Mã Kiều nhìn một cách chế nhạo nói:
- Chúng ta không giống với các người, chúng ta đánh giặc là tiêu tiền, các người đánh giặc là kiếm tiền. . . ! Chúng ta điều động binh mã, tiền lương tiêu hao vô số. Các ngươi thì sao, tìm mò được cái gì, con chuột cất giấu gì trong động đều phải đào ra, cuộc chiến này các người đánh là phù hợp, dù sao mùa đông này các người đúng là nhàn rỗi rồi!
Lần này, ngay cả Mặc Xuyết đều xụ mặt xuống, tức giận nói:
- Mặc Xuyết ta là Đột Quyết Khả Hãn, cho dù Lý Đa Tộ Đại tướng quân của các ngươi ở trước mặt ta cũng phải giữ cấp bậc lễ nghĩa, các ngươi đối với ta lại vô lễ lần nữa, thật không nghĩ đến việc chiếc đao của Khả Hãn ta không vui sao?
Dương Phàm vội chắp tay nói”
- Khả Hãn chớ trách, tính tình hán tử trong quân có phần thô lỗ, phần lớn là hiểu biết không nhiều, chẳng qua huynh đệ của ta dù nói lời tuy thô lỗ, nhưng lý lẽ lại không thô, thật nguyên nhân trọng yếu ở đây cũng là mời Mặc Xuyết Khả Hãn xuất binh
Những lời này ngay cả Mặc Xuyết nghe cũng không hiểu, Mặc Xuyết hơi nhíu mày, hướng về hắn quăng ra một ánh mắt đầy thắc mắc:
- Ừ?
Dương Phàm nâng người lên tiến đến, trầm giọng nói:
- Ta là quân nhân, ta cho rằng, đối đãi với kẻ thù nên không cần phải nể nang, từ một thủ đoạn nào, chỉ cần có thể đã kích hắn được là tốt rồi. Hắn ngoan cố thì ta đánh, hắn nhu nhược ta cũng đánh, ngươi bị bệnh chẳng nhẽ ta không nắm lấy thời cơ đó lấy mạng ngươi mà đợi đến khi ngươi hồi phục sao?
Những lời này hợp lý, thủ lĩnh Đột Quyết thấy hài lòng, một đám liên tiếp gật đầu.
Dương Phàm nói:
- Đây chẳng phải là cách nhìn của riêng ta, mà còn là sự nhất trí của tướng sĩ trong quân. Đáng tiếc. . .
Dương Phàm lắc lắc đầu, tiếc hận mà nói:
- Đáng tiếc triều đình ta rất khoan dung, nhất là khi kẻ thù tỏ ra khiếp sợ, vẻ bề ngoài như đầu hàng, thì triều đình lập tức ra lệnh tha mạng cho họ! Khiết Đan thay đổi thất thường, lòng muông dạ thú, giết hại hơn hai mươi vạn tướng sĩ của ta. Chúng ta hận không thể đem giết sạch bọn chúng !
Nhưng mà, bọn họ bị chúng ta bao vây về sau, đã phái người xin hàng, Đại tướng quân của chúng còn không dám giữ lại hàng thư, chỉ phải báo lại với triều đình. Có thể đoán được, trong triều các quan thần sẽ lại nói cái gì đó. Mặc dù lúc này đây bọn họ không phải là người Khiết Đan đi cầu hòa, chúng ta tiêu diệt Khiết Đan quân đội rồi sau này sẽ như thế nào?
Dương Phàm dò ánh mắt theo gương mặt của Mặc Xuyết, nhìn đối diện những tướng lĩnh Đột Xuyết. Nói:
- Khi đó triều đình cũng sẽ không cho phép chúng ta tàn sát người già yếu và trẻ em Khiết Đan, hơn nữa triều đình còn nhất định sẽ xuất phát đến thảo nguyên cung cấp cho bọn cuộc sống, cung cấp dê bò, lương thực, tiến hành trấn an cứu tế!
Dương Phàm càng nói càng giận, tuy sắc mặt của hắn vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng lửa giận đã không thể khống chế nổi, giờ đây, lời nói càng lúc càng nhanh, giọng ngày càng cao, hắn cũng như ý thức được bản thân đang quá kích động, vội thở ra một hơi dài, hòa hoãn một chút tâm tình của mình.
Những gì hắn nói đều là bệnh chung của Vương triều Trung Nguyên. Cảm giác cực độ về sự ưu việt, khiến cho bọn họ đối với kẻ xâm lược luôn quá mức rộng rãi. Mà quan niệm của quân tử là khinh lợi, khiến cho bọn người chiến bại cầu lợi phải cảm thấy xấu hổ, điểm này người Đột Quyết càng cảm thụ rõ ràng hơn hết. Giờ đây lời nói của Dương Phàm rất có thể khiến cho bọn họ tán thành.
Mặc Xuyết sờ cằm, như thoáng chút suy nghĩ mà nói:
- Cho nên., các ngươi muốn mượn tay chúng ta để trừ lũ Khiết Đan sao?
Dương Phàm nói:
- Đây chỉ là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là, người Khiết Đan mặc dù đã bị chúng ta vây khốn, thất bại sẽ là chuyện sớm muộn, nhưng nếu chúng ta cứng nhắc, thương vong sẽ nghiêm trọng. Nếu vậy thì thật là bất công, một khi triều đình lại dung tha cho chúng. Cho nên, Đại tướng quân mới phái chúng ta tới, gấp rút mời Mặc Xuyết Khả Hãn xuất binh, tập kích đằng sau, chỉ cần bọn chúng sơ xuất, người Khiết Đan tất sẽ không chiến tự tan.
Mặc Xuyết giảo hoạt cười, nói:
- Hả? Nhưng ta dựa vào cái gì để đáp ứng cho ngươi? Ngươi đã nói thẳng thắng như vậy, ta cũng sẽ nói thẳng, nếu ta khoanh tay đứng nhìn, như vậy người Khiết Đan nếu được triều đình các ngươi khoan thứ, các ngươi sẽ để lại ở Bắc Cương một cường địch, nếu bọn chúng cùng đường, vậy sẽ làm suy yếu lực lượng của các ngươi, bất luận làm như thế nào, nếu đối với ta cũng đều có lợi?
Mặc Xuyết nhìn quanh, chúng thủ lĩnh đều phát ra một trận tiếng cười hiểu ý.
Dương Phàm bất động, nói:
- Quả thật, quả thật đối với các ngươi có lợi, nhưng lợi có lớn có nhỏ. Khả Hãn xuất binh, nhưng lại được lợi lớn, Khả Hãn ngồi yên, cũng có lợi nhưng được lợi nhỏ, lợi lớn và lợi nhỏ, Khả Hãn muốn lấy loại nào?
Mặc Xuyết hứng thú, cười dài mà nói:
- Hả? Ngươi nói một chút, cái gì gọi là lớn lợi, cái gì gọi là lợi nhỏ?
Dương Phàm nói:
- Lợi nhỏ này, Khả Hãn đã nói qua, cho Bắc cương cho ta một kẻ thù lớn, hay là làm suy yếu binh lực của triều đình ta! Nhưng, tên địch nhân này một khi hùng mạnh, Khả Hãn nghĩ nó chỉ uy hiếp mỗi triều đình ta sao? Đối với triều đình của ta và các ngươi cùng chung sống với chúng trên một thảo nguyên, ai chịu uy hiếp hơn?
Nếu như nói bọn họ bị tiêu diệt đồng thời quân sự của triều đình ta cũng suy yếu, Trung Nguyên dân cư đông đúc, rộng lớn, kì thật chỉ cần mấy năm là có thể khôi phục. Hơn nữa, mặc kệ có hay không quá trình này, quốc gia chúng ta đều khó có khả năng chủ động mời quý quốc khai chiến, hay không khai chiến từ trước đến nay quyết định bởi quý quốc, Khả Hãn nghĩ đến, cái nào có lợi đối với quý quốc?
Ta nói lợi lớn, có khi là lợi gần lợi xa. Về phần lợi xa, là tiêu diệt một dân tộc có khả năng củng cố cường mạnh lên, uy hiếp được Đột Quyết! Về phần lợi gần, thì phải là Khả Hãn xuất binh chinh phạt căn cơ bọn họ, căn cơ bọn họ thủ quân không nhiều lằm, Khả Hãn có thể dùng cái giả thật nhỏ để đạt được mục đích.
Mà Khả Hãn một khi thủ thắng, tiền tài nữ tử của người Khiết Đan, chẳng phải đều nằm trong tay Khả Hãn sao? Thảo nguyên đại ngàn, mờ mịt ngàn dặm, chỉ thiếu nhân khẩu, các ngươi nếu chịu xuất binh, chẳng những có thể bắt được toàn bộ tộc họ giao tài sản, còn có thể được rất nhiều phụ nữ, trẻ em....và thảo nguyên! Ta nghĩ các vị sẽ không cự tuyệt chỗ tốt như vậy?
Dương Phàm mỉm cười nhìn nhìn chúng thủ lĩnh Đột Quyết đang nghe, có vẻ dao động. Mặc Xuyết đột nhiên phát hiện trong mắt những đại đầu lĩnh kia hiện lên tia nhìn tham lam, phần lớn đã bị sứ giả nước Chu làm dao động rồi, không khõi thầm kêu không ổn. Chuyện của Đột Quyết, chỉ có thể do hắn chủ đạo, sao có thể để người ngoài làm lung lay ý chí chứ
Mặc Xuyết lập tức ho khan một tiếng, nói:
- Ý đồ đến đây của ngươi, bản Khả Hãn hiểu, xuất binh không phải chuyện nhỏ, chúng ta cần trao đổi rồi nói sau. Người đâu, an bài lều trướng, mời Chu quốc sứ giả nghỉ tạm!
Dương Phàm biết rằng việc này không thể nóng vội, tuyệt đối không thể lộ ra thần sắc vội vàng, đứng dậy, hướng vào Mặc Xuyết vuốt ngực thi hành lễ, đi theo thị vệ lui xuống.
Mã Kiều đi bên cạnh hắn, khí phách hiên ngang, dáng vẻ không coi ai ra gì, lúc nhìn về phía người Đột Quyết, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường và căm thù, gã chẳng sợ giờ phút này là tới yêu cầu Đột Quyết xuất binh cùng kề vai chiến đấu, đây chính là phù hợp thái độ nhất quán của quân nhân Đột Quyết đối với Đại Đường, hơn nữa có vẻ rất lo lắng.
- Được rồi, không cần người ta vẽ ra tấm bánh lớn nữa, một đám tựa như sói đói vậy!
Dương Phàm và Mã Kiều vừa đi, Mặc Xuyết liền không vui vỗ vỗ bàn.
- Người Khiết Đan phái tới đặc phái viên, nói bọn họ đánh Chu quân đại bại, đuổi Chu quân đâm quàng đâm xiên, cần chúng ta xuất binh, một trận chiến định Càn Khôn, hoàn toàn đem Hà Bắc đạo từ trong lãnh thổ Chu quốc tua nhỏ đi ra. Mà đặc phái viên của Lý Đa Tộ thì nói, bọn họ đã đánh cho Khiết Đan đại bại, vây khốn bộ tộc còn lại của Khiết Đan, ngay cả Lý Tận Trung đều bỏ mình tại Mã thành, đến tột cùng ai mới là nói thật?
Mặc Xuyết vừa hỏi, lập tức làm mọi người đang ở trong mộng đẹp mà Dương Phàm vẽ nên bừng tỉnh lại.
Tô Mục Mộc nói:
- Khả Hãn, sao không gọi sứ giả Khiết Đan, hỏi là sẽ biết được thôi?
- Đúng đúng đúng! Khả Hãn, sứ giả Khiết Đan, chúng ta hỏi thì sẽ biết ai thật ai giả thôi!
Ở đây, Mặc Xuyết cũng không nên một mình đề ra nghi vấn người Khiết Đan, khiến chúng thủ lĩnh cảm giác mình không tín nhiệm bọn họ, đành phải chỉ bảo người mời Khiết Đan sứ giả dẫn tới.
Đỉnh đầu trong trướng vải, một đại hán ngồi xếp bằng, tóc bó buộc vòng sắt, mặc áo choàng, y ngồi ở trên một tấm da sói đệm giường, một lò nhỏ ở trước người, trên lò treo một cái nồi, trong nồi thịt dê cuồn cuộn, mùi hương đậm đặc bốn phía, người đàn ông vạm vỡ một tay cầm lấy hồ lô rượu màu đỏ sậm, một tay dùng đao tự kẹp nóng bỏng thịt dê trong nồi ra, thoáng thổi cho nguội bớt, vừa ăn thịt dê, vừa uống ngụm rượu nhỏ.
Người này tên là Khắc Tư Thản, là Tát Mãn Đại Vũ của Khiết Đan, là phụng mệnh Tôn Vạn Vinh làm sứ giả đến Đột Quyết nghị minh, y biết rằng hôm nay là Mặc Xuyết triệu tập các bộ phận thảo luận việc xuất binh, nóng lòng hồi âm, cho nên tuy rằng con sâu rượu làm y thèm chảy nước miếng, nhưng y vẫn khắc chế không để cho mình uống say.
Y đang uống rượu, màn trướng vén lên, gió lạnh lôi cuốn từng bông tuyết thổi vào, Khắc Tư Thản ngồi thản nhiên ở trong trướng ăn, người nóng lên, ăn mặc cũng không nhiều, không khỏi rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thị vệ Khiết Đan đứng ở cửa trướng, ôm quyền nói:
- Đại Vu, Mặc Xuyết Khả Hãn cho mời!
Khắc Tư Thản tinh thần rung lên, vội vàng đậy nút hồ lô rượu, cài vào eo lưng, đứng lên nói:
- Đưa ta đi!
Mặc Xuyết gấp rút phái người tới mời Khắc Tư Thản, thị vệ ở bên ngoài đã chờ nửa ngày, mới nhìn rõ vài tên võ sĩ Khiết Đan đưa Đại Vu của bọn họ chậm rãi đi tới.
Khắc Tư Thản đầu đội mũ được dệt từ lông gà rừng đủ mọi màu sắc, trên cổ đeo một bộ vòng cổ làm bằng xương trâu mài khô trắng hếu, bên hông buộc một cái váy bằng da nhăn, trong tay trống một quải trượng bằng gỗ đen có đuôi ngựa rủ xuống, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm.
Khắc Tư Thản dẫn theo người tới đi thẳng đến bên ngoài lều lớn của Khả Hãn, để hộ vệ ở bên ngoài, Khắc Tư Thản thản nhiên tiến đến lều lớn, đưa tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy trong trướng ngồi đầy các bộ phận thủ lĩnh Đột Quyết, từng ánh mắt đều chăm chú đặt lên người y.
Khắc Tư Thản thản khẽ khom người, thi lễ với chủ tọa Mặc Xuyết:
- Khắc Tư Thản xin chào Mặc Xuyết Khả Hãn!
Mặc Xuyết khách khí mà nói:
- Đại Vu không cần giữ lễ tiết, mời ngồi!
Lập tức có người đem đến cho Khắc Tư Thản một tấm ghế mặt sau, vị trí kia đúng là chỗ Dương Phàm vừa rồi ngồi đấy, chỉ có điều mặt bàn đã thu dọn sạch sẽ. Khắc Tư Thản thản nhiên ngồi vào chỗ của mình, nói với Mặc Xuyết:
- Khả Hãn hôm nay triệu kiến, chẳng lẽ đã có quyết định đối với lời thỉnh cầu của Khả Hãn ta?
Mặc Xuyết vuốt cằm nói:
- Sau khi Đại Vu đến nói ý nguyện của mình, Khả Hãn ta vẫn đang tự hỏi chuyện này, hôm nay triệu tập các bộ thủ lĩnh, chính là để thương lượng. Bản Khả Hãn nghĩ đến, các ngươi nếu nếu muốn cùng ta hợp tác, như vậy chuyện trọng yếu nhất, chính là nên thẳng thắn với nhau, Đại Vu nghĩ như thế nào?
Ánh mắt sau mái tóc loạn của Khắc Tư Thản phút chốc lóe lên một cái, trầm giọng nói:
- Đương nhiên như thế!
Mặc Xuyết mặt không cảm xúc nói:
- Như vậy, bản Khả Hãn cũng không hiểu thông linh thuật, Đại Vu tính toán như thế nào để bản Khả Hãn và Lý Tận Trung kia đã kết liên minh đây?
- Chúng ta không giống với các người, chúng ta đánh giặc là tiêu tiền, các người đánh giặc là kiếm tiền. . . ! Chúng ta điều động binh mã, tiền lương tiêu hao vô số. Các ngươi thì sao, tìm mò được cái gì, con chuột cất giấu gì trong động đều phải đào ra, cuộc chiến này các người đánh là phù hợp, dù sao mùa đông này các người đúng là nhàn rỗi rồi!
Lần này, ngay cả Mặc Xuyết đều xụ mặt xuống, tức giận nói:
- Mặc Xuyết ta là Đột Quyết Khả Hãn, cho dù Lý Đa Tộ Đại tướng quân của các ngươi ở trước mặt ta cũng phải giữ cấp bậc lễ nghĩa, các ngươi đối với ta lại vô lễ lần nữa, thật không nghĩ đến việc chiếc đao của Khả Hãn ta không vui sao?
Dương Phàm vội chắp tay nói”
- Khả Hãn chớ trách, tính tình hán tử trong quân có phần thô lỗ, phần lớn là hiểu biết không nhiều, chẳng qua huynh đệ của ta dù nói lời tuy thô lỗ, nhưng lý lẽ lại không thô, thật nguyên nhân trọng yếu ở đây cũng là mời Mặc Xuyết Khả Hãn xuất binh
Những lời này ngay cả Mặc Xuyết nghe cũng không hiểu, Mặc Xuyết hơi nhíu mày, hướng về hắn quăng ra một ánh mắt đầy thắc mắc:
- Ừ?
Dương Phàm nâng người lên tiến đến, trầm giọng nói:
- Ta là quân nhân, ta cho rằng, đối đãi với kẻ thù nên không cần phải nể nang, từ một thủ đoạn nào, chỉ cần có thể đã kích hắn được là tốt rồi. Hắn ngoan cố thì ta đánh, hắn nhu nhược ta cũng đánh, ngươi bị bệnh chẳng nhẽ ta không nắm lấy thời cơ đó lấy mạng ngươi mà đợi đến khi ngươi hồi phục sao?
Những lời này hợp lý, thủ lĩnh Đột Quyết thấy hài lòng, một đám liên tiếp gật đầu.
Dương Phàm nói:
- Đây chẳng phải là cách nhìn của riêng ta, mà còn là sự nhất trí của tướng sĩ trong quân. Đáng tiếc. . .
Dương Phàm lắc lắc đầu, tiếc hận mà nói:
- Đáng tiếc triều đình ta rất khoan dung, nhất là khi kẻ thù tỏ ra khiếp sợ, vẻ bề ngoài như đầu hàng, thì triều đình lập tức ra lệnh tha mạng cho họ! Khiết Đan thay đổi thất thường, lòng muông dạ thú, giết hại hơn hai mươi vạn tướng sĩ của ta. Chúng ta hận không thể đem giết sạch bọn chúng !
Nhưng mà, bọn họ bị chúng ta bao vây về sau, đã phái người xin hàng, Đại tướng quân của chúng còn không dám giữ lại hàng thư, chỉ phải báo lại với triều đình. Có thể đoán được, trong triều các quan thần sẽ lại nói cái gì đó. Mặc dù lúc này đây bọn họ không phải là người Khiết Đan đi cầu hòa, chúng ta tiêu diệt Khiết Đan quân đội rồi sau này sẽ như thế nào?
Dương Phàm dò ánh mắt theo gương mặt của Mặc Xuyết, nhìn đối diện những tướng lĩnh Đột Xuyết. Nói:
- Khi đó triều đình cũng sẽ không cho phép chúng ta tàn sát người già yếu và trẻ em Khiết Đan, hơn nữa triều đình còn nhất định sẽ xuất phát đến thảo nguyên cung cấp cho bọn cuộc sống, cung cấp dê bò, lương thực, tiến hành trấn an cứu tế!
Dương Phàm càng nói càng giận, tuy sắc mặt của hắn vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng lửa giận đã không thể khống chế nổi, giờ đây, lời nói càng lúc càng nhanh, giọng ngày càng cao, hắn cũng như ý thức được bản thân đang quá kích động, vội thở ra một hơi dài, hòa hoãn một chút tâm tình của mình.
Những gì hắn nói đều là bệnh chung của Vương triều Trung Nguyên. Cảm giác cực độ về sự ưu việt, khiến cho bọn họ đối với kẻ xâm lược luôn quá mức rộng rãi. Mà quan niệm của quân tử là khinh lợi, khiến cho bọn người chiến bại cầu lợi phải cảm thấy xấu hổ, điểm này người Đột Quyết càng cảm thụ rõ ràng hơn hết. Giờ đây lời nói của Dương Phàm rất có thể khiến cho bọn họ tán thành.
Mặc Xuyết sờ cằm, như thoáng chút suy nghĩ mà nói:
- Cho nên., các ngươi muốn mượn tay chúng ta để trừ lũ Khiết Đan sao?
Dương Phàm nói:
- Đây chỉ là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là, người Khiết Đan mặc dù đã bị chúng ta vây khốn, thất bại sẽ là chuyện sớm muộn, nhưng nếu chúng ta cứng nhắc, thương vong sẽ nghiêm trọng. Nếu vậy thì thật là bất công, một khi triều đình lại dung tha cho chúng. Cho nên, Đại tướng quân mới phái chúng ta tới, gấp rút mời Mặc Xuyết Khả Hãn xuất binh, tập kích đằng sau, chỉ cần bọn chúng sơ xuất, người Khiết Đan tất sẽ không chiến tự tan.
Mặc Xuyết giảo hoạt cười, nói:
- Hả? Nhưng ta dựa vào cái gì để đáp ứng cho ngươi? Ngươi đã nói thẳng thắng như vậy, ta cũng sẽ nói thẳng, nếu ta khoanh tay đứng nhìn, như vậy người Khiết Đan nếu được triều đình các ngươi khoan thứ, các ngươi sẽ để lại ở Bắc Cương một cường địch, nếu bọn chúng cùng đường, vậy sẽ làm suy yếu lực lượng của các ngươi, bất luận làm như thế nào, nếu đối với ta cũng đều có lợi?
Mặc Xuyết nhìn quanh, chúng thủ lĩnh đều phát ra một trận tiếng cười hiểu ý.
Dương Phàm bất động, nói:
- Quả thật, quả thật đối với các ngươi có lợi, nhưng lợi có lớn có nhỏ. Khả Hãn xuất binh, nhưng lại được lợi lớn, Khả Hãn ngồi yên, cũng có lợi nhưng được lợi nhỏ, lợi lớn và lợi nhỏ, Khả Hãn muốn lấy loại nào?
Mặc Xuyết hứng thú, cười dài mà nói:
- Hả? Ngươi nói một chút, cái gì gọi là lớn lợi, cái gì gọi là lợi nhỏ?
Dương Phàm nói:
- Lợi nhỏ này, Khả Hãn đã nói qua, cho Bắc cương cho ta một kẻ thù lớn, hay là làm suy yếu binh lực của triều đình ta! Nhưng, tên địch nhân này một khi hùng mạnh, Khả Hãn nghĩ nó chỉ uy hiếp mỗi triều đình ta sao? Đối với triều đình của ta và các ngươi cùng chung sống với chúng trên một thảo nguyên, ai chịu uy hiếp hơn?
Nếu như nói bọn họ bị tiêu diệt đồng thời quân sự của triều đình ta cũng suy yếu, Trung Nguyên dân cư đông đúc, rộng lớn, kì thật chỉ cần mấy năm là có thể khôi phục. Hơn nữa, mặc kệ có hay không quá trình này, quốc gia chúng ta đều khó có khả năng chủ động mời quý quốc khai chiến, hay không khai chiến từ trước đến nay quyết định bởi quý quốc, Khả Hãn nghĩ đến, cái nào có lợi đối với quý quốc?
Ta nói lợi lớn, có khi là lợi gần lợi xa. Về phần lợi xa, là tiêu diệt một dân tộc có khả năng củng cố cường mạnh lên, uy hiếp được Đột Quyết! Về phần lợi gần, thì phải là Khả Hãn xuất binh chinh phạt căn cơ bọn họ, căn cơ bọn họ thủ quân không nhiều lằm, Khả Hãn có thể dùng cái giả thật nhỏ để đạt được mục đích.
Mà Khả Hãn một khi thủ thắng, tiền tài nữ tử của người Khiết Đan, chẳng phải đều nằm trong tay Khả Hãn sao? Thảo nguyên đại ngàn, mờ mịt ngàn dặm, chỉ thiếu nhân khẩu, các ngươi nếu chịu xuất binh, chẳng những có thể bắt được toàn bộ tộc họ giao tài sản, còn có thể được rất nhiều phụ nữ, trẻ em....và thảo nguyên! Ta nghĩ các vị sẽ không cự tuyệt chỗ tốt như vậy?
Dương Phàm mỉm cười nhìn nhìn chúng thủ lĩnh Đột Quyết đang nghe, có vẻ dao động. Mặc Xuyết đột nhiên phát hiện trong mắt những đại đầu lĩnh kia hiện lên tia nhìn tham lam, phần lớn đã bị sứ giả nước Chu làm dao động rồi, không khõi thầm kêu không ổn. Chuyện của Đột Quyết, chỉ có thể do hắn chủ đạo, sao có thể để người ngoài làm lung lay ý chí chứ
Mặc Xuyết lập tức ho khan một tiếng, nói:
- Ý đồ đến đây của ngươi, bản Khả Hãn hiểu, xuất binh không phải chuyện nhỏ, chúng ta cần trao đổi rồi nói sau. Người đâu, an bài lều trướng, mời Chu quốc sứ giả nghỉ tạm!
Dương Phàm biết rằng việc này không thể nóng vội, tuyệt đối không thể lộ ra thần sắc vội vàng, đứng dậy, hướng vào Mặc Xuyết vuốt ngực thi hành lễ, đi theo thị vệ lui xuống.
Mã Kiều đi bên cạnh hắn, khí phách hiên ngang, dáng vẻ không coi ai ra gì, lúc nhìn về phía người Đột Quyết, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường và căm thù, gã chẳng sợ giờ phút này là tới yêu cầu Đột Quyết xuất binh cùng kề vai chiến đấu, đây chính là phù hợp thái độ nhất quán của quân nhân Đột Quyết đối với Đại Đường, hơn nữa có vẻ rất lo lắng.
- Được rồi, không cần người ta vẽ ra tấm bánh lớn nữa, một đám tựa như sói đói vậy!
Dương Phàm và Mã Kiều vừa đi, Mặc Xuyết liền không vui vỗ vỗ bàn.
- Người Khiết Đan phái tới đặc phái viên, nói bọn họ đánh Chu quân đại bại, đuổi Chu quân đâm quàng đâm xiên, cần chúng ta xuất binh, một trận chiến định Càn Khôn, hoàn toàn đem Hà Bắc đạo từ trong lãnh thổ Chu quốc tua nhỏ đi ra. Mà đặc phái viên của Lý Đa Tộ thì nói, bọn họ đã đánh cho Khiết Đan đại bại, vây khốn bộ tộc còn lại của Khiết Đan, ngay cả Lý Tận Trung đều bỏ mình tại Mã thành, đến tột cùng ai mới là nói thật?
Mặc Xuyết vừa hỏi, lập tức làm mọi người đang ở trong mộng đẹp mà Dương Phàm vẽ nên bừng tỉnh lại.
Tô Mục Mộc nói:
- Khả Hãn, sao không gọi sứ giả Khiết Đan, hỏi là sẽ biết được thôi?
- Đúng đúng đúng! Khả Hãn, sứ giả Khiết Đan, chúng ta hỏi thì sẽ biết ai thật ai giả thôi!
Ở đây, Mặc Xuyết cũng không nên một mình đề ra nghi vấn người Khiết Đan, khiến chúng thủ lĩnh cảm giác mình không tín nhiệm bọn họ, đành phải chỉ bảo người mời Khiết Đan sứ giả dẫn tới.
Đỉnh đầu trong trướng vải, một đại hán ngồi xếp bằng, tóc bó buộc vòng sắt, mặc áo choàng, y ngồi ở trên một tấm da sói đệm giường, một lò nhỏ ở trước người, trên lò treo một cái nồi, trong nồi thịt dê cuồn cuộn, mùi hương đậm đặc bốn phía, người đàn ông vạm vỡ một tay cầm lấy hồ lô rượu màu đỏ sậm, một tay dùng đao tự kẹp nóng bỏng thịt dê trong nồi ra, thoáng thổi cho nguội bớt, vừa ăn thịt dê, vừa uống ngụm rượu nhỏ.
Người này tên là Khắc Tư Thản, là Tát Mãn Đại Vũ của Khiết Đan, là phụng mệnh Tôn Vạn Vinh làm sứ giả đến Đột Quyết nghị minh, y biết rằng hôm nay là Mặc Xuyết triệu tập các bộ phận thảo luận việc xuất binh, nóng lòng hồi âm, cho nên tuy rằng con sâu rượu làm y thèm chảy nước miếng, nhưng y vẫn khắc chế không để cho mình uống say.
Y đang uống rượu, màn trướng vén lên, gió lạnh lôi cuốn từng bông tuyết thổi vào, Khắc Tư Thản ngồi thản nhiên ở trong trướng ăn, người nóng lên, ăn mặc cũng không nhiều, không khỏi rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thị vệ Khiết Đan đứng ở cửa trướng, ôm quyền nói:
- Đại Vu, Mặc Xuyết Khả Hãn cho mời!
Khắc Tư Thản tinh thần rung lên, vội vàng đậy nút hồ lô rượu, cài vào eo lưng, đứng lên nói:
- Đưa ta đi!
Mặc Xuyết gấp rút phái người tới mời Khắc Tư Thản, thị vệ ở bên ngoài đã chờ nửa ngày, mới nhìn rõ vài tên võ sĩ Khiết Đan đưa Đại Vu của bọn họ chậm rãi đi tới.
Khắc Tư Thản đầu đội mũ được dệt từ lông gà rừng đủ mọi màu sắc, trên cổ đeo một bộ vòng cổ làm bằng xương trâu mài khô trắng hếu, bên hông buộc một cái váy bằng da nhăn, trong tay trống một quải trượng bằng gỗ đen có đuôi ngựa rủ xuống, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm.
Khắc Tư Thản dẫn theo người tới đi thẳng đến bên ngoài lều lớn của Khả Hãn, để hộ vệ ở bên ngoài, Khắc Tư Thản thản nhiên tiến đến lều lớn, đưa tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy trong trướng ngồi đầy các bộ phận thủ lĩnh Đột Quyết, từng ánh mắt đều chăm chú đặt lên người y.
Khắc Tư Thản thản khẽ khom người, thi lễ với chủ tọa Mặc Xuyết:
- Khắc Tư Thản xin chào Mặc Xuyết Khả Hãn!
Mặc Xuyết khách khí mà nói:
- Đại Vu không cần giữ lễ tiết, mời ngồi!
Lập tức có người đem đến cho Khắc Tư Thản một tấm ghế mặt sau, vị trí kia đúng là chỗ Dương Phàm vừa rồi ngồi đấy, chỉ có điều mặt bàn đã thu dọn sạch sẽ. Khắc Tư Thản thản nhiên ngồi vào chỗ của mình, nói với Mặc Xuyết:
- Khả Hãn hôm nay triệu kiến, chẳng lẽ đã có quyết định đối với lời thỉnh cầu của Khả Hãn ta?
Mặc Xuyết vuốt cằm nói:
- Sau khi Đại Vu đến nói ý nguyện của mình, Khả Hãn ta vẫn đang tự hỏi chuyện này, hôm nay triệu tập các bộ thủ lĩnh, chính là để thương lượng. Bản Khả Hãn nghĩ đến, các ngươi nếu nếu muốn cùng ta hợp tác, như vậy chuyện trọng yếu nhất, chính là nên thẳng thắn với nhau, Đại Vu nghĩ như thế nào?
Ánh mắt sau mái tóc loạn của Khắc Tư Thản phút chốc lóe lên một cái, trầm giọng nói:
- Đương nhiên như thế!
Mặc Xuyết mặt không cảm xúc nói:
- Như vậy, bản Khả Hãn cũng không hiểu thông linh thuật, Đại Vu tính toán như thế nào để bản Khả Hãn và Lý Tận Trung kia đã kết liên minh đây?
/1071
|