Sóng biếc lăn tăn, cành liễu phất phơ, gò đất hoang mấp mô bên cạnh Hồ Long Khánh bỗng nhiên hôm nay xuất hiện rất nhiều người, cũng có những người mặc đồ thợ mộc, cũng có những người mặc binh phục, Cổ Trúc Đình giục Dương Phàm, cùng tới, trông ngang ngó dọc, vô cùng thích thú.
Theo dấu tích trên nền đất, nơi đây trước kia có một căn nhà, đúng hơn là có mấy căn nhà, hơn nữa gần đó lại là một sân vườn bao quanh, khoảng sân rất lớn, thông thường những khoảng sân như vậy thường được chủ nhân dùng làm đất để trồng hoa màu, thế nhưng trong phường Long Khánh có người sửng sốt vì đào được một cái giếng có mạch nước ngầm, sau đó lại biến thành một cái hồ rộng ngàn mẫu vuông như thế này, địa thế nơi này đều vì thế mà biến đổi, nơi cao chỗ thấp.
Mảnh đất mà Dương Phàm mua chí ít cũng bao gồm diện tích của khoảng hơn mười hộ gia đình đã từng sống ở nơi này, còn có thể nhìn thấy nhìn thấy mấy bức tường ngăn cách giữa những ngôi nhà.
Sống gần nửa đời người, tinh thần linh lợi, ông lão với thân thể cường tráng dưới sự dẫn dắt của thị vệ nghênh đón Dương Phàm, thị vệ giới thiệu với Dương Phàm, - A lang, vị này chính là Hoàng sư phụ nhận nhiệm vụ xây dựng gia trang của chúng ta.
Ông lão cười khiêm tốn với Dương Phàm, đáp: - Lão già tên Hoàng Viên Bảo, Đông gia kêu lão là lão Hoàng là được rồi!
Nhâm Uy cười đáp: - Vị Hoàng sư phụ này rất khó kiếm, năm đó cùng với sư phụ của ông ấy tham gia xây dựng Đại minh cung, bây giờ ông lại kế nghiệp toàn bộ tài năng của vi sư mình!
Ông lão khẽ cười, khoe khoang nhưng không thiếu phần thận trọng bổ sung một câu: - Lão cùng với gia sư chỉ là phụ trách thiết kế hồ Bồng Lai trong Đại minh cung, không dám nói là xây cả Đại minh cung.
Lúc Dương Phàm mới tới Trường An, đã từng đi dạo mấy vòng để quan sát tỉ mỉ Đại Minh cung, đối với mọi việc ở nơi này đều hiểu rất rõ, nghe ông ta nói câu này, liền hồi tưởng lại, tự dưng nhớ đến tình hình về hồ Bồng Lai.
Những công trình của Đại minh cung, hồ Bồng Lai là có phong cách nhất trong Lâm viên, cung điện này có kiến trúc hòn non bộ chi chit như sao trên trời, lầu hóng mát có gác so le với nhau, lại có những hành lang uốn lượn khéo léo, kết cấu liền mạch, mặc dù hoàng đế đã ở Lạc Dương hai mươi năm rồi chưa từng trở lại Trường An. Cung tẩm ở Trường An lâu ngày không tu sửa, ngự hoa viên cũng thiếu bàn tay săn sóc, tuy nhiên vẫn đem đến cho người ta một cảm giác tuyệt vời.
Nghe nói vị Hoàng sư phụ này chính là người thợ đã thiết kế lên hồ Bồng Lai, Dương Phàm đương nhiên mừng rỡ, hắn vô cùng yên tâm với tài nghệ xây dựng của ông. Dương Phàm liền gật đầu nói: - Được, tòa nhà này của Dương mỗ, phải trông cậy vào Hoàng sư phụ rồi!
Hoàng Viên Bảo cười : - Lang quân người yên tâm, lão nhất định sẽ tận tâm tận lực làm cho lang quân hài lòng!
Cùng là bên hồ Long Khánh, nhưng là phía bờ bên kia, Trịnh Vũ đang đứng cùng với một ông lão tóc bạc trắng xóa.
Ông già chính là Trịnh lão thái công, tuy các đại thế gia sau khi biết được tin Hoàng đế dời đô đều lục đục rời khỏi nơi này, nhưng mà không có nghĩa là bọn họ không dám xuất hiện trước mặt Võ Tắc Thiên, chỉ là hai bên đều là những nhân vật lớn, cũng giống như sư tử và báo, dầu rằng không phải cứ gặp mặt là sẽ đánh nhau, nhưng mà nếu tiếp xúc sẽ có chút không thoải mái.
Nhưng mà bây giờ thành Trường An xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, người bên ngoài hoặc là tới không kịp hoặc là lúc ấy còn chưa kịp nghĩ đến việc xảy ra những tình huống nghiêm trọng như thế này, nhưng cháu trưởng của Trịnh lão thái công đang chủ trì đại cục, lão cũng đã nhanh chóng đến rồi, tiếc thay khi mà lúc lão đến, mọi chuyện đã được giải quyết.
Trịnh Thái công đứng dậy, mắt hướng về phía hòn đảo, nhưng Trịnh Vũ vẫn đang nhìn về bờ bên kia, đợi một hồi, khi Trịnh lão thái công không nhìn nữa, Trịnh Vũ mới hỏi: - Thái công, nơi đó là đất Dương Phàm đã mua, hắn muốn xây một tòa nhà lớn ở đó.
Trịnh lão thái công cười cười, nhẹ thở dài một tiếng.
Trịnh Vũ trông về phía xa xa, từ nơi đây chỉ có thể nhìn được lờ mờ cảnh những người đang làm việc, y không biết Dương Phàm có ở đó hay không, thế nhưng y lại làm ra vẻ đã thấy Dương Phàm rồi, nghiến răng nói: - Thẩm Mộc sụp đổ rồi, suy cho cùng thì Ẩn Tông vốn dĩ là một chi nhánh dưới quyền của Hiển tông phụ trách thi hành những việc nhỏ nhặt, có thể được y kinh doanh cho đến cục diện như ngày hôm nay, cũng xem như đó là bản lĩnh của y. Không phục cháu thì còn được nhưng Dương Phàm là cái thá gì! Nếu mà không có sự đánh giá cao của chúng ta, hắn cũng chả là thứ gì cả! thế mà bây giờ hắn lại bội bạc chúng ta, lần này chúng ta phải cho hắn thấy sự lợi hại của chúng ta!
Trịnh lão công cười đáp, nụ cười sao mà điềm tĩnh, chỉ có điều nụ cười cũng có phần khổ tâm.
- Vũ nhi
- Thái công!
- Nếu như sau này loại người này không còn cái gì để lợi dụng được, con có nghĩ những đồng minh của Thẩm Mộc có chọn cách cùng hắn hợp tác nữa không?
Trịnh Vũ ngẩn ngơ, Trịnh Thái công thở dài một tiếng, nói: - Thẩm mộc là một người trẻ tuổi tài năng nhất mà ta đã từng gặp trong mấy năm qua! Nhưng Dương Phàm..cho tới nay, ta xem thường hắn rồi, các thế gia chúng ta đều xem thường hắn rồi, nếu không như thế, chúng ta cũng sẽ không đối đãi với hắn như vậy, hắn cũng sẽ không đoạn tuyệt với chúng ta!
Thẩm Mộc giống như một thanh đoản kiếm sắc bén, hắn giấu trong vỏ kiếm thì không sao, con cũng biết đó, nó mà xuất ra khỏi vỏ thì sẽ muốn giết người, còn Dương Phàm thì sao? Lại là một cây kim giấu trong lớp bông mềm, nhìn thì rất là mềm mại đó, có thể uốn nắn được, hắn căn bản là không có khả năng làm hại người, nhưng mà nếu con cầm quá chặt, thì hắn ta sẽ châm con một cách không thương tiếc!
Trịnh thái công ho khàn khàn mấy tiếng, thở dài: - Nếu không có hắn, một mình Thẩm Mộc hát không được màn kịch này rồi, đổi một người thay thế cho Thẩm Mộc cũng không thể hát nổi màn kịch này,đâychính là bản lĩnh của Dương Phàm!
Trịnh Vũ tức giận bất bình và nói: - Thế thì làm sao chứ? Thất tông ngũ tính nếu mà muốn đối phó với hắn, chẳng khác nào dễ dàng như bóp chết một con kiến hay sao?
Trịnh lão thái công nhíu nhíu mày, nói: - Nghe trong kinh thành đồn đại xôn xao, nói Hoàng đế sau khi dời đô, sẽ đưa huynh đệ Trương thị có công trong việc soạn sách nắm giữ nhiệm vụ quản lý giáo dục! Chắc con cũng nghe nói rồi?
Trịnh Vũ nói:
- Cháu nghe nói rồi, nhưngchuyện này thật là quá vớ vẩn rồi. Nhị Trương tuy rằng là xuất thân làm quan, tuy rằng có công đức soạn sách nhưng mà bọn chúng trẻ tuổi nhu nhược, có tài đức gì mà cầm đầu văn giáo đây?
Trịnh lão công nói một cách rất thâm thúy: - Nếu mà chúng ta có ý muốn đối phó với Dương Phàm và Thẩm Mộc. Thì việc Nhị Trương chấp chương văn giáo nhất định phải trở thành sự thật. Việc này, chính là điều uy hiếp của bọn chúng, đối với chúng ta, cũng có thể coi là mộtđiều kiện!
Trịnh Vũ có ý khinh thường nói: - Thế gia chúng ta lực lượng phân bố nơi khắp nơi, chỗ nào cũng nhúng tay vào, vẫn còn không thể đối phó được với bọn họ sao?
Trịnh Lão thái công nhìn gương mặt không phục của Trịnh Vũ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một ý nghĩ kì dị: Tại sao cháu của ta lại ngu xuẩn vậy chứ? Nếu mà là người như Thẩm Mộc hay là Dương Phàm, e rằng chỉ cần một trong hai người làm con cháu Trịnh gia, thế thì tốt biết mấy!
Hoàng Viên Bảo đã từng tham gia việc thiết kế kiến trúc của cung đình, nói ra thì ông cũng là bậc thầy về kiến trúc, ông cũng không nề hà hạ thấp địa vị của mình trước mặt quan viên, khom lưng cúi đầu cùng Dương Phàm dạo từ nơi này đến nơi khác, căn bản là không thể nhìn ra một chút dáng dấp của một bậc thầy.
Nhưng mà về phương diện kiến trúc, Hoàng sư phụ giống như trong lòng đã có sẵn những kiến trúc vậy, ông chỉ mới xem qua các nơi, liền có những ý tưởng về kiến trúc hoàn chỉnh. Dương Phàm nghe ông ấy thuận miệng nói, trong lòng dần dần hình dung ra một hình dáng một tòa nhà hoa lệ, một rãnh nước thối dưới quy hoạch của Hoàng sư phụ cũng sẽ biến thành một dòng nước chảy róc rách, một mô đất cũng biến thành đền son gác vàng, có phần kì diệu tựa như biến sắt thành vàng vậy!
Dương Phàm gật đầu lia lịa, quay đầu lại cười nói với Cổ Trúc Đình: - Nàng xem vị Hoàng sư phụ này thế nào?
Cổ Trúc Đình khâm phục nói: - Hoàng sư phụ đúng là một vị người thợ tài ba, nô gia đã không thể chờ được nữa muốn xem gia trang mới của tướng công quá rồi!
Dương Phàm nhìn nàng cười nói: - Nàng muốn xem gia trang mới, hay là muốn xem viện tử mới của nàng đây?
Gương mặt yêu kiều của Cổ Trúc Đình ửng hồng lên, lườm hắn một cái, không thèm tiếp lời. Dương Phàm cười cười, lại nói với Hoàng Viên Bảo:
- Hoàng sư phụ, nghe nói mấy vị đệ tử của ngài đều rời sư môn rồi, chỗ của ta bên này còn có mấy tòa nhà muốn giao cho các đồ đệ của ngài, cùng tạo lập với ngài vậy!
Dương Phàm vừa nói vừa vung tay lên, gia trang của hắn ngoài phía trước hồ ra, ba mặt còn lại đều bao quát hết rồi. Hoàng Viên Bảo vừa mừng vừa sợ, liền nói: - Có thể được, có thể được, lang quân yên tâm, già lập tức sai người tìm ra bọn chúng.
Cổ Trúc Đình kinh ngạc hỏi: - Đất đai ở xung quanh lang quân đều mua hết rồi ư?
Dương Phàm nói: - Nếu không thì người nhà của nàng ở đâu đây?
Cổ Trúc Đình nghe xong trong lòng bỗng dưng ấm áp hẳn lên, mắt nàng có chút rực hồng. Hoàng Viên Bảo già rồi biến thành tinh. Lúc đầu nhìn nàng mỹ nữ hiền thục này ông chỉ nàng như một tì thiếp bình thường không có gì cao quý cả, nghe xong những gì bọn họ nói mới biết rằng nàng là thê thiếp được sủng ái nhất, mới thêm phần kính trọng Cổ Trúc Đình.
Dương Phàm gọi Hoàng Viên Bảo sang một bên, đặc biệt căn dặn ông thiết kế mấy chỗ mật đạo, hầu như những gia đình giàu có đều có thói quen xây căn phòng bí mật, Hoàng Viên Bảo nhanh chóng ghi nhớ những yêu cầu chi tiết của Dương Phàm vào lòng.
Đi vào một chỗ sườn núi cao, ước chừng khoảng hai mẫu (200 mét vuông), phía trên cây cối um tùm, Hoàng Viên Bảo nói: - Nơi này thô thiển, vô cùng hiểm trở, cũng không đặc biệt, nếu nói là núi hay là đồi đều không thỏa đáng, lang quân không nên mua mảnh đất này, mua rồi phải san bằng phẳng, như thế thì lại sợ quá tốn nhân công!
Dương Phàm lắc đầu nói: - Đừng nghĩ là nơi này không phải là đất tốt thì cho rằng địa hình đất này phải tu sửa lại.
Chỉ cần làm sạch cây hoa cỏ dại, trồng thêm nhiều thứ kì hoa diệu thảo, cây quý các loại, chính giữa đồi là nơi đề trồng cây nguyệt quế.
Hoàng Viên Bảo giật mình, hỏi: - Lang quân, nơi này đất đai không bằng phẳng màu mỡ, khó cải tạo, e rằng có phần tương khắc với tòa nhà của lang quân.
Dương Phàm mở nụ cười, nhìn về phía cánh rừng xanh tươi, dường như lại nhìn thấy đích thị dáng vẻ của một cô tiên tử, hắn hướng về phía cánh rừng gật đầu nhè nhẹ, nghiêm túc đáp: - Cần là cần cái hương vị này!
Lệ Xuân đài, dưới bậc thềm, bước lên từng bậc, tiến vào ngưỡng cửa cao cao, đi vào đại điện nguy nga tránh lệ của hoàng đế, đi qua những cây cột khắc hình rồng cuồn cuộn, bước qua mười tám bức bình phong, đi vào nội điện, trên đường tất cả đám người nữ tỳ, thái giám đều quỳ rạp xuống đất, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trong điện, trải thảm nhung hoa, Thượng Quan Uyển Nhi quỳ gối xuống, bên cạnh là Phù Thanh Thanh, một vẻ mặt thấp thỏm lo âu.
Trong điện bốn phía đều rèm buông phủ xuống, ánh mặt trời xuyên thấu qua hai song cửa sổ rèm hoa, chiếu vào bức họa hoa lệ trên tường phản chiếu lên mặt tấm thảm, toàn bộ nội điện đều sáng lên rực rỡ, nhưng mà ánh trăng sáng này, cũng không làm sáng nổi sắc mặt trầm tư u ám như băng của Võ Tắc Thiên đang ngồi án thư.
Võ Tắc Thiên không ngừng phẫn nộ: - Trẫm đối với ngươi kì vọng quá mức rồi, thật không ngờ ngươi lại làm ra chuyện động trời này! Uyển Nhi, ngươi thật là làm ta thất vọng quá!
Võ Tắc Thiên càng nói càng tức giận, mạnh tay nhấc con dao cắt giấy ở trên bàn, hung hăng ném về phía Thượng Quan Uyển Nhi!
Theo dấu tích trên nền đất, nơi đây trước kia có một căn nhà, đúng hơn là có mấy căn nhà, hơn nữa gần đó lại là một sân vườn bao quanh, khoảng sân rất lớn, thông thường những khoảng sân như vậy thường được chủ nhân dùng làm đất để trồng hoa màu, thế nhưng trong phường Long Khánh có người sửng sốt vì đào được một cái giếng có mạch nước ngầm, sau đó lại biến thành một cái hồ rộng ngàn mẫu vuông như thế này, địa thế nơi này đều vì thế mà biến đổi, nơi cao chỗ thấp.
Mảnh đất mà Dương Phàm mua chí ít cũng bao gồm diện tích của khoảng hơn mười hộ gia đình đã từng sống ở nơi này, còn có thể nhìn thấy nhìn thấy mấy bức tường ngăn cách giữa những ngôi nhà.
Sống gần nửa đời người, tinh thần linh lợi, ông lão với thân thể cường tráng dưới sự dẫn dắt của thị vệ nghênh đón Dương Phàm, thị vệ giới thiệu với Dương Phàm, - A lang, vị này chính là Hoàng sư phụ nhận nhiệm vụ xây dựng gia trang của chúng ta.
Ông lão cười khiêm tốn với Dương Phàm, đáp: - Lão già tên Hoàng Viên Bảo, Đông gia kêu lão là lão Hoàng là được rồi!
Nhâm Uy cười đáp: - Vị Hoàng sư phụ này rất khó kiếm, năm đó cùng với sư phụ của ông ấy tham gia xây dựng Đại minh cung, bây giờ ông lại kế nghiệp toàn bộ tài năng của vi sư mình!
Ông lão khẽ cười, khoe khoang nhưng không thiếu phần thận trọng bổ sung một câu: - Lão cùng với gia sư chỉ là phụ trách thiết kế hồ Bồng Lai trong Đại minh cung, không dám nói là xây cả Đại minh cung.
Lúc Dương Phàm mới tới Trường An, đã từng đi dạo mấy vòng để quan sát tỉ mỉ Đại Minh cung, đối với mọi việc ở nơi này đều hiểu rất rõ, nghe ông ta nói câu này, liền hồi tưởng lại, tự dưng nhớ đến tình hình về hồ Bồng Lai.
Những công trình của Đại minh cung, hồ Bồng Lai là có phong cách nhất trong Lâm viên, cung điện này có kiến trúc hòn non bộ chi chit như sao trên trời, lầu hóng mát có gác so le với nhau, lại có những hành lang uốn lượn khéo léo, kết cấu liền mạch, mặc dù hoàng đế đã ở Lạc Dương hai mươi năm rồi chưa từng trở lại Trường An. Cung tẩm ở Trường An lâu ngày không tu sửa, ngự hoa viên cũng thiếu bàn tay săn sóc, tuy nhiên vẫn đem đến cho người ta một cảm giác tuyệt vời.
Nghe nói vị Hoàng sư phụ này chính là người thợ đã thiết kế lên hồ Bồng Lai, Dương Phàm đương nhiên mừng rỡ, hắn vô cùng yên tâm với tài nghệ xây dựng của ông. Dương Phàm liền gật đầu nói: - Được, tòa nhà này của Dương mỗ, phải trông cậy vào Hoàng sư phụ rồi!
Hoàng Viên Bảo cười : - Lang quân người yên tâm, lão nhất định sẽ tận tâm tận lực làm cho lang quân hài lòng!
Cùng là bên hồ Long Khánh, nhưng là phía bờ bên kia, Trịnh Vũ đang đứng cùng với một ông lão tóc bạc trắng xóa.
Ông già chính là Trịnh lão thái công, tuy các đại thế gia sau khi biết được tin Hoàng đế dời đô đều lục đục rời khỏi nơi này, nhưng mà không có nghĩa là bọn họ không dám xuất hiện trước mặt Võ Tắc Thiên, chỉ là hai bên đều là những nhân vật lớn, cũng giống như sư tử và báo, dầu rằng không phải cứ gặp mặt là sẽ đánh nhau, nhưng mà nếu tiếp xúc sẽ có chút không thoải mái.
Nhưng mà bây giờ thành Trường An xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, người bên ngoài hoặc là tới không kịp hoặc là lúc ấy còn chưa kịp nghĩ đến việc xảy ra những tình huống nghiêm trọng như thế này, nhưng cháu trưởng của Trịnh lão thái công đang chủ trì đại cục, lão cũng đã nhanh chóng đến rồi, tiếc thay khi mà lúc lão đến, mọi chuyện đã được giải quyết.
Trịnh Thái công đứng dậy, mắt hướng về phía hòn đảo, nhưng Trịnh Vũ vẫn đang nhìn về bờ bên kia, đợi một hồi, khi Trịnh lão thái công không nhìn nữa, Trịnh Vũ mới hỏi: - Thái công, nơi đó là đất Dương Phàm đã mua, hắn muốn xây một tòa nhà lớn ở đó.
Trịnh lão thái công cười cười, nhẹ thở dài một tiếng.
Trịnh Vũ trông về phía xa xa, từ nơi đây chỉ có thể nhìn được lờ mờ cảnh những người đang làm việc, y không biết Dương Phàm có ở đó hay không, thế nhưng y lại làm ra vẻ đã thấy Dương Phàm rồi, nghiến răng nói: - Thẩm Mộc sụp đổ rồi, suy cho cùng thì Ẩn Tông vốn dĩ là một chi nhánh dưới quyền của Hiển tông phụ trách thi hành những việc nhỏ nhặt, có thể được y kinh doanh cho đến cục diện như ngày hôm nay, cũng xem như đó là bản lĩnh của y. Không phục cháu thì còn được nhưng Dương Phàm là cái thá gì! Nếu mà không có sự đánh giá cao của chúng ta, hắn cũng chả là thứ gì cả! thế mà bây giờ hắn lại bội bạc chúng ta, lần này chúng ta phải cho hắn thấy sự lợi hại của chúng ta!
Trịnh lão công cười đáp, nụ cười sao mà điềm tĩnh, chỉ có điều nụ cười cũng có phần khổ tâm.
- Vũ nhi
- Thái công!
- Nếu như sau này loại người này không còn cái gì để lợi dụng được, con có nghĩ những đồng minh của Thẩm Mộc có chọn cách cùng hắn hợp tác nữa không?
Trịnh Vũ ngẩn ngơ, Trịnh Thái công thở dài một tiếng, nói: - Thẩm mộc là một người trẻ tuổi tài năng nhất mà ta đã từng gặp trong mấy năm qua! Nhưng Dương Phàm..cho tới nay, ta xem thường hắn rồi, các thế gia chúng ta đều xem thường hắn rồi, nếu không như thế, chúng ta cũng sẽ không đối đãi với hắn như vậy, hắn cũng sẽ không đoạn tuyệt với chúng ta!
Thẩm Mộc giống như một thanh đoản kiếm sắc bén, hắn giấu trong vỏ kiếm thì không sao, con cũng biết đó, nó mà xuất ra khỏi vỏ thì sẽ muốn giết người, còn Dương Phàm thì sao? Lại là một cây kim giấu trong lớp bông mềm, nhìn thì rất là mềm mại đó, có thể uốn nắn được, hắn căn bản là không có khả năng làm hại người, nhưng mà nếu con cầm quá chặt, thì hắn ta sẽ châm con một cách không thương tiếc!
Trịnh thái công ho khàn khàn mấy tiếng, thở dài: - Nếu không có hắn, một mình Thẩm Mộc hát không được màn kịch này rồi, đổi một người thay thế cho Thẩm Mộc cũng không thể hát nổi màn kịch này,đâychính là bản lĩnh của Dương Phàm!
Trịnh Vũ tức giận bất bình và nói: - Thế thì làm sao chứ? Thất tông ngũ tính nếu mà muốn đối phó với hắn, chẳng khác nào dễ dàng như bóp chết một con kiến hay sao?
Trịnh lão thái công nhíu nhíu mày, nói: - Nghe trong kinh thành đồn đại xôn xao, nói Hoàng đế sau khi dời đô, sẽ đưa huynh đệ Trương thị có công trong việc soạn sách nắm giữ nhiệm vụ quản lý giáo dục! Chắc con cũng nghe nói rồi?
Trịnh Vũ nói:
- Cháu nghe nói rồi, nhưngchuyện này thật là quá vớ vẩn rồi. Nhị Trương tuy rằng là xuất thân làm quan, tuy rằng có công đức soạn sách nhưng mà bọn chúng trẻ tuổi nhu nhược, có tài đức gì mà cầm đầu văn giáo đây?
Trịnh lão công nói một cách rất thâm thúy: - Nếu mà chúng ta có ý muốn đối phó với Dương Phàm và Thẩm Mộc. Thì việc Nhị Trương chấp chương văn giáo nhất định phải trở thành sự thật. Việc này, chính là điều uy hiếp của bọn chúng, đối với chúng ta, cũng có thể coi là mộtđiều kiện!
Trịnh Vũ có ý khinh thường nói: - Thế gia chúng ta lực lượng phân bố nơi khắp nơi, chỗ nào cũng nhúng tay vào, vẫn còn không thể đối phó được với bọn họ sao?
Trịnh Lão thái công nhìn gương mặt không phục của Trịnh Vũ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một ý nghĩ kì dị: Tại sao cháu của ta lại ngu xuẩn vậy chứ? Nếu mà là người như Thẩm Mộc hay là Dương Phàm, e rằng chỉ cần một trong hai người làm con cháu Trịnh gia, thế thì tốt biết mấy!
Hoàng Viên Bảo đã từng tham gia việc thiết kế kiến trúc của cung đình, nói ra thì ông cũng là bậc thầy về kiến trúc, ông cũng không nề hà hạ thấp địa vị của mình trước mặt quan viên, khom lưng cúi đầu cùng Dương Phàm dạo từ nơi này đến nơi khác, căn bản là không thể nhìn ra một chút dáng dấp của một bậc thầy.
Nhưng mà về phương diện kiến trúc, Hoàng sư phụ giống như trong lòng đã có sẵn những kiến trúc vậy, ông chỉ mới xem qua các nơi, liền có những ý tưởng về kiến trúc hoàn chỉnh. Dương Phàm nghe ông ấy thuận miệng nói, trong lòng dần dần hình dung ra một hình dáng một tòa nhà hoa lệ, một rãnh nước thối dưới quy hoạch của Hoàng sư phụ cũng sẽ biến thành một dòng nước chảy róc rách, một mô đất cũng biến thành đền son gác vàng, có phần kì diệu tựa như biến sắt thành vàng vậy!
Dương Phàm gật đầu lia lịa, quay đầu lại cười nói với Cổ Trúc Đình: - Nàng xem vị Hoàng sư phụ này thế nào?
Cổ Trúc Đình khâm phục nói: - Hoàng sư phụ đúng là một vị người thợ tài ba, nô gia đã không thể chờ được nữa muốn xem gia trang mới của tướng công quá rồi!
Dương Phàm nhìn nàng cười nói: - Nàng muốn xem gia trang mới, hay là muốn xem viện tử mới của nàng đây?
Gương mặt yêu kiều của Cổ Trúc Đình ửng hồng lên, lườm hắn một cái, không thèm tiếp lời. Dương Phàm cười cười, lại nói với Hoàng Viên Bảo:
- Hoàng sư phụ, nghe nói mấy vị đệ tử của ngài đều rời sư môn rồi, chỗ của ta bên này còn có mấy tòa nhà muốn giao cho các đồ đệ của ngài, cùng tạo lập với ngài vậy!
Dương Phàm vừa nói vừa vung tay lên, gia trang của hắn ngoài phía trước hồ ra, ba mặt còn lại đều bao quát hết rồi. Hoàng Viên Bảo vừa mừng vừa sợ, liền nói: - Có thể được, có thể được, lang quân yên tâm, già lập tức sai người tìm ra bọn chúng.
Cổ Trúc Đình kinh ngạc hỏi: - Đất đai ở xung quanh lang quân đều mua hết rồi ư?
Dương Phàm nói: - Nếu không thì người nhà của nàng ở đâu đây?
Cổ Trúc Đình nghe xong trong lòng bỗng dưng ấm áp hẳn lên, mắt nàng có chút rực hồng. Hoàng Viên Bảo già rồi biến thành tinh. Lúc đầu nhìn nàng mỹ nữ hiền thục này ông chỉ nàng như một tì thiếp bình thường không có gì cao quý cả, nghe xong những gì bọn họ nói mới biết rằng nàng là thê thiếp được sủng ái nhất, mới thêm phần kính trọng Cổ Trúc Đình.
Dương Phàm gọi Hoàng Viên Bảo sang một bên, đặc biệt căn dặn ông thiết kế mấy chỗ mật đạo, hầu như những gia đình giàu có đều có thói quen xây căn phòng bí mật, Hoàng Viên Bảo nhanh chóng ghi nhớ những yêu cầu chi tiết của Dương Phàm vào lòng.
Đi vào một chỗ sườn núi cao, ước chừng khoảng hai mẫu (200 mét vuông), phía trên cây cối um tùm, Hoàng Viên Bảo nói: - Nơi này thô thiển, vô cùng hiểm trở, cũng không đặc biệt, nếu nói là núi hay là đồi đều không thỏa đáng, lang quân không nên mua mảnh đất này, mua rồi phải san bằng phẳng, như thế thì lại sợ quá tốn nhân công!
Dương Phàm lắc đầu nói: - Đừng nghĩ là nơi này không phải là đất tốt thì cho rằng địa hình đất này phải tu sửa lại.
Chỉ cần làm sạch cây hoa cỏ dại, trồng thêm nhiều thứ kì hoa diệu thảo, cây quý các loại, chính giữa đồi là nơi đề trồng cây nguyệt quế.
Hoàng Viên Bảo giật mình, hỏi: - Lang quân, nơi này đất đai không bằng phẳng màu mỡ, khó cải tạo, e rằng có phần tương khắc với tòa nhà của lang quân.
Dương Phàm mở nụ cười, nhìn về phía cánh rừng xanh tươi, dường như lại nhìn thấy đích thị dáng vẻ của một cô tiên tử, hắn hướng về phía cánh rừng gật đầu nhè nhẹ, nghiêm túc đáp: - Cần là cần cái hương vị này!
Lệ Xuân đài, dưới bậc thềm, bước lên từng bậc, tiến vào ngưỡng cửa cao cao, đi vào đại điện nguy nga tránh lệ của hoàng đế, đi qua những cây cột khắc hình rồng cuồn cuộn, bước qua mười tám bức bình phong, đi vào nội điện, trên đường tất cả đám người nữ tỳ, thái giám đều quỳ rạp xuống đất, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trong điện, trải thảm nhung hoa, Thượng Quan Uyển Nhi quỳ gối xuống, bên cạnh là Phù Thanh Thanh, một vẻ mặt thấp thỏm lo âu.
Trong điện bốn phía đều rèm buông phủ xuống, ánh mặt trời xuyên thấu qua hai song cửa sổ rèm hoa, chiếu vào bức họa hoa lệ trên tường phản chiếu lên mặt tấm thảm, toàn bộ nội điện đều sáng lên rực rỡ, nhưng mà ánh trăng sáng này, cũng không làm sáng nổi sắc mặt trầm tư u ám như băng của Võ Tắc Thiên đang ngồi án thư.
Võ Tắc Thiên không ngừng phẫn nộ: - Trẫm đối với ngươi kì vọng quá mức rồi, thật không ngờ ngươi lại làm ra chuyện động trời này! Uyển Nhi, ngươi thật là làm ta thất vọng quá!
Võ Tắc Thiên càng nói càng tức giận, mạnh tay nhấc con dao cắt giấy ở trên bàn, hung hăng ném về phía Thượng Quan Uyển Nhi!
/1071
|