Đêm giao thừa, bình minh Nguyên Đán, đám dân chúng cổ thành Trường An đón giao thừa mừng năm mới, cả đêm không ngủ. Trong thành Trường An, chỗ nào cũng treo đèn màu, chỗ này múa lân, chỗ khác đốt pháp để xua đuổi tà ma, chỗ kia lại đốt tiền giấy để cúng tế tổ tiên, khắp nơi là cảnh tượng náo nhiệt.
Bá Thượng còn náo nhiệt hơn nhiều so với trong thành Trường An, bởi vì người ở đây có hơn một nửa là đàn ông độc thân không gia đình không nhà cửa, khoảnh khắc giao thừa không thể sum vầy cùng gia đình người thân, đương nhiên phải túm năm tụm ba với những người bạn tri kỉ, chạy đến quán rượu để cùng đón năm mới.
Một quán rượu nhỏ, phía trước cái bàn ở phía góc trong cùng, là Dương Phàm, Nhậm Uy, A Bặc Đỗ Lạp và A Bạt Tư đang ngồi. Vốn dĩ là Nhậm Uy và A Bặc Đỗ Lạp không dám ngồi, nhưng ở trong một quán rượu nhỏ thế này mà bên cạnh lại có người hầu kẻ hạ, không tránh khỏi người khác để ý, nên bọn họ đành phải ngồi vậy.
A Bặc Đỗ Lạp chau mày nhìn cảnh tượng nhộn nhịp trong quán rượu, nói với Dương Phàm:
- Ta và ngươi ở trong nhà khách tự tại là thế, sao lại phải đến đây?
Giọng nói của y muốn không lớn cũng không được, có người ở ngoài phố đang đốt pháo, là loại pháo trúc bỏ thêm quặng kali nitrat, thanh âm rền vang, ánh lửa lớn, lúc châm ngòi khói lửa cuồn cuộn, trong tửu quán không còn chỗ ngồi, tiếng hô uống rượu, giọng nói tiếng cười, âm thanh chấn động cả mái nhà, y không gào cổ lên thì Dương Phàm hoàn toàn không nghe thấy được, thế nên y nói rất to, cũng phải đến được lỗ tai của người khác.
Dưới hàm Dương Phàm dán một bộ râu rậm, hắn ghé vào tai y lớn tiếng nói:
- Chỗ này náo nhiệt, đây là ngày hội long trọng của người Đông thổ ta, và và người đều không có gia đình ở chốn này, nhà khách vắng tanh vắng ngắt thì có cái gì hay, nơi này còn tốt hơn ha ha…
Quan phủ đã phong ấn, bọn quan viên cũng đều đi đón năm mới, Dương Phàm lại cải trang, lại đi đến Bá Thượng. A Bặc Đỗ Lạp lắc đầu, không hề cho rằng lễ hội điên cuồng này của người phương đông là đúng, y ghé sát vào Dương Phàm, lớn tiếng hỏi:
- việc bên của ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Dương Phàm nói:
- Củi đốt đã chất xong, mọi việc đã chuẩn bị, bên của ngươi thế nào rồi?
Pháo trúc châm bên ngoài cửa, khiến cho mùi khói nồng nặc xông vào trong quán rượu, A Bặc Đỗ Lạp kho khan vung tay quạt khói, nói với Dương Phàm:
- còn có thể thế nào, ta đã buộc bốn chân con lạc đà lên đống lửa, bây giờ chỉ còn đợi một đốm lửa…
- Con mẹ nó, Tam Hà Hội các ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi, nếu không phải là đón năm mới, bố sẽ cho các ngươi biết tay!
- Huynh đệ Tam Hà Hội chúng ta sợ các ngươi sao? Đến đây đến đây, chỉ cần ngươi dám đến đây, đêm giao thừa sẽ thành ngày giỗ của ngươi!
A Bặc Đỗ Lạp một lời còn chưa nói hết, vị khách mặt đỏ tía tái ngồi uống rượu ở bàn bên cạnh không biết sao lại ồn ào cả lên, A Bặc Đỗ Lạp vừa mới nghiêng đầu sang đã thấy chén bát bay tứ tung, hai cái bàn vuông bị bay lên không trung, hai người đàn ông vạm vỡ nhào tới, bắt đầu đấm đá.
Toàn bộ tửu quán trở nên xôn xao, lập tực những thành viên bang phái thuộc hai phe Đông Tây cũng đều tham gia vào, lần này bàn ghế đồ đạc tất cả đều bay lớn, Nhậm Uy sớm đã đứng lên, đón lấy cái bàn bị người ta đã bay lên chắn ở trước người, tiểu A Bạt Tư suy rằng trừ mồm năm miệng mười ra hình như chẳng có chút võ nghệ nào, nhưng cũng nhảy dựng lên, trung thành đứng trước mặt bảo vệ chủ nhân.
Đám ẩu đả trong quán rượu nhanh chóng lan ra đến đường phố. Các đệ tử bang phái đi dạo trong các ngõ hẻm lần lượt gia nhập vào chiến đoàn, có người căn bản không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết trận chiến ở chỗ nào, chỉ biết phe mình và phe kia mâu thuẫn rồi, liền đâm đầu nhao vào nhóm đối đầu, hỗn loạn nhanh chóng lan tràn khắp khắp cả Bá Thượng.
Chủ quán rượu đứng yên ở phía sau quầy, cao giọng hô:
- Vị Thủy Bang chúng ta đã không phải là Đông Minh cũng chẳng phải là Tây Minh, nước giếng không phạm nước sông với các anh hùng hảo hán, các anh hùng hảo hán hôm nay mượn nhà ta để làm nơi kết ân oán, quấy nhiễu việc buôn bán nhà ta, hủy hoại đồ đạc nhà ta, tất cả tổn thất xin bồi thường.
Dương Phàm cười nói với A Bặc Đỗ Lạp:
- Ngươi xem đốm lửa đây rồi, còn phải đi tìm sao?
A Bặc Đỗ Lạp biến sắc, trầm giọng nói:
- Ngươi chuẩn bị động thủ?
Ánh mắt của Dương Phàm chậm rãi hướng về phía ngoài, người đánh nhau trong quán rượu bị cuốn vào đám người ẩu đả trên đường, vô số người huơ tay múa chân, ta cho ngươi một quyền, ngươi cho ta một cước, còn có người ôm nhau giằng xé trên mặt đất, ai nây y phục rách tan, đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng lại không biết vì sao mà đánh nhau.
Dương Phàm nói:
- Từ bây giờ cho đến tận Tết nguyên tiêu, quan phủ sẽ đóng cửa công đường, trong thời gian này lại đúng lúc Bá Thượng làm loạn, qua mười lăm tháng giêng, thì chẳng đến lượt bọn họ náo động rồi.
A Bặc Đỗ Lạp hít một hơi dài, nói:
- Khi nào thì phát động?
Dương Phàm nói:
- Ngày mai đi, hôm nay giao thừa, tốt nhất là đừng nhìn thấy máu.
Dương Phàm nói xong đứng dậy bước ra bên ngoài, A Bặc Đỗ Lạp hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy?
Dương Phàm cũng không quay đầu lại, khoát tay một cái nói:
- Tìm người, đón giao thừa!
Đầu đường vẫn là một chiến trường hỗn loạn, Dương Phàm tựa như một con lươn, chui ra từ trong đám người, một loáng đã không thấy đâu rồi. A Bặc Đỗ Lạp vuốt vuốt bộ râu rối rắm hồi lâu, mới thở dài, lẩm bẩm:
- Ta cũng đi tìm người đón giao thừa thôi!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※
Hôm nay là đêm giao thừa, ngày mồng năm lại là Ngũ Hành Hội.Tần Tắc Viễn Tần Lão gia đại thọ sáu mươi sáu, Tần gia năm nay đón năm mới vô cùng long trọng. Vốn dĩ Tam lang quân sống lâu dài ở Dương Châu cũng đem theo vợ con về Bá Thượng ăn tết, để chúc thọ lão gia.
Một nhà con cháu hầu hạ vây quanh, Tần lão gia khổ cực nửa đời người nhìn thấy thế vô cùng hài lòng, chỉ cần năm nào cũng như thế, cuộc đời này chẳng còn gì phải mong ước nữa. Đám con cháu ai nấy đều hiếu thuận, trước mặt lão hết sức cẩn thận, đều nói những lời khiến lão vui vẻ, Tần lão gia cảm thấy vô cùng an lòng.
Trong lúc đó, quản gia lặng lẽ báo, các đại bang phái của hai phe Đông Tây đang đánh nhau ở đầu đường, toàn bộ trấn đã đánh loạn lên, Ngũ Hành Hội có rất nhiều đệ tử bị đánh thương, Đại Lang Tần gia cố giấu tin này:
- Hôm nay là giao thừa, phải làm cho lão gia vui, trời sập xuống cũng phải để mai nói.
Tần Tắc Viễn đã hơn sáu mươi tuổi, tinh lực không còn được như trước, nói là đón giao thừa, đến ngủ gật cũng không ngủ gật. Đến gần khuya, Tần lão gia cảm thấy mệt mỏi, đang muốn gia hiệu cho phu nhân dìu lão đi nghỉ ngơi, Nhị quản sự vội vã bước vào.
Trời chưa sập xuống, trong tay y chỉ có một tấm bái thiếp (giấy xin được bái kiến), nhưng Đại lang Tần gia vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức biến đổi, lập tức chạy đến nói thì thầm mấy câu với phụ thân, chỗ kí tên của bái thiếp không có chữ, chỉ có một kí hiệu, một kí hiệu rất kì quái, nhìn giống thuyền, lại giống một con cá trên đỉnh sóng.
Tần Tắc Viễn thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Dẫn y vào từ cửa ngách, ta ở trong thư phòng đợi y!
Người đã được dẫn vào thư phòng. Người này thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ quần áo màu đen phủ kín kẽ từ đầu đến chân, trên bào lĩnh có mũ mềm liền áo, chùm lên trên đầu, khi cúi đầu thì đến mặt cũng chẳng nhìn rõ.
Người này vào thư phòng, đưa tay nhấc mũ mềm, Tần Tắc Viễn đang định bước lên phía trước đột nhiên há miệng cứng lưỡi đứng đó, người này lão có quen, bởi vì người này đã từng vào nhà lão quảng cáo buôn bán cái gì mà nữ nô tì đất Mạch xinh xắn quyến rũ, người này chính là thương nhân Đại Thực bao hết cả một nhà khách trên trấn.
Nếu không phải là đã xem qua bái thiếp của y, chắc chắn là mật ấn không sai, thì Tần Tắc Viễn căn bản không dám tin vào mắt mình, lão lấy lại bình tĩnh, mới sợ hãi than lên:
- Ngươi… Ngươi phụng mệnh công tử đến sao? Công tử thật thần thông quảng đại… Không ngờ… không ngờ…
A Bặc Đỗ Lạp khẽ mỉm cười, tiếp lời:
- Không ngờ ngay cả người Hồ ta cũng bị y sử dụng, có phải không?
Tần Tắc Viễn hơi xấu hổ, vội hỏi:
- Trước kia không biết A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh là người nhà, nếu như có mạo phạm xin hãy tha thứ. Không biết A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh tối nay đến nhà, nhưng công tử có gì dặn dò?
Ngũ Hành Hội, Tần Tắc Viễn là người Ẩn Tông. Lúc này lợi nhuận của kinh doanh đường biển đối với các hào môn thế gia mà nói chẳng có gì hấp dẫn cả, dựa vào tài nguyên mạng lưới quan hệ và tài sản hùng hậu của bọn họ, bọn họ có thể làm ăn buôn bán lợi gấp trăm gấp nghìn, nhưng Thẩm Mộc để ý.
Thẩm Mộc muốn đối phó với Hiển Tông mà lúc này to gấp nhiều y, bất luận lực lượng nào có thể tranh thủ, lợi dụng, cho dù chỉ là một chút, y cũng sẽ không từ bỏ, cho nên, cũng chẳng ai biết, Ẩn Tông đã lặng lẽ đặt một lộ binh mai phục ở bến tàu thủy vận.
Thẩm Mộc đầu tiên nâng đỡ Ngũ Hành Hội, chỉ là để khai thác tài nguyên, đồng thời thông qua Ngũ Hành Hội để chiêu gọi các hào kiệt làm việc cho mình, đợi cho Ẩn Tông dần dần lớn mạnh, lợi ích này của Ngũ Hành Hội cũng chẳng còn quan trọng trong mắt Thẩm Mộc nữa rồi, từ đó trở đi, y rất ít khi hạ lệnh cho Ngũ Hành Hội.
Đến tận lần trước hai tông Ẩn Hiển mở đại chiến lương thực ở Trường An, đối với Ẩn Tông mà nói đã như ăn món ăn cũ chẳng còn mùi vị gì, Ngũ Hành Hội từ bỏ thì tiếc cái gân gà, mới phát huy tác dụng không ngờ đến.
Thẩm Mộc lúc ấy để đánh bại Khương Công tử, chẳng những vận dụng tất cả lương thực tích trữ của mình, đồng thời còn vay một sớ lượng lớn lương thảo từ các thế gia Sơn Đông ủng hộ y như Lí gia, Quách gia, còn lợi dụng một số quan viên tham nhũng để vơ vét tài sản, có thể nói là không thủ đoạn nào mà không làm.
Nhưng lương thực có rồi, mà không vận chuyển đến Trường An thì vẫn không phát huy tác dụng, lúc ấy Ngũ Hành Hội đã phát huy tác dụng to lớn. Còn lần này, Thẩm Mộc muốn dùng Ngũ Hành Hội để làm gì đây?
A Bặc Đỗ Lạp sau khi ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Gần đây Bá Thượng đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta chính là vì chuyện này mà đến.
Tần Tắc Viễn kinh ngạc nói:
- Công tử đã biết nơi đây phát sinh chuyện rồi?
A Bặc Đỗ Lạp cười bí hiểm nói:
- Lúc chuyện ở đây chưa xảy ra, hắn đã biết rồi.
Tần Tắc Viễn hơi đắn đo, trong đôi mắt lão có chút hoang mang:
- Chẳng lẽ… Sự vùng dậy của Thuận Tử Môn là bút tích của công tử sao?
A Bặc Đỗ Lạp nói:
- Mặc dù không trúng, cũng không xa đích lắm!
Tần Tắc Viễn sợ hãi nói:
- Sao lại như thế được, công tử muốn làm cái gì?
A Bặc Đỗ Lạp tươi cười nói:
- Cái này, chính là nguyên nhân mà tối nay ta tìm ngươi!
Bá Thượng còn náo nhiệt hơn nhiều so với trong thành Trường An, bởi vì người ở đây có hơn một nửa là đàn ông độc thân không gia đình không nhà cửa, khoảnh khắc giao thừa không thể sum vầy cùng gia đình người thân, đương nhiên phải túm năm tụm ba với những người bạn tri kỉ, chạy đến quán rượu để cùng đón năm mới.
Một quán rượu nhỏ, phía trước cái bàn ở phía góc trong cùng, là Dương Phàm, Nhậm Uy, A Bặc Đỗ Lạp và A Bạt Tư đang ngồi. Vốn dĩ là Nhậm Uy và A Bặc Đỗ Lạp không dám ngồi, nhưng ở trong một quán rượu nhỏ thế này mà bên cạnh lại có người hầu kẻ hạ, không tránh khỏi người khác để ý, nên bọn họ đành phải ngồi vậy.
A Bặc Đỗ Lạp chau mày nhìn cảnh tượng nhộn nhịp trong quán rượu, nói với Dương Phàm:
- Ta và ngươi ở trong nhà khách tự tại là thế, sao lại phải đến đây?
Giọng nói của y muốn không lớn cũng không được, có người ở ngoài phố đang đốt pháo, là loại pháo trúc bỏ thêm quặng kali nitrat, thanh âm rền vang, ánh lửa lớn, lúc châm ngòi khói lửa cuồn cuộn, trong tửu quán không còn chỗ ngồi, tiếng hô uống rượu, giọng nói tiếng cười, âm thanh chấn động cả mái nhà, y không gào cổ lên thì Dương Phàm hoàn toàn không nghe thấy được, thế nên y nói rất to, cũng phải đến được lỗ tai của người khác.
Dưới hàm Dương Phàm dán một bộ râu rậm, hắn ghé vào tai y lớn tiếng nói:
- Chỗ này náo nhiệt, đây là ngày hội long trọng của người Đông thổ ta, và và người đều không có gia đình ở chốn này, nhà khách vắng tanh vắng ngắt thì có cái gì hay, nơi này còn tốt hơn ha ha…
Quan phủ đã phong ấn, bọn quan viên cũng đều đi đón năm mới, Dương Phàm lại cải trang, lại đi đến Bá Thượng. A Bặc Đỗ Lạp lắc đầu, không hề cho rằng lễ hội điên cuồng này của người phương đông là đúng, y ghé sát vào Dương Phàm, lớn tiếng hỏi:
- việc bên của ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Dương Phàm nói:
- Củi đốt đã chất xong, mọi việc đã chuẩn bị, bên của ngươi thế nào rồi?
Pháo trúc châm bên ngoài cửa, khiến cho mùi khói nồng nặc xông vào trong quán rượu, A Bặc Đỗ Lạp kho khan vung tay quạt khói, nói với Dương Phàm:
- còn có thể thế nào, ta đã buộc bốn chân con lạc đà lên đống lửa, bây giờ chỉ còn đợi một đốm lửa…
- Con mẹ nó, Tam Hà Hội các ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi, nếu không phải là đón năm mới, bố sẽ cho các ngươi biết tay!
- Huynh đệ Tam Hà Hội chúng ta sợ các ngươi sao? Đến đây đến đây, chỉ cần ngươi dám đến đây, đêm giao thừa sẽ thành ngày giỗ của ngươi!
A Bặc Đỗ Lạp một lời còn chưa nói hết, vị khách mặt đỏ tía tái ngồi uống rượu ở bàn bên cạnh không biết sao lại ồn ào cả lên, A Bặc Đỗ Lạp vừa mới nghiêng đầu sang đã thấy chén bát bay tứ tung, hai cái bàn vuông bị bay lên không trung, hai người đàn ông vạm vỡ nhào tới, bắt đầu đấm đá.
Toàn bộ tửu quán trở nên xôn xao, lập tực những thành viên bang phái thuộc hai phe Đông Tây cũng đều tham gia vào, lần này bàn ghế đồ đạc tất cả đều bay lớn, Nhậm Uy sớm đã đứng lên, đón lấy cái bàn bị người ta đã bay lên chắn ở trước người, tiểu A Bạt Tư suy rằng trừ mồm năm miệng mười ra hình như chẳng có chút võ nghệ nào, nhưng cũng nhảy dựng lên, trung thành đứng trước mặt bảo vệ chủ nhân.
Đám ẩu đả trong quán rượu nhanh chóng lan ra đến đường phố. Các đệ tử bang phái đi dạo trong các ngõ hẻm lần lượt gia nhập vào chiến đoàn, có người căn bản không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết trận chiến ở chỗ nào, chỉ biết phe mình và phe kia mâu thuẫn rồi, liền đâm đầu nhao vào nhóm đối đầu, hỗn loạn nhanh chóng lan tràn khắp khắp cả Bá Thượng.
Chủ quán rượu đứng yên ở phía sau quầy, cao giọng hô:
- Vị Thủy Bang chúng ta đã không phải là Đông Minh cũng chẳng phải là Tây Minh, nước giếng không phạm nước sông với các anh hùng hảo hán, các anh hùng hảo hán hôm nay mượn nhà ta để làm nơi kết ân oán, quấy nhiễu việc buôn bán nhà ta, hủy hoại đồ đạc nhà ta, tất cả tổn thất xin bồi thường.
Dương Phàm cười nói với A Bặc Đỗ Lạp:
- Ngươi xem đốm lửa đây rồi, còn phải đi tìm sao?
A Bặc Đỗ Lạp biến sắc, trầm giọng nói:
- Ngươi chuẩn bị động thủ?
Ánh mắt của Dương Phàm chậm rãi hướng về phía ngoài, người đánh nhau trong quán rượu bị cuốn vào đám người ẩu đả trên đường, vô số người huơ tay múa chân, ta cho ngươi một quyền, ngươi cho ta một cước, còn có người ôm nhau giằng xé trên mặt đất, ai nây y phục rách tan, đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng lại không biết vì sao mà đánh nhau.
Dương Phàm nói:
- Từ bây giờ cho đến tận Tết nguyên tiêu, quan phủ sẽ đóng cửa công đường, trong thời gian này lại đúng lúc Bá Thượng làm loạn, qua mười lăm tháng giêng, thì chẳng đến lượt bọn họ náo động rồi.
A Bặc Đỗ Lạp hít một hơi dài, nói:
- Khi nào thì phát động?
Dương Phàm nói:
- Ngày mai đi, hôm nay giao thừa, tốt nhất là đừng nhìn thấy máu.
Dương Phàm nói xong đứng dậy bước ra bên ngoài, A Bặc Đỗ Lạp hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy?
Dương Phàm cũng không quay đầu lại, khoát tay một cái nói:
- Tìm người, đón giao thừa!
Đầu đường vẫn là một chiến trường hỗn loạn, Dương Phàm tựa như một con lươn, chui ra từ trong đám người, một loáng đã không thấy đâu rồi. A Bặc Đỗ Lạp vuốt vuốt bộ râu rối rắm hồi lâu, mới thở dài, lẩm bẩm:
- Ta cũng đi tìm người đón giao thừa thôi!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※
Hôm nay là đêm giao thừa, ngày mồng năm lại là Ngũ Hành Hội.Tần Tắc Viễn Tần Lão gia đại thọ sáu mươi sáu, Tần gia năm nay đón năm mới vô cùng long trọng. Vốn dĩ Tam lang quân sống lâu dài ở Dương Châu cũng đem theo vợ con về Bá Thượng ăn tết, để chúc thọ lão gia.
Một nhà con cháu hầu hạ vây quanh, Tần lão gia khổ cực nửa đời người nhìn thấy thế vô cùng hài lòng, chỉ cần năm nào cũng như thế, cuộc đời này chẳng còn gì phải mong ước nữa. Đám con cháu ai nấy đều hiếu thuận, trước mặt lão hết sức cẩn thận, đều nói những lời khiến lão vui vẻ, Tần lão gia cảm thấy vô cùng an lòng.
Trong lúc đó, quản gia lặng lẽ báo, các đại bang phái của hai phe Đông Tây đang đánh nhau ở đầu đường, toàn bộ trấn đã đánh loạn lên, Ngũ Hành Hội có rất nhiều đệ tử bị đánh thương, Đại Lang Tần gia cố giấu tin này:
- Hôm nay là giao thừa, phải làm cho lão gia vui, trời sập xuống cũng phải để mai nói.
Tần Tắc Viễn đã hơn sáu mươi tuổi, tinh lực không còn được như trước, nói là đón giao thừa, đến ngủ gật cũng không ngủ gật. Đến gần khuya, Tần lão gia cảm thấy mệt mỏi, đang muốn gia hiệu cho phu nhân dìu lão đi nghỉ ngơi, Nhị quản sự vội vã bước vào.
Trời chưa sập xuống, trong tay y chỉ có một tấm bái thiếp (giấy xin được bái kiến), nhưng Đại lang Tần gia vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức biến đổi, lập tức chạy đến nói thì thầm mấy câu với phụ thân, chỗ kí tên của bái thiếp không có chữ, chỉ có một kí hiệu, một kí hiệu rất kì quái, nhìn giống thuyền, lại giống một con cá trên đỉnh sóng.
Tần Tắc Viễn thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Dẫn y vào từ cửa ngách, ta ở trong thư phòng đợi y!
Người đã được dẫn vào thư phòng. Người này thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ quần áo màu đen phủ kín kẽ từ đầu đến chân, trên bào lĩnh có mũ mềm liền áo, chùm lên trên đầu, khi cúi đầu thì đến mặt cũng chẳng nhìn rõ.
Người này vào thư phòng, đưa tay nhấc mũ mềm, Tần Tắc Viễn đang định bước lên phía trước đột nhiên há miệng cứng lưỡi đứng đó, người này lão có quen, bởi vì người này đã từng vào nhà lão quảng cáo buôn bán cái gì mà nữ nô tì đất Mạch xinh xắn quyến rũ, người này chính là thương nhân Đại Thực bao hết cả một nhà khách trên trấn.
Nếu không phải là đã xem qua bái thiếp của y, chắc chắn là mật ấn không sai, thì Tần Tắc Viễn căn bản không dám tin vào mắt mình, lão lấy lại bình tĩnh, mới sợ hãi than lên:
- Ngươi… Ngươi phụng mệnh công tử đến sao? Công tử thật thần thông quảng đại… Không ngờ… không ngờ…
A Bặc Đỗ Lạp khẽ mỉm cười, tiếp lời:
- Không ngờ ngay cả người Hồ ta cũng bị y sử dụng, có phải không?
Tần Tắc Viễn hơi xấu hổ, vội hỏi:
- Trước kia không biết A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh là người nhà, nếu như có mạo phạm xin hãy tha thứ. Không biết A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh tối nay đến nhà, nhưng công tử có gì dặn dò?
Ngũ Hành Hội, Tần Tắc Viễn là người Ẩn Tông. Lúc này lợi nhuận của kinh doanh đường biển đối với các hào môn thế gia mà nói chẳng có gì hấp dẫn cả, dựa vào tài nguyên mạng lưới quan hệ và tài sản hùng hậu của bọn họ, bọn họ có thể làm ăn buôn bán lợi gấp trăm gấp nghìn, nhưng Thẩm Mộc để ý.
Thẩm Mộc muốn đối phó với Hiển Tông mà lúc này to gấp nhiều y, bất luận lực lượng nào có thể tranh thủ, lợi dụng, cho dù chỉ là một chút, y cũng sẽ không từ bỏ, cho nên, cũng chẳng ai biết, Ẩn Tông đã lặng lẽ đặt một lộ binh mai phục ở bến tàu thủy vận.
Thẩm Mộc đầu tiên nâng đỡ Ngũ Hành Hội, chỉ là để khai thác tài nguyên, đồng thời thông qua Ngũ Hành Hội để chiêu gọi các hào kiệt làm việc cho mình, đợi cho Ẩn Tông dần dần lớn mạnh, lợi ích này của Ngũ Hành Hội cũng chẳng còn quan trọng trong mắt Thẩm Mộc nữa rồi, từ đó trở đi, y rất ít khi hạ lệnh cho Ngũ Hành Hội.
Đến tận lần trước hai tông Ẩn Hiển mở đại chiến lương thực ở Trường An, đối với Ẩn Tông mà nói đã như ăn món ăn cũ chẳng còn mùi vị gì, Ngũ Hành Hội từ bỏ thì tiếc cái gân gà, mới phát huy tác dụng không ngờ đến.
Thẩm Mộc lúc ấy để đánh bại Khương Công tử, chẳng những vận dụng tất cả lương thực tích trữ của mình, đồng thời còn vay một sớ lượng lớn lương thảo từ các thế gia Sơn Đông ủng hộ y như Lí gia, Quách gia, còn lợi dụng một số quan viên tham nhũng để vơ vét tài sản, có thể nói là không thủ đoạn nào mà không làm.
Nhưng lương thực có rồi, mà không vận chuyển đến Trường An thì vẫn không phát huy tác dụng, lúc ấy Ngũ Hành Hội đã phát huy tác dụng to lớn. Còn lần này, Thẩm Mộc muốn dùng Ngũ Hành Hội để làm gì đây?
A Bặc Đỗ Lạp sau khi ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Gần đây Bá Thượng đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta chính là vì chuyện này mà đến.
Tần Tắc Viễn kinh ngạc nói:
- Công tử đã biết nơi đây phát sinh chuyện rồi?
A Bặc Đỗ Lạp cười bí hiểm nói:
- Lúc chuyện ở đây chưa xảy ra, hắn đã biết rồi.
Tần Tắc Viễn hơi đắn đo, trong đôi mắt lão có chút hoang mang:
- Chẳng lẽ… Sự vùng dậy của Thuận Tử Môn là bút tích của công tử sao?
A Bặc Đỗ Lạp nói:
- Mặc dù không trúng, cũng không xa đích lắm!
Tần Tắc Viễn sợ hãi nói:
- Sao lại như thế được, công tử muốn làm cái gì?
A Bặc Đỗ Lạp tươi cười nói:
- Cái này, chính là nguyên nhân mà tối nay ta tìm ngươi!
/1071
|