Khi Dương Phàm ra roi thúc ngựa lao tới Lạc Dương, Lý Khỏa Nhi đang làm khách ở quý phủ của công chúa Thiên Kim.
Hiện giờ cùng nàng ở nơi này còn có rất nhiều cô gái hoàng thân quyền quý đợi xuất giá, các cô gái tụ tập dưới phòng khách, công chúa Thiên Kim ở giữa, hiệu quả có phần có một loại hoa lê làm bạn hoa hải đường.
Lý Khỏa Nhi khôn khéo lanh lợi, thân thiện giao du cùng mọi người, tuy rằng làm thiên kim, vẻ sang trọng của thiếu nữ nhà quyền quý nàng chưa hiểu nhiều lắm, nhưng nàng giỏi che dấu, nên không ai phát hiện khuyết điểm này của nàng. Lý Khỏa Nhi một mặt giấu cái kém cỏi của mình, một mặt âm thầm học tập phong cách của người khác, vẫn phải phân tâm cùng các nàng đùa giỡn nói chuyện phiếm, lại cũng thành thạo.
Các cô gái ngồi ở phòng khách, cười nói ăn tiệc. Một góc phòng khách đặt mười hai tấm bình phong, trong khách sảnh một đám con gái nhút nhát, nhưng không ai chú ý bên trên bức bình phong khổng tước, một đôi mắt lại đang hoạt động đấy. Thói quen cũ của công chúa Thiên Kim không thay đổi, hiện giờ lại làm một bà mối, lúc này đây làm mối để hai nhà làm thông gia.
- Chư vị tỷ tỷ, hôm nay tiết xuân rất tốt, ta thấy trong vườn trăm hoa đua sắc, đặc biệt xinh đẹp, không bằng mình ra vườn, dạo xem hoa, chẳng phải dễ chịu hơn ngồi trong sảnh này sao?
Lý Khỏa Nhi cũng không biết nàng hôm nay được mời đến nhà của công chúa Thiên Kim là thân thiết đấy, nàng là người ở sơn dã đã quen, nhất thời vẫn không ngồi lâu trong phòng khách nổi, thật vất vả chịu đựng, liền đề nghị với mọi người, lập tức lại nói với công chúa Thiên Kim:
- Cô Cô nghĩ như thế nào?
Tội nghiệp công chúa Thiên Kim vốn lớn hơn bà nội của nàng một thế hệ, lại muốn nhận Võ Tắc Thiên làm mẹ nuôi, miễn cưỡng ở trước mặt tiểu nữ của Lý gia nhỏ hơn hai thế hệ, nhưng công chúa Thiên Kim không hề có cảm giác không được tự nhiên, tươi cười gật đầu nói:
- Được được được, chỉ cần các ngươi vui vẻ là được rồi, chúng ta ra vườn đi dạo nào!
Nói xong, công chúa Thiên Kim theo bản năng hướng về phía bình phong ở phòng nhìn một cái, lại nói:
- Các ngươi đi trước. Lão thân lớn tuổi, nghỉ một chút sẽ đến.
Cả sảnh đường những tiếng oanh oanh yến yến thánh thót bay ra ngoài, công chúa Thiên Kim liền hướng góc phòng khách chổ tấm bình phong ha hả cười, nói:
- Quận Vương, cô cháu gái này của lão thân, có hợp tâm ý của ngươi không?
Nét mặt sau tấm bình phong không một chút phản ứng, công chúa Thiên Kim kinh ngạc không ngừng, vội vàng bước tới, đi vòng qua sau tấm bình phong xem xét. Chỉ thấy người nọ chổng mông lên ghé vào bình phong, một bộ dạng si ngốc ngơ ngác, trong sảnh bọn con gái sớm đã đi, hắn lại còn chưa nhúc nhích.
Công chúa Thiên Kim không kìm nổi bật cười, nhẹ nhàng vỗ vai người đó. Cười hỏi:
- Quận Vương, có vừa lòng không?
Hóa ra, người nam tử trẻ tuổi này là con của Lương Vương Võ Tam Tư, tên là Võ Sùng Huấn, thụ phong Cao Dương Quận Vương. Lần này công chúa Thiên Kim chính là nhận sự nhờ vả của Lư Lăng Vương, bắc cầu cho hắn và Lý Khỏa Nhi đấy.
- A! Vừa lòng! Vừa lòng! Rất hài lòng! Này... Vị quận chúa này thật là... Thật sự là muốn gả cho ta sao?
Võ Sùng Huấn như ở trong mộng mới tỉnh, nét mặt đầy hồng quang vui mừng. Trong nhất thời bắt đầu lại có chút thấp thỏm không yên, sợ đây chỉ là giấc mộng đẹp.
Công chúa Thiên Kim nói:
- Đương nhiên, lão thân lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ còn có thể đùa giỡn với bọn vãn bối các ngươi sao.
- Tốt quá! Ta... Ta rất hài lòng.
Vị Quận Vương vui mừng tim muốn nổ tung. Đầy trong đầu đều là vẻ đẹp đến tận cùng, vẻ đẹp tuyệt với của thiếu nữ, cái nhăn mặt cùng nụ cười của nàng, nhất cử nhất động của nàng, làm lòng hắn thỏa mãn, hiện tại đã làm hồn hắn điên đảo rồi. Nếu hắn không tạm thời nhớ rõ thân phận của mình, hiện tại hận không thể quỳ xuống khấu công chúa Thiên Kim vài cái để tỏ lòng biết ơn.
- Ta trở về nói với cha ta! Ta... Ta muốn lập tức cầu hôn. Ta không cưới nàng thì không cưới ai hết, ta..
Võ Sùng Huấn nói năng lộn xộn, dường như trúng tà chạy ra bên ngoài, chạy đến cửa phòng đột nhiên nhớ lại, vội chạy phía công chúa Thiên Kim trịnh trọng thi lễ nữa, lúc này mới chạy như tên bắn.
******
Thời cổ đại nói rằng cha mẹ làm chủ hôn nhân, kỳ thật không khoa trương như đời sau vậy, hai bên nam nữ đương nhiên không thể giống hiện nay tự do qua lại, nhưng tính tình hai bên, nhân phẩm năng lực, phương diện gia cảnh, cha mẹ và bản thân hai bên đều phải tìm hiểu cặn kẽ.
Được chủ nhà hỏi bạn bè phần lớn cũng sẽ theo thực tế mà nói, nếu không tương lai vợ chồng không hợp, bọn họ bên trong lẫn bên ngoài, không ai sẽ ngốc đến chỉ nói tốt.
Mặc dù là bà mối, của phạm vi Kinh doanh của bà lớn như vậy, khách hàng tài nguyên hữu hạn, nếu không môn đăng hộ đối, song phương tính tình không hợp, bà cũng không tác hợp, nếu không chỉ cần hai vợ chồng phát sinh bất hòa, người ngoài biết rằng là do bà tác hợp đấy, thanh danh của bà xấu rồi, nhà ai muốn cưới vợ gã chồng cũng sẽ không tìm bà nữa.
Về phần nam nữ, trong nhiều trường hợp, trong nhà cũng sẽ sắp xếp cho họ thông qua phương thức bí mật gặp một lần đối phương, tình huống môn đăng hộ đối, song phương đều muốn an bài người con gái trông thấy đối phương, nếu song phương cũng chưa ý kiến, mới có thể tiến hành bước tiếp theo là cho tiếp xúc, trừ phi là cha mẹ có ý đồ khác, nếu không ý kiến của cặp đôi đó cũng sẽ không hoàn toàn không xem xét.
Nhưng gia đình không môn đăng hộ đối, thì trước hết phải nhường cho cao quý hơn lựa chọn trước, nếu bên này đồng ý, bên kia phải vội vàng cùng người ta làm thân, muốn sắp xếp con mình đi xem đối tượng thành thân hay không đều là có thể đấy, chẳng hạn như Lư Lăng Vương gả con gái là như vậy đó.
Tuy nói Lư Lăng Vương bây giờ là Vương gia, hơn nữa đã định trước làm Thái Tử, tương lai có tám phần cơ hội sẽ trở thành Hoàng đế, nhưng cùng so sánh với Võ gia như mặt trời ban trưa, ông ta vẫn phải thấp nhất đẳng, phải vội vàng cùng Võ gia làm thân, cho nên hôm nay ủy thác công chúa Thiên Kim lo liệu việc gặp mặt, liền phải an bài con của Võ Tam Tư coi mắt Lý Khỏa Nhi trước.
Võ Sùng Huấn nếu để ý Lý Khỏa Nhi sẽ bàn luận về nàng, nếu mà chướng mắt cũng không cần nói ra. Cũng may dung mạo Lý Khỏa Nhi không thể xoi mói, lại gọi nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không quá đáng, Võ Sùng Huấn nhìn nét quyến rũ bực này, ngay cả linh hồn nhỏ bé cũng bị kéo đi rồi, làm gì có việc không bằng lòng.
Trái lại, việc thành gia thất con gái của Thái Nguyên Vương thị Vương Đồng Kiểu và Lư Lăng Vương lại là để con gái của Lư Lăng Vương xem mặt trước. Thái Nguyên Vương thị những năm gần đây thế lực không lớn bằng lúc trước, ngay cả Lai Tuấn Thần bất chấp đạo lý cưỡng con gái Vương gia làm vợ như vậy, Vương gia đều không dám phản kháng, hơn nữa còn phải mặt dày mượn lực của đứa con rể này, hiện giờ nghe nói phải cùng Hoàng đế tương lai kết thân, Vương gia có lý nào không bằng lòng.
Kỳ thật Lư Lăng Vương gả con gái cũng không tính là rất thuận lợi.
Võ Tắc Thiên rất trọng xuất thân gia đình, vợ chồng Lư Lăng Vương xuất phát từ yêu cầu củng cố địa vị bản thân, cũng không thể nào lựa chọn con cháu thường dân, con cháu Tể tướng, con cháu quý tộc mới là sự chọn lựa đầu tiên của bọn họ, tuy nhiên Lý Hiển nhờ người thăm dò, đã bị một số người khéo léo từ chối, bọn họ không muốn cùng kết thân vị Hoàng đế tương lai này.
Chuyện tương lai khó mà biết được, bây giờ còn nói không tốt mai sau cuối cùng sẽ như thế nào, bằng gia thế của họ, bối cảnh, thế lực của họ, cho dù cục diện chính trị tương lai biến đổi như thế nào, chỉ cần bọn họ liên quan quá sâu, đến lúc đó ai làm Hoàng đế bọn họ đều được trọng dụng, bảo đảm ích lợi gia tộc bọn họ.
Nếu cùng Lư Lăng Vương kết thân, đối với nhà quyền quý như bọn họ, thi thư thế gia mà nói chỉ là tăng thêm vẻ đẹp cho gấm hoa, một Phò mã Đô úy cũng không thể tăng lên cho gia tộc bọn họ địa vị bao nhiêu nhưng lại nảy sinh ra nhiều tác dụng, trái lại nếu vị hoàng đế này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngược lại bọn họ phải liên luỵ, loại mua bán này đương nhiên không thể nào.
Cho nên, trải qua bước đầu tiếp xúc, sàng lọc tuyển chọn con cháu ở kinh có chức vị lại đang đến lúc lập gia đình tuổi mà chưa kết hôn, xuất thân dòng dõi lại tương đối cao quý có hơn hai mươi nhà, trong đó đồng ý cùng hoàng thất kết thân mà Lư Lăng Vương vợ chồng cũng vừa ý chỉ có bảy tám gia đình. Con bảy tám nhà không hẹn mà cùng nhận được lệnh, chạy tới chính sự đường.
Tìm tới vài vị tể tướng ở Chính Sự Đường, rồi lại lấy cớ nhiều việc bề bộn, vô cùng bận rộn, căn bản không có thời gian tiếp kiến bọn họ, sau khi khiến cho bọn họ bị tiếp đón lạnh nhạt, lại phái một tiểu nội thị ra, đề nghị bọn họ ra sân trước đá một trận cầu giải buồn, và truyền gặp những Tể tướng rảnh rỗi.
Những con cháu quyền quý này lớn tuổi nhất cũng không quá hai mươi, bình thường ở đại trường đã gặp mặt rồi, trong cung cũng không phải hết sức hà khắc, Tể tướng đã nói trước, mừng rỡ chơi đùa một phen, bọn họ liền tới sân đá cầu của cung đình, cởi áo bào rộng, chia thành hai đội, hào hứng bừng bừng mà đá cầu.
Bọn họ đương nhiên không biết, một vài cô gái của Lư Lăng Vương, ngoại trừ hai cô con gái xinh đẹp con của Vi Phi là hai vị quận chúa Lý Tiên Huệ, Lý Khỏa Nhi, dĩ nhiên đã dẫn ra ngoài mời hai đứa con trai của Lương Vương gia, Ngụy vương gia coi mắt, mấy vị khác quận chúa đều đã ăn mặc như cung nữ, xen lẫn bên trong đám cung nữ thái giám bên lặng lẽ quan sát bọn họ.
Giỏi vận động, dáng người khỏe đẹp cân đối, nam tử tuấn tú khôi ngô dễ dàng được con gái chú ý, đám quận chúa chỉ nhìn một lát, một người trong đó đã thu hút sự chú ý của các nàng. Lý Thư Tú đưa mắt nhìn người trẻ tuổi, càng nhìn càng ưa thích, không kìm nổi nhỏ giọng hỏi cung nữ bên cạnh đi cùng mình:
- Hắn là ai vậy?
Những cung nữ sớm đã lấy được tư liệu của những chàng trai này, theo ý của nàng ra hiệu mà xem, liền nhỏ giọng nói:
- Quận chúa, hắn họ Dương, tên Dương Thận Giao, con cháu của Hoằng Nông Dương thị, đang làm Tả Thiên Ngưu Vệ lang tướng.
Lý Thư Tú vừa nghe người thiếu niên khôi ngô kia xuất thân Hoằng Nông Dương thị, cùng tổ mẫu Võ Tắc Thiên của nàng còn có quan hệ thông gia từ lâu, trong lòng càng thêm vừa ý, nàng lại nhìn sang cái tên Dương Thận Giao tuấn lang, khe khẽ gật đầu, liền quay người đi. Nàng không xem nữa, tự nhiên là đã chọn được vị hôn phu.
Vi phi sinh được ba cô gái, chính là ba người Lý Thư Tú và Lý Tiên Huệ, Lý Khỏa Nhi, Vi Phi đối với con gái ruột thịt của mình tự nhiên thiên vị một ít, những cô gái kia đều là Trắc Phi sinh ra, không dám tới tranh chấp, cho nên tuy rằng đều ở đàng kia hết nhìn đông tới nhìn tây, kỳ thật đều đang đợi nàng chọn trước, Lý Thư Tú đã chọn rồi, bọn họ mới tiếp tục.
Lý Thư Tú vừa đi, Lý Hinh Vũ liền nặng nề mà hừ một tiếng, sắc mặt hết sức bất mãn.
Cả nhà Lư Lăng Vương sau khi trở lại Lạc Dương, những quận chúa này đều đã được danh hiệu, Lý Khỏa Nhi phong An Nhạc Quận Chúa, Lý Tiên Huệ phong Vĩnh Thái Quận Chúa, Lý Thư Thanh Tú phong Trường Ninh Quận Chúa, vị Lý Hinh Vũ này do Trắc Phi sinh được phong làm Nghĩa An Quận Chúa, với Lý Tiên Huệ, Lý Khỏa Nhi đã sắp xếp chổ khác do đó Lý Thư Tú được quyền chọn lựa đầu tiên, vị Nghĩa An Quận Chúa này vừa đố kỵ vừa hận, rất bất mãn.
Nhưng người ta là con vợ cả, nàng là thứ xuất, địa vị Tiên Thiên thấp hơn một bậc, trong lòng nàng tuy rằng bất mãn, cũng không dám nổi giận. Nghĩa An Quận Chúa sợ lại bị tỷ muội của mình giành trước, Lý Thư Tú vừa đi, nàng liền vội vàng lựa chọn những lang quân còn lại, chỉ vào một người hỏi cung nữ cùng đi đứng bên cạnh:
- Kia là người nào?
Hiện giờ cùng nàng ở nơi này còn có rất nhiều cô gái hoàng thân quyền quý đợi xuất giá, các cô gái tụ tập dưới phòng khách, công chúa Thiên Kim ở giữa, hiệu quả có phần có một loại hoa lê làm bạn hoa hải đường.
Lý Khỏa Nhi khôn khéo lanh lợi, thân thiện giao du cùng mọi người, tuy rằng làm thiên kim, vẻ sang trọng của thiếu nữ nhà quyền quý nàng chưa hiểu nhiều lắm, nhưng nàng giỏi che dấu, nên không ai phát hiện khuyết điểm này của nàng. Lý Khỏa Nhi một mặt giấu cái kém cỏi của mình, một mặt âm thầm học tập phong cách của người khác, vẫn phải phân tâm cùng các nàng đùa giỡn nói chuyện phiếm, lại cũng thành thạo.
Các cô gái ngồi ở phòng khách, cười nói ăn tiệc. Một góc phòng khách đặt mười hai tấm bình phong, trong khách sảnh một đám con gái nhút nhát, nhưng không ai chú ý bên trên bức bình phong khổng tước, một đôi mắt lại đang hoạt động đấy. Thói quen cũ của công chúa Thiên Kim không thay đổi, hiện giờ lại làm một bà mối, lúc này đây làm mối để hai nhà làm thông gia.
- Chư vị tỷ tỷ, hôm nay tiết xuân rất tốt, ta thấy trong vườn trăm hoa đua sắc, đặc biệt xinh đẹp, không bằng mình ra vườn, dạo xem hoa, chẳng phải dễ chịu hơn ngồi trong sảnh này sao?
Lý Khỏa Nhi cũng không biết nàng hôm nay được mời đến nhà của công chúa Thiên Kim là thân thiết đấy, nàng là người ở sơn dã đã quen, nhất thời vẫn không ngồi lâu trong phòng khách nổi, thật vất vả chịu đựng, liền đề nghị với mọi người, lập tức lại nói với công chúa Thiên Kim:
- Cô Cô nghĩ như thế nào?
Tội nghiệp công chúa Thiên Kim vốn lớn hơn bà nội của nàng một thế hệ, lại muốn nhận Võ Tắc Thiên làm mẹ nuôi, miễn cưỡng ở trước mặt tiểu nữ của Lý gia nhỏ hơn hai thế hệ, nhưng công chúa Thiên Kim không hề có cảm giác không được tự nhiên, tươi cười gật đầu nói:
- Được được được, chỉ cần các ngươi vui vẻ là được rồi, chúng ta ra vườn đi dạo nào!
Nói xong, công chúa Thiên Kim theo bản năng hướng về phía bình phong ở phòng nhìn một cái, lại nói:
- Các ngươi đi trước. Lão thân lớn tuổi, nghỉ một chút sẽ đến.
Cả sảnh đường những tiếng oanh oanh yến yến thánh thót bay ra ngoài, công chúa Thiên Kim liền hướng góc phòng khách chổ tấm bình phong ha hả cười, nói:
- Quận Vương, cô cháu gái này của lão thân, có hợp tâm ý của ngươi không?
Nét mặt sau tấm bình phong không một chút phản ứng, công chúa Thiên Kim kinh ngạc không ngừng, vội vàng bước tới, đi vòng qua sau tấm bình phong xem xét. Chỉ thấy người nọ chổng mông lên ghé vào bình phong, một bộ dạng si ngốc ngơ ngác, trong sảnh bọn con gái sớm đã đi, hắn lại còn chưa nhúc nhích.
Công chúa Thiên Kim không kìm nổi bật cười, nhẹ nhàng vỗ vai người đó. Cười hỏi:
- Quận Vương, có vừa lòng không?
Hóa ra, người nam tử trẻ tuổi này là con của Lương Vương Võ Tam Tư, tên là Võ Sùng Huấn, thụ phong Cao Dương Quận Vương. Lần này công chúa Thiên Kim chính là nhận sự nhờ vả của Lư Lăng Vương, bắc cầu cho hắn và Lý Khỏa Nhi đấy.
- A! Vừa lòng! Vừa lòng! Rất hài lòng! Này... Vị quận chúa này thật là... Thật sự là muốn gả cho ta sao?
Võ Sùng Huấn như ở trong mộng mới tỉnh, nét mặt đầy hồng quang vui mừng. Trong nhất thời bắt đầu lại có chút thấp thỏm không yên, sợ đây chỉ là giấc mộng đẹp.
Công chúa Thiên Kim nói:
- Đương nhiên, lão thân lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ còn có thể đùa giỡn với bọn vãn bối các ngươi sao.
- Tốt quá! Ta... Ta rất hài lòng.
Vị Quận Vương vui mừng tim muốn nổ tung. Đầy trong đầu đều là vẻ đẹp đến tận cùng, vẻ đẹp tuyệt với của thiếu nữ, cái nhăn mặt cùng nụ cười của nàng, nhất cử nhất động của nàng, làm lòng hắn thỏa mãn, hiện tại đã làm hồn hắn điên đảo rồi. Nếu hắn không tạm thời nhớ rõ thân phận của mình, hiện tại hận không thể quỳ xuống khấu công chúa Thiên Kim vài cái để tỏ lòng biết ơn.
- Ta trở về nói với cha ta! Ta... Ta muốn lập tức cầu hôn. Ta không cưới nàng thì không cưới ai hết, ta..
Võ Sùng Huấn nói năng lộn xộn, dường như trúng tà chạy ra bên ngoài, chạy đến cửa phòng đột nhiên nhớ lại, vội chạy phía công chúa Thiên Kim trịnh trọng thi lễ nữa, lúc này mới chạy như tên bắn.
******
Thời cổ đại nói rằng cha mẹ làm chủ hôn nhân, kỳ thật không khoa trương như đời sau vậy, hai bên nam nữ đương nhiên không thể giống hiện nay tự do qua lại, nhưng tính tình hai bên, nhân phẩm năng lực, phương diện gia cảnh, cha mẹ và bản thân hai bên đều phải tìm hiểu cặn kẽ.
Được chủ nhà hỏi bạn bè phần lớn cũng sẽ theo thực tế mà nói, nếu không tương lai vợ chồng không hợp, bọn họ bên trong lẫn bên ngoài, không ai sẽ ngốc đến chỉ nói tốt.
Mặc dù là bà mối, của phạm vi Kinh doanh của bà lớn như vậy, khách hàng tài nguyên hữu hạn, nếu không môn đăng hộ đối, song phương tính tình không hợp, bà cũng không tác hợp, nếu không chỉ cần hai vợ chồng phát sinh bất hòa, người ngoài biết rằng là do bà tác hợp đấy, thanh danh của bà xấu rồi, nhà ai muốn cưới vợ gã chồng cũng sẽ không tìm bà nữa.
Về phần nam nữ, trong nhiều trường hợp, trong nhà cũng sẽ sắp xếp cho họ thông qua phương thức bí mật gặp một lần đối phương, tình huống môn đăng hộ đối, song phương đều muốn an bài người con gái trông thấy đối phương, nếu song phương cũng chưa ý kiến, mới có thể tiến hành bước tiếp theo là cho tiếp xúc, trừ phi là cha mẹ có ý đồ khác, nếu không ý kiến của cặp đôi đó cũng sẽ không hoàn toàn không xem xét.
Nhưng gia đình không môn đăng hộ đối, thì trước hết phải nhường cho cao quý hơn lựa chọn trước, nếu bên này đồng ý, bên kia phải vội vàng cùng người ta làm thân, muốn sắp xếp con mình đi xem đối tượng thành thân hay không đều là có thể đấy, chẳng hạn như Lư Lăng Vương gả con gái là như vậy đó.
Tuy nói Lư Lăng Vương bây giờ là Vương gia, hơn nữa đã định trước làm Thái Tử, tương lai có tám phần cơ hội sẽ trở thành Hoàng đế, nhưng cùng so sánh với Võ gia như mặt trời ban trưa, ông ta vẫn phải thấp nhất đẳng, phải vội vàng cùng Võ gia làm thân, cho nên hôm nay ủy thác công chúa Thiên Kim lo liệu việc gặp mặt, liền phải an bài con của Võ Tam Tư coi mắt Lý Khỏa Nhi trước.
Võ Sùng Huấn nếu để ý Lý Khỏa Nhi sẽ bàn luận về nàng, nếu mà chướng mắt cũng không cần nói ra. Cũng may dung mạo Lý Khỏa Nhi không thể xoi mói, lại gọi nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không quá đáng, Võ Sùng Huấn nhìn nét quyến rũ bực này, ngay cả linh hồn nhỏ bé cũng bị kéo đi rồi, làm gì có việc không bằng lòng.
Trái lại, việc thành gia thất con gái của Thái Nguyên Vương thị Vương Đồng Kiểu và Lư Lăng Vương lại là để con gái của Lư Lăng Vương xem mặt trước. Thái Nguyên Vương thị những năm gần đây thế lực không lớn bằng lúc trước, ngay cả Lai Tuấn Thần bất chấp đạo lý cưỡng con gái Vương gia làm vợ như vậy, Vương gia đều không dám phản kháng, hơn nữa còn phải mặt dày mượn lực của đứa con rể này, hiện giờ nghe nói phải cùng Hoàng đế tương lai kết thân, Vương gia có lý nào không bằng lòng.
Kỳ thật Lư Lăng Vương gả con gái cũng không tính là rất thuận lợi.
Võ Tắc Thiên rất trọng xuất thân gia đình, vợ chồng Lư Lăng Vương xuất phát từ yêu cầu củng cố địa vị bản thân, cũng không thể nào lựa chọn con cháu thường dân, con cháu Tể tướng, con cháu quý tộc mới là sự chọn lựa đầu tiên của bọn họ, tuy nhiên Lý Hiển nhờ người thăm dò, đã bị một số người khéo léo từ chối, bọn họ không muốn cùng kết thân vị Hoàng đế tương lai này.
Chuyện tương lai khó mà biết được, bây giờ còn nói không tốt mai sau cuối cùng sẽ như thế nào, bằng gia thế của họ, bối cảnh, thế lực của họ, cho dù cục diện chính trị tương lai biến đổi như thế nào, chỉ cần bọn họ liên quan quá sâu, đến lúc đó ai làm Hoàng đế bọn họ đều được trọng dụng, bảo đảm ích lợi gia tộc bọn họ.
Nếu cùng Lư Lăng Vương kết thân, đối với nhà quyền quý như bọn họ, thi thư thế gia mà nói chỉ là tăng thêm vẻ đẹp cho gấm hoa, một Phò mã Đô úy cũng không thể tăng lên cho gia tộc bọn họ địa vị bao nhiêu nhưng lại nảy sinh ra nhiều tác dụng, trái lại nếu vị hoàng đế này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngược lại bọn họ phải liên luỵ, loại mua bán này đương nhiên không thể nào.
Cho nên, trải qua bước đầu tiếp xúc, sàng lọc tuyển chọn con cháu ở kinh có chức vị lại đang đến lúc lập gia đình tuổi mà chưa kết hôn, xuất thân dòng dõi lại tương đối cao quý có hơn hai mươi nhà, trong đó đồng ý cùng hoàng thất kết thân mà Lư Lăng Vương vợ chồng cũng vừa ý chỉ có bảy tám gia đình. Con bảy tám nhà không hẹn mà cùng nhận được lệnh, chạy tới chính sự đường.
Tìm tới vài vị tể tướng ở Chính Sự Đường, rồi lại lấy cớ nhiều việc bề bộn, vô cùng bận rộn, căn bản không có thời gian tiếp kiến bọn họ, sau khi khiến cho bọn họ bị tiếp đón lạnh nhạt, lại phái một tiểu nội thị ra, đề nghị bọn họ ra sân trước đá một trận cầu giải buồn, và truyền gặp những Tể tướng rảnh rỗi.
Những con cháu quyền quý này lớn tuổi nhất cũng không quá hai mươi, bình thường ở đại trường đã gặp mặt rồi, trong cung cũng không phải hết sức hà khắc, Tể tướng đã nói trước, mừng rỡ chơi đùa một phen, bọn họ liền tới sân đá cầu của cung đình, cởi áo bào rộng, chia thành hai đội, hào hứng bừng bừng mà đá cầu.
Bọn họ đương nhiên không biết, một vài cô gái của Lư Lăng Vương, ngoại trừ hai cô con gái xinh đẹp con của Vi Phi là hai vị quận chúa Lý Tiên Huệ, Lý Khỏa Nhi, dĩ nhiên đã dẫn ra ngoài mời hai đứa con trai của Lương Vương gia, Ngụy vương gia coi mắt, mấy vị khác quận chúa đều đã ăn mặc như cung nữ, xen lẫn bên trong đám cung nữ thái giám bên lặng lẽ quan sát bọn họ.
Giỏi vận động, dáng người khỏe đẹp cân đối, nam tử tuấn tú khôi ngô dễ dàng được con gái chú ý, đám quận chúa chỉ nhìn một lát, một người trong đó đã thu hút sự chú ý của các nàng. Lý Thư Tú đưa mắt nhìn người trẻ tuổi, càng nhìn càng ưa thích, không kìm nổi nhỏ giọng hỏi cung nữ bên cạnh đi cùng mình:
- Hắn là ai vậy?
Những cung nữ sớm đã lấy được tư liệu của những chàng trai này, theo ý của nàng ra hiệu mà xem, liền nhỏ giọng nói:
- Quận chúa, hắn họ Dương, tên Dương Thận Giao, con cháu của Hoằng Nông Dương thị, đang làm Tả Thiên Ngưu Vệ lang tướng.
Lý Thư Tú vừa nghe người thiếu niên khôi ngô kia xuất thân Hoằng Nông Dương thị, cùng tổ mẫu Võ Tắc Thiên của nàng còn có quan hệ thông gia từ lâu, trong lòng càng thêm vừa ý, nàng lại nhìn sang cái tên Dương Thận Giao tuấn lang, khe khẽ gật đầu, liền quay người đi. Nàng không xem nữa, tự nhiên là đã chọn được vị hôn phu.
Vi phi sinh được ba cô gái, chính là ba người Lý Thư Tú và Lý Tiên Huệ, Lý Khỏa Nhi, Vi Phi đối với con gái ruột thịt của mình tự nhiên thiên vị một ít, những cô gái kia đều là Trắc Phi sinh ra, không dám tới tranh chấp, cho nên tuy rằng đều ở đàng kia hết nhìn đông tới nhìn tây, kỳ thật đều đang đợi nàng chọn trước, Lý Thư Tú đã chọn rồi, bọn họ mới tiếp tục.
Lý Thư Tú vừa đi, Lý Hinh Vũ liền nặng nề mà hừ một tiếng, sắc mặt hết sức bất mãn.
Cả nhà Lư Lăng Vương sau khi trở lại Lạc Dương, những quận chúa này đều đã được danh hiệu, Lý Khỏa Nhi phong An Nhạc Quận Chúa, Lý Tiên Huệ phong Vĩnh Thái Quận Chúa, Lý Thư Thanh Tú phong Trường Ninh Quận Chúa, vị Lý Hinh Vũ này do Trắc Phi sinh được phong làm Nghĩa An Quận Chúa, với Lý Tiên Huệ, Lý Khỏa Nhi đã sắp xếp chổ khác do đó Lý Thư Tú được quyền chọn lựa đầu tiên, vị Nghĩa An Quận Chúa này vừa đố kỵ vừa hận, rất bất mãn.
Nhưng người ta là con vợ cả, nàng là thứ xuất, địa vị Tiên Thiên thấp hơn một bậc, trong lòng nàng tuy rằng bất mãn, cũng không dám nổi giận. Nghĩa An Quận Chúa sợ lại bị tỷ muội của mình giành trước, Lý Thư Tú vừa đi, nàng liền vội vàng lựa chọn những lang quân còn lại, chỉ vào một người hỏi cung nữ cùng đi đứng bên cạnh:
- Kia là người nào?
/1071
|