Phù Thanh Thanh hạ thấp người nói:
- Trường Ninh công chúa mới sửa một khu vườn, tên là Thấm Viên nghe nói lộng lẫy, hoa lệ như cung điện trên trời, hiện giờ kim viên vừa mới hoàn thành, hôm nay rộng rãi mời khách và bạn bè ăn uống tiệc rượu thưởng thức khu vườn, Thượng Quan Đãi Chiếu đã ở đáp ứng lời mời.
Sau mùa đông, việc ở triều đình không nhiều lắm, tháng giêng thanh nhàn hơn nữa, bởi vậy Uyển Nhi cũng tự do rất nhiều, Võ Tắc Thiên từng nói với nàng, nếu là nhân sự rời cung, chỉ cần không phải qua đêm bên ngoài, không cần mọi chuyện lúc nào cũng xin chỉ thị trước, đối với cung nhân mà nói, tùy ý xuất nhập cung cũng là một ân sủng lớn. Bởi vậy Uyển Nhi lần này rời cung vẫn chưa báo cho Võ Tắc Thiên biết.
Trường Ninh công chúa là trưởng nữ thân sinh của Lý Hiển và Vi hậu, được gả cho Dương Thận Giao, sau khi hai vợ chồng thành thân, ở ngoại ô thành Lạc Dương xây lên một tòa phủ đệ, phủ đệ hết sức xa hoa, bên trong vườn kỳ hoa dị thảo, quái thạch san sát, trong phủ chỉ một hồ nước cũng chiếm hơn hai trăm mẫu đất, ở phía tây còn đặc biệt xây một sân mã cầu.
Hôm nay phủ đệ khánh thành, Trường Ninh công chúa quảng mời khách và bạn bè đến ăn mừng, bên trong không khỏi không có ý khoe mẽ, đây chính là đem của cải Dương gia tiêu xài hết sạch mới có thể xây được một biệt trang như vậy.
Võ Tắc Thiên nheo mắt liếc Phù Thanh Thanh một cái, nói:
- Chỉ là hẹn với Trường Ninh, làm gì ấp a ấp úng, bên trong còn có ẩn tình gì sao?
Phù Thanh Thanh hoảng sợ cả kinh, cúi đầu nói:
- Thánh nhân thánh minh, tuệ nhãn như đuốc, tâm tư thần chỉ vừa chuyển, liền bị thánh nhân biết...
Võ Tắc Thiên không kiên nhẫn nói:
- Nói, còn có chuyện gì?
Phù Thanh Thanh ấp a ấp úng nói:
- Chỉ vì... Chỉ vì gần đây Đãi Chế xuất cung tương đối thường xuyên, thường xuyên cùng người thơ rượu phụ xướng, ăn uống tiệc rượu không ngớt, kết giao với người đa số là Huân Thích vương hầu, từ thần danh sĩ, bởi đó trên phố truyền ra rất nhiều lời ong tiếng ve.
]Đồn đại tuy nhiên kinh khủng, trong đó phần lớn đều là tài tử phong lưu phóng khoáng, Đãi Chế thì tướng mạo thanh xuân xinh đẹp, lui tới thường xuyên làm cho người chê trách cũng không ngạc nhiên, kỳ lạ là Đãi Chế chỉ ở Lương Vương phủ dự tiệc vài lần, trên phố cũng truyền ra rất nhiều lời đồn giữa Lương Vương và Thượng Quan Đãi Chế nghe không chịu nổi. Mới vừa rồi thánh nhân hỏi, thần chợt nhớ tới việc này, bởi vậy hơi có vẻ khác thường.
Võ Tắc Thiên nửa người nằm trên giường liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên cười, nói:
- Tam Tư năm trước vừa mừng đại thọ sáu mươi, hiện giờ đã là một ông già sáu mươi, Uyển nhi thanh lịch tuyệt đẹp, thân thể yểu điệu, lại thêm tài trí hơn người, trời sinh tính thanh cao, nếu là có tư niệm, lang quân tuấn tú thích loại nào mà chẳng có được? Nàng ấy cần gì phải thích một ông già đã bắt đầu qua sáu mươi?
Phù Thanh Thanh biến đổi sắc mặt, vội vàng khom người nói:
- Thánh nhân nói rất đúng, dân chúng trên phố ngu muội.
Nụ cười Võ Tắc Thiên lạnh dần, lại nói:
- Tam Tư thân là thân vương chỉ cần hắn muốn, tuyệt sắc thế gian loại nào không thể được, hắn sẽ cam tâm mạo muội nguy hiểm làm cho trẫm tức giận, động đến người bên cạnh trẫm ư? Trên phố dân chúng ngu muội? Ngươi khôn khéo vô cùng..., ngươi lấy lời đồn đại hoang đường vô căn cứ bực này nói trẫm nghe, là bắt nạt trẫm già nua, nghĩ trẫm đã ngu ngốc không chịu nổi sao?
Phù Thanh Thanh kinh hãi, cuống quít quỳ xuống, liên tục khấu đầu rung giọng nói:
- Thanh Thanh không dám! Thanh Thanh chỉ có điều... Chỉ có điều thánh nhân hỏi, không dám giấu diếm, nói lên lời đồn trên phố ••••••
- Câm miệng!
Võ Tắc Thiên chậm rãi ngồi dậy điềm nhiên nói:
- Lúc trước Vi Đoàn Nhi được trẫm sủng ái, đắc ý vênh váo, đến nỗi tự gây họa sát thân! Trước điện Thanh Chuyên Phùng còn dấu vết máu của nàng loang lổ! Thanh Thanh, ngươi ở trong cung, địa vị lúc này có thể so với Đoàn Nhi ngày xưa, cần phải tự xét lại, chớ đi theo bước chân của nàng ấy!
Phù Thanh Thanh cực kỳ hoảng sợ, liên tục dập đầu nói:
- Vi thần không dám! Vi thần không dám! Thánh nhân thứ tội, thánh nhân •••••
- Đi ra ngoài!
- Vâng, vâng....
Phù Thanh Thanh nơm nớp lo sợ quỳ gối lui ra tới cửa điện mới dám đứng dậy.
*******
Ngoại ô thành Lạc Dương, một tòa phủ đệ cực kỳ hoa lệ trong vườn với mái cong, nhưng đứng ở ngoài tường, lại khó nhìn hết toàn cảnh trong vườn, tuy nhiên từ ngoài vườn hai bức tường trắng tuyết, trật tự kìn đáo với mái ngói màu xanh đen, dùng gạch xanh tỉ mỉ tân trang kênh thoát nước, nhẵn bóng đến có thể thấy được người ở cửa chính, thềm đá cẩm thạch không nhiễm một hạt bụi, đủ thể hiển vẻ hoa lệ của trang viên này rồi.
Một góc viện môn, dừng lại xếp hàng một đoạn dài xa giá, có xe ngựa, có xe bò, còn có một con tuấn mã buộc ở đàng kia. Bên cạnh rất nhiều nô bộc tôi tớ hoặc ngồi hoặc đứng, hiển nhiên là tùy tùng và bọn xa phu của quý nhân đến dự tiệc.
Một người mặc áo bào tơ màu vàng, tên xa phu uể oải trong lòng ôm một cây roi dựa ở trên xe, nhìn lên lâm viên cực kỳ hoa lệ trước mắt, thở dài nói với người khoan thai bên cạnh:
- Người ở thế gian này, có phần quá nông cạn, bỗng nhiên giàu có ngang của cải một nước, lập tức liền biến thành nhà giàu người đầy mùi tiền. Còn có vài người bỗng nhiên có được thân phận tôn quý không ai có thể theo kịp, liền đắc ý càn rỡ ngang ngược.
Ta mấy năm nay làm việc ở vương phủ, kinh nghiệm trải qua tất nhiên không tầm thường, hoài bão khí phách cũng tốt, nếu cho ta giàu có của cải ngang một nước hoặc là thân phận tôn quý không ai có thể bì kịp, ta cũng có thể thấy biến không sợ hãi, thản nhiên tới, tuyệt đối sẽ không bị người châm biếm làm nhà giàu thân đầy mùi tiền hoặc là tiểu nhân đắc chí, nhưng •••••• ta đợi lâu như vậy, vẫn là một tên đánh xe đấy...
Mấy người bên cạnh cười khanh khách, người nói chuyện này tên là Mạnh Sóc, là phu xe của Lương Vương Võ Tam Tư , vì như thế, gã mới dám nói lời chế giễu như vậy.
Tọa viên này chính là biệt trang tân viên của Trường Ninh công chúa, vị Công chúa điện hạ này cũng là do Vi hậu sinh ra, là trưởng nữ của hoàng Thái tử, so với bào muội của nàng An Nhạc công chúa, Trường Ninh là một nữ nhân theo khuôn phép cũ, tuy nhiên cũng chỉ là cùng cô em gái kia so sánh thôi.
Từ lúc gả vào Dương gia, đột nhiên từ sơn dã khổ tù khôi phục thân phận kim chi ngọc diệp Trường An công chúa liền bắt đầu tiêu xài hưởng thụ, tọa viên này là nàng vừa đấm vừa xoa, khiến cho cha mẹ chồng đồng ý xây dựng cải tạo, tọa viên này đã tiêu hết sạch toàn bộ tiền nhà chồng tích góp rồi.
Kết quả vườn còn chưa xây xong, triều đình liền truyền ra tin đồn, nói là Hoàng đế muốn dời đô về Trường An, hao tổn của cải rất nhiều mà biệt trang dùng không được vài lần phải bán, mà Hoàng đế một khi dời đô, vương hầu công khanh đều phải đi theo, Lạc Dương còn có mấy ai muốn mua được một trang viên hoa mỹ quý giá như vậy, bồi thường tiền là nhất định được rồi.
Cha mẹ chồng sau khi nghe được thì giận dữ, Trường Ninh công chúa ngược lại không quan trọng, vô cùng đơn giản với một câu
- Đến lúc đó đem lâm viên đó tùy ý xử trí thì được rồi, Bổn cung đường đường là Công chúa, xây một khu lâm viên thì đã sao? Đúnglà keo kiệt!
Thiếu chút nữa nàng đã làm cha mẹ chồng già của mình đang sống tức mà chết.
Trường Ninh công chúa vẫn không sao cả, hiện giờ cha mẹ chồng mang bệnh trong người ở trên giường, nàng thì ở trong lâm viên mới xây sắp đặt rượu tiệc, khoe nhà mới của mình. Hiện giờ mới bắt đầu xuân, thời tiết còn lạnh, tiệc rượu thiết lập ở phòng khách hoa mỹ tinh xảo, trên một chiếc bàn dài, thức ăn đã được thu lại, Thượng Quan Uyển Nhi đang đáp ứng lời mời làm thơ cho nhà mới của Trường Ninh.
Thái Bình công chúa, Trường Ninh công chúa và Phò mã Dương Thận Giao, Lương Vương Võ Tam Tư còn có đường huynh Trương Đồng Hưu của Trương Xương Tông đứng ở một bên xem, sau chiếc bàn đứng không biết bao nhiêu người, những người khác ngồi trên chiếu sau chờ Thượng Quan tài nữ viết xong lại trước mặt mọi người ngâm tụng lên.
Thôi Dịch ngồi cùng bàn với hai huynh đệ Thôi Dịch, Thôi Lỵ, thấp giọng nhắc nhở nói:
- Hai người các ngươi mau mau suy nghĩ một bài thơ tuyệt hay, hôm nay ở đây đều là một phương tài năng, tuấn kiệt, cũng có Thượng Quan tài nữ và Lương Vương điện hạ, nếu tài học của các ngươi có thể lọt vào mắt xanh của bọn họ, tiền đồ không thể đo lường được.
- Trường Ninh công chúa mới sửa một khu vườn, tên là Thấm Viên nghe nói lộng lẫy, hoa lệ như cung điện trên trời, hiện giờ kim viên vừa mới hoàn thành, hôm nay rộng rãi mời khách và bạn bè ăn uống tiệc rượu thưởng thức khu vườn, Thượng Quan Đãi Chiếu đã ở đáp ứng lời mời.
Sau mùa đông, việc ở triều đình không nhiều lắm, tháng giêng thanh nhàn hơn nữa, bởi vậy Uyển Nhi cũng tự do rất nhiều, Võ Tắc Thiên từng nói với nàng, nếu là nhân sự rời cung, chỉ cần không phải qua đêm bên ngoài, không cần mọi chuyện lúc nào cũng xin chỉ thị trước, đối với cung nhân mà nói, tùy ý xuất nhập cung cũng là một ân sủng lớn. Bởi vậy Uyển Nhi lần này rời cung vẫn chưa báo cho Võ Tắc Thiên biết.
Trường Ninh công chúa là trưởng nữ thân sinh của Lý Hiển và Vi hậu, được gả cho Dương Thận Giao, sau khi hai vợ chồng thành thân, ở ngoại ô thành Lạc Dương xây lên một tòa phủ đệ, phủ đệ hết sức xa hoa, bên trong vườn kỳ hoa dị thảo, quái thạch san sát, trong phủ chỉ một hồ nước cũng chiếm hơn hai trăm mẫu đất, ở phía tây còn đặc biệt xây một sân mã cầu.
Hôm nay phủ đệ khánh thành, Trường Ninh công chúa quảng mời khách và bạn bè đến ăn mừng, bên trong không khỏi không có ý khoe mẽ, đây chính là đem của cải Dương gia tiêu xài hết sạch mới có thể xây được một biệt trang như vậy.
Võ Tắc Thiên nheo mắt liếc Phù Thanh Thanh một cái, nói:
- Chỉ là hẹn với Trường Ninh, làm gì ấp a ấp úng, bên trong còn có ẩn tình gì sao?
Phù Thanh Thanh hoảng sợ cả kinh, cúi đầu nói:
- Thánh nhân thánh minh, tuệ nhãn như đuốc, tâm tư thần chỉ vừa chuyển, liền bị thánh nhân biết...
Võ Tắc Thiên không kiên nhẫn nói:
- Nói, còn có chuyện gì?
Phù Thanh Thanh ấp a ấp úng nói:
- Chỉ vì... Chỉ vì gần đây Đãi Chế xuất cung tương đối thường xuyên, thường xuyên cùng người thơ rượu phụ xướng, ăn uống tiệc rượu không ngớt, kết giao với người đa số là Huân Thích vương hầu, từ thần danh sĩ, bởi đó trên phố truyền ra rất nhiều lời ong tiếng ve.
]Đồn đại tuy nhiên kinh khủng, trong đó phần lớn đều là tài tử phong lưu phóng khoáng, Đãi Chế thì tướng mạo thanh xuân xinh đẹp, lui tới thường xuyên làm cho người chê trách cũng không ngạc nhiên, kỳ lạ là Đãi Chế chỉ ở Lương Vương phủ dự tiệc vài lần, trên phố cũng truyền ra rất nhiều lời đồn giữa Lương Vương và Thượng Quan Đãi Chế nghe không chịu nổi. Mới vừa rồi thánh nhân hỏi, thần chợt nhớ tới việc này, bởi vậy hơi có vẻ khác thường.
Võ Tắc Thiên nửa người nằm trên giường liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên cười, nói:
- Tam Tư năm trước vừa mừng đại thọ sáu mươi, hiện giờ đã là một ông già sáu mươi, Uyển nhi thanh lịch tuyệt đẹp, thân thể yểu điệu, lại thêm tài trí hơn người, trời sinh tính thanh cao, nếu là có tư niệm, lang quân tuấn tú thích loại nào mà chẳng có được? Nàng ấy cần gì phải thích một ông già đã bắt đầu qua sáu mươi?
Phù Thanh Thanh biến đổi sắc mặt, vội vàng khom người nói:
- Thánh nhân nói rất đúng, dân chúng trên phố ngu muội.
Nụ cười Võ Tắc Thiên lạnh dần, lại nói:
- Tam Tư thân là thân vương chỉ cần hắn muốn, tuyệt sắc thế gian loại nào không thể được, hắn sẽ cam tâm mạo muội nguy hiểm làm cho trẫm tức giận, động đến người bên cạnh trẫm ư? Trên phố dân chúng ngu muội? Ngươi khôn khéo vô cùng..., ngươi lấy lời đồn đại hoang đường vô căn cứ bực này nói trẫm nghe, là bắt nạt trẫm già nua, nghĩ trẫm đã ngu ngốc không chịu nổi sao?
Phù Thanh Thanh kinh hãi, cuống quít quỳ xuống, liên tục khấu đầu rung giọng nói:
- Thanh Thanh không dám! Thanh Thanh chỉ có điều... Chỉ có điều thánh nhân hỏi, không dám giấu diếm, nói lên lời đồn trên phố ••••••
- Câm miệng!
Võ Tắc Thiên chậm rãi ngồi dậy điềm nhiên nói:
- Lúc trước Vi Đoàn Nhi được trẫm sủng ái, đắc ý vênh váo, đến nỗi tự gây họa sát thân! Trước điện Thanh Chuyên Phùng còn dấu vết máu của nàng loang lổ! Thanh Thanh, ngươi ở trong cung, địa vị lúc này có thể so với Đoàn Nhi ngày xưa, cần phải tự xét lại, chớ đi theo bước chân của nàng ấy!
Phù Thanh Thanh cực kỳ hoảng sợ, liên tục dập đầu nói:
- Vi thần không dám! Vi thần không dám! Thánh nhân thứ tội, thánh nhân •••••
- Đi ra ngoài!
- Vâng, vâng....
Phù Thanh Thanh nơm nớp lo sợ quỳ gối lui ra tới cửa điện mới dám đứng dậy.
*******
Ngoại ô thành Lạc Dương, một tòa phủ đệ cực kỳ hoa lệ trong vườn với mái cong, nhưng đứng ở ngoài tường, lại khó nhìn hết toàn cảnh trong vườn, tuy nhiên từ ngoài vườn hai bức tường trắng tuyết, trật tự kìn đáo với mái ngói màu xanh đen, dùng gạch xanh tỉ mỉ tân trang kênh thoát nước, nhẵn bóng đến có thể thấy được người ở cửa chính, thềm đá cẩm thạch không nhiễm một hạt bụi, đủ thể hiển vẻ hoa lệ của trang viên này rồi.
Một góc viện môn, dừng lại xếp hàng một đoạn dài xa giá, có xe ngựa, có xe bò, còn có một con tuấn mã buộc ở đàng kia. Bên cạnh rất nhiều nô bộc tôi tớ hoặc ngồi hoặc đứng, hiển nhiên là tùy tùng và bọn xa phu của quý nhân đến dự tiệc.
Một người mặc áo bào tơ màu vàng, tên xa phu uể oải trong lòng ôm một cây roi dựa ở trên xe, nhìn lên lâm viên cực kỳ hoa lệ trước mắt, thở dài nói với người khoan thai bên cạnh:
- Người ở thế gian này, có phần quá nông cạn, bỗng nhiên giàu có ngang của cải một nước, lập tức liền biến thành nhà giàu người đầy mùi tiền. Còn có vài người bỗng nhiên có được thân phận tôn quý không ai có thể theo kịp, liền đắc ý càn rỡ ngang ngược.
Ta mấy năm nay làm việc ở vương phủ, kinh nghiệm trải qua tất nhiên không tầm thường, hoài bão khí phách cũng tốt, nếu cho ta giàu có của cải ngang một nước hoặc là thân phận tôn quý không ai có thể bì kịp, ta cũng có thể thấy biến không sợ hãi, thản nhiên tới, tuyệt đối sẽ không bị người châm biếm làm nhà giàu thân đầy mùi tiền hoặc là tiểu nhân đắc chí, nhưng •••••• ta đợi lâu như vậy, vẫn là một tên đánh xe đấy...
Mấy người bên cạnh cười khanh khách, người nói chuyện này tên là Mạnh Sóc, là phu xe của Lương Vương Võ Tam Tư , vì như thế, gã mới dám nói lời chế giễu như vậy.
Tọa viên này chính là biệt trang tân viên của Trường Ninh công chúa, vị Công chúa điện hạ này cũng là do Vi hậu sinh ra, là trưởng nữ của hoàng Thái tử, so với bào muội của nàng An Nhạc công chúa, Trường Ninh là một nữ nhân theo khuôn phép cũ, tuy nhiên cũng chỉ là cùng cô em gái kia so sánh thôi.
Từ lúc gả vào Dương gia, đột nhiên từ sơn dã khổ tù khôi phục thân phận kim chi ngọc diệp Trường An công chúa liền bắt đầu tiêu xài hưởng thụ, tọa viên này là nàng vừa đấm vừa xoa, khiến cho cha mẹ chồng đồng ý xây dựng cải tạo, tọa viên này đã tiêu hết sạch toàn bộ tiền nhà chồng tích góp rồi.
Kết quả vườn còn chưa xây xong, triều đình liền truyền ra tin đồn, nói là Hoàng đế muốn dời đô về Trường An, hao tổn của cải rất nhiều mà biệt trang dùng không được vài lần phải bán, mà Hoàng đế một khi dời đô, vương hầu công khanh đều phải đi theo, Lạc Dương còn có mấy ai muốn mua được một trang viên hoa mỹ quý giá như vậy, bồi thường tiền là nhất định được rồi.
Cha mẹ chồng sau khi nghe được thì giận dữ, Trường Ninh công chúa ngược lại không quan trọng, vô cùng đơn giản với một câu
- Đến lúc đó đem lâm viên đó tùy ý xử trí thì được rồi, Bổn cung đường đường là Công chúa, xây một khu lâm viên thì đã sao? Đúnglà keo kiệt!
Thiếu chút nữa nàng đã làm cha mẹ chồng già của mình đang sống tức mà chết.
Trường Ninh công chúa vẫn không sao cả, hiện giờ cha mẹ chồng mang bệnh trong người ở trên giường, nàng thì ở trong lâm viên mới xây sắp đặt rượu tiệc, khoe nhà mới của mình. Hiện giờ mới bắt đầu xuân, thời tiết còn lạnh, tiệc rượu thiết lập ở phòng khách hoa mỹ tinh xảo, trên một chiếc bàn dài, thức ăn đã được thu lại, Thượng Quan Uyển Nhi đang đáp ứng lời mời làm thơ cho nhà mới của Trường Ninh.
Thái Bình công chúa, Trường Ninh công chúa và Phò mã Dương Thận Giao, Lương Vương Võ Tam Tư còn có đường huynh Trương Đồng Hưu của Trương Xương Tông đứng ở một bên xem, sau chiếc bàn đứng không biết bao nhiêu người, những người khác ngồi trên chiếu sau chờ Thượng Quan tài nữ viết xong lại trước mặt mọi người ngâm tụng lên.
Thôi Dịch ngồi cùng bàn với hai huynh đệ Thôi Dịch, Thôi Lỵ, thấp giọng nhắc nhở nói:
- Hai người các ngươi mau mau suy nghĩ một bài thơ tuyệt hay, hôm nay ở đây đều là một phương tài năng, tuấn kiệt, cũng có Thượng Quan tài nữ và Lương Vương điện hạ, nếu tài học của các ngươi có thể lọt vào mắt xanh của bọn họ, tiền đồ không thể đo lường được.
/1071
|