Chương 326: Tình thâm như rượu
Ở Xương Cốc trấn chỉ có một nhà trọ nhỏ, vì nơi này cách Dương Thành chỉ vài chục dặm, trừ phi bị lỡ độ đường, rất ít người sẽ nghỉ trọ lại đây. Chính cái nhà trọ này cũng chủ yếu là dựa vào bán rượu cho những khách qua đường nghỉ chân để kiếm chút tiền.
Vầng trăng sáng nơi chân trời đã treo lên ngọn cây. Lúc này chắc không còn khách đến nữa rồi, chưởng quầy uể oải ngáp dài, đang muốn đi vào nhà sau để nghỉ ngơi, thì từ xa chợt vọng tới tiếng vó ngựa gấp gáp, chợt thấy một con ngựa chạy nhanh tới rồi dừng trước cửa.
Chưởng quầy linh lợi hẳn lên, vội vàng chỉ bảo một tiểu nhị:
- Mau ra ngoài đón khách đi!
Ngựa đến trước nhà trọ thì dừng chân, một người từ trên ngựa phi xuống, động tác cực kỳ mạnh mẽ. Người này mặc đồ kỵ sĩ màu xanh, có hàm ria cá trê rất đẹp, là một người trẻ tuổi phong độ nhanh nhẹn.
- Dắt ngựa đi cho nó ăn một chút, phải dùng loại đậu thượng hạng, túi xách đưa vào phòng trọ của ta.
Người này dặn dò vậy rồi phe phẩy roi ngựa đi vào trong nhà trọ, cất cao giọng nói:
- Chưởng quầy, thu xếp cho ta một phòng trọ tốt nhất, chuẩn bị cho ta hai bàn tiệc rượu thượng hạng.
Điếm chủ sững ra, nói:
- Thưa quan khách, ngài nói là hai bàn tiệc rượu ư?
Người thanh niên khẽ mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, một bàn tinh tế một chút, nhưng lại không cần quá nhiều đồ ăn, đưa đến phòng ta. Còn bàn kia thì phải phong phú đầy đặn rồi bày ở trong phòng khách này, lát nữa ta còn có sáu vị huynh đệ nữa sẽ tới, ngươi có thể chuẩn bị trước phòng cho bọn họ.
Điếm chủ vừa nghe thấy còn có khách tới nữa, không khỏi mặt mày hớn hở, vội vàng đáp lời một tiếng, dặn nhà bếp chuẩn bị rượu thịt, rồi lại đích thân dẫn người thanh niên đến phòng khách. Một lát sau, bên ngoài nhà trọ lại rộn lên tiếng vó ngựa hỗn độn, quả nhiên có sáu người cưỡi ngựa phi tới.
Sáu người này đều là những người đàn ông tráng kiện khoảng hai, ba mươi tuổi. Những con ngựa của họ cũng đều là ngựa cực tốt, vừa nhìn là biết ngay đó là những chú ngựa khỏe mạnh có sức bền đường dài phi phàm, trước yên ngựa treo đao, sau yên ngựa có treo túi xách, giống như người thanh niên đến trước, họ đều là những lữ khách đường dài.
Chưởng quầy đã được người thanh niên kia dặn trước, vừa thấy sáu người tới, lập tức hớn hở ra đón. Trong số sáu người có một người trung niên tai to mặt lớn, phong thái điềm đạm bình thản, nhìn thấy con ngựa đang được cho ăn ở chuồng ngựa, liền nói với chưởng quầy:
- Chủ quán, chuẩn bị cho bọn ta mấy gian phòng hảo hạng, chuẩn bị thêm chút đồ ăn nữa!
Chủ quán xoa xoa tay cười nói:
- Các vị khách quan, sáu gian phòng hảo hạng đã chuẩn bị chu đáo cho các khách quan rồi, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi, các vị mau mau mời vào đi!
Người đàn ông trung niên kia dùng roi ngựa chỉ vào chủ quán, nói:
- Chưởng quầy như ngươi rất biết làm buôn bán đó, nói năng khách sáo mà cũng thân thiết, người không biết còn tưởng rằng ngươi chặt chém đó!
Chủ quán cười theo, nói:
- Tiểu lão nhân đâu có bản lĩnh như vậy, các vị khách quan chẳng phải có một vị bằng hữu tới trước rồi ư, chính là vị đó bảo cho tiểu lão nhân biết, bàn rượu thịt này cũng là vị khách đó chọn, vị đó còn nói rằng nhờ ơn các vị hộ tống từ Thiếu Hoa Sơn xuống tới đây, vô cùng cảm kích, bàn rượu thịt này là tấm lòng của vị ấy.
Sáu kỵ sĩ nghe xong, không khỏi nhìn nhau cười khổ, một người trong đó lẩm bẩm:
- Thì ra, hành tích của chúng ta sớm đã bị ả ta phát hiện rồi!
Trong phòng, người thanh niên râu trê kia nhẹ nhàng bóc hai chòm râu trên mặt, lại còn nghịch ngợm nhăn mặt quỷ trong gương rồi mới đứng dậy, bước đến chậu rửa tay, vốc nước nhẹ nhàng rửa sạch dung dịch trên mặt, dần dần lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp vui buồn lẫn lộn.
Hóa ra, vị thanh niên râu trê này chính là Thiên Ái Nô cải trang. Nàng mở túi, lấy ra một bộ áo bào tiện lợi để thay, quay lại ngồi xuống bên bàn. Trên bàn đã bày vài món ăn thanh đạm, còn có một vò rượu ngon. Thiên Ái Nô rót đầy một ly, tay nâng chén, cười ngọt ngào.
Trái tim của nàng nhỏ lắm, nên nàng chưa hề cho ai bước vào. Một khi đã cho ai đó bước vào thì sẽ nhét đầy hết luôn trái tim của nàng, không thể còn chỗ cho ai khác nữa. Từ khi nàng mở rộng lòng, gửi gắm tình cảm vào Dương Phàm, thì người con gái sống khép kín bao năm nay đã không còn có thể tự giải thoát mình được nữa rồi.
Yêu một người quá sâu đậm thì tim sẽ say.
Ngày mai là có thể được nhìn thấy chàng rồi. Vừa nghĩ tới đây, A Nô chưa uống mà đã say trước vì vui mừng…
***
Dương Phàm hôm nay đại thù đã báo xong, tâm nguyện được bù đắp, tất nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Hắn đã cố gắng hoàn thành trách nhiệm đối với người đã khuất. Sau này, hắn phải sống cho chính mình, sống vì người sống. Tháng ngày tương lai đối với hắn sẽ càng có ý nghĩa hơn. Hắn phải tạo dựng sự nghiệp, phải làm vẻ vang cửa nhà, phải không phụ tấm chân tình của Uyển Nhi, còn phải tìm lại a muội đã thất lạc hồi nhỏ, hắn có cảm giác khổ tận cam lai rồi (khổ cực đã qua, ngọt lành sẽ tới).
Đêm nay, Dương Phàm uống đến say mèm.
Lớn khôn đến thế này rồi, đây là lần đầu tiên Dương Phàm mở lòng, để mình thực sự say mèm một phen.
Tiểu Man cố hết sức đỡ Dương Phàm, chung chiêng đi vào trong phòng ngủ. Nàng không hề biết rằng khi một người uống say thì cơ thể lại nặng đến như vậy.
“Đêm nay để huynh ấy ngủ trên giường, ta trải đệm nằm đất là được rồi”.
Tiểu Man nghĩ thầm, đỡ Dương Phàm đi đến bên giường, cúi lưng xuống vừa định nhẹ nhằng đặt hắn nằm lên giường thì Dương Phàm đột nhiên cắm đầu xuống, Tiêu Man khẽ ‘ái chà’ một tiếng, bị hắn kéo theo, đứng không vững, lập tức ngã nhào vào lòng hắn.
Tiểu Man vừa thẹn vừa cuống, muốn thoát ra, nhưng một cánh tay của nàng bị Dương Phàm nằm đè lên, không rút ra được. Tiểu Man cố giằng ra, Dương Phàm dường như nằm thấy không thoải mái, đột nhiên lật người, co đùi lên rồi đáp tới vùng eo của Tiểu Man, quắp lấy nàng thật chặt.
Tiểu Man sợ ngây người, cả cơ thể nằm bất động như cây cung, không dám nhúc nhích.
Nàng hồi hộp nhìn Dương Phàm, hai má hắn đỏ hồng, ngủ ngáy o..o…, tiếng ngáy ngủ ngọt ngào vang lên, Tiểu Man dở khóc dở cười, cố gắng rút cánh tay ra mà không được. Nàng đảo mắt, rồi lại dùng sức đẩy đùi của Dương Phàm ra.
Bắp đùi của hắn thật to và khỏe. Tiểu Man phải mất nhiều sức thì cái đùi đang kẹp cứng ở eo nàng mới lỏng ra được chút xíu. Tiểu Man mừng thầm trong bụng, tiếp tục đẩy mạnh hơn, mắt đã nhìn thấy sắp đẩy được Dương Phàm nằm ngửa ra thì đột nhiên hắn lại bất mãn lẩm bẩm một tiếng rồi lật mạnh người.
“Bốp!”
Cái đùi to lớn kia lại kẹp về hông của nàng như cũ, đầu gối của hắn thúc vào lưng nàng, bàn tay to lớn của hắn thì hung hăng vỗ mạnh vào mông nàng.
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Lần này hai người càng áp sát vào nhau hơn. Tiểu Man nằm nghiêng trong lòng Dương Phàm với tư thế rất ám muội, cánh tay duy nhất được tự do kia cũng đã bị Dương Phàm nắm lấy. Tiểu Man vừa xấu hổ vừa tức giận cố giãy ra mà không được.
“A? Không ngờ còn đánh mình cơ đấy!”
Trải qua một trận cố gắng giãy dụa, cuối cùng vẫn không thể nào thoát ra được, Tiểu Man thở hồng hộc dừng lại, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra rằng vừa rồi mình rõ ràng không có ‘nổi điên!’.
Không ai hiểu rõ bản thân mình có tật gì bằng nàng, căn bệnh hành động sau luyện võ kia không phải nạn nhân đầu tiên của nàng. Hồi nhỏ nàng bị đưa tới Trường An, sau khi hầu hạ Công Tôn tiểu thư khoảng một năm rưỡi thì bị sư phụ của nàng ngắm trúng, trở thành một trong những ứng cử viên nữ thị vệ thân cận của Thái hậu.
Trong những năm tháng huấn luyện gian khổ, người so tài với nàng không chỉ có các sư tỷ sư muội mà còn có cả cao thủ võ nghệ được điều tới từ trong cung vệ. Chỉ cần có đàn ông chế phục nàng bằng các kỹ xảo va chạm xác thịt như nắm bắt vật lộn, có tiếp xúc với cơ thể nàng hơi mạnh một chút là nàng lập tức ‘nổi điên’.
Nàng sẽ lập tức bộc phát ra lực chiến đấu mạnh gần như gấp đôi, đánh cho đối phương mặt mũi bầm dập, hấp hối, cho đến khi không thể động đậy được nữa, đến nỗi sau này không có người đàn ông nào muốn so tài với nàng nữa.
Cho dù nàng cũng hiểu rõ rằng đối phương không hề có ác ý gì với nàng nhưng nàng không thể khống chế được mình.
Chương 327: Mê mẩn vòng tay của chàng
Bởi vậy, vào đêm động phòng hoa chúc, cho dù nàng cũng rất rõ yêu cầu của mình quả thực là quá vô lý nhưng nàng không thể không đề xuất. Nếu không Dương Phàm cố tình muốn động phòng với nàng thì rất có thể…, đêm động phòng của nàng chính là lúc nàng bắt đầu thủ tiết.
Thế mà, Tiểu Man lúc này lại kinh ngạc phát hiện ra rằng, cho dù Dương Phàm đè lên người nàng với tư thế ám muội như vậy, hầu như đè toàn bộ người hắn lên trên người nàng, nhưng nàng vẫn bình thường, nàng không hề tung một cước đá bay Dương Phàm ra, cũng không đánh gãy xương sườn hắn.
“Trời ơi! Ta…đã bình thường rồi ư?”
Tiểu Man kinh ngạc tự hỏi.
***
Sáng sớm, tiếng gà trống gáy ‘o o’ khiến Dương Phàm tỉnh giấc.
Đang đúng vào mùa hè, trời tang tảng sáng, tiếng chuông Tắc Thiên Môn còn chưa kêu, ánh sáng nhàn nhạt đã rọi vào khe cửa sổ.
Dương Phàm đã tỉnh nhưng không vội mở mắt ngay, đầu của hắn vẫn đang có cảm giác mới tỉnh lại sau cơn say bí tỉ, thực sự rất khó chịu. Tuy nhiên, cảm giác chiếc chăn gấm trơn bóng từ đầu ngón tay truyền lại lại vô cùng dễ chịu, nhẵn nhụi, trơn bóng, mềm mại, rắn chắc, đàn hồi rất tốt.
“Hả? Đàn hồi!”
Khi cảm giác này len lỏi vào tim hắn, Dương Phàm liền mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là một mái tóc dài đen mượt hơi rối, ngay dưới hàm của hắn. Ánh mắt quét xuống dưới chút nữa, váy áo xộc xệch trên người nàng, bị kéo căng ra để lộ cơ thể kiều diễm. Một bàn tay to lớn của Dương Phàm đang đặt trên cặp mông căng tròn của nàng.
Dương Phàm giật mình, hắn không dám động đậy, chỉ lặng lẽ nhích ngực ra, sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, bị bộ ngực của hắn che cho đỏ bừng, cặp mi dày chỉnh tề khép nhẹ trên đôi mắt đẹp. Tiểu Man đang ngủ say trong lòng hắn.
Dương Phàm không biết nên làm thế nào, hắn đang định lén lút phi tang chứng cứ khiếm nhã với người ta thì cơ thể của Tiểu Man đột nhiên động đậy, chắc là động tác của hắn đánh thức Tiểu Man. Dương Phàm vội vàng nằm lại gối, nhắm mắt, giả vờ đang ngủ say.
Nhưng ý thức của hắn đã tỉnh táo, tay hắn vẫn đặt trên mông của Tiểu Man, hắn có thể cảm thấy rất rõ sự đầy đặn, nở nang, rắn chắc, mềm mại và đàn hồi ở nơi đó.
Tiểu Man đã tỉnh, nàng không biết mình ngủ từ lúc nào, vừa tỉnh dậy mới phát hiện ra rằng một cánh tay của mình vẫn đang bị đè dưới người Dương Phàm, tê dại đến mức không còn cảm giác nữa, toàn bộ cơ thể nàng ngủ say mà cơ thể vẫn nằm nghiêng như cây cung, cả đêm không hề thay đổi tư thế.
Vừa nghĩ tới việc mình ngủ cả đêm dưới người Dương Phàm, Tiểu Man có chút thẹn thùng, đồng thời lại có cảm giác thật kỳ diệu. Đây là lần đầu tiên nàng ngủ cả đêm trong lòng người khác kể từ sau khi ngủ trong lòng của a huynh hồi còn nhỏ. Dường như nàng lại tìm lại được cảm giác yên ổn, bình thản đó.
Lặng lẽ mở mắt, thấy Dương Phàm vẫn đang ngủ ngon, Tiểu Man vội vàng rút cánh tay của mình ra.
“Cái người này, sao mà nặng thế cơ chứ!”
Tiểu Man loay hoay một lúc lâu vẫn không thể rút tay ra được, không ghìm được nàng càu nhàu một tiếng. Dương Phàm vẫn giả bộ ngủ, còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tiểu Man muốn thoát ra khỏi người hắn nên không khỏi có những cử động, hai người đều mặc quần áo mỏng mùa hè, Dương Phàm có thể cảm nhận rất rõ vòng eo của Tiểu Man đang vặn vẹo, cảm giác được sức sống thanh xuân phát ra từ cặp mông căng đang cố sức hẩy lên.
Cảm giác này đương nhiên rất hấp dẫn, Dương Phàm rất muốn hưởng thụ thêm nữa, nhưng vốn đã biết rõ mùi vị tình yêu ân ái, hắn chịu không nổi một thiếu nữ xinh đẹp vặn vẹo dưới người mình như vậy, bất giác hắn đã có phản ứng, nếu bị Tiểu Man phát hiện ra…
Dương Phàm hình như đã nghĩ tới kết cục thê thảm của mình, hắn quyết định lập tức lẩm bẩm nói mê một tiếng, Tiểu Man lập tức sợ tới mức không dám động đậy nữa, nàng vội vàng nhắm mắt, co người lại, giả vờ ngủ như một chú mèo con.
Dương Phàm lẩm bẩm một tiếng rồi trở mình, mặt hướng vào trong giường. Tiểu Man không để lỡ cơ hội rút tay ra, hai người phối hợp thực sự là không chê vào đâu được.
Tiểu Man rón rén bước xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra cánh tay bị đè cả đêm giờ tê dại đến mức không cử động được nữa.
Dương Phàm mặt hướng vào trong giường, đợi Tiểu Man rời khỏi để tránh cho hai người khỏi xấu hổ. Nhưng hắn đợi mãi vẫn không thấy tiếng mở cửa. Dương Phàm đang âm thầm kinh ngạc, không biết mình có nên ‘tỉnh lại’ vào lúc này không thì đột nhiên cảm thấy giường lún xuống, Tiểu Man dường như lại lén lút bò lên giường.
“Nàng muốn làm gì?”
Dương Phàm vừa ngáy, vừa tò mò suy đoán. Hắn cảm thấy hơi thở của Tiểu Man ở ngay bên tai. Dương Phàm hé mắt nhìn, thấy Tiểu Man lặng lẽ thò tay qua người hắn, vơ lấy bộ chăn đệm ở bên trong giường sau đó mới lặng lẽ trườn ra như một tên trộm.
Rất nhanh, Dương Phàm nghe thấy tiếng sột soạt từ trên sàn nhà truyền tới. Dương Phàm hiểu ra, vẻ mặt khổ sở dở khóc dở cười.
Tiểu Man trải xong chăn đệm, nhìn Dương Phàm vẫn đang ‘ngủ say’, mỉm cười thè lưỡi, kéo áo nằm xuống, nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng đắp lên người, Tiểu Man bỗng nhiên lại thấy hơi nhớ vòng tay của hắn.
‘Keng, keng, keng’
Tiếng chuông trên Tắc Thiên Môn vang lên khiến Dương Phàm và Tiểu Man ‘cùng tỉnh giấc’, hai người cười cười chào nhau:
- Chào buổi sáng…
Nụ cười của hai người dường như đều mang dư vị vui vẻ.
***
Gần đây triều đình nhiều chuyện, Võ Tắc Thiên thay đổi quy củ cách nhật thiết triều, chuyển sang họp triều hàng ngày, giờ cục diện chính trị vừa ổn định lại, liền khôi phục quy của cách nhật thiết triều như cũ.
Tả Võ Lâm Vệ của Dương Phàm từ chiều tối hôm qua đã thay gác cho Hữu Võ Lâm Vệ, hắn ít nhất có nửa tháng để nghỉ ngơi. Dương Phàm là quân nhân, đương nhiên không thể ngày nào cũng ở trong nhà, tuy nhiên trong khoảng thời gian này thực sự rất vất vả, hắn muốn xin nghỉ vài ngày cũng khá dễ dàng. Cấp trên trực tiếp của hắn chính là Dã Hô Lợi, sao có thể không tạo điều kiện cho hắn được.
Dương Phàm ăn sáng xong liền rời nhà đi tìm Triệu Du.
Lúc đầu khi hắn quen Triệu Du là vì thân phận tai mắt của Triệu Du, tuy sau này biết Triệu Du là tai mắt của Thẩm Mộc ở Lạc Dương, nhưng thân phận công khai của y vẫn là mật thám như cũ, Dương Phàm muốn tìm người đương nhiên phải tìm y giúp đỡ.
Dương Phàm vốn định trước khi hắn báo thù rửa hận sẽ không hề có dính dáng đến bất kỳ ai, lúc đó chưa bắt tay vào tìm kiếm Nữu Nữu, chính là vì lo trong quá trình báo thù sẽ sơ sẩy để lộ thân phận, ngược lại sẽ làm liên lụy đến a muội. Còn về sau này ngấm ngầm thề hẹn chung tình trọn đời với Uyển Nhi, và việc hoàng đế ban thưởng hôn nhân với Tiểu Man đều là những việc ngoài dự liệu của hắn.
Hiện giờ kẻ thù cuối cùng của hắn đã bị chém đầu, thì hắn có thể bắt tay vào đi tìm a muội được rồi.
Dương Phàm cho rằng tìm a muội không phải là việc quá khó, trong thiên hạ những người mang họ Công Tôn không nhiều, nhưng nhà chồng họ Bùi, nhà đẻ họ Công Tôn thì lại càng hiếm. Hơn nữa, người phụ nữ này được đô đốc Quảng Châu Lộ Nguyên Duệ coi như thượng khách, vậy thì nàng ắt phải rất có thân phận, người như vậy càng không có nhiều.
Những người quyền quý trong thiên hạ đa số tập trung ở Lạc Dương và Trường An. Dương Phàm dự tính nhờ Triệu Du huy động người của y tìm kiếm ở Lạc Dương trước. Nếu ở Lạc Dương không thấy thì sẽ nhờ Thẩm Mộc ở Trường An tìm kiếm ở đó. Thẩm Mộc có quan hệ thân thiết với các danh gia vọng tộc ở Trường An, nếu có hộ nào như vậy hoặc đã từng có hộ như vậy thì y nhất định có thể thăm dò được.
Nếu như vậy mà vẫn không tìm thấy thì chỉ còn cách dùng cáo thị tìm người dán khắp nơi. Tuy những danh gia vọng tộc kia sẽ không tới các hang cùng ngõ hẻm để xem những thứ này, nhưng đại đa số họ người hầu kẻ hạ nhiều như nước, trong đám người hầu đó ắt sẽ có người biết tới.
Triệu Du nghe nói Dương Phàm nhờ y tìm người giúp thì tất nhiên là nhận lời, sau khi hỏi Dương Phàm những manh mối mà hắn đã biết, Triệu Du liền lập tức thu xếp ngay. Lúc này, Thiên Ái Nô đã vào trong thành, đi tới phường Tu Văn để tìm Dương Phàm!
Chương 328: Tiểu ni cô.
Hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện. Nếu không muốn rời khỏi Lạc Dương thì ngoại trừ các chùa miếu lớn nhỏ và cảnh trí hai bên bờ sông Lạc Thủy ra, cũng chỉ có ba cái phường thị ở phía Bắc, Tây và Nam. Dương Phàm có cửa hàng ở chợ Nam, tới đó vừa lúc tiện cả việc công lẫn việc tư.
- Người khác mướn tiểu nhị làm việc trong điếm thích nhất là mướn người trung hậu thành thật, có cảm giác như có thể dựa vào những người đó mới yên tâm. Thiếp thì khác. Thiếp chuyên chọn những người khôn khéo lanh lợi, biết ăn nói.
Tiểu Man đi với Dương Phàm từ trong một cửa hàng đi ra vừa cười vừa nói:
- Một tên tiểu nhị khôn khéo lanh lợi dùng mới thuận buồm xuôi gió. Người khôn khéo thì không thành thật hay sao? Vậy chưa chắc. Còn nữa, chưởng quân có danh nghĩa cổ phần, không sợ y có lòng khác. Nếu có lòng gian thì cũng phải nể mặt nhưng người này. Mỗi tháng thiếp đều hoạch toán doanh thu, nếu bọn họ có thể kiếm nhiều tiền cho chúng ta, cho dù có lấy một chút mà mình vẫn được lợi thì thiếp vẫn mặc kệ. Đám quan lại trong triều chẳng phải vẫn thường xuyên nói trước mặt hoàng đế rằng: Nước trong quá sẽ không có cá. Việc buôn bán cũng như vậy.
Dương Phàm cười nói:
- Ừ! Chẳng trách người ta nói nàng là tiểu tham tiền. Vừa nhắc tới tiền là hai mắt sáng lên.
Tiểu Man quay sang hắn lè lưỡi cười nói:
- Ha ha! Trước đây người ta mới sợ nghèo.
Dương Phàm nhìn thấy nàng hoạt bát đáng yêu như vậy thì cảm thấy rất vui mừng. Hiện tại, hắn và tiểu Man ở với nhau càng lúc càng hòa hợp. Với cảnh tượng này so với khi hai người vừa mới thành thân đúng là không thể sánh nổi. Khi đó, cả hai chẳng khác nào bị tra tấn.
- Lang quân! Chàng xem, cái nhà này chính là cửa hàng mà thiếp vừa mới nhắc tới. Cái cửa hàng này vốn chuyên buôn bán tơ lụa. Chúng ta có một cửa hàng tơ lụa, chỉ có điều vị trí không tốt lắm. Thiếp định sửa sang lại chỗ này rồi chuyển cửa hàng tơ lụa sang đây, còn ở đó thì mở một cửa hàng vàng bạc.
Tiểu Man nói xong liền sóng vai đi cùng với Dương Phàm vào trong cái cửa hàng còn chưa trang trí xong.
Cách đó không xa, Thiên Ái Nô như không còn sức tựa vai vào cánh cửa Bác Cổ Trai . Hai hàng lệ từ từ rơi xuống bên má nàng.
Nàng bị kích động chạy tới phương Tu Văn, hỏi người ta vị trí của Dương Phàm. Nhưng không ngờ nàng nghe được không chỉ tin vui hắn được thăng chức Lang tướng mà còn được Hoàng đế tứ hôn, và Dương Phàm đón dâu.
Giây phút đó, a Nô như bị sét đánh. Nàng không biết mình làm thế nào rời khỏi phương Tu Văn. A Nô như người mất hồn, cố gắng nhớ địa chỉ của Dương Phàm. Vô tình, nàng đi tới phương Phúc Thiện, đứng trước của Dương phủ.
A Nô nhìn thấy Dương Phàm và vị tân nương của mình thân thiết đi ra khỏi cửa, cùng nhau tới chợ Nam. Nàng bám theo sau, nhìn hai người cười cười nói nói với nhau mà tâm hoàn toàn tan nát.
Khác với những người con gái khác, thưở nhỏ, Thiên Ái Nô bị người thân vất bỏ, khiến cho nàng không dám tin một ai, không dám thật lòng với bất kỳ người nào. Mãi cho tới khi nàng gặp được Dương Phàm, vô tình bị hắn thu hút. Vào thời điểm sinh tử, Dương Phàm dùng máu tươi cứu mình đã khiến cho nàng xiêu lòng.
Trái tim nàng đóng băng bao nhiêu năm. Một khi mở rộng cửa lòng, lại thấy người mình yêu tay trong tay với người khác đúng là chuyện khó khăn nhất đối với mình. Cho nên, nó chẳng khác nào khi nàng bị tổn thương. Nỗi đau khiến cho Thiên Ái Nô không thể nào chịu nổi.
Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, a Nô đứng dựa lưng vào cây cột mà rùng mình. Lòng của nàng như được ngâm trong hầm băng, không còn có lấy một chút ấm áp. Nàng trên đỉnh Hoa Sơn quyết tâm nhảy xuống tự sát, rồi tìm được đường sống trong chỗ chết, vất bỏ tất cả. Niềm tin duy nhất để nàng sống đó chính là người đàn ông mà nàng yêu.
Nếu như nói trước kia nàng chỉ đóng băng tình cảm của mình, không yêu bất kỳ ai, không tin tưởng thật sự người nào, tất nhiên không có hạnh phúc nhưng cũng chẳng đau khổ. Hiện tại, tâm của nàng giống như bị dao cứa mà rỉ máu. Đau! Đau quá.
Bác Cổ Trai phía sau lưng nàng được trang hoàng cổ kính. Cửa hàng đồ cổ cả ngày không có lấy một người khách cho nên hết sức lạnh lẽo. Vị đại sư ở đây đang dạy đệ tử chơi đàn tranh.
A Nô tinh thông âm luật, nên nghe được đó là bản Phân Phi yến. Phân Phi Yến? Nó giống hệt với tâm trạng của nàng vào lúc này. Tiếng đàn réo rắt như hòa cùng với trái tim đang rỉ máu của nàng.
Dương Phàm và tiểu Man từ trong cửa hàng còn chưa trang hoàng xong đi ra, cười cười nói nói đi về phía nay, Thiên Ái Nô vội vàng xoay người mà rời đi. Hai hàng lệ vẫn còn đọng đầy trong mắt, mặc dù rất đau nhưng Thiên Ái Nô vẫn không chịu cho lệ chảy xuống nữa.
Ngươi nói ngươi yêu ta, đó có phải là thật lòng hay không? Ta phải nghe ngươi nói.
Đúng! Ta yêu nàng! Dương Phàm yêu a Nô.
Vậy là được rồi. Chết có gì đáng sợ đâu...
Những lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhớ lại mà mỗi lời chẳng khác nào một con dao.
Thiên Ái Nô như chạy trốn khỏi chợ Nam. Nàng cố nén hai hàng nước mắt. Cho tới khi nàng bước ra khỏi chợ Nam, cuối cùng thì mới để cho lệ chảy. Yêu một người quá sâu, tâm sẽ say. Bị một người làm cho đau quá nhiều, tâm sẽ vỡ. Trái tim của a Nô đã bị vỡ thành từng mảnh.
..........
Võ Thừa Tự ngước đôi mắt lờ đờ lạnh lùng nhìn tên tâm phúc đang đứng trước mặt mà trầm giọng hỏi:
- Tĩnh công công nói như thế nào?
Tên tâm phúc nói:
- Tĩnh công công nói, ngày đó Địch Nhân Kiệt vào cung mật tấu. Sau đó Thiên Tử liền phong tỏa toàn thành, đồng thời cho đòi Lý Chiêu Đức vào gặp. Sau khi bàn bạc với Lý Chiêu Đức, thiên tử liền lập tức triệu Võ Du Nghi và Lai Tuấn Thần bắt Khâu Thần Tích và Chu Hưng.
Võ Thừa Tự hơi nhéo mắt lại mà nói:
- Địch Nhân Kiệt! Lý Chiêu Đức... - Y chợt trừng mắt hỏi to:
- Tĩnh công công có nói rằng bọn họ mật tấu gì với thiên tử làm cho thiên tử tức giận như vậy không?
Tên tâm phúc kia nói:
- Tĩnh công công không có nói. Ngài chỉ nói với tiểu nhân rằng khi Địch Nhân Kiệt mật tấu với Thiên tử, thiên tử đã cho tất cả mọi người ra ngoài. Ngay cả Thượng Quan đãi chế cũng tạm thời ra khỏi điện Vũ Thành. Cho nên không một ai biết lão bẩm báo gì với thiên tử.
Võ Thừa Tự cắn răng, cười lạnh nói:
- Ta chỉ biết rằng phá hỏng chuyện lớn của ta chắc chắn là đám người Địch Nhân Kiệt.
Y cúi đầu suy nghĩ một lát rồi khoát tay. Tên tâm phúc lên tiếng rồi lui ra. Võ Thừa Tự cầm chén rượu uống một hơi hết sạch rồi đặt thật mạnh cái chén lên mặt bàn mà nghiến răng nghiến lợi:
- Các ngươi nghĩ làm như vậy có thể độc bá triều đình? Hừ! Thiên hạ này cuối cùng cũng là của họ Võ chúng ta. Võ Thừa Tự ta cho dù có bị bãi chức Tể tướng, nhưng dậy cho các ngươi một bài học cũng dễ như trở bàn tay.
....
Tĩnh công công có thân hình béo mập rón rén đi tới bên cạnh Vi Đoàn Nhi rồi khoanh tay đứng lại.
Vi Đoàn Nhi soi gương trang điểm. Nàng mặc một bộ trang phục mỏng như cánh ve, bó sát bộ ngực sữa căng tròn với cái khe rất sâu. Chỉ cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được lột bỏ bộ trang phục đó ra, đập vào mắt sẽ là những đường cong quyến rũ.
Nàng qua gương nhìn thấy Tĩnh công công xuất hiện nhưng chỉ liếc mắt nhìn lão một cái rồi nói hết sức chậm rãi:
- Có chuyện gì?
Tĩnh công công khom người rồi cất cái giọng eo éo của mình trả lời:
- Không ngoài sự suy đoán của Đoàn Nhi tỷ tỷ. Quả nhiên là Ngụy Vương cho người tới hỏi xem ai dâng cáo trạng buộc tội y.
- A?
Vi Đoàn Nhi đảo đôi mắt đẹp rồi nói:
- Vậy ngươi nói thế nào?
Tĩnh công công cười bồi, nói:
- Tất nhiên là theo lời của Đoàn Nhi tỷ tỷ đã dặn.
Vi Đoàn Nhi cười khanh khách hơi liếc mắt nhìn lão một cái đưa tay tháo búi tóc xuống. Bất ngờ nàng xoay tay đâm thẳng vào mặt Tĩnh công công khiến cho lão trở tay không kịp. Kêu lên một tiếng đau đớn, gương mặt béo trắng lập tức thấm ra một giọt máu.
Tĩnh công công bưng mặt, kinh hoàng nhìn Vi Đoàn Nhi. Vi Đoàn Nhi cười lạnh, chửi mắng:
- Đúng là một tên vô dụng ngu xuẩn. Theo lời ta dặn cái gì? Ngươi biết đúng những điều đó hay chẳng lẽ ngươi còn biết điều gì khác?
Tĩnh công công luống cuống quỳ xuống đất, lết gối bước ôm lấy chân nàng mà nói:
- Dạ dạ! Nô tài ngu xuẩn, không có sự chỉ bảo của Đoàn Nhi tỷ tỷ. Nô tài chỉ thuật lại những gì mà mình nhìn thấy, không dám giấu Ngụy vương điều gì.
Vi Đoàn Nhi hừ một tiếng rồi nói hết sức chậm rãi:
- Ngươi biết là được rồi. Mở miệng ra cần phải để ý xung quanh. Cái gì được nói thì nói, cái gì không được thì đừng nói, tránh họa từ miệng mà ra.
Tĩnh công công vội vàng nói:
- Dạ dạ! Tỷ tỷ bảo nô tài há mồm thì nô tài há mồm. Tỷ tỷ bảo nô tài câm miệng thì nô tài câm miệng.
Vi Đoàn Nhi phì cười hơi liếc mắt nhìn lão một cái:
- Được rồi! Về phần Lương vương, ngươi trở về nhớ nói rõ cho y biết chúng ta đã giúp đỡ y.
- Dạ dạ! Nô tài biết.
- Ừ! Buổi tối hôm nay, bệ hạ cho đòi Thẩm thái y hầu hạ, không cần tới ta.
Tĩnh công công ngầm hiểu, vội vàng liếm liếm đầu môi, trơ mặt ra cười nói:
- Nô tài hiểu! Đêm nay nô tài sẽ hầu hạ tỷ tỷ chu đáo, để cho tỷ tỷ trở thành tiên tử, hưởng hết sự sung sướng.
Vi Đoàn Nhi nghiêm mặt nói:
- Cút đi cho xa. Ai cần cái thứ đàn ông vô dụng như ngươi?
...........
Thiên Ái Nô rời khỏi chợ Nam rồi như một người mất hồn đi theo một con đường, từ từ đi vào một khu rừng.
Trong nội thành phía Bắc của thành Lạc Dương là nơi phồn hoa nhất. Nội thành phía Nam thì hoang vắng nhất. Giá đất ở hai khu vực này có sự chênh lệch nhau rất nhiều. Ở thành Nam chủ yếu là đất hoang, cho nên phần lớn người sống ở đây là văn nhân thích sự yên tĩnh hay những người làm quan bị thất thế, hoặc những người thích thuê nhà rẻ. Giống như Địch Nhân Kiệt có địa vị cao như vậy nhưng vẫn chọn một tòa nhà ở đây.
Trời đất rộng lớn là thế nhưng chẳng có chỗ nào cho Thiên Ái Nô dung thân. Nàng còn có thể đi được tới đâu? Thiên Ái Nô dắt ngựa đi giữa rừng cây. Đột nhiên nàng dừng bước nhìn một thân cây cổ thụ. Đứng một lúc lâu, Thiên Ái Nô chợt sờ nhẹ vào thắt lưng của mình.
Bất chợt một tiếng chuông vang lên trong rừng. Mặc dù chỉ có một tiếng nhưng tiếng chuông du dương vang vọng mãi không dứt. A Nô chợt mất ý niệm tìm cái chết mà đi theo tiếng chuông.
Một lúc sau, nàng đi ra khỏi khu rừng. Phía trước mặt là một khu vực thoáng đãng có một bờ sông, bên cạnh có cái miếu thờ. Mặc dù cái miếu không to lắm nhưng cũng có ba phần với mái ngói cong vút. Thiên Ái Nô đi tới trước miếu ngẩng dầu lên nhìn thì thấy ba chữ: Tịnh Tâm Am.
Tịnh Tâm, Tịnh Tâm... Thiên Ái Nô lẩm bẩm hai tiếng rồi nở nụ cười giễu cợt sau đó buôn cương ngựa, chẳng thèm để ý xem nó đi về đâu còn nàng lững thững đi vào trong am.
Nơi này xây dựng hoàn toàn khác với chùa Bạch Mã hay Thiên Cung Tự. Trong Tĩnh Tâm am có một cái đình, một cái cầu nhỏ bắc ngang qua dòng nước. Ngay cả tòa bảo tháp bảy tầng cũng không cao lắm. Nhìn toàn cảnh nó có một vẻ đẹp dịu dàng như để cho nữ nhân tu hành.
Vào thời đầu Đường, do Đạo giáo thình hạnh, tôn thất Lý Đường lại lấy Đạo giáo làm đạo gốc, thờ phụng Lão Tử. Tôn đạo giáo làm quốc giáo. Do triều đình ủng hộ đạo giáo mạnh mẽ. Nữ đạo sĩ được cấp hai mươi mẫu ruộng. Cho nên nữ tử xuất gia làm đạo sĩ không lo đói rét. Còn phần lớn con gái nhà nghèo thì xuất gia hoặc làm đạo sĩ.
Đồng thời do nữ đạo sĩ không phải cạo đầu có thể ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn có người hầu, qua lại cũng có sự tự do. Cho nên đám cung nữ già, kỹ nữ hết thời, thậm chí một vài công chúa không muốn bị quản thúc, phi tần, cơ thiếp của quý tộc cũng nguyện ý làm nữ đạo sĩ. Thanh danh của nữ đạo sĩ càng lúc càng cao khiến cho một vài danh kỹ còn lấy thân phận đạo sĩ để nâng cao giá trị của mình.
Xét một cách tương đối thì nếu muốn xuất gia thực sự thì sẽ không chọn đạo môn. Vào thời này, xuất gia làm ni cô phần lớn là môn đệ thư hương, quan lại, hoặc là từ nhỏ chịu sự ảnh hưởng của người lớn đối với đạo Phật, hoặc vì chuyện tình ái, hoặc là sau khi trượng phu chết vì để thủ tiết mà xuất gia. Ngoài ra rất ít khi có thiếu nữ con nhà thường.
Bởi vì phần lớn ni cô thật lòng tu Phật. Hơn nữa gia thế của họ đều không tầm thường, nên cũng không phải lo tới chuyện cung phụng. Vì thế mà phần lớn nơi họ tu hành không có người tới dâng hương, còn có vẻ lạnh lẽo. Cho dù ngẫu nhiên có người tới dâng hương thì các nàng cũng chẳng để ý.
Thiên Ái Nô đi vào trong am, tại hành lang thi thoảng thấy có mấy ni cô đi qua. Nhìn thấy nàng, bọn họ cũng chẳng để ý. Thiên Ái Nô lững thững đi vào trong chính điện, chỉ thấy ở đó có thờ pho tượng Quan Âm đại sĩ đang đứng. Gương mặt của pho tượng hết sức hiền lành, tay cầm tịnh bình có cành dương liễu đang điềm tĩnh mỉm cười cúi xuống nhìn nàng.
Thiên Ái Nô đi tới, nhẹ nhàng quỳ xuống bồ đoàn, cúi lạy Quan Âm đại sĩ một lúc rồi đột nhiên rút đoản đao bên hông.
Soạt!
Mái tóc dài nhẹ nhàng rơi xuống đất...
.........
Chẳng biết từ lúc nào, một vị lão ni đột nhiên bước ra đại điện. Bất chợt, bà thấy một người con gái đang ăn mặc quần áo của người thường lại cạo đầu trọc lốc đang quỳ trước mặt Bồ Tát thì không khỏi kinh ngạc. Bà ta vội vàng bước tới nhìn mặt cô gái thấy không phải là ni cô trong am thì cảm thấy nghi hoặc:
- Thí chủ! Ngươi đang...
Thiên Ái Nô nhẹ nhàng đứng dậy nhìn bà ta cười rồi chắp tay lại nói nhỏ:
- Đệ tử a Nô, nguyện bỏ vinh hoa, cắt đứt tình yêu, đoạn lục dục, bỏ hết duyên nợ, nghiệp chướng trở thành đệ tử nhà Phật. Xin sư phụ chấp nhận.
Đại khái đây là lần đầu tiên bà ta thấy có một thiếu nữ xuất gia như vậy nên không khỏi ngây người.
Thiên Ái Nô ngày nào bây giờ đã biến thành một tiểu ni cô thờ phụng Phật.
Chương 329: Khó cả đôi đường.
Trên điện Vũ Thành, Võ Tắc Thiên nghiêng người nằm trên giường. Lan Ích Thanh và một tiểu cung nữ xinh xắn đang đứng ở bên cạnh phe phẩy cái quạ lông. Còn Thượng Quan Uyển Nhi đang khom người ngồi bên giường, đọc kỹ một bản tấu chương.
Gần đây, mắt của Võ Tắc Thiên không còn được như trước, hơn nữa rất dễ cảm thấy mệt. Nhất là qua sự tranh đấu của bên Tể tướng và Võ Tam Tư khiến cho không chỉ triều đình bị tổn thương mà ngay cả Võ Tắc Thiên cũng già đi nhiều.
Từ rất lâu, bà ta cảm thấy sức lực không còn được như trước nên nằm trên giường nghỉ ngơi còn Uyển Nhi thì cầm tấu chương đọc cho bà nghe. Uyển Nhi đọc tấu chương vốn đang lưu loát nhưng bất chợt giọng của nàng có phần ngập ngừng.
Đó là tấu chương của Ngự sử Cam Thanh Dương ở Ngự Sử đài. Trong tấu chương, vị Ngự sử nhằm vào trận phân tranh trước đó không lâu ở trong triều. Y nói, nguyên nhân của trận đấu tranh. Y cho rằng nếu hoàng đế không xử lý một cách hợp lý thì chuyện này sẽ tiếp tục xảy ra.
Vị ngự sử đó chẳng hề khách khí vạch rõ, đương kim Thái Tử là người không có đức hạnh. Thân là thái tử nhưng không có uy vọng cho mọi người phục. Mà nay Thiên tử đã già, để ổn định giang sơn xã tắc cần phải nhanh chóng chọn một người thích hợp làm Thái Tử, tránh cho trong triều, dân chúng bất an, trăm quan đấu đá nhau.
Võ Tắc Thiên luôn luôn không muốn mình già. Từ già đối với bà ta là một từ kiêng kị. Nếu ngày xưa có người dám nói vậy, Võ Tắc Thiên đã nổi giận từ lâu. Vị Ngự Sử này tuổi còn trẻ, ăn nói không kiêng nể, dám nói thẳng trong tấu chương là thiên tử già nua, không sống được lâu nữa. Uyển Nhi đọc tới đây cảm thấy sợ hãi. Nhưng nào ngờ, Võ Tắc Thiên nghe thấy vậy không ngờ không hề giận chỉ nói hết sức thản nhiên:
- Đọc tiếp! Trẫm đang nghe.
- Vâng!
Uyển Nhi cố lấy can đảm, tiếp tục đọc. Võ Tắc Thiên lẳng lẳng lắng nghe. Đợi cho tới khi Uyển Nhi đọc xong, cả đại điện hết sức yên tĩnh. Đám cung nga thái giám đều đứng nghiêm trang không nói gì. Lan Ích Thanh và tiểu cung nga vẫn phe phẩy cái quạt. Làn gió nhẹ làm cho mấy sợi tóc rủ xuống trán của Võ Tắc Thiên hơi lay động.
- Còn nữa không?
Âm thanh của Võ Tắc Thiên có chút buồn buồn. Võ Tắc Thiên vội vàng nói:
- Dạ không còn! Đây là bản tấu chương cuối cùng.
Võ Tắc Thiên ừ một tiếng rồi nói:
- Để đó đi. Trẫm mệt rồi, phải nghỉ ngơi một chút. Tất cả các ngươi ra đi.
- Vâng!
Uyển Nhi đứng dậy, nhẹ nhàng khoát tay. Đám cung nga, thái giám trong điện đều lui ra ngoài.
Uyển Nhi cầm lấy chỗ tấu chương cần Võ Tắc Thiên cho ý kiến lặng lẽ lui ra ngoài. Trong điện chỉ còn lại một mình Võ Tắc Thiên và hai người đang quạt. Mái tóc bạc trắng như sương của Võ Tắc Thiên vẫn phất phơ theo gió. Võ Tắc Thiên thở dài một tiếng đưa tay day trán.
Cả đời của bà ta sát phạt quyết đoán. Cho dù trong hoàn cảnh nào, không có bất cứ người nào, hay bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng tới quyết định của bà. Cũng không có chuyện gì hay ai làm bà ta phải do dự mãi không quyết định được.
Nhưng hiện tại, sau khi trở thành người thống trị cả một đất nước, bà ta lại trù trừ không quyết vấn đề Thái Tử.
Bà có bản lĩnh trở thành vị nữ hoàng đế đầu tiên từ xưa tới nay, nhưng lại không có cách để giải quyết chuyện hậu sự của mình.
Bà ta làm được chuyện mà tất cả những người phụ nữ từ trước tới giờ chưa bao giờ làm. Nhưng bà ta lại không có năng lực làm đảo lộn cái truyền thống trong cái xã hội nam quyền này.
Thiên hạ của bà ta đương nhiên là phải truyền cho con cháu của mình. Nhưng con cháu của bà ta lại thừa hưởng dòng máu của trượng phu. Mà trượng phu của bà ta cũng chính là vị hoàng đế có vương triều bị bà đảo lộn.
mà truyền giang sơn này cho con cháu họ Võ thì sao?
Mà trong đám người thân của họ Võ mặc dù có cháu của bà. Nhưng sau khi chết đi, con cháu của bà có còn tôn sùng tổ tiên nữa không?
Truyền cho con hay truyền cho cháu?
Về mặt tình cảm, nàng hận đám đại thần có khuynh hướng lập con của mình làm thái tử. Bởi vì cái giang sơn này là do bà ta trộm của trượng phu. Bà ta hiểu rõ, cho dù con của bà rất sợ mình, nhưng một khi dựng nó lên, trăm năm sau, con của bà chắc chắn sẽ trả lại giang sơn cho Lý Đường.
Vì vậy mà đối với đám đại thần có khuynh hướng đưa con bà lên làm thái tử, bà cảm thấy như cái loại phản mình, không trung thành. Người như vậy không thể dựa vào được.
Nhưng còn cháu? Cho dù bà có giỏi thế nào thì cũng là một người phụ nữ. Bà tin rằng có thế giới linh hồn. Mà người ở thế giới linh hồn rất cần con cháu hiến tế máu để ăn.
Lập con hay lập cháu?
Võ Tắc Thiên hiểu rõ. Chuyện quốc gia thiên hạ, người thừa kế giang sơn càng giữ được lâu mới tốt. Cho nên, việc lấy thiên hạ không chỉ vì mình mà còn vì vinh hoa phú quý của cả họ. Hiện tại, quan trọng nhất là người thừa kế của bà. Mặc dù bà còn chưa chết nhưng mọi từ từ dịch chuyển sự chú ý về phía người thừa kế.
Vì thế, sự chiến đấu của bọn họ càng lúc càng ác liệt.
Tuy nhiên bà ta đối với việc này cũng chẳng quan tâm. Bởi vì chính bản thân bà cũng bắt đầu cảm giác được mình thật sự già rồi. Bà đã đánh bại toàn bộ kẻ địch của mình nhưng chỉ có thời gian là bà không thể chiến thắng.
Lập con hay lập cháu?
Võ Tắc Thiên xoa mi tâm cảm thấy hết sức đau đầu.
- Đãi chế! Tả Lang tướng Dương Phàm của Võ Lâm Vệ chờ ngài đã lâu.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới quay về sử quán của mình thì một nữ quan liền bước tới bẩm báo. Vị nữ quan này tên là Thanh Thanh, cũng là một tâm phúc của Uyển Nhi. Gần đây, Võ Tắc Thiên không được khỏe như trước cho nên cái gánh đặt lên vai Uyển Nhi quá nặng. Mỗi ngày nàng đều phải xử lý rất nhiều chuyện. Cho nên Uyển Nhi điều mấy nữ quan tâm phúc tới giúp mình xử lý.
Trong sử quán, ngoại trừ mấy gian phòng ở ra còn lại là chỗ mà nàng và mấy nữ quan xử lý công việc. Trong chỗ ở của nàng được ngăn ra bởi một tấm bình phong thành một nơi nghỉ ngơi và tiếp khách.
- A!
Thượng Quan Uyển Nhi cảm ấy vui vẻ nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh:
- Do ta gọi tới. Chuyện phòng ngự trong cung có vài việc cần phải giao cho hắn. Mấy cái tấu chương này, bệ hạ đã cho phúc đáp. Ngươi cầm lấy, sau khi sửa xong thì chuyển cho Trung Thư.
- Vâng.
Thanh Thanh lên tiếng rồi đưa tay nhận lấy chồng tấu chương từ tay Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi cầm số tấu chương còn lại nhẹ nhàng đi về chỗ ở của mình.
Mở cửa ra, Thượng Quan Uyển Nhi lắc mình đi vào. Nàng hơi nhìn chỗ án thư, không ấy bóng dáng Dương Phàm thì ngẩn người ra.
Bất ngờ, một bàn tay đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy cái eo thon mà ghì chặt nàng vào ngực, đồng thời cửa phòng cũng bị đóng chặt.
- Lang quân...ư...
Thượng Quan Uyển Nhi mới quay mặt lại để nhìn gương mặt anh tuấn của Dương Phàm thì bị hắn hôn. Uyển Nhi chỉ kịp ừm một tiếng, đưa hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Đôi môi đào hé mở cho cái lưỡi thơm tho của nàng cuốn lấy lưỡi của Dương Phàm. Chồng tấu chương trong tay nàng rơi hết xuống đất mà chẳng thèm để ý.
Sau nụ hôn nồng nàn, Dương Phàm nhìn đôi môi thắm của Thượng Quan Uyển Nhi mà cười nói:
- Mấy ngày không gặp có nghĩ tới ta không?
- Không thèm nghĩ. - Uyển Nhi to tiếng phủ nhận:
- Mấy ngày nay chàng đi nào là chùa Bạch mã, phủ Lương Vương rồi gọi bằng hữu có lúc nào nghĩ tới người ta mà bắt người ta nghĩ tới chàng?
Dương Phàm bật cười, nói:
- Ôi! Uyển Nhi biết được phong phanh tung tích của ta sao? May là ta chỉ đi gặp vài vị bằng hữu chứ nếu đi lăng nhăng thì chắc là bị nàng bắt tại trận. Ha ha! Như thế mà còn bảo không nghĩ tới ta?
Uyển Nhi đỏ mặt, đấm vào ngực hắn một cái mà gắt lên:
- Không nghĩ.
Trong mấy ngày qua đúng là Dương Phàm rất bận. Ngoại trừ ngày đầu đi dạo chợ Nam với tiểu Man xem xét cửa hàng ra thì những ngày tiếp theo, hắn phải đảm bảo cho mấy chỗ như phủ Lương vương, chùa Bạch Mã. Đồng thời nhiều lần gặp gỡ với đám người Võ Tam Tư, Tiết Hoài Nghĩa, Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, Dã Hô Lợi, Ngụy Dũng.
Hôm nay Dương Phàm còn bớt thời gian tới gặp Triệu Du. Triệu Du đối đãi với hắn rất tốt. Còn cho người cửa mình rải ra để giúp Dương Phàm. Mặc dù hắn vẫn chưa tìm được nhà vị phu nhân họ Bùi kia.
Có điều Triệu Du cũng nghe được ở Trường An có một vị Công Tôn đại nương, họ của chồng là Bùi. Hiện giờ đang là đô úy. Cả hai vợ chồng đều tinh thông kiếm thuật. Với thân phận và địa vị của người đó, hoàn toàn phù hợp với những gì mà Dương Phàm miêu tả. Vì vậy mà y phái người tới Trường An xác nhận.
Nhận được tin này, Dương Phàm mới cảm thấy vui mừng. Dương Phàm cười nắm vai Uyển Nhi mà nói:
- Ta làm nhiều chuyện chẳng phải để cho một ngày ta có thể nắm tay Uyển Nhi hay sao?
Nói đúng tâm bệnh, Uyển Nhi liền cau mày nói đầy lo lắng:
- Lang quân! Uyển Nhi thấy bệ hạ ngày càng thất thường. Hôm nay có bản tấu chương, với tính tình trước đây của bệ hạ chắc chắn sẽ nổi giận. Tuy nhiên vừa rồi, bệ hạ lại thản nhiên như không.
Dương Phàm nói:
- Bệ hạ không nổi giận nữa chẳng lẽ lại không tốt?
Uyển Nhi lắc đầu nói:
- Người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Uyển Nhi phụng dưỡng bệ hạ mười năm biết rõ tính nết của bệ hạ. Thiếp thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Khi bệ hạ còn là Thái hậu thì còn đỡ. Nhưng từ khi lên làm hoàng đế, làm gì người khác cũng khó đoán được. Thiếp cảm thấy lo lắng... Chàng nói xem chúng ta thật sự có thể ở với nhau sao?
Dương Phàm nói đầy bất đắc dĩ:
- Người ta tới bảy mươi đã là gần đất xa trời. Vị bệ hạ của chúng ta còn sống được bao lâu nữa? Vốn ta cũng không đặt niềm tin vào bà ấy nữa.
Uyển Nhi cười khổ, nói:
- Bệ hạ còn chưa chết nhưng dường như mọi người đều thực hiện những việc như sau khi bệ hạ băng hà. Khó trách được... Lang quân! Chàng nói sau khi hoàng đế mới đăng cơ, chúng ta có thể sống cùng với nhau không?
Dương Phàm nói:
- Cho nên hiện tại ta mới cố gắng tranh thủ có được nhiều quyền lực hơn nữa. Cho dù uyển nhi của ta có là ánh trăng trên trời thì ta cũng phải hái nàng xuống. Nàng nói có đúng không?
Chương 330: Cung biến
Màn đêm như mực, trăng lưỡi liềm như móc câu, trên bầu trời có nhiều ngôi sao giống như ánh mắt của mỹ nhân, chợi loé chợt loé, hồn xiêu phách lạc.
Trong đêm hè, thời tiết ban ngày nóng bức đến nỗi muốn tiêu tan, có gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cung điện mang theo vẻ mát mẻ, khiến cho tinh thần của bọn thị vệ tuần tra ban đêm lo sợ. Mơ hồ trong gió có chút ẩm ướt, xem ra tối nay hoặc sáng mai sẽ có một cơn bão.
Cung điện huy hoàng lẫy lừng vào ban ngày, trong phút chốc bỗng giống như những con Cự Thú đang ngủ đông vào ban đêm, nhưng Minh đường và Thiên đường đồ sộ rộng rãi kia, mặc dù đang ban đêm nhưng vẫn nguy nga đứng sừng sững ở đó, mang theo khí thế khiến người ta vừa nhìn thấy thì trái tim mình như muốn quỳ xuống để cúng bái.
Bọn thị vệ trong cung đang mặc những bộ nhung phục đẹp rực rỡ, mang theo thanh trường đao, và lặng lẽ canh gác ở khắp nơi trong đêm khuya tĩnh lặng, trong bóng đêm chỉ còn vang lại tiếng bước chân rất nhỏ.
Phía trước là cung Thái tử.
Trong toà cung thành này chỉ có một người chủ, chính là đương kim Nữ Đế.
Chưa từng có người coi cung Thái Tử ra gì, ngay cả bọn thị vệ cũng không ngoại lệ, cung Thái Tử cũng là nơi bọn họ phải tuần tra hàng ngày, nhưng trong mắt bọn thị vệ, nơi này cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Lúc họ đi qua đây, thậm chí còn không có ý tôn kính bằng điện Võ Thành nơi làm việc hàng ngày của Hoàng Đế, mặc cho nơi đó ban đêm không có người. Người dẫn dắt là một Đội trưởng gọi là Diệp Trị Thu, Diệp Trị Thu thản nhiên nhìn lướt qua cung Thái Tử, tiếp đó y sẽ giống như những đêm kia, từ trước cửa tuỳ tiện mà bước đi chứ không có vào cái cung thành cao cao không một bóng ma, tiếp tục đi về phía trước và hoàn thành việc tuần tra phiên thứ nhất.
Nhưng y liếc nhìn lại thì bất chợt ngừng bước. Y ngạc nhiên phát hiện, trong đêm yên tĩnh này có một người đang đứng ở trước cung Thái Tử, khom người ghé vào và nhìn qua khe cửa. Diệp Trị Thu có chút giật mình, cầm chặt cây đao nói nhỏ:
- Ai vậy?
Y vừa nói vừa bước nhanh về phía trước. Người đang đứng ở cửa cung dường như đang hoảng sợ, liền bật dậy, quay đầu nhìn thoáng qua đây, sau đó chạy trốn ra ngoài như một con báo, dọc theo cái bóng trong cung thành, rất nhanh đã bỏ chạy rất xa.
- Đuổi theo! Phải bắt gã về!
Vừa thấy người nọ chạy thoát, Diệp Trị Thu lập tức cảnh giác, lập tức dặn dò kẻ dưới lập tức rất nhanh đã có vài tên cấp dưới đuổi theo.
Diệp Trị Thu vội đuổi tới trước cung Thái Tử, nhìn nhìn cây quạt cao lớn rắn chắc ở trước cửa cung, rồi đưa tay đẩy, cửa cung được đóng rất chặt, không hề đẩy được.
Cung cấm trong thời Đường Tống không có nghiêm khắc bằng thời Minh Thanh. Thời Minh Thanh ban đêm thì khoá cửa thành, cho dù trời sập xuống, khi nào trời còn chưa sáng thì tuyệt đối không mở cửa thành, cho dù có ai đến mật báo là có người nào đó đang tạo phản cũng chỉ có thể từ cái khe nhỏ ở cổng thành mà đưa tấu chương vào. Còn thời Đường Tống chỉ cần có sự đồng ý của Hoàng đế, cho dù buổi tối triệu kiến Đại thần cũng có thể vào cung.
Nhưng mà hiện giờ vai trò của vị Thái tử Đại Chu này đã có chỗ bất đồng, thân phận của cậu ta rất đặc thù, cậu ta biết rõ cậu ta chỉ là một Thái Tử do mẫu thân lập nên dùng để trấn an thiên hạ, rất nhiều người trong bộ tộc Võ thị đang ngấm ngầm để có được chức Thái Tử của cậu ta, cho nên xưa nay cậu ta vốn cẩn thận chặt chẽ, ban ngày nếu không có Hoàng đế chiếu mệnh tuyệt đối không bước ra cung Thái Tử nửa bước, ban đêm đóng chặt cửa cung, chắc chắn không có tình trạng tuỳ tớ ra ra vào vào, đây cũng chính là chỗ Diệp Trị Thu cảm thấy khả nghi nhất.
Hai bên cung Thái Tử có treo hai ngọn đèn, tuy rằng ngọn đèn không có sáng lắm nhưng vẫn có thể thấy rõ mặt đất đấy. Diệp Trị Thu đuổi đến trước cửa cung, đẩy cửa cung, cửa cung vững vàng không nhúc nhích, y lại đánh giá một chút thì chợt phát hiện dường như có thứ gì đó được kẹp ở khe giữa phía dưới.
Trong lòng Diệp Trị Thu hốt hoảng, khẩn trương xoay người cầm lấy vật kia, vừa xoay ra ngoài vừa kéo, không ngờ chính là một bức thư, Diệp Trị Thu liền nhìn nhìn qua phía ngọn đèn, trên bức thư bằng da cũng không có viết gì. Lúc này trong cửa cung có người ngáp một cái, miễn cưỡng hỏi:
- Ai vậy, đêm hôm khuya khoắt còn gọi cửa?
Diệp Trị Thu không nói gì liền đem bức thư cất vào ống tay áo, cất giọng nói:
- Thần đi tuần tra ngang qua đây nghỉ tạm, vô ý đụng phải cửa. Mạo phạm, mạo phạm, quý nhân rộng lượng đừng kinh động đến Thái Tử, thần không chịu nổi trách nhiệm đâu.
Bình thường Thái tử Vũ Đán rất khiêm tốn, trong cung này cậu ta không dám đắc tội với ai. Chủ tử cũng vậy, những người nội thị vệ hầu hạ bên cạnh cậu ta đương nhiên cũng không khỏi lo lắng, vừa nghe người ngoài nói là đội thị vệ tuần tra vào ban đêm, Thái giám bên trong xì xầm nói gì với nhau liền xoay người đi ra.
Lúc này bọn thị vệ đuổi theo thở hồng hộc chạy về, một trong số đó nói:
- Đội trưởng, người kia rất quen thuộc địa hình trong cung còn hơn chúng ta, chui tới chui lui vài cái liền bỏ chạy mất dạng. Chúng ta chưa bắt được gã!
Con mắt của Diệp Trị Thu có chút chuyển biến, chỉ bảo trợ thủ nói:
- Bọn người tiếp tục tuần tra, không cần lộ diện, ta lập tức vào trong cung bẩm báo!
Liếc mắt một cái liền nâng bộ ngực sữa của mình cao hơn một chút, không kiên nhẫn nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Diệp Trị Thu vội lấy bức thư trong tay áo ra nói:
- Diệp mỗ tuần tra ban đêm, khi đến cung Thái Tử thấy có người lén lút nhìn trộm trong cung, Diệp mỗ quát hỏi một tiếng, người nọ cả kinh chạy trốn mất rồi. Người nọ dường như rất quen thuộc địa hình trong cung, bỏ chạy cũng không biết đi đâu, trong cung có nhiều quan lớn, Diệp mỗ không tiện tìm kiếm khắp bốn phía cho nên đã mất tung tích của gã. Nhưng mà…
Diệp Trị Thu đưa bức thư ra trước mặt nói:
- Diệp mỗ ở trong khe cửa phát hiện ra đồ tốt này, không dám tự tiện xử lý, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là bẩm báo với mọi người mới được.
- Ừ?
Vi Đoàn Nhi nghe nói có hiện tượng lạ trước cung Thái Tử, sự kiên nhẫn ở trên mặt đã biến mất từ khi nghe y nói thế, lập tức khẩn trương đón lấy bức thư, vội lấy bút ra viết thư, nương theo ánh sáng của ngọn nến, nhìn kỹ một lần lập tức động dung nói:
- Phong thư này ngươi xem qua chưa?
Diệp Trị Thu nói:
- Diệp mỗ chưa từng xem qua!
Vi Đoàn Nhi nói:
- Được! Được! Ngươi chờ ở đây, ta lập tức đi gặp mọi người!
Vi Đoàn Nhi cầm lấy bức thư kia bước vội ra ngoài, mỗi một bước đi làm cho bộ ngực nảy lên nảy xuống, khiến Đội trưởng Diệp choáng váng cả đầu hoa cả mắt.
Võ Tắc Thiên đang ở trong phòng ngủ, chỉ thắp một cái nến trước bàn, cảnh trí hoa lệ rộng lớn đều bị mai một trong bóng đêm. Vi Đoàn Nhi nín thở đứng trước giường nhìn Võ Tắc Thiên ngồi trên giường. Võ Tắc Thiên dưới ánh đèn có vẻ già hơn so với ngày thường trang điểm với những món đồ trang sức, bộ dạng bây giờ hoàn toàn chính là một bà chị có tuổi.
Nhưng không có một bà chị tuổi già nào có được một khí thế như vậy, ánh nến đã khiến mặt mũi của bà tranh tối tranh sáng đem thân thể của bà rọi chiếu vào bức tường rộng lớn trong cung, huyễn hoá thành một người khổng lồ. Mặt mũi của bà đã già nua, bộ tóc cũng đã bạc trắng, nhưng trong ánh sáng mờ mịt kia, ánh mắt bà có vẻ sát khí uy phong rất nghiêm nghị không thể nhìn gần.
Vi Đoàn Nhi là người hầu hạ cuộc sống hàng ngày của bà, là thân cận nhất của bà so với bất kì kẻ nào và biết rõ vị Nữ Hoàng cao cao tại thượng này cũng giống như các cô gái bình thường, có mệt mỏi ốm yếu, có thất tình lục dục, còn giờ khắc này đây thấy cặp mắt tràn đầy sát khí không ngờ cũng thấp thỏm lo sợ trong lòng, thấp thỏm lo âu.
Nhưng tay của Võ Tắc Thiên không có kiên định như ánh mắt kiên định sung mãn đầy sát khí của bà, tay nàng đang hơi run run. Vi Đoàn Nhi hiểu rõ tuy rằng Nữ hoàng lớn tuổi nhưng tay chân của bà vẫn ổn định như trước, giờ phút này đôi tay hơi phát run khi nhặt giấy viết thư, chắc chắn không phải do tuổi nàng đã già, mà vì phẫn nộ… hay là sợ hãi?
- Lập tức di giá Ngũ Phượng lâu!
Đột nhiên Võ Tắc Thiên dường như tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên giao phó Vi Đoàn Nhi.
- Dạ!
Vi Đoàn Nhi vội chạy ra ngoài bình phong, dặn dò người lập tức chuẩn bị. Cô dặn dò xong vừa mới trở lại nội thất, Võ Tắc Thiên nói:
- Uyển Nhi đâu rồi, tốc tốc phái người đi Sử quán gọi Uyển Nhi đến Ngũ Phượng lâu có chuyện!
- Thời khắc nguy cấp, người đầu tiên Đại Gia nhớ đến vẫn là Uyển Nhi!
Vi Đoàn Nhi sinh lòng ghen tuông, nhưng không thể tránh được đành vội chạy ra ngoài truyền chỉ, Võ Tắc Thiên lại nói:
- Khoan đã, truyền chỉ: Tất cả các thị vệ giáp thành lập tức đến Ngũ Phượng lâu hộ giá! Còn nữa, lập tức phái người xuất cung, gọi Võ Du Nghi, Võ Du Kỵ tới Ngũ Phượng lâu kiến giá!
- Vâng!
Giọng điệu khẩn trương của Võ Tắc Thiên khiến Vi Đoàn Nhi cũng khẩn trương, vội vàng chạy đi truyền chỉ. Sau một hồi, thái giám cung nữ lần lượt đi vào, Võ Tắc Thiên vẫn còn thong dong trang điểm, bà mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, được người dìu lên bộ liễn, vội vàng rời khỏi tẩm cung, đi đến Ngũ Phượng lâu.
Ngũ Phượng lâu được xây dựng ở Thiên Môn, do Tuỳ Sướng đến xây dựng, lúc ấy gọi là cửa Ứng Thiên. Trước khi Võ Tắc Thiên xây dựng Minh Đường và Thiên Đường thì Thiên Môn là toà kiến trúc to lớn đồ sộ nhất của cung Lạc Dương, toà kiến trúc này hình “Lõm”, do cửa lầu, đoá lầu, khuyết lầu tạo thành, hạ bộ đài dài hai mươi trượng từ bắc đến nam, cửa thành cao hơn bát trượng, tường thành cao mười hai trượng, trên thành lại xây dựng lầu cửu gian trọng diêm chính, gọi là Ngũ Phượng lâu.
Là nơi cao lớn chắc chắn nhất trong toàn bộ cugng thành, có thể nói dễ thủ khó công, chỉ cần có khoảng một trăm người trên thành, thẻ thông hành trên dưới, cho dù thiên quân vạn mã, trước khi giết sạch dũng sĩ trên thành cũng không dễ công phá nó, cho nên chỗ an toàn mà Võ Tắc Thiên nghĩ đến trước tiên chính là đây.
Bà được tám tên Thái giám to béo mang đi, rất nhanh đã tiến đến Ngũ Phượng lâu.
Võ Tắc Thiên ngồi trên kiệu, những người đi theo kiệu cũng đang phập phồng lo sợ, trong lòng rất bất ổn, trên mặt đều không có huyết sắc.
Ở Xương Cốc trấn chỉ có một nhà trọ nhỏ, vì nơi này cách Dương Thành chỉ vài chục dặm, trừ phi bị lỡ độ đường, rất ít người sẽ nghỉ trọ lại đây. Chính cái nhà trọ này cũng chủ yếu là dựa vào bán rượu cho những khách qua đường nghỉ chân để kiếm chút tiền.
Vầng trăng sáng nơi chân trời đã treo lên ngọn cây. Lúc này chắc không còn khách đến nữa rồi, chưởng quầy uể oải ngáp dài, đang muốn đi vào nhà sau để nghỉ ngơi, thì từ xa chợt vọng tới tiếng vó ngựa gấp gáp, chợt thấy một con ngựa chạy nhanh tới rồi dừng trước cửa.
Chưởng quầy linh lợi hẳn lên, vội vàng chỉ bảo một tiểu nhị:
- Mau ra ngoài đón khách đi!
Ngựa đến trước nhà trọ thì dừng chân, một người từ trên ngựa phi xuống, động tác cực kỳ mạnh mẽ. Người này mặc đồ kỵ sĩ màu xanh, có hàm ria cá trê rất đẹp, là một người trẻ tuổi phong độ nhanh nhẹn.
- Dắt ngựa đi cho nó ăn một chút, phải dùng loại đậu thượng hạng, túi xách đưa vào phòng trọ của ta.
Người này dặn dò vậy rồi phe phẩy roi ngựa đi vào trong nhà trọ, cất cao giọng nói:
- Chưởng quầy, thu xếp cho ta một phòng trọ tốt nhất, chuẩn bị cho ta hai bàn tiệc rượu thượng hạng.
Điếm chủ sững ra, nói:
- Thưa quan khách, ngài nói là hai bàn tiệc rượu ư?
Người thanh niên khẽ mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, một bàn tinh tế một chút, nhưng lại không cần quá nhiều đồ ăn, đưa đến phòng ta. Còn bàn kia thì phải phong phú đầy đặn rồi bày ở trong phòng khách này, lát nữa ta còn có sáu vị huynh đệ nữa sẽ tới, ngươi có thể chuẩn bị trước phòng cho bọn họ.
Điếm chủ vừa nghe thấy còn có khách tới nữa, không khỏi mặt mày hớn hở, vội vàng đáp lời một tiếng, dặn nhà bếp chuẩn bị rượu thịt, rồi lại đích thân dẫn người thanh niên đến phòng khách. Một lát sau, bên ngoài nhà trọ lại rộn lên tiếng vó ngựa hỗn độn, quả nhiên có sáu người cưỡi ngựa phi tới.
Sáu người này đều là những người đàn ông tráng kiện khoảng hai, ba mươi tuổi. Những con ngựa của họ cũng đều là ngựa cực tốt, vừa nhìn là biết ngay đó là những chú ngựa khỏe mạnh có sức bền đường dài phi phàm, trước yên ngựa treo đao, sau yên ngựa có treo túi xách, giống như người thanh niên đến trước, họ đều là những lữ khách đường dài.
Chưởng quầy đã được người thanh niên kia dặn trước, vừa thấy sáu người tới, lập tức hớn hở ra đón. Trong số sáu người có một người trung niên tai to mặt lớn, phong thái điềm đạm bình thản, nhìn thấy con ngựa đang được cho ăn ở chuồng ngựa, liền nói với chưởng quầy:
- Chủ quán, chuẩn bị cho bọn ta mấy gian phòng hảo hạng, chuẩn bị thêm chút đồ ăn nữa!
Chủ quán xoa xoa tay cười nói:
- Các vị khách quan, sáu gian phòng hảo hạng đã chuẩn bị chu đáo cho các khách quan rồi, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi, các vị mau mau mời vào đi!
Người đàn ông trung niên kia dùng roi ngựa chỉ vào chủ quán, nói:
- Chưởng quầy như ngươi rất biết làm buôn bán đó, nói năng khách sáo mà cũng thân thiết, người không biết còn tưởng rằng ngươi chặt chém đó!
Chủ quán cười theo, nói:
- Tiểu lão nhân đâu có bản lĩnh như vậy, các vị khách quan chẳng phải có một vị bằng hữu tới trước rồi ư, chính là vị đó bảo cho tiểu lão nhân biết, bàn rượu thịt này cũng là vị khách đó chọn, vị đó còn nói rằng nhờ ơn các vị hộ tống từ Thiếu Hoa Sơn xuống tới đây, vô cùng cảm kích, bàn rượu thịt này là tấm lòng của vị ấy.
Sáu kỵ sĩ nghe xong, không khỏi nhìn nhau cười khổ, một người trong đó lẩm bẩm:
- Thì ra, hành tích của chúng ta sớm đã bị ả ta phát hiện rồi!
Trong phòng, người thanh niên râu trê kia nhẹ nhàng bóc hai chòm râu trên mặt, lại còn nghịch ngợm nhăn mặt quỷ trong gương rồi mới đứng dậy, bước đến chậu rửa tay, vốc nước nhẹ nhàng rửa sạch dung dịch trên mặt, dần dần lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp vui buồn lẫn lộn.
Hóa ra, vị thanh niên râu trê này chính là Thiên Ái Nô cải trang. Nàng mở túi, lấy ra một bộ áo bào tiện lợi để thay, quay lại ngồi xuống bên bàn. Trên bàn đã bày vài món ăn thanh đạm, còn có một vò rượu ngon. Thiên Ái Nô rót đầy một ly, tay nâng chén, cười ngọt ngào.
Trái tim của nàng nhỏ lắm, nên nàng chưa hề cho ai bước vào. Một khi đã cho ai đó bước vào thì sẽ nhét đầy hết luôn trái tim của nàng, không thể còn chỗ cho ai khác nữa. Từ khi nàng mở rộng lòng, gửi gắm tình cảm vào Dương Phàm, thì người con gái sống khép kín bao năm nay đã không còn có thể tự giải thoát mình được nữa rồi.
Yêu một người quá sâu đậm thì tim sẽ say.
Ngày mai là có thể được nhìn thấy chàng rồi. Vừa nghĩ tới đây, A Nô chưa uống mà đã say trước vì vui mừng…
***
Dương Phàm hôm nay đại thù đã báo xong, tâm nguyện được bù đắp, tất nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Hắn đã cố gắng hoàn thành trách nhiệm đối với người đã khuất. Sau này, hắn phải sống cho chính mình, sống vì người sống. Tháng ngày tương lai đối với hắn sẽ càng có ý nghĩa hơn. Hắn phải tạo dựng sự nghiệp, phải làm vẻ vang cửa nhà, phải không phụ tấm chân tình của Uyển Nhi, còn phải tìm lại a muội đã thất lạc hồi nhỏ, hắn có cảm giác khổ tận cam lai rồi (khổ cực đã qua, ngọt lành sẽ tới).
Đêm nay, Dương Phàm uống đến say mèm.
Lớn khôn đến thế này rồi, đây là lần đầu tiên Dương Phàm mở lòng, để mình thực sự say mèm một phen.
Tiểu Man cố hết sức đỡ Dương Phàm, chung chiêng đi vào trong phòng ngủ. Nàng không hề biết rằng khi một người uống say thì cơ thể lại nặng đến như vậy.
“Đêm nay để huynh ấy ngủ trên giường, ta trải đệm nằm đất là được rồi”.
Tiểu Man nghĩ thầm, đỡ Dương Phàm đi đến bên giường, cúi lưng xuống vừa định nhẹ nhằng đặt hắn nằm lên giường thì Dương Phàm đột nhiên cắm đầu xuống, Tiêu Man khẽ ‘ái chà’ một tiếng, bị hắn kéo theo, đứng không vững, lập tức ngã nhào vào lòng hắn.
Tiểu Man vừa thẹn vừa cuống, muốn thoát ra, nhưng một cánh tay của nàng bị Dương Phàm nằm đè lên, không rút ra được. Tiểu Man cố giằng ra, Dương Phàm dường như nằm thấy không thoải mái, đột nhiên lật người, co đùi lên rồi đáp tới vùng eo của Tiểu Man, quắp lấy nàng thật chặt.
Tiểu Man sợ ngây người, cả cơ thể nằm bất động như cây cung, không dám nhúc nhích.
Nàng hồi hộp nhìn Dương Phàm, hai má hắn đỏ hồng, ngủ ngáy o..o…, tiếng ngáy ngủ ngọt ngào vang lên, Tiểu Man dở khóc dở cười, cố gắng rút cánh tay ra mà không được. Nàng đảo mắt, rồi lại dùng sức đẩy đùi của Dương Phàm ra.
Bắp đùi của hắn thật to và khỏe. Tiểu Man phải mất nhiều sức thì cái đùi đang kẹp cứng ở eo nàng mới lỏng ra được chút xíu. Tiểu Man mừng thầm trong bụng, tiếp tục đẩy mạnh hơn, mắt đã nhìn thấy sắp đẩy được Dương Phàm nằm ngửa ra thì đột nhiên hắn lại bất mãn lẩm bẩm một tiếng rồi lật mạnh người.
“Bốp!”
Cái đùi to lớn kia lại kẹp về hông của nàng như cũ, đầu gối của hắn thúc vào lưng nàng, bàn tay to lớn của hắn thì hung hăng vỗ mạnh vào mông nàng.
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Lần này hai người càng áp sát vào nhau hơn. Tiểu Man nằm nghiêng trong lòng Dương Phàm với tư thế rất ám muội, cánh tay duy nhất được tự do kia cũng đã bị Dương Phàm nắm lấy. Tiểu Man vừa xấu hổ vừa tức giận cố giãy ra mà không được.
“A? Không ngờ còn đánh mình cơ đấy!”
Trải qua một trận cố gắng giãy dụa, cuối cùng vẫn không thể nào thoát ra được, Tiểu Man thở hồng hộc dừng lại, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra rằng vừa rồi mình rõ ràng không có ‘nổi điên!’.
Không ai hiểu rõ bản thân mình có tật gì bằng nàng, căn bệnh hành động sau luyện võ kia không phải nạn nhân đầu tiên của nàng. Hồi nhỏ nàng bị đưa tới Trường An, sau khi hầu hạ Công Tôn tiểu thư khoảng một năm rưỡi thì bị sư phụ của nàng ngắm trúng, trở thành một trong những ứng cử viên nữ thị vệ thân cận của Thái hậu.
Trong những năm tháng huấn luyện gian khổ, người so tài với nàng không chỉ có các sư tỷ sư muội mà còn có cả cao thủ võ nghệ được điều tới từ trong cung vệ. Chỉ cần có đàn ông chế phục nàng bằng các kỹ xảo va chạm xác thịt như nắm bắt vật lộn, có tiếp xúc với cơ thể nàng hơi mạnh một chút là nàng lập tức ‘nổi điên’.
Nàng sẽ lập tức bộc phát ra lực chiến đấu mạnh gần như gấp đôi, đánh cho đối phương mặt mũi bầm dập, hấp hối, cho đến khi không thể động đậy được nữa, đến nỗi sau này không có người đàn ông nào muốn so tài với nàng nữa.
Cho dù nàng cũng hiểu rõ rằng đối phương không hề có ác ý gì với nàng nhưng nàng không thể khống chế được mình.
Chương 327: Mê mẩn vòng tay của chàng
Bởi vậy, vào đêm động phòng hoa chúc, cho dù nàng cũng rất rõ yêu cầu của mình quả thực là quá vô lý nhưng nàng không thể không đề xuất. Nếu không Dương Phàm cố tình muốn động phòng với nàng thì rất có thể…, đêm động phòng của nàng chính là lúc nàng bắt đầu thủ tiết.
Thế mà, Tiểu Man lúc này lại kinh ngạc phát hiện ra rằng, cho dù Dương Phàm đè lên người nàng với tư thế ám muội như vậy, hầu như đè toàn bộ người hắn lên trên người nàng, nhưng nàng vẫn bình thường, nàng không hề tung một cước đá bay Dương Phàm ra, cũng không đánh gãy xương sườn hắn.
“Trời ơi! Ta…đã bình thường rồi ư?”
Tiểu Man kinh ngạc tự hỏi.
***
Sáng sớm, tiếng gà trống gáy ‘o o’ khiến Dương Phàm tỉnh giấc.
Đang đúng vào mùa hè, trời tang tảng sáng, tiếng chuông Tắc Thiên Môn còn chưa kêu, ánh sáng nhàn nhạt đã rọi vào khe cửa sổ.
Dương Phàm đã tỉnh nhưng không vội mở mắt ngay, đầu của hắn vẫn đang có cảm giác mới tỉnh lại sau cơn say bí tỉ, thực sự rất khó chịu. Tuy nhiên, cảm giác chiếc chăn gấm trơn bóng từ đầu ngón tay truyền lại lại vô cùng dễ chịu, nhẵn nhụi, trơn bóng, mềm mại, rắn chắc, đàn hồi rất tốt.
“Hả? Đàn hồi!”
Khi cảm giác này len lỏi vào tim hắn, Dương Phàm liền mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là một mái tóc dài đen mượt hơi rối, ngay dưới hàm của hắn. Ánh mắt quét xuống dưới chút nữa, váy áo xộc xệch trên người nàng, bị kéo căng ra để lộ cơ thể kiều diễm. Một bàn tay to lớn của Dương Phàm đang đặt trên cặp mông căng tròn của nàng.
Dương Phàm giật mình, hắn không dám động đậy, chỉ lặng lẽ nhích ngực ra, sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, bị bộ ngực của hắn che cho đỏ bừng, cặp mi dày chỉnh tề khép nhẹ trên đôi mắt đẹp. Tiểu Man đang ngủ say trong lòng hắn.
Dương Phàm không biết nên làm thế nào, hắn đang định lén lút phi tang chứng cứ khiếm nhã với người ta thì cơ thể của Tiểu Man đột nhiên động đậy, chắc là động tác của hắn đánh thức Tiểu Man. Dương Phàm vội vàng nằm lại gối, nhắm mắt, giả vờ đang ngủ say.
Nhưng ý thức của hắn đã tỉnh táo, tay hắn vẫn đặt trên mông của Tiểu Man, hắn có thể cảm thấy rất rõ sự đầy đặn, nở nang, rắn chắc, mềm mại và đàn hồi ở nơi đó.
Tiểu Man đã tỉnh, nàng không biết mình ngủ từ lúc nào, vừa tỉnh dậy mới phát hiện ra rằng một cánh tay của mình vẫn đang bị đè dưới người Dương Phàm, tê dại đến mức không còn cảm giác nữa, toàn bộ cơ thể nàng ngủ say mà cơ thể vẫn nằm nghiêng như cây cung, cả đêm không hề thay đổi tư thế.
Vừa nghĩ tới việc mình ngủ cả đêm dưới người Dương Phàm, Tiểu Man có chút thẹn thùng, đồng thời lại có cảm giác thật kỳ diệu. Đây là lần đầu tiên nàng ngủ cả đêm trong lòng người khác kể từ sau khi ngủ trong lòng của a huynh hồi còn nhỏ. Dường như nàng lại tìm lại được cảm giác yên ổn, bình thản đó.
Lặng lẽ mở mắt, thấy Dương Phàm vẫn đang ngủ ngon, Tiểu Man vội vàng rút cánh tay của mình ra.
“Cái người này, sao mà nặng thế cơ chứ!”
Tiểu Man loay hoay một lúc lâu vẫn không thể rút tay ra được, không ghìm được nàng càu nhàu một tiếng. Dương Phàm vẫn giả bộ ngủ, còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tiểu Man muốn thoát ra khỏi người hắn nên không khỏi có những cử động, hai người đều mặc quần áo mỏng mùa hè, Dương Phàm có thể cảm nhận rất rõ vòng eo của Tiểu Man đang vặn vẹo, cảm giác được sức sống thanh xuân phát ra từ cặp mông căng đang cố sức hẩy lên.
Cảm giác này đương nhiên rất hấp dẫn, Dương Phàm rất muốn hưởng thụ thêm nữa, nhưng vốn đã biết rõ mùi vị tình yêu ân ái, hắn chịu không nổi một thiếu nữ xinh đẹp vặn vẹo dưới người mình như vậy, bất giác hắn đã có phản ứng, nếu bị Tiểu Man phát hiện ra…
Dương Phàm hình như đã nghĩ tới kết cục thê thảm của mình, hắn quyết định lập tức lẩm bẩm nói mê một tiếng, Tiểu Man lập tức sợ tới mức không dám động đậy nữa, nàng vội vàng nhắm mắt, co người lại, giả vờ ngủ như một chú mèo con.
Dương Phàm lẩm bẩm một tiếng rồi trở mình, mặt hướng vào trong giường. Tiểu Man không để lỡ cơ hội rút tay ra, hai người phối hợp thực sự là không chê vào đâu được.
Tiểu Man rón rén bước xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra cánh tay bị đè cả đêm giờ tê dại đến mức không cử động được nữa.
Dương Phàm mặt hướng vào trong giường, đợi Tiểu Man rời khỏi để tránh cho hai người khỏi xấu hổ. Nhưng hắn đợi mãi vẫn không thấy tiếng mở cửa. Dương Phàm đang âm thầm kinh ngạc, không biết mình có nên ‘tỉnh lại’ vào lúc này không thì đột nhiên cảm thấy giường lún xuống, Tiểu Man dường như lại lén lút bò lên giường.
“Nàng muốn làm gì?”
Dương Phàm vừa ngáy, vừa tò mò suy đoán. Hắn cảm thấy hơi thở của Tiểu Man ở ngay bên tai. Dương Phàm hé mắt nhìn, thấy Tiểu Man lặng lẽ thò tay qua người hắn, vơ lấy bộ chăn đệm ở bên trong giường sau đó mới lặng lẽ trườn ra như một tên trộm.
Rất nhanh, Dương Phàm nghe thấy tiếng sột soạt từ trên sàn nhà truyền tới. Dương Phàm hiểu ra, vẻ mặt khổ sở dở khóc dở cười.
Tiểu Man trải xong chăn đệm, nhìn Dương Phàm vẫn đang ‘ngủ say’, mỉm cười thè lưỡi, kéo áo nằm xuống, nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng đắp lên người, Tiểu Man bỗng nhiên lại thấy hơi nhớ vòng tay của hắn.
‘Keng, keng, keng’
Tiếng chuông trên Tắc Thiên Môn vang lên khiến Dương Phàm và Tiểu Man ‘cùng tỉnh giấc’, hai người cười cười chào nhau:
- Chào buổi sáng…
Nụ cười của hai người dường như đều mang dư vị vui vẻ.
***
Gần đây triều đình nhiều chuyện, Võ Tắc Thiên thay đổi quy củ cách nhật thiết triều, chuyển sang họp triều hàng ngày, giờ cục diện chính trị vừa ổn định lại, liền khôi phục quy của cách nhật thiết triều như cũ.
Tả Võ Lâm Vệ của Dương Phàm từ chiều tối hôm qua đã thay gác cho Hữu Võ Lâm Vệ, hắn ít nhất có nửa tháng để nghỉ ngơi. Dương Phàm là quân nhân, đương nhiên không thể ngày nào cũng ở trong nhà, tuy nhiên trong khoảng thời gian này thực sự rất vất vả, hắn muốn xin nghỉ vài ngày cũng khá dễ dàng. Cấp trên trực tiếp của hắn chính là Dã Hô Lợi, sao có thể không tạo điều kiện cho hắn được.
Dương Phàm ăn sáng xong liền rời nhà đi tìm Triệu Du.
Lúc đầu khi hắn quen Triệu Du là vì thân phận tai mắt của Triệu Du, tuy sau này biết Triệu Du là tai mắt của Thẩm Mộc ở Lạc Dương, nhưng thân phận công khai của y vẫn là mật thám như cũ, Dương Phàm muốn tìm người đương nhiên phải tìm y giúp đỡ.
Dương Phàm vốn định trước khi hắn báo thù rửa hận sẽ không hề có dính dáng đến bất kỳ ai, lúc đó chưa bắt tay vào tìm kiếm Nữu Nữu, chính là vì lo trong quá trình báo thù sẽ sơ sẩy để lộ thân phận, ngược lại sẽ làm liên lụy đến a muội. Còn về sau này ngấm ngầm thề hẹn chung tình trọn đời với Uyển Nhi, và việc hoàng đế ban thưởng hôn nhân với Tiểu Man đều là những việc ngoài dự liệu của hắn.
Hiện giờ kẻ thù cuối cùng của hắn đã bị chém đầu, thì hắn có thể bắt tay vào đi tìm a muội được rồi.
Dương Phàm cho rằng tìm a muội không phải là việc quá khó, trong thiên hạ những người mang họ Công Tôn không nhiều, nhưng nhà chồng họ Bùi, nhà đẻ họ Công Tôn thì lại càng hiếm. Hơn nữa, người phụ nữ này được đô đốc Quảng Châu Lộ Nguyên Duệ coi như thượng khách, vậy thì nàng ắt phải rất có thân phận, người như vậy càng không có nhiều.
Những người quyền quý trong thiên hạ đa số tập trung ở Lạc Dương và Trường An. Dương Phàm dự tính nhờ Triệu Du huy động người của y tìm kiếm ở Lạc Dương trước. Nếu ở Lạc Dương không thấy thì sẽ nhờ Thẩm Mộc ở Trường An tìm kiếm ở đó. Thẩm Mộc có quan hệ thân thiết với các danh gia vọng tộc ở Trường An, nếu có hộ nào như vậy hoặc đã từng có hộ như vậy thì y nhất định có thể thăm dò được.
Nếu như vậy mà vẫn không tìm thấy thì chỉ còn cách dùng cáo thị tìm người dán khắp nơi. Tuy những danh gia vọng tộc kia sẽ không tới các hang cùng ngõ hẻm để xem những thứ này, nhưng đại đa số họ người hầu kẻ hạ nhiều như nước, trong đám người hầu đó ắt sẽ có người biết tới.
Triệu Du nghe nói Dương Phàm nhờ y tìm người giúp thì tất nhiên là nhận lời, sau khi hỏi Dương Phàm những manh mối mà hắn đã biết, Triệu Du liền lập tức thu xếp ngay. Lúc này, Thiên Ái Nô đã vào trong thành, đi tới phường Tu Văn để tìm Dương Phàm!
Chương 328: Tiểu ni cô.
Hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện. Nếu không muốn rời khỏi Lạc Dương thì ngoại trừ các chùa miếu lớn nhỏ và cảnh trí hai bên bờ sông Lạc Thủy ra, cũng chỉ có ba cái phường thị ở phía Bắc, Tây và Nam. Dương Phàm có cửa hàng ở chợ Nam, tới đó vừa lúc tiện cả việc công lẫn việc tư.
- Người khác mướn tiểu nhị làm việc trong điếm thích nhất là mướn người trung hậu thành thật, có cảm giác như có thể dựa vào những người đó mới yên tâm. Thiếp thì khác. Thiếp chuyên chọn những người khôn khéo lanh lợi, biết ăn nói.
Tiểu Man đi với Dương Phàm từ trong một cửa hàng đi ra vừa cười vừa nói:
- Một tên tiểu nhị khôn khéo lanh lợi dùng mới thuận buồm xuôi gió. Người khôn khéo thì không thành thật hay sao? Vậy chưa chắc. Còn nữa, chưởng quân có danh nghĩa cổ phần, không sợ y có lòng khác. Nếu có lòng gian thì cũng phải nể mặt nhưng người này. Mỗi tháng thiếp đều hoạch toán doanh thu, nếu bọn họ có thể kiếm nhiều tiền cho chúng ta, cho dù có lấy một chút mà mình vẫn được lợi thì thiếp vẫn mặc kệ. Đám quan lại trong triều chẳng phải vẫn thường xuyên nói trước mặt hoàng đế rằng: Nước trong quá sẽ không có cá. Việc buôn bán cũng như vậy.
Dương Phàm cười nói:
- Ừ! Chẳng trách người ta nói nàng là tiểu tham tiền. Vừa nhắc tới tiền là hai mắt sáng lên.
Tiểu Man quay sang hắn lè lưỡi cười nói:
- Ha ha! Trước đây người ta mới sợ nghèo.
Dương Phàm nhìn thấy nàng hoạt bát đáng yêu như vậy thì cảm thấy rất vui mừng. Hiện tại, hắn và tiểu Man ở với nhau càng lúc càng hòa hợp. Với cảnh tượng này so với khi hai người vừa mới thành thân đúng là không thể sánh nổi. Khi đó, cả hai chẳng khác nào bị tra tấn.
- Lang quân! Chàng xem, cái nhà này chính là cửa hàng mà thiếp vừa mới nhắc tới. Cái cửa hàng này vốn chuyên buôn bán tơ lụa. Chúng ta có một cửa hàng tơ lụa, chỉ có điều vị trí không tốt lắm. Thiếp định sửa sang lại chỗ này rồi chuyển cửa hàng tơ lụa sang đây, còn ở đó thì mở một cửa hàng vàng bạc.
Tiểu Man nói xong liền sóng vai đi cùng với Dương Phàm vào trong cái cửa hàng còn chưa trang trí xong.
Cách đó không xa, Thiên Ái Nô như không còn sức tựa vai vào cánh cửa Bác Cổ Trai . Hai hàng lệ từ từ rơi xuống bên má nàng.
Nàng bị kích động chạy tới phương Tu Văn, hỏi người ta vị trí của Dương Phàm. Nhưng không ngờ nàng nghe được không chỉ tin vui hắn được thăng chức Lang tướng mà còn được Hoàng đế tứ hôn, và Dương Phàm đón dâu.
Giây phút đó, a Nô như bị sét đánh. Nàng không biết mình làm thế nào rời khỏi phương Tu Văn. A Nô như người mất hồn, cố gắng nhớ địa chỉ của Dương Phàm. Vô tình, nàng đi tới phương Phúc Thiện, đứng trước của Dương phủ.
A Nô nhìn thấy Dương Phàm và vị tân nương của mình thân thiết đi ra khỏi cửa, cùng nhau tới chợ Nam. Nàng bám theo sau, nhìn hai người cười cười nói nói với nhau mà tâm hoàn toàn tan nát.
Khác với những người con gái khác, thưở nhỏ, Thiên Ái Nô bị người thân vất bỏ, khiến cho nàng không dám tin một ai, không dám thật lòng với bất kỳ người nào. Mãi cho tới khi nàng gặp được Dương Phàm, vô tình bị hắn thu hút. Vào thời điểm sinh tử, Dương Phàm dùng máu tươi cứu mình đã khiến cho nàng xiêu lòng.
Trái tim nàng đóng băng bao nhiêu năm. Một khi mở rộng cửa lòng, lại thấy người mình yêu tay trong tay với người khác đúng là chuyện khó khăn nhất đối với mình. Cho nên, nó chẳng khác nào khi nàng bị tổn thương. Nỗi đau khiến cho Thiên Ái Nô không thể nào chịu nổi.
Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, a Nô đứng dựa lưng vào cây cột mà rùng mình. Lòng của nàng như được ngâm trong hầm băng, không còn có lấy một chút ấm áp. Nàng trên đỉnh Hoa Sơn quyết tâm nhảy xuống tự sát, rồi tìm được đường sống trong chỗ chết, vất bỏ tất cả. Niềm tin duy nhất để nàng sống đó chính là người đàn ông mà nàng yêu.
Nếu như nói trước kia nàng chỉ đóng băng tình cảm của mình, không yêu bất kỳ ai, không tin tưởng thật sự người nào, tất nhiên không có hạnh phúc nhưng cũng chẳng đau khổ. Hiện tại, tâm của nàng giống như bị dao cứa mà rỉ máu. Đau! Đau quá.
Bác Cổ Trai phía sau lưng nàng được trang hoàng cổ kính. Cửa hàng đồ cổ cả ngày không có lấy một người khách cho nên hết sức lạnh lẽo. Vị đại sư ở đây đang dạy đệ tử chơi đàn tranh.
A Nô tinh thông âm luật, nên nghe được đó là bản Phân Phi yến. Phân Phi Yến? Nó giống hệt với tâm trạng của nàng vào lúc này. Tiếng đàn réo rắt như hòa cùng với trái tim đang rỉ máu của nàng.
Dương Phàm và tiểu Man từ trong cửa hàng còn chưa trang hoàng xong đi ra, cười cười nói nói đi về phía nay, Thiên Ái Nô vội vàng xoay người mà rời đi. Hai hàng lệ vẫn còn đọng đầy trong mắt, mặc dù rất đau nhưng Thiên Ái Nô vẫn không chịu cho lệ chảy xuống nữa.
Ngươi nói ngươi yêu ta, đó có phải là thật lòng hay không? Ta phải nghe ngươi nói.
Đúng! Ta yêu nàng! Dương Phàm yêu a Nô.
Vậy là được rồi. Chết có gì đáng sợ đâu...
Những lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhớ lại mà mỗi lời chẳng khác nào một con dao.
Thiên Ái Nô như chạy trốn khỏi chợ Nam. Nàng cố nén hai hàng nước mắt. Cho tới khi nàng bước ra khỏi chợ Nam, cuối cùng thì mới để cho lệ chảy. Yêu một người quá sâu, tâm sẽ say. Bị một người làm cho đau quá nhiều, tâm sẽ vỡ. Trái tim của a Nô đã bị vỡ thành từng mảnh.
..........
Võ Thừa Tự ngước đôi mắt lờ đờ lạnh lùng nhìn tên tâm phúc đang đứng trước mặt mà trầm giọng hỏi:
- Tĩnh công công nói như thế nào?
Tên tâm phúc nói:
- Tĩnh công công nói, ngày đó Địch Nhân Kiệt vào cung mật tấu. Sau đó Thiên Tử liền phong tỏa toàn thành, đồng thời cho đòi Lý Chiêu Đức vào gặp. Sau khi bàn bạc với Lý Chiêu Đức, thiên tử liền lập tức triệu Võ Du Nghi và Lai Tuấn Thần bắt Khâu Thần Tích và Chu Hưng.
Võ Thừa Tự hơi nhéo mắt lại mà nói:
- Địch Nhân Kiệt! Lý Chiêu Đức... - Y chợt trừng mắt hỏi to:
- Tĩnh công công có nói rằng bọn họ mật tấu gì với thiên tử làm cho thiên tử tức giận như vậy không?
Tên tâm phúc kia nói:
- Tĩnh công công không có nói. Ngài chỉ nói với tiểu nhân rằng khi Địch Nhân Kiệt mật tấu với Thiên tử, thiên tử đã cho tất cả mọi người ra ngoài. Ngay cả Thượng Quan đãi chế cũng tạm thời ra khỏi điện Vũ Thành. Cho nên không một ai biết lão bẩm báo gì với thiên tử.
Võ Thừa Tự cắn răng, cười lạnh nói:
- Ta chỉ biết rằng phá hỏng chuyện lớn của ta chắc chắn là đám người Địch Nhân Kiệt.
Y cúi đầu suy nghĩ một lát rồi khoát tay. Tên tâm phúc lên tiếng rồi lui ra. Võ Thừa Tự cầm chén rượu uống một hơi hết sạch rồi đặt thật mạnh cái chén lên mặt bàn mà nghiến răng nghiến lợi:
- Các ngươi nghĩ làm như vậy có thể độc bá triều đình? Hừ! Thiên hạ này cuối cùng cũng là của họ Võ chúng ta. Võ Thừa Tự ta cho dù có bị bãi chức Tể tướng, nhưng dậy cho các ngươi một bài học cũng dễ như trở bàn tay.
....
Tĩnh công công có thân hình béo mập rón rén đi tới bên cạnh Vi Đoàn Nhi rồi khoanh tay đứng lại.
Vi Đoàn Nhi soi gương trang điểm. Nàng mặc một bộ trang phục mỏng như cánh ve, bó sát bộ ngực sữa căng tròn với cái khe rất sâu. Chỉ cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được lột bỏ bộ trang phục đó ra, đập vào mắt sẽ là những đường cong quyến rũ.
Nàng qua gương nhìn thấy Tĩnh công công xuất hiện nhưng chỉ liếc mắt nhìn lão một cái rồi nói hết sức chậm rãi:
- Có chuyện gì?
Tĩnh công công khom người rồi cất cái giọng eo éo của mình trả lời:
- Không ngoài sự suy đoán của Đoàn Nhi tỷ tỷ. Quả nhiên là Ngụy Vương cho người tới hỏi xem ai dâng cáo trạng buộc tội y.
- A?
Vi Đoàn Nhi đảo đôi mắt đẹp rồi nói:
- Vậy ngươi nói thế nào?
Tĩnh công công cười bồi, nói:
- Tất nhiên là theo lời của Đoàn Nhi tỷ tỷ đã dặn.
Vi Đoàn Nhi cười khanh khách hơi liếc mắt nhìn lão một cái đưa tay tháo búi tóc xuống. Bất ngờ nàng xoay tay đâm thẳng vào mặt Tĩnh công công khiến cho lão trở tay không kịp. Kêu lên một tiếng đau đớn, gương mặt béo trắng lập tức thấm ra một giọt máu.
Tĩnh công công bưng mặt, kinh hoàng nhìn Vi Đoàn Nhi. Vi Đoàn Nhi cười lạnh, chửi mắng:
- Đúng là một tên vô dụng ngu xuẩn. Theo lời ta dặn cái gì? Ngươi biết đúng những điều đó hay chẳng lẽ ngươi còn biết điều gì khác?
Tĩnh công công luống cuống quỳ xuống đất, lết gối bước ôm lấy chân nàng mà nói:
- Dạ dạ! Nô tài ngu xuẩn, không có sự chỉ bảo của Đoàn Nhi tỷ tỷ. Nô tài chỉ thuật lại những gì mà mình nhìn thấy, không dám giấu Ngụy vương điều gì.
Vi Đoàn Nhi hừ một tiếng rồi nói hết sức chậm rãi:
- Ngươi biết là được rồi. Mở miệng ra cần phải để ý xung quanh. Cái gì được nói thì nói, cái gì không được thì đừng nói, tránh họa từ miệng mà ra.
Tĩnh công công vội vàng nói:
- Dạ dạ! Tỷ tỷ bảo nô tài há mồm thì nô tài há mồm. Tỷ tỷ bảo nô tài câm miệng thì nô tài câm miệng.
Vi Đoàn Nhi phì cười hơi liếc mắt nhìn lão một cái:
- Được rồi! Về phần Lương vương, ngươi trở về nhớ nói rõ cho y biết chúng ta đã giúp đỡ y.
- Dạ dạ! Nô tài biết.
- Ừ! Buổi tối hôm nay, bệ hạ cho đòi Thẩm thái y hầu hạ, không cần tới ta.
Tĩnh công công ngầm hiểu, vội vàng liếm liếm đầu môi, trơ mặt ra cười nói:
- Nô tài hiểu! Đêm nay nô tài sẽ hầu hạ tỷ tỷ chu đáo, để cho tỷ tỷ trở thành tiên tử, hưởng hết sự sung sướng.
Vi Đoàn Nhi nghiêm mặt nói:
- Cút đi cho xa. Ai cần cái thứ đàn ông vô dụng như ngươi?
...........
Thiên Ái Nô rời khỏi chợ Nam rồi như một người mất hồn đi theo một con đường, từ từ đi vào một khu rừng.
Trong nội thành phía Bắc của thành Lạc Dương là nơi phồn hoa nhất. Nội thành phía Nam thì hoang vắng nhất. Giá đất ở hai khu vực này có sự chênh lệch nhau rất nhiều. Ở thành Nam chủ yếu là đất hoang, cho nên phần lớn người sống ở đây là văn nhân thích sự yên tĩnh hay những người làm quan bị thất thế, hoặc những người thích thuê nhà rẻ. Giống như Địch Nhân Kiệt có địa vị cao như vậy nhưng vẫn chọn một tòa nhà ở đây.
Trời đất rộng lớn là thế nhưng chẳng có chỗ nào cho Thiên Ái Nô dung thân. Nàng còn có thể đi được tới đâu? Thiên Ái Nô dắt ngựa đi giữa rừng cây. Đột nhiên nàng dừng bước nhìn một thân cây cổ thụ. Đứng một lúc lâu, Thiên Ái Nô chợt sờ nhẹ vào thắt lưng của mình.
Bất chợt một tiếng chuông vang lên trong rừng. Mặc dù chỉ có một tiếng nhưng tiếng chuông du dương vang vọng mãi không dứt. A Nô chợt mất ý niệm tìm cái chết mà đi theo tiếng chuông.
Một lúc sau, nàng đi ra khỏi khu rừng. Phía trước mặt là một khu vực thoáng đãng có một bờ sông, bên cạnh có cái miếu thờ. Mặc dù cái miếu không to lắm nhưng cũng có ba phần với mái ngói cong vút. Thiên Ái Nô đi tới trước miếu ngẩng dầu lên nhìn thì thấy ba chữ: Tịnh Tâm Am.
Tịnh Tâm, Tịnh Tâm... Thiên Ái Nô lẩm bẩm hai tiếng rồi nở nụ cười giễu cợt sau đó buôn cương ngựa, chẳng thèm để ý xem nó đi về đâu còn nàng lững thững đi vào trong am.
Nơi này xây dựng hoàn toàn khác với chùa Bạch Mã hay Thiên Cung Tự. Trong Tĩnh Tâm am có một cái đình, một cái cầu nhỏ bắc ngang qua dòng nước. Ngay cả tòa bảo tháp bảy tầng cũng không cao lắm. Nhìn toàn cảnh nó có một vẻ đẹp dịu dàng như để cho nữ nhân tu hành.
Vào thời đầu Đường, do Đạo giáo thình hạnh, tôn thất Lý Đường lại lấy Đạo giáo làm đạo gốc, thờ phụng Lão Tử. Tôn đạo giáo làm quốc giáo. Do triều đình ủng hộ đạo giáo mạnh mẽ. Nữ đạo sĩ được cấp hai mươi mẫu ruộng. Cho nên nữ tử xuất gia làm đạo sĩ không lo đói rét. Còn phần lớn con gái nhà nghèo thì xuất gia hoặc làm đạo sĩ.
Đồng thời do nữ đạo sĩ không phải cạo đầu có thể ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn có người hầu, qua lại cũng có sự tự do. Cho nên đám cung nữ già, kỹ nữ hết thời, thậm chí một vài công chúa không muốn bị quản thúc, phi tần, cơ thiếp của quý tộc cũng nguyện ý làm nữ đạo sĩ. Thanh danh của nữ đạo sĩ càng lúc càng cao khiến cho một vài danh kỹ còn lấy thân phận đạo sĩ để nâng cao giá trị của mình.
Xét một cách tương đối thì nếu muốn xuất gia thực sự thì sẽ không chọn đạo môn. Vào thời này, xuất gia làm ni cô phần lớn là môn đệ thư hương, quan lại, hoặc là từ nhỏ chịu sự ảnh hưởng của người lớn đối với đạo Phật, hoặc vì chuyện tình ái, hoặc là sau khi trượng phu chết vì để thủ tiết mà xuất gia. Ngoài ra rất ít khi có thiếu nữ con nhà thường.
Bởi vì phần lớn ni cô thật lòng tu Phật. Hơn nữa gia thế của họ đều không tầm thường, nên cũng không phải lo tới chuyện cung phụng. Vì thế mà phần lớn nơi họ tu hành không có người tới dâng hương, còn có vẻ lạnh lẽo. Cho dù ngẫu nhiên có người tới dâng hương thì các nàng cũng chẳng để ý.
Thiên Ái Nô đi vào trong am, tại hành lang thi thoảng thấy có mấy ni cô đi qua. Nhìn thấy nàng, bọn họ cũng chẳng để ý. Thiên Ái Nô lững thững đi vào trong chính điện, chỉ thấy ở đó có thờ pho tượng Quan Âm đại sĩ đang đứng. Gương mặt của pho tượng hết sức hiền lành, tay cầm tịnh bình có cành dương liễu đang điềm tĩnh mỉm cười cúi xuống nhìn nàng.
Thiên Ái Nô đi tới, nhẹ nhàng quỳ xuống bồ đoàn, cúi lạy Quan Âm đại sĩ một lúc rồi đột nhiên rút đoản đao bên hông.
Soạt!
Mái tóc dài nhẹ nhàng rơi xuống đất...
.........
Chẳng biết từ lúc nào, một vị lão ni đột nhiên bước ra đại điện. Bất chợt, bà thấy một người con gái đang ăn mặc quần áo của người thường lại cạo đầu trọc lốc đang quỳ trước mặt Bồ Tát thì không khỏi kinh ngạc. Bà ta vội vàng bước tới nhìn mặt cô gái thấy không phải là ni cô trong am thì cảm thấy nghi hoặc:
- Thí chủ! Ngươi đang...
Thiên Ái Nô nhẹ nhàng đứng dậy nhìn bà ta cười rồi chắp tay lại nói nhỏ:
- Đệ tử a Nô, nguyện bỏ vinh hoa, cắt đứt tình yêu, đoạn lục dục, bỏ hết duyên nợ, nghiệp chướng trở thành đệ tử nhà Phật. Xin sư phụ chấp nhận.
Đại khái đây là lần đầu tiên bà ta thấy có một thiếu nữ xuất gia như vậy nên không khỏi ngây người.
Thiên Ái Nô ngày nào bây giờ đã biến thành một tiểu ni cô thờ phụng Phật.
Chương 329: Khó cả đôi đường.
Trên điện Vũ Thành, Võ Tắc Thiên nghiêng người nằm trên giường. Lan Ích Thanh và một tiểu cung nữ xinh xắn đang đứng ở bên cạnh phe phẩy cái quạ lông. Còn Thượng Quan Uyển Nhi đang khom người ngồi bên giường, đọc kỹ một bản tấu chương.
Gần đây, mắt của Võ Tắc Thiên không còn được như trước, hơn nữa rất dễ cảm thấy mệt. Nhất là qua sự tranh đấu của bên Tể tướng và Võ Tam Tư khiến cho không chỉ triều đình bị tổn thương mà ngay cả Võ Tắc Thiên cũng già đi nhiều.
Từ rất lâu, bà ta cảm thấy sức lực không còn được như trước nên nằm trên giường nghỉ ngơi còn Uyển Nhi thì cầm tấu chương đọc cho bà nghe. Uyển Nhi đọc tấu chương vốn đang lưu loát nhưng bất chợt giọng của nàng có phần ngập ngừng.
Đó là tấu chương của Ngự sử Cam Thanh Dương ở Ngự Sử đài. Trong tấu chương, vị Ngự sử nhằm vào trận phân tranh trước đó không lâu ở trong triều. Y nói, nguyên nhân của trận đấu tranh. Y cho rằng nếu hoàng đế không xử lý một cách hợp lý thì chuyện này sẽ tiếp tục xảy ra.
Vị ngự sử đó chẳng hề khách khí vạch rõ, đương kim Thái Tử là người không có đức hạnh. Thân là thái tử nhưng không có uy vọng cho mọi người phục. Mà nay Thiên tử đã già, để ổn định giang sơn xã tắc cần phải nhanh chóng chọn một người thích hợp làm Thái Tử, tránh cho trong triều, dân chúng bất an, trăm quan đấu đá nhau.
Võ Tắc Thiên luôn luôn không muốn mình già. Từ già đối với bà ta là một từ kiêng kị. Nếu ngày xưa có người dám nói vậy, Võ Tắc Thiên đã nổi giận từ lâu. Vị Ngự Sử này tuổi còn trẻ, ăn nói không kiêng nể, dám nói thẳng trong tấu chương là thiên tử già nua, không sống được lâu nữa. Uyển Nhi đọc tới đây cảm thấy sợ hãi. Nhưng nào ngờ, Võ Tắc Thiên nghe thấy vậy không ngờ không hề giận chỉ nói hết sức thản nhiên:
- Đọc tiếp! Trẫm đang nghe.
- Vâng!
Uyển Nhi cố lấy can đảm, tiếp tục đọc. Võ Tắc Thiên lẳng lẳng lắng nghe. Đợi cho tới khi Uyển Nhi đọc xong, cả đại điện hết sức yên tĩnh. Đám cung nga thái giám đều đứng nghiêm trang không nói gì. Lan Ích Thanh và tiểu cung nga vẫn phe phẩy cái quạt. Làn gió nhẹ làm cho mấy sợi tóc rủ xuống trán của Võ Tắc Thiên hơi lay động.
- Còn nữa không?
Âm thanh của Võ Tắc Thiên có chút buồn buồn. Võ Tắc Thiên vội vàng nói:
- Dạ không còn! Đây là bản tấu chương cuối cùng.
Võ Tắc Thiên ừ một tiếng rồi nói:
- Để đó đi. Trẫm mệt rồi, phải nghỉ ngơi một chút. Tất cả các ngươi ra đi.
- Vâng!
Uyển Nhi đứng dậy, nhẹ nhàng khoát tay. Đám cung nga, thái giám trong điện đều lui ra ngoài.
Uyển Nhi cầm lấy chỗ tấu chương cần Võ Tắc Thiên cho ý kiến lặng lẽ lui ra ngoài. Trong điện chỉ còn lại một mình Võ Tắc Thiên và hai người đang quạt. Mái tóc bạc trắng như sương của Võ Tắc Thiên vẫn phất phơ theo gió. Võ Tắc Thiên thở dài một tiếng đưa tay day trán.
Cả đời của bà ta sát phạt quyết đoán. Cho dù trong hoàn cảnh nào, không có bất cứ người nào, hay bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng tới quyết định của bà. Cũng không có chuyện gì hay ai làm bà ta phải do dự mãi không quyết định được.
Nhưng hiện tại, sau khi trở thành người thống trị cả một đất nước, bà ta lại trù trừ không quyết vấn đề Thái Tử.
Bà có bản lĩnh trở thành vị nữ hoàng đế đầu tiên từ xưa tới nay, nhưng lại không có cách để giải quyết chuyện hậu sự của mình.
Bà ta làm được chuyện mà tất cả những người phụ nữ từ trước tới giờ chưa bao giờ làm. Nhưng bà ta lại không có năng lực làm đảo lộn cái truyền thống trong cái xã hội nam quyền này.
Thiên hạ của bà ta đương nhiên là phải truyền cho con cháu của mình. Nhưng con cháu của bà ta lại thừa hưởng dòng máu của trượng phu. Mà trượng phu của bà ta cũng chính là vị hoàng đế có vương triều bị bà đảo lộn.
mà truyền giang sơn này cho con cháu họ Võ thì sao?
Mà trong đám người thân của họ Võ mặc dù có cháu của bà. Nhưng sau khi chết đi, con cháu của bà có còn tôn sùng tổ tiên nữa không?
Truyền cho con hay truyền cho cháu?
Về mặt tình cảm, nàng hận đám đại thần có khuynh hướng lập con của mình làm thái tử. Bởi vì cái giang sơn này là do bà ta trộm của trượng phu. Bà ta hiểu rõ, cho dù con của bà rất sợ mình, nhưng một khi dựng nó lên, trăm năm sau, con của bà chắc chắn sẽ trả lại giang sơn cho Lý Đường.
Vì vậy mà đối với đám đại thần có khuynh hướng đưa con bà lên làm thái tử, bà cảm thấy như cái loại phản mình, không trung thành. Người như vậy không thể dựa vào được.
Nhưng còn cháu? Cho dù bà có giỏi thế nào thì cũng là một người phụ nữ. Bà tin rằng có thế giới linh hồn. Mà người ở thế giới linh hồn rất cần con cháu hiến tế máu để ăn.
Lập con hay lập cháu?
Võ Tắc Thiên hiểu rõ. Chuyện quốc gia thiên hạ, người thừa kế giang sơn càng giữ được lâu mới tốt. Cho nên, việc lấy thiên hạ không chỉ vì mình mà còn vì vinh hoa phú quý của cả họ. Hiện tại, quan trọng nhất là người thừa kế của bà. Mặc dù bà còn chưa chết nhưng mọi từ từ dịch chuyển sự chú ý về phía người thừa kế.
Vì thế, sự chiến đấu của bọn họ càng lúc càng ác liệt.
Tuy nhiên bà ta đối với việc này cũng chẳng quan tâm. Bởi vì chính bản thân bà cũng bắt đầu cảm giác được mình thật sự già rồi. Bà đã đánh bại toàn bộ kẻ địch của mình nhưng chỉ có thời gian là bà không thể chiến thắng.
Lập con hay lập cháu?
Võ Tắc Thiên xoa mi tâm cảm thấy hết sức đau đầu.
- Đãi chế! Tả Lang tướng Dương Phàm của Võ Lâm Vệ chờ ngài đã lâu.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới quay về sử quán của mình thì một nữ quan liền bước tới bẩm báo. Vị nữ quan này tên là Thanh Thanh, cũng là một tâm phúc của Uyển Nhi. Gần đây, Võ Tắc Thiên không được khỏe như trước cho nên cái gánh đặt lên vai Uyển Nhi quá nặng. Mỗi ngày nàng đều phải xử lý rất nhiều chuyện. Cho nên Uyển Nhi điều mấy nữ quan tâm phúc tới giúp mình xử lý.
Trong sử quán, ngoại trừ mấy gian phòng ở ra còn lại là chỗ mà nàng và mấy nữ quan xử lý công việc. Trong chỗ ở của nàng được ngăn ra bởi một tấm bình phong thành một nơi nghỉ ngơi và tiếp khách.
- A!
Thượng Quan Uyển Nhi cảm ấy vui vẻ nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh:
- Do ta gọi tới. Chuyện phòng ngự trong cung có vài việc cần phải giao cho hắn. Mấy cái tấu chương này, bệ hạ đã cho phúc đáp. Ngươi cầm lấy, sau khi sửa xong thì chuyển cho Trung Thư.
- Vâng.
Thanh Thanh lên tiếng rồi đưa tay nhận lấy chồng tấu chương từ tay Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi cầm số tấu chương còn lại nhẹ nhàng đi về chỗ ở của mình.
Mở cửa ra, Thượng Quan Uyển Nhi lắc mình đi vào. Nàng hơi nhìn chỗ án thư, không ấy bóng dáng Dương Phàm thì ngẩn người ra.
Bất ngờ, một bàn tay đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy cái eo thon mà ghì chặt nàng vào ngực, đồng thời cửa phòng cũng bị đóng chặt.
- Lang quân...ư...
Thượng Quan Uyển Nhi mới quay mặt lại để nhìn gương mặt anh tuấn của Dương Phàm thì bị hắn hôn. Uyển Nhi chỉ kịp ừm một tiếng, đưa hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Đôi môi đào hé mở cho cái lưỡi thơm tho của nàng cuốn lấy lưỡi của Dương Phàm. Chồng tấu chương trong tay nàng rơi hết xuống đất mà chẳng thèm để ý.
Sau nụ hôn nồng nàn, Dương Phàm nhìn đôi môi thắm của Thượng Quan Uyển Nhi mà cười nói:
- Mấy ngày không gặp có nghĩ tới ta không?
- Không thèm nghĩ. - Uyển Nhi to tiếng phủ nhận:
- Mấy ngày nay chàng đi nào là chùa Bạch mã, phủ Lương Vương rồi gọi bằng hữu có lúc nào nghĩ tới người ta mà bắt người ta nghĩ tới chàng?
Dương Phàm bật cười, nói:
- Ôi! Uyển Nhi biết được phong phanh tung tích của ta sao? May là ta chỉ đi gặp vài vị bằng hữu chứ nếu đi lăng nhăng thì chắc là bị nàng bắt tại trận. Ha ha! Như thế mà còn bảo không nghĩ tới ta?
Uyển Nhi đỏ mặt, đấm vào ngực hắn một cái mà gắt lên:
- Không nghĩ.
Trong mấy ngày qua đúng là Dương Phàm rất bận. Ngoại trừ ngày đầu đi dạo chợ Nam với tiểu Man xem xét cửa hàng ra thì những ngày tiếp theo, hắn phải đảm bảo cho mấy chỗ như phủ Lương vương, chùa Bạch Mã. Đồng thời nhiều lần gặp gỡ với đám người Võ Tam Tư, Tiết Hoài Nghĩa, Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, Dã Hô Lợi, Ngụy Dũng.
Hôm nay Dương Phàm còn bớt thời gian tới gặp Triệu Du. Triệu Du đối đãi với hắn rất tốt. Còn cho người cửa mình rải ra để giúp Dương Phàm. Mặc dù hắn vẫn chưa tìm được nhà vị phu nhân họ Bùi kia.
Có điều Triệu Du cũng nghe được ở Trường An có một vị Công Tôn đại nương, họ của chồng là Bùi. Hiện giờ đang là đô úy. Cả hai vợ chồng đều tinh thông kiếm thuật. Với thân phận và địa vị của người đó, hoàn toàn phù hợp với những gì mà Dương Phàm miêu tả. Vì vậy mà y phái người tới Trường An xác nhận.
Nhận được tin này, Dương Phàm mới cảm thấy vui mừng. Dương Phàm cười nắm vai Uyển Nhi mà nói:
- Ta làm nhiều chuyện chẳng phải để cho một ngày ta có thể nắm tay Uyển Nhi hay sao?
Nói đúng tâm bệnh, Uyển Nhi liền cau mày nói đầy lo lắng:
- Lang quân! Uyển Nhi thấy bệ hạ ngày càng thất thường. Hôm nay có bản tấu chương, với tính tình trước đây của bệ hạ chắc chắn sẽ nổi giận. Tuy nhiên vừa rồi, bệ hạ lại thản nhiên như không.
Dương Phàm nói:
- Bệ hạ không nổi giận nữa chẳng lẽ lại không tốt?
Uyển Nhi lắc đầu nói:
- Người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Uyển Nhi phụng dưỡng bệ hạ mười năm biết rõ tính nết của bệ hạ. Thiếp thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Khi bệ hạ còn là Thái hậu thì còn đỡ. Nhưng từ khi lên làm hoàng đế, làm gì người khác cũng khó đoán được. Thiếp cảm thấy lo lắng... Chàng nói xem chúng ta thật sự có thể ở với nhau sao?
Dương Phàm nói đầy bất đắc dĩ:
- Người ta tới bảy mươi đã là gần đất xa trời. Vị bệ hạ của chúng ta còn sống được bao lâu nữa? Vốn ta cũng không đặt niềm tin vào bà ấy nữa.
Uyển Nhi cười khổ, nói:
- Bệ hạ còn chưa chết nhưng dường như mọi người đều thực hiện những việc như sau khi bệ hạ băng hà. Khó trách được... Lang quân! Chàng nói sau khi hoàng đế mới đăng cơ, chúng ta có thể sống cùng với nhau không?
Dương Phàm nói:
- Cho nên hiện tại ta mới cố gắng tranh thủ có được nhiều quyền lực hơn nữa. Cho dù uyển nhi của ta có là ánh trăng trên trời thì ta cũng phải hái nàng xuống. Nàng nói có đúng không?
Chương 330: Cung biến
Màn đêm như mực, trăng lưỡi liềm như móc câu, trên bầu trời có nhiều ngôi sao giống như ánh mắt của mỹ nhân, chợi loé chợt loé, hồn xiêu phách lạc.
Trong đêm hè, thời tiết ban ngày nóng bức đến nỗi muốn tiêu tan, có gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cung điện mang theo vẻ mát mẻ, khiến cho tinh thần của bọn thị vệ tuần tra ban đêm lo sợ. Mơ hồ trong gió có chút ẩm ướt, xem ra tối nay hoặc sáng mai sẽ có một cơn bão.
Cung điện huy hoàng lẫy lừng vào ban ngày, trong phút chốc bỗng giống như những con Cự Thú đang ngủ đông vào ban đêm, nhưng Minh đường và Thiên đường đồ sộ rộng rãi kia, mặc dù đang ban đêm nhưng vẫn nguy nga đứng sừng sững ở đó, mang theo khí thế khiến người ta vừa nhìn thấy thì trái tim mình như muốn quỳ xuống để cúng bái.
Bọn thị vệ trong cung đang mặc những bộ nhung phục đẹp rực rỡ, mang theo thanh trường đao, và lặng lẽ canh gác ở khắp nơi trong đêm khuya tĩnh lặng, trong bóng đêm chỉ còn vang lại tiếng bước chân rất nhỏ.
Phía trước là cung Thái tử.
Trong toà cung thành này chỉ có một người chủ, chính là đương kim Nữ Đế.
Chưa từng có người coi cung Thái Tử ra gì, ngay cả bọn thị vệ cũng không ngoại lệ, cung Thái Tử cũng là nơi bọn họ phải tuần tra hàng ngày, nhưng trong mắt bọn thị vệ, nơi này cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Lúc họ đi qua đây, thậm chí còn không có ý tôn kính bằng điện Võ Thành nơi làm việc hàng ngày của Hoàng Đế, mặc cho nơi đó ban đêm không có người. Người dẫn dắt là một Đội trưởng gọi là Diệp Trị Thu, Diệp Trị Thu thản nhiên nhìn lướt qua cung Thái Tử, tiếp đó y sẽ giống như những đêm kia, từ trước cửa tuỳ tiện mà bước đi chứ không có vào cái cung thành cao cao không một bóng ma, tiếp tục đi về phía trước và hoàn thành việc tuần tra phiên thứ nhất.
Nhưng y liếc nhìn lại thì bất chợt ngừng bước. Y ngạc nhiên phát hiện, trong đêm yên tĩnh này có một người đang đứng ở trước cung Thái Tử, khom người ghé vào và nhìn qua khe cửa. Diệp Trị Thu có chút giật mình, cầm chặt cây đao nói nhỏ:
- Ai vậy?
Y vừa nói vừa bước nhanh về phía trước. Người đang đứng ở cửa cung dường như đang hoảng sợ, liền bật dậy, quay đầu nhìn thoáng qua đây, sau đó chạy trốn ra ngoài như một con báo, dọc theo cái bóng trong cung thành, rất nhanh đã bỏ chạy rất xa.
- Đuổi theo! Phải bắt gã về!
Vừa thấy người nọ chạy thoát, Diệp Trị Thu lập tức cảnh giác, lập tức dặn dò kẻ dưới lập tức rất nhanh đã có vài tên cấp dưới đuổi theo.
Diệp Trị Thu vội đuổi tới trước cung Thái Tử, nhìn nhìn cây quạt cao lớn rắn chắc ở trước cửa cung, rồi đưa tay đẩy, cửa cung được đóng rất chặt, không hề đẩy được.
Cung cấm trong thời Đường Tống không có nghiêm khắc bằng thời Minh Thanh. Thời Minh Thanh ban đêm thì khoá cửa thành, cho dù trời sập xuống, khi nào trời còn chưa sáng thì tuyệt đối không mở cửa thành, cho dù có ai đến mật báo là có người nào đó đang tạo phản cũng chỉ có thể từ cái khe nhỏ ở cổng thành mà đưa tấu chương vào. Còn thời Đường Tống chỉ cần có sự đồng ý của Hoàng đế, cho dù buổi tối triệu kiến Đại thần cũng có thể vào cung.
Nhưng mà hiện giờ vai trò của vị Thái tử Đại Chu này đã có chỗ bất đồng, thân phận của cậu ta rất đặc thù, cậu ta biết rõ cậu ta chỉ là một Thái Tử do mẫu thân lập nên dùng để trấn an thiên hạ, rất nhiều người trong bộ tộc Võ thị đang ngấm ngầm để có được chức Thái Tử của cậu ta, cho nên xưa nay cậu ta vốn cẩn thận chặt chẽ, ban ngày nếu không có Hoàng đế chiếu mệnh tuyệt đối không bước ra cung Thái Tử nửa bước, ban đêm đóng chặt cửa cung, chắc chắn không có tình trạng tuỳ tớ ra ra vào vào, đây cũng chính là chỗ Diệp Trị Thu cảm thấy khả nghi nhất.
Hai bên cung Thái Tử có treo hai ngọn đèn, tuy rằng ngọn đèn không có sáng lắm nhưng vẫn có thể thấy rõ mặt đất đấy. Diệp Trị Thu đuổi đến trước cửa cung, đẩy cửa cung, cửa cung vững vàng không nhúc nhích, y lại đánh giá một chút thì chợt phát hiện dường như có thứ gì đó được kẹp ở khe giữa phía dưới.
Trong lòng Diệp Trị Thu hốt hoảng, khẩn trương xoay người cầm lấy vật kia, vừa xoay ra ngoài vừa kéo, không ngờ chính là một bức thư, Diệp Trị Thu liền nhìn nhìn qua phía ngọn đèn, trên bức thư bằng da cũng không có viết gì. Lúc này trong cửa cung có người ngáp một cái, miễn cưỡng hỏi:
- Ai vậy, đêm hôm khuya khoắt còn gọi cửa?
Diệp Trị Thu không nói gì liền đem bức thư cất vào ống tay áo, cất giọng nói:
- Thần đi tuần tra ngang qua đây nghỉ tạm, vô ý đụng phải cửa. Mạo phạm, mạo phạm, quý nhân rộng lượng đừng kinh động đến Thái Tử, thần không chịu nổi trách nhiệm đâu.
Bình thường Thái tử Vũ Đán rất khiêm tốn, trong cung này cậu ta không dám đắc tội với ai. Chủ tử cũng vậy, những người nội thị vệ hầu hạ bên cạnh cậu ta đương nhiên cũng không khỏi lo lắng, vừa nghe người ngoài nói là đội thị vệ tuần tra vào ban đêm, Thái giám bên trong xì xầm nói gì với nhau liền xoay người đi ra.
Lúc này bọn thị vệ đuổi theo thở hồng hộc chạy về, một trong số đó nói:
- Đội trưởng, người kia rất quen thuộc địa hình trong cung còn hơn chúng ta, chui tới chui lui vài cái liền bỏ chạy mất dạng. Chúng ta chưa bắt được gã!
Con mắt của Diệp Trị Thu có chút chuyển biến, chỉ bảo trợ thủ nói:
- Bọn người tiếp tục tuần tra, không cần lộ diện, ta lập tức vào trong cung bẩm báo!
Liếc mắt một cái liền nâng bộ ngực sữa của mình cao hơn một chút, không kiên nhẫn nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Diệp Trị Thu vội lấy bức thư trong tay áo ra nói:
- Diệp mỗ tuần tra ban đêm, khi đến cung Thái Tử thấy có người lén lút nhìn trộm trong cung, Diệp mỗ quát hỏi một tiếng, người nọ cả kinh chạy trốn mất rồi. Người nọ dường như rất quen thuộc địa hình trong cung, bỏ chạy cũng không biết đi đâu, trong cung có nhiều quan lớn, Diệp mỗ không tiện tìm kiếm khắp bốn phía cho nên đã mất tung tích của gã. Nhưng mà…
Diệp Trị Thu đưa bức thư ra trước mặt nói:
- Diệp mỗ ở trong khe cửa phát hiện ra đồ tốt này, không dám tự tiện xử lý, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là bẩm báo với mọi người mới được.
- Ừ?
Vi Đoàn Nhi nghe nói có hiện tượng lạ trước cung Thái Tử, sự kiên nhẫn ở trên mặt đã biến mất từ khi nghe y nói thế, lập tức khẩn trương đón lấy bức thư, vội lấy bút ra viết thư, nương theo ánh sáng của ngọn nến, nhìn kỹ một lần lập tức động dung nói:
- Phong thư này ngươi xem qua chưa?
Diệp Trị Thu nói:
- Diệp mỗ chưa từng xem qua!
Vi Đoàn Nhi nói:
- Được! Được! Ngươi chờ ở đây, ta lập tức đi gặp mọi người!
Vi Đoàn Nhi cầm lấy bức thư kia bước vội ra ngoài, mỗi một bước đi làm cho bộ ngực nảy lên nảy xuống, khiến Đội trưởng Diệp choáng váng cả đầu hoa cả mắt.
Võ Tắc Thiên đang ở trong phòng ngủ, chỉ thắp một cái nến trước bàn, cảnh trí hoa lệ rộng lớn đều bị mai một trong bóng đêm. Vi Đoàn Nhi nín thở đứng trước giường nhìn Võ Tắc Thiên ngồi trên giường. Võ Tắc Thiên dưới ánh đèn có vẻ già hơn so với ngày thường trang điểm với những món đồ trang sức, bộ dạng bây giờ hoàn toàn chính là một bà chị có tuổi.
Nhưng không có một bà chị tuổi già nào có được một khí thế như vậy, ánh nến đã khiến mặt mũi của bà tranh tối tranh sáng đem thân thể của bà rọi chiếu vào bức tường rộng lớn trong cung, huyễn hoá thành một người khổng lồ. Mặt mũi của bà đã già nua, bộ tóc cũng đã bạc trắng, nhưng trong ánh sáng mờ mịt kia, ánh mắt bà có vẻ sát khí uy phong rất nghiêm nghị không thể nhìn gần.
Vi Đoàn Nhi là người hầu hạ cuộc sống hàng ngày của bà, là thân cận nhất của bà so với bất kì kẻ nào và biết rõ vị Nữ Hoàng cao cao tại thượng này cũng giống như các cô gái bình thường, có mệt mỏi ốm yếu, có thất tình lục dục, còn giờ khắc này đây thấy cặp mắt tràn đầy sát khí không ngờ cũng thấp thỏm lo sợ trong lòng, thấp thỏm lo âu.
Nhưng tay của Võ Tắc Thiên không có kiên định như ánh mắt kiên định sung mãn đầy sát khí của bà, tay nàng đang hơi run run. Vi Đoàn Nhi hiểu rõ tuy rằng Nữ hoàng lớn tuổi nhưng tay chân của bà vẫn ổn định như trước, giờ phút này đôi tay hơi phát run khi nhặt giấy viết thư, chắc chắn không phải do tuổi nàng đã già, mà vì phẫn nộ… hay là sợ hãi?
- Lập tức di giá Ngũ Phượng lâu!
Đột nhiên Võ Tắc Thiên dường như tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên giao phó Vi Đoàn Nhi.
- Dạ!
Vi Đoàn Nhi vội chạy ra ngoài bình phong, dặn dò người lập tức chuẩn bị. Cô dặn dò xong vừa mới trở lại nội thất, Võ Tắc Thiên nói:
- Uyển Nhi đâu rồi, tốc tốc phái người đi Sử quán gọi Uyển Nhi đến Ngũ Phượng lâu có chuyện!
- Thời khắc nguy cấp, người đầu tiên Đại Gia nhớ đến vẫn là Uyển Nhi!
Vi Đoàn Nhi sinh lòng ghen tuông, nhưng không thể tránh được đành vội chạy ra ngoài truyền chỉ, Võ Tắc Thiên lại nói:
- Khoan đã, truyền chỉ: Tất cả các thị vệ giáp thành lập tức đến Ngũ Phượng lâu hộ giá! Còn nữa, lập tức phái người xuất cung, gọi Võ Du Nghi, Võ Du Kỵ tới Ngũ Phượng lâu kiến giá!
- Vâng!
Giọng điệu khẩn trương của Võ Tắc Thiên khiến Vi Đoàn Nhi cũng khẩn trương, vội vàng chạy đi truyền chỉ. Sau một hồi, thái giám cung nữ lần lượt đi vào, Võ Tắc Thiên vẫn còn thong dong trang điểm, bà mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, được người dìu lên bộ liễn, vội vàng rời khỏi tẩm cung, đi đến Ngũ Phượng lâu.
Ngũ Phượng lâu được xây dựng ở Thiên Môn, do Tuỳ Sướng đến xây dựng, lúc ấy gọi là cửa Ứng Thiên. Trước khi Võ Tắc Thiên xây dựng Minh Đường và Thiên Đường thì Thiên Môn là toà kiến trúc to lớn đồ sộ nhất của cung Lạc Dương, toà kiến trúc này hình “Lõm”, do cửa lầu, đoá lầu, khuyết lầu tạo thành, hạ bộ đài dài hai mươi trượng từ bắc đến nam, cửa thành cao hơn bát trượng, tường thành cao mười hai trượng, trên thành lại xây dựng lầu cửu gian trọng diêm chính, gọi là Ngũ Phượng lâu.
Là nơi cao lớn chắc chắn nhất trong toàn bộ cugng thành, có thể nói dễ thủ khó công, chỉ cần có khoảng một trăm người trên thành, thẻ thông hành trên dưới, cho dù thiên quân vạn mã, trước khi giết sạch dũng sĩ trên thành cũng không dễ công phá nó, cho nên chỗ an toàn mà Võ Tắc Thiên nghĩ đến trước tiên chính là đây.
Bà được tám tên Thái giám to béo mang đi, rất nhanh đã tiến đến Ngũ Phượng lâu.
Võ Tắc Thiên ngồi trên kiệu, những người đi theo kiệu cũng đang phập phồng lo sợ, trong lòng rất bất ổn, trên mặt đều không có huyết sắc.
/1071
|