Võ Tam Tư vô cùng phẫn nộ, giận dữ hét lên:
- Ngươi dám trốn? Ngươi còn dám trốn?
Xem bộ dáng y trái tìm phải kiếm, không tìm thấy đồ vật gì, y ngay cả án cũng đã ném mấy cái.
Bên cạnh một tên thị vệ thân cao gầy, màu da tái nhợt, tiến lên khuyên nhủ:
- Vương gia bớt giận, kế hoạch lần này của Vương gia quá mức rõ ràng, dù sao Lư Lăng vương lần trước bị ám sát không thành, y cũng biết rõ thích khách là do Vương gia phái đến, sao có thể không nâng cao cảnh giác? Bên cạnh Vương gia có rất nhiều cao thủ, chỉ cần có đề phòng, kiếm rời tay, là chúng ta không thể thành công.
Tên này nói chuyện cũng có lý, lửa giận trong lòng Võ Tam Tư có chút tiên tan, liếc nhìn tên thị vệ nói:
- Âm Trường Sinh, ngươi nếu có diệu kế nào đừng ngại nói ra, nếu có thể thành công, bổn vương sẽ không quên công lớn của ngươi!
Âm Trường Sinh cười lạnh nói:
- Dùng độc! Thuộc hạ cho rằng, không thể đấu lực ta đấu trí. Vương gia chỉ cần hạ độc vào ly, sau đó kính Lư Lăng Vương gia, hắn không dám công khai trở mặt với Vương gia, cho nên ly rượu này hắn không uống được sao? Chỉ cần Vương gia che giấu tốt, không làm cho hắn nghi ngờ gì, ngay cả trong lòng hắn có hoài nghi cũng phải uống ly rượu này, khi đó…
Âm Trường Sinh đắc ý nói:
- Trong rượu có độc, nhưng ai tận mắt nhìn thấy Vương gia hạ độc? Dĩ nhiên là thích khách muốn giá họa cho Vương gia! Mà hoàng đế vì sự tình bí ẩn, chuyện Lư Lăng vương hồi kinh cũng không công bố thiên hạ, khi đó, Vương gia người nói, người trong thiên hạ nếu có hoài nghi, sẽ hoài nghi ai? Hoàng đế đối với Lư Lăng vương cũng không tốt lắm a…
Bọn thị vệ mắt sáng lên, Cơ Tổ Băng vô cùng hân hoan nói:
- Diệu kế! Diệu kế! Âm huynh không hổ danh tiểu Gia Cát, kế này tuyệt hảo! Đến lúc đó hoàng đế tình ngay lý gian, người trong thiên hạ cho rằng hoàng đế bệ hạ không yên tâm về Lư Lang vương, lúc này tuyên hắn hồi kinh, ban thưởng cho ly rượu độc. Đến lúc đó, bệ hạ cho dù vì danh dự của mình, cũng sẽ toàn lực giúp Vương gia giải oan. Diệu kế! Diệu kế!
- Hay cái rắm! Biện pháp này nếu dùng được, bổn vương không bằng thả cái rắm giết hắn!
VõTam Tư giận run người:
- Cũng vì hắn đề phòng bổn vương quá sâu, bổn vương mới phải ám sát hắn. Nếu ám sát không thành, mới dùng chiêu múa kiếm trong tiệc rượu, lấy cớ “ rời tay sai lầm” để giết hắn! Đừng nói đến mời rượu, cho dù bổn vương mời hắn một chút thức ăn, hắn cũng sẽ kiên quyết không dùng. Hơn nữa, độc dược ở đâu? Các ngươi ai tùy thân thử độc dược rồi hả?
Bọn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau.
Võ Tam Tư mắng:
- Đều là một đám phế vật vô dụng, bình thường khoe khoang mình không gì không làm được, bổn vương nếu thật dùng các người lúc đó…
Võ Tam Tư đang ra sức mắng người, có người vào bẩm báo:
- Vương gia, Lư Lăng vương phái người đưa thiệp mời tới.
Võ Tam Tư ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Thiệp mời, hắn đưa ta thiệp mời gì?
Thị vệ hai tay dâng thiệp mời cho hắn nói:
- Lư Lăng vương và Thái Bình công chúa thiết yến, mời Vương gia đến dự tiệc!
Võ Tam Tư hai mắt nhất thời trợn lên.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
Chỗ ở của Lư Lăng vương Lý Hiển trong viện ngoài viện đều treo đèn lồng chiếu sáng khắp mọi nơi.
Lý Hiển như trước vịn vào tay hai nữ tướng đứng ở cửa lớn cùng Thái Bình công chúa nghênh đón Võ Tam Tư.
Võ Tam Tư hậm hực nói:
- Thất lang từ xa trở về, hẳn phải do bổn vương thiết yến tẩy trần cho Thất lang, Thất lang như thế nào lại tự mình thiết yến.
Thái Bình công chúa cười đáp thay:
- Đều là người một nhà, hà tất phải khách khí như vậy? Thất lang hồi kinh, vốn là chuyện vui, tình cờ gặp Lương vương lại càng thêm vui vẻ, nói thật, tiệc rượu tối nay là do Thái Bình làm chủ ha hả, trên núi đơn sơ, Lương vương chớ trách Thái Bình không tiếp đón chu đáo là tốt rồi.
Võ Tam Tư ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Làm sao có thể như vậy được, Lư Lăng vương không tiện đi lại, chúng ta liền vào đi thôi.
- Ha ha ha, Lương Vương đã đến trước rồi a, Diêu mỗ bái kiến Lư Lăng vương, Thái Bình công chúa.
Võ Tam Tư vừa muốn bước vào, Diêu Sùng không biết từ nơi nào xuất hiện, dường như vừa mới tới, mặt mày hớn hở chào hỏi bọn họ.
Thái Bình công chúa và Cổ Trúc ĐÌnh liên tục đáp lễ với những vị khách nhân, Võ Tam Tư đứng một bên nheo mắt nhìn bọn họ, thật có chút không kiên nhẫn.
Mọi người khách khí chào hỏi nhau vài câu, cùng nhau vào đại sảnh, ngồi chơi nói chuyện phiếm dùng chút hoa quả tươi, tán gẫu trong chốc lát, có người đến báo, Ngụy vương Võ Thừa Tự, Tể tướng Ngụy Tri Cổ đã đến.
Huynh muội Lý Hiển lại ra nghênh đón, Võ Tam Tư nhìn Diêu Sùng đối diện, lặng lẽ cười nói:
- Diêu Sùng hôm nay tới thật khéo a!
Diêu Sùng khẽ mỉm cười:
- Đâu chỉ mình Diêu mỗ tới khéo, Lương vương cũng tới khéo a. Ngụy vương và Ngụy công cũng đã tới, hay là…chính là thiên ý cho chúng ta hội tụ.
Võ Tam Tư hừ lạnh, muốn đáp trả, trong viện liền truyền đến một trận ho khan không dứt.
Hai người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Hiển, Thái Bình công chúa cùng Võ Thừa Tự, Ngụy Tri Cổ lần lượt bước vào.
Võ Thừa Tự được một thị vệ dìu vào, đang dùng khăn tay che miệng ho khan.
Võ Tam Tư và Diêu Sùng liền đứng lên, mọi người lại lần nữa hàn huyên. Ngụy Tri Cổ tự nhiên ngồi vào bên cạnh Diêu Sùng, nhưng vì y lớn tuổi hơn, Diêu Sùng liền vội vã nhượng lại ghế trên.
Võ Thừa Tự lại được người dìu đến bên cạnh Võ Tam Tư, Võ Tam Tư ngượng nghịu ngồi ở đằng kia bất động, Võ Thừa Tự nghĩ mình dù sao cũng là đường huynh của Võ Tam Tư, y thế nhưng ngồi ghế trên, trong lòng cực kỳ bất mãn, chỉ có điều hiện tại hai người đang cùng hợp tác, tâm tư này cũng không tiện nói ra.
Mọi người hàn huyên vài câu, Thái Bình công chúa phân phó khai tiệc, khách nhân tiệc rượu này không phải Vương gia cũng là Tể tướng, đều là người quyền cao chức trọng, hoàng gia Lý Đường cũng không nhiều quy củ nghiêm khắc như vậy, Lý Hiển liền phân phó mời Lý Khỏa Nhi ra sảnh, ngồi bên cạnh mình.
Lý Khỏa Nhi đã thay một bộ y phục của Thái Bình công chúa, thật sự hơi rộng một tí, đem bộ y phục tinh xảo kia chỉnh sửa một chút, không phải hoàn toàn vừa người. Nhưng quần áo tinh xảo như vậy, khác xa với y phục của dân nữ, Khỏa Nhi lại không nỡ đổi về.
Nhưng vẻ đẹp tú lệ của nàng không ai bì kịp, đừng nói là y phục có hơi rộng một tí, cho dù chỉ cho nàng khoác cái bao tải, cũng không che dấu được vẻ đẹp kinh hồn đoạt phách của nàng. Mỹ nhân ngồi xuống cạnh Lý Hiển, mọi người hai mắt tỏa sáng, làm cho cả phòng rực rỡ sắc màu.
Khỏa Nhi thi lễ với các vị trưởng bối, bộ dáng nhu thuận đáng yêu khiến cho hai vị Vương gia cùng Tể tướng khen ngợi hết lời. Khỏa Nhi chưa bao giờ được nhiều đại nhân vật khen ngợi như vậy, nhất là Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng đều là Tể tướng bụng đầy tài học, dùng từ tao nhã hoa lệ khen ngợi, Khỏa Nhi trước kia chưa từng nghe người khác khen ngợi mình như vậy, liền mừng như mở cờ trong bụng, hai má đỏ ửng, không khỏi tôn thêm vài phần nhan sắc.
Đợi nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh phụ thân, liền trở thành trận địa của ba vị Vương gia, hai vị Tể tướng cùng Thái BÌnh công chúa.
Võ Thừa Tự mới đến, còn chưa kịp trao đổi tin tức cùng Võ Tam Tư, khó tránh khỏi còn muốn thử một phen, muốn xác nhận Lý Hiển này rốt cuộc là thật hay giả. Tuy nhiên, chỉ bằng vào Ngụy Tri Cổ, Diêu Sùng đều thủ ở chỗ này, trong lòng y đã chắc bảy phần là thật, còn có hai tiểu yêu tinh Khỏa Nhi cùng Thái Bình công chúa vô cùng quen thuộc Lý Hiển ở cạnh bên giúp đỡ, Cổ Trúc ĐÌnh vẫn chưa lộ ra sơ hở nào. Võ Thừa Tự cố nén ho khan thử một trận, cũng không có phát giác dị trạng nào.
Rượu quá ba tuần, đột nhiên lại có người báo lại, Địch Nhân Kiệt đã lên núi.
Lý Hiển vừa nghe, vội dẫn muội tử, nữ nhi cùng ra nghênh đón. Võ Thừa Tự mới nghiêng người nói nhỏ với Võ Tam Tư :
- Như thế nào?
Võ Tam Tư trầm giọng nói:
- Ngươi không cần thử! Lý Hiển này là thật!
- Hả?
Võ Thừa Tự cũng không kịp hỏi y lý do, Võ Thừa Tự trong lòng tự mình cũng cho rằng Lý Hiển này là thật, Võ Tam Tư nói như vậy làm cho y kiên định hơn.
Võ Thừa Tự nói:
- Nếu Thái Bình đến đây, chỉ sợ Hoàng đế cũng đã biết.
Võ Tam Tư hung ác nói:
- Tiểu chân này ( dùng để chửi phụ nữ ngày xưa: con điếm) gả làm dâu Võ gia ta, cùi chỏ mà cũng muốn vươn ra ngoài!
Võ Thừa Tự ung dung nói:
- Lúc này nói những lời vô dụng này làm gì, hoàng đế nếu đã biết sẽ sớm phái người đến đón. Đến lúc đó, cả thiên hạ đều biết, Lư Lăng hồi kinh, bên trong có Bách kỵ, Nội vệ cùng với người bảo hộ của công chúa, bên ngoài có nghi trượng ( đội bảo vệ có mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia) từ trong cung phái đến, lộ trình ngắn, thời gian gấp rút, cho dù trong đó có người của chúng ta cũng không có cơ hội hạ thủ.
Võ Tam Tư nói:
- Không tồi! Nếu muốn động thủ, chỉ còn tối nay!
Võ Thừa Tự nói:
- Ngươi có chủ ý gì?
Võ Tam Tư lắc đầu, Võ Thừa Tự nhướn mày, vuốt vuốt chòm râu rơi vào trầm tư.
Đối diện, Diêu Sùng nói nhỏ với Ngụy Tri Cổ:
- Công chúa đã bẩm báo chuyện Lư Lăng hồi kinh với hoàng đế, hoàng đế sẽ lập tức phái người tới. Tuy nhiên, lúc này không thể hồi kinh, không nói đến trong thành cấm đi lại ban đêm, cho dù ngoại lệ vì Lư Lăng mở cổng thành, thừa dịp ban đêm vào thành càng thêm hung hiểm, thứ hai, đường đường là hoàng tử của một quốc gia lại phải ban đêm vào thành, tránh không khởi làm mất thể diện triều đình, ta xem, tối nay e là phải ở lại trên núi Long Môn rồi!
Ngụy Tri Cổ cười lạnh nói:
- Hoàng đế chẳng những tâm nghi kị quá lớn, lòng hư vinh của bà ta càng lớn hơn, bà ta một tay nắm hết giang sơn…
Diêu Sùng khẽ mỉm cười nói:
- Chuyện này với chúng ta mà nói, không phải là một chuyện tốt? Tuy nhiên, tạm thời không nhắc tới chuyện này, chỉ nghĩ tới chuyện tối nay, ta sẽ ở lại đây, bọn họ sẽ có chút cố kỵ, ta chỉ sợ bọn chúng bí quá hóa liều, noi theo Ban Siêu. Xa không nói, triều đại Thái Tông, biến sự Huyền Vũ môn, tạo nên sự thật khó đổi, hoàng đế lại có thể như thế nào?
Ngụy Tri Cổ nhíu mi nói:
- Chúng ta cũng không thể mở tiệc rượu cả đêm?
Diêu Sùng nói:
- Mở một đêm cũng vô dụng, bọn chúng dẫn đến thích khách, nhiều người như vậy chúng có thể chối mình không liên quan, nếu mở tiệc rượu lớn như vậy, ngược lại chúng dễ dàng dẫn người vào, công chúa dĩ nhiên đã an bài sẵn, công chúa cơ trí, nữ anh hùng không thua đấng mày râu, vả lại làm theo kế hoạch của công chúa, chỉ cần vượt qua được tối nay, sáng sớm ngày mai ta và ngừoi hộ tống Lư Lăng hồi cung, đại sự thành công!
Ngụy Tri Cổ trong lòng bất an, nhưng không còn thượng sách nào, chỉ đành nặng nề gật đầu.
Cái lợi của ám sát chính là ở chỗ trực tiếp mà thành công cao, không có chúng cớ thực tế, ngươi liền không làm gì được đối phương, dư luận cũng không phá nổi tầng cửa sổ kia.
Nhưng, muốn dùng ám sát để giải quyết, ngươi phải nắm trong tay lực lượng tương đương đối phương, hoặc là sau khi thành công có được nhiều ủng hộ về phe mình, hoặc là từ chỗ bị động trở thành kẻ khống chế cục diện, nếu không phải ngăn chặn đối phương cắn trả.
Lúc này giống như lúc trước đối mặt với âm mưu hãm hại của Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, hôm nay đối mặt với Võ Thị ngông cuồng, bọn họ chỉ có thể bị động phản kích, nguyên nhân họ không giống đối phương dùng bất cứ âm mưu thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Ngụy Tri Cổ nhíu chặt mày, âm thầm thở dài: “Một đêm này, thật khó qua a”
- Ngươi dám trốn? Ngươi còn dám trốn?
Xem bộ dáng y trái tìm phải kiếm, không tìm thấy đồ vật gì, y ngay cả án cũng đã ném mấy cái.
Bên cạnh một tên thị vệ thân cao gầy, màu da tái nhợt, tiến lên khuyên nhủ:
- Vương gia bớt giận, kế hoạch lần này của Vương gia quá mức rõ ràng, dù sao Lư Lăng vương lần trước bị ám sát không thành, y cũng biết rõ thích khách là do Vương gia phái đến, sao có thể không nâng cao cảnh giác? Bên cạnh Vương gia có rất nhiều cao thủ, chỉ cần có đề phòng, kiếm rời tay, là chúng ta không thể thành công.
Tên này nói chuyện cũng có lý, lửa giận trong lòng Võ Tam Tư có chút tiên tan, liếc nhìn tên thị vệ nói:
- Âm Trường Sinh, ngươi nếu có diệu kế nào đừng ngại nói ra, nếu có thể thành công, bổn vương sẽ không quên công lớn của ngươi!
Âm Trường Sinh cười lạnh nói:
- Dùng độc! Thuộc hạ cho rằng, không thể đấu lực ta đấu trí. Vương gia chỉ cần hạ độc vào ly, sau đó kính Lư Lăng Vương gia, hắn không dám công khai trở mặt với Vương gia, cho nên ly rượu này hắn không uống được sao? Chỉ cần Vương gia che giấu tốt, không làm cho hắn nghi ngờ gì, ngay cả trong lòng hắn có hoài nghi cũng phải uống ly rượu này, khi đó…
Âm Trường Sinh đắc ý nói:
- Trong rượu có độc, nhưng ai tận mắt nhìn thấy Vương gia hạ độc? Dĩ nhiên là thích khách muốn giá họa cho Vương gia! Mà hoàng đế vì sự tình bí ẩn, chuyện Lư Lăng vương hồi kinh cũng không công bố thiên hạ, khi đó, Vương gia người nói, người trong thiên hạ nếu có hoài nghi, sẽ hoài nghi ai? Hoàng đế đối với Lư Lăng vương cũng không tốt lắm a…
Bọn thị vệ mắt sáng lên, Cơ Tổ Băng vô cùng hân hoan nói:
- Diệu kế! Diệu kế! Âm huynh không hổ danh tiểu Gia Cát, kế này tuyệt hảo! Đến lúc đó hoàng đế tình ngay lý gian, người trong thiên hạ cho rằng hoàng đế bệ hạ không yên tâm về Lư Lang vương, lúc này tuyên hắn hồi kinh, ban thưởng cho ly rượu độc. Đến lúc đó, bệ hạ cho dù vì danh dự của mình, cũng sẽ toàn lực giúp Vương gia giải oan. Diệu kế! Diệu kế!
- Hay cái rắm! Biện pháp này nếu dùng được, bổn vương không bằng thả cái rắm giết hắn!
VõTam Tư giận run người:
- Cũng vì hắn đề phòng bổn vương quá sâu, bổn vương mới phải ám sát hắn. Nếu ám sát không thành, mới dùng chiêu múa kiếm trong tiệc rượu, lấy cớ “ rời tay sai lầm” để giết hắn! Đừng nói đến mời rượu, cho dù bổn vương mời hắn một chút thức ăn, hắn cũng sẽ kiên quyết không dùng. Hơn nữa, độc dược ở đâu? Các ngươi ai tùy thân thử độc dược rồi hả?
Bọn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau.
Võ Tam Tư mắng:
- Đều là một đám phế vật vô dụng, bình thường khoe khoang mình không gì không làm được, bổn vương nếu thật dùng các người lúc đó…
Võ Tam Tư đang ra sức mắng người, có người vào bẩm báo:
- Vương gia, Lư Lăng vương phái người đưa thiệp mời tới.
Võ Tam Tư ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Thiệp mời, hắn đưa ta thiệp mời gì?
Thị vệ hai tay dâng thiệp mời cho hắn nói:
- Lư Lăng vương và Thái Bình công chúa thiết yến, mời Vương gia đến dự tiệc!
Võ Tam Tư hai mắt nhất thời trợn lên.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
Chỗ ở của Lư Lăng vương Lý Hiển trong viện ngoài viện đều treo đèn lồng chiếu sáng khắp mọi nơi.
Lý Hiển như trước vịn vào tay hai nữ tướng đứng ở cửa lớn cùng Thái Bình công chúa nghênh đón Võ Tam Tư.
Võ Tam Tư hậm hực nói:
- Thất lang từ xa trở về, hẳn phải do bổn vương thiết yến tẩy trần cho Thất lang, Thất lang như thế nào lại tự mình thiết yến.
Thái Bình công chúa cười đáp thay:
- Đều là người một nhà, hà tất phải khách khí như vậy? Thất lang hồi kinh, vốn là chuyện vui, tình cờ gặp Lương vương lại càng thêm vui vẻ, nói thật, tiệc rượu tối nay là do Thái Bình làm chủ ha hả, trên núi đơn sơ, Lương vương chớ trách Thái Bình không tiếp đón chu đáo là tốt rồi.
Võ Tam Tư ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Làm sao có thể như vậy được, Lư Lăng vương không tiện đi lại, chúng ta liền vào đi thôi.
- Ha ha ha, Lương Vương đã đến trước rồi a, Diêu mỗ bái kiến Lư Lăng vương, Thái Bình công chúa.
Võ Tam Tư vừa muốn bước vào, Diêu Sùng không biết từ nơi nào xuất hiện, dường như vừa mới tới, mặt mày hớn hở chào hỏi bọn họ.
Thái Bình công chúa và Cổ Trúc ĐÌnh liên tục đáp lễ với những vị khách nhân, Võ Tam Tư đứng một bên nheo mắt nhìn bọn họ, thật có chút không kiên nhẫn.
Mọi người khách khí chào hỏi nhau vài câu, cùng nhau vào đại sảnh, ngồi chơi nói chuyện phiếm dùng chút hoa quả tươi, tán gẫu trong chốc lát, có người đến báo, Ngụy vương Võ Thừa Tự, Tể tướng Ngụy Tri Cổ đã đến.
Huynh muội Lý Hiển lại ra nghênh đón, Võ Tam Tư nhìn Diêu Sùng đối diện, lặng lẽ cười nói:
- Diêu Sùng hôm nay tới thật khéo a!
Diêu Sùng khẽ mỉm cười:
- Đâu chỉ mình Diêu mỗ tới khéo, Lương vương cũng tới khéo a. Ngụy vương và Ngụy công cũng đã tới, hay là…chính là thiên ý cho chúng ta hội tụ.
Võ Tam Tư hừ lạnh, muốn đáp trả, trong viện liền truyền đến một trận ho khan không dứt.
Hai người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Hiển, Thái Bình công chúa cùng Võ Thừa Tự, Ngụy Tri Cổ lần lượt bước vào.
Võ Thừa Tự được một thị vệ dìu vào, đang dùng khăn tay che miệng ho khan.
Võ Tam Tư và Diêu Sùng liền đứng lên, mọi người lại lần nữa hàn huyên. Ngụy Tri Cổ tự nhiên ngồi vào bên cạnh Diêu Sùng, nhưng vì y lớn tuổi hơn, Diêu Sùng liền vội vã nhượng lại ghế trên.
Võ Thừa Tự lại được người dìu đến bên cạnh Võ Tam Tư, Võ Tam Tư ngượng nghịu ngồi ở đằng kia bất động, Võ Thừa Tự nghĩ mình dù sao cũng là đường huynh của Võ Tam Tư, y thế nhưng ngồi ghế trên, trong lòng cực kỳ bất mãn, chỉ có điều hiện tại hai người đang cùng hợp tác, tâm tư này cũng không tiện nói ra.
Mọi người hàn huyên vài câu, Thái Bình công chúa phân phó khai tiệc, khách nhân tiệc rượu này không phải Vương gia cũng là Tể tướng, đều là người quyền cao chức trọng, hoàng gia Lý Đường cũng không nhiều quy củ nghiêm khắc như vậy, Lý Hiển liền phân phó mời Lý Khỏa Nhi ra sảnh, ngồi bên cạnh mình.
Lý Khỏa Nhi đã thay một bộ y phục của Thái Bình công chúa, thật sự hơi rộng một tí, đem bộ y phục tinh xảo kia chỉnh sửa một chút, không phải hoàn toàn vừa người. Nhưng quần áo tinh xảo như vậy, khác xa với y phục của dân nữ, Khỏa Nhi lại không nỡ đổi về.
Nhưng vẻ đẹp tú lệ của nàng không ai bì kịp, đừng nói là y phục có hơi rộng một tí, cho dù chỉ cho nàng khoác cái bao tải, cũng không che dấu được vẻ đẹp kinh hồn đoạt phách của nàng. Mỹ nhân ngồi xuống cạnh Lý Hiển, mọi người hai mắt tỏa sáng, làm cho cả phòng rực rỡ sắc màu.
Khỏa Nhi thi lễ với các vị trưởng bối, bộ dáng nhu thuận đáng yêu khiến cho hai vị Vương gia cùng Tể tướng khen ngợi hết lời. Khỏa Nhi chưa bao giờ được nhiều đại nhân vật khen ngợi như vậy, nhất là Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng đều là Tể tướng bụng đầy tài học, dùng từ tao nhã hoa lệ khen ngợi, Khỏa Nhi trước kia chưa từng nghe người khác khen ngợi mình như vậy, liền mừng như mở cờ trong bụng, hai má đỏ ửng, không khỏi tôn thêm vài phần nhan sắc.
Đợi nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh phụ thân, liền trở thành trận địa của ba vị Vương gia, hai vị Tể tướng cùng Thái BÌnh công chúa.
Võ Thừa Tự mới đến, còn chưa kịp trao đổi tin tức cùng Võ Tam Tư, khó tránh khỏi còn muốn thử một phen, muốn xác nhận Lý Hiển này rốt cuộc là thật hay giả. Tuy nhiên, chỉ bằng vào Ngụy Tri Cổ, Diêu Sùng đều thủ ở chỗ này, trong lòng y đã chắc bảy phần là thật, còn có hai tiểu yêu tinh Khỏa Nhi cùng Thái Bình công chúa vô cùng quen thuộc Lý Hiển ở cạnh bên giúp đỡ, Cổ Trúc ĐÌnh vẫn chưa lộ ra sơ hở nào. Võ Thừa Tự cố nén ho khan thử một trận, cũng không có phát giác dị trạng nào.
Rượu quá ba tuần, đột nhiên lại có người báo lại, Địch Nhân Kiệt đã lên núi.
Lý Hiển vừa nghe, vội dẫn muội tử, nữ nhi cùng ra nghênh đón. Võ Thừa Tự mới nghiêng người nói nhỏ với Võ Tam Tư :
- Như thế nào?
Võ Tam Tư trầm giọng nói:
- Ngươi không cần thử! Lý Hiển này là thật!
- Hả?
Võ Thừa Tự cũng không kịp hỏi y lý do, Võ Thừa Tự trong lòng tự mình cũng cho rằng Lý Hiển này là thật, Võ Tam Tư nói như vậy làm cho y kiên định hơn.
Võ Thừa Tự nói:
- Nếu Thái Bình đến đây, chỉ sợ Hoàng đế cũng đã biết.
Võ Tam Tư hung ác nói:
- Tiểu chân này ( dùng để chửi phụ nữ ngày xưa: con điếm) gả làm dâu Võ gia ta, cùi chỏ mà cũng muốn vươn ra ngoài!
Võ Thừa Tự ung dung nói:
- Lúc này nói những lời vô dụng này làm gì, hoàng đế nếu đã biết sẽ sớm phái người đến đón. Đến lúc đó, cả thiên hạ đều biết, Lư Lăng hồi kinh, bên trong có Bách kỵ, Nội vệ cùng với người bảo hộ của công chúa, bên ngoài có nghi trượng ( đội bảo vệ có mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia) từ trong cung phái đến, lộ trình ngắn, thời gian gấp rút, cho dù trong đó có người của chúng ta cũng không có cơ hội hạ thủ.
Võ Tam Tư nói:
- Không tồi! Nếu muốn động thủ, chỉ còn tối nay!
Võ Thừa Tự nói:
- Ngươi có chủ ý gì?
Võ Tam Tư lắc đầu, Võ Thừa Tự nhướn mày, vuốt vuốt chòm râu rơi vào trầm tư.
Đối diện, Diêu Sùng nói nhỏ với Ngụy Tri Cổ:
- Công chúa đã bẩm báo chuyện Lư Lăng hồi kinh với hoàng đế, hoàng đế sẽ lập tức phái người tới. Tuy nhiên, lúc này không thể hồi kinh, không nói đến trong thành cấm đi lại ban đêm, cho dù ngoại lệ vì Lư Lăng mở cổng thành, thừa dịp ban đêm vào thành càng thêm hung hiểm, thứ hai, đường đường là hoàng tử của một quốc gia lại phải ban đêm vào thành, tránh không khởi làm mất thể diện triều đình, ta xem, tối nay e là phải ở lại trên núi Long Môn rồi!
Ngụy Tri Cổ cười lạnh nói:
- Hoàng đế chẳng những tâm nghi kị quá lớn, lòng hư vinh của bà ta càng lớn hơn, bà ta một tay nắm hết giang sơn…
Diêu Sùng khẽ mỉm cười nói:
- Chuyện này với chúng ta mà nói, không phải là một chuyện tốt? Tuy nhiên, tạm thời không nhắc tới chuyện này, chỉ nghĩ tới chuyện tối nay, ta sẽ ở lại đây, bọn họ sẽ có chút cố kỵ, ta chỉ sợ bọn chúng bí quá hóa liều, noi theo Ban Siêu. Xa không nói, triều đại Thái Tông, biến sự Huyền Vũ môn, tạo nên sự thật khó đổi, hoàng đế lại có thể như thế nào?
Ngụy Tri Cổ nhíu mi nói:
- Chúng ta cũng không thể mở tiệc rượu cả đêm?
Diêu Sùng nói:
- Mở một đêm cũng vô dụng, bọn chúng dẫn đến thích khách, nhiều người như vậy chúng có thể chối mình không liên quan, nếu mở tiệc rượu lớn như vậy, ngược lại chúng dễ dàng dẫn người vào, công chúa dĩ nhiên đã an bài sẵn, công chúa cơ trí, nữ anh hùng không thua đấng mày râu, vả lại làm theo kế hoạch của công chúa, chỉ cần vượt qua được tối nay, sáng sớm ngày mai ta và ngừoi hộ tống Lư Lăng hồi cung, đại sự thành công!
Ngụy Tri Cổ trong lòng bất an, nhưng không còn thượng sách nào, chỉ đành nặng nề gật đầu.
Cái lợi của ám sát chính là ở chỗ trực tiếp mà thành công cao, không có chúng cớ thực tế, ngươi liền không làm gì được đối phương, dư luận cũng không phá nổi tầng cửa sổ kia.
Nhưng, muốn dùng ám sát để giải quyết, ngươi phải nắm trong tay lực lượng tương đương đối phương, hoặc là sau khi thành công có được nhiều ủng hộ về phe mình, hoặc là từ chỗ bị động trở thành kẻ khống chế cục diện, nếu không phải ngăn chặn đối phương cắn trả.
Lúc này giống như lúc trước đối mặt với âm mưu hãm hại của Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, hôm nay đối mặt với Võ Thị ngông cuồng, bọn họ chỉ có thể bị động phản kích, nguyên nhân họ không giống đối phương dùng bất cứ âm mưu thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Ngụy Tri Cổ nhíu chặt mày, âm thầm thở dài: “Một đêm này, thật khó qua a”
/1071
|