Rặng liễu uốn quanh, hoa sen lau sậy um tùm, cầu nhỏ đình nghỉ bên cây, dáng núi bóng nước, tất cả tựa chốn tiên cảnh. Trong nơi chốn nho nhã thanh tào này, âm thầm lẩn khuất một vài nhà tranh.
Vượt qua một đường nước suối, phía trước có một cây cầu nhỏ, bên cạnh cây cầu là một thảo đình, thật vô cùng cổ phác. Đi qua cầu không xa có một ngôi nhà gỗ, bên trên có khắc bốn chữ lớn “Chỉ Xích Bồng Lai”.
Đi tiếp lên phía trước, tầm mười bước chân thì lại thấy một căn nhà gỗ nữa, bên trên khắc lớn bốn chữ cổ: “Cố Chiêm Quân Tử”.
Cỏ xanh chen lối nhỏ, lẻ loi một con đường mòn xuyên qua rừng trúc, phía trước mặc nhiên lại trở nên rộng rãi khai thông, có một vài gian nhà cỏ, nơi đó chính là Lam Điền Đệ nhất Học viên: Doanh Châu Học viên.
Vị Sơn trưởng đứng đầu Học viên này tên gọi là Lâm Vũ Hàm, tự Bá Cử, hiệu Nhược Thủy, vốn là người Địch Đạo, Lũng Tây. Tuổi nhỏ trúng cử, làm đến chức quan Lam Điền Ngự Sử, chức Khởi Cư Xá Nhân. Tuổi trung niên lui về nghỉ hưu, để tóc nhập đạo, tại triều vi nho, tại dã vi đạo, dù gì cũng quả là phóng khoáng vô cùng.
Lâm sơn trưởng nhập đạo mười năm, lại muốn hoàn tục nên mới mở ra Doanh Châu Học viên này, chuyên tâm dạy học. Có rất nhiều nhân tài học sĩ đều đến đây thụ nhiệp. Lâm Vũ Hàm trở thành một đại nho nổi tiếng ở Quan Trung, có danh tiếng lớn lao trong sĩ tộc vùng Quan Trung. Mỗi lần thi hương, thi hội, những cử tử đến “Hành quyển” đều lũ lượt kéo đến chỉ mong được một lời khen của Lâm sơn trưởng.
Nhưng có rất ít người biết rằng, vị Lâm sơn trưởng này thiếu thời được lọt vào pháp nhãn của Lý lão Thái công vùng Tây Lũng, nhận được sự chỉ bảo dạy dỗ của Lý thị vùng Tây Lũng nên mới có được vị trí đức cao vọng trọng trong giới nhân sĩ như ngày hôm nay. Lâm Vũ Hàm hiện đang nắm giữ trong tay Kế Tự Đường của Quan Thiên Bộ.
Từ sáng sớm, Trương Tử Duệ đã mang theo văn phòng tứ bảo và sách giấy đến Học viên. Trương Tử Duệ là người bản địa Lam Điền, trong nhà có trăm mẫu ruộng, lại có hai xưởng làm công, phía Nam thành Trường An còn có ba cửa hàng. Gia thế của y được coi là một trong những gia đình giàu có bậc nhất trong huyện Lam Điền này.
Đứa trẻ này thiếu thời thông minh, hiếu học vô cùng, rất được lòng Lâm sơn trưởng. Trương Tử Duệ chính là đệ tử chân truyền của Lâm Vũ Hàm. Bất kể trời nóng hay lạnh, mưa to gió lớn không ngừng như thế nào, hàng ngày gã đều bắt buộc phải đến Học viện, hơn nữa còn là đến sớm nhất.
Trương Tử Duệ đến Học viện, biết là mình đến sớm nên đi vòng ra phía nhà tranh đằng sau. Nơi đó có một hàng rào tường thấp, góc tường có một lò đất, một tên thư đồng đang đốt lửa ở đó. Trương Tử Duệ biết được thói quen uống trà sáng của ân sư, vội vàng bước nhanh tới.
Vòng qua đám liễu thấp mọc bụi quanh đường, Trương Tử Duệ đột nhiên cảm giác thấy như có bóng của một người mặc y phục màu xanh, tựa như một con hồ ly chui nhanh vào đám cỏ mọc um tùm bên hàng tường rào ngoài kia, khuất nhanh đến nỗi không còn nhìn thấy đâu nữa. Trương Tử Duệ đứng ngây người, lại nhìn thấy trong vườn mọi thứ vẫn tĩnh lặng như vậy, tiểu đồng vẫn đang đun trà bên cạnh tường. Tiên sinh vẫn mặc chiếc áo khoắc trắng như tuyết, áo rộng mũ cao, đang ngồi ngay ngắn bên cạnh chiếc bàn đá dưới gốc cây hòe già.
Trương Tử Duệ nhẹ nhàng thở hắt ra, tự mình lắc đầu cho hết hoang mang rồi tự nhủ:
- Khổng Tử không nói quái lực loạn thần…
Trương Tử Duệ vội vã bước tới, cung kính chắp tay hành lễ chào hỏi Lâm Vũ Hàm:
- Học sinh Trương Tử Duệ xin chào Tiên sinh.
Lâm sơn trưởng ngồi quay lưng lại, bất động. Tiểu đồng đứng bên cạnh tường pha trà bưng tới, vui vẻ nói:
- Lại là Lang quân của Trương gia đến…
Thư đồng nói không dứt câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, âm thanh từ trong họng không thể phát được ra ngoài. Nó giơ ngón tay run lẩy bẩy chỉ hướng về phía Lâm Vũ Hàm, run bần bật, đột nhiên kêu lên một tiếng chói tai rồi ngửa mặt lên trời mà ngất đi.
Thư đồng té xỉu ngay bên cạnh lò đốt, lửa từ thanh củi chuẩn bị bén cháy y phục của nó. Trương Tử Duệ thấy vậy bèn ngạc nhiên vô cùng, nhanh chóng đặt văn phòng tứ bảo trong tay xuống, chạy đến kéo tên thư đồng qua một bên rồi đập lửa. Trương Tử Duệ sợ hãi tột độ, quay đầu lại nhìn, gã cũng kêu lên một tiếng chói tai. Tuy không đến nỗi ngất xỉu ngay tại trận như tên thư đồng, nhưng gã cũng sợ hãi đến nỗi tay chân lạnh toát, sắc mặt trắng bệch.
Lâm sơn trưởng vẫn ngồi nghiêm trang trên ghế đá, áo rộng mũ cao, áo trắng như tuyết. Nhưng màu máu đỏ thẫm đang tuôn trào từ trên mặt xuống, bắn tung tóe lên ngũ quan của ông ta, trước ngực be bét một vũng máu.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Trường An không có Lục Lâm Đạo, nhưng lại có Hắc Đạo.
Một đám vô lại lưu manh, chuyên lang thang trên phố lừa đảo cướp giật, bắt cóc tống tiền là Hắc đạo. Khống chế toàn bộ những sòng bạc trong thành cũng là Hắc Đạo. Thế nhưng địa vị của chúng lại có sự khác biệt rất lớn.
Trong thành Trường An này chỉ có ba người được coi là Hắc đạo đại gia, Ngô Nhiên là một trong số ba người đó.
Ngô Nhiên sống trong thành Trường An, nhưng y lại buôn bán ở con đường cổ của thành Trường An, hướng đi về phía Tây đi Quan Lũng. Y khống chế tất cả những hoạt động mua bán không hợp pháp trên đoạn đường từ Quan Lũng đến Trường An, thuộc hạ dưới trướng của y có tầm sáu bảy trăm người.
Tất cả những nhân vật có máu mặt trong giới Hắc đạo của Trường An đều biết đến sự lợi hại của Ngô Nhị gia. Nhưng bọn chúng đều không biết Ngô Nhị gia tại sao lại được gọi là Nhị gia, không đơn thuần chỉ bởi vì y đứng thứ hai, mà còn bởi vì có một người đứng đằng sau y, đó chính là Thẩm Mộc.
Việc làm ăn mà Ngô Nhiên công khai trong thành Trường An là bán rượu, bản thân y cũng nghiện rượu. Y thường ngồi bên trong quầy bán hàng, đồ nhắm là một đĩa tai lợn hun khói, chỉ cần nửa ngày y có thể uống hết một vò rượu. Nếu như có hôm nào mà người đứng trên quầy bán hàng được thay bằng Nhị chưởng quỹ, thì ắt hẳn Ngô đại chưởng quỹ đã đích thân đi “Tiến tửu” rồi.
Đến trưa, Ngô Nhiên ngồi trong quầy bán hàng, một đĩa tai lợn, một vò rượu ngon, tự rót tự uống, tự cảm nhận thú vui. Đột nhiên trước cửa có một chiếc xe lừa đỗ lại, trên xe có đặt một bình rượu lớn. Ngô Nhiên liếc nhìn một cái, không bận tâm gì nhiều, chỉ cho rằng là những người đến mua rượu của cửa hàng.
Trong thành Trường An, những thương lái mua rượu lẻ đều dùng đòn gánh đến mua rượu gánh đi bán, hoặc dùng xe để đi bán. Những người gánh rượu đi bán đều đặt hai hũ rượu ở hai bên quang gánh, len lỏi vào từng ngóc ngách ngõ nhỏ mà bán lẻ cho mọi người. Những người dùng xe để bán rượu thì trên xe đặt một chiếc bình thật lớn.
- Chưởng phỉ đâu rồi, mau gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây! Cửa hàng nhà các ngươi bán rượu giả, lại còn pha thêm nước trong thứ rượu giả đó nữa chứ. Quả là vô lương tâm mà! Nhanh mau ra đây, gọi chưởng quỹ nhà các ngươi ra đây!
Có bốn người vây quanh lấy chiếc xe lừa đó, vừa đến trước cửa là bắt đầu hò hét um xùm. Những tên bán hàng ân cần đi ra cửa nghênh đón đều bị bọn họ xô ngã lảo đảo. Ngô Nhiên cau mày một cái, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Cửa hàng của y có từng bán rượu giả hay không, bản thân hắn hiểu rõ mồn một, lại nhìn những tên đến ăn vạ kia thì biết. Tuy bọn chúng cố tình đóng giả thành những người buôn rượu, nhưng lại nhún vai đi khệnh khạng, thân hình ngả ngốn, thoạt nhìn là biết đó chính là những tên lưu manh vô lại trên phố cải trang. Hơn nữa cái tên đánh xe lừa, mặt mũi ngờ nghệch kia, trông khác biệt hẳn với cái lũ vô lại đó, hiển nhiên là không cùng một đồng bọn.
Theo như con mắt nhìn của Ngô Nhiên thì mới nhìn đã đoán được ra ngay đó chính là một tên đánh xe được bọn vô lại này thuê đến đây, kiếm chút rượu giả để tới cửa hàng ăn vạ. Ngô Nhiên có chút buồn cười, bọn chúng nó lại còn định lừa đảo ăn vạ của cụ tổ trộm cắp là y đây sao. Cái đám tiểu tặc này xem chừng cũng khá thú vị đây.
Cửa hàng này chính là hang ổ của Ngô Nhiên, mỗi một người trong tiệm đều là tâm phúc của y; mỗi người đều tinh thông võ công, muốn đối phó cới những tên vô lại này đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Nhưng rút cuộc bọn Ngô Nhiên cũng là mượn danh mở cửa hàng, không thể chỉ vì có người đến gây chuyện mà ngay lập tức giở đòn đánh nhau được.
Lại nói, những người đứng trước cửa la lối um xùm như vậy, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường và bà con xung quanh. Nếu như đuổi bọn chúng đi thì tiếng xấu bán rượu giả nhất định sẽ bị truyền ra ngoài. Nghĩ đoạn, Ngô Nhiên vẫn cố tỏ ra vui vẻ niềm nở, nhưng ánh mắt y thì có chút lạnh lùng.
- Đồ ăn có thể ăn lung tung, nhưng lời nói thì không được nói nhố nhăng. Cửa hàng của Ngô gia nhà ta bán rượu đã được nhiều năm, trước giờ chưa từng có người nói nhà chúng ta bán rượu giả, càng không nói là pha nước trong rượu giả. Những vị khách quan này nhìn mặt trông lạ quá, tiểu nhân không nhớ rằng các vị từng mua rượu của chúng tôi. Nếu như không phải là các vị đã nhận nhầm người thì xin hãy cứ giao nộp bằng chứng cho chúng tôi, bằng không…
Người làm trong cửa hàng đều đã bước ra ngoài, vây quanh những tên mang rượu tới. Nhị quản gia của cửa hàng cũng lạnh lùng, từ từ bước ra.
- Ái chà! Các ngươi bán rượu giả không nói làm gì, lại còn định vịn thế ức hiếp người khác sao! Các vị phụ lão hương thân, mọi người hãy lên một tiếng công bằng, nhìn chúng tôi giống như đang cố ý lừa đảo tống tiền hay sao? Cửa hàng của Ngô gia bán rượu giả đã hại chúng tôi thê thảm, chúng tôi làm ăn nhỏ đâu có chịu nổi những tổn thất này!
- Bà con ơi, cửa hàng của Ngô gia là hắc điếm mà!
Ngô Nhiên tức giận quá, đặt mạnh chén rượu xuống, “Xoạt” một tiếng đẩy mạnh cánh cửa bên cạnh quầy bán hàng, sải bước tới.
Nhị quản gia vội vàng chặn đường nói:
- Đại chưởng quỹ!
Ngô Nhiên đẩy gã qua một bên, lớn tiếng nói:
- Mỗi loại rượu trong cửa tiệm của lão phu đều mang ra đây một vò, mời các vị hương thân phụ lão thưởng thức. Nếu như có bất cứ một vò nào có rượu giống như loại rượu giả trong bình của các ngươi thì đích thị lão phu ta bán rượu giả, lão phu ta sẽ hạ biển, từ nay trở đi không buôn bán gì nữa, lại còn bồi thường cho các người mười lần tiền rượu! Nếu như cửa hàng của ta không có rượu giả, hứ…
Ngô Nhiên vừa nói, vừa sải bước tiến lên phía trước, thân hình tráng kiện oai hùng, dáng vẻ phẫn nộ đáng sợ khiến cho tên vô lại đang la hét hung hăng nhất cũng phải có chút sợ hãi e dè.
Ngô Nhiên đi tới bên cạnh xe, giơ tay gõ lên bình rượu lớn, “Hum” cười lạnh lùng một tiếng, điệu bộ như chừng còn muốn nói thêm điều gì, không ngờ sự tình đột nhiên lại thay đổi. Cái tên vô lại đang có chút e dè sợ hãi kia, thần sắc của gã bỗng chốc trở nên đáng sợ. Tên đó nhanh chân bước lên phía trước một bước, nhanh thoăn thoắt đã đứng ngay trước mặt Ngô Nhiên, hai tay giơ ra trước, hung hãn đâm mạnh về phía ngực của y.
Chỉ nhìn thấy trong hai tay của gã có những đốm đốm gì đó đầy sát khí, hiển nhiên là gã có mang ám khí. Ngô Nhiên kinh ngạc tột độ. Người trong giới giang hồ lâu như y, kinh nghiệm đầy mình, vừa hay trúng mai phục bèn ngay lập tức rút lui người về phía sau, cơ bản là không muốn giao đấu cùng đối phương. Hành động lùi mình rút lui đó quả đúng là sự lựa chọn tốt nhất. Y không những có thể tránh được đòn tấn công từ ám khí sắc lạnh của người đó, mà còn khiến cho hai tên vô lại ở hai bên trái phải kia, đang định giấu tay ra đòn tấn công y cũng thất bại không làm gì được.
Ngô Nhiên chỉ cần lùi thêm hai bước nữa, lùi về phía sau thuộc hạ của y thì sẽ chẳng còn có ai có thể làm hại được đến y nữa. Nhưng chính vào lúc đó, cái tên đánh xe lừa trông có vẻ ngu ngơ đó lại đột nhiên có những hành động lạ. Nơi khóe miệng của gã ta đột nhiên nở một nụ cười thâm hiểm lạnh lùng, một gương mặt trông có vẻ thật thà, ngu ngơ cộng thêm với nụ cười thâm hiểm trở nên vô cùng đáng sợ.
Gã giang tay một cái, chiếc roi đáng ngựa trong tay gã như hướng thẳng về phía Ngô Nhiên mà lao đến. Vốn dĩ gã vẫn còn cách Ngô Nhiên một khoảng, không có khả năng làm hại đến đối phương. Nếu như gã ra quyền tấn công thì với võ công của Ngô Nhiên hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng cộng thêm với độ dài của chiếc roi ngựa thì chỉ trong khoảnh khắc đó thôi cũng đủ tiếp xúc được với người Ngô Nhiên rồi.
Ngô Nhiên ra tay nhanh như chớp, nắm chặt lấy chiếc roi ngựa, cười dữ tợn một tiếng, năm đầu ngón tay nắm chặt một cái, chỉ nghe thấy tiếng “rắc, rắc”. Chiếc roi ngựa đã bị y bẻ gãy, nhưng chiếc roi ngựa không hoàn toàn bị gãy nát, thanh trúc vừa mới bị tách rời thì bỗng nhiên có một vật gì đó sắc nhọn từ bên trong đó đột nhiên lao tới, từ trong lòng bàn tay gã chui ra, tựa như lưỡi rắn phun ra.
Đại động mạch bên phía cổ của Ngô Nhiên bị “con rắn độc” đó hung tợn cắn một cái, tức thì máu phun ra tứ tung. Tất cả những điều đó đều diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Đợi cho đến khi những người làm trong cửa hàng đều hoảng sợ mà chạy đến bên cạnh thì Ngô Nhiên đã một tay ôm vào chỗ bị thương, máu đang phun ra dữ dội mà ngửa mặt lên trời, ngất lịm ngã xuống.
Chén rượu đặt trên quầy hàng của Ngô Nhiên bị y đặt mạnh một cái, vẫn đang tiếp tục sóng sánh. Ẩn chứa trong chén rượu sóng sánh đó là biết bao những câu chuyện…
Vượt qua một đường nước suối, phía trước có một cây cầu nhỏ, bên cạnh cây cầu là một thảo đình, thật vô cùng cổ phác. Đi qua cầu không xa có một ngôi nhà gỗ, bên trên có khắc bốn chữ lớn “Chỉ Xích Bồng Lai”.
Đi tiếp lên phía trước, tầm mười bước chân thì lại thấy một căn nhà gỗ nữa, bên trên khắc lớn bốn chữ cổ: “Cố Chiêm Quân Tử”.
Cỏ xanh chen lối nhỏ, lẻ loi một con đường mòn xuyên qua rừng trúc, phía trước mặc nhiên lại trở nên rộng rãi khai thông, có một vài gian nhà cỏ, nơi đó chính là Lam Điền Đệ nhất Học viên: Doanh Châu Học viên.
Vị Sơn trưởng đứng đầu Học viên này tên gọi là Lâm Vũ Hàm, tự Bá Cử, hiệu Nhược Thủy, vốn là người Địch Đạo, Lũng Tây. Tuổi nhỏ trúng cử, làm đến chức quan Lam Điền Ngự Sử, chức Khởi Cư Xá Nhân. Tuổi trung niên lui về nghỉ hưu, để tóc nhập đạo, tại triều vi nho, tại dã vi đạo, dù gì cũng quả là phóng khoáng vô cùng.
Lâm sơn trưởng nhập đạo mười năm, lại muốn hoàn tục nên mới mở ra Doanh Châu Học viên này, chuyên tâm dạy học. Có rất nhiều nhân tài học sĩ đều đến đây thụ nhiệp. Lâm Vũ Hàm trở thành một đại nho nổi tiếng ở Quan Trung, có danh tiếng lớn lao trong sĩ tộc vùng Quan Trung. Mỗi lần thi hương, thi hội, những cử tử đến “Hành quyển” đều lũ lượt kéo đến chỉ mong được một lời khen của Lâm sơn trưởng.
Nhưng có rất ít người biết rằng, vị Lâm sơn trưởng này thiếu thời được lọt vào pháp nhãn của Lý lão Thái công vùng Tây Lũng, nhận được sự chỉ bảo dạy dỗ của Lý thị vùng Tây Lũng nên mới có được vị trí đức cao vọng trọng trong giới nhân sĩ như ngày hôm nay. Lâm Vũ Hàm hiện đang nắm giữ trong tay Kế Tự Đường của Quan Thiên Bộ.
Từ sáng sớm, Trương Tử Duệ đã mang theo văn phòng tứ bảo và sách giấy đến Học viên. Trương Tử Duệ là người bản địa Lam Điền, trong nhà có trăm mẫu ruộng, lại có hai xưởng làm công, phía Nam thành Trường An còn có ba cửa hàng. Gia thế của y được coi là một trong những gia đình giàu có bậc nhất trong huyện Lam Điền này.
Đứa trẻ này thiếu thời thông minh, hiếu học vô cùng, rất được lòng Lâm sơn trưởng. Trương Tử Duệ chính là đệ tử chân truyền của Lâm Vũ Hàm. Bất kể trời nóng hay lạnh, mưa to gió lớn không ngừng như thế nào, hàng ngày gã đều bắt buộc phải đến Học viện, hơn nữa còn là đến sớm nhất.
Trương Tử Duệ đến Học viện, biết là mình đến sớm nên đi vòng ra phía nhà tranh đằng sau. Nơi đó có một hàng rào tường thấp, góc tường có một lò đất, một tên thư đồng đang đốt lửa ở đó. Trương Tử Duệ biết được thói quen uống trà sáng của ân sư, vội vàng bước nhanh tới.
Vòng qua đám liễu thấp mọc bụi quanh đường, Trương Tử Duệ đột nhiên cảm giác thấy như có bóng của một người mặc y phục màu xanh, tựa như một con hồ ly chui nhanh vào đám cỏ mọc um tùm bên hàng tường rào ngoài kia, khuất nhanh đến nỗi không còn nhìn thấy đâu nữa. Trương Tử Duệ đứng ngây người, lại nhìn thấy trong vườn mọi thứ vẫn tĩnh lặng như vậy, tiểu đồng vẫn đang đun trà bên cạnh tường. Tiên sinh vẫn mặc chiếc áo khoắc trắng như tuyết, áo rộng mũ cao, đang ngồi ngay ngắn bên cạnh chiếc bàn đá dưới gốc cây hòe già.
Trương Tử Duệ nhẹ nhàng thở hắt ra, tự mình lắc đầu cho hết hoang mang rồi tự nhủ:
- Khổng Tử không nói quái lực loạn thần…
Trương Tử Duệ vội vã bước tới, cung kính chắp tay hành lễ chào hỏi Lâm Vũ Hàm:
- Học sinh Trương Tử Duệ xin chào Tiên sinh.
Lâm sơn trưởng ngồi quay lưng lại, bất động. Tiểu đồng đứng bên cạnh tường pha trà bưng tới, vui vẻ nói:
- Lại là Lang quân của Trương gia đến…
Thư đồng nói không dứt câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, âm thanh từ trong họng không thể phát được ra ngoài. Nó giơ ngón tay run lẩy bẩy chỉ hướng về phía Lâm Vũ Hàm, run bần bật, đột nhiên kêu lên một tiếng chói tai rồi ngửa mặt lên trời mà ngất đi.
Thư đồng té xỉu ngay bên cạnh lò đốt, lửa từ thanh củi chuẩn bị bén cháy y phục của nó. Trương Tử Duệ thấy vậy bèn ngạc nhiên vô cùng, nhanh chóng đặt văn phòng tứ bảo trong tay xuống, chạy đến kéo tên thư đồng qua một bên rồi đập lửa. Trương Tử Duệ sợ hãi tột độ, quay đầu lại nhìn, gã cũng kêu lên một tiếng chói tai. Tuy không đến nỗi ngất xỉu ngay tại trận như tên thư đồng, nhưng gã cũng sợ hãi đến nỗi tay chân lạnh toát, sắc mặt trắng bệch.
Lâm sơn trưởng vẫn ngồi nghiêm trang trên ghế đá, áo rộng mũ cao, áo trắng như tuyết. Nhưng màu máu đỏ thẫm đang tuôn trào từ trên mặt xuống, bắn tung tóe lên ngũ quan của ông ta, trước ngực be bét một vũng máu.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Trường An không có Lục Lâm Đạo, nhưng lại có Hắc Đạo.
Một đám vô lại lưu manh, chuyên lang thang trên phố lừa đảo cướp giật, bắt cóc tống tiền là Hắc đạo. Khống chế toàn bộ những sòng bạc trong thành cũng là Hắc Đạo. Thế nhưng địa vị của chúng lại có sự khác biệt rất lớn.
Trong thành Trường An này chỉ có ba người được coi là Hắc đạo đại gia, Ngô Nhiên là một trong số ba người đó.
Ngô Nhiên sống trong thành Trường An, nhưng y lại buôn bán ở con đường cổ của thành Trường An, hướng đi về phía Tây đi Quan Lũng. Y khống chế tất cả những hoạt động mua bán không hợp pháp trên đoạn đường từ Quan Lũng đến Trường An, thuộc hạ dưới trướng của y có tầm sáu bảy trăm người.
Tất cả những nhân vật có máu mặt trong giới Hắc đạo của Trường An đều biết đến sự lợi hại của Ngô Nhị gia. Nhưng bọn chúng đều không biết Ngô Nhị gia tại sao lại được gọi là Nhị gia, không đơn thuần chỉ bởi vì y đứng thứ hai, mà còn bởi vì có một người đứng đằng sau y, đó chính là Thẩm Mộc.
Việc làm ăn mà Ngô Nhiên công khai trong thành Trường An là bán rượu, bản thân y cũng nghiện rượu. Y thường ngồi bên trong quầy bán hàng, đồ nhắm là một đĩa tai lợn hun khói, chỉ cần nửa ngày y có thể uống hết một vò rượu. Nếu như có hôm nào mà người đứng trên quầy bán hàng được thay bằng Nhị chưởng quỹ, thì ắt hẳn Ngô đại chưởng quỹ đã đích thân đi “Tiến tửu” rồi.
Đến trưa, Ngô Nhiên ngồi trong quầy bán hàng, một đĩa tai lợn, một vò rượu ngon, tự rót tự uống, tự cảm nhận thú vui. Đột nhiên trước cửa có một chiếc xe lừa đỗ lại, trên xe có đặt một bình rượu lớn. Ngô Nhiên liếc nhìn một cái, không bận tâm gì nhiều, chỉ cho rằng là những người đến mua rượu của cửa hàng.
Trong thành Trường An, những thương lái mua rượu lẻ đều dùng đòn gánh đến mua rượu gánh đi bán, hoặc dùng xe để đi bán. Những người gánh rượu đi bán đều đặt hai hũ rượu ở hai bên quang gánh, len lỏi vào từng ngóc ngách ngõ nhỏ mà bán lẻ cho mọi người. Những người dùng xe để bán rượu thì trên xe đặt một chiếc bình thật lớn.
- Chưởng phỉ đâu rồi, mau gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây! Cửa hàng nhà các ngươi bán rượu giả, lại còn pha thêm nước trong thứ rượu giả đó nữa chứ. Quả là vô lương tâm mà! Nhanh mau ra đây, gọi chưởng quỹ nhà các ngươi ra đây!
Có bốn người vây quanh lấy chiếc xe lừa đó, vừa đến trước cửa là bắt đầu hò hét um xùm. Những tên bán hàng ân cần đi ra cửa nghênh đón đều bị bọn họ xô ngã lảo đảo. Ngô Nhiên cau mày một cái, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Cửa hàng của y có từng bán rượu giả hay không, bản thân hắn hiểu rõ mồn một, lại nhìn những tên đến ăn vạ kia thì biết. Tuy bọn chúng cố tình đóng giả thành những người buôn rượu, nhưng lại nhún vai đi khệnh khạng, thân hình ngả ngốn, thoạt nhìn là biết đó chính là những tên lưu manh vô lại trên phố cải trang. Hơn nữa cái tên đánh xe lừa, mặt mũi ngờ nghệch kia, trông khác biệt hẳn với cái lũ vô lại đó, hiển nhiên là không cùng một đồng bọn.
Theo như con mắt nhìn của Ngô Nhiên thì mới nhìn đã đoán được ra ngay đó chính là một tên đánh xe được bọn vô lại này thuê đến đây, kiếm chút rượu giả để tới cửa hàng ăn vạ. Ngô Nhiên có chút buồn cười, bọn chúng nó lại còn định lừa đảo ăn vạ của cụ tổ trộm cắp là y đây sao. Cái đám tiểu tặc này xem chừng cũng khá thú vị đây.
Cửa hàng này chính là hang ổ của Ngô Nhiên, mỗi một người trong tiệm đều là tâm phúc của y; mỗi người đều tinh thông võ công, muốn đối phó cới những tên vô lại này đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Nhưng rút cuộc bọn Ngô Nhiên cũng là mượn danh mở cửa hàng, không thể chỉ vì có người đến gây chuyện mà ngay lập tức giở đòn đánh nhau được.
Lại nói, những người đứng trước cửa la lối um xùm như vậy, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường và bà con xung quanh. Nếu như đuổi bọn chúng đi thì tiếng xấu bán rượu giả nhất định sẽ bị truyền ra ngoài. Nghĩ đoạn, Ngô Nhiên vẫn cố tỏ ra vui vẻ niềm nở, nhưng ánh mắt y thì có chút lạnh lùng.
- Đồ ăn có thể ăn lung tung, nhưng lời nói thì không được nói nhố nhăng. Cửa hàng của Ngô gia nhà ta bán rượu đã được nhiều năm, trước giờ chưa từng có người nói nhà chúng ta bán rượu giả, càng không nói là pha nước trong rượu giả. Những vị khách quan này nhìn mặt trông lạ quá, tiểu nhân không nhớ rằng các vị từng mua rượu của chúng tôi. Nếu như không phải là các vị đã nhận nhầm người thì xin hãy cứ giao nộp bằng chứng cho chúng tôi, bằng không…
Người làm trong cửa hàng đều đã bước ra ngoài, vây quanh những tên mang rượu tới. Nhị quản gia của cửa hàng cũng lạnh lùng, từ từ bước ra.
- Ái chà! Các ngươi bán rượu giả không nói làm gì, lại còn định vịn thế ức hiếp người khác sao! Các vị phụ lão hương thân, mọi người hãy lên một tiếng công bằng, nhìn chúng tôi giống như đang cố ý lừa đảo tống tiền hay sao? Cửa hàng của Ngô gia bán rượu giả đã hại chúng tôi thê thảm, chúng tôi làm ăn nhỏ đâu có chịu nổi những tổn thất này!
- Bà con ơi, cửa hàng của Ngô gia là hắc điếm mà!
Ngô Nhiên tức giận quá, đặt mạnh chén rượu xuống, “Xoạt” một tiếng đẩy mạnh cánh cửa bên cạnh quầy bán hàng, sải bước tới.
Nhị quản gia vội vàng chặn đường nói:
- Đại chưởng quỹ!
Ngô Nhiên đẩy gã qua một bên, lớn tiếng nói:
- Mỗi loại rượu trong cửa tiệm của lão phu đều mang ra đây một vò, mời các vị hương thân phụ lão thưởng thức. Nếu như có bất cứ một vò nào có rượu giống như loại rượu giả trong bình của các ngươi thì đích thị lão phu ta bán rượu giả, lão phu ta sẽ hạ biển, từ nay trở đi không buôn bán gì nữa, lại còn bồi thường cho các người mười lần tiền rượu! Nếu như cửa hàng của ta không có rượu giả, hứ…
Ngô Nhiên vừa nói, vừa sải bước tiến lên phía trước, thân hình tráng kiện oai hùng, dáng vẻ phẫn nộ đáng sợ khiến cho tên vô lại đang la hét hung hăng nhất cũng phải có chút sợ hãi e dè.
Ngô Nhiên đi tới bên cạnh xe, giơ tay gõ lên bình rượu lớn, “Hum” cười lạnh lùng một tiếng, điệu bộ như chừng còn muốn nói thêm điều gì, không ngờ sự tình đột nhiên lại thay đổi. Cái tên vô lại đang có chút e dè sợ hãi kia, thần sắc của gã bỗng chốc trở nên đáng sợ. Tên đó nhanh chân bước lên phía trước một bước, nhanh thoăn thoắt đã đứng ngay trước mặt Ngô Nhiên, hai tay giơ ra trước, hung hãn đâm mạnh về phía ngực của y.
Chỉ nhìn thấy trong hai tay của gã có những đốm đốm gì đó đầy sát khí, hiển nhiên là gã có mang ám khí. Ngô Nhiên kinh ngạc tột độ. Người trong giới giang hồ lâu như y, kinh nghiệm đầy mình, vừa hay trúng mai phục bèn ngay lập tức rút lui người về phía sau, cơ bản là không muốn giao đấu cùng đối phương. Hành động lùi mình rút lui đó quả đúng là sự lựa chọn tốt nhất. Y không những có thể tránh được đòn tấn công từ ám khí sắc lạnh của người đó, mà còn khiến cho hai tên vô lại ở hai bên trái phải kia, đang định giấu tay ra đòn tấn công y cũng thất bại không làm gì được.
Ngô Nhiên chỉ cần lùi thêm hai bước nữa, lùi về phía sau thuộc hạ của y thì sẽ chẳng còn có ai có thể làm hại được đến y nữa. Nhưng chính vào lúc đó, cái tên đánh xe lừa trông có vẻ ngu ngơ đó lại đột nhiên có những hành động lạ. Nơi khóe miệng của gã ta đột nhiên nở một nụ cười thâm hiểm lạnh lùng, một gương mặt trông có vẻ thật thà, ngu ngơ cộng thêm với nụ cười thâm hiểm trở nên vô cùng đáng sợ.
Gã giang tay một cái, chiếc roi đáng ngựa trong tay gã như hướng thẳng về phía Ngô Nhiên mà lao đến. Vốn dĩ gã vẫn còn cách Ngô Nhiên một khoảng, không có khả năng làm hại đến đối phương. Nếu như gã ra quyền tấn công thì với võ công của Ngô Nhiên hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng cộng thêm với độ dài của chiếc roi ngựa thì chỉ trong khoảnh khắc đó thôi cũng đủ tiếp xúc được với người Ngô Nhiên rồi.
Ngô Nhiên ra tay nhanh như chớp, nắm chặt lấy chiếc roi ngựa, cười dữ tợn một tiếng, năm đầu ngón tay nắm chặt một cái, chỉ nghe thấy tiếng “rắc, rắc”. Chiếc roi ngựa đã bị y bẻ gãy, nhưng chiếc roi ngựa không hoàn toàn bị gãy nát, thanh trúc vừa mới bị tách rời thì bỗng nhiên có một vật gì đó sắc nhọn từ bên trong đó đột nhiên lao tới, từ trong lòng bàn tay gã chui ra, tựa như lưỡi rắn phun ra.
Đại động mạch bên phía cổ của Ngô Nhiên bị “con rắn độc” đó hung tợn cắn một cái, tức thì máu phun ra tứ tung. Tất cả những điều đó đều diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Đợi cho đến khi những người làm trong cửa hàng đều hoảng sợ mà chạy đến bên cạnh thì Ngô Nhiên đã một tay ôm vào chỗ bị thương, máu đang phun ra dữ dội mà ngửa mặt lên trời, ngất lịm ngã xuống.
Chén rượu đặt trên quầy hàng của Ngô Nhiên bị y đặt mạnh một cái, vẫn đang tiếp tục sóng sánh. Ẩn chứa trong chén rượu sóng sánh đó là biết bao những câu chuyện…
/1071
|