Đao kiếm mâu thương cắm trên thi thể còn nhiều hơn cả cỏ dại mọc đầy vùng quê, chiến mã vô chủ nhuộm đầy máu lẻ loi đi trên thảo nguyên, trong đống thi hài, thỉnh thoảng sẽ có chiến sĩ cả người đầy máu đen bò lên, loạng choạng lảo đảo đứng lên, không phải là bụng bị đâm xuyên thủng thì cũng cụt tay cụt chân, chậm chạp giãy dụa giống như một khối cương thi.
Có hai người đi qua nơi này tựa như bị cảnh thi thể vô cùng vô tận làm cho hoảng sợ choáng váng, một người trong đó dắt ngựa, nện bước chân cứng ngắc, nặng nề, chỉ đi được vài bước, chân lại mềm nhũn, ngã xuống đất, người đàn ông áo xanh kia vội vàng kéo hắn lên.
Người đàn ông gầy và người đàn ông đỡ lấy hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn xác chết khắp chiến trường, sắc mặt cả hai đều tái nhợt, người đàn ông có hai nốt ruồi to bằng đậu tương ở trên má bất an nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Tông chủ võ công cao cường, hắn...sẽ bình yên vô sự.
Rất kỳ lạ, người đàn ông tướng mạo xấu xí như vậy lại nói với giọng nữ rất dễ nghe.
- Không...không đâu, dù võ công cao đến đâu, nhưng ở trong thiên quân vạn mã...cũng vô dụng thôi.
Người đàn ông hai má gầy gầy run giọng nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói hết, trong đôi mắt trong suốt của hắn có ánh lệ.
Hai người kia, chính là Thiên Ái Nô và Cổ Trúc Đình.
Thiên Ái Nô năn nỉ Tiểu Man vài ngày, để cô ấy đồng ý cho mình đi. Thật ra a Nô có thể không từ mà biệt, nhưng nàng không muốn làm như vậy. Nàng là một nữ tử rất thông minh, nàng biết rằng mình sống chung cùng Tiểu Man như tỷ muội, duy trì quan hệ thân thiết, thì gia đình này thật sự hòa thuận vui vẻ.
Lúc Dương Phàm gần đi, đã giao nhà này cho Tiểu Man, với tính tình Tiểu Man, nếu nàng cô ý độc hành, tất nhiên Tiểu Man cũng không ngăn cản được, nhưng như vậy quan hệ giữa hai người khó tránh khỏi nảy sinh sự ngăn cách.
Có đôi khi, thủy hỏa bất dung, chính là từ một chút hiềm khích mà sẽ phát triển thành sự ngăn cách.
Quan hệ chính là bánh răng, lúc nào cũng cần bảo dưỡng trơn trượt.
Đợi sau khi Tiểu Man đồng ý rồi, Cổ Trúc Đình lập tức thông qua Thừa Tự Đường tra rõ nơi đội ngũ của Dương Phàm sẽ đến, sau đó hai người cùng khởi hành đến đó. Không thể ngờ, khi các nàng chạy tới nơi, chỉ thấy khắp nơi toàn là tử thi, tử thi vô cùng vô tận, dường như nơi này chính là Tu La Địa Ngục.
Cổ Trúc Đình thấy a Nô thần sắc tuyệt vọng, không khỏi nhíu mày, nói:
- A Nô, hơn mười vạn đại quân không có khả năng đều bị giết sạch, trên đường chúng ta tới đây, chẳng phải vẫn thấy nhóm bại binh đó sao? Ngươi xem, nếu nơi này vẫn còn người sống, chắc chắn Tông Chủ không thể chết trận mà vẫn còn sống, ngươi đừng tự hù dọa mình có được không?
A Nô mở to mắt, lẩm bẩm:
- Đúng vậy, chỉ cần không tìm thấy thi thể của huynh ấy, thì huynh ấy chưa chết, có lẽ...có lẽ huynh ấy còn sống?
A Nô bỗng nhiên đứng lên, giãy ra khỏi tay Cổ Trúc Đình, vội vàng chạy về phía trước, nơi có vô số thi thể để kiểm tra.
Cổ Trúc Đình lắc đầu liên tục, kéo nàng lại, quát:
- A Nô, ngươi đang làm gì đó?
A Nô lo lắng nói:
- Cổ sư, thầy mau giúp ta, hai hai người chúng ta cùng nhau tìm một chút!
Cổ Trúc Đình giữ chặt tay nàng lại, lạnh lùng nói:
- A Nô, ngươi tỉnh táo đi, như vậy không phải là cách. Nơi này khoảng chừng mấy vạn cỗ thi thể, hai người chúng ta sao có thể tra tìm cho hết? Còn nữa, nơi này đã chết nhiều người như vậy, triều đình rất nhanh sẽ cho người tới giải quyết tốt hậu quả, đến lúc đó chúng ta vẫn còn ở đây, vậy phải giải thích thân phận của mình với bọn họ thế nào đây?
A Nô hồn bay phách lạc, nói:
- Vậy thầy nói xem phải làm sao bây giờ, chúng ta làm sao tìm được huynh ấy đây?
A Nô xiết chặt cánh tay của Cổ Trúc Đình, làm Cổ Trúc Đình mơ hồ đau nhức.
Cổ Trúc Đình lật tay cầm lại tay a Nô, dịu dàng nói:
- Dựa vào hai người chúng ta, mặc kệ tông chủ sống hay chết, chúng ta đều khó có khả năng tìm được hắn! A Nô, ngươi hãy nghe ta, cách nơi này gần nhất chính là thành Thiên Kim Dã. Chúng ta hãy đến đó, thi thể của các tướng sĩ này, tám chín phần sẽ phải phát động dân quân trong thành đến xử lý đấy, hẳn là có tin tức, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất để đến đó nghe ngóng.
Đúng rồi! Chúng ta có thể đổi một thân phận, dùng thân phận phú thương qua đường, làm việc thiện cho các tướng sĩ, cử hành “Đồ bì” cho bọn họ, nhiều thi thể của các tướng sĩ như vậy không thể nào vận chuyển trở về được, chỉ có thể hoả táng, sau đó đem tro cốt chở về quê hương của bọn họ.
Hai mắt a Nô sáng lên:
- Đúng rồi, trừ phi là Đại tướng quân, mới có thể được trang bị quan tài, đem thi thể trở về kinh thành, những người khác chỉ có thể hỏa táng ngay tại chỗ, thân phận của mỗi người đương nhiên là phải xác nhận trước, di vật cũng phải đưa về theo, chúng ta có thể bởi vậy mà xác nhận được từng cỗ thi thể.
Cổ Trúc Đình nói:
- Đúng vậy, chúng ta làm việc thiện này, quan địa phương và quân đội sẽ cần phối hợp đấy, chúng ta có thể từ chỗ bọn họ để tìm hiểu thêm nhiều tin tức nữa. Nếu trong số người chết không có Tông chủ, vậy thì tức là Tông chủ còn sống, nói không chừng đợi chúng ta làm việc thiện xong, thì sẽ nghe được tin tức của Tông chủ.
A Nô mỉm cười, không kìm nổi sự nôn nóng, nói:
- Đi, chúng ta lập tức đi thành Thiên Kim Dã!
***
Dùng thân cây làm cột, cành lá xanh mượt làm lều vải đơn sơ, Lý Tận Trung mở áo, lưng trần nằm lên đồng cỏ xanh mềm mại, sau lưng gã, một mũi lang nha tiễn cắm ở đó, bởi vì lâu chưa rút ra, xung quanh miệng vết thương đã sưng tấy lên.
- Khả Hãn, chịu đựng chút!
Một người đàn ông vạm vỡ quỳ bên cạnh dùng tiếng Hán ồ ồ nói với gã, Lý Tận Trung gật gật đầu, Tôn Vạn Vinh đưa sang một khúc gỗ, Lý Tận Trung cắn chặt lấy.
Người đàn ông vạm vỡ rút ra tiểu đao, nhanh chóng mở ra một chữ thập ở bốn phía cung tiễn, nhổ mạnh, Lý Tận Trung kêu lên một tiếng trầm đục, móc câu Lang Nha tiễn trên lưng gã đã được nhổ ra, máu chảy ra ồ ồ, đàn ông kia hơ tiểu đao trên lả mộ lúc, nhìn máu dần dần chuyển đỏ, dùng tiểu đao áp mạnh vào vết thương của Lý Tận Trung.
Lý Tận Trung thân hình căng cứng vạm vỡ, tuy rằng tuổi già nhưng vẫn rất rắn chắc, cơ thể đầy cơ bắp, cánh tay dùng lực nổi cơ bắp cuồn cuộn, tiểu đao nóng bỏng dán sát vào miệng vết thương của Lý Tận Trung, đợi khi miệng vết thương hơi hơi vảy kết, người đàn ông vạm vỡ liền bốc một vốc thảo dược, cũng không để tâm chua đắng, nhét vào trong miệng nhai liên tục.
Y nhai nát thảo dược cẩn thận đắp lên vết thương của Lý Tận Trung, lại dùng miếng vải băng bó vết thương thật kỹ, lúc này mới đứng lên. Lạc Vụ Chỉnh đưa qua một túi nước, người đàn ông vạm vỡ miệng đầy màu xanh, chua xót vô cùng, lúc này không nói chuyện được, chỉ nhận túi nước, tháo nút ngửa cổ súc từng ngụm nước lớn, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi trướng.
Trong lều, Tôn Vạn Vinh và Lạc Vụ Chỉnh, Hà A Tiểu và đám thủ lĩnh Khiết Đan vây quanh Lý Tận Trung. Lý Tận Trung cười ha hả, nói:
- Yên tâm, mạng của lão tử cứng rắn, không chết được! Nào, đỡ ta đứng lên!
Lạc Vụ Chỉnh và Hà A Tiểu đỡ lão lên, ngồi ở trên đống cỏ, Lý Tận Trung trầm giọng hỏi:
- Chúng ta thương vong như thế nào?
...
Người đàn ông chữa vết thương cho Lý Tận Trung đi ra lều trại. Dù là súc mấy ngụm nước lớn, nhưng trong miệng vẫn hết sức chua cay, đầu lưỡi đã tê không còn cảm giác rồi. Y nhìn mọi nơi, thấy dưới sườn núi có hơn hai mươi gốc cây lê dại, quả lê trĩu cảnh, liền đi nhanh về hướng đó.
Dương Phàm dựa vào thân cây lê thô to, hai tay của hắn bị trói tay sau lưng dựa vào cây, cổ tay bị buộc bằng gân trâu, thứ này hết sức mềm dẻo, dù giãy dụa đến gân trâu cứa vào thịt, cắt đứt gân cổ tay, cũng đừng mơ tưởng tìm cách làm đứt nó.
Ở mấy gốc cây gần đó cũng có vài người bị trói, đều là tướng lĩnh trong quân, xem ra, người Khiết Đan cũng không phải hạng người hữu dũng vô mưu, bọn họ cũng biết bắt một ít tướng lĩnh, một khi tình hình không ổn, có thể cò kè mặc cả với triều đình.
Tuy nhiên Dương Phàm nhìn kỹ một chút, hắn không biết mấy vị tướng lĩnh kia, từ quân phục cho thấy, tuy chỉ là một vài tướng lĩnh Ưng Dương lang tướng, Quả Nghị Đô Úy, nhưng phẩm cấp vẫn cao hơn hắn nửa phẩm đấy; loại tướng lĩnh cao cấp như Hành quân Đại tổng quản Yến Phỉ Thạch, hành quân Phó tổng quản Tông Hoài Xương cũng không có.
Lúc này, người đàn ông vạm vỡ vừa chữa thương cho Lý Tận Trung đi tới dưới tàng cây, hái hai quả lê xoa xoa lên quần áo, cắn rắc một cái, quả lê này vừa mới ngậm sữa, nhưng cũng không ngọt, không ra một hương vị gì, nhưng nhai hai ba lần, quả thật làm vị cay cay đắng đắng trong miệng đỡ đi rất nhiều.
Dương Phàm vừa thấy đàn ông kia đi tới bên cạnh tự mình, liền theo dõi y, hắn cảm thấy người này có chút quen mặt, liền cẩn trọng quan sát một hồi thì bừng tỉnh. Người đàn ông này chính là tướng lĩnh Khiết Đan đã dùng xiên thép đêm qua, đến hiện tại Dương Phàm vẫn còn nhớ khí lực ở cánh tay y.
Người đàn ông vạm vỡ cắn hai phần quả lê, phát giác hắn đang chằm chằm nhìn mình, không khỏi cười, nói:
- Sao vậy, không phục à? Có phải muốn tiếp tục đọ với ta phải không?
Dương Phàm thản nhiên cười, lắc đầu nói:
- Đánh bại chính là đánh bại, tướng bên thua, không dám nói dũng?
Người đàn ông vạm vỡ bĩu môi, phe phẩy quả lê trong tay, nói:
- Được rồi được rồi, gọi ta là Duệ Văn, làm lính như vậy để làm gì, trong quân Đại Đường cũng bởi vì có một số người như các ngươi nên mới trở nên vô dụng như vậy. Nhớ ngày đó ta ở trong quân, khi đó Đại Đường binh uy...hắc!
Người đàn ông vạm vỡ lắc lắc đầu, lại hái thêm một quả lê, xoay người rời đi.
Dương Phàm giật mình, vội vàng truy hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi từng ở trong quân Đại Chu?
Người đàn ông vạm vỡ lười biếng xoay người, liếc mắt nhìn hắn, cải chính:
- Không phải Đại Chu, là Đại Đường! Bố đây chưa từng đi lính với Xú bà nương kia!
Dương Phàm nói:
- Dạ dạ dạ, Đại Đường, không phải Đại Chu. Ngươi đã từng đi lính trong quân Đại Đường? Hay là tộc binh “Nghĩa tòng”?
Dương Phàm suy nghĩ y là người Khiết Đan, hẳn không phải là quan binh chính quy Đại Đường.
Quân đội Đại Đường thật sự, trong đó chỉ có Phủ Quân, cấm quân, biên quân, mộ quân là quân chính quy, về phần những thứ khác nhiều lắm.
Như năm đó Lý Thế Dân trưng Cao Cú Lệ, xuất chinh ngoại trừ cấm quân, vệ quân, phủ Binh, biên quân theo giá, còn có đoàn luyện quân những nơi khác như Bình Lư, Lư Long; Phiên binh của các tộc Đột Quyết, Khương, Tiên Ti; tộc binh của Khiết Đan và các bộ Hề tộc phụ theo; cùng với các nước phụ thuộc Tân La, Bách Tể nhập ngũ, cùng với việc chiêu mộ “Nghĩa tòng” tạm thời, trùng trùng điệp điệp hơn mười vạn người.
Người đàn ông vạm vỡ ung dung nói:
- Trước đây mỗ là binh ăn quân lương chính quy, khi đó tuy ta chỉ là một Tiểu Hỏa Trưởng, nhưng cũng là người có công lao bò ra từ trong đống người chết. Đáng giận biên tướng tàn bạo, cắt xén quân lương, còn áp bức với tộc nhân ta, chẳng khác gì cường đạo. Có một lần đội trưởng đó có ý đồ cường bạo với một vị cô nương của tộc ta, ngay trước mặt binh lính, ta làm binh mà không thể nào bảo vệ được tộc nhân ta, vậy thì làm binh có ý nghĩa gì chứ? Ta giận giữ, đã làm thịt thằng đó, trốn về quê nhà!
Người đàn ông vạm vỡ đánh giá Dương Phàm một lượt, khinh thường nói:
- Nhìn không ngờ làm Giáo Úy, hẳn là phải ôm đùi gian tặc Võ thị thì mới nhanh thăng chức như vậy đấy chứ?
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói sai rồi, Dương mỗ vốn là binh dưới trướng của Hà Nguyên Đạo Hành Quân Đại tổng quản Hắc Xỉ Thường Chi Đại tướng quân, vì lập nhiều công lao, mới có được ngày hôm nay đấy!
Có hai người đi qua nơi này tựa như bị cảnh thi thể vô cùng vô tận làm cho hoảng sợ choáng váng, một người trong đó dắt ngựa, nện bước chân cứng ngắc, nặng nề, chỉ đi được vài bước, chân lại mềm nhũn, ngã xuống đất, người đàn ông áo xanh kia vội vàng kéo hắn lên.
Người đàn ông gầy và người đàn ông đỡ lấy hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn xác chết khắp chiến trường, sắc mặt cả hai đều tái nhợt, người đàn ông có hai nốt ruồi to bằng đậu tương ở trên má bất an nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Tông chủ võ công cao cường, hắn...sẽ bình yên vô sự.
Rất kỳ lạ, người đàn ông tướng mạo xấu xí như vậy lại nói với giọng nữ rất dễ nghe.
- Không...không đâu, dù võ công cao đến đâu, nhưng ở trong thiên quân vạn mã...cũng vô dụng thôi.
Người đàn ông hai má gầy gầy run giọng nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói hết, trong đôi mắt trong suốt của hắn có ánh lệ.
Hai người kia, chính là Thiên Ái Nô và Cổ Trúc Đình.
Thiên Ái Nô năn nỉ Tiểu Man vài ngày, để cô ấy đồng ý cho mình đi. Thật ra a Nô có thể không từ mà biệt, nhưng nàng không muốn làm như vậy. Nàng là một nữ tử rất thông minh, nàng biết rằng mình sống chung cùng Tiểu Man như tỷ muội, duy trì quan hệ thân thiết, thì gia đình này thật sự hòa thuận vui vẻ.
Lúc Dương Phàm gần đi, đã giao nhà này cho Tiểu Man, với tính tình Tiểu Man, nếu nàng cô ý độc hành, tất nhiên Tiểu Man cũng không ngăn cản được, nhưng như vậy quan hệ giữa hai người khó tránh khỏi nảy sinh sự ngăn cách.
Có đôi khi, thủy hỏa bất dung, chính là từ một chút hiềm khích mà sẽ phát triển thành sự ngăn cách.
Quan hệ chính là bánh răng, lúc nào cũng cần bảo dưỡng trơn trượt.
Đợi sau khi Tiểu Man đồng ý rồi, Cổ Trúc Đình lập tức thông qua Thừa Tự Đường tra rõ nơi đội ngũ của Dương Phàm sẽ đến, sau đó hai người cùng khởi hành đến đó. Không thể ngờ, khi các nàng chạy tới nơi, chỉ thấy khắp nơi toàn là tử thi, tử thi vô cùng vô tận, dường như nơi này chính là Tu La Địa Ngục.
Cổ Trúc Đình thấy a Nô thần sắc tuyệt vọng, không khỏi nhíu mày, nói:
- A Nô, hơn mười vạn đại quân không có khả năng đều bị giết sạch, trên đường chúng ta tới đây, chẳng phải vẫn thấy nhóm bại binh đó sao? Ngươi xem, nếu nơi này vẫn còn người sống, chắc chắn Tông Chủ không thể chết trận mà vẫn còn sống, ngươi đừng tự hù dọa mình có được không?
A Nô mở to mắt, lẩm bẩm:
- Đúng vậy, chỉ cần không tìm thấy thi thể của huynh ấy, thì huynh ấy chưa chết, có lẽ...có lẽ huynh ấy còn sống?
A Nô bỗng nhiên đứng lên, giãy ra khỏi tay Cổ Trúc Đình, vội vàng chạy về phía trước, nơi có vô số thi thể để kiểm tra.
Cổ Trúc Đình lắc đầu liên tục, kéo nàng lại, quát:
- A Nô, ngươi đang làm gì đó?
A Nô lo lắng nói:
- Cổ sư, thầy mau giúp ta, hai hai người chúng ta cùng nhau tìm một chút!
Cổ Trúc Đình giữ chặt tay nàng lại, lạnh lùng nói:
- A Nô, ngươi tỉnh táo đi, như vậy không phải là cách. Nơi này khoảng chừng mấy vạn cỗ thi thể, hai người chúng ta sao có thể tra tìm cho hết? Còn nữa, nơi này đã chết nhiều người như vậy, triều đình rất nhanh sẽ cho người tới giải quyết tốt hậu quả, đến lúc đó chúng ta vẫn còn ở đây, vậy phải giải thích thân phận của mình với bọn họ thế nào đây?
A Nô hồn bay phách lạc, nói:
- Vậy thầy nói xem phải làm sao bây giờ, chúng ta làm sao tìm được huynh ấy đây?
A Nô xiết chặt cánh tay của Cổ Trúc Đình, làm Cổ Trúc Đình mơ hồ đau nhức.
Cổ Trúc Đình lật tay cầm lại tay a Nô, dịu dàng nói:
- Dựa vào hai người chúng ta, mặc kệ tông chủ sống hay chết, chúng ta đều khó có khả năng tìm được hắn! A Nô, ngươi hãy nghe ta, cách nơi này gần nhất chính là thành Thiên Kim Dã. Chúng ta hãy đến đó, thi thể của các tướng sĩ này, tám chín phần sẽ phải phát động dân quân trong thành đến xử lý đấy, hẳn là có tin tức, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất để đến đó nghe ngóng.
Đúng rồi! Chúng ta có thể đổi một thân phận, dùng thân phận phú thương qua đường, làm việc thiện cho các tướng sĩ, cử hành “Đồ bì” cho bọn họ, nhiều thi thể của các tướng sĩ như vậy không thể nào vận chuyển trở về được, chỉ có thể hoả táng, sau đó đem tro cốt chở về quê hương của bọn họ.
Hai mắt a Nô sáng lên:
- Đúng rồi, trừ phi là Đại tướng quân, mới có thể được trang bị quan tài, đem thi thể trở về kinh thành, những người khác chỉ có thể hỏa táng ngay tại chỗ, thân phận của mỗi người đương nhiên là phải xác nhận trước, di vật cũng phải đưa về theo, chúng ta có thể bởi vậy mà xác nhận được từng cỗ thi thể.
Cổ Trúc Đình nói:
- Đúng vậy, chúng ta làm việc thiện này, quan địa phương và quân đội sẽ cần phối hợp đấy, chúng ta có thể từ chỗ bọn họ để tìm hiểu thêm nhiều tin tức nữa. Nếu trong số người chết không có Tông chủ, vậy thì tức là Tông chủ còn sống, nói không chừng đợi chúng ta làm việc thiện xong, thì sẽ nghe được tin tức của Tông chủ.
A Nô mỉm cười, không kìm nổi sự nôn nóng, nói:
- Đi, chúng ta lập tức đi thành Thiên Kim Dã!
***
Dùng thân cây làm cột, cành lá xanh mượt làm lều vải đơn sơ, Lý Tận Trung mở áo, lưng trần nằm lên đồng cỏ xanh mềm mại, sau lưng gã, một mũi lang nha tiễn cắm ở đó, bởi vì lâu chưa rút ra, xung quanh miệng vết thương đã sưng tấy lên.
- Khả Hãn, chịu đựng chút!
Một người đàn ông vạm vỡ quỳ bên cạnh dùng tiếng Hán ồ ồ nói với gã, Lý Tận Trung gật gật đầu, Tôn Vạn Vinh đưa sang một khúc gỗ, Lý Tận Trung cắn chặt lấy.
Người đàn ông vạm vỡ rút ra tiểu đao, nhanh chóng mở ra một chữ thập ở bốn phía cung tiễn, nhổ mạnh, Lý Tận Trung kêu lên một tiếng trầm đục, móc câu Lang Nha tiễn trên lưng gã đã được nhổ ra, máu chảy ra ồ ồ, đàn ông kia hơ tiểu đao trên lả mộ lúc, nhìn máu dần dần chuyển đỏ, dùng tiểu đao áp mạnh vào vết thương của Lý Tận Trung.
Lý Tận Trung thân hình căng cứng vạm vỡ, tuy rằng tuổi già nhưng vẫn rất rắn chắc, cơ thể đầy cơ bắp, cánh tay dùng lực nổi cơ bắp cuồn cuộn, tiểu đao nóng bỏng dán sát vào miệng vết thương của Lý Tận Trung, đợi khi miệng vết thương hơi hơi vảy kết, người đàn ông vạm vỡ liền bốc một vốc thảo dược, cũng không để tâm chua đắng, nhét vào trong miệng nhai liên tục.
Y nhai nát thảo dược cẩn thận đắp lên vết thương của Lý Tận Trung, lại dùng miếng vải băng bó vết thương thật kỹ, lúc này mới đứng lên. Lạc Vụ Chỉnh đưa qua một túi nước, người đàn ông vạm vỡ miệng đầy màu xanh, chua xót vô cùng, lúc này không nói chuyện được, chỉ nhận túi nước, tháo nút ngửa cổ súc từng ngụm nước lớn, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi trướng.
Trong lều, Tôn Vạn Vinh và Lạc Vụ Chỉnh, Hà A Tiểu và đám thủ lĩnh Khiết Đan vây quanh Lý Tận Trung. Lý Tận Trung cười ha hả, nói:
- Yên tâm, mạng của lão tử cứng rắn, không chết được! Nào, đỡ ta đứng lên!
Lạc Vụ Chỉnh và Hà A Tiểu đỡ lão lên, ngồi ở trên đống cỏ, Lý Tận Trung trầm giọng hỏi:
- Chúng ta thương vong như thế nào?
...
Người đàn ông chữa vết thương cho Lý Tận Trung đi ra lều trại. Dù là súc mấy ngụm nước lớn, nhưng trong miệng vẫn hết sức chua cay, đầu lưỡi đã tê không còn cảm giác rồi. Y nhìn mọi nơi, thấy dưới sườn núi có hơn hai mươi gốc cây lê dại, quả lê trĩu cảnh, liền đi nhanh về hướng đó.
Dương Phàm dựa vào thân cây lê thô to, hai tay của hắn bị trói tay sau lưng dựa vào cây, cổ tay bị buộc bằng gân trâu, thứ này hết sức mềm dẻo, dù giãy dụa đến gân trâu cứa vào thịt, cắt đứt gân cổ tay, cũng đừng mơ tưởng tìm cách làm đứt nó.
Ở mấy gốc cây gần đó cũng có vài người bị trói, đều là tướng lĩnh trong quân, xem ra, người Khiết Đan cũng không phải hạng người hữu dũng vô mưu, bọn họ cũng biết bắt một ít tướng lĩnh, một khi tình hình không ổn, có thể cò kè mặc cả với triều đình.
Tuy nhiên Dương Phàm nhìn kỹ một chút, hắn không biết mấy vị tướng lĩnh kia, từ quân phục cho thấy, tuy chỉ là một vài tướng lĩnh Ưng Dương lang tướng, Quả Nghị Đô Úy, nhưng phẩm cấp vẫn cao hơn hắn nửa phẩm đấy; loại tướng lĩnh cao cấp như Hành quân Đại tổng quản Yến Phỉ Thạch, hành quân Phó tổng quản Tông Hoài Xương cũng không có.
Lúc này, người đàn ông vạm vỡ vừa chữa thương cho Lý Tận Trung đi tới dưới tàng cây, hái hai quả lê xoa xoa lên quần áo, cắn rắc một cái, quả lê này vừa mới ngậm sữa, nhưng cũng không ngọt, không ra một hương vị gì, nhưng nhai hai ba lần, quả thật làm vị cay cay đắng đắng trong miệng đỡ đi rất nhiều.
Dương Phàm vừa thấy đàn ông kia đi tới bên cạnh tự mình, liền theo dõi y, hắn cảm thấy người này có chút quen mặt, liền cẩn trọng quan sát một hồi thì bừng tỉnh. Người đàn ông này chính là tướng lĩnh Khiết Đan đã dùng xiên thép đêm qua, đến hiện tại Dương Phàm vẫn còn nhớ khí lực ở cánh tay y.
Người đàn ông vạm vỡ cắn hai phần quả lê, phát giác hắn đang chằm chằm nhìn mình, không khỏi cười, nói:
- Sao vậy, không phục à? Có phải muốn tiếp tục đọ với ta phải không?
Dương Phàm thản nhiên cười, lắc đầu nói:
- Đánh bại chính là đánh bại, tướng bên thua, không dám nói dũng?
Người đàn ông vạm vỡ bĩu môi, phe phẩy quả lê trong tay, nói:
- Được rồi được rồi, gọi ta là Duệ Văn, làm lính như vậy để làm gì, trong quân Đại Đường cũng bởi vì có một số người như các ngươi nên mới trở nên vô dụng như vậy. Nhớ ngày đó ta ở trong quân, khi đó Đại Đường binh uy...hắc!
Người đàn ông vạm vỡ lắc lắc đầu, lại hái thêm một quả lê, xoay người rời đi.
Dương Phàm giật mình, vội vàng truy hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi từng ở trong quân Đại Chu?
Người đàn ông vạm vỡ lười biếng xoay người, liếc mắt nhìn hắn, cải chính:
- Không phải Đại Chu, là Đại Đường! Bố đây chưa từng đi lính với Xú bà nương kia!
Dương Phàm nói:
- Dạ dạ dạ, Đại Đường, không phải Đại Chu. Ngươi đã từng đi lính trong quân Đại Đường? Hay là tộc binh “Nghĩa tòng”?
Dương Phàm suy nghĩ y là người Khiết Đan, hẳn không phải là quan binh chính quy Đại Đường.
Quân đội Đại Đường thật sự, trong đó chỉ có Phủ Quân, cấm quân, biên quân, mộ quân là quân chính quy, về phần những thứ khác nhiều lắm.
Như năm đó Lý Thế Dân trưng Cao Cú Lệ, xuất chinh ngoại trừ cấm quân, vệ quân, phủ Binh, biên quân theo giá, còn có đoàn luyện quân những nơi khác như Bình Lư, Lư Long; Phiên binh của các tộc Đột Quyết, Khương, Tiên Ti; tộc binh của Khiết Đan và các bộ Hề tộc phụ theo; cùng với các nước phụ thuộc Tân La, Bách Tể nhập ngũ, cùng với việc chiêu mộ “Nghĩa tòng” tạm thời, trùng trùng điệp điệp hơn mười vạn người.
Người đàn ông vạm vỡ ung dung nói:
- Trước đây mỗ là binh ăn quân lương chính quy, khi đó tuy ta chỉ là một Tiểu Hỏa Trưởng, nhưng cũng là người có công lao bò ra từ trong đống người chết. Đáng giận biên tướng tàn bạo, cắt xén quân lương, còn áp bức với tộc nhân ta, chẳng khác gì cường đạo. Có một lần đội trưởng đó có ý đồ cường bạo với một vị cô nương của tộc ta, ngay trước mặt binh lính, ta làm binh mà không thể nào bảo vệ được tộc nhân ta, vậy thì làm binh có ý nghĩa gì chứ? Ta giận giữ, đã làm thịt thằng đó, trốn về quê nhà!
Người đàn ông vạm vỡ đánh giá Dương Phàm một lượt, khinh thường nói:
- Nhìn không ngờ làm Giáo Úy, hẳn là phải ôm đùi gian tặc Võ thị thì mới nhanh thăng chức như vậy đấy chứ?
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói sai rồi, Dương mỗ vốn là binh dưới trướng của Hà Nguyên Đạo Hành Quân Đại tổng quản Hắc Xỉ Thường Chi Đại tướng quân, vì lập nhiều công lao, mới có được ngày hôm nay đấy!
/1071
|