Dương Phàm nheo mắt nhìn, tim Lý Khỏa Nhi nhảy thình thịch nói nàng không khẩn trương là giả đấy, môi dưới mỏng manh đã bị cắn trắng bệch, nhưng nhìn Dương Phàm, thấy hắn điềm tĩnh tự nhiên, Lý Khỏa Nhi an tâm trở lại.
- A! Hóa ra là bọn họ...
Dương Phàm thở nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, Lý Khỏa Nhi nhìn chằm chằm thần sắc của hắn, thật cẩn thận nói:
- Không phải kẻ địch à?
Dương Phàm quay đầu mỉm cười với nàng nói:
- Là người của cô cô ngươi!
- Cô cô ta...
Lý Khỏa Nhi trong đầu đối với tất cả người thân thích đều chỉ là một danh từ trừu tượng, nàng chưa từng gặp qua ai, suy nghĩ một chút mới kinh hoảng hô:
- Thái Bình công chúa!
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy! Thái Bình công chúa!
Thái Bình công chúa phái thị vệ đặc thù thật sự là rất rõ ràng, tám nữ tướng phác thủ, chiến mã đều nhanh chóng bị sụp, các nàng mỗi người phía sau đều mang theo hai con ngựa, từ thành Lạc Dương đến Y Khuyết Long Môn như vậy khoảng cách ngắn, các nàng phải liên tục đổi ngựa, mới không đè chết ngực.
Khi lên núi thì càng gay go, thân thể của tám bà mập này nặng kinh người, đi không được vài bước liền thở nặng, tuy rằng Thái Bình công chúa đã xuống lệnh, yêu cầu các nàng phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Long Môn, cần phải bảo vệ Lư Lăng Vương, nhưng các nàng thật sự là mau không nổi.
Các nàng dừng lại, thân hình khổng lồ đã chắn lối hết sơn đạo, các thị vệ phía sau chỉ có thể dừng lại chờ các nàng thở.
Trên sườn núi, Lý Khỏa Nhi trừng mắt căng tròn, giật mình mà nói:
- Này... Đây là người của cô ta? Các nàng đi đường đều tốn sức, có thể bảo hộ chúng ta sao?
Dương Phàm liếc nàng một cái nói:
- Một cao thủ tuyệt đỉnh rớt xuống trong sông mà nói..., một thằng nhóc thôn dã cũng có thể lấy được tính mạng của hắn. Mọi bản lĩnh đều là tương đối, phải ở hoàn cảnh thích hợp nó mới có thể phát huy. Leo núi, các nàng không được. Nếu ở đất bằng đọ sức, tám người này, một mình ta đối phó được, hai người cũng miễn cưỡng, ba người ta sẽ bại. Bốn người ta sẽ chết, nếu tám người cùng tiến lên, ta cho dù muốn chạy trốn đều khó có thể!
Lý Khỏa Nhi khó khăn lắm mới nuốt được một cái.
Dương Phàm cười cười, lại nói:
- Cô cô ngươi cô tổng cộng cũng chỉ có tám đô vật cao thủ, trước kia bất kể đi đến chỗ nào, ít nhất phải mang hai người để phòng thân. Hiện giờ tất cả tám người đều phái đến, cô cô ngươi... Đối với các ngươi thật sự tốt lắm.
Lý Khỏa Nhi yên lặng gật gật đầu.
Tám nữ tướng phác thủ rốt cục cũng bò lên núi được, giống như mãnh hổ ngủ gật sau khi thở dốc một lát, mới hướng về phía người ta hỏi chỗ ở của Lư Lăng Vương, trên núi võ tăng đã được Dương Phàm chỉ bảo, không ngăn trở các nàng lên núi. Còn phái một võ tăng ra mặt, dẫn các nàng hướng về phía Dương Phàm đi tới.
- Dương Giáo Úy!
Tám nữ tướng phác thủ đều đã gặp qua Dương Phàm, trong đó vài người còn nghe qua chân tường của Dương Phàm và Thái Bình công chúa, tất cả mọi người là người quen, cũng không cần gì khách sáo, tám nữ hướng về phía Dương Phàm chắp tay thi lễ, một người trong đó liền tiến về phía trước một bước. Trực tiếp nói:
- Xin hỏi vị nào là Lư Lăng Vương điện hạ?
Nàng nói xong, ánh mắt đã nhìn trên thân của Cổ Trúc Đình, ở bên cạnh Dương Phàm, tuổi tác tướng mạo đặc thù lại phù hợp, cũng chỉ có một vị này thôi.
Dương Phàm nghiêng người lui một bước, nghiêm túc nói:
- Là vị này, chính là Lư Lăng Vương!
Tám cô gái phía sau đều đeo ngọc bội thị vệ lập tức hướng Cổ Trúc Đình cùng nhau chắp tay:
- Thị vệ phủ Thái Bình công chúa, bái kiến Vương gia!
- Được! Các tráng sĩ bình thân, Thái Bình muội tử... Vẫn khỏe chứ?
Cổ Trúc Đình vẻ mặt nửa mừng nửa lo, với Lư Lăng Vương giờ phút này nên giả thần thái và phản ứng giống như đúc.
Vẫn là người đứng đầu tám cô gái kia đại diện đáp:
- Công chúa mạnh khỏe. khi Ty chức phụng mệnh tới Long Môn, Công chúa đã vào cung, chắc chắn sẽ tới lập tức!
- Tốt tốt!
Dựa vào nguyên tắc nói nhiều dễ lỡ lời, Cổ Trúc Đình không có nói nhiều, dù sao Lư Lăng Vương bị nhốt ở Hoàng Trúc Lĩnh mười sáu năm. Hiện tại tính tình thế nào cũng không ai biết.
Dương Phàm lại nói:
- Vị này là ấu nữ của Vương gia, Khỏa Nhi quận chúa!
Hiện giờ nhắc tới thân phận chính thức Lý Khỏa Nhi, vốn không nên nói người ta khuê danh của nàng, thay vào đó vị quận chúa là phụ thân nàng trên đường bị đày đi Phòng Châu sinh ra, hoàng gia chẳng quan tâm, căn bản là chưa cho nàng danh hiệu, chỉ có thể tạm thời dùng tên của nàng.
Mọi người lại hướng Lý Khỏa Nhi hành lễ, khuông mặt xinh đẹp Lý Khỏa Nhi xúc động đỏ bừng, kiều diễm như hoa đào.
Nàng từ khi chào đời cho tới giờ khắc này, mới chính thức cảm giác được thân phận tôn quý của mình, tuy rằng trước đây đám người Dương Phàm với nàng có tăng hơn sự lễ kính, nhưng dù sao cũng là đang trên đường lẩn trốn, cũng không thể cảm nhận được thái độ một mực cung kính như vậy.
- Miễn... Miễn lễ...
Lý Khỏa Nhi dưới sự xúc động, thậm chí có điểm nói lắp, một câu nói ra khỏi miệng, rồi lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, rất nhanh thay vào thân phận mới này. Nàng không còn là một tù phạm đê tiện, mà là quận chúa của quốc triều!
Bên này nói chuyện lễ, xa xa lại là tiếng người hô ngựa hý, lúc này mặt trời sắp xuống núi, hoàng hôn dĩ nhiên xuất hiện, dưới chân núi tịch liêu, không còn người đi đường, cho nên đoàn người đột ngột xuất hiện kia có vẻ hết sức nổi bậc.
Bởi vì người của phủ Thái Bình công chúa ở đây, Dương Phàm lần này không cùng Cổ Trúc Đình và Lý Khỏa Nhi nói giỡn, chỉ có điều nhìn một đám người càng chạy càng gần kia, tận dưới đáy lòng thì thào lẩm bẩm:
- Lộ chư hầu thứ hai này, là người ra sao đây?
*****
Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng từ Chính sự đường đi ra, không mang bao nhiêu gia tướng, bất quá bọn hắn là Tể tướng, mà Tể tướng dựa theo quy củ của Đại Đường là kiêm lĩnh nam nha mười sáu cấm vệ quân đấy, bắc nha cấm quân thì lệ thuộc trực tiếp vào Hoàng đế.
Tuy nói Võ Tắc Thiên đăng cơ về sau, đội vệ binh lục soái do Đông cung Thái Tử thống lĩnh trừ bỏ rồi, quyền lực của Tể tướng cũng bị suy yếu, không còn trực tiếp điều binh, nhưng trên danh nghĩa Tể tướng vẫn là nam nha cấm quân Thống soái tối cao nhất, cho nên bọn họ xuất hành do lực lượng cấm quân canh gác.
Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng liền suất lĩnh đội vệ binh nhanh như chớp ra Định Đỉnh Môn, hôm nay lão quân giữ Đỉnh Đỉnh Môn được mở rộng tầm mắt rồi, lần lượt các nhân vật lớn đều dẫn đại đội nhân mã cùng cứu hỏa xông ra, không biết ngoài thành xảy ra chuyện gì náo nhiệt.
Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng ra roi thúc ngựa, đang hướng về phía Long Môn phi nước đại, chợt thấy phía trước một đội ngũ, ở giữa là một chiếc kiệu mềm, Ngụy Tri Cổ trong lòng nhất thời trầm xuống, thầm nhủ:
- Địch công!
Quân đội sau khi nghe thấy người hô ngựa hý, quay đầu thấy cờ xí bọn họ, biết được là ai đến, đã báo cho Địch Nhân Kiệt, đoàn người chờ ở ven đường.
Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng thúc ngựa chạy tới trước mặt, lăn yên xuống ngựa, bước nhanh đi đến chiếc kiệu mềm đã hạ thấp, liếc mắt thấy Địch Nhân Kiệt nằm ở phía trên, hình dung tiều tụy, hốc mắt lõm xuống, sao mà thú vị hài hước, một người với thân thể cường tráng hoạt bát, hiện giờ đã bị bệnh giày vò đến tột cùng rồi!
Ngụy Tri Cổ cùng lão ở chung điện làm quan nhiều năm, tuy rằng cuối cùng chọn người ủng hộ bất đồng, nhưng lần lượt sóng triều chính trị ở bên trong, hai người gần như là toàn bộ đứng chung một chỗ, coi như là bạn già cùng chung chí hướng, hiện giờ mắt thấy bộ dáng Địch Nhân Kiệt như vậy, mũi lòng đau xót, chỉ hô một câu:
- Địch công!
Nước mắt liền tuôn đầy mặt.
Diêu Sùng và Địch Nhân Kiệt kết giao không nhiều lắm, nhưng vị lão thần này ở triều là y vô cùng khâm phục đấy, thấy bộ dáng này của Địch Nhân Kiệt, cũng là thổn thức không ngừng, một bên hướng Địch Nhân Kiệt lặng yên hành lễ, liền cùng Trung thư xá nhân Triệu Già Ninh ở một bên.
Địch Nhân Kiệt khóe miệng co quắp vài cái, dường như muốn hướng người bạn già mỉm cười một chút, nhưng cuối cùng cũng không thể bật cười, ánh mắt của lão ảm đạm một chút, cố gắng mở đôi môi, run rẩy nói câu gì đó.
Âm thanh thật sự là quá nhỏ, người chung quanh mặc dù không có người dám nói chuyện, Ngụy Tri Cổ còn không có nghe rõ, hắn cúi người, tóc trắng áp vào miệng của Địch Nhân Kiệt lên, mới nghe được thanh âm rất nhỏ:
- Ngụy công, kính nhờ, kính nhờ á...
Ngụy Tri Cổ vừa mới ngừng nước mắt lập tức giống nước suối dũng mãnh tiến ra, y đứng thẳng người dậy, hướng Địch Nhân Kiệt liên tục gật đầu, nghẹn ngào nói:
- Địch công yên tâm, lão Ngụy lần này đi, đánh bạc cái mạng này, cũng phải giữ được Lư Lăng chu toàn!
Địch Nhân Kiệt nhẹ nhàng gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
Ngụy Tri Cổ lau nước mắt, nói với Địch Nhân Kiệt:
- Sự tình khẩn cấp, người hầu này chạy đến liền, Địch công chớ sốt ruột, đi đường chậm một chút, sức khỏe quan trọng hơn!
Y không khuyên Địch Nhân Kiệt trở về, biết rõ Địch Nhân Kiệt không tận mắt nhìn thấy Lư Lăng Vương tuyệt sẽ không yên tâm, cần gì phải nói những lời vô dụng.
Ngụy Tri Cổ kêu người nhà đỡ lão lên ngựa đi, giơ roi giục ngựa, trời chiều tàn đỏ bên trong, hướng về phía Long Môn cuốn bụi mà đi.
*****
- Là người của Lương Vương!
Dương Phàm đã thấy rõ cờ xí dưới chân núi, mắt không khỏi co rụt lại.
- Là ai? Giúp chúng ta, hay là?
Lý Khỏa Nhi nghe không rõ lời của Dương Phàm nói, nàng vóc dáng khá thấp, trước người một cây thấp, nhón chân chỉ có thể dư sức nhìn thấy bóng người trên núi, nhưng chưa thấy rõ cờ xí bọn.
Dương Phàm hít vào một hơi, nói:
- Là cữu cữu ngươi, Võ Tam Tư cữu cữu.
Sắc mặt Lý Khỏa Nhi lập tức tái đi, tâm lý oán hận nhiều năm bị nhốt chốn thâm sơn lại nổi lên trong lòng.
Dương Phàm bỗng nhiên cười cười, các vương gia Võ thị đương nhiên không dễ chọc, tuy nhiên, mục đích của hắn không phải là kéo những nhân người hấp dẫn này đến nơi này hay sao? Võ Tam Tư hiện tại nơi này, nói vậy Võ Thừa Tự cũng không quá xa, những người này tới càng nhiều, kế hoạch của hắn lại càng thuận lợi.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn, tám nữ tướng của Thái Bình công chúa hai tay chắp sau lưng, một thân y phục đô vật, khí phách hiên ngang đứng ở đằng kia, Dương Phàm lúc này mới chú ý tới, các nàng hôm nay rõ ràng còn trang bị vũ khí nữa.
Tám người này mỗi người đều đeo song đao bên người, đao có lẽ không dài, bởi vì các nàng cắm cây đao ở sau thắt lưng, hai bên còn lộ ra một đoạn chuôi đao, nếu dao nhỏ bình thường dài ngắn, mặc dù là các nàng lưng hùm vai gấu, bắp đùi của các nàng hai bên cũng có thể lộ ra một đoạn thân đao mới đúng.
Xa xa, còn có vài tên võ tăng nắm cầm đại côn nặng nề đứng ở đằng kia, khí vũ hiên ngang, đầu đội trời chân đạp đất. Mà đã nghỉ ngơi một ngày nên tinh thần no đủ, nội vệ và Bách Kỵ tinh thần sung mãn cũng đều nghe hỏi chạy ra, mỗi người cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, đằng đằng sát khí.
Dương Phàm hài lòng cười, nói với tám nữ tướng nói:
- Bảo vệ Vương gia và quận chúa trở về phòng nghỉ ngơi!
Lư Lăng Vương lo lắng nhìn hắn một cái, hỏi:
- Như vậy... Dương Giáo Úy ngươi thì sao?
Dương Phàm xiết chặt đai lưng, phủi phủi vạt áo bào, lạnh lùng nói:
- Ta ư, xuống núi gặp hắn!
Phàm nghiêng đầu lại, hướng về phía Cổ Trúc Đình và Lý Khỏa Nhi cười có chút tính trẻ con, giống như một trò đùa, nói:
- Kế cuối cùng này của ta, đốt lửa đùa giỡn chư hầu, các ngươi đoán, tới trước chính là liên tiếp các chư hầu?
- A! Hóa ra là bọn họ...
Dương Phàm thở nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, Lý Khỏa Nhi nhìn chằm chằm thần sắc của hắn, thật cẩn thận nói:
- Không phải kẻ địch à?
Dương Phàm quay đầu mỉm cười với nàng nói:
- Là người của cô cô ngươi!
- Cô cô ta...
Lý Khỏa Nhi trong đầu đối với tất cả người thân thích đều chỉ là một danh từ trừu tượng, nàng chưa từng gặp qua ai, suy nghĩ một chút mới kinh hoảng hô:
- Thái Bình công chúa!
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy! Thái Bình công chúa!
Thái Bình công chúa phái thị vệ đặc thù thật sự là rất rõ ràng, tám nữ tướng phác thủ, chiến mã đều nhanh chóng bị sụp, các nàng mỗi người phía sau đều mang theo hai con ngựa, từ thành Lạc Dương đến Y Khuyết Long Môn như vậy khoảng cách ngắn, các nàng phải liên tục đổi ngựa, mới không đè chết ngực.
Khi lên núi thì càng gay go, thân thể của tám bà mập này nặng kinh người, đi không được vài bước liền thở nặng, tuy rằng Thái Bình công chúa đã xuống lệnh, yêu cầu các nàng phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Long Môn, cần phải bảo vệ Lư Lăng Vương, nhưng các nàng thật sự là mau không nổi.
Các nàng dừng lại, thân hình khổng lồ đã chắn lối hết sơn đạo, các thị vệ phía sau chỉ có thể dừng lại chờ các nàng thở.
Trên sườn núi, Lý Khỏa Nhi trừng mắt căng tròn, giật mình mà nói:
- Này... Đây là người của cô ta? Các nàng đi đường đều tốn sức, có thể bảo hộ chúng ta sao?
Dương Phàm liếc nàng một cái nói:
- Một cao thủ tuyệt đỉnh rớt xuống trong sông mà nói..., một thằng nhóc thôn dã cũng có thể lấy được tính mạng của hắn. Mọi bản lĩnh đều là tương đối, phải ở hoàn cảnh thích hợp nó mới có thể phát huy. Leo núi, các nàng không được. Nếu ở đất bằng đọ sức, tám người này, một mình ta đối phó được, hai người cũng miễn cưỡng, ba người ta sẽ bại. Bốn người ta sẽ chết, nếu tám người cùng tiến lên, ta cho dù muốn chạy trốn đều khó có thể!
Lý Khỏa Nhi khó khăn lắm mới nuốt được một cái.
Dương Phàm cười cười, lại nói:
- Cô cô ngươi cô tổng cộng cũng chỉ có tám đô vật cao thủ, trước kia bất kể đi đến chỗ nào, ít nhất phải mang hai người để phòng thân. Hiện giờ tất cả tám người đều phái đến, cô cô ngươi... Đối với các ngươi thật sự tốt lắm.
Lý Khỏa Nhi yên lặng gật gật đầu.
Tám nữ tướng phác thủ rốt cục cũng bò lên núi được, giống như mãnh hổ ngủ gật sau khi thở dốc một lát, mới hướng về phía người ta hỏi chỗ ở của Lư Lăng Vương, trên núi võ tăng đã được Dương Phàm chỉ bảo, không ngăn trở các nàng lên núi. Còn phái một võ tăng ra mặt, dẫn các nàng hướng về phía Dương Phàm đi tới.
- Dương Giáo Úy!
Tám nữ tướng phác thủ đều đã gặp qua Dương Phàm, trong đó vài người còn nghe qua chân tường của Dương Phàm và Thái Bình công chúa, tất cả mọi người là người quen, cũng không cần gì khách sáo, tám nữ hướng về phía Dương Phàm chắp tay thi lễ, một người trong đó liền tiến về phía trước một bước. Trực tiếp nói:
- Xin hỏi vị nào là Lư Lăng Vương điện hạ?
Nàng nói xong, ánh mắt đã nhìn trên thân của Cổ Trúc Đình, ở bên cạnh Dương Phàm, tuổi tác tướng mạo đặc thù lại phù hợp, cũng chỉ có một vị này thôi.
Dương Phàm nghiêng người lui một bước, nghiêm túc nói:
- Là vị này, chính là Lư Lăng Vương!
Tám cô gái phía sau đều đeo ngọc bội thị vệ lập tức hướng Cổ Trúc Đình cùng nhau chắp tay:
- Thị vệ phủ Thái Bình công chúa, bái kiến Vương gia!
- Được! Các tráng sĩ bình thân, Thái Bình muội tử... Vẫn khỏe chứ?
Cổ Trúc Đình vẻ mặt nửa mừng nửa lo, với Lư Lăng Vương giờ phút này nên giả thần thái và phản ứng giống như đúc.
Vẫn là người đứng đầu tám cô gái kia đại diện đáp:
- Công chúa mạnh khỏe. khi Ty chức phụng mệnh tới Long Môn, Công chúa đã vào cung, chắc chắn sẽ tới lập tức!
- Tốt tốt!
Dựa vào nguyên tắc nói nhiều dễ lỡ lời, Cổ Trúc Đình không có nói nhiều, dù sao Lư Lăng Vương bị nhốt ở Hoàng Trúc Lĩnh mười sáu năm. Hiện tại tính tình thế nào cũng không ai biết.
Dương Phàm lại nói:
- Vị này là ấu nữ của Vương gia, Khỏa Nhi quận chúa!
Hiện giờ nhắc tới thân phận chính thức Lý Khỏa Nhi, vốn không nên nói người ta khuê danh của nàng, thay vào đó vị quận chúa là phụ thân nàng trên đường bị đày đi Phòng Châu sinh ra, hoàng gia chẳng quan tâm, căn bản là chưa cho nàng danh hiệu, chỉ có thể tạm thời dùng tên của nàng.
Mọi người lại hướng Lý Khỏa Nhi hành lễ, khuông mặt xinh đẹp Lý Khỏa Nhi xúc động đỏ bừng, kiều diễm như hoa đào.
Nàng từ khi chào đời cho tới giờ khắc này, mới chính thức cảm giác được thân phận tôn quý của mình, tuy rằng trước đây đám người Dương Phàm với nàng có tăng hơn sự lễ kính, nhưng dù sao cũng là đang trên đường lẩn trốn, cũng không thể cảm nhận được thái độ một mực cung kính như vậy.
- Miễn... Miễn lễ...
Lý Khỏa Nhi dưới sự xúc động, thậm chí có điểm nói lắp, một câu nói ra khỏi miệng, rồi lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, rất nhanh thay vào thân phận mới này. Nàng không còn là một tù phạm đê tiện, mà là quận chúa của quốc triều!
Bên này nói chuyện lễ, xa xa lại là tiếng người hô ngựa hý, lúc này mặt trời sắp xuống núi, hoàng hôn dĩ nhiên xuất hiện, dưới chân núi tịch liêu, không còn người đi đường, cho nên đoàn người đột ngột xuất hiện kia có vẻ hết sức nổi bậc.
Bởi vì người của phủ Thái Bình công chúa ở đây, Dương Phàm lần này không cùng Cổ Trúc Đình và Lý Khỏa Nhi nói giỡn, chỉ có điều nhìn một đám người càng chạy càng gần kia, tận dưới đáy lòng thì thào lẩm bẩm:
- Lộ chư hầu thứ hai này, là người ra sao đây?
*****
Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng từ Chính sự đường đi ra, không mang bao nhiêu gia tướng, bất quá bọn hắn là Tể tướng, mà Tể tướng dựa theo quy củ của Đại Đường là kiêm lĩnh nam nha mười sáu cấm vệ quân đấy, bắc nha cấm quân thì lệ thuộc trực tiếp vào Hoàng đế.
Tuy nói Võ Tắc Thiên đăng cơ về sau, đội vệ binh lục soái do Đông cung Thái Tử thống lĩnh trừ bỏ rồi, quyền lực của Tể tướng cũng bị suy yếu, không còn trực tiếp điều binh, nhưng trên danh nghĩa Tể tướng vẫn là nam nha cấm quân Thống soái tối cao nhất, cho nên bọn họ xuất hành do lực lượng cấm quân canh gác.
Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng liền suất lĩnh đội vệ binh nhanh như chớp ra Định Đỉnh Môn, hôm nay lão quân giữ Đỉnh Đỉnh Môn được mở rộng tầm mắt rồi, lần lượt các nhân vật lớn đều dẫn đại đội nhân mã cùng cứu hỏa xông ra, không biết ngoài thành xảy ra chuyện gì náo nhiệt.
Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng ra roi thúc ngựa, đang hướng về phía Long Môn phi nước đại, chợt thấy phía trước một đội ngũ, ở giữa là một chiếc kiệu mềm, Ngụy Tri Cổ trong lòng nhất thời trầm xuống, thầm nhủ:
- Địch công!
Quân đội sau khi nghe thấy người hô ngựa hý, quay đầu thấy cờ xí bọn họ, biết được là ai đến, đã báo cho Địch Nhân Kiệt, đoàn người chờ ở ven đường.
Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng thúc ngựa chạy tới trước mặt, lăn yên xuống ngựa, bước nhanh đi đến chiếc kiệu mềm đã hạ thấp, liếc mắt thấy Địch Nhân Kiệt nằm ở phía trên, hình dung tiều tụy, hốc mắt lõm xuống, sao mà thú vị hài hước, một người với thân thể cường tráng hoạt bát, hiện giờ đã bị bệnh giày vò đến tột cùng rồi!
Ngụy Tri Cổ cùng lão ở chung điện làm quan nhiều năm, tuy rằng cuối cùng chọn người ủng hộ bất đồng, nhưng lần lượt sóng triều chính trị ở bên trong, hai người gần như là toàn bộ đứng chung một chỗ, coi như là bạn già cùng chung chí hướng, hiện giờ mắt thấy bộ dáng Địch Nhân Kiệt như vậy, mũi lòng đau xót, chỉ hô một câu:
- Địch công!
Nước mắt liền tuôn đầy mặt.
Diêu Sùng và Địch Nhân Kiệt kết giao không nhiều lắm, nhưng vị lão thần này ở triều là y vô cùng khâm phục đấy, thấy bộ dáng này của Địch Nhân Kiệt, cũng là thổn thức không ngừng, một bên hướng Địch Nhân Kiệt lặng yên hành lễ, liền cùng Trung thư xá nhân Triệu Già Ninh ở một bên.
Địch Nhân Kiệt khóe miệng co quắp vài cái, dường như muốn hướng người bạn già mỉm cười một chút, nhưng cuối cùng cũng không thể bật cười, ánh mắt của lão ảm đạm một chút, cố gắng mở đôi môi, run rẩy nói câu gì đó.
Âm thanh thật sự là quá nhỏ, người chung quanh mặc dù không có người dám nói chuyện, Ngụy Tri Cổ còn không có nghe rõ, hắn cúi người, tóc trắng áp vào miệng của Địch Nhân Kiệt lên, mới nghe được thanh âm rất nhỏ:
- Ngụy công, kính nhờ, kính nhờ á...
Ngụy Tri Cổ vừa mới ngừng nước mắt lập tức giống nước suối dũng mãnh tiến ra, y đứng thẳng người dậy, hướng Địch Nhân Kiệt liên tục gật đầu, nghẹn ngào nói:
- Địch công yên tâm, lão Ngụy lần này đi, đánh bạc cái mạng này, cũng phải giữ được Lư Lăng chu toàn!
Địch Nhân Kiệt nhẹ nhàng gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
Ngụy Tri Cổ lau nước mắt, nói với Địch Nhân Kiệt:
- Sự tình khẩn cấp, người hầu này chạy đến liền, Địch công chớ sốt ruột, đi đường chậm một chút, sức khỏe quan trọng hơn!
Y không khuyên Địch Nhân Kiệt trở về, biết rõ Địch Nhân Kiệt không tận mắt nhìn thấy Lư Lăng Vương tuyệt sẽ không yên tâm, cần gì phải nói những lời vô dụng.
Ngụy Tri Cổ kêu người nhà đỡ lão lên ngựa đi, giơ roi giục ngựa, trời chiều tàn đỏ bên trong, hướng về phía Long Môn cuốn bụi mà đi.
*****
- Là người của Lương Vương!
Dương Phàm đã thấy rõ cờ xí dưới chân núi, mắt không khỏi co rụt lại.
- Là ai? Giúp chúng ta, hay là?
Lý Khỏa Nhi nghe không rõ lời của Dương Phàm nói, nàng vóc dáng khá thấp, trước người một cây thấp, nhón chân chỉ có thể dư sức nhìn thấy bóng người trên núi, nhưng chưa thấy rõ cờ xí bọn.
Dương Phàm hít vào một hơi, nói:
- Là cữu cữu ngươi, Võ Tam Tư cữu cữu.
Sắc mặt Lý Khỏa Nhi lập tức tái đi, tâm lý oán hận nhiều năm bị nhốt chốn thâm sơn lại nổi lên trong lòng.
Dương Phàm bỗng nhiên cười cười, các vương gia Võ thị đương nhiên không dễ chọc, tuy nhiên, mục đích của hắn không phải là kéo những nhân người hấp dẫn này đến nơi này hay sao? Võ Tam Tư hiện tại nơi này, nói vậy Võ Thừa Tự cũng không quá xa, những người này tới càng nhiều, kế hoạch của hắn lại càng thuận lợi.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn, tám nữ tướng của Thái Bình công chúa hai tay chắp sau lưng, một thân y phục đô vật, khí phách hiên ngang đứng ở đằng kia, Dương Phàm lúc này mới chú ý tới, các nàng hôm nay rõ ràng còn trang bị vũ khí nữa.
Tám người này mỗi người đều đeo song đao bên người, đao có lẽ không dài, bởi vì các nàng cắm cây đao ở sau thắt lưng, hai bên còn lộ ra một đoạn chuôi đao, nếu dao nhỏ bình thường dài ngắn, mặc dù là các nàng lưng hùm vai gấu, bắp đùi của các nàng hai bên cũng có thể lộ ra một đoạn thân đao mới đúng.
Xa xa, còn có vài tên võ tăng nắm cầm đại côn nặng nề đứng ở đằng kia, khí vũ hiên ngang, đầu đội trời chân đạp đất. Mà đã nghỉ ngơi một ngày nên tinh thần no đủ, nội vệ và Bách Kỵ tinh thần sung mãn cũng đều nghe hỏi chạy ra, mỗi người cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, đằng đằng sát khí.
Dương Phàm hài lòng cười, nói với tám nữ tướng nói:
- Bảo vệ Vương gia và quận chúa trở về phòng nghỉ ngơi!
Lư Lăng Vương lo lắng nhìn hắn một cái, hỏi:
- Như vậy... Dương Giáo Úy ngươi thì sao?
Dương Phàm xiết chặt đai lưng, phủi phủi vạt áo bào, lạnh lùng nói:
- Ta ư, xuống núi gặp hắn!
Phàm nghiêng đầu lại, hướng về phía Cổ Trúc Đình và Lý Khỏa Nhi cười có chút tính trẻ con, giống như một trò đùa, nói:
- Kế cuối cùng này của ta, đốt lửa đùa giỡn chư hầu, các ngươi đoán, tới trước chính là liên tiếp các chư hầu?
/1071
|