Kể từ đó, mọi người càng tò mò đối với người thiếu nữ kiều diễm không biết tên nọ. Người đẹp đó là ai mà có có bản lĩnh đoạt nam nhân với công chúa Lệnh Nguyệt, bông hoa thành Lạc Dương? Nhưng cũng phải nói thêm, vị tiểu mỹ nhân này cũng thật xinh đẹp kinh người, so ra cũng không kém công chúa Thái Bình đi?
Dân chúng đều thích thảo luận việc này.
Lý Khỏa Nhi vừa về kinh không lâu, không mấy người nhận ra nàng, mà nàng bình thường sống ở trong cung, còn chưa có phủ đệ riêng. Tuy đã có danh hiệu, nhưngvẫn chưa được sắm một bộ đồ nghi trượng tương ứng, khi xuất hành chưa có cờ hiệu nên người bên cạnh không biết thân phận của nàng.
Nhưng vừa lúc có một con gái nhà Thị lang ở phía sau, cũng vừa từ phủ Thiên Kim công chúa đi đến. Vốn thân phận của Lý Khỏa Nhi cao quý hơn nàng ta, muốn so sánh cũng so sánh không được. Lý Khỏa Nhi lại còn có vẻ đẹp mỹ lệ vô song, luận tư sắc cũng hơn nàng ta hàng trăm lần, không tránh khỏi khiến nàng ta thầm ghen ghét nhưng trên mặt vẫn ra vẻ rộng lượng.
Cơ hội hôm nay khó có được, nàng ta sao có thể bỏ qua. Vị thiên kim tiểu thư nhà Thị lang liền vẫy tay gọi tiều tỳ bên người, lấy quạt tròn che mặt, len lén dặn dò thị nữ một hồi, rồi lui về xe kiệu, hạ màn che. Người thị nữ kia nhận được sự phân phó của chủ nhân, lập tức lớn tiếng nói với mọi người xung quanh.
Vốn việc này người qua đường xem xong thì cũng bỏ qua, không phải chỉ là tuấn nam mỹ nữ hôn nhau trong xe thôi sao. Tuy nói đây là chuyện phong lưu nhưng cũng không chọc ai sợ, hơn nữa, đám đông cũng rất hứng thú nghe ngóng. Nhưng những điều thị nữ của vị thiên kim nhà Thị lang nói phá hủy thân phận của Lý Khỏa Nhi, sự việc lại không đơn giản thế.
Chỉ là một nam tử trẻ tuổi và con gái thái tử Lư Lăng Vương làm chuyện xấu, cũng đáng để họ truyền tai nhau. Người thanh niên tên Dương Phàm này đã lấy vợ sinh con, lại có một chân với Thái Bình công chúa, là cô cô của quận chúa này. Ngươi thử nói xem tin tức này có đáng truyền rộng khắp không?
Chỉ cần nghĩ chút, cũng biết cảnh này kích động lòng người thế nào. Không truyền tai nhau có phải không có thiên lý không? Kết quả là, một truyền mười, mười truyền trăm, việc này được truyền với tốc độ chóng mặt.
Chỉ là họ không chỉ truyền tức tức này. Đặc tính của lời đồn là vặn vẹo, biến hóa, nói quá, cường điệu, khuếch trương. Đến ngày thứ hai, khi tin tức này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thì cũng có cả trăm phiên bản. Trong đó, phiên bản ướt át nhất là Dương Phàm, công chúa Thái Bình, và quận chúa, hai cô cháu, hai nữ một nam cùng vui vẻ chung giường.
Giống như có người tận mắt chứng kiến: thời gian, địa điểm, ba người quấn lấy nhau thế nào, đều được miêu tả như thật. Nếu cho người hình dung viết văn, làm thành quyển sách, nghĩ ra những bản sao không dễ, bản khắc rất khó hoặc phải giản lược một chút, chỉ có thể động chút khóe miệng, hao phí nước miếng, những tiểu tiết kia càng ngày càng nhỏ.
Sau gần hai năm Dương Phàm đã rời xa“giới giải trí của Lạc Dương” trong lúc này đột nhiên trở thành mãnh tướng hàng đầu của giới phong lưu, không biết bao nhiêu nam nhân bề ngoài thì đầy lời chính nghĩa, lên tiếng khiển trách hắn vô sỉ, nhưng mặt khác lại âm thầm thèm thuồng, ảo tưởng diễm phúc kia.
*****
Ngụy vương có con trai, tên là Diên Cơ.
Võ Diên Cơ hôm qua mới xem mắt, vừa xem đã vừa mắt quận chúa Vĩnh Thái là Lý Tiên Huệ, người con gái có khí chất dịu dàng, diện mạo xinh đẹp. Về nhà vừa nói với cha, Võ Thừa Tự thấy bộ dạng vừa ý của con trai, cũng đồng ý ngay.
Võ Thừa Tự không lúc nào không nghĩ đến ngôi vị hoàng vị nhưng hiện Lư Lăng Vương đã về kinh, không lâu sau sẽ được phong làm thái tử, nên gã nhất định phải có tính toán kỹ hơn.
Nếu cô mẫu đồng ý hồi tâm hoặc vì một duyên cớ nào đó có thể giúp gã thành thái tử, lên ngôi vua, thì cưới một con dâu nhà họ Lý cũng được.
Cô gái đã xuất giá như bát nước đổ đi, dù là con gái nhà họ Lý. Đứa trẻ sinh ra mang họ Võ nên giang sơn nhà họ Võ cũng không bị ảnh hưởng, thậm chí việc có con dâu Lý Gia còn giúp hắn lấy lòng nhóm thần dân ủng hộ Lý gia. Nếu thiên hạ này trả lại cho Lý gia thì cô con dân họ Lý có thể đảm bảo sự phú quý cho nhà họ Võ.
Bởi những nguyên nhân này, cộng thêm việc Lý Thừa Tự rất coi trọng, yêu thương người con trưởng này nên con trai vừa nói, gã đã đồng ý luôn. Kết quả là, mấy ngày này, gã cũng nghe nói đến một loạt chuyện bát quái quanh chuyện Dương Phàm và quận chúa An Nhạc hôn nhau trên phố.
Võ Thừa Tự cũng biết việc hôm qua Lư Lăng Vương an bài hai con gái đi xem mặt ở nhà gã và Võ Tam Tư. Cùng kết thân với con trai gã sẽ là quận chúa Vĩnh Thái, còn cùng kết thân với con trai Lương Vương là quận chúa An Nhạc. Nay, quận chúa An Nhạc và Dương Phàm gây ra chuyện xấu lan truyền rộng khắp như vậy, làm kẻ đối đầu với Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự cười gập người, dường như đau ốm trên người cũng nhẹ hơn nhiều.
Chuyện phong lưu được lưu truyền với tốc độ kinh người, bên Võ Tam Tư cũng nghe nói chuyện này. Hôm qua, Võ Sùng Huấn trở về, mở miệng xin phụ thân nhanh cầu thân nhà Lư Lăng Vương, Võ Tam Tư đã cười, mắng con trai không có tiền đồ, song vẫn đồng ý giúp con mình. Y cũng có tính toán giống Võ Thừa Tự.
Kết quả là hôm qua vừa nói với bà mối rằng nhà họ Võ đồng ý kết thân, không lâu sau sẽ đưa ra văn định. Hôm nay lại nghe thấy chuyện xấu này, Võ Tam Tư tức giận đập vỡ năm món đồ cổ, một kiệu hoa, phẫn nộ quát:
- Nực cười, lão quản gia, nhanh cho người đi thông báo với Lư Lăng Vương, bảo hắn hãy lo giáo huấn, dạy dỗ con gái cho tốt. Võ gia chúng ta không chịu nổi cô con dâu tốt vậy.
- Không cần a…Phụ thân!
Buổi sáng, Võ Sùng Huấn biết chuyện, liền trốn bên ngoài xem động tĩnh của cha. Lời Võ Tam Tư vừa nói ra, Võ Sùng Huấn liền đau khổ kêu lên, từ bên ngoài nhào đến, ôm đùi cha nước mắt đầy mặt năn nỉ nói:
- Phụ thân! Nhi thần vừa thấy quận chúa An Nhạc đã đem lòng yêu mến, quyết không phải An Nhạc quận chúa thì không cưới, xin phụ thân thành toàn.
- Khốn kiếp!
Võ Tam tư nhấc chân, đá Võ Sùng Huấn ra ngoài. Bởi đây là con mình, thân sinh cốt nhục, Võ Tam Tư không nỡ dùng lực, chỉ là ném một cái, quăng con trai ra nên không bị thương.
Không ngờ rằng, Võ Sùng Huấn lại như thuốc cao da chó, Võ Tam Tư vừa thu chân, gã đã bổ nhào tới, ôm đùi cha, chảy nước mắt, khóc rống lên nói:
- Phụ thân, con thấy quận chúa An Nhạc đẹp như tiên, mắt trong như nước, nhất định không phải loại dâm phụ không tuân thủ danh tiết, việc này nhất định do trên phố tung tin vịt. Phụ thân, người nghĩ xem, An Nhạc mới về kinh mấy ngày, làm sao có chuyện cô cháu cùng hầu, chăn lớn cùng ngủ, rõ ràng là lời của bọn tiểu nhân bịa đặt nói xấu.
Võ Tam Tư vểnh râu, trừng mắt mắng:
- Không có lửa sao có khói. Cho dù là tin giả, Võ gia chúng ta cũng không dung nạp nổi người này. Lại nói, cái gì mà chăn lớn cùng ngủ là giả, cô ta cùng Dương Phàm hôn nhau trên phố, không biết liêm sỉ, hàng trăm người đều thấy, cái này cũng là giả sao? Nhà Võ gia chúng ta là vương hầu, sao có thể vấy bẩn thanh danh mình như vậy. Ngươi cần người con gái tốt, thiên hạ này có bao nhiêu người để chọn, cần gì nhất định là cô ta?
Võ Sùng Huấn giọng điệu kiên quyết, nói;
- Lòng con chỉ có mình An Nhạc. An Nhạc quận chúa là tiên tử, không phải người thường, sao có thể là người không biết xấu hổ? Việc này nhất định là tin nhảm. Cho dù có là thật, thì đó cũng chỉ là nụ hôn. An Nhạc thủa nhỏ ở nơi thâm sơn, mới về đô thành, không khỏi có chút không biết lễ phép cũng là lẽ đương nhiên, nhi thần không chê trách.
- Ngươi…
Võ Tam Tư thấy thật hết cách với đứa con đã bị mê hoặc này, chỉ đành nói sâu xa rằng:
- Con à, con và cô ta không có tình ý, con bị mê hoặc bởi tư sắc của cô ta, nha đầu An Nhạc kia, cha đã gặp rồi, thật là mỹ nhân hiếm có.
Tuy nhiên, đẹp tựa thiên tiên, khiến người khác thần hồn điên đảo, cũng chỉ là mê hoặc nhất thời. Lấy về rồi không đến ba năm tháng liền nhìn như không thấy, cũng không còn tư vị ban đầu. Cái gọi là sắc đẹp đều như vậy, sao đáng để nam nhân tốt trả giá bằng thanh danh của mình. Vi phu là người từng trải, con hãy nghe lời khuyên của vi phu, chớ nên si mê.
Võ Sùng Huấn lắc đầu, ngang nhiên nói:
- Con không như thế. Không phải An Nhạc con không lấy. Bất kể người đời phỉ báng thế nào, con cũng tin nàng. Kể cả nàng trẻ người, bị người khác dụ dỗ, làm việc không tuân thủ nữ tắc, con cũng nguyện tha thứ cho nàng. Nếu phụ thân không đồng ý, con…con…
Võ Sùng Huấn tìm cung quanh, cầm lên một mảnh đồ gốm vỡ, kề lên cổ, lớn tiếng nói:
- Con sẽ chết ngay trước mặt phụ thân.
Võ Tam Tư tức đến giậm chân, mắng to:
- Lão phu một đời anh minh, sao lại sinh ra một đứa khốn kiếp như ngươi, thật là tức chết lão phu.
Võ Tam Tư bên ngoài ngang ngược, ngông cuồng. Trong cả triều đình và dân gian, cũng chỉ có Võ Thừa Tự là đối thủ. Kỳ thực, người có tư cách cùng bàn với y ngoài Ngụy Vương còn có Nhị Trương trong cung. Nhưng việc mở rộng thế lực của Nhị Võ và Nhị Trương hiện chưa có mâu thuẫn, coi như là hòa hợp, chưa đến mức đối đầu.
Đến nay, tình trạng bệnh Võ Thừa Tự ngày càng nặng, mãi không thấy tốt lên, rất nhiều người của Võ Thừa Tự hiện đang tính toán chuyển sang phía Võ Tam Tư. Nhất thời, Võ Tam Tư có cảm giác thu được thiên hạ, một khi thất bại tất sẽ có cảm giác cô đơn. Nhưng hôm nay y rốt cuộc cũng bại, bại trên tay con trai bảo bối của y.
Người cha tài giỏi cũng không bằng một đứa con không tranh giành, nhất là đứa con không tranh giành lại là anh hùng mau nước mắt. Võ Tam Tư bị đứa con khốn kiếp của mình chọc tức đến giậm chân, bực là đứa con đấy lại lấy cái chết ép y, khiến y hết cách, khuyên, mắng nó nửa ngày nó vẫn khăng khăng một mực. Võ Tam Tư đành phẩy tay áo, bỏ đi. Đứa con vô sỉ như vậy, y không quản được.
Võ Sùng Huấn với Lý Khỏa Nhi thật là vừa gặp đã yêu, hoàn toàn bị sắc đẹp vô song của nàng chinh phục. Lại nói, gã cũng không phải chưa từng nếm qua nữ sắc nhưng không hiểu sao, vừa quay đầu nhìn thấy Lý Khỏa Nhi, gã đã thần hồn điên đảo, không còn là chính mình nữa.
Chớ nói những lời đồn Lý Khỏa Nhi và Dương Phàm hôn nhau trên phố, kể cả gã tận mắt thấy Lý Khỏa Nhi rời khỏi giường của nam nhân khác, gã cũng không nỡ bỏ một tiên tử diễm lệ vô song như vậy. Lúc này, trong mắt Võ Sùng Huấn, Lý Khỏa Nhi giống như một thiên tiên.
Nhưng gã có thể rất bao dung đối với Lý Khỏa Nhi, song lại không thể như thế với Dương Phàm. Võ Sùng Huấn khuyên phụ thân từ bỏ việc từ hôn không dễ, đầu tiên thấy thở nhẹ ra một hơi, sau đó lại nghĩ không ngờ Dương Phàm dám tính toán trên đầu mình, thưởng thức hương thơm vị môi của tiểu tiên tử, gã bỗng thấy ghen ghét dữ dội.
Gã không tìm Lý Khỏa Nhi nhưng sẽ coi Dương Phàm như kẻ thù không đội trời chung. Võ Sùng Huấn nghiến răng, thề:
- Dương Phàm! Dương Phàm! Võ Sùng Huấn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Không mài xương ngươi thành tro bụi, ta thề không bỏ qua.
Dân chúng đều thích thảo luận việc này.
Lý Khỏa Nhi vừa về kinh không lâu, không mấy người nhận ra nàng, mà nàng bình thường sống ở trong cung, còn chưa có phủ đệ riêng. Tuy đã có danh hiệu, nhưngvẫn chưa được sắm một bộ đồ nghi trượng tương ứng, khi xuất hành chưa có cờ hiệu nên người bên cạnh không biết thân phận của nàng.
Nhưng vừa lúc có một con gái nhà Thị lang ở phía sau, cũng vừa từ phủ Thiên Kim công chúa đi đến. Vốn thân phận của Lý Khỏa Nhi cao quý hơn nàng ta, muốn so sánh cũng so sánh không được. Lý Khỏa Nhi lại còn có vẻ đẹp mỹ lệ vô song, luận tư sắc cũng hơn nàng ta hàng trăm lần, không tránh khỏi khiến nàng ta thầm ghen ghét nhưng trên mặt vẫn ra vẻ rộng lượng.
Cơ hội hôm nay khó có được, nàng ta sao có thể bỏ qua. Vị thiên kim tiểu thư nhà Thị lang liền vẫy tay gọi tiều tỳ bên người, lấy quạt tròn che mặt, len lén dặn dò thị nữ một hồi, rồi lui về xe kiệu, hạ màn che. Người thị nữ kia nhận được sự phân phó của chủ nhân, lập tức lớn tiếng nói với mọi người xung quanh.
Vốn việc này người qua đường xem xong thì cũng bỏ qua, không phải chỉ là tuấn nam mỹ nữ hôn nhau trong xe thôi sao. Tuy nói đây là chuyện phong lưu nhưng cũng không chọc ai sợ, hơn nữa, đám đông cũng rất hứng thú nghe ngóng. Nhưng những điều thị nữ của vị thiên kim nhà Thị lang nói phá hủy thân phận của Lý Khỏa Nhi, sự việc lại không đơn giản thế.
Chỉ là một nam tử trẻ tuổi và con gái thái tử Lư Lăng Vương làm chuyện xấu, cũng đáng để họ truyền tai nhau. Người thanh niên tên Dương Phàm này đã lấy vợ sinh con, lại có một chân với Thái Bình công chúa, là cô cô của quận chúa này. Ngươi thử nói xem tin tức này có đáng truyền rộng khắp không?
Chỉ cần nghĩ chút, cũng biết cảnh này kích động lòng người thế nào. Không truyền tai nhau có phải không có thiên lý không? Kết quả là, một truyền mười, mười truyền trăm, việc này được truyền với tốc độ chóng mặt.
Chỉ là họ không chỉ truyền tức tức này. Đặc tính của lời đồn là vặn vẹo, biến hóa, nói quá, cường điệu, khuếch trương. Đến ngày thứ hai, khi tin tức này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thì cũng có cả trăm phiên bản. Trong đó, phiên bản ướt át nhất là Dương Phàm, công chúa Thái Bình, và quận chúa, hai cô cháu, hai nữ một nam cùng vui vẻ chung giường.
Giống như có người tận mắt chứng kiến: thời gian, địa điểm, ba người quấn lấy nhau thế nào, đều được miêu tả như thật. Nếu cho người hình dung viết văn, làm thành quyển sách, nghĩ ra những bản sao không dễ, bản khắc rất khó hoặc phải giản lược một chút, chỉ có thể động chút khóe miệng, hao phí nước miếng, những tiểu tiết kia càng ngày càng nhỏ.
Sau gần hai năm Dương Phàm đã rời xa“giới giải trí của Lạc Dương” trong lúc này đột nhiên trở thành mãnh tướng hàng đầu của giới phong lưu, không biết bao nhiêu nam nhân bề ngoài thì đầy lời chính nghĩa, lên tiếng khiển trách hắn vô sỉ, nhưng mặt khác lại âm thầm thèm thuồng, ảo tưởng diễm phúc kia.
*****
Ngụy vương có con trai, tên là Diên Cơ.
Võ Diên Cơ hôm qua mới xem mắt, vừa xem đã vừa mắt quận chúa Vĩnh Thái là Lý Tiên Huệ, người con gái có khí chất dịu dàng, diện mạo xinh đẹp. Về nhà vừa nói với cha, Võ Thừa Tự thấy bộ dạng vừa ý của con trai, cũng đồng ý ngay.
Võ Thừa Tự không lúc nào không nghĩ đến ngôi vị hoàng vị nhưng hiện Lư Lăng Vương đã về kinh, không lâu sau sẽ được phong làm thái tử, nên gã nhất định phải có tính toán kỹ hơn.
Nếu cô mẫu đồng ý hồi tâm hoặc vì một duyên cớ nào đó có thể giúp gã thành thái tử, lên ngôi vua, thì cưới một con dâu nhà họ Lý cũng được.
Cô gái đã xuất giá như bát nước đổ đi, dù là con gái nhà họ Lý. Đứa trẻ sinh ra mang họ Võ nên giang sơn nhà họ Võ cũng không bị ảnh hưởng, thậm chí việc có con dâu Lý Gia còn giúp hắn lấy lòng nhóm thần dân ủng hộ Lý gia. Nếu thiên hạ này trả lại cho Lý gia thì cô con dân họ Lý có thể đảm bảo sự phú quý cho nhà họ Võ.
Bởi những nguyên nhân này, cộng thêm việc Lý Thừa Tự rất coi trọng, yêu thương người con trưởng này nên con trai vừa nói, gã đã đồng ý luôn. Kết quả là, mấy ngày này, gã cũng nghe nói đến một loạt chuyện bát quái quanh chuyện Dương Phàm và quận chúa An Nhạc hôn nhau trên phố.
Võ Thừa Tự cũng biết việc hôm qua Lư Lăng Vương an bài hai con gái đi xem mặt ở nhà gã và Võ Tam Tư. Cùng kết thân với con trai gã sẽ là quận chúa Vĩnh Thái, còn cùng kết thân với con trai Lương Vương là quận chúa An Nhạc. Nay, quận chúa An Nhạc và Dương Phàm gây ra chuyện xấu lan truyền rộng khắp như vậy, làm kẻ đối đầu với Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự cười gập người, dường như đau ốm trên người cũng nhẹ hơn nhiều.
Chuyện phong lưu được lưu truyền với tốc độ kinh người, bên Võ Tam Tư cũng nghe nói chuyện này. Hôm qua, Võ Sùng Huấn trở về, mở miệng xin phụ thân nhanh cầu thân nhà Lư Lăng Vương, Võ Tam Tư đã cười, mắng con trai không có tiền đồ, song vẫn đồng ý giúp con mình. Y cũng có tính toán giống Võ Thừa Tự.
Kết quả là hôm qua vừa nói với bà mối rằng nhà họ Võ đồng ý kết thân, không lâu sau sẽ đưa ra văn định. Hôm nay lại nghe thấy chuyện xấu này, Võ Tam Tư tức giận đập vỡ năm món đồ cổ, một kiệu hoa, phẫn nộ quát:
- Nực cười, lão quản gia, nhanh cho người đi thông báo với Lư Lăng Vương, bảo hắn hãy lo giáo huấn, dạy dỗ con gái cho tốt. Võ gia chúng ta không chịu nổi cô con dâu tốt vậy.
- Không cần a…Phụ thân!
Buổi sáng, Võ Sùng Huấn biết chuyện, liền trốn bên ngoài xem động tĩnh của cha. Lời Võ Tam Tư vừa nói ra, Võ Sùng Huấn liền đau khổ kêu lên, từ bên ngoài nhào đến, ôm đùi cha nước mắt đầy mặt năn nỉ nói:
- Phụ thân! Nhi thần vừa thấy quận chúa An Nhạc đã đem lòng yêu mến, quyết không phải An Nhạc quận chúa thì không cưới, xin phụ thân thành toàn.
- Khốn kiếp!
Võ Tam tư nhấc chân, đá Võ Sùng Huấn ra ngoài. Bởi đây là con mình, thân sinh cốt nhục, Võ Tam Tư không nỡ dùng lực, chỉ là ném một cái, quăng con trai ra nên không bị thương.
Không ngờ rằng, Võ Sùng Huấn lại như thuốc cao da chó, Võ Tam Tư vừa thu chân, gã đã bổ nhào tới, ôm đùi cha, chảy nước mắt, khóc rống lên nói:
- Phụ thân, con thấy quận chúa An Nhạc đẹp như tiên, mắt trong như nước, nhất định không phải loại dâm phụ không tuân thủ danh tiết, việc này nhất định do trên phố tung tin vịt. Phụ thân, người nghĩ xem, An Nhạc mới về kinh mấy ngày, làm sao có chuyện cô cháu cùng hầu, chăn lớn cùng ngủ, rõ ràng là lời của bọn tiểu nhân bịa đặt nói xấu.
Võ Tam Tư vểnh râu, trừng mắt mắng:
- Không có lửa sao có khói. Cho dù là tin giả, Võ gia chúng ta cũng không dung nạp nổi người này. Lại nói, cái gì mà chăn lớn cùng ngủ là giả, cô ta cùng Dương Phàm hôn nhau trên phố, không biết liêm sỉ, hàng trăm người đều thấy, cái này cũng là giả sao? Nhà Võ gia chúng ta là vương hầu, sao có thể vấy bẩn thanh danh mình như vậy. Ngươi cần người con gái tốt, thiên hạ này có bao nhiêu người để chọn, cần gì nhất định là cô ta?
Võ Sùng Huấn giọng điệu kiên quyết, nói;
- Lòng con chỉ có mình An Nhạc. An Nhạc quận chúa là tiên tử, không phải người thường, sao có thể là người không biết xấu hổ? Việc này nhất định là tin nhảm. Cho dù có là thật, thì đó cũng chỉ là nụ hôn. An Nhạc thủa nhỏ ở nơi thâm sơn, mới về đô thành, không khỏi có chút không biết lễ phép cũng là lẽ đương nhiên, nhi thần không chê trách.
- Ngươi…
Võ Tam Tư thấy thật hết cách với đứa con đã bị mê hoặc này, chỉ đành nói sâu xa rằng:
- Con à, con và cô ta không có tình ý, con bị mê hoặc bởi tư sắc của cô ta, nha đầu An Nhạc kia, cha đã gặp rồi, thật là mỹ nhân hiếm có.
Tuy nhiên, đẹp tựa thiên tiên, khiến người khác thần hồn điên đảo, cũng chỉ là mê hoặc nhất thời. Lấy về rồi không đến ba năm tháng liền nhìn như không thấy, cũng không còn tư vị ban đầu. Cái gọi là sắc đẹp đều như vậy, sao đáng để nam nhân tốt trả giá bằng thanh danh của mình. Vi phu là người từng trải, con hãy nghe lời khuyên của vi phu, chớ nên si mê.
Võ Sùng Huấn lắc đầu, ngang nhiên nói:
- Con không như thế. Không phải An Nhạc con không lấy. Bất kể người đời phỉ báng thế nào, con cũng tin nàng. Kể cả nàng trẻ người, bị người khác dụ dỗ, làm việc không tuân thủ nữ tắc, con cũng nguyện tha thứ cho nàng. Nếu phụ thân không đồng ý, con…con…
Võ Sùng Huấn tìm cung quanh, cầm lên một mảnh đồ gốm vỡ, kề lên cổ, lớn tiếng nói:
- Con sẽ chết ngay trước mặt phụ thân.
Võ Tam Tư tức đến giậm chân, mắng to:
- Lão phu một đời anh minh, sao lại sinh ra một đứa khốn kiếp như ngươi, thật là tức chết lão phu.
Võ Tam Tư bên ngoài ngang ngược, ngông cuồng. Trong cả triều đình và dân gian, cũng chỉ có Võ Thừa Tự là đối thủ. Kỳ thực, người có tư cách cùng bàn với y ngoài Ngụy Vương còn có Nhị Trương trong cung. Nhưng việc mở rộng thế lực của Nhị Võ và Nhị Trương hiện chưa có mâu thuẫn, coi như là hòa hợp, chưa đến mức đối đầu.
Đến nay, tình trạng bệnh Võ Thừa Tự ngày càng nặng, mãi không thấy tốt lên, rất nhiều người của Võ Thừa Tự hiện đang tính toán chuyển sang phía Võ Tam Tư. Nhất thời, Võ Tam Tư có cảm giác thu được thiên hạ, một khi thất bại tất sẽ có cảm giác cô đơn. Nhưng hôm nay y rốt cuộc cũng bại, bại trên tay con trai bảo bối của y.
Người cha tài giỏi cũng không bằng một đứa con không tranh giành, nhất là đứa con không tranh giành lại là anh hùng mau nước mắt. Võ Tam Tư bị đứa con khốn kiếp của mình chọc tức đến giậm chân, bực là đứa con đấy lại lấy cái chết ép y, khiến y hết cách, khuyên, mắng nó nửa ngày nó vẫn khăng khăng một mực. Võ Tam Tư đành phẩy tay áo, bỏ đi. Đứa con vô sỉ như vậy, y không quản được.
Võ Sùng Huấn với Lý Khỏa Nhi thật là vừa gặp đã yêu, hoàn toàn bị sắc đẹp vô song của nàng chinh phục. Lại nói, gã cũng không phải chưa từng nếm qua nữ sắc nhưng không hiểu sao, vừa quay đầu nhìn thấy Lý Khỏa Nhi, gã đã thần hồn điên đảo, không còn là chính mình nữa.
Chớ nói những lời đồn Lý Khỏa Nhi và Dương Phàm hôn nhau trên phố, kể cả gã tận mắt thấy Lý Khỏa Nhi rời khỏi giường của nam nhân khác, gã cũng không nỡ bỏ một tiên tử diễm lệ vô song như vậy. Lúc này, trong mắt Võ Sùng Huấn, Lý Khỏa Nhi giống như một thiên tiên.
Nhưng gã có thể rất bao dung đối với Lý Khỏa Nhi, song lại không thể như thế với Dương Phàm. Võ Sùng Huấn khuyên phụ thân từ bỏ việc từ hôn không dễ, đầu tiên thấy thở nhẹ ra một hơi, sau đó lại nghĩ không ngờ Dương Phàm dám tính toán trên đầu mình, thưởng thức hương thơm vị môi của tiểu tiên tử, gã bỗng thấy ghen ghét dữ dội.
Gã không tìm Lý Khỏa Nhi nhưng sẽ coi Dương Phàm như kẻ thù không đội trời chung. Võ Sùng Huấn nghiến răng, thề:
- Dương Phàm! Dương Phàm! Võ Sùng Huấn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Không mài xương ngươi thành tro bụi, ta thề không bỏ qua.
/1071
|