Võ Sùng Huấn không phải vì ghen tị mà nóng vội, vẫn rất có vài phần công tử, khi hắn làm rõ ý đồ đến đây của Dương , biết hắn là cố ý đến nhà bái kiến mình,y lập tức bảo người bày rượu thiết yến, khoản đãi khách.
Dương Phàm hôm nay đến nhà đích thực cũng là danh chính ngôn thuận, hắn và Võ Ý Tông mặc dù như nước với lửa, nhưng mối giao tình giữa hắn và Võ Tam Tư không đứt đoạn, miễn cưỡng mà nói cũng có thể coi là môn đồ hờ của Lương Vương, hiện giờ con trai Lương Vương đến Trường An, hắn đến nhà bái kiến Lương Vương thế tử đương nhiên là hợp tình hợp nghĩa.
Võ Sùng Huấn mời Dương Phàm vào phòng khách, y và Đỗ Văn Thiên tiếp khách, chưa đến một phút rượu ngon món ngon đã được dâng lên, ba người liền cùng ngồi vào bàn ăn uống tiệc rượu. Võ Sùng Huấn uống rượu ở Khúc Ao về nên đã say ngà ngà, lúc này lại có ý muốn ăn muốn chè chén, không thể kìm chế nổi, lại có thêm Dương Phàm liên tiếp nâng chén cùng, khó tránh được, uống say mèm.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Võ Sùng Huấn đã say không thể tự mình đi tiễn Dương Phàm, đành phải ra lệnh cho Đỗ Văn Thiên đưa Dương Phàm về, còn mình kêu hai nội thị dìu lấy, loạng choạng đi vào bên trong. Dương Phàm và Đỗ Văn Thiên sóng vai mà đi, đều không nói chuyện, đi đến trước cửa, Dương Phàm dừng lại nói với Đỗ Văn Thiên :
- Công tử xin dừng bước.
Đỗ Văn Thiên lúc trước nghe lén Dương Phàm và An Nhạc công chúa ở thư phòng nhỏ nói chuyện, nhận ra rằng giữa hai người này có phần không minh bạch, trong lòng y đã coi Dương Phàm là tình địch, một lòng ghen tị, vốn không muốn tiễn hắn, liền lập tức đứng lại, chắp tay nói:
- Dương tướng quân mời đi thong thả.
Dương Phàm cười cười, nói:
- Hôm nay đến nhà, nhận được sự nhiệt tình khoản đãi của Võ Phò mã và Đỗ công tử Không ngờ Võ Phò mã uống say mèm, Dương mỗ có mấy lời còn chưa kịp nói đi, xin mời Đỗ công tử thay ta báo lại cho ngài.
Đỗ Văn Thiên lạnh nhạt nói:
- Không biết Dương tướng quân có lời gì cần tại hạ chuyển cáo.
Dương Phàm nói:
- Nghe nói An Nhạc công chúa định xây nhà mới ngay bên cạnh tòa nhà của Dương mỗ, về sau hai nhà sẽ làm hàng xóm rồi, hẳn là thường thường qua lại mới đúng, huống chi Dương mỗ vốn cùng Lương Vương phủ có mối tình bằng hữu cố tri, cũng coi như là bạn cũ. Nếu công chúa và Phò mã có rảnh, Dương Phàm muốn tổ chức yến tiệc ở Hồ Tâm đảo, kính mời Công chúa và Phò mã.
Đỗ Văn Thiên suy bụng ta ra bụng người chỉ tưởng rằng người khác cũng có sắc tâm đối với An Nhạc, biến sắc, nói:
- Tướng quân yên tâm, Đỗ mỗ nhất định chuyển cáo!
Trong lòng cũng đa quyết định tuyệt không đem lời mời của Dương Phàm báo cho An Nhạc, còn phải nghĩ biện pháp hãm hại Dương Phàm, để tránh hai người này nối lại tình xưa.
Dương Phàm nhìn thần sắc biến đổi của y, trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ, cười ha hả, chắp tay mà đi.
Đỗ Văn Thiên đứng ở cửa chính, lạnh lùng liếc mắt nhìn bóng lưng của hắn không đợi hắn đi ra khỏi cửa, liền phất tay áo rời khỏi.
Mấy đệ tử của Mạc Quan vô cùng ra sức biểu diễn, đầu đường dân chúng tấp nập đứng xem, nhưng đợi đến lúc xin tiền, người ta rời hơn phân nửa, đoàn tiểu đồ đệ mãi võ đang cầm cái chiêng gõ, mấy người sĩ diện không rời khỏi được, tiểu đồ đệ khi thì cúi đầu khom lưng, đánh vào cái chiêng đinh đinh đang đang, một vòng cũng là thu được mấy chục quan tiền.
Mạc Quan ngồi ở một góc trên đài, nhìn tình hình bên ngoài thở dài nói:
- Mãi nghệ ở phố dài, lợi nhuận nhìn chung không lớn, có lẽ phải đến Câu Lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc) mới có thể lời ít tiền.
Một đệ tử đứng ở bên cạnh nói
- Sư phụ nói rất đúng chỉ có điều những nơi Câu Lan Ngõa xá nhộn nhịp ở Trường An chúng ta đều đi rồi, trong một lúc sẽ không có nhiều khách như vậy.
Mạc lão nhân gật đầu nói:
- Ừ, chúng ta ở Trường An ước chừng đợi một tháng đi tái diễn hai ngày, chúng ta liền về lại Thái Nguyên.
Lúc này, tiểu đồ đệ đang đánh chiêng xin tiền đi đến trước mặt người thanh niên một dáng người cao ráo, râu cá trê xinh xắn quỳ gối cúi đầu, cười nói:
- Tạ ơn lang quân thưởng!
Người thanh niên khẽ mỉm cười, giơ tay ném đi, chỉ nghe Đoang một tiếng trong tay tiểu đồ đệ là hai đồng bạc.
Tiểu đồ đệ kia mỗi ngày phụ trách xin tiền của quan khách, thậm chí chỉ ném ra mấy quan tiền nhỏ to thế nào, y cũng có thể đoán biết được nhiều ít, vừa nghe một tiếng trầm như vậy, trong lòng không khỏi ngầm bực: Vị khách này không khen thưởng thì không khen thưởng, tự dưng ném lên cục gạch trêu đùa chúng ta.
Từ sức nặng ước đoán, còn không phải là một viên gạch sao, một khối nặng như vậy , chẳng lẽ còn có thể là vàng? Nhưng tiểu nhị kia ngẩng đầu, thấy rõ thứ ở trong cái chiêng, lập tức cứng họng. Trong cái chiêng đồng là một khối vàng tròn óng sáng long lanh, dưới ánh mặt trời hào quang lòe lòe, đó còn không phải là một khối vàng sao.
Vị khách này ra tay thật là xa xỉ, không ngờ thưởng một đĩnh vàng, tiểu đồ đệ kia nửa mừng nửa lo, sợ khách đổi ý, vội vàng đem cái chiêng hướng trong lòng ngực, ôm đồng cái chiêng liên tục cúi đầu, nói tạ ơn:
- Đa tạ lang quân trọng thưởng, đa tạ lang quân trọng thưởng.
Người áo xanh khẽ mỉm cười, nói:
- Dẫn ta đi gặp ông bầu gánh của các ngươi, có chút chuyện mua bán lớn, ta muốn cùng y nói chuyện!
- Mời quý nhân đi bên này!
Tiểu đồ đệ kia vừa nghe có mua bán lớn, vui mừng vô cùng, bỏ qua việc thu tiền, khẩn trương dẫn người áo xanh đi vào trong trướng. Mạc lão nhân ngồi trong trướng nhìn thấy vị khách này trọng thưởng lớn, đang muốn đứng dậy nghênh đón, tiểu đồ đệ đã dẫn người áo xanh đi tới.
Mạc Quan nhìn thấy cái chiêng trong tay tiểu đồ đệ, thấy một khối vàng óng, trong mắt không khỏi ngời sáng lên, khẩn trương vẻ mặt tươi cười đón chào, khiêm tốn mà cười nói:
- Quý nhân mời ngồi, tiểu nhân đa tạ quý nhân trọng thưởng!
Người áo xanh vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nói:
- Lão nhân gia chính là bầu gánh chỗ này phải không?
- Vâng, vâng!
- Rất tốt, tại hạ họ Dương, Dương Chi Cổ! Lão Thái Quân nhà ta đại thọ tám mươi tuổi, làm vãn bối, ta nghĩ có chút gì hiếm lạ làm vui lòng bà ấy.
Mạc lão quan vừa nghe ba chữ Lão Thái Quân , liền biết người này là quan lại, lão phu nhân có thể xưng là thái quân, trong số con cháu ít nhất cũng phải có một quan ngũ phẩm, sắc mặt của lão càng cung kính, vội vàng nói:
- Lang quân, ý ngài là muốn để cho tiểu lão nhân đến quý phủ đi biểu diễn mãi võ sao?
Dương Chi Cổ lắc đầu, nói:
- Không! Ta nghĩ nên tự mình học một chút ảo thuật, ở thọ yến của Thái Quân trình diễn, cổ có lão Lai tử y phục rực rỡ để giải trí, vì lấy lòng lão Thái Quân, đứa cháu này còn sợ đóng giả một con hát sao?
Mạc Quan cười nói:
- Lang quân thật sự là hiếu tâm đáng khen, không biết lang quân muốn học chút chiêu trò gì?
Dương Chi Cổ nói:
- Không dối gạt lão nhân gia, Dương mỗ vốn cũng có hiểu chút ảo thuật, trước kia cũng từng biểu diễn cho lão Thái Quân xem, cho nên xiếc tầm thường lão Thái Quân nhà ta không muốn xem, muốn học, ta sẽ học sở trường giỏi nhất của ngươi.
Mạc quan nhân vừa nghe, không khỏi có chút do dự, tuy nói vị khách này ra tay hào phóng, nhưng nếu như dạy hắn làm ảo thuật nhất định sẽ có trọng thưởng, nhưng đây là bản lĩnh để y kiếm cơm ăn làm sao có thể dễ dàng truyền lại được.
Dương Chi Cổ thấy lão chần chừ, không khỏi cười vang nói:
- Lão nhân gia sẽ không nghĩ là Dương mỗ muốn học trộm tài nghệ của ngài đấy chứ? Dương mỗ là người đọc sách, tương lai là phải vào kinh ứng thí, ngài nghĩ ta sẽ đi hành tẩu giang hồ mãi nghệ kiếm sống sao? Còn nữa, ta chỉ muốn lãnh giáo bản lĩnh của ngài, tuyệt đối không đi đoạt cơm của người khác
Nói xong, tay hắn đặt trên án nhẹ nhàng vung lên, ba đĩnh vàng óng ánh vô thanh vô tức xuất hiện ở trên bàn, ánh mắt của Quan Mạc sáng rực lên, không phải là bởi vì Dương Chi Cổ này có thủ pháp thần kỳ, thủ đoạn của hắn tuy khéo léo, nhưng ở trong mắt Mạc Quan thì cũng không có gì là cao siêu. Lão là vì thấy được ba đĩnh vàng nên mới biểu hiện như vậy, cái này gọi là thấy tiền sáng mắt .
Dương Chi Cổ cười hỏi:
- Thế nào?
Mạc Quan nuốt nước miếng, thấp giọng nói:
- Lang quân, chúng ta hành tẩu giang hồ làm xiếc cũng có luật lệ của chính mình, ảo thuật ảo thì là ảo thuật, thần thần kỳ kỳ, bí mật chỉ ở một chữ, yêu cầu của lang quân •••••• thật sự là có chút •••.
Dương Chi Cổ vung tay lên, ba đĩnh vàng trên bàn biến thành sáu. Dương Chi Cổ nhìn lão, nói:
- Lúc này như thế nào? Sáu đĩnh vàng, đổi lấy một phần bản lĩnh!
- Việc này!...
Mạc lão nhân chần chừ như cũ không quyết định được, đồ đệ của lão có chút không nén được tức giận, thấp giọng kêu:
- Sư phụ!
Dương Chi Cổ nói:
- Một môn thuật pháp nuôi sống không được một đoàn kịch hát nhỏ, túc hạ đừng nghĩ rằng ta học được nhất môn tuyệt kỹ của ngài thì có thể đoạt cơm của các người? Còn nữa, lấy thân phận của Dương mỗ, sẽ đi làm một chuyện như vậy sao? Ta có thể cam đoan với ngươi, ta học bản lĩnh của ngươi cũng chỉ vì làm vui lòng lão Thái Quân, về sau sẽ không dạy cho cho người khác đâu!
Mạc lão nhân khó xử nói:
- Ảo thuật không phải là thực, cũng không là giả, muốn đem giả làm thực, lấy giả làm thực, cần bản lĩnh cao siêu cực kì, mà điều này cần thật lâu, vất vả lắm mới huấn luyện được. Dù cho lão nói cho người biết bí quyết trong đó, chỉ sợ lang quân ngươi cũng không chắc có thể học nhanh được.
Dương Chi Cổ đáp:
- Chuyện này cũng không nhọc đến bầu gánh lo lắng, học được hay không được đều là chuyện của tại hạ, chỉ cần bầu gánh đồng ý ái mộ truyền thụ!
Mạc Quan vỗ mạnh vào mồm, thấp giọng nói:
- Lang quân... có thể cho thêm một đĩnh không?
Lão cũng cảm giác mình có lòng tham quá mức rồi, lời nói ra không có chút sinh khí.
Dương Chi Cổ không nói gì, chỉ giơ tay lên, Đương đương đương ba tiếng vang lên, trên bàn lại rớt xuống ba đĩnh vàng, ánh vàng chiếu rọi hai mắt.
Mạc Quan bị kích động, nắm lấy đĩnh vàng, run giọng hỏi:
- Không biết lang quân muốn học cái gì?
Dương Chi Cổ nói từng chữ một:
- Thuật - đổi - đầu!
*************
Mặt trời lặn về phía tây, toàn thành tàn đỏ.
Phường đinh của phường Long Khánh đang định đóng cửa thì thấy một người cưỡi ngựa từ xa xa chạy tới, người cưỡi ngựa là người mặc áo xanh, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ. Phường đinh tức giận dừng lại, chỉ chừa nửa cánh cửa, chờ người áo xanh đi qua.
Con ngựa kia lao đi không ngừng, tới trước cửa phường, chỉ thấy trên ngựa là một người mặc áo màu xanh, để râu cá trê xinh đẹp, tinh thần tràn đầy. Người áo xanh kia thấy tên phường đinh đứng trước cửa, cao giọng nói:
- Cảm ơn!
Thuận tay ném một vật gì sáng long lanh rơi xuống dưới chân phường đinh.
Phường đinh cúi đầu vừa thấy là một đĩnh bạc tức thì vừa mừng vừa sợ, khẩn trương nhặt lên, quay đầu nhìn lại thì con ngựa kia đã vội vã chạy về về phía hồ Long Khánh. Phường đinh hướng về phía bóng dáng người nọ gào to:
- Cảm ơn!
Sau đó tươi cười rạng rỡ đóng cửa phường.
Người áo xanh cưỡi ngựa phi nhanh như bay tới trên đảo, rất nhanh đã xuất hiện tại trước mặt của Dương Phàm. Dương Phàm ngồi ở bên một cây đèn, trước người là một tấm bàn nhỏ, trên bàn bày thức ngon lành đang bốc hơi nghi ngút. Thấy y tiến vào, mỉm cười nói:
- Ta còn lo lắng nàng đêm nay cũng chưa về chứ, ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau dùng bữa, chúng ta vừa ăn vừa nói.
Người áo xanh kinh ngạc nói:
- A lang còn chưa dùng bữa?
Mặc dù vẫn trong bộ dạng nam nhân, nhưng nghe thanh âm này rõ ràng chính là Cổ Trúc Đình.
Dương Phàm nói:
- Ta đang đợi nàng, nếu mà đến lúc tối mà nàng vẫn chưa về, ta đành phải ăn một mình vậy.
Trong lòng Cổ Trúc Đình ấm áp, nàng vốn định tháo mặt nạ ra, hiện giờ đã biết a lang cũng chưa dùng bữa, sợ hắn đói bụng, bèn khẩn trương rửa tay sạch sẽ, đến bên cạnh của hắn. Dương Phàm vì nàng bày một bàn đồ ăn, lại đưa cho nàng nửa bát cháo gạo tẻ, cười hỏi:
- Nhanh như vậy đã trở lại rồi, đã học được rồi ư?
Trong mắt Cổ Trúc Đình hiện vẻ đắc ý, nói:
- Mạc bầu gánh nói, năm đó lão làm thuộc hạ của sư phụ, lại đón nhận sự tận tình chỉ bảo của sư phụ, khổ luyện nhiều năm, món công phu này mới vận dụng thành thục như vậy, cho nên đối với thiếp, mặc dù biết rằng bí mật trong đó, cũng rất khó trong khoảng thời gian ngắn học được. Tuy nhiên, sở trường của thiếp là nhu thuật và bản lĩnh che giấu tung tích, trong đó có chỗ tương đồng với thuật ảo thuật này, bí quyết này thiếp đã nắm rõ, chỉ cần cho thiếp thời gian vài ngày chuẩn bị tập luyện, nhất định vận dụng một cách tự nhiên.
Dương Phàm mừng rỡ nói:
- Ha ha, đây là nhất pháp thông trăm pháp. Nói đến, đá cầu cũng có một đạo lý, mặc dù ta chưa bao giờ tập đá cầu, nhưng chỉ cần hiểu đạo lý của nó, ta cũng có thể lập tức trở thành cao thủ đá cầu.
Hai người vừa nói vừa ăn, thức ăn đều rất thanh đạm, rõ ràng làm dựa theo khẩu vị của Cổ Trúc Đình. Cổ Trúc Đình thấy Dương Phàm ăn không nhiều lắm, trong lòng hơi bất an, hỏi:
- Đồ ăn không hợp khẩu vị a lang sao?
Dương Phàm cười nói:
- Đâu có, chỉ có điều hôm nay đi uống rượu, bây giờ còn không quá đói. Nói cách khác, không cần bàn cãi dù thức ăn này có hương vị tuyệt mỹ thế nào, chỉ cần có mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần ở bên, ta lại có thể đói bụng sao?
Cổ Trúc Đình cúi đầu, xấu hổ mà nói:
- A lang lại giễu cợt người ta.
Dương Phàm phụt một tiếng, bật cười ha hả, Cổ Trúc Đình bị hắn cười làm cho mặt đỏ bừng, không biết mình lại nói sai rồi cái gì, đành phải ngượng ngùng hỏi:
- A lang •••••• a lang cười cái gì?
Dương Phàm chúi người về phía nàng, ngửa tới ngửa lui mà nói:
- Một người nam nhân mang bộ dạng xấu hổ, nhìn thật sự có chút cổ quái. Ha ha, ta đã sai người chuẩn bị nước ấm, nàng tắm một chút trước đi.
Cổ Trúc Đình lúc này mới nghĩ đến mình còn đang ăn mặc theo kiểu nam nhân, trên môi còn có hai chòm râu, không khỏi YAA.A.A.. một tiếng nhảy dựng lên, ngẫm bộ dạng lại xấu xí với chòm râu, vậy mà còn ở trước mặt a lang ra vẻ đáng yêu, khiến Cổ Trúc Đình thẹn đến muốn chui xuống đất, khẩn trương vội vàng hấp tấp chạy ra.
Trong phòng tắm ấm áp đầy hơi nước, nước đã chuẩn bị tốt, trên mặt nước phủ xuống rất nhiều cánh hoa, ẩn ở trong sương mù, cứ như những đóa hoa được sinh ra trong nước vậy.
Vừa thấy a lang quan tâm như thế, trong lòng Cổ Trúc Đình rất khoan khoái, nàng gỡ chòm râu xuống, cởi bỏ tóc, cởi áo nới dây lưng, đột nhiên bật cười, nàng chợt nhớ tới Dương Phàm mới vừa rồi khen nàng Xinh đẹp tuyệt trần , mà mình lúc nãy rõ ràng là một nam nhân, nào có thể xinh đẹp tuyệt trần cơ chứ? Lang quân quả nhiên đang đùa người ta.
Quần áo cởi ra, cởi nội y, thân thể mềm mại của nàng xinh đẹp tuyệt trần. Cổ Trúc Đình vừa mới đặt một cái mũi chân thò vào trong nước, muốn thử độ ấm của nước, cánh cửa bỗng nhiên mở toang ra, Dương Phàm bất ngờ đi và.
Cổ Trúc Đình thở nhẹ, vội vàng nhảy vào, thình thình một tiếng, cả người đều ngâm trong nước, khuôn mặt đỏ bừng giọng e sợ nói:
- A lang. . .
Dương Phàm cười giống tên sói già trộm gà, xấu xa:
- Á, ta chợt nhớ tới, ta cũng chưa tắm rửa, không bằng chúng ta cùng nhau tắm đi!
Tuy nói Cổ Trúc Đình đã sớm cùng hắn chung chăn gối, nhưng vẫn chưa từng cùng tắm chung, trong nhất thời xấu hổ nên hai tai tím tái, nàng làm sao còn dám nói chuyện, cũng không dám nhìn bộ dạng Dương Phàm cởi áo nới dây lưng, chỉ nhắm mắt lại ngồi ở trong nước, từ đầu đến chân đỏ rừng rực giống như con tôm bị luộc.
Bên tai rầm tiếng nước chảy, lang quân không ngờ đã vào nước, trái tim của nàng không khỏi đập thình thịch nhảy dựng lên.
Tiếng nước rầm không ngừng, lòng của nàng cũng là nhộn nhạo không ngừng. Nàng đang muốn vụng trộm mở to mắt nhìn a lang đang làm cái gì, bỗng nhiên cảm giác một lực của bàn tay to nắm ở vai của nàng, bởi vì sức nổi của nước, Cổ Trúc Đình nhẹ tênh tênh, tựa như một túm bèo rong mềm mại, thổi qua hắn, vẫn bay tới ngực của hắn.
- A lang!
Cổ Trúc Đình đến trong lòng Dương Phàm, chân gác trên vai của hắn, Dương Phàm tắm cùng mỹ nhân, làm sao chỉ có thể ngoan ngoãn tắm rửa không thôi, bàn tay dĩ nhiên lặng lẽ đặt lên vú ngọc của nàng. Cổ Trúc Đình chân tay luống cuống, đành phải cắn môi mặc hắn ức hiếp, nhưng lang quân lại càng được nước lấn tới, không ngờ bắt lấy nàng một bàn tay, lặng lẽ thăm dò vào dưới nước, trượt đến bụng của hắn, tiếp tục trượt xuống.
Cổ Trúc Đình tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, bàn tay mềm mại nhẵn nhụi, nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào vật cứng rắn của hắn, đầu tiên là nàng giật mình kinh hãi rụt tay lại, lúc này mới nhẹ nhàng nắm lấy, y theo tâm ý của hắn khẽ khàng vuốt ve.
Dương Phàm tựa vào thùng, thích ý nhắm hai mắt lại. Thấy bộ dạng hết sức thoải mái của hắn, Cổ Trúc Đình tự dưng nảy sinh dũng khí. Tay nhỏ bé của nàng ở dưới bụng hắn thưởng thức thật lâu sau, thủ thuật dần dần thành thục, đầy khiêu khích khiến hô hấp của Dương Phàm càng lúc càng dồn dập.
Cuối cùng, hắn bắt đầu phản kích, mở hai cánh tay ra, Cổ Trúc Đình ngồi ở trong lòng của hắn, một đôi cánh tay ngọc dịu dàng khoác lên trên vai của hắn, đôi mắt như sao sáng nửa mở nửa khép, hiền lành ôn thuận, khác với bộ dạng thông minh tháo vát của nàng hằng ngày.
Ngón tay giữa của Dương Phàm chạm đến chỗ xúc cảm của nàng, ánh mắt thì ngắm cặp nhũ hoa trắng mịn nõn nà kia, xúc cảm và thị giác đều dung hòa, lập tức dục vọng nồng cháy. Hắn nắm một cái khăn mặt dày đặt bên thùng tắm, trải dọc trên mạn thùng tắm, nhẹ nhàng đẩy lưng ngọc của nàng. Cổ Trúc Đình ngầm hiểu, ngoan ngoãn nằm sấp trên cái khăn kia.
Dương Phàm nhẹ nhàng áp vào sau lưng của nàng, vừa chạm vào theo chiếc mông trắng như tuyết bóng loáng mềm mại liền khẩn cấp “tìm kiếm nguồn suối sâu”. Tiếng nước ào ào, sóng trở mình dâng lên, khi nước trào ra khỏi thùng tắm thì trượt trên tấm lưng ngọc của Cổ Trúc Đình, khi nước hạ xuống thì lại dập dềnh dưới cặp mông tròn vểnh như trăng rằm kia.
Theo luồng sóng tấn công của tình lang, cơn khoái cảm của Cổ Trúc Đình đã dâng trào trong sóng triều phập phồng . Nàng phát ra tiếng rên rỉ nỉ non, cặp mông đẹp vểnh lên dịu dàng mà ngoan cường, nghênh đón Dương Phàm càng ngày càng kịch liệt tiến lên, đôi môi son tựa như một đóa hồng khổ sở đáng thương mím chặt, thân mình càng lúc càng yếu đuối, eo nhỏ nhắn lại không tự chủ được mà lung lay.
Dương Phàm chỉ cảm thấy dưới thân nghênh đón chiếc mông mượt mà bóng loáng, đẫy đà căng đầy, khoái cảm cực hạn khiến dục vọng của hắn không ngừng nâng lên. Ánh đèn sáng ngời chiếu dưới thân thể nữ nhân nằm sấp trên thùng tắm, nửa thân thể xinh đẹp chìm ở trong nước mờ sương, giống như Xà mỹ nữ bám ở trên mạn thùng tắm, đang đợi vị đại pháp sư hàng yêu trừ ma đại pháp này đến hàng phục.
Xà mỹ nữ dần dần cũng không chịu được thần uy của Dương đại pháp sư rồi, thân thể của nàng mềm nhũn. Thân thể mềm nhũn vừa trượt xuống nước rồi lại bị Dương Phàm từ trong nước mò lên, BA~ BA~ âm thanh gấp gáp như mưa, Cổ Trúc Đình có cảm giác thở dốc rất khó khăn, nhưng nàng hàng ngày nàng thích như vậy, thích bị hắn chà đạp, thích bị hắn đùa bỡn, thích bị hắn chinh phục...
Bỗng nhiên, Xà mỹ nữ giống như bị người đánh trúng vào thất thốn, cổ ngọc thon dài hất mạnh, theo một tiếng rên rỉ tuyệt vọng rung động đến tâm can, cả người đều mềm rũ xuống, rốt cục không thể động đậy được...
Trên mặt nước cánh hoa nhẹ nhàng phập phồng nhộn nhạo, trong thùng tắm sóng gió dần dần bình ổn, nhưng trong lòng Cổ Trúc Đình thì sóng gió lại còn không hoàn toàn bình ổn, đôi má ửng hồng ngả lên vai Dương Phàm. Dương Phàm có thể nghe được tiếng đập gấp gáp của trái tim nàng.
Hắn vỗ nhẹ nhàng một phát lên mông của nàng, cười nhẹ nhàng. Hắn biết lần ân ái này thật sự là gây sức ép cho nàng, không sai biệt lắm hơn nửa canh giờ đều là ở trong cơn bão táp nhất gấp gáp vượt qua đấy, dù là Thái Bình công chúa xinh đẹp thành thục kia còn chịu không nổi, huống chi thiếu nữ lần đầu tiên ân ái như nàng.
Dương Phàm ôm nàng vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng âu yếm. Cùng với sự ôn nhu âu yếm và dòng nước ấm áp, Cổ Trúc Đình dần dần khôi phục khí lực, nàng hít sâu và thở dài một tiếng, ánh mắt có chút tan rã mê ly nhìn của nàng nhìn ái lang, thấp giọng nói:
- Người ta thực sự sắp bị chàng giết chết rồi.
Dương Phàm bỡn cợt cười nói:
- Không phải nàng còn chưa có chết sao, quân tử báo thù mười năm không muộn, luyện thật giỏi công đi, lần tới lại trả thù.
Cổ Trúc Đình đỏ mặt khẽ cắn vào ngực hắn một chút. Dương Phàm cười dài ôm thân thể mềm mại của nàng, thấp giọng nói:
- Trở lại điều tra kĩ càng xem Đỗ Văn Thiên, giữa hắn và An Nhạc khả năng có chuyện tư tình, nói không chừng chuyện này có thể lợi dụng một chút.
- Dạ!
Cổ Trúc Đình hiền hậu đáp ứng, chỉ có điều thời gian trả lời chậm hơn so với tốc độ bình thường hai nhịp. Nàng lại thở dốc vài tiếng, nhẹ nhàng nâng người lên một tí, nhũ hoa chìm trong nước, hô hấp của nàng thoải mái rất nhiều:
- A lang, cô ta quả nhiên còn có hậu chiêu?
- Ừ! Ta từng có ý nghĩ bỏ qua cho cô ta, nhưng cô ta không chịu. Cô ta báo thù cho huynh tỷ của mình, thật ra khiến ta có chút thay đổi cách nhìn về cô ta, nhưng cô ta làm như vậy sẽ liên lụy đến đến Uyển nhi, ta không thể ngồi xem rồi làm ngơ.
An Nhạc này làm việc luôn luôn không tính đến hậu quả, ta không thể không cẩn thận ứng phó. Bao nhiêu lần sóng to gió lớn ta đều đã xông qua được, cũng không thể lật thuyền trong mương, huống hồ cô ta chỉ là một con cá chạch trong bùn.
- A lang sẽ không thua đâu.
Cánh tay mềm mại ngọc ngà của Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng ôm cổ Dương Phàm, đưa liếm lưỡi vào ngực của hắn, thân thiết nói:
- Lúc người ta hành tẩu giang hồ, còn được người gọi là nữ ma đầu đấy, hiện giờ không phải bị a lang chàng thu thập ngoan ngoãn đấy sao, chỉ dựa vào đạo hạnh của tiểu yêu tinh kia, sao có thể là đối thủ của a lang được chứ!
Dương Phàm lập tức vừa mừng vừa sợ, Cổ Trúc Đình khen ngợi hắn quá nhiều rồi , nhưng mà nàng từ lúc nào học được cách khiêu khích rồi thế nhỉ? Một câu hai ý nghĩa, nhu mì đến thấu xương, trong thoáng chốc tiểu Dương Phàm lại nóng lòng muốn tiếp rồi.
- A! A lang tha mạng, người ta không muốn nữa!
Cùng với một tiếng xin khoan tha, trong khuê phòng lại là trận mưa gió mãnh liệt...
Dương Phàm hôm nay đến nhà đích thực cũng là danh chính ngôn thuận, hắn và Võ Ý Tông mặc dù như nước với lửa, nhưng mối giao tình giữa hắn và Võ Tam Tư không đứt đoạn, miễn cưỡng mà nói cũng có thể coi là môn đồ hờ của Lương Vương, hiện giờ con trai Lương Vương đến Trường An, hắn đến nhà bái kiến Lương Vương thế tử đương nhiên là hợp tình hợp nghĩa.
Võ Sùng Huấn mời Dương Phàm vào phòng khách, y và Đỗ Văn Thiên tiếp khách, chưa đến một phút rượu ngon món ngon đã được dâng lên, ba người liền cùng ngồi vào bàn ăn uống tiệc rượu. Võ Sùng Huấn uống rượu ở Khúc Ao về nên đã say ngà ngà, lúc này lại có ý muốn ăn muốn chè chén, không thể kìm chế nổi, lại có thêm Dương Phàm liên tiếp nâng chén cùng, khó tránh được, uống say mèm.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Võ Sùng Huấn đã say không thể tự mình đi tiễn Dương Phàm, đành phải ra lệnh cho Đỗ Văn Thiên đưa Dương Phàm về, còn mình kêu hai nội thị dìu lấy, loạng choạng đi vào bên trong. Dương Phàm và Đỗ Văn Thiên sóng vai mà đi, đều không nói chuyện, đi đến trước cửa, Dương Phàm dừng lại nói với Đỗ Văn Thiên :
- Công tử xin dừng bước.
Đỗ Văn Thiên lúc trước nghe lén Dương Phàm và An Nhạc công chúa ở thư phòng nhỏ nói chuyện, nhận ra rằng giữa hai người này có phần không minh bạch, trong lòng y đã coi Dương Phàm là tình địch, một lòng ghen tị, vốn không muốn tiễn hắn, liền lập tức đứng lại, chắp tay nói:
- Dương tướng quân mời đi thong thả.
Dương Phàm cười cười, nói:
- Hôm nay đến nhà, nhận được sự nhiệt tình khoản đãi của Võ Phò mã và Đỗ công tử Không ngờ Võ Phò mã uống say mèm, Dương mỗ có mấy lời còn chưa kịp nói đi, xin mời Đỗ công tử thay ta báo lại cho ngài.
Đỗ Văn Thiên lạnh nhạt nói:
- Không biết Dương tướng quân có lời gì cần tại hạ chuyển cáo.
Dương Phàm nói:
- Nghe nói An Nhạc công chúa định xây nhà mới ngay bên cạnh tòa nhà của Dương mỗ, về sau hai nhà sẽ làm hàng xóm rồi, hẳn là thường thường qua lại mới đúng, huống chi Dương mỗ vốn cùng Lương Vương phủ có mối tình bằng hữu cố tri, cũng coi như là bạn cũ. Nếu công chúa và Phò mã có rảnh, Dương Phàm muốn tổ chức yến tiệc ở Hồ Tâm đảo, kính mời Công chúa và Phò mã.
Đỗ Văn Thiên suy bụng ta ra bụng người chỉ tưởng rằng người khác cũng có sắc tâm đối với An Nhạc, biến sắc, nói:
- Tướng quân yên tâm, Đỗ mỗ nhất định chuyển cáo!
Trong lòng cũng đa quyết định tuyệt không đem lời mời của Dương Phàm báo cho An Nhạc, còn phải nghĩ biện pháp hãm hại Dương Phàm, để tránh hai người này nối lại tình xưa.
Dương Phàm nhìn thần sắc biến đổi của y, trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ, cười ha hả, chắp tay mà đi.
Đỗ Văn Thiên đứng ở cửa chính, lạnh lùng liếc mắt nhìn bóng lưng của hắn không đợi hắn đi ra khỏi cửa, liền phất tay áo rời khỏi.
Mấy đệ tử của Mạc Quan vô cùng ra sức biểu diễn, đầu đường dân chúng tấp nập đứng xem, nhưng đợi đến lúc xin tiền, người ta rời hơn phân nửa, đoàn tiểu đồ đệ mãi võ đang cầm cái chiêng gõ, mấy người sĩ diện không rời khỏi được, tiểu đồ đệ khi thì cúi đầu khom lưng, đánh vào cái chiêng đinh đinh đang đang, một vòng cũng là thu được mấy chục quan tiền.
Mạc Quan ngồi ở một góc trên đài, nhìn tình hình bên ngoài thở dài nói:
- Mãi nghệ ở phố dài, lợi nhuận nhìn chung không lớn, có lẽ phải đến Câu Lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc) mới có thể lời ít tiền.
Một đệ tử đứng ở bên cạnh nói
- Sư phụ nói rất đúng chỉ có điều những nơi Câu Lan Ngõa xá nhộn nhịp ở Trường An chúng ta đều đi rồi, trong một lúc sẽ không có nhiều khách như vậy.
Mạc lão nhân gật đầu nói:
- Ừ, chúng ta ở Trường An ước chừng đợi một tháng đi tái diễn hai ngày, chúng ta liền về lại Thái Nguyên.
Lúc này, tiểu đồ đệ đang đánh chiêng xin tiền đi đến trước mặt người thanh niên một dáng người cao ráo, râu cá trê xinh xắn quỳ gối cúi đầu, cười nói:
- Tạ ơn lang quân thưởng!
Người thanh niên khẽ mỉm cười, giơ tay ném đi, chỉ nghe Đoang một tiếng trong tay tiểu đồ đệ là hai đồng bạc.
Tiểu đồ đệ kia mỗi ngày phụ trách xin tiền của quan khách, thậm chí chỉ ném ra mấy quan tiền nhỏ to thế nào, y cũng có thể đoán biết được nhiều ít, vừa nghe một tiếng trầm như vậy, trong lòng không khỏi ngầm bực: Vị khách này không khen thưởng thì không khen thưởng, tự dưng ném lên cục gạch trêu đùa chúng ta.
Từ sức nặng ước đoán, còn không phải là một viên gạch sao, một khối nặng như vậy , chẳng lẽ còn có thể là vàng? Nhưng tiểu nhị kia ngẩng đầu, thấy rõ thứ ở trong cái chiêng, lập tức cứng họng. Trong cái chiêng đồng là một khối vàng tròn óng sáng long lanh, dưới ánh mặt trời hào quang lòe lòe, đó còn không phải là một khối vàng sao.
Vị khách này ra tay thật là xa xỉ, không ngờ thưởng một đĩnh vàng, tiểu đồ đệ kia nửa mừng nửa lo, sợ khách đổi ý, vội vàng đem cái chiêng hướng trong lòng ngực, ôm đồng cái chiêng liên tục cúi đầu, nói tạ ơn:
- Đa tạ lang quân trọng thưởng, đa tạ lang quân trọng thưởng.
Người áo xanh khẽ mỉm cười, nói:
- Dẫn ta đi gặp ông bầu gánh của các ngươi, có chút chuyện mua bán lớn, ta muốn cùng y nói chuyện!
- Mời quý nhân đi bên này!
Tiểu đồ đệ kia vừa nghe có mua bán lớn, vui mừng vô cùng, bỏ qua việc thu tiền, khẩn trương dẫn người áo xanh đi vào trong trướng. Mạc lão nhân ngồi trong trướng nhìn thấy vị khách này trọng thưởng lớn, đang muốn đứng dậy nghênh đón, tiểu đồ đệ đã dẫn người áo xanh đi tới.
Mạc Quan nhìn thấy cái chiêng trong tay tiểu đồ đệ, thấy một khối vàng óng, trong mắt không khỏi ngời sáng lên, khẩn trương vẻ mặt tươi cười đón chào, khiêm tốn mà cười nói:
- Quý nhân mời ngồi, tiểu nhân đa tạ quý nhân trọng thưởng!
Người áo xanh vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nói:
- Lão nhân gia chính là bầu gánh chỗ này phải không?
- Vâng, vâng!
- Rất tốt, tại hạ họ Dương, Dương Chi Cổ! Lão Thái Quân nhà ta đại thọ tám mươi tuổi, làm vãn bối, ta nghĩ có chút gì hiếm lạ làm vui lòng bà ấy.
Mạc lão quan vừa nghe ba chữ Lão Thái Quân , liền biết người này là quan lại, lão phu nhân có thể xưng là thái quân, trong số con cháu ít nhất cũng phải có một quan ngũ phẩm, sắc mặt của lão càng cung kính, vội vàng nói:
- Lang quân, ý ngài là muốn để cho tiểu lão nhân đến quý phủ đi biểu diễn mãi võ sao?
Dương Chi Cổ lắc đầu, nói:
- Không! Ta nghĩ nên tự mình học một chút ảo thuật, ở thọ yến của Thái Quân trình diễn, cổ có lão Lai tử y phục rực rỡ để giải trí, vì lấy lòng lão Thái Quân, đứa cháu này còn sợ đóng giả một con hát sao?
Mạc Quan cười nói:
- Lang quân thật sự là hiếu tâm đáng khen, không biết lang quân muốn học chút chiêu trò gì?
Dương Chi Cổ nói:
- Không dối gạt lão nhân gia, Dương mỗ vốn cũng có hiểu chút ảo thuật, trước kia cũng từng biểu diễn cho lão Thái Quân xem, cho nên xiếc tầm thường lão Thái Quân nhà ta không muốn xem, muốn học, ta sẽ học sở trường giỏi nhất của ngươi.
Mạc quan nhân vừa nghe, không khỏi có chút do dự, tuy nói vị khách này ra tay hào phóng, nhưng nếu như dạy hắn làm ảo thuật nhất định sẽ có trọng thưởng, nhưng đây là bản lĩnh để y kiếm cơm ăn làm sao có thể dễ dàng truyền lại được.
Dương Chi Cổ thấy lão chần chừ, không khỏi cười vang nói:
- Lão nhân gia sẽ không nghĩ là Dương mỗ muốn học trộm tài nghệ của ngài đấy chứ? Dương mỗ là người đọc sách, tương lai là phải vào kinh ứng thí, ngài nghĩ ta sẽ đi hành tẩu giang hồ mãi nghệ kiếm sống sao? Còn nữa, ta chỉ muốn lãnh giáo bản lĩnh của ngài, tuyệt đối không đi đoạt cơm của người khác
Nói xong, tay hắn đặt trên án nhẹ nhàng vung lên, ba đĩnh vàng óng ánh vô thanh vô tức xuất hiện ở trên bàn, ánh mắt của Quan Mạc sáng rực lên, không phải là bởi vì Dương Chi Cổ này có thủ pháp thần kỳ, thủ đoạn của hắn tuy khéo léo, nhưng ở trong mắt Mạc Quan thì cũng không có gì là cao siêu. Lão là vì thấy được ba đĩnh vàng nên mới biểu hiện như vậy, cái này gọi là thấy tiền sáng mắt .
Dương Chi Cổ cười hỏi:
- Thế nào?
Mạc Quan nuốt nước miếng, thấp giọng nói:
- Lang quân, chúng ta hành tẩu giang hồ làm xiếc cũng có luật lệ của chính mình, ảo thuật ảo thì là ảo thuật, thần thần kỳ kỳ, bí mật chỉ ở một chữ, yêu cầu của lang quân •••••• thật sự là có chút •••.
Dương Chi Cổ vung tay lên, ba đĩnh vàng trên bàn biến thành sáu. Dương Chi Cổ nhìn lão, nói:
- Lúc này như thế nào? Sáu đĩnh vàng, đổi lấy một phần bản lĩnh!
- Việc này!...
Mạc lão nhân chần chừ như cũ không quyết định được, đồ đệ của lão có chút không nén được tức giận, thấp giọng kêu:
- Sư phụ!
Dương Chi Cổ nói:
- Một môn thuật pháp nuôi sống không được một đoàn kịch hát nhỏ, túc hạ đừng nghĩ rằng ta học được nhất môn tuyệt kỹ của ngài thì có thể đoạt cơm của các người? Còn nữa, lấy thân phận của Dương mỗ, sẽ đi làm một chuyện như vậy sao? Ta có thể cam đoan với ngươi, ta học bản lĩnh của ngươi cũng chỉ vì làm vui lòng lão Thái Quân, về sau sẽ không dạy cho cho người khác đâu!
Mạc lão nhân khó xử nói:
- Ảo thuật không phải là thực, cũng không là giả, muốn đem giả làm thực, lấy giả làm thực, cần bản lĩnh cao siêu cực kì, mà điều này cần thật lâu, vất vả lắm mới huấn luyện được. Dù cho lão nói cho người biết bí quyết trong đó, chỉ sợ lang quân ngươi cũng không chắc có thể học nhanh được.
Dương Chi Cổ đáp:
- Chuyện này cũng không nhọc đến bầu gánh lo lắng, học được hay không được đều là chuyện của tại hạ, chỉ cần bầu gánh đồng ý ái mộ truyền thụ!
Mạc Quan vỗ mạnh vào mồm, thấp giọng nói:
- Lang quân... có thể cho thêm một đĩnh không?
Lão cũng cảm giác mình có lòng tham quá mức rồi, lời nói ra không có chút sinh khí.
Dương Chi Cổ không nói gì, chỉ giơ tay lên, Đương đương đương ba tiếng vang lên, trên bàn lại rớt xuống ba đĩnh vàng, ánh vàng chiếu rọi hai mắt.
Mạc Quan bị kích động, nắm lấy đĩnh vàng, run giọng hỏi:
- Không biết lang quân muốn học cái gì?
Dương Chi Cổ nói từng chữ một:
- Thuật - đổi - đầu!
*************
Mặt trời lặn về phía tây, toàn thành tàn đỏ.
Phường đinh của phường Long Khánh đang định đóng cửa thì thấy một người cưỡi ngựa từ xa xa chạy tới, người cưỡi ngựa là người mặc áo xanh, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ. Phường đinh tức giận dừng lại, chỉ chừa nửa cánh cửa, chờ người áo xanh đi qua.
Con ngựa kia lao đi không ngừng, tới trước cửa phường, chỉ thấy trên ngựa là một người mặc áo màu xanh, để râu cá trê xinh đẹp, tinh thần tràn đầy. Người áo xanh kia thấy tên phường đinh đứng trước cửa, cao giọng nói:
- Cảm ơn!
Thuận tay ném một vật gì sáng long lanh rơi xuống dưới chân phường đinh.
Phường đinh cúi đầu vừa thấy là một đĩnh bạc tức thì vừa mừng vừa sợ, khẩn trương nhặt lên, quay đầu nhìn lại thì con ngựa kia đã vội vã chạy về về phía hồ Long Khánh. Phường đinh hướng về phía bóng dáng người nọ gào to:
- Cảm ơn!
Sau đó tươi cười rạng rỡ đóng cửa phường.
Người áo xanh cưỡi ngựa phi nhanh như bay tới trên đảo, rất nhanh đã xuất hiện tại trước mặt của Dương Phàm. Dương Phàm ngồi ở bên một cây đèn, trước người là một tấm bàn nhỏ, trên bàn bày thức ngon lành đang bốc hơi nghi ngút. Thấy y tiến vào, mỉm cười nói:
- Ta còn lo lắng nàng đêm nay cũng chưa về chứ, ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau dùng bữa, chúng ta vừa ăn vừa nói.
Người áo xanh kinh ngạc nói:
- A lang còn chưa dùng bữa?
Mặc dù vẫn trong bộ dạng nam nhân, nhưng nghe thanh âm này rõ ràng chính là Cổ Trúc Đình.
Dương Phàm nói:
- Ta đang đợi nàng, nếu mà đến lúc tối mà nàng vẫn chưa về, ta đành phải ăn một mình vậy.
Trong lòng Cổ Trúc Đình ấm áp, nàng vốn định tháo mặt nạ ra, hiện giờ đã biết a lang cũng chưa dùng bữa, sợ hắn đói bụng, bèn khẩn trương rửa tay sạch sẽ, đến bên cạnh của hắn. Dương Phàm vì nàng bày một bàn đồ ăn, lại đưa cho nàng nửa bát cháo gạo tẻ, cười hỏi:
- Nhanh như vậy đã trở lại rồi, đã học được rồi ư?
Trong mắt Cổ Trúc Đình hiện vẻ đắc ý, nói:
- Mạc bầu gánh nói, năm đó lão làm thuộc hạ của sư phụ, lại đón nhận sự tận tình chỉ bảo của sư phụ, khổ luyện nhiều năm, món công phu này mới vận dụng thành thục như vậy, cho nên đối với thiếp, mặc dù biết rằng bí mật trong đó, cũng rất khó trong khoảng thời gian ngắn học được. Tuy nhiên, sở trường của thiếp là nhu thuật và bản lĩnh che giấu tung tích, trong đó có chỗ tương đồng với thuật ảo thuật này, bí quyết này thiếp đã nắm rõ, chỉ cần cho thiếp thời gian vài ngày chuẩn bị tập luyện, nhất định vận dụng một cách tự nhiên.
Dương Phàm mừng rỡ nói:
- Ha ha, đây là nhất pháp thông trăm pháp. Nói đến, đá cầu cũng có một đạo lý, mặc dù ta chưa bao giờ tập đá cầu, nhưng chỉ cần hiểu đạo lý của nó, ta cũng có thể lập tức trở thành cao thủ đá cầu.
Hai người vừa nói vừa ăn, thức ăn đều rất thanh đạm, rõ ràng làm dựa theo khẩu vị của Cổ Trúc Đình. Cổ Trúc Đình thấy Dương Phàm ăn không nhiều lắm, trong lòng hơi bất an, hỏi:
- Đồ ăn không hợp khẩu vị a lang sao?
Dương Phàm cười nói:
- Đâu có, chỉ có điều hôm nay đi uống rượu, bây giờ còn không quá đói. Nói cách khác, không cần bàn cãi dù thức ăn này có hương vị tuyệt mỹ thế nào, chỉ cần có mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần ở bên, ta lại có thể đói bụng sao?
Cổ Trúc Đình cúi đầu, xấu hổ mà nói:
- A lang lại giễu cợt người ta.
Dương Phàm phụt một tiếng, bật cười ha hả, Cổ Trúc Đình bị hắn cười làm cho mặt đỏ bừng, không biết mình lại nói sai rồi cái gì, đành phải ngượng ngùng hỏi:
- A lang •••••• a lang cười cái gì?
Dương Phàm chúi người về phía nàng, ngửa tới ngửa lui mà nói:
- Một người nam nhân mang bộ dạng xấu hổ, nhìn thật sự có chút cổ quái. Ha ha, ta đã sai người chuẩn bị nước ấm, nàng tắm một chút trước đi.
Cổ Trúc Đình lúc này mới nghĩ đến mình còn đang ăn mặc theo kiểu nam nhân, trên môi còn có hai chòm râu, không khỏi YAA.A.A.. một tiếng nhảy dựng lên, ngẫm bộ dạng lại xấu xí với chòm râu, vậy mà còn ở trước mặt a lang ra vẻ đáng yêu, khiến Cổ Trúc Đình thẹn đến muốn chui xuống đất, khẩn trương vội vàng hấp tấp chạy ra.
Trong phòng tắm ấm áp đầy hơi nước, nước đã chuẩn bị tốt, trên mặt nước phủ xuống rất nhiều cánh hoa, ẩn ở trong sương mù, cứ như những đóa hoa được sinh ra trong nước vậy.
Vừa thấy a lang quan tâm như thế, trong lòng Cổ Trúc Đình rất khoan khoái, nàng gỡ chòm râu xuống, cởi bỏ tóc, cởi áo nới dây lưng, đột nhiên bật cười, nàng chợt nhớ tới Dương Phàm mới vừa rồi khen nàng Xinh đẹp tuyệt trần , mà mình lúc nãy rõ ràng là một nam nhân, nào có thể xinh đẹp tuyệt trần cơ chứ? Lang quân quả nhiên đang đùa người ta.
Quần áo cởi ra, cởi nội y, thân thể mềm mại của nàng xinh đẹp tuyệt trần. Cổ Trúc Đình vừa mới đặt một cái mũi chân thò vào trong nước, muốn thử độ ấm của nước, cánh cửa bỗng nhiên mở toang ra, Dương Phàm bất ngờ đi và.
Cổ Trúc Đình thở nhẹ, vội vàng nhảy vào, thình thình một tiếng, cả người đều ngâm trong nước, khuôn mặt đỏ bừng giọng e sợ nói:
- A lang. . .
Dương Phàm cười giống tên sói già trộm gà, xấu xa:
- Á, ta chợt nhớ tới, ta cũng chưa tắm rửa, không bằng chúng ta cùng nhau tắm đi!
Tuy nói Cổ Trúc Đình đã sớm cùng hắn chung chăn gối, nhưng vẫn chưa từng cùng tắm chung, trong nhất thời xấu hổ nên hai tai tím tái, nàng làm sao còn dám nói chuyện, cũng không dám nhìn bộ dạng Dương Phàm cởi áo nới dây lưng, chỉ nhắm mắt lại ngồi ở trong nước, từ đầu đến chân đỏ rừng rực giống như con tôm bị luộc.
Bên tai rầm tiếng nước chảy, lang quân không ngờ đã vào nước, trái tim của nàng không khỏi đập thình thịch nhảy dựng lên.
Tiếng nước rầm không ngừng, lòng của nàng cũng là nhộn nhạo không ngừng. Nàng đang muốn vụng trộm mở to mắt nhìn a lang đang làm cái gì, bỗng nhiên cảm giác một lực của bàn tay to nắm ở vai của nàng, bởi vì sức nổi của nước, Cổ Trúc Đình nhẹ tênh tênh, tựa như một túm bèo rong mềm mại, thổi qua hắn, vẫn bay tới ngực của hắn.
- A lang!
Cổ Trúc Đình đến trong lòng Dương Phàm, chân gác trên vai của hắn, Dương Phàm tắm cùng mỹ nhân, làm sao chỉ có thể ngoan ngoãn tắm rửa không thôi, bàn tay dĩ nhiên lặng lẽ đặt lên vú ngọc của nàng. Cổ Trúc Đình chân tay luống cuống, đành phải cắn môi mặc hắn ức hiếp, nhưng lang quân lại càng được nước lấn tới, không ngờ bắt lấy nàng một bàn tay, lặng lẽ thăm dò vào dưới nước, trượt đến bụng của hắn, tiếp tục trượt xuống.
Cổ Trúc Đình tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, bàn tay mềm mại nhẵn nhụi, nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào vật cứng rắn của hắn, đầu tiên là nàng giật mình kinh hãi rụt tay lại, lúc này mới nhẹ nhàng nắm lấy, y theo tâm ý của hắn khẽ khàng vuốt ve.
Dương Phàm tựa vào thùng, thích ý nhắm hai mắt lại. Thấy bộ dạng hết sức thoải mái của hắn, Cổ Trúc Đình tự dưng nảy sinh dũng khí. Tay nhỏ bé của nàng ở dưới bụng hắn thưởng thức thật lâu sau, thủ thuật dần dần thành thục, đầy khiêu khích khiến hô hấp của Dương Phàm càng lúc càng dồn dập.
Cuối cùng, hắn bắt đầu phản kích, mở hai cánh tay ra, Cổ Trúc Đình ngồi ở trong lòng của hắn, một đôi cánh tay ngọc dịu dàng khoác lên trên vai của hắn, đôi mắt như sao sáng nửa mở nửa khép, hiền lành ôn thuận, khác với bộ dạng thông minh tháo vát của nàng hằng ngày.
Ngón tay giữa của Dương Phàm chạm đến chỗ xúc cảm của nàng, ánh mắt thì ngắm cặp nhũ hoa trắng mịn nõn nà kia, xúc cảm và thị giác đều dung hòa, lập tức dục vọng nồng cháy. Hắn nắm một cái khăn mặt dày đặt bên thùng tắm, trải dọc trên mạn thùng tắm, nhẹ nhàng đẩy lưng ngọc của nàng. Cổ Trúc Đình ngầm hiểu, ngoan ngoãn nằm sấp trên cái khăn kia.
Dương Phàm nhẹ nhàng áp vào sau lưng của nàng, vừa chạm vào theo chiếc mông trắng như tuyết bóng loáng mềm mại liền khẩn cấp “tìm kiếm nguồn suối sâu”. Tiếng nước ào ào, sóng trở mình dâng lên, khi nước trào ra khỏi thùng tắm thì trượt trên tấm lưng ngọc của Cổ Trúc Đình, khi nước hạ xuống thì lại dập dềnh dưới cặp mông tròn vểnh như trăng rằm kia.
Theo luồng sóng tấn công của tình lang, cơn khoái cảm của Cổ Trúc Đình đã dâng trào trong sóng triều phập phồng . Nàng phát ra tiếng rên rỉ nỉ non, cặp mông đẹp vểnh lên dịu dàng mà ngoan cường, nghênh đón Dương Phàm càng ngày càng kịch liệt tiến lên, đôi môi son tựa như một đóa hồng khổ sở đáng thương mím chặt, thân mình càng lúc càng yếu đuối, eo nhỏ nhắn lại không tự chủ được mà lung lay.
Dương Phàm chỉ cảm thấy dưới thân nghênh đón chiếc mông mượt mà bóng loáng, đẫy đà căng đầy, khoái cảm cực hạn khiến dục vọng của hắn không ngừng nâng lên. Ánh đèn sáng ngời chiếu dưới thân thể nữ nhân nằm sấp trên thùng tắm, nửa thân thể xinh đẹp chìm ở trong nước mờ sương, giống như Xà mỹ nữ bám ở trên mạn thùng tắm, đang đợi vị đại pháp sư hàng yêu trừ ma đại pháp này đến hàng phục.
Xà mỹ nữ dần dần cũng không chịu được thần uy của Dương đại pháp sư rồi, thân thể của nàng mềm nhũn. Thân thể mềm nhũn vừa trượt xuống nước rồi lại bị Dương Phàm từ trong nước mò lên, BA~ BA~ âm thanh gấp gáp như mưa, Cổ Trúc Đình có cảm giác thở dốc rất khó khăn, nhưng nàng hàng ngày nàng thích như vậy, thích bị hắn chà đạp, thích bị hắn đùa bỡn, thích bị hắn chinh phục...
Bỗng nhiên, Xà mỹ nữ giống như bị người đánh trúng vào thất thốn, cổ ngọc thon dài hất mạnh, theo một tiếng rên rỉ tuyệt vọng rung động đến tâm can, cả người đều mềm rũ xuống, rốt cục không thể động đậy được...
Trên mặt nước cánh hoa nhẹ nhàng phập phồng nhộn nhạo, trong thùng tắm sóng gió dần dần bình ổn, nhưng trong lòng Cổ Trúc Đình thì sóng gió lại còn không hoàn toàn bình ổn, đôi má ửng hồng ngả lên vai Dương Phàm. Dương Phàm có thể nghe được tiếng đập gấp gáp của trái tim nàng.
Hắn vỗ nhẹ nhàng một phát lên mông của nàng, cười nhẹ nhàng. Hắn biết lần ân ái này thật sự là gây sức ép cho nàng, không sai biệt lắm hơn nửa canh giờ đều là ở trong cơn bão táp nhất gấp gáp vượt qua đấy, dù là Thái Bình công chúa xinh đẹp thành thục kia còn chịu không nổi, huống chi thiếu nữ lần đầu tiên ân ái như nàng.
Dương Phàm ôm nàng vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng âu yếm. Cùng với sự ôn nhu âu yếm và dòng nước ấm áp, Cổ Trúc Đình dần dần khôi phục khí lực, nàng hít sâu và thở dài một tiếng, ánh mắt có chút tan rã mê ly nhìn của nàng nhìn ái lang, thấp giọng nói:
- Người ta thực sự sắp bị chàng giết chết rồi.
Dương Phàm bỡn cợt cười nói:
- Không phải nàng còn chưa có chết sao, quân tử báo thù mười năm không muộn, luyện thật giỏi công đi, lần tới lại trả thù.
Cổ Trúc Đình đỏ mặt khẽ cắn vào ngực hắn một chút. Dương Phàm cười dài ôm thân thể mềm mại của nàng, thấp giọng nói:
- Trở lại điều tra kĩ càng xem Đỗ Văn Thiên, giữa hắn và An Nhạc khả năng có chuyện tư tình, nói không chừng chuyện này có thể lợi dụng một chút.
- Dạ!
Cổ Trúc Đình hiền hậu đáp ứng, chỉ có điều thời gian trả lời chậm hơn so với tốc độ bình thường hai nhịp. Nàng lại thở dốc vài tiếng, nhẹ nhàng nâng người lên một tí, nhũ hoa chìm trong nước, hô hấp của nàng thoải mái rất nhiều:
- A lang, cô ta quả nhiên còn có hậu chiêu?
- Ừ! Ta từng có ý nghĩ bỏ qua cho cô ta, nhưng cô ta không chịu. Cô ta báo thù cho huynh tỷ của mình, thật ra khiến ta có chút thay đổi cách nhìn về cô ta, nhưng cô ta làm như vậy sẽ liên lụy đến đến Uyển nhi, ta không thể ngồi xem rồi làm ngơ.
An Nhạc này làm việc luôn luôn không tính đến hậu quả, ta không thể không cẩn thận ứng phó. Bao nhiêu lần sóng to gió lớn ta đều đã xông qua được, cũng không thể lật thuyền trong mương, huống hồ cô ta chỉ là một con cá chạch trong bùn.
- A lang sẽ không thua đâu.
Cánh tay mềm mại ngọc ngà của Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng ôm cổ Dương Phàm, đưa liếm lưỡi vào ngực của hắn, thân thiết nói:
- Lúc người ta hành tẩu giang hồ, còn được người gọi là nữ ma đầu đấy, hiện giờ không phải bị a lang chàng thu thập ngoan ngoãn đấy sao, chỉ dựa vào đạo hạnh của tiểu yêu tinh kia, sao có thể là đối thủ của a lang được chứ!
Dương Phàm lập tức vừa mừng vừa sợ, Cổ Trúc Đình khen ngợi hắn quá nhiều rồi , nhưng mà nàng từ lúc nào học được cách khiêu khích rồi thế nhỉ? Một câu hai ý nghĩa, nhu mì đến thấu xương, trong thoáng chốc tiểu Dương Phàm lại nóng lòng muốn tiếp rồi.
- A! A lang tha mạng, người ta không muốn nữa!
Cùng với một tiếng xin khoan tha, trong khuê phòng lại là trận mưa gió mãnh liệt...
/1071
|