Võ Thừa Tự ghé sát vào tai Võ Tam Tư thầm thì vài câu. Võ Tam Tư chần chừ hỏi lại:
- Kế này khả thi sao?
Võ Thừa Tự ho khan vài tiếng, đáp:
- Cũng không chắc chắn, nhưng bất kể thế nào cũng phải thử một lần. Nếu không được, đành phải để kẻ đó về thành. Mặc dù tuổi cô đã cao, nhưng cũng không thể quy thiên ngay được. Ta và đệ cứ từ từ trù tính tiếp.
Võ Tam Tư cắn răng, gật đầu:
- Đành vậy!
Hai người vội vàng rời đi sắp xếp công việc của mình. Huynh đệ họ Võ vừa đi, buổi tiệc cũng chính thức kết thúc, trời đã tối, cũng chẳng ai muốn ở lại ngâm trong suối nước nóng thêm, mọi người rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.
Tại nơi ở Võ Thừa Tự, hai vị Vương gia tập hợp đám thuộc hạ lại, bàn bạc cẩn thận, sau hai canh giờ, Trịnh Vũ dẫn theo người quay về.
Phụng mệnh Võ Tam Tư, khi về thành, cổng thành đã sắp đóng, y cố ý nói với quan Phó thủ vệ đóng cửa chậm một chút. Quan thủ vệ kia cũng không ngốc, hôm nay thoắt một cái lại có đại nhân vật chạy ra khỏi cổng thành, tuy không biết rõ nhưng cũng đoán được chắc chắn có đại sự, lại thêm người dặn mình là Lương Vương, nào dám không nghe. Dù sao trong thành vẫn còn người đi lại ngoài đường, chỉ cần giữ cổng thành không cho ai đi vào, đóng cửa muộn một chút cũng không sao.
Trong khoảng thời gian trì hoãn này, Huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông dẫn theo một đoàn Võ Lâm Vệ lao ra thành, quan thủ vệ lại càng nổi cáu. Chưa đến nửa canh giờ, Trịnh Vũ lại triệu tập các cao thủ ra khỏi thành, mãi tới lúc này quan thủ vệ mới đóng cổng.
Khi đoàn người Trịnh Vũ đuổi tới núi Long Môn thì đã gần tới canh hai ngày hôm sau. Trịnh Vũ đến chỗ Võ Tam Tư thì chẳng có ai, chắc Vương gia đang ở chỗ Ngụy Vương, y lại vội vàng chạy sang bên Ngụy Vương. Võ Tam Tư thấy y đến, vội hỏi:
- Người đến đủ rồi chứ?
Trịnh Vũ vừa muốn đáp lại, lại nhìn sang Võ Thừa Tự đang ngồi đó, hơi chần chừ. Võ Tam Tư nói:
- Không phải người ngoài. Cứ nói đừng ngại.
Y thấy hơi lạ, không hiểu Vương gia nhà mình và kẻ thù sống chết đã là người một nhà từ khi nào, nhưng vẫn đáp:
- Thuộc hạ đã dẫn mọi người đến, tổng cộng có chín người. Tuy số lượng không đông, nhưng đều là người lăn lộn trong giang hồ, công phu cao cường!
Võ Tam Tư mừng rỡ:
- Tốt! Có bọn họ, kế hoạch có thể nắm chắc hơn rồi! Tới đây, Bổn vương sẽ nói kế sách vừa thảo luận với Ngụy Vương cho ngươi nghe.
Võ Thừa Tự bên cạnh dùng khăn che miệng không ngừng ho khan, càng muộn ho càng dữ dội. Nói chuyện một lúc đã xuống sức, y chỉ có thể nghe Võ Tam Tư an bài.
Võ Tam Tư duỗi ngón tay, chấm chút nước, vẽ vẽ vài đường trên bàn:
- Đây là chỗ ở của Lư Lăng Vương, về kết cấu cũng giống nhà của Bổn Vương, chủ nhà ở đây…
Võ Tam Tư nói gần nửa canh giờ, nước miếng văng tứ tung:
- Đã nhớ kỹ chưa?
Trinh Vũ khẽ gật đầu, Võ Thừa Tự vẫn im lặng đột nhiên hỏi:
- Chín người kia…có ai biết không?
Đã được Võ Tam Tư chỉ bảo, Trịnh Vũ tuyệt không giấu diếm, cung kính đáp:
- Xin Vương gia yên tâm, mấy người này đều là người trong giang hồ, có người từng là đạo tặc độc hành, có người từng là trộm cướp. Chẳng những đã quen làm việc gà gáy trộm chó, còn đều là những kẻ lưng mang đại án, hoặc vác mạng người, đều là tù phạm truy nã bốn bể.
Lương Vương tiếc một thân bản lĩnh, bèn mời họ vào phủ, đối đãi như khách khanh, thân phận vô cùng bí ẩn, xưa nay cũng không lui tới với bên ngoài. Nếu lỡ có người nhận ra cũng không thể chứng minh là người của chúng ta phái đi.
Võ Thừa Tự gật gật đàu:
- Nói cho cùng, bọn họ đều là người trong giang hồ, là một đám hung hăng gàn bước chỉ mong kiếm lời, chỉ có thể lợi dụng, không thể tin tưởng. Đại sự thật sự vẫn phải giao cho các ngươi làm. Đàm Tiến!
Ngoài cửa chợt lóe một bóng người bước vào, ôm quyền với Võ Thừa Tự:
- Có thuộc hạ!
- Ngươi đi cùng vị Trịnh tráng sĩ này. Chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, Bổn Vương và Lương Vương đều có thưởng. Cho các ngươi cả đời vinh hoa phú quý, hưởng dụng bất tận!
Đám Tiến sung sướng nhướn mày vội vàng nhận mệnh.
Canh ba, mấy bóng người lặng lẽ xuất hiện trong chỗ ở của Lương Vương. Vì các cung thất trên núi đều được xây dựng nối liền một mảnh dài không dứt, khoảng cách giữa các cung không lớn, chỉ cần người am hiểu khinh công một chút cứ lần theo nóc nhà mà đi, xuyên phòng vượt nóc, linh hoạt như con báo.
Rất nhanh, thị vệ của Lương Vương phủ và Ngụy Vương phủ cũng bí mật hành động, lặng lẽ tập kết, chẳng nói với nhau câu nào, như đang chờ đợi điều gì đó.
Lưu Tích Kính vốn là một tên trộm có chọn lọc, chuyên trộm các gia đình giàu có, hơn nữa cũng không phải kẻ cái gì cũng lấy, kim châu ngọc bảo gì bắt được cũng chẳng lấy mấy, không phải bảo bối y cũng lười ra tay. Với thân thủ cao minh của y thực đúng là rất ít nhược điểm, huống chi, y còn có một người em họ Lưu Thượng Phi thân thủ không kém chút nào giúp đỡ.
Nhưng tên nhã trộm này có một bệnh, là thích trộm hương. Có lần, khi gây án ở Dương Châu, y đột nhập vào phủ của một vị Trưởng Sử, khéo léo vào khuê phòng của một mỹ nhân, tấm áo ngủ mỏng manh chỉ che được nửa người, lộ ra cặp đùi thon dài trắng sáng, Lưu Tích Kính vừa nhìn đã bừng bừng lửa dục, ra tay hái hoa.
Mỹ nhân kia là một tiểu thiếp của Trưởng sử, bị thiệt cũng không dám nói ra. Lưu Tích Kính nếm mùi một lần lại nhớ mãi không quên, hai ngày sau lại xảy ra án. Chỉ thấy nhà Trưởng sử báo đã mất đồ gì đó, không thấy nửa tin liên quan đến mỹ nhân thất thân. Lưu Tính Kính cũng đoán ra nàng vì danh tiết nên không dám tiết lộ, nên tặc đảm tăng cao, lại sang thăm nhà Trưởng sử một chuyến.
Diện mạo y tuấn tú lịch lãm, hơn nữa, kiều thê ái thiếp của vị Trưởng sử kia không dưới hơn mười người, mưa móc công bằng, tầm năm bảy tháng cũng không được lấy một lần, mấy lần bị tên trộm này đến trộm hương lại thành ra thông gian. Lưu Tích Kính cũng động chân tình với nữ nhân này, tâm sự nhiều chuyện, không ngờ sau này chuyện bị lộ, mỹ nhân sợ, bèn nói hết tất cả ra ngoài.
Lần này, ổ của Lưu Tích Kính bị người ta bới lên rồi, rơi vào bước đường cùng mới đành cùng đứa em họ Lưu Thượng Phi trốn lên phương Bắc, được Võ Tam Tư mấy năm gần đây dã tâm ngày càng bành trướng mời chào vào phủ. Hai vị này vốn là đầu trộm đuôi cướp, thân thủ cực kỳ cao, hình như còn lót thêm gì đó dưới đế giày, cho dù chạy trên ngói lưu ly trơn trượt như nước cũng như bước trên đất bằng, được phân nhiệm vụ lặng lẽ mò lên nóc phòng ngủ Lư Lăng Vương.
Hai người như hai con rắn trườn dọc mái hiên bám vào đình trụ, liếc nhau một cái, phi thân về phía cửa điện.
“Rầm”
Cửa điện đã cài then, thanh then cửa to bằng một cánh tay bị hai người một cước đá nát. Không đợi thị vệ phản ứng, cả hai phi thân nhào vào.
-A!
Từ sau tấm bình phong vang lên một tiếng thét chói tai, một suy nghĩ xẹt qua đầu Lưu Tích Kính thật nhanh:
- Lão Lư Lăng gia này thật không biết xấu hổ. Vào cái lúc sinh tử này còn có nữ nhân thị tẩm.
Không ngờ, nhìn qua bình phong, cả hai ngẩn ngơ. Ánh nến lập lòe trong phòng rọi lên một thiếu nữ duy nhất trong phòng. Nàng đẹp như một bông hoa. Đầy kinh hãi, nàng kéo vội chăn lên che thân, chỉ lộ ra hai đầu vai trắng nõn và hõm vai sâu đến mê người.
Chiếc chăn đơn mỏng cũng không che đậy được gì nhiều, trên giường không còn ai khác.
Dưới lớp khăn che mặt, ánh mắt Lưu Tích Kính đầy kinh ngạc:
- Lão đã đổi phòng!
Lưu Thượng Phi hung ác nói:
- Làm thịt cô ả đi!
Lưu Tích Kính kéo tay y vội la lên:
- Tìm phòng chủ nhân đi! Mỹ nhân như thế sao có thể tàn nhẫn ra tay!
Dứt lời, y kéo em họ đi.
Lưu Thượng Phi cực kỳ bại hoại nói vớt:
- Đại ca, cái tính tham hoa luyến ngọc của ca còn chưa ăn đủ thiệt hả?
Vừa nói, cả hai vừa vung binh khí. Đối diện với thị vệ Bách Kỵ, còn có binh lính Võ Lâm Vệ trong sân cũng vung đao thương xong tới, cả hai vừa chiến đấu vừa phá từng phòng kiểm tra. Tiếng chó sủa khiến cho góc sân nhỏ càng thêm hỗn loạn.
Trong phòng ngủ Lư Lăng Vương, Lý Khỏa Nhi kéo tấm chăn mỏng che thân, chỉ kịp kêu lên một tiếng hai thích khách kia đã xông vào, không ngờ lại quay đầu đi, cũng hơi ngẩn ra. Cao Oánh, Lan Ích Thanh và hai nữ vệ khác cũng lần lượt chạy vào, nhìn thứ lơ lửng trên xà nhà mà ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ cần Lưu Tích Kính bước thêm một bước thôi đã rơi vào bẫy của bốn người, không ngờ chúng lại bỏ đi.
Có lẽ Lưu Tích Kính cũng không ngờ, một mạng này của y hôm nay giữ lại được là nhờ trái tim thương hoa tiếc ngọc của mình. Nhưng cho dù đã thoát được một kiếp, nhưng con đường trước mắt của hai Huynh đệ còn vất vả lắm. Các thị vệ truy đuối sau lưng hai người càng lúc càng đông, thân thủ của cả hai có cao minh hơn nữa cũng không thể chịu nổi sự tấn công liên tiếp nhiều như thế. Đầu vai Lưu Tích Kính đã trúng một thưng, mông Lưu Thượng Phi trúng một cước, thấy rõ nếu tiếp tục sẽ không thoát được thân, cả hai đành nhảy lên nóc nhà, nhờ vào bản lĩnh đến đi mà thoát khỏi truy binh.
Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ cũng là hai cao thủ Võ Tam Tư chiêu mộ được. Hai người vốn là độc hành đạo tặc tung hoành khắp Hà Bắc. Sau khi Hà Bắc bị Khiết Đan, rồi Đột Quyết luân phiên ác chiến, dê béo thực sự chẳng còn nhiều, hai người chỉ còn đường xuôi nam kiếm ăn. Trên đường đi, qua thành Lạc Dương, gặp một vị bằng hữu đã đầu nhập vào phủ Lương Vương, được y giới thiệu, cũng theo vào.
Hai người tấn công một bên sườn điện, kiến trúc ở đây đều là một chủ hai phó (ở giữa là chính, hai bên là phụ), sườn điện hai người tấn công không phải chỗ ở của Lý Khỏa Nhi mà là của Thái Bình Công chúa. Không ngờ Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư còn muốn nhân loạn mà giết luôn cả Thái Bình.
Trên thực tế, hai Võ đều hiểu rõ đạo lý thỏ khôn có ba hang. Căn bản là, chính bọn họ cũng không tin tưởng đêm nay Lư Lăng Vương có thể ngủ ở chính điện, họ cũng không nghĩ rằng hành động đêm nay có thể dễ dàng thành công. Chính điện tuyệt đối không phải chỗ Lư Lăng Vương trú lại. Bọn họ chỉ muốn dùng thích khách để gây hỗn loạn, thực ra lần này tấn công sườn điện cũng không thực sự hy vọng sẽ thành công.
Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ xông vào sườn điện. Trong điện cũng sáng ngời ánh nến, trong rèm, một quý nhân nào đó đang say ngủ, vì không muốn nửa đêm dậy phải quờ quạng trong bóng tối nên nến sẽ được thắp suốt đêm.
Tiếng đạp cửa phòng đã kinh động đến người trong trướng. Hai người vừa cầm đao xộc qua bình phong đã thấy màn trướng được vén lên, phút chốc, một khuôn mặt hiện ra, hùng hổ xông vào Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ. Cả hai sợ hãi kêu lên quái dị, cùng bắn ngược lại đằng sau.
Khuôn mặt trong trướng có màu xanh lá cây.
Một góc áo hồng ẩn hiện, làn da sáng trắng như tuyết, trước ngực lại phẳng lì. Là một ác quỷ nửa nam nửa nữ có khuôn mặt xanh lè dữ tợn.
“Ác quỷ” kia thấy họ cầm đao xông vào cũng kêu lên the thé kỳ quái, vụt rụt vào trong trướng. Màn trướng lại vén lên, lúc này, bên trong lại hiện ra đến hai khuôn mặt quỷ. Hai đầu quỷ thấy bọn họ cầm đao kiếm trong tay cũng hét lên chói tai. Trong tiếng hét, làn da màu xanh khủng bố kia hơi nứt ra, những đường nứt cộng thêm từng mẩu da mặt rơi rụng khiến cho khuôn mặt lại càng kinh khủng.
Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ thấy vậy, sợ tới hồn phi phách lạc, vội nhảy ngược về sau. “Choang” một cái đụng vỡ một cái lọ hoa, cả hai cũng ngã ngửa xuống đất. Lúc này, các thị vệ đuổi theo hai người đã vung đao bổ tới!
- Kế này khả thi sao?
Võ Thừa Tự ho khan vài tiếng, đáp:
- Cũng không chắc chắn, nhưng bất kể thế nào cũng phải thử một lần. Nếu không được, đành phải để kẻ đó về thành. Mặc dù tuổi cô đã cao, nhưng cũng không thể quy thiên ngay được. Ta và đệ cứ từ từ trù tính tiếp.
Võ Tam Tư cắn răng, gật đầu:
- Đành vậy!
Hai người vội vàng rời đi sắp xếp công việc của mình. Huynh đệ họ Võ vừa đi, buổi tiệc cũng chính thức kết thúc, trời đã tối, cũng chẳng ai muốn ở lại ngâm trong suối nước nóng thêm, mọi người rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.
Tại nơi ở Võ Thừa Tự, hai vị Vương gia tập hợp đám thuộc hạ lại, bàn bạc cẩn thận, sau hai canh giờ, Trịnh Vũ dẫn theo người quay về.
Phụng mệnh Võ Tam Tư, khi về thành, cổng thành đã sắp đóng, y cố ý nói với quan Phó thủ vệ đóng cửa chậm một chút. Quan thủ vệ kia cũng không ngốc, hôm nay thoắt một cái lại có đại nhân vật chạy ra khỏi cổng thành, tuy không biết rõ nhưng cũng đoán được chắc chắn có đại sự, lại thêm người dặn mình là Lương Vương, nào dám không nghe. Dù sao trong thành vẫn còn người đi lại ngoài đường, chỉ cần giữ cổng thành không cho ai đi vào, đóng cửa muộn một chút cũng không sao.
Trong khoảng thời gian trì hoãn này, Huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông dẫn theo một đoàn Võ Lâm Vệ lao ra thành, quan thủ vệ lại càng nổi cáu. Chưa đến nửa canh giờ, Trịnh Vũ lại triệu tập các cao thủ ra khỏi thành, mãi tới lúc này quan thủ vệ mới đóng cổng.
Khi đoàn người Trịnh Vũ đuổi tới núi Long Môn thì đã gần tới canh hai ngày hôm sau. Trịnh Vũ đến chỗ Võ Tam Tư thì chẳng có ai, chắc Vương gia đang ở chỗ Ngụy Vương, y lại vội vàng chạy sang bên Ngụy Vương. Võ Tam Tư thấy y đến, vội hỏi:
- Người đến đủ rồi chứ?
Trịnh Vũ vừa muốn đáp lại, lại nhìn sang Võ Thừa Tự đang ngồi đó, hơi chần chừ. Võ Tam Tư nói:
- Không phải người ngoài. Cứ nói đừng ngại.
Y thấy hơi lạ, không hiểu Vương gia nhà mình và kẻ thù sống chết đã là người một nhà từ khi nào, nhưng vẫn đáp:
- Thuộc hạ đã dẫn mọi người đến, tổng cộng có chín người. Tuy số lượng không đông, nhưng đều là người lăn lộn trong giang hồ, công phu cao cường!
Võ Tam Tư mừng rỡ:
- Tốt! Có bọn họ, kế hoạch có thể nắm chắc hơn rồi! Tới đây, Bổn vương sẽ nói kế sách vừa thảo luận với Ngụy Vương cho ngươi nghe.
Võ Thừa Tự bên cạnh dùng khăn che miệng không ngừng ho khan, càng muộn ho càng dữ dội. Nói chuyện một lúc đã xuống sức, y chỉ có thể nghe Võ Tam Tư an bài.
Võ Tam Tư duỗi ngón tay, chấm chút nước, vẽ vẽ vài đường trên bàn:
- Đây là chỗ ở của Lư Lăng Vương, về kết cấu cũng giống nhà của Bổn Vương, chủ nhà ở đây…
Võ Tam Tư nói gần nửa canh giờ, nước miếng văng tứ tung:
- Đã nhớ kỹ chưa?
Trinh Vũ khẽ gật đầu, Võ Thừa Tự vẫn im lặng đột nhiên hỏi:
- Chín người kia…có ai biết không?
Đã được Võ Tam Tư chỉ bảo, Trịnh Vũ tuyệt không giấu diếm, cung kính đáp:
- Xin Vương gia yên tâm, mấy người này đều là người trong giang hồ, có người từng là đạo tặc độc hành, có người từng là trộm cướp. Chẳng những đã quen làm việc gà gáy trộm chó, còn đều là những kẻ lưng mang đại án, hoặc vác mạng người, đều là tù phạm truy nã bốn bể.
Lương Vương tiếc một thân bản lĩnh, bèn mời họ vào phủ, đối đãi như khách khanh, thân phận vô cùng bí ẩn, xưa nay cũng không lui tới với bên ngoài. Nếu lỡ có người nhận ra cũng không thể chứng minh là người của chúng ta phái đi.
Võ Thừa Tự gật gật đàu:
- Nói cho cùng, bọn họ đều là người trong giang hồ, là một đám hung hăng gàn bước chỉ mong kiếm lời, chỉ có thể lợi dụng, không thể tin tưởng. Đại sự thật sự vẫn phải giao cho các ngươi làm. Đàm Tiến!
Ngoài cửa chợt lóe một bóng người bước vào, ôm quyền với Võ Thừa Tự:
- Có thuộc hạ!
- Ngươi đi cùng vị Trịnh tráng sĩ này. Chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, Bổn Vương và Lương Vương đều có thưởng. Cho các ngươi cả đời vinh hoa phú quý, hưởng dụng bất tận!
Đám Tiến sung sướng nhướn mày vội vàng nhận mệnh.
Canh ba, mấy bóng người lặng lẽ xuất hiện trong chỗ ở của Lương Vương. Vì các cung thất trên núi đều được xây dựng nối liền một mảnh dài không dứt, khoảng cách giữa các cung không lớn, chỉ cần người am hiểu khinh công một chút cứ lần theo nóc nhà mà đi, xuyên phòng vượt nóc, linh hoạt như con báo.
Rất nhanh, thị vệ của Lương Vương phủ và Ngụy Vương phủ cũng bí mật hành động, lặng lẽ tập kết, chẳng nói với nhau câu nào, như đang chờ đợi điều gì đó.
Lưu Tích Kính vốn là một tên trộm có chọn lọc, chuyên trộm các gia đình giàu có, hơn nữa cũng không phải kẻ cái gì cũng lấy, kim châu ngọc bảo gì bắt được cũng chẳng lấy mấy, không phải bảo bối y cũng lười ra tay. Với thân thủ cao minh của y thực đúng là rất ít nhược điểm, huống chi, y còn có một người em họ Lưu Thượng Phi thân thủ không kém chút nào giúp đỡ.
Nhưng tên nhã trộm này có một bệnh, là thích trộm hương. Có lần, khi gây án ở Dương Châu, y đột nhập vào phủ của một vị Trưởng Sử, khéo léo vào khuê phòng của một mỹ nhân, tấm áo ngủ mỏng manh chỉ che được nửa người, lộ ra cặp đùi thon dài trắng sáng, Lưu Tích Kính vừa nhìn đã bừng bừng lửa dục, ra tay hái hoa.
Mỹ nhân kia là một tiểu thiếp của Trưởng sử, bị thiệt cũng không dám nói ra. Lưu Tích Kính nếm mùi một lần lại nhớ mãi không quên, hai ngày sau lại xảy ra án. Chỉ thấy nhà Trưởng sử báo đã mất đồ gì đó, không thấy nửa tin liên quan đến mỹ nhân thất thân. Lưu Tính Kính cũng đoán ra nàng vì danh tiết nên không dám tiết lộ, nên tặc đảm tăng cao, lại sang thăm nhà Trưởng sử một chuyến.
Diện mạo y tuấn tú lịch lãm, hơn nữa, kiều thê ái thiếp của vị Trưởng sử kia không dưới hơn mười người, mưa móc công bằng, tầm năm bảy tháng cũng không được lấy một lần, mấy lần bị tên trộm này đến trộm hương lại thành ra thông gian. Lưu Tích Kính cũng động chân tình với nữ nhân này, tâm sự nhiều chuyện, không ngờ sau này chuyện bị lộ, mỹ nhân sợ, bèn nói hết tất cả ra ngoài.
Lần này, ổ của Lưu Tích Kính bị người ta bới lên rồi, rơi vào bước đường cùng mới đành cùng đứa em họ Lưu Thượng Phi trốn lên phương Bắc, được Võ Tam Tư mấy năm gần đây dã tâm ngày càng bành trướng mời chào vào phủ. Hai vị này vốn là đầu trộm đuôi cướp, thân thủ cực kỳ cao, hình như còn lót thêm gì đó dưới đế giày, cho dù chạy trên ngói lưu ly trơn trượt như nước cũng như bước trên đất bằng, được phân nhiệm vụ lặng lẽ mò lên nóc phòng ngủ Lư Lăng Vương.
Hai người như hai con rắn trườn dọc mái hiên bám vào đình trụ, liếc nhau một cái, phi thân về phía cửa điện.
“Rầm”
Cửa điện đã cài then, thanh then cửa to bằng một cánh tay bị hai người một cước đá nát. Không đợi thị vệ phản ứng, cả hai phi thân nhào vào.
-A!
Từ sau tấm bình phong vang lên một tiếng thét chói tai, một suy nghĩ xẹt qua đầu Lưu Tích Kính thật nhanh:
- Lão Lư Lăng gia này thật không biết xấu hổ. Vào cái lúc sinh tử này còn có nữ nhân thị tẩm.
Không ngờ, nhìn qua bình phong, cả hai ngẩn ngơ. Ánh nến lập lòe trong phòng rọi lên một thiếu nữ duy nhất trong phòng. Nàng đẹp như một bông hoa. Đầy kinh hãi, nàng kéo vội chăn lên che thân, chỉ lộ ra hai đầu vai trắng nõn và hõm vai sâu đến mê người.
Chiếc chăn đơn mỏng cũng không che đậy được gì nhiều, trên giường không còn ai khác.
Dưới lớp khăn che mặt, ánh mắt Lưu Tích Kính đầy kinh ngạc:
- Lão đã đổi phòng!
Lưu Thượng Phi hung ác nói:
- Làm thịt cô ả đi!
Lưu Tích Kính kéo tay y vội la lên:
- Tìm phòng chủ nhân đi! Mỹ nhân như thế sao có thể tàn nhẫn ra tay!
Dứt lời, y kéo em họ đi.
Lưu Thượng Phi cực kỳ bại hoại nói vớt:
- Đại ca, cái tính tham hoa luyến ngọc của ca còn chưa ăn đủ thiệt hả?
Vừa nói, cả hai vừa vung binh khí. Đối diện với thị vệ Bách Kỵ, còn có binh lính Võ Lâm Vệ trong sân cũng vung đao thương xong tới, cả hai vừa chiến đấu vừa phá từng phòng kiểm tra. Tiếng chó sủa khiến cho góc sân nhỏ càng thêm hỗn loạn.
Trong phòng ngủ Lư Lăng Vương, Lý Khỏa Nhi kéo tấm chăn mỏng che thân, chỉ kịp kêu lên một tiếng hai thích khách kia đã xông vào, không ngờ lại quay đầu đi, cũng hơi ngẩn ra. Cao Oánh, Lan Ích Thanh và hai nữ vệ khác cũng lần lượt chạy vào, nhìn thứ lơ lửng trên xà nhà mà ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ cần Lưu Tích Kính bước thêm một bước thôi đã rơi vào bẫy của bốn người, không ngờ chúng lại bỏ đi.
Có lẽ Lưu Tích Kính cũng không ngờ, một mạng này của y hôm nay giữ lại được là nhờ trái tim thương hoa tiếc ngọc của mình. Nhưng cho dù đã thoát được một kiếp, nhưng con đường trước mắt của hai Huynh đệ còn vất vả lắm. Các thị vệ truy đuối sau lưng hai người càng lúc càng đông, thân thủ của cả hai có cao minh hơn nữa cũng không thể chịu nổi sự tấn công liên tiếp nhiều như thế. Đầu vai Lưu Tích Kính đã trúng một thưng, mông Lưu Thượng Phi trúng một cước, thấy rõ nếu tiếp tục sẽ không thoát được thân, cả hai đành nhảy lên nóc nhà, nhờ vào bản lĩnh đến đi mà thoát khỏi truy binh.
Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ cũng là hai cao thủ Võ Tam Tư chiêu mộ được. Hai người vốn là độc hành đạo tặc tung hoành khắp Hà Bắc. Sau khi Hà Bắc bị Khiết Đan, rồi Đột Quyết luân phiên ác chiến, dê béo thực sự chẳng còn nhiều, hai người chỉ còn đường xuôi nam kiếm ăn. Trên đường đi, qua thành Lạc Dương, gặp một vị bằng hữu đã đầu nhập vào phủ Lương Vương, được y giới thiệu, cũng theo vào.
Hai người tấn công một bên sườn điện, kiến trúc ở đây đều là một chủ hai phó (ở giữa là chính, hai bên là phụ), sườn điện hai người tấn công không phải chỗ ở của Lý Khỏa Nhi mà là của Thái Bình Công chúa. Không ngờ Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư còn muốn nhân loạn mà giết luôn cả Thái Bình.
Trên thực tế, hai Võ đều hiểu rõ đạo lý thỏ khôn có ba hang. Căn bản là, chính bọn họ cũng không tin tưởng đêm nay Lư Lăng Vương có thể ngủ ở chính điện, họ cũng không nghĩ rằng hành động đêm nay có thể dễ dàng thành công. Chính điện tuyệt đối không phải chỗ Lư Lăng Vương trú lại. Bọn họ chỉ muốn dùng thích khách để gây hỗn loạn, thực ra lần này tấn công sườn điện cũng không thực sự hy vọng sẽ thành công.
Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ xông vào sườn điện. Trong điện cũng sáng ngời ánh nến, trong rèm, một quý nhân nào đó đang say ngủ, vì không muốn nửa đêm dậy phải quờ quạng trong bóng tối nên nến sẽ được thắp suốt đêm.
Tiếng đạp cửa phòng đã kinh động đến người trong trướng. Hai người vừa cầm đao xộc qua bình phong đã thấy màn trướng được vén lên, phút chốc, một khuôn mặt hiện ra, hùng hổ xông vào Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ. Cả hai sợ hãi kêu lên quái dị, cùng bắn ngược lại đằng sau.
Khuôn mặt trong trướng có màu xanh lá cây.
Một góc áo hồng ẩn hiện, làn da sáng trắng như tuyết, trước ngực lại phẳng lì. Là một ác quỷ nửa nam nửa nữ có khuôn mặt xanh lè dữ tợn.
“Ác quỷ” kia thấy họ cầm đao xông vào cũng kêu lên the thé kỳ quái, vụt rụt vào trong trướng. Màn trướng lại vén lên, lúc này, bên trong lại hiện ra đến hai khuôn mặt quỷ. Hai đầu quỷ thấy bọn họ cầm đao kiếm trong tay cũng hét lên chói tai. Trong tiếng hét, làn da màu xanh khủng bố kia hơi nứt ra, những đường nứt cộng thêm từng mẩu da mặt rơi rụng khiến cho khuôn mặt lại càng kinh khủng.
Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ thấy vậy, sợ tới hồn phi phách lạc, vội nhảy ngược về sau. “Choang” một cái đụng vỡ một cái lọ hoa, cả hai cũng ngã ngửa xuống đất. Lúc này, các thị vệ đuổi theo hai người đã vung đao bổ tới!
/1071
|