Trong một cửa hàng xe ngựa lớn ở Mã Thành, từng binh lính Khiết Đan bị treo ngược trên những cây xà cột to, roi da gào thét quật trên người họ, trên mặt, bì bào của họ đã bị lột ra, y phục trên người như tơ sợi, sớm đã rách bươm, trên mặt đất rơi đầy các mảnh quần áo dính đầy máu tươi, đông thành từng đóa hoa tuyết trong suốt.
Có người đã ngất xỉu, mỗi roi đánh lên người họ, cũng chỉ là co giật một chút theo bản năng, chứ không có tiếng la hét nữa. Chu Quân liền đem nước muối tạt lên người anh ta, khi anh ta tỉnh lại, lớn tiếng kêu gào thảm thiết, roi da trong tay lại tiếp tục giơ lên, hung hăng mà đánh xuống.
Chu Quân đã chịu rất nhiều thiệt thòi từ người Khiết Đan, đội quan binh này là thuộc hạ của Lý Đa Tộ sống sót sau trận chiến, đối với kẻ thù làm sao có thể khách khí, không chỉ ra sức quất roi lên người Khiết Đan, người chết liền bị vứt trên nền tuyết ngoài chuồng ngựa, để chồng chất cạnh nhau tạo thành một khối giống như một con quái vật có màu đỏ máu.
- Ta nhận… ta nhận…
Thỉnh thoảng có người không chịu được những nhát roi đau tận xương tủy, yếu ớt phát ra âm thanh cầu xin tha thứ.
Đánh bằng roi mặc dù là một hình phạt đơn giản nhất, nhưng đánh liên tiếp không dừng đủ để khiến cho người kiên cường nhất cũng sụp đổ.
Những người cầu xin tha thứ đều sẽ nhanh chóng bị giải xuống từ trên mái, sau đó bị kéo như con chó chết vào một gian phòng có đốt sáu chậu than, gian phòng ấm áp như mùa xuân. Trong gian phòng bày mấy chiếc ghế thấp, một thư ký ghi khẩu cung ngồi bên cạnh, một tên có vẻ mặt độc ác nhe răng cười ngồi ở ngay phía trước.
Dùng lính trinh sát làm chủ thẩm là ý của Dương Phàm, những người này phần lớn là những người một chữ bẻ đôi cũng không biết, để bọn họ lấy khẩu cung, chỉ sợ sẽ bỏ sót nhiều thông tin hữu ích, nhưng để lích trinh sát làm chuyện này, cho dù là người không biết chữ cũng sẽ trở nên mẫn cảm trong phương diện này.
Không chỉ một gian phòng, tất cả đều được sung làm phòng thẩm vấn. tất cả các ghi chép thẩm vấn đều đưa đến trước một gian phòng mà Dương Phàm ở tại đó, tất cả ghi chép đều được tập trung đến chỗ hắn, để hắn tiến hành sửa soạn, tổng hợp, phân tích. Hiện giờ vai trò Dương Phàm đảm nhiệm chính là Hành Quân tư mã của Lý Đa Tộ, tham mưu việc quân cơ.
Dương Phàm không ngừng sắp xếp lại khẩu cung của từng người Khiết Đan được đưa lên, những người Khiết Đan này đều là những người bị bắt trong trận chiến Mã Thành, trong đó còn có một số trưởng nhóm nhỏ, sắp xếp và phân tích tất cả những điều họ biết, đối chiếu lẫn nhau, rất dễ dàng có thể loại bỏ những tin sai lệch, nắm được thông tin có thật.
Qua những tin tình báo này có thể thấy, người Khiết Đan quả thực giống như bọn họ đã phân tích. Dự định chiếm Mã Thành, sau đó chiếm Thiên Kim Dã Thành, sau đó ngăn chặn quân của Lâu Sư Đức và Võ Du Nghi ở hai phía nam bắc, lợi dụng lợi thế ưu thế tấn công ưu việt nhanh chóng trở về, đoạt Lư Long, và hình thành nên một căn cứ ở Doanh Châu.
Đây chỉ là do Dương Phàm phân tích, hiện giờ bọn hắn đã phá vỡ chiến lược đông chinh của kẻ thù, tin tức này đã không còn quan trọng rồi, quan trọng là… từ trong một chút khẩu cung này của những người Khiết Đan, Dương Phàm được biết khi người Khiết Đan sắp xếp tiến hành cuộc chiến này, đã phái người đi tiến hành hòa hoãn với người Đột quyết.
Hiển nhiên, người Khiết Đan liên tiếp thắng trận, nhất là hai lần đại bại của chủ lực Chu Quân cùng với phải ứng của hai viên chủ soái Võ Du Nghi và Võ Ý Tông, khiến cho bọn chúng vô cùng lạc quan trong việc cướp Mã Thành, chiếm Thiên Kim Dã, thành lập căn cứ địa. Trước đó, bọn chúng căn bản không để tàn quân của Lý Đa Tộ vào trong mắt.
Mà kế hoạch này một khi thành công, cho dù người Đột Quyết có đáp ứng liên minh với bọn chúng hay không, nối miền đông bắc thành một khối, thành lập một căn cứ ổn định đều là phù hợp với lợi ích của người Khiết Đan. Sau khi có được kết luận, Dương Phàm lập tức đi báo cáo với Lý Đa Tộ.
Lý Đa Tộ nằm trong soái trướng trung quân, các nhân viên đều bận rộn, người thì không ngừng viết gì đó trên bức bản đồ đơn giản kia, người ở đằng kia thì không ngừng ký phát ký gửi các loại công hàm, lính gác trạm thì ra ra vào vào, cảnh tượng vội vàng.
Dương Phàm vừa đi đến, vài vị tướng tá quân hàm tương đối cao liền đứng lên, khách khí chào hỏi hắn. Tướng sĩ thủ hạ hiện tại của Lý Đa Tộ đều rất hỗn tạp, nhưng cho dù bọn họ từng là tướng lĩnh biên quân độc đoán, không coi tướng lĩnh cấm quân ra gì, hoặc là tướng lĩnh phủ quân từ trước đến nay tại địa bàn của mình luôn “duy ngã độc tôn”, tất cả đều vô cùng tôn kính đối với Dương Phàm.
Bởi vì họ biết, người thanh niên này là mấu chốt của chiến thắng lần này, người trong quân đội có thể không phục bất cứ ai, nhưng với người có thực lực, có chiến công, bọn họ không thể không phục. Nhưng ngược lại dường như những quan quân cấp thấp lại không hiểu rõ tác dụng của Dương Phàm đối với trận đại chiến lần này, nên họ làm như không thấy hắn đi vào.
Dương Phàm khách khí lên tiếng chào bọn họ, rồi tiến vào phòng Lý Đa Tộ.
- Chúc mừng Đại tướng quân! Chúc mừng Đại tướng quân!
Dương Phàm đi vào liền thấy Mã Kiều, Sở Dật, Lý Mộ Lam và tướng lĩnh đang ôm quyền vui mừng nói với Lý Đa Tộ.
Lý Đa Tộ vẻ mặt tươi cười, khoát tay nói với mọi người:
- Được rồi, được rồi. chỉ là Võ đại tướng quân không được khỏe nên ta tạm thời chỉ huy thôi, cũng không phải là thăng quan, tuy nhiên… binh mã do ta điều động có trợ giúp rất lớn đối với trận chiến kế tiếp của chúng ta, mong các vị huynh đệ đồng tâm hiệp lực, mang thắng lợi và uy phong về cho triều đình chúng ta!
- Nguyện nỗ lực vì đại tướng quân!
- Thề sống chết trung thành với Đại tướng quân!
Dương Phàm vừa mở cửa, âm thanh huyên náo trong phòng truyền tới, thống kê binh lính, tính toán lương thảo, nhận gửi công văn, muốn quan phủ địa phương phái thanh niên trai tráng đi giúp đỡ bố phòng, người nói chuyện huyên náo, to có nhỏ có, chỉ có điều không hẹn mà cùng cao giọng, dường như là từ trong cổ họng hô to lên.
Dương Phàm vừa mở cửa, rèm cửa dày liền ngăn âm thanh lại, nhưng mọi người đã thấy hắn, Lý Đa Tộ cười nói:
- Công thần của chúng ta đến rồi!
Dương Phàm thấy mọi người sắc mặt vui mừng, cũng không khỏi cười nói:
- Dường như là có chuyện vui?
Mã Kiều cướp lời nói:
- Dương ca, triều đình hạ lệnh, để Đại tướng quân chủ trì tất cả lộ quân phíaBắc, đồng thời còn phái người truyền thánh chỉ đến Võ Du Nghi, nói hắn giao lại binh quyền, để Đại tướng quân của chúng ta quản lý toàn quân.
- Hả?
Dương Phàm vừa nghe cũng vui mừng quá đỗi, cái gọi là khen ngợi và đánh giá thành tích thăng chức sau cuộc chiến đấu đối với các tướng lĩnh đang đứng trong chiến cuộc nguy hiểm là không có sức hấp dẫn. Nếu tiếp đó lại thua trận, những khả năng này đều có thể tan thành bong bóng, nếu chết trên chiến trường, vậy lại càng không có nghĩa lý gì. Lúc này, một vị chủ tướng có năng lực hoặc là một đoàn quân viện trợ, mới là thứ bọn họ cần nhất.
Cho dù là hiện tại Võ Ý Tông bị nam quân cười nhạo là “tướng quân cưỡi lợn”, hay là Võ Du Nghi bị bắc quân gọi là “tướng quân mai rùa” sớm đã không có nửa điểm uy tín trong quân đội. Ý đồ tạo uy tín cho con cháu của Võ Tắc Thiên qua trận chiến này đã hoàn toàn thất bại.
Lúc này Võ Tắc Thiên xem như lợn lành chữa thành lợn què, nếu bà ta trước sau không để con cháu lãnh binh ra trận, mọi người ngược lại sẽ không xác định rằng rốt cuộc bọn họ có năng lực hay không, nhưng hiện giờ, ngay cả một binh lính bình thường cũng dùng ngôn ngữ chua ngoa để mỉa mai bọn họ, trong quân đội có thể nói bọn họ căn bản đã bị mất hết uy tín.
Dương Phàm cũng vội chúc mừng Lý Đa Tộ, trong lòng Lý Đa Tộ cũng rất hạnh phúc, nhưng ông lại quên mất cho dù ông chiến đấu như thế nào, lập bao nhiêu công lao, quân quyền đều không thể bằng Võ Du Nghi, hơn nữa do Võ Du Nghi nhiễm bệnh nên tạm thời giao binh quyền, để ông chỉ huy, thua thì ông sẽ chịu trách nhiệm, còn thắng thì vẫn là Võ Du Nghi có công.
Hơn nữa, Võ Du Nghi vẫn là người lãnh đạo trực tiếp của ông, chuyện này là chuyện khiến cho Võ Du Nghi mất thể diện nhất, cho dù là xuất phá từ ý chỉ của Võ Tắc Thiên nhưng Võ Du Nghi nhất định sẽ giận lây sang ông.
Dương Phàm chúc mừng vài câu, sau đó liền nghiêm túc nói:
- Đại tướng quân, mạt tướng đã chỉnh lsy lại khẩu cung của người Khiết Đan, đã có được tin tức rất quan trọng.
Lý Đa Tộ vừa nghe, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng phất tay khiến mọi người dừng nói giỡn, nói:
- Đều ngồi đi. Dương giáo úy, nói xem, ngươi đã thăm dò được chuyện gì.
- Vâng!
Dương Phàm ngồi xuống bên cạnh Lý Đa Tộ, nghiêm mặt nói:
- Có hai tin tức, một vui một lo, Đại tướng quân muốn nghe tin nào trước?
Lý Đa Tộ ngẩn người, không biết nên khóc hay cười nói:
- Tên tiểu tử này, trong soái trướng mà chơi trò gì vậy, có chuyện gì mau nói đi.
Mã Kiều nói xen vào:
- Nói chuyện vui trước đi!
Lý Đa Tộ là người Mạt Hạt, khi ông vẫn là tộc trưởng của người Mạt Hạt, từng có tham gia vào các sự vụ trong tộc, bọn họ không có nhiều phép tắc, cũng không nghiêm khắc trong việc phân chia cao thấp, lễ nghi cũng không nhiều, nên hiện giờ Lý Đa Tộ mang theo rất nhiều thói quen từ khi còn trong bộ tộc, bởi vậy thuộc hạ cũng không sợ hãi, trước mặt còn có chút tùy tiện.
Dương Phàm nói:
- Tin tốt là: Lý Tận Trung đã chết!
Trong trướng lập tức yên lặng, nhưng chỉ trong chốc lát, các tướng lĩnh đồng thời xôn xao, tình cảm trào dâng.
- Là thật sao?
- Lý Tận Trung đã chết thật rồi?
- Triều đình lại thắng trận rồi hả?
- Là ai giết Lý Tận Trung?
- Yên lặng!
Lý Đa Tộ khiển trách một câu, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, mắt Lý Đa Tộ sáng ngời nhìn chằm chằm Dương Phàm nói:
- Ngươi nói tiếp đi!
Khi Lý Đa Tộ nhìn thấy Dương Phàm nói tin Lý Tận Trung đã chết, trên mặt cũng không lộ ra vẻ tươi cười, liền biết tin buồn mà hắn nói sợ là còn quan trọng hơn tin Lý Tận Trung đã chết, bởi vậy trong lòng lo sợ, càng khẩn trương hơn.
Dương Phàm nói:
- Khi Lý Tận Trung gặp mai phục của Tào Đại tướng quân Tào Nhân Sư, trúng tên ở trong cốc Hoàng Chương. Từ đó về sau, bởi vì chiến sự liên miên, vết thương không được chữa trị, hơn nữa tuổi tác đã cao, cuối cùng dầu hết đèn tắt, trước khi Đại tướng quân Vương Hiếu Kiệt cầm binh bắc, Lý Tận Trung đã chết rồi.
Tôn Vạn Vinh lo lắng rằng tin Lý Tận Trung chết sẽ làm lòng quân dao động nên giữ kín không nói ra, giả vờ nói Khả Hãn nhiễm bệnh, cần trở về núi tĩnh dưỡng, còn chính hắn thì thống lĩnh toàn quân, lại mai phục ở phía đông cốc Hạp Thạch, thu được đại thắng!
Lý Đa Tộ lập tức thông suốt mấu chốt của vấn đề, nói:
- Nói cách khác, hiện giờ, cái chết của Lý Tận Trung đã không còn là đả kích đối với người Khiết Đan nữa?
Dương Phàm gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy! tuy nhiên người Khiết Đan bây giờ vẫn giữ kín không nói ra ngoài, chỉ có điều sau khi đại thắng, bọn họ sẽ công bố tin tức, mượn đại thắng đánh tan ảnh hưởng của việc này, sở dĩ không công bố ra ngoài là không muốn tăng thêm khí thể của triều đình.
Mã Kiều lớn tiếng nói:
- Vậy chúng ta sẽ đem nó công bố ra ngoài, hơn nữa trận chiến Mã Thành lần này đại thắng, tăng thêm uy thế của triều đình.
Lý Đa Tộ nói:
- Chuyện này đương nhiên là phải làm, tuy nhiên… Dương giáo úy, ngươi nói tin không vui, là gì?
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Người Khiết Đan phía đông phái một đoàn binh mã, phía tây phái người đưa tin! Binh mã phía đông đã bị chúng ta đánh bại, nhưng nếu người ở phía tây hoàn thành nhiệm vụ, lực lượng của bọn chúng sẽ trong nháy mắt mạnh gấp mấy lần!
Có người đã ngất xỉu, mỗi roi đánh lên người họ, cũng chỉ là co giật một chút theo bản năng, chứ không có tiếng la hét nữa. Chu Quân liền đem nước muối tạt lên người anh ta, khi anh ta tỉnh lại, lớn tiếng kêu gào thảm thiết, roi da trong tay lại tiếp tục giơ lên, hung hăng mà đánh xuống.
Chu Quân đã chịu rất nhiều thiệt thòi từ người Khiết Đan, đội quan binh này là thuộc hạ của Lý Đa Tộ sống sót sau trận chiến, đối với kẻ thù làm sao có thể khách khí, không chỉ ra sức quất roi lên người Khiết Đan, người chết liền bị vứt trên nền tuyết ngoài chuồng ngựa, để chồng chất cạnh nhau tạo thành một khối giống như một con quái vật có màu đỏ máu.
- Ta nhận… ta nhận…
Thỉnh thoảng có người không chịu được những nhát roi đau tận xương tủy, yếu ớt phát ra âm thanh cầu xin tha thứ.
Đánh bằng roi mặc dù là một hình phạt đơn giản nhất, nhưng đánh liên tiếp không dừng đủ để khiến cho người kiên cường nhất cũng sụp đổ.
Những người cầu xin tha thứ đều sẽ nhanh chóng bị giải xuống từ trên mái, sau đó bị kéo như con chó chết vào một gian phòng có đốt sáu chậu than, gian phòng ấm áp như mùa xuân. Trong gian phòng bày mấy chiếc ghế thấp, một thư ký ghi khẩu cung ngồi bên cạnh, một tên có vẻ mặt độc ác nhe răng cười ngồi ở ngay phía trước.
Dùng lính trinh sát làm chủ thẩm là ý của Dương Phàm, những người này phần lớn là những người một chữ bẻ đôi cũng không biết, để bọn họ lấy khẩu cung, chỉ sợ sẽ bỏ sót nhiều thông tin hữu ích, nhưng để lích trinh sát làm chuyện này, cho dù là người không biết chữ cũng sẽ trở nên mẫn cảm trong phương diện này.
Không chỉ một gian phòng, tất cả đều được sung làm phòng thẩm vấn. tất cả các ghi chép thẩm vấn đều đưa đến trước một gian phòng mà Dương Phàm ở tại đó, tất cả ghi chép đều được tập trung đến chỗ hắn, để hắn tiến hành sửa soạn, tổng hợp, phân tích. Hiện giờ vai trò Dương Phàm đảm nhiệm chính là Hành Quân tư mã của Lý Đa Tộ, tham mưu việc quân cơ.
Dương Phàm không ngừng sắp xếp lại khẩu cung của từng người Khiết Đan được đưa lên, những người Khiết Đan này đều là những người bị bắt trong trận chiến Mã Thành, trong đó còn có một số trưởng nhóm nhỏ, sắp xếp và phân tích tất cả những điều họ biết, đối chiếu lẫn nhau, rất dễ dàng có thể loại bỏ những tin sai lệch, nắm được thông tin có thật.
Qua những tin tình báo này có thể thấy, người Khiết Đan quả thực giống như bọn họ đã phân tích. Dự định chiếm Mã Thành, sau đó chiếm Thiên Kim Dã Thành, sau đó ngăn chặn quân của Lâu Sư Đức và Võ Du Nghi ở hai phía nam bắc, lợi dụng lợi thế ưu thế tấn công ưu việt nhanh chóng trở về, đoạt Lư Long, và hình thành nên một căn cứ ở Doanh Châu.
Đây chỉ là do Dương Phàm phân tích, hiện giờ bọn hắn đã phá vỡ chiến lược đông chinh của kẻ thù, tin tức này đã không còn quan trọng rồi, quan trọng là… từ trong một chút khẩu cung này của những người Khiết Đan, Dương Phàm được biết khi người Khiết Đan sắp xếp tiến hành cuộc chiến này, đã phái người đi tiến hành hòa hoãn với người Đột quyết.
Hiển nhiên, người Khiết Đan liên tiếp thắng trận, nhất là hai lần đại bại của chủ lực Chu Quân cùng với phải ứng của hai viên chủ soái Võ Du Nghi và Võ Ý Tông, khiến cho bọn chúng vô cùng lạc quan trong việc cướp Mã Thành, chiếm Thiên Kim Dã, thành lập căn cứ địa. Trước đó, bọn chúng căn bản không để tàn quân của Lý Đa Tộ vào trong mắt.
Mà kế hoạch này một khi thành công, cho dù người Đột Quyết có đáp ứng liên minh với bọn chúng hay không, nối miền đông bắc thành một khối, thành lập một căn cứ ổn định đều là phù hợp với lợi ích của người Khiết Đan. Sau khi có được kết luận, Dương Phàm lập tức đi báo cáo với Lý Đa Tộ.
Lý Đa Tộ nằm trong soái trướng trung quân, các nhân viên đều bận rộn, người thì không ngừng viết gì đó trên bức bản đồ đơn giản kia, người ở đằng kia thì không ngừng ký phát ký gửi các loại công hàm, lính gác trạm thì ra ra vào vào, cảnh tượng vội vàng.
Dương Phàm vừa đi đến, vài vị tướng tá quân hàm tương đối cao liền đứng lên, khách khí chào hỏi hắn. Tướng sĩ thủ hạ hiện tại của Lý Đa Tộ đều rất hỗn tạp, nhưng cho dù bọn họ từng là tướng lĩnh biên quân độc đoán, không coi tướng lĩnh cấm quân ra gì, hoặc là tướng lĩnh phủ quân từ trước đến nay tại địa bàn của mình luôn “duy ngã độc tôn”, tất cả đều vô cùng tôn kính đối với Dương Phàm.
Bởi vì họ biết, người thanh niên này là mấu chốt của chiến thắng lần này, người trong quân đội có thể không phục bất cứ ai, nhưng với người có thực lực, có chiến công, bọn họ không thể không phục. Nhưng ngược lại dường như những quan quân cấp thấp lại không hiểu rõ tác dụng của Dương Phàm đối với trận đại chiến lần này, nên họ làm như không thấy hắn đi vào.
Dương Phàm khách khí lên tiếng chào bọn họ, rồi tiến vào phòng Lý Đa Tộ.
- Chúc mừng Đại tướng quân! Chúc mừng Đại tướng quân!
Dương Phàm đi vào liền thấy Mã Kiều, Sở Dật, Lý Mộ Lam và tướng lĩnh đang ôm quyền vui mừng nói với Lý Đa Tộ.
Lý Đa Tộ vẻ mặt tươi cười, khoát tay nói với mọi người:
- Được rồi, được rồi. chỉ là Võ đại tướng quân không được khỏe nên ta tạm thời chỉ huy thôi, cũng không phải là thăng quan, tuy nhiên… binh mã do ta điều động có trợ giúp rất lớn đối với trận chiến kế tiếp của chúng ta, mong các vị huynh đệ đồng tâm hiệp lực, mang thắng lợi và uy phong về cho triều đình chúng ta!
- Nguyện nỗ lực vì đại tướng quân!
- Thề sống chết trung thành với Đại tướng quân!
Dương Phàm vừa mở cửa, âm thanh huyên náo trong phòng truyền tới, thống kê binh lính, tính toán lương thảo, nhận gửi công văn, muốn quan phủ địa phương phái thanh niên trai tráng đi giúp đỡ bố phòng, người nói chuyện huyên náo, to có nhỏ có, chỉ có điều không hẹn mà cùng cao giọng, dường như là từ trong cổ họng hô to lên.
Dương Phàm vừa mở cửa, rèm cửa dày liền ngăn âm thanh lại, nhưng mọi người đã thấy hắn, Lý Đa Tộ cười nói:
- Công thần của chúng ta đến rồi!
Dương Phàm thấy mọi người sắc mặt vui mừng, cũng không khỏi cười nói:
- Dường như là có chuyện vui?
Mã Kiều cướp lời nói:
- Dương ca, triều đình hạ lệnh, để Đại tướng quân chủ trì tất cả lộ quân phíaBắc, đồng thời còn phái người truyền thánh chỉ đến Võ Du Nghi, nói hắn giao lại binh quyền, để Đại tướng quân của chúng ta quản lý toàn quân.
- Hả?
Dương Phàm vừa nghe cũng vui mừng quá đỗi, cái gọi là khen ngợi và đánh giá thành tích thăng chức sau cuộc chiến đấu đối với các tướng lĩnh đang đứng trong chiến cuộc nguy hiểm là không có sức hấp dẫn. Nếu tiếp đó lại thua trận, những khả năng này đều có thể tan thành bong bóng, nếu chết trên chiến trường, vậy lại càng không có nghĩa lý gì. Lúc này, một vị chủ tướng có năng lực hoặc là một đoàn quân viện trợ, mới là thứ bọn họ cần nhất.
Cho dù là hiện tại Võ Ý Tông bị nam quân cười nhạo là “tướng quân cưỡi lợn”, hay là Võ Du Nghi bị bắc quân gọi là “tướng quân mai rùa” sớm đã không có nửa điểm uy tín trong quân đội. Ý đồ tạo uy tín cho con cháu của Võ Tắc Thiên qua trận chiến này đã hoàn toàn thất bại.
Lúc này Võ Tắc Thiên xem như lợn lành chữa thành lợn què, nếu bà ta trước sau không để con cháu lãnh binh ra trận, mọi người ngược lại sẽ không xác định rằng rốt cuộc bọn họ có năng lực hay không, nhưng hiện giờ, ngay cả một binh lính bình thường cũng dùng ngôn ngữ chua ngoa để mỉa mai bọn họ, trong quân đội có thể nói bọn họ căn bản đã bị mất hết uy tín.
Dương Phàm cũng vội chúc mừng Lý Đa Tộ, trong lòng Lý Đa Tộ cũng rất hạnh phúc, nhưng ông lại quên mất cho dù ông chiến đấu như thế nào, lập bao nhiêu công lao, quân quyền đều không thể bằng Võ Du Nghi, hơn nữa do Võ Du Nghi nhiễm bệnh nên tạm thời giao binh quyền, để ông chỉ huy, thua thì ông sẽ chịu trách nhiệm, còn thắng thì vẫn là Võ Du Nghi có công.
Hơn nữa, Võ Du Nghi vẫn là người lãnh đạo trực tiếp của ông, chuyện này là chuyện khiến cho Võ Du Nghi mất thể diện nhất, cho dù là xuất phá từ ý chỉ của Võ Tắc Thiên nhưng Võ Du Nghi nhất định sẽ giận lây sang ông.
Dương Phàm chúc mừng vài câu, sau đó liền nghiêm túc nói:
- Đại tướng quân, mạt tướng đã chỉnh lsy lại khẩu cung của người Khiết Đan, đã có được tin tức rất quan trọng.
Lý Đa Tộ vừa nghe, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng phất tay khiến mọi người dừng nói giỡn, nói:
- Đều ngồi đi. Dương giáo úy, nói xem, ngươi đã thăm dò được chuyện gì.
- Vâng!
Dương Phàm ngồi xuống bên cạnh Lý Đa Tộ, nghiêm mặt nói:
- Có hai tin tức, một vui một lo, Đại tướng quân muốn nghe tin nào trước?
Lý Đa Tộ ngẩn người, không biết nên khóc hay cười nói:
- Tên tiểu tử này, trong soái trướng mà chơi trò gì vậy, có chuyện gì mau nói đi.
Mã Kiều nói xen vào:
- Nói chuyện vui trước đi!
Lý Đa Tộ là người Mạt Hạt, khi ông vẫn là tộc trưởng của người Mạt Hạt, từng có tham gia vào các sự vụ trong tộc, bọn họ không có nhiều phép tắc, cũng không nghiêm khắc trong việc phân chia cao thấp, lễ nghi cũng không nhiều, nên hiện giờ Lý Đa Tộ mang theo rất nhiều thói quen từ khi còn trong bộ tộc, bởi vậy thuộc hạ cũng không sợ hãi, trước mặt còn có chút tùy tiện.
Dương Phàm nói:
- Tin tốt là: Lý Tận Trung đã chết!
Trong trướng lập tức yên lặng, nhưng chỉ trong chốc lát, các tướng lĩnh đồng thời xôn xao, tình cảm trào dâng.
- Là thật sao?
- Lý Tận Trung đã chết thật rồi?
- Triều đình lại thắng trận rồi hả?
- Là ai giết Lý Tận Trung?
- Yên lặng!
Lý Đa Tộ khiển trách một câu, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, mắt Lý Đa Tộ sáng ngời nhìn chằm chằm Dương Phàm nói:
- Ngươi nói tiếp đi!
Khi Lý Đa Tộ nhìn thấy Dương Phàm nói tin Lý Tận Trung đã chết, trên mặt cũng không lộ ra vẻ tươi cười, liền biết tin buồn mà hắn nói sợ là còn quan trọng hơn tin Lý Tận Trung đã chết, bởi vậy trong lòng lo sợ, càng khẩn trương hơn.
Dương Phàm nói:
- Khi Lý Tận Trung gặp mai phục của Tào Đại tướng quân Tào Nhân Sư, trúng tên ở trong cốc Hoàng Chương. Từ đó về sau, bởi vì chiến sự liên miên, vết thương không được chữa trị, hơn nữa tuổi tác đã cao, cuối cùng dầu hết đèn tắt, trước khi Đại tướng quân Vương Hiếu Kiệt cầm binh bắc, Lý Tận Trung đã chết rồi.
Tôn Vạn Vinh lo lắng rằng tin Lý Tận Trung chết sẽ làm lòng quân dao động nên giữ kín không nói ra, giả vờ nói Khả Hãn nhiễm bệnh, cần trở về núi tĩnh dưỡng, còn chính hắn thì thống lĩnh toàn quân, lại mai phục ở phía đông cốc Hạp Thạch, thu được đại thắng!
Lý Đa Tộ lập tức thông suốt mấu chốt của vấn đề, nói:
- Nói cách khác, hiện giờ, cái chết của Lý Tận Trung đã không còn là đả kích đối với người Khiết Đan nữa?
Dương Phàm gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy! tuy nhiên người Khiết Đan bây giờ vẫn giữ kín không nói ra ngoài, chỉ có điều sau khi đại thắng, bọn họ sẽ công bố tin tức, mượn đại thắng đánh tan ảnh hưởng của việc này, sở dĩ không công bố ra ngoài là không muốn tăng thêm khí thể của triều đình.
Mã Kiều lớn tiếng nói:
- Vậy chúng ta sẽ đem nó công bố ra ngoài, hơn nữa trận chiến Mã Thành lần này đại thắng, tăng thêm uy thế của triều đình.
Lý Đa Tộ nói:
- Chuyện này đương nhiên là phải làm, tuy nhiên… Dương giáo úy, ngươi nói tin không vui, là gì?
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Người Khiết Đan phía đông phái một đoàn binh mã, phía tây phái người đưa tin! Binh mã phía đông đã bị chúng ta đánh bại, nhưng nếu người ở phía tây hoàn thành nhiệm vụ, lực lượng của bọn chúng sẽ trong nháy mắt mạnh gấp mấy lần!
/1071
|