Diêu Sùng mỉm cười nói:
- Ôn công, Trương công ở Kinh Châu hết thảy mạnh đều khỏe chứ?
Người được gọi là Ôn công nhìn sang Trương Giản Chi, tự cười nói:
- Mạnh Tướng tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn tai thính mắt tinh như cũ, thân thể khoẻ mạnh, một bữa cơm phải bằng hai bữa của lão phu.
Nói xong, hai người cùng cười to, tiếng cười vang vọng, Ôn công liền hơi hơi nghiêng thân, hạ giọng nói: - Lý Chiêu Đức từ chức, Nguyên Chi ngươi là người có hi vọng nhất trở thành một trong những nhân tuyển cho chức Tể tướng, đều có tiếng nói khá cao trên triều đình. Tuy nhiên, Trương công có nghĩ đến, Nguyên Chi hiện tại vẫn giữ chức Binh bộ, so với nhập vào Chính Sự Đường tác dụng lớn hơn. Lần này Dương mỗ vào kinh thành, cũng vì chuyện này mà đến!
Có mấy lời không cần nói cũng rõ ràng, Diêu Sùng đương nhiên hiểu được mục đích Trương Giản Chi đề nghị y ở lại Binh bộ. Nhưng chức Tể tướng, phải là một người có cả đời công lao sự nghiệp cao nhất, trừ phi ngươi là người trong hoàng thất, nếu không chắc gì đã được ngồi ở ghế Tể tướng, đó chính là đỉnh cao nhất nhân sinh của ngươi, sự hấp dẫn này không thể nói là không lớn.
Hiện giờ mục tiêu này đang ở ngay trước mắt, chỉ cần y nỗ lực cố gắng thì có thể leo lên, bảo y từ bỏ, thật không phải dễ dàng làm ra quyết định như vậy. Nhưng Diêu Sùng chỉ ngồi vuốt râu, trầm tư thời gian không đến một chén trà công phu, liền bỗng nhiên mở mắt, trong lòng có quyết định, ánh mắt trở nên sáng rõ hơn.
Y giọng điệu âm vang nói:
- Chức vị Tể tướng cố nhiên làm cho người ta hướng tới, ngay cả Võ Chiếu cũng ý thức được điều đó, , Võ thị chuyên quyền, ngang ngược, ngạo mạn không chịu nổi, nay Nữ Đế tại vị, mặc dù triều đình không yên tĩnh, nhưng thiên hạ miễn cưỡng coi như an ổn, nhưng một khi Nữ Đế quy thiên, quyền to rơi vào trong tay dòng họ Võ thị, đại loạn sẽ theo đó mà phát sinh, đế quốc sẽ sụp đổ cho trong khoảng khắc. Quốc gia không còn, chức Tể tướng này thì còn có chỗ nào ích lợi? Chức vị Binh Bộ Thị lang vừa có thể cứu quốc vừa có thể phục quốc, Diêu mỗ buông tha cho vị trí tể tướng, cũng không có gì đáng nói!
- Tốt!
Ôn công vỗ bàn khen ngợi:
- Lão phu biết, lòng Nguyên Chi luôn nghĩ cho người dân trong thiên hạ, nhất định sẽ đồng ý . Ngươi yên tâm, với kinh nghiệm lý lịch của ngươi trong triều đình, cùng với danh vọng trong dân gian, tiến vào Chính Sự Đường cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ có điều ngươi chậm tiến vào hai năm, lại có thể ở trong quân bồi dưỡng vô số người tài sau này có thể sử dụng, ngày sau nếu gặp đại biến, thì đó chính lược lượng riêng để chúng ta phục quốc!
Vị Ôn công trong miệng Diêu Sùng họ Dương tên Nguyên Diễm, tự là : Ôn, vốn là Trưởng sử Kinh Châu, cũng là bằng hữu cùng chung chí hướng với Trương Giản Chi. Lúc này đây Trương Giản Chi điều nhiệm làm Thứ sử Kinh Châu. Thì ra Thứ sử cũ của Kinh Châu, Trưởng sử và Biệt Giá lần lượt bị tiến hành điều động, Dương Nguyên Diễm cũng là vào mấy ngày gần đây mới phụng mệnh triệu hồi kinh. Vì thế, ông cùng với Trương Giản Chi mang theo cách nhìn về thời cuộcquay về cùng.
Dương Nguyên Diễm kích động rót một chén rượu đầy cho Diêu Sùng, nâng chén rượu của mình lên, xúc động nói:
- Nay vì cứu phục nghiệp lớn nhà Lý Đường, Nguyên Chi khẳng khái từ bỏ công danh tiền đồ của bản thân, Dương mỗ thay mặt cựu thần của Lý Đường, thay mặt sinh linh trong thiên hạ, mời người một ly!
- Mời rượu!
- Mời!
Một trang phủ đệ khác, trong một gian thư phòng khác cũng là hai người cùng ngồi, rượu và thức ăn đơn giản.
Chủ nhân mặc y phục thường, khuôn mặt thanh quắc, khí chất nho nhã, bề ngoài không đến sáu mươi , khí sắc vô cùng tốt, mặt mũi hồng hào. Lông mày của y đậm, nhưng đầu hai hàng lông mày rất rậm, ở giữa lại cực nhạt, cho đến đuôi lông mày thì lại rậm lên, khiến cho khí chất nho nhã nhã nhặn của y nhìn thoáng qua dẫn theo mấy phần sát khí.
Người này tên là Dương Tái Tư, sau khi đỗ Trung Minh Kinh Khoa Tiến Sĩ thì làm một võ quan, sau đó lại lên chức làm Viên Ngoại Lang, ở Lại bộ làm vài năm, chiến tích có chút nổi bật, nhất là người này khéo léo, giỏi về kết giao, rất nhanh được điều đến Loan Đài, ra sức chịu khổ, hiện giờ đã là một Loan Đài Thị Lang.
Cũng giống như Diêu Sùng, y cũng là sau khi Lý Chiêu Đức xuống đài, là một trong những vị tướng có tiếng nói cao trong quân, nhưng có Diêu Sùng là đối thủ cạnh tranh có lực lượng mạnh, cơ hội của y nhiều nhất chỉ có một nửa. Không thể tưởng được là hôm nay có người đến nhà thăm hỏi, là mang tới một tin tức tốt đẹp: Bọn họ nguyện ý đề cử Dương Tái Tư làm Tể tướng.”
Người tới chỉ có một, nhưng cũng là đại biểu cho một nhóm người, một đám người này đều là là quan viên không có quan điểm rõ ràng rõ ràng, quyền không nặng nhưng chức cao, tiếng nói trong triều vẫn rất có tác dụng. Đối với những người này mà nói, duy trì trung lập cũng không hẳn là một loại đạo làm quan bo bo giữ mình, cho nên, Dương Tái Tư nhất thời muốn làm rõ bọn họ giúp mình như thế rốt cuộc là muốn nhận được sự hồi báo như thế nào. Đối phương không nói ra bọn họ muốn hồi báo gì, Dương Tái Tư già đời giảo hoạt cũng không dễ dàng nhận sự trợ giúp của bọn hắn.
Dương Tái Tư đem tay vân vê chòm râu, thu lại tươi cười, nghiêm nghị hỏi:
- Người quang minh không nói lời mờ ám, chư quân chịu vì Dương mỗ ra mưu lược như thế, lại không biết muốn thứ gì ở Dương mỗ?
- Rất đơn giản, làm một chuyện, giúp một người!
Người tới mỉm cười, trong phòng chỉ đốt một chiếc đèn, lại đặt ở phía sau của hắn, cho nên dung nhan của hắn bị dấu sau ánh đèn , có loại hương vị thần bí:
- Dương huynh rõ ràng, việc tuyển quan tại Nam Cương bị bêu xấu, mặt mũi bệ hạ bị mất hết. Như thế nào để có thể thuận lợi giải quyết việc này, liên quan đến mặt mũi của bệ hạ, cũng liên quan đến thể diện của triều đình.
Nếu Dương huynh ngồi lên vị trí Tể tướng, quan mới nhận chức này như lửa cháy, bất kể như thế nào cũng muốn phải lập ra công trạng. Đến lúc đó, còn có chuyện gì so với thuận lợi giải quyết việc ở Nam Cương, càng có thể chứng minh được năng lực và sự quyết đoán của Dương huynh đúng không?
Người tới khe khẽ thở dài, lại nói:
- Dương huynh cũng biết, Triệu Càn lần này dâng tấu sớ buộc tội, buộc tội chính là Dương Phàm, nhưng sau lưng lại liên quan đến Lương Vương, bệ hạ không dễ xử lý. Triệu Càn buộc tội chỉ là một mình Dương Phàm, nhưng từng sự kiện, đều là bê bối của quan viên triều đình, nếu nhất nhất truy cứu tới, còn không biết phải liên lụy bao nhiêu người, uy tín của triều đình sẽ mất sạch không còn chút gì.
Bởi vậy, việc này chỉ thích hợp cao cao đặt lên, nhẹ nhàng buông xuống, quan trọng là ... Như thế nào mau chóng xuất ra một phần danh sách quan viên khiến cho khắp nơi đều hài lòng, cứ như vậy, mọi người sẽ không đi quan tâm phần danh sách kia đến cùng là có bao nhiêu vấn đề, Hoàng đế đã hài lòng, bách quan lại yên tâm, danh vọng của Dương huynh ... cũng thành công rồi!
Người nọ khẽ mỉm cười, nói:
- Lúc này có người ra mặt chủ trì đại cục, thượng hợp thánh ý, hạ hợp đủ tâm của bách quan, thiên thời địa lợi nhân hoà, mọi thứ đầy đủ hết, đối với Dương huynh mà nói, đó là một cơ hội tốt khó có được nha.
- Ôn công, Trương công ở Kinh Châu hết thảy mạnh đều khỏe chứ?
Người được gọi là Ôn công nhìn sang Trương Giản Chi, tự cười nói:
- Mạnh Tướng tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn tai thính mắt tinh như cũ, thân thể khoẻ mạnh, một bữa cơm phải bằng hai bữa của lão phu.
Nói xong, hai người cùng cười to, tiếng cười vang vọng, Ôn công liền hơi hơi nghiêng thân, hạ giọng nói: - Lý Chiêu Đức từ chức, Nguyên Chi ngươi là người có hi vọng nhất trở thành một trong những nhân tuyển cho chức Tể tướng, đều có tiếng nói khá cao trên triều đình. Tuy nhiên, Trương công có nghĩ đến, Nguyên Chi hiện tại vẫn giữ chức Binh bộ, so với nhập vào Chính Sự Đường tác dụng lớn hơn. Lần này Dương mỗ vào kinh thành, cũng vì chuyện này mà đến!
Có mấy lời không cần nói cũng rõ ràng, Diêu Sùng đương nhiên hiểu được mục đích Trương Giản Chi đề nghị y ở lại Binh bộ. Nhưng chức Tể tướng, phải là một người có cả đời công lao sự nghiệp cao nhất, trừ phi ngươi là người trong hoàng thất, nếu không chắc gì đã được ngồi ở ghế Tể tướng, đó chính là đỉnh cao nhất nhân sinh của ngươi, sự hấp dẫn này không thể nói là không lớn.
Hiện giờ mục tiêu này đang ở ngay trước mắt, chỉ cần y nỗ lực cố gắng thì có thể leo lên, bảo y từ bỏ, thật không phải dễ dàng làm ra quyết định như vậy. Nhưng Diêu Sùng chỉ ngồi vuốt râu, trầm tư thời gian không đến một chén trà công phu, liền bỗng nhiên mở mắt, trong lòng có quyết định, ánh mắt trở nên sáng rõ hơn.
Y giọng điệu âm vang nói:
- Chức vị Tể tướng cố nhiên làm cho người ta hướng tới, ngay cả Võ Chiếu cũng ý thức được điều đó, , Võ thị chuyên quyền, ngang ngược, ngạo mạn không chịu nổi, nay Nữ Đế tại vị, mặc dù triều đình không yên tĩnh, nhưng thiên hạ miễn cưỡng coi như an ổn, nhưng một khi Nữ Đế quy thiên, quyền to rơi vào trong tay dòng họ Võ thị, đại loạn sẽ theo đó mà phát sinh, đế quốc sẽ sụp đổ cho trong khoảng khắc. Quốc gia không còn, chức Tể tướng này thì còn có chỗ nào ích lợi? Chức vị Binh Bộ Thị lang vừa có thể cứu quốc vừa có thể phục quốc, Diêu mỗ buông tha cho vị trí tể tướng, cũng không có gì đáng nói!
- Tốt!
Ôn công vỗ bàn khen ngợi:
- Lão phu biết, lòng Nguyên Chi luôn nghĩ cho người dân trong thiên hạ, nhất định sẽ đồng ý . Ngươi yên tâm, với kinh nghiệm lý lịch của ngươi trong triều đình, cùng với danh vọng trong dân gian, tiến vào Chính Sự Đường cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ có điều ngươi chậm tiến vào hai năm, lại có thể ở trong quân bồi dưỡng vô số người tài sau này có thể sử dụng, ngày sau nếu gặp đại biến, thì đó chính lược lượng riêng để chúng ta phục quốc!
Vị Ôn công trong miệng Diêu Sùng họ Dương tên Nguyên Diễm, tự là : Ôn, vốn là Trưởng sử Kinh Châu, cũng là bằng hữu cùng chung chí hướng với Trương Giản Chi. Lúc này đây Trương Giản Chi điều nhiệm làm Thứ sử Kinh Châu. Thì ra Thứ sử cũ của Kinh Châu, Trưởng sử và Biệt Giá lần lượt bị tiến hành điều động, Dương Nguyên Diễm cũng là vào mấy ngày gần đây mới phụng mệnh triệu hồi kinh. Vì thế, ông cùng với Trương Giản Chi mang theo cách nhìn về thời cuộcquay về cùng.
Dương Nguyên Diễm kích động rót một chén rượu đầy cho Diêu Sùng, nâng chén rượu của mình lên, xúc động nói:
- Nay vì cứu phục nghiệp lớn nhà Lý Đường, Nguyên Chi khẳng khái từ bỏ công danh tiền đồ của bản thân, Dương mỗ thay mặt cựu thần của Lý Đường, thay mặt sinh linh trong thiên hạ, mời người một ly!
- Mời rượu!
- Mời!
Một trang phủ đệ khác, trong một gian thư phòng khác cũng là hai người cùng ngồi, rượu và thức ăn đơn giản.
Chủ nhân mặc y phục thường, khuôn mặt thanh quắc, khí chất nho nhã, bề ngoài không đến sáu mươi , khí sắc vô cùng tốt, mặt mũi hồng hào. Lông mày của y đậm, nhưng đầu hai hàng lông mày rất rậm, ở giữa lại cực nhạt, cho đến đuôi lông mày thì lại rậm lên, khiến cho khí chất nho nhã nhã nhặn của y nhìn thoáng qua dẫn theo mấy phần sát khí.
Người này tên là Dương Tái Tư, sau khi đỗ Trung Minh Kinh Khoa Tiến Sĩ thì làm một võ quan, sau đó lại lên chức làm Viên Ngoại Lang, ở Lại bộ làm vài năm, chiến tích có chút nổi bật, nhất là người này khéo léo, giỏi về kết giao, rất nhanh được điều đến Loan Đài, ra sức chịu khổ, hiện giờ đã là một Loan Đài Thị Lang.
Cũng giống như Diêu Sùng, y cũng là sau khi Lý Chiêu Đức xuống đài, là một trong những vị tướng có tiếng nói cao trong quân, nhưng có Diêu Sùng là đối thủ cạnh tranh có lực lượng mạnh, cơ hội của y nhiều nhất chỉ có một nửa. Không thể tưởng được là hôm nay có người đến nhà thăm hỏi, là mang tới một tin tức tốt đẹp: Bọn họ nguyện ý đề cử Dương Tái Tư làm Tể tướng.”
Người tới chỉ có một, nhưng cũng là đại biểu cho một nhóm người, một đám người này đều là là quan viên không có quan điểm rõ ràng rõ ràng, quyền không nặng nhưng chức cao, tiếng nói trong triều vẫn rất có tác dụng. Đối với những người này mà nói, duy trì trung lập cũng không hẳn là một loại đạo làm quan bo bo giữ mình, cho nên, Dương Tái Tư nhất thời muốn làm rõ bọn họ giúp mình như thế rốt cuộc là muốn nhận được sự hồi báo như thế nào. Đối phương không nói ra bọn họ muốn hồi báo gì, Dương Tái Tư già đời giảo hoạt cũng không dễ dàng nhận sự trợ giúp của bọn hắn.
Dương Tái Tư đem tay vân vê chòm râu, thu lại tươi cười, nghiêm nghị hỏi:
- Người quang minh không nói lời mờ ám, chư quân chịu vì Dương mỗ ra mưu lược như thế, lại không biết muốn thứ gì ở Dương mỗ?
- Rất đơn giản, làm một chuyện, giúp một người!
Người tới mỉm cười, trong phòng chỉ đốt một chiếc đèn, lại đặt ở phía sau của hắn, cho nên dung nhan của hắn bị dấu sau ánh đèn , có loại hương vị thần bí:
- Dương huynh rõ ràng, việc tuyển quan tại Nam Cương bị bêu xấu, mặt mũi bệ hạ bị mất hết. Như thế nào để có thể thuận lợi giải quyết việc này, liên quan đến mặt mũi của bệ hạ, cũng liên quan đến thể diện của triều đình.
Nếu Dương huynh ngồi lên vị trí Tể tướng, quan mới nhận chức này như lửa cháy, bất kể như thế nào cũng muốn phải lập ra công trạng. Đến lúc đó, còn có chuyện gì so với thuận lợi giải quyết việc ở Nam Cương, càng có thể chứng minh được năng lực và sự quyết đoán của Dương huynh đúng không?
Người tới khe khẽ thở dài, lại nói:
- Dương huynh cũng biết, Triệu Càn lần này dâng tấu sớ buộc tội, buộc tội chính là Dương Phàm, nhưng sau lưng lại liên quan đến Lương Vương, bệ hạ không dễ xử lý. Triệu Càn buộc tội chỉ là một mình Dương Phàm, nhưng từng sự kiện, đều là bê bối của quan viên triều đình, nếu nhất nhất truy cứu tới, còn không biết phải liên lụy bao nhiêu người, uy tín của triều đình sẽ mất sạch không còn chút gì.
Bởi vậy, việc này chỉ thích hợp cao cao đặt lên, nhẹ nhàng buông xuống, quan trọng là ... Như thế nào mau chóng xuất ra một phần danh sách quan viên khiến cho khắp nơi đều hài lòng, cứ như vậy, mọi người sẽ không đi quan tâm phần danh sách kia đến cùng là có bao nhiêu vấn đề, Hoàng đế đã hài lòng, bách quan lại yên tâm, danh vọng của Dương huynh ... cũng thành công rồi!
Người nọ khẽ mỉm cười, nói:
- Lúc này có người ra mặt chủ trì đại cục, thượng hợp thánh ý, hạ hợp đủ tâm của bách quan, thiên thời địa lợi nhân hoà, mọi thứ đầy đủ hết, đối với Dương huynh mà nói, đó là một cơ hội tốt khó có được nha.
/1071
|