Dương Phàm vốn muốn xác định thân phận một chút người này một chút, Lý Hiển hỏi lên như vậy, Dương Phàm lập tức biết ông ta là Lý Hiển rồi.
Dương Phàm biết rằng mình tùy tiện xâm nhập làm cho chủ nhân nơi đây đã bị kinh hãi, lại không nghĩ tới sẽ khiến cho vị đã từng là Hoàng Đế Bệ Hạ này bị dọa thành bộ dáng này, quả thực giống như đã gặp quỷ.
Dương Phàm khẩn trương hạ thấp người nói:
- Thần phụng thánh dụ, bái kiến Vương gia. Nơi này có một đạo mật chỉ của Thánh Thượng, mời Lư Lăng Vương...
Dương Phàm từ trong lòng lấy ra thánh chỉ được bao buộc nghiêm chỉnh, Lý Hiển giống như con thỏ bị trúng tên, Vù một chút nhảy dựng lên, vội lui hai bước, hai tay giơ lên, rung giọng nói:
- Ta không nhìn! Ta không nhìn! Ngươi muốn giết cứ giết, bổn vương không tiếp thánh chỉ!
Dương Phàm khóc không ra nước mắt, cứ cầm thánh chỉ đứng ở đằng kia, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Cổ Trúc Đình đóng cửa lại, lắc mình tiến vào, thấy tình cảnh này, vội vàng nói:
- Điện hạ chớ sợ, chúng ta đến đây, là phụng thánh dụ, cũng không hề bất lợi với điện hạ đâu.
Dưới tình huống như vậy, nữ nhân là có ưu thế hơn so với nam nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Cổ Trúc Đình mặc một bộ y phục đi đêm, bên hông cũng đeo kiếm, nhưng y phục bó sát kia lại lộ ra đường cong thướt tha, rõ ràng là nữ nhi gia dịu dàng. Vợ chồng Lý Hiển thấy một nữ tử dung nhan quyến rũ, thân thể yểu điệu, sự sợ hãi trong lòng đã giảm đi, Vi thị cố gắng điềm tĩnh trên mặt, hỏi trước:
- Các ngươi... Các ngươi phụng dụ mà đến, vì sao... Vì sao như thế...
Dương Phàm hiểu ý nói:
- Vị này nói vậy chính là Vương phi nương nương, thần Dương Phàm bái kiến nương nương. Thần thật là phụng thánh dụ mà đến, về phần thần vì cẩn mật mà che giấu tung tích, mạo muội xâm nhập, kính xin Vương gia và nương nương xem qua thánh dụ, vi thần còn có thể quay về báo cáo.
Vi thị thấy hắn cung kính hữu lễ đối với mình, trái tim khiếp đảm của nàng càng thêm giảm đi, liền vươn hai tay, nhận lấy đạo thánh chỉ kia.
Lúc này Dương Phàm mới nhìn rõ dung mạo Vi hậu, vừa kinh sợ cho tuổi của nàng, vừa sợ cho vẻ mỹ mạo của nàng. Không nghĩ tới vị này đã từng là Tự Thánh hoàng hậu, hiện giờ vẫn mỹ mạo như trước, ánh lửa chiếu đến, hồng nhan mơ hồ, thoáng như hơn hai mươi tuổi.
Vi thị tiếp nhận mật chỉ, chậm rãi lui qua một bên, xé hệ miệng, cởi ra đồng y, lại rút ra đồng che, chậm rãi rút ra nhất trục hoàng lăng, từ từ mở ra trước ánh lửa. Lý Hiển đứng ở bên cạnh nàng, bộ dạng vừa muốn xem lại vừa không dám xem.
Vi thị cẩn thận nhìn mật chỉ một lần, mày đầu tiên là nhảy dựng, sau đó hai mắt ngưng tụ, một lần nữa nhìn lại, giống như muốn nuốt từng chữ từng vào trong bụng nhấm nuốt, sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu. Ánh lửa đỏ rực chiếu đến gương mặt xinh đẹp đoan trang của nàng, gằn từng tiếng hỏi han:
- Mẫu hậu muốn các ngươi phải hộ tống Vương gia bí mật trở về kinh?
Dương Phàm cải chính:
- Là Hoàng đế!
Lý Hiển trở thành Hoàng đế ba mươi sáu ngày, đã bị mẹ của ông một cước đá văng ra, thay đổi đệ đệ của ông là Lý Đán làm Hoàng đế, mà ông thì bị đạp đến Phòng Châu giam lỏng, ông căn bản không có vượt qua Võ Tắc Thiên đăng cơ làm đế, người một nhà vây ở này Hoàng Trúc Lĩnh trải qua cuộc sống ngăn cách với nhân thế, vẫn có thói quen xưng Võ Tắc Thiên là mẫu hậu.
Một câu nhắc nhở này của Dương Phàm, Vi thị kịp phản ứng, vội hỏi:
- Vâng! Là đương kim Thánh Thượng! Thánh nhân phái các ngươi phải bí mật hộ tống Vương gia trở về kinh?
Dương Phàm nói:
- Vâng! Đây đúng là sứ mệnh của hạ thần!
Lý Hiển kinh hoảng nói:
- Mẫu hậu...tại sao Mẫu hoàng phải phái các ngươi bí mật hộ tống ta trở về kinh? Ta không đi! Ta chết cũng phải ở cùng người nhà, ta không đi với các ngươi...
Mày Dương Phàm phút chốc nhíu một chút, lá gan của vị Lư Lăng Vương này sao lại nhỏ như thế?
Vi thị nghiêng đầu đi, hung hăng trừng mắt nhìn trượng phu một cái, chẳng qua là có mặt Dương Phàm và Cổ Trúc Đình, nên không thể nói năng lỗ mãng với trượng phu, nhưng ngữ khí của nàng đã tràn đầy trách cứ:
- Vương gia không cần luôn nghĩ chết như vậy, nếu mẫu hoàng muốn giết ngài, hai vị thị vệ này giờ phút này đã động thủ rồi, làm gì còn bí mật hộ ngài về kinh?
Vi thị nói xong, chuyển sang nhìn Dương Phàm, áy náy cười nói:
- Vương gia bắt đầu vốn không phải như vậy, những năm gần đây, Vương gia u cư trong núi, lại thường xuyên nghe được chút tin đồn không nên nghe, nghi thần nghi quỷ, dần dà rơi xuống tâm bệnh, đến nỗi thất thố như thế.
Dương Phàm khom người không trả lời.
Vi thị như chợt nhớ tới cái gì, bước nhanh đi đến góc tường, nhặt lên hai ghế, mang vào trong phòng, ân cần nói với hai người Dương Phàm:
- Nào, nào, các ngươi ở xa vất vả tới, mau ngồi xuống nói chuyện. Nói ra thật xấu hổ, nơi này nói là vương phủ, hàn phòng đơn sơ còn không bằng thôn cư tầm thường, chậm trễ đón tiếp các ngươi rồi.
Hai người Dương Phàm lúc đầu không biết nàng muốn đi làm gì, lúc này mới biết là lấy ghế cho bọn họ. Mặc kệ người ta nghèo túng như thế nào, dù sao cũng từng là Hoàng hậu Đại Đường, hiện giờ là Vương phi, hai người Dương Phàm liên tục không dám tiếp nhận ghế, nói lời cảm tạ một phen, lúc này mới ngồi xuống. Trúc phòng trống trơn, mọi nơi đều là đống hỗn loạn, cũng chia ai trên ai dưới, hai người chỉ đành phải ngồi đối diện với Lư Lăng Vương và Vương phi.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Vi thị khách khí nói:
- Nếu mẫu hoàng có thánh dụ, Vương gia đương nhiên phải tuân chỉ mà đi. Chỉ có điều Vương gia tại Hoàng Trúc Lĩnh đã đạt mười lăm năm, tin tức bế tắc, không nghe thấy thế sự, và lại nhiều năm không thấy mẫu hoàng. Không biết mẫu hoàng lần này mật chỉ gọi Vương gia hồi kinh, có thể có tính toán gì không? Mời thiên sứ nói một chút, Vương gia cũng có chuẩn bị tốt, tránh cho hành chỉ đường đột, làm mẫu hoàng không hài lòng.
Võ Tắc Thiên chỉ cần hạ một đạo thánh chỉ, tuyên Lư Lăng Vương hồi kinh là được, đó mới thật sự là gọi về, làm như này, căn bản không có khả năng đã quyết định, tuy rằng Vi thị đã đoán được một chút, nhưng càng như thế, nàng càng không thể tin được, bởi vì nàng đã mong đợi nhiều lần lắm, cũng thất vọng rồi nhiều lần lắm.
- Việc này...
Dương Phàm do dự một chút, Vi thị vội hỏi:
- Trên thánh chỉ này nói phải Vương gia bí mật vào kinh thành, nhưng Vương gia đang không được tự do ở Hoàng Trúc Lĩnh, sao có thể rời khỏi, bí mật như thế, nhiều loại công việc còn muốn thương lượng với hai vị thiên sứ . Không dám để thiên sứ khó xử, chỉ cần nói một chút sự việc có thể làm cho ta vợ chồng hiểu chút là tốt rồi, bất kể như thế nào, hai vợ chồng ta đều vô cùng cảm kích.
Chuyện này cần vợ chồng Lý Hiển phối hợp, đương nhiên phải khiến bọn họ biết rằng thế cục trước mắt, Dương Phàm cố ý làm vẻ ta đây, chỉ có điều không muốn khiến cho vị Hoàng tử truyền kỳ từ Thái tử mà lên Hoàng đế, từ Hoàng đế mà xuống làm Vương gia, từ Vương gia lại sắp thay đổi thành Thái Tử lưu lại một ấn tượng từ lời nói đến việc không thận trọng.
Vi thị dứt lời, Dương Phàm liền hạ thấp người nói:
- Không dám không dám, Vương phi nương nương quá khách khí, thần đang định nói cho Vương gia và Vương phi biết.
Lý Hiển cũng không quan tâm phải đẩy củi vào bếp rồi, bệnh thấp khớp của ông dường như cũng không còn khó chịu như vậy nữa, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm Dương Phàm, như một học sinh tiểu học đang chăm chú lắng nghe.
Dương Phàm trước tiên đem loạn Khiết Đan và Đột Quyết đơn giản nói nói, sau đó liền nhắc tới nữ hoàng tuổi già, tưởng nhớ đứa con, hy vọng tiếp Lư Lăng Vương hồi kinh đoàn tụ. Hắn cũng không hiểu được nữ hoàng đế có ý phải lập Lư Lăng Vương làm Thái Tử hay không, dù sao trên thánh chỉ đều không có viết rõ.
Nhưng đến lúc này, hai chuyện không thể làm chung, chuyện lúc trước Dương Phàm đề xuất liền có vẻ đặc biệt đột ngột, vợ chồng Lý Hiển vừa nghe dĩ nhiên là hiểu ra trong đó tư vị. Hai vợ chồng trong lúc nhất thời bất ngờ vui mừng, ngồi ở đằng kia cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Lý Hiển lấy lại bình tĩnh, ý nghĩ rõ ràng một ít, lúc này mới kỳ quái hỏi han:
- Mẫu hoàng muốn gặp ta, một đạo ý chỉ tuyên ta hồi kinh là được, hiện giờ cũng đã truyền mật chỉ rồi, lại mời hai vị thiên sứ bí mật tiếp ứng, đây là vì sao?
Dương Phàm trầm ngâm một chút, có một số việc chẳng sợ ai ai cũng biết, cũng không phải là nói ra ai cũng hiểu, hắn phải cẩn trọng nói mới được.
Dương Phàm cân nhắc một chút, mới chậm rãi nói:
- Trong triều dù gì cũng có một số người không hy vọng thấy Vương gia và bệ hạ mẫu tử đoàn tụ, mà những người này hoàn toàn cầm giữ nhiều chức vị trong quân, bệ hạ lo lắng tin tức tiếp Vương gia vào kinh sau khi bị truyền ra, sẽ có người gây bất lợi đối với Vương gia, mà một khi tin tức truyền ra, hành động bất lợi nhằm vào Vương gia chỉ sợ là khó lòng phòng bị, không biết thần nói như vậy, Vương gia và Vương phi có thể rõ chưa?
Vợ chồng Lý Hiển đương nhiên hiểu được, cái gọi là có một ít người đương nhiên là người tộc họ Võ, đội quân trông coi bọn họ ở Hoàng Trúc Lĩnh chính là nhất phái Võ thị đấy, hàng năm Võ thị gia tộc đều phái người tới đây thị sát, mỗi lần thị sát cũng chỉ thời gian cực kỳ ngắn, nhưng đều khiến cho cả nhà bọn họ không có ngày yên, bọn họ thật sự là thù hận và kiêng kỵ đối với Võ gia là khắc cốt ghi tâm.
Vợ chồng Lý Hiển yên lặng gật gật đầu, Dương Phàm thở dài, nói:
- Cho nên, thần mới đêm khuya lẻn vào cầu kiến Vương gia. Muốn cùng Vương gia thương nghị thật kỹ lưỡng một chút, như thế nào thuận lợi mang Vương gia đi mà sẽ không bị người trông coi Vương gia phát hiện. Ít nhất, không thể để cho bọn họ rất nhanh phát hiện, như vậy Vương gia mới có thể tương đối an toàn.
Lý Hiển kích động môi run run:
- Các ngươi đã tới bao nhiêu người?
Dương Phàm nói:
- Vì giữ bí mật, chúng ta tới không quá nhiều người, nhưng đều là tinh binh. Theo chúng ta có Bách Kỵ và nội vệ, tổng cộng điều động hai mươi người, thêm hai người chúng ta, tổng cộng hai mươi hai người!
Lý Hiển nhướn mày, có chút không vừa ý mà nói:
- Mới hai mươi hai người, này làm sao đủ?
Vi thị ngồi ở một bên hai hàng lông mày chau lại không nói gì, Lý Hiển quan tâm là vấn đề an toàn của ông, mà vấn đề Vi thị quan tâm là như thế nào đưa Lý Hiển ra ngoài mà không người nào phát hiện.
Nàng rất khinh thường trượng phu vô năng này, nhưng nàng cũng rất rõ ràng, có Đông Sơn tái khởi được hay không, toàn bộ cần nhờ trượng phu của nàng, bởi vì ông là Hoàng tử, nếu đương kim Thái Tử đã bị nữ hoàng vứt bỏ, như vậy trượng phu của nàng chính là hoàng tộc Lý Đường đầu tiên như ý được thừa kế ngôi vị Hoàng đế.
Vi thị suy tư thật lâu, chậm rãi nói:
- Bọn họ thường xuyên kiểm tra thực hư nơi ở của Vương gia, muốn giấu diếm được bọn họ, không có khả năng! Tuy nhiên... Giấu diếm năm sáu ngày mà nói..., ta còn có chút nắm chắc, năm sáu ngày... Có thể chứ?
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Năm sáu ngày, mới có thể đi được một nửa lộ trình, bọn họ khi đó phát hiện, có thể dùng thời gian để đối phó với chúng ta cũng rất gấp gáp, nếu Vương phi không thể kéo dài thêm, như vậy... hãy cố gắng tranh thủ năm sáu ngày đi.
Vi thị nhíu đôi lông mày lại, dứt khoát nói:
- Được! Vậy cứ làm như thế! Sáng mai ta cho Vương gia giả bộ bệnh, giả dạng làm nhiễm dịch chứng, như vậy bọn họ sẽ lười đến nghiệm xem thường xuyên, ta phỏng chừng, kéo cái năm sáu ngày hoàn toàn khả năng.
Dương Phàm lo lắng nói:
- Bọn họ sẽ không tìm y sĩ đến khám chữa bệnh cho Vương gia sao?
Vi thị ung dung cười, nói:
- Bọn họ ước gì Vương gia chết sớm, mỗi lần phái viên Tuần Sát tới, bọn họ lúc nào cũng đe dọa Vương gia, hận không thể khiến cho Vương gia khẩn trương tự sát, may mắn Vương gia tính tình kiên nghị, bất động, nếu không đã sớm làm thỏa mãn tâm tư của bọn hắn rồi. Bọn họ sẽ mời người đến chữa bệnh cho Vương gia sao? Tuyệt đối không thể!
Dương Phàm biết rằng mình tùy tiện xâm nhập làm cho chủ nhân nơi đây đã bị kinh hãi, lại không nghĩ tới sẽ khiến cho vị đã từng là Hoàng Đế Bệ Hạ này bị dọa thành bộ dáng này, quả thực giống như đã gặp quỷ.
Dương Phàm khẩn trương hạ thấp người nói:
- Thần phụng thánh dụ, bái kiến Vương gia. Nơi này có một đạo mật chỉ của Thánh Thượng, mời Lư Lăng Vương...
Dương Phàm từ trong lòng lấy ra thánh chỉ được bao buộc nghiêm chỉnh, Lý Hiển giống như con thỏ bị trúng tên, Vù một chút nhảy dựng lên, vội lui hai bước, hai tay giơ lên, rung giọng nói:
- Ta không nhìn! Ta không nhìn! Ngươi muốn giết cứ giết, bổn vương không tiếp thánh chỉ!
Dương Phàm khóc không ra nước mắt, cứ cầm thánh chỉ đứng ở đằng kia, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Cổ Trúc Đình đóng cửa lại, lắc mình tiến vào, thấy tình cảnh này, vội vàng nói:
- Điện hạ chớ sợ, chúng ta đến đây, là phụng thánh dụ, cũng không hề bất lợi với điện hạ đâu.
Dưới tình huống như vậy, nữ nhân là có ưu thế hơn so với nam nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Cổ Trúc Đình mặc một bộ y phục đi đêm, bên hông cũng đeo kiếm, nhưng y phục bó sát kia lại lộ ra đường cong thướt tha, rõ ràng là nữ nhi gia dịu dàng. Vợ chồng Lý Hiển thấy một nữ tử dung nhan quyến rũ, thân thể yểu điệu, sự sợ hãi trong lòng đã giảm đi, Vi thị cố gắng điềm tĩnh trên mặt, hỏi trước:
- Các ngươi... Các ngươi phụng dụ mà đến, vì sao... Vì sao như thế...
Dương Phàm hiểu ý nói:
- Vị này nói vậy chính là Vương phi nương nương, thần Dương Phàm bái kiến nương nương. Thần thật là phụng thánh dụ mà đến, về phần thần vì cẩn mật mà che giấu tung tích, mạo muội xâm nhập, kính xin Vương gia và nương nương xem qua thánh dụ, vi thần còn có thể quay về báo cáo.
Vi thị thấy hắn cung kính hữu lễ đối với mình, trái tim khiếp đảm của nàng càng thêm giảm đi, liền vươn hai tay, nhận lấy đạo thánh chỉ kia.
Lúc này Dương Phàm mới nhìn rõ dung mạo Vi hậu, vừa kinh sợ cho tuổi của nàng, vừa sợ cho vẻ mỹ mạo của nàng. Không nghĩ tới vị này đã từng là Tự Thánh hoàng hậu, hiện giờ vẫn mỹ mạo như trước, ánh lửa chiếu đến, hồng nhan mơ hồ, thoáng như hơn hai mươi tuổi.
Vi thị tiếp nhận mật chỉ, chậm rãi lui qua một bên, xé hệ miệng, cởi ra đồng y, lại rút ra đồng che, chậm rãi rút ra nhất trục hoàng lăng, từ từ mở ra trước ánh lửa. Lý Hiển đứng ở bên cạnh nàng, bộ dạng vừa muốn xem lại vừa không dám xem.
Vi thị cẩn thận nhìn mật chỉ một lần, mày đầu tiên là nhảy dựng, sau đó hai mắt ngưng tụ, một lần nữa nhìn lại, giống như muốn nuốt từng chữ từng vào trong bụng nhấm nuốt, sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu. Ánh lửa đỏ rực chiếu đến gương mặt xinh đẹp đoan trang của nàng, gằn từng tiếng hỏi han:
- Mẫu hậu muốn các ngươi phải hộ tống Vương gia bí mật trở về kinh?
Dương Phàm cải chính:
- Là Hoàng đế!
Lý Hiển trở thành Hoàng đế ba mươi sáu ngày, đã bị mẹ của ông một cước đá văng ra, thay đổi đệ đệ của ông là Lý Đán làm Hoàng đế, mà ông thì bị đạp đến Phòng Châu giam lỏng, ông căn bản không có vượt qua Võ Tắc Thiên đăng cơ làm đế, người một nhà vây ở này Hoàng Trúc Lĩnh trải qua cuộc sống ngăn cách với nhân thế, vẫn có thói quen xưng Võ Tắc Thiên là mẫu hậu.
Một câu nhắc nhở này của Dương Phàm, Vi thị kịp phản ứng, vội hỏi:
- Vâng! Là đương kim Thánh Thượng! Thánh nhân phái các ngươi phải bí mật hộ tống Vương gia trở về kinh?
Dương Phàm nói:
- Vâng! Đây đúng là sứ mệnh của hạ thần!
Lý Hiển kinh hoảng nói:
- Mẫu hậu...tại sao Mẫu hoàng phải phái các ngươi bí mật hộ tống ta trở về kinh? Ta không đi! Ta chết cũng phải ở cùng người nhà, ta không đi với các ngươi...
Mày Dương Phàm phút chốc nhíu một chút, lá gan của vị Lư Lăng Vương này sao lại nhỏ như thế?
Vi thị nghiêng đầu đi, hung hăng trừng mắt nhìn trượng phu một cái, chẳng qua là có mặt Dương Phàm và Cổ Trúc Đình, nên không thể nói năng lỗ mãng với trượng phu, nhưng ngữ khí của nàng đã tràn đầy trách cứ:
- Vương gia không cần luôn nghĩ chết như vậy, nếu mẫu hoàng muốn giết ngài, hai vị thị vệ này giờ phút này đã động thủ rồi, làm gì còn bí mật hộ ngài về kinh?
Vi thị nói xong, chuyển sang nhìn Dương Phàm, áy náy cười nói:
- Vương gia bắt đầu vốn không phải như vậy, những năm gần đây, Vương gia u cư trong núi, lại thường xuyên nghe được chút tin đồn không nên nghe, nghi thần nghi quỷ, dần dà rơi xuống tâm bệnh, đến nỗi thất thố như thế.
Dương Phàm khom người không trả lời.
Vi thị như chợt nhớ tới cái gì, bước nhanh đi đến góc tường, nhặt lên hai ghế, mang vào trong phòng, ân cần nói với hai người Dương Phàm:
- Nào, nào, các ngươi ở xa vất vả tới, mau ngồi xuống nói chuyện. Nói ra thật xấu hổ, nơi này nói là vương phủ, hàn phòng đơn sơ còn không bằng thôn cư tầm thường, chậm trễ đón tiếp các ngươi rồi.
Hai người Dương Phàm lúc đầu không biết nàng muốn đi làm gì, lúc này mới biết là lấy ghế cho bọn họ. Mặc kệ người ta nghèo túng như thế nào, dù sao cũng từng là Hoàng hậu Đại Đường, hiện giờ là Vương phi, hai người Dương Phàm liên tục không dám tiếp nhận ghế, nói lời cảm tạ một phen, lúc này mới ngồi xuống. Trúc phòng trống trơn, mọi nơi đều là đống hỗn loạn, cũng chia ai trên ai dưới, hai người chỉ đành phải ngồi đối diện với Lư Lăng Vương và Vương phi.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Vi thị khách khí nói:
- Nếu mẫu hoàng có thánh dụ, Vương gia đương nhiên phải tuân chỉ mà đi. Chỉ có điều Vương gia tại Hoàng Trúc Lĩnh đã đạt mười lăm năm, tin tức bế tắc, không nghe thấy thế sự, và lại nhiều năm không thấy mẫu hoàng. Không biết mẫu hoàng lần này mật chỉ gọi Vương gia hồi kinh, có thể có tính toán gì không? Mời thiên sứ nói một chút, Vương gia cũng có chuẩn bị tốt, tránh cho hành chỉ đường đột, làm mẫu hoàng không hài lòng.
Võ Tắc Thiên chỉ cần hạ một đạo thánh chỉ, tuyên Lư Lăng Vương hồi kinh là được, đó mới thật sự là gọi về, làm như này, căn bản không có khả năng đã quyết định, tuy rằng Vi thị đã đoán được một chút, nhưng càng như thế, nàng càng không thể tin được, bởi vì nàng đã mong đợi nhiều lần lắm, cũng thất vọng rồi nhiều lần lắm.
- Việc này...
Dương Phàm do dự một chút, Vi thị vội hỏi:
- Trên thánh chỉ này nói phải Vương gia bí mật vào kinh thành, nhưng Vương gia đang không được tự do ở Hoàng Trúc Lĩnh, sao có thể rời khỏi, bí mật như thế, nhiều loại công việc còn muốn thương lượng với hai vị thiên sứ . Không dám để thiên sứ khó xử, chỉ cần nói một chút sự việc có thể làm cho ta vợ chồng hiểu chút là tốt rồi, bất kể như thế nào, hai vợ chồng ta đều vô cùng cảm kích.
Chuyện này cần vợ chồng Lý Hiển phối hợp, đương nhiên phải khiến bọn họ biết rằng thế cục trước mắt, Dương Phàm cố ý làm vẻ ta đây, chỉ có điều không muốn khiến cho vị Hoàng tử truyền kỳ từ Thái tử mà lên Hoàng đế, từ Hoàng đế mà xuống làm Vương gia, từ Vương gia lại sắp thay đổi thành Thái Tử lưu lại một ấn tượng từ lời nói đến việc không thận trọng.
Vi thị dứt lời, Dương Phàm liền hạ thấp người nói:
- Không dám không dám, Vương phi nương nương quá khách khí, thần đang định nói cho Vương gia và Vương phi biết.
Lý Hiển cũng không quan tâm phải đẩy củi vào bếp rồi, bệnh thấp khớp của ông dường như cũng không còn khó chịu như vậy nữa, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm Dương Phàm, như một học sinh tiểu học đang chăm chú lắng nghe.
Dương Phàm trước tiên đem loạn Khiết Đan và Đột Quyết đơn giản nói nói, sau đó liền nhắc tới nữ hoàng tuổi già, tưởng nhớ đứa con, hy vọng tiếp Lư Lăng Vương hồi kinh đoàn tụ. Hắn cũng không hiểu được nữ hoàng đế có ý phải lập Lư Lăng Vương làm Thái Tử hay không, dù sao trên thánh chỉ đều không có viết rõ.
Nhưng đến lúc này, hai chuyện không thể làm chung, chuyện lúc trước Dương Phàm đề xuất liền có vẻ đặc biệt đột ngột, vợ chồng Lý Hiển vừa nghe dĩ nhiên là hiểu ra trong đó tư vị. Hai vợ chồng trong lúc nhất thời bất ngờ vui mừng, ngồi ở đằng kia cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Lý Hiển lấy lại bình tĩnh, ý nghĩ rõ ràng một ít, lúc này mới kỳ quái hỏi han:
- Mẫu hoàng muốn gặp ta, một đạo ý chỉ tuyên ta hồi kinh là được, hiện giờ cũng đã truyền mật chỉ rồi, lại mời hai vị thiên sứ bí mật tiếp ứng, đây là vì sao?
Dương Phàm trầm ngâm một chút, có một số việc chẳng sợ ai ai cũng biết, cũng không phải là nói ra ai cũng hiểu, hắn phải cẩn trọng nói mới được.
Dương Phàm cân nhắc một chút, mới chậm rãi nói:
- Trong triều dù gì cũng có một số người không hy vọng thấy Vương gia và bệ hạ mẫu tử đoàn tụ, mà những người này hoàn toàn cầm giữ nhiều chức vị trong quân, bệ hạ lo lắng tin tức tiếp Vương gia vào kinh sau khi bị truyền ra, sẽ có người gây bất lợi đối với Vương gia, mà một khi tin tức truyền ra, hành động bất lợi nhằm vào Vương gia chỉ sợ là khó lòng phòng bị, không biết thần nói như vậy, Vương gia và Vương phi có thể rõ chưa?
Vợ chồng Lý Hiển đương nhiên hiểu được, cái gọi là có một ít người đương nhiên là người tộc họ Võ, đội quân trông coi bọn họ ở Hoàng Trúc Lĩnh chính là nhất phái Võ thị đấy, hàng năm Võ thị gia tộc đều phái người tới đây thị sát, mỗi lần thị sát cũng chỉ thời gian cực kỳ ngắn, nhưng đều khiến cho cả nhà bọn họ không có ngày yên, bọn họ thật sự là thù hận và kiêng kỵ đối với Võ gia là khắc cốt ghi tâm.
Vợ chồng Lý Hiển yên lặng gật gật đầu, Dương Phàm thở dài, nói:
- Cho nên, thần mới đêm khuya lẻn vào cầu kiến Vương gia. Muốn cùng Vương gia thương nghị thật kỹ lưỡng một chút, như thế nào thuận lợi mang Vương gia đi mà sẽ không bị người trông coi Vương gia phát hiện. Ít nhất, không thể để cho bọn họ rất nhanh phát hiện, như vậy Vương gia mới có thể tương đối an toàn.
Lý Hiển kích động môi run run:
- Các ngươi đã tới bao nhiêu người?
Dương Phàm nói:
- Vì giữ bí mật, chúng ta tới không quá nhiều người, nhưng đều là tinh binh. Theo chúng ta có Bách Kỵ và nội vệ, tổng cộng điều động hai mươi người, thêm hai người chúng ta, tổng cộng hai mươi hai người!
Lý Hiển nhướn mày, có chút không vừa ý mà nói:
- Mới hai mươi hai người, này làm sao đủ?
Vi thị ngồi ở một bên hai hàng lông mày chau lại không nói gì, Lý Hiển quan tâm là vấn đề an toàn của ông, mà vấn đề Vi thị quan tâm là như thế nào đưa Lý Hiển ra ngoài mà không người nào phát hiện.
Nàng rất khinh thường trượng phu vô năng này, nhưng nàng cũng rất rõ ràng, có Đông Sơn tái khởi được hay không, toàn bộ cần nhờ trượng phu của nàng, bởi vì ông là Hoàng tử, nếu đương kim Thái Tử đã bị nữ hoàng vứt bỏ, như vậy trượng phu của nàng chính là hoàng tộc Lý Đường đầu tiên như ý được thừa kế ngôi vị Hoàng đế.
Vi thị suy tư thật lâu, chậm rãi nói:
- Bọn họ thường xuyên kiểm tra thực hư nơi ở của Vương gia, muốn giấu diếm được bọn họ, không có khả năng! Tuy nhiên... Giấu diếm năm sáu ngày mà nói..., ta còn có chút nắm chắc, năm sáu ngày... Có thể chứ?
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Năm sáu ngày, mới có thể đi được một nửa lộ trình, bọn họ khi đó phát hiện, có thể dùng thời gian để đối phó với chúng ta cũng rất gấp gáp, nếu Vương phi không thể kéo dài thêm, như vậy... hãy cố gắng tranh thủ năm sáu ngày đi.
Vi thị nhíu đôi lông mày lại, dứt khoát nói:
- Được! Vậy cứ làm như thế! Sáng mai ta cho Vương gia giả bộ bệnh, giả dạng làm nhiễm dịch chứng, như vậy bọn họ sẽ lười đến nghiệm xem thường xuyên, ta phỏng chừng, kéo cái năm sáu ngày hoàn toàn khả năng.
Dương Phàm lo lắng nói:
- Bọn họ sẽ không tìm y sĩ đến khám chữa bệnh cho Vương gia sao?
Vi thị ung dung cười, nói:
- Bọn họ ước gì Vương gia chết sớm, mỗi lần phái viên Tuần Sát tới, bọn họ lúc nào cũng đe dọa Vương gia, hận không thể khiến cho Vương gia khẩn trương tự sát, may mắn Vương gia tính tình kiên nghị, bất động, nếu không đã sớm làm thỏa mãn tâm tư của bọn hắn rồi. Bọn họ sẽ mời người đến chữa bệnh cho Vương gia sao? Tuyệt đối không thể!
/1071
|