chúc mừng, mặc dù Dương Phàm chẳng biết gã nói thật hay giả, nhưng vẫn chuẩn bị, bởi vậy vẫn để lại một bàn tiệc ở chính đường, liền mời hai người tới ngồi.
Dương Phàm và tân nương tử cùng kính rượu hai vị đại tướng quân, người điều khiển chương trình lại cửa cao giọng cao vút:
- Đại Tổng quản phủ Thái bình công chúa tới, phụng mệnh của Thái bình công chúa mang lễ mừng tới chúc mừng Dương Lang tướng tân hôn hạnh phúc, tặng lễ, mời Dương Lang tướng ra nghênh đón.
Lời này vừa hô lên, cả chính đường đều xôn xao. Thái Bình công chúa? Dương Phàm này rốt cuộc là địa vị gì mà ngay cả Thái Bình công chúa cũng sai người đến mừng? Mọi người đều kinh ngạc vô cùng, ngay cả Khâu Thần Tích cũng không ngoại lệ, chỉ có Võ Du Nghi lão thần là không chút nào kinh ngạc.
Vị đại tướng quân này vào trước là chủ, đã sớm biết Dương Phàm có quan hệ với Thái Bình công chúa. Gần đây Thái Bình công chúa tiếp xúc ngày càng nhiều với triều thần, xem ra là có ý nhúng tay vào chính đàn rồi, cho nên việc vị nữ hoàng này thể hiện rõ ý kết giao đối với Dương Phàm cũng là hợp tình hợp lý.
Khâu Thần Tích cũng ngạc nhiên chốc lát, rồi thái độ lại thản nhiên, lão suy nghĩ lý do, chắc là do trước đây Dương Phàm với Thái Bình công chúa cùng ra sân thi đấu thể thao, đánh bại đội đá cầu Thổ Phiên, bởi vậy mà lão cho rằng Thái Bình công chúa có lẽ là bởi vì điểm này mà với có vài phần kính trọng Dương Phàm.
Dương Phàm nghe người điều khiển nghi lễ hô xong, trong lòng lập tức căng thẳng, Thái Bình Công chúa? Cô ta có lòng tốt tới chúc mừng ư? Hôn sự này chẳng phải là do cô ta bày ra đó sao, giờ cô ta lại còn muốn giở trò gì nữa đây!
Tiểu Man chậm rãi đi xuống xe hoa, dưới sự dìu đỡ của hai cung nga, tay cầm quạt lông che mặt, chân mang giày thêu nhẹ nhàng bước lên thảm đỏ, bước qua chậu than, cưỡi yên ngựa, giao túi gạo, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ rải những hạt ngũ cốc no tròn lên người họ, gạo khóc duyên từ áo bào của học bắn ra nhẹ nhàng rơi xuống mặt thảm đỏ.
Hai người ở dừng chân ở giữa nhà, nhóm hạ khách đều chen lấn tiến vào nhìn đôi tân lang tân nương chuẩn bị hành lễ.
Dương Phàm ngước lên nhìn Tiểu Man đang dùng chiếc quạt lông che mặt, chậm rãi ngâm “Khước phiến thi :
Thường nga phi trục thái vân hàng, bất khả cô tẩm tại thiềm cung. Nhược đạo đoàn viên tự minh nguyệt, vũ phiến khinh di quế hoa khai...
Ngâm Khước phiến thi” xong thì nhẹ nhàng gỡ quạt lông đang che trước mặt Tiểu Man xuống, sóng mắt thu thủy, lông mày thanh tú, đôi con ngươi đen láy, da trắng như tuyết, xinh đẹp không gì sánh được. Dù là Dương Phàm đã sớm quen thuộc tướng mạo của nàng cũng nhìn mà ngây người ra, chứ đừng nói chi là những tân khách ở sảnh.
Bị ánh mắt sáng quắc của Dương Phàm nhìn, hai má Tiểu Man không khỏi thẹn thùng ửng đỏ, đầu cúi xuống.
Người điều khiển nghi thức nói:
- Tiến hành bái lễ!
Hai tấm đệm hương hồ vải đỏ đặt trước mặt bọn họ, hai người quỳ đối diện với nhau, ánh mắt Tiểu Man rất phức tạp, dường như có chút hoang mang, lại như có chút mâu thuẫn, nhưng vừa chạm vào ánh mắt Dương Phàm, nàng theo bản năng lại cụp mắt xuống.
- Một lạy!
Người điều khiển nghi lệ ra lệnh một tiếng, hai cung nga lại ra hiệu, Tiểu Man úp hai tay xuống nệm, cúi thật sâu xuống, trạm cái trán trắng nõn chạm nhẹ vào đầu ngón tay, khi nàng ưu nhã từ từ nâng người lên, nàng nhìn thấy Dương Phàm đối diện còn đang lạy xuống, nàng thấy ngũ lương quan kia gập xuống, trên ngũ lương quan cài một trâm tiên hoa.
Không hiểu tại sao tim nàng chợt nảy lên, một tư vị khó diễn tả nổi lên trong lòng.
- Hai lạy!
Dương Phàm nâng người lên lạy tiếp. Tiểu Man lại một lần nữa lạy thật sát, bất giác Dương Phàm cũng dứt bỏ hết tạp niệm trong lòng, cảm thụ được hết sự trang trọng trước mắt.
Ba lạy, bốn lạy, kết thúc buổi lễ.
Một cái kéo buộc tơ lụa đỏ được đưa đến trước mặt tân lang Dương Phàm, hắn cầm tóc cắt một nhát, đặt túm tóc cùng chiếc kéo lên trên khay phủ lụa đỏ, chiếc khay lại được đưa đến trước mặt Tiểu Man, lại soẹt một tiếng, một túm tóc đen nhánh của Tiểu Man rơi xuống.
Tiểu Man chăm chú nhìn túm tóc đen nhánh trên khay dường như cảm thấy một bộ phận quan trọng của cơ thể mình cũng bị cắt đứt, người ta thường nói, hôn nhân với phụ nữ mà nói, chính là sinh ra một lần nữa, vậy thì lễ kết tóc này, đại khái cảm giác như là đoạn cuống rốn của đứa trẻ được cắt ra, trong lòng Tiểu Man bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
Nàng thấy cung nga dùng sợi lụa đỏ buộc tóc của nàng và Dương Phàm vào với nhau, đặt vào trong túi gấm có thêu “Trăm năm hảo hợp”, trong lòng nàng lại bỗng dâng lên một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cảm giác này giống như lúc mẫu thân nàng qua đời, tay của a huynh bị cát sỏi cào xước rách tươm nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, tựa như huyết mạch của hai người đã gắn liền với nhau. Cổ nhân truyền lễ thần thánh xuống làm cho nàng bỗng nhiêm có một sự cảm động khôn kể, nàng muốn khóc.
Cảm giác này giống như lúc mẫu thân nàng qua đời, tay của a huynh bị cát sỏi cào xước rách tươm nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, tựa như huyết mạch của hai người đã gắn liền với nhau. Truyền lễ thiêng liêng của cổ nhân làm cho nàng bỗng nhiên có một sự cảm động khôn kể, nàng muốn khóc.
- Chấp tay!
Người điều khiển nghi lễ cao giọng, tay Dương Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thân hình Tiểu Man bỗng run lên, nàng đang nghĩ đến tay của a huynh nắm tay nàng, đưa nàng đi khắp thiên nhai, ngay giây lát tay Dương Phàm chạm vào tay nàng, nàng bỗng nhìn sang Dương Phàm, trong hoảng hốt tựa như thấy bóng dáng của a huynh lồng lên bóng dáng của Dương Phàm.
A huynh trong trí nhớ lúc nhỏ của nàng đã theo nàng đến khi trưởng thành, đã không ngừng lớn lên trong ảo tưởng của nàng, hình ảnh đó vẫn luôn không rõ ràng, trong những giấc mộng nàng không bao giờ thấy được khuôn mặt thật của a huynh mà như bị một lớp sương mù bao phủ lấy bên trong, nhưng lúc này lại rõ ràng vô cùng, huynh ấy đang đứng ngay bên cạnh nàng.
Trong sâu thẳm tựa như có một giọng nói trẻ thơ mà trưởng thành vang lên:
- Nữu Nữu, muội đã lớn rồi, sau này người nắm tay muội chăm sóc muội cả đời không phải là ta, mà là trượng phu của muội. Nữu Nữu, a huynh phải đi rồi...
Hình ảnh Dương Phàm trong đáy lòng nàng càng lúc càng rõ ràng, tựa như đang muốn đẩy hình ảnh a huynh trong đầu nàng đi ra ngoài, một nỗi sợ hãi khó hiểu dâng lên nàng sợ loại cảm giác này, nàng muốn rút khỏi bàn tay của Dương Phàm. Dương Phàm cảm giác được cử động của nàng, vùng lông mày hơi nhăn lại, tay nắm chặt hơn.
Hai người nho nhỏ bướng bỉnh trong mắt tân khách tựa như là tân nương tử ngượng ngùng cho phép, vì vậy tiếng cười càng tràn ngập.
- Nắm tay, cùng người chung đũa.
- Nắm tay, cùng người chung mâm
- Nắm tay, cùng người say giấc.
- Nắm tay, cùng người hạnh phúc.
- Nắm tay, cùng sống đến bạc đầu.
- Nắm tay người, còn mong gì hơn!
Cảm tạ trời xanh, cuộc đời này còn mong gì hơn!
Tiếng người điều khiển nghi lễ vừa dứt, hơn trăm miệng người chuẩn bị hôn lễ đã sớm học thuộc lòng bài thơ, ngay từ đầu, thanh âm của Tiểu Man tựa như vẫn chậm nửa nhịp so với Dương Phàm, giọng của Dương Phàm cũng không đủ kiên định và trang nghiêm, nhưng càng về sau thanh âm của hai người càng cộng hưởng đến kỳ lạ.
Giọng của Tiểu Man vẫn chập nửa nhịp so với hắn, nhưng càng nghe càng có mỹ cảm hài hòa phu xướng phụ tùy.
Hai người bất giác đã bị ảnh hưởng bởi nghi thức trang nghiêm thiêng liêng mà cũng trở nên nghiêm túc lên.
- Từ giờ trở đi, huynh là trượng phu của muội!
- Từ giờ trở đi, nàng là thê tử của ta!
Hai người không hẹn mà cùng nhìn đối phương, lần này, không ai trong hai người lảng tránh ánh mắt của đối phương, đó là ánh mắt bình ổn, còn có sự si mê.
Trong lời ca Nắm tay , ai cũng không để ý bóng lưng của Tiểu Đông bước nhanh ra khỏi nhà tạm, giọt nước mắt buồn bã rơi xuống.
Khóe môi Cao Oánh khẽ nở nụ cười chua xót và vui mừng, nàng khẽ lau mắt, bắt đầu hát theo.
Trong nhà tạm, những tiếng hoan hô như sấm dậy
- Tân nương tử, mời bên này!
Người điều khiển nghi lễ dẫn Dương Phàm và Tạ Tiểu Man đi ra khỏi nhà tạm, cùng với đông đảo khách mời đi tới bên trái nhà ngang, Dương Phàm kinh ngạc phát hiện, người điều khiển nghi lễ đã dẫn họ tới chuồng heo bên trái khóa viện.
Dương Phàm đương nhiên không nuôi heo, nhưng hiện tại trong chuồng heo rõ ràng có heo, hơn nữa còn là con heo nái rất sạch sẽ, trên đầu heo nái còn được buộc một sợi lụa đỏ, đang rất thoải mái nằm phơi nắng.
Người điều khiển nghi lễ cười tủm tỉm nói:
- Tân phụ, hành lễ, khấn thầm!
- Hả?
Tiểu Man kinh hãi nhìn thoáng qua, cuối cùng quyết định thỉnh giáo Dương Phàm, nàng lén lút hỏi:
- Vì sao phải lạy...heo vậy?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, người điều khiển nghi lễ nghe câu hỏi này của tân nương tử thì cười ha hả nói:
- Heo nái sinh nhiều, một lần mang thai là đẻ mười tám lứa, lạy heo nái, xin may mắn sinh được nhiều con!
Tiểu Man nghe vậy suýt ngất xỉu, người điều khiển nghi lễ cười dài nói:
- Đây là lễ xưa, tân phụ mau mau hành lễ đi!
Tiểu Man bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cung kính lạy heo nái ba lạy, mà heo nái được Tạ Đô úy bái lạy ba lạy cũng chẳng thèm để ý tới nàng chỉ lắc lắc đuôi nhỏ, ủn ỉn vài tiếng.
Dương Phàm đứng bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới hình ảnh đêm tân hôn Thái Bình Công chúa cùng với trượng phu đi vào chuồng heo thì không nhịn được phì cười thành tiếng. Tạ Tiểu Man bị ép phải lạy ba lạy với heo nái, trong lòng vốn vô cùng xấu hổ, đột nhiên lại nghe Dương Phàm bật cười, nghĩ là hắn đang cười mình, thì lườm hắn một cái, thật thốt lên:
- Nghĩ ta giống heo sinh nhiều chứ gì, đừng mơ nhé.
- Ặc...
Nụ cười của Dương Phàm tức thì cứng đờ, khách khứa đứng xung quanh nghe tân nương tử giận dỗi nói thế thì đồng loạt cười ồ lên.
Tiểu Man tự biết mình lỡ lời, không khỏi xấu hổ mặt đỏ bừng, nàng cũng không biết vì sao mình lại nói một câu như vậy, rõ ràng là nàng không muốn gả, thế nào lại liên tưởng đến vấn đề sinh con với người ta chứ?
Tiệc rượu mở, Tạ Tiểu Man được các tỷ muội dẫn vào tân phòng thay y phục nhẹ hơn, áo ngắn tay hẹp, váy bó buộc thắt lưng, đi lại dễ dàng qua phòng tiệc, tránh bị va chạm dính dầu mỡ. Mà trang phục như vậy càng làm tăng thêm thân hình thon thả của nàng, tư thái càng thêm xinh đẹp động lòng người.
- Võ Lâm Vệ Võ đại tướng quân đến!
- Kim Ngô vệ Khâu Đại tướng quân đến!
Người điều khiển nghi lễ đứng ở cửa hô, tân khách ở chính đường đều đứng lên hơn phân nửa, hôm nay khách khứa đến chúc mừng võ tướng chiếm đa số, những võ tướng này chức vụ thấp hơn so với hai vị đại tướng quân kia, có rất nhiều người là thuộc hạ của hai người đó, nên việc đứng lên đón chào là hợp lý.
Dương Phàm và Tạ Tiểu Man nghênh đón trước cửa, Hoàng Húc Sưởng, Trương Khê Đồng, Ngụy Dũng, Lê Đại Ẩn cũng đều đi theo sau, chỉ thấy Võ Du Nghi và Khâu Thần Tích sóng vai đi tới phía sau hai người cò cón hai lão quân mang theo quà lễ, vừa thấy Dương Phàm, Võ Du Nghi cười ha hả nói:
- Dương lang tướng, chúc mừng, chúc mừng!
Dương Phàm không ngờ hai người họ sẽ đến, lập tức chắp tay nói:
- Hôm nay Dương Phàm thành thân, không dám làm phiền hai vị đến chúc mừng, nào ngờ hai vị đại tướng quân lại đến, khiến Dương Phàm sợ hãi, mời hai vị đại tướng quân mau vào trong.
Trên chính đường nhiều bàn tiệc, nhưng chật đầy không có chỗ dành cho hai vị khách vừa đến này, may là trước đó Lương Vương Võ Tam Tư đã nói, rằng ông ta sẽ đích thân đến chúc mừng, mặc dù Dương Phàm chẳng biết gã nói thật hay giả, nhưng vẫn chuẩn bị, bởi vậy vẫn để lại một bàn tiệc ở chính đường, liền mời hai người tới ngồi.
Dương Phàm và tân nương tử cùng kính rượu hai vị đại tướng quân, người điều khiển chương trình lại cửa cao giọng cao vút:
- Đại Tổng quản phủ Thái bình công chúa tới, phụng mệnh của Thái bình công chúa mang lễ mừng tới chúc mừng Dương Lang tướng tân hôn hạnh phúc, tặng lễ, mời Dương Lang tướng ra nghênh đón.
Lời này vừa hô lên, cả chính đường đều xôn xao. Thái Bình công chúa? Dương Phàm này rốt cuộc là địa vị gì mà ngay cả Thái Bình công chúa cũng sai người đến mừng? Mọi người đều kinh ngạc vô cùng, ngay cả Khâu Thần Tích cũng không ngoại lệ, chỉ có Võ Du Nghi lão thần là không chút nào kinh ngạc.
Vị đại tướng quân này vào trước là chủ, đã sớm biết Dương Phàm có quan hệ với Thái Bình công chúa. Gần đây Thái Bình công chúa tiếp xúc ngày càng nhiều với triều thần, xem ra là có ý nhúng tay vào chính đàn rồi, cho nên việc vị nữ hoàng này thể hiện rõ ý kết giao đối với Dương Phàm cũng là hợp tình hợp lý.
Khâu Thần Tích cũng ngạc nhiên chốc lát, rồi thái độ lại thản nhiên, lão suy nghĩ lý do, chắc là do trước đây Dương Phàm với Thái Bình công chúa cùng ra sân thi đấu thể thao, đánh bại đội đá cầu Thổ Phiên, bởi vậy mà lão cho rằng Thái Bình công chúa có lẽ là bởi vì điểm này mà với có vài phần kính trọng Dương Phàm.
Dương Phàm nghe người điều khiển nghi lễ hô xong, trong lòng lập tức căng thẳng, Thái Bình Công chúa? Cô ta có lòng tốt tới chúc mừng ư? Hôn sự này chẳng phải là do cô ta bày ra đó sao, giờ cô ta lại còn muốn giở trò gì nữa đây!
/1071
|