Sau giờ Ngọ, trong thành Trường An đột nhiên lưu truyền một tin tức. Cao Dương Vương Võ Sùng Huấn được Đỗ gia công tử nhờ vả tới Long Khánh Trì Hồ Tâm Đảo thăm hỏi Trương Xương Tông, ý đồ hòa giải ân oán giữa Trương Xương Tông và Đỗ Văn Thiên, kết quả lại bị Trương Xương Tông kiên quyết cự tuyệt, trở về tay không.
Trương Xương Tông lập tức đánh tiếng, nói ân oán thị phi giữa y và Đỗ Văn Thiên sớm có kết luận, y cũng đồng ý gặp mặt một lần, nhưng Đỗ gia nhất định phải công khai xin lỗi, vì y và Thượng Quan Đãi Chế xứng danh, cho nên không cần bất kỳ ai ở giữa hòa giài.
Y còn nói, ngày đó ở tửu lâu Tân Xương, y cũng đã nói rõ ràng, trong vòng ba ngày Đỗ gia nhất định phải công khai bày rượu tạ tội ở tòa nhà lớn Đỗ gia trong An Ấp Phường, việc này không thể thay đổi. Ngày mai chính là hạn cuối, nếu Đỗ gia không làm theo lời hẹn, y nhất định truy cứu tới cùng, khiến Đỗ gia thấy được sự lợi hại của y.
Đỗ Kính Đình khi nghe được tin này đã là chạng vạng tối, tin tức tới thành Trường An giữa lúc bằng hữu khắp nơi lần lượt đưa thiệp mời cho các quản gia mang về, Đỗ Văn Thiên cũng không hề tự mình đưa tin này, gã căn bản cũng chưa trở về.
Đỗ Kính Đình vừa tức vừa vội, vội vã đi xe tới thành Trường An, nhưng khi ông tới thành môn, cửa thành đã đóng. Lấy thân phận và ảnh hưởng của Đỗ Kính Đình hoàn toàn có thể bắt mở cổng thành, nhưng an ninh thành Trường An hiện tại có cấm quân nhúng tay vào, Đỗ Kính Đình vừa mới đắc tội Trương Xương Tông, không muốn vào lúc này tự tìm phiền phức, lại khiến Trương Xương Tông bắt được nhược điểm, đành phải ấm ức trở về.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Kính Đình lại một lần nữa đi xe tới Trường An, chờ ông ta tới An Ấp Phường bái kiến phò mã Võ Sùng Huấn, cũng không thấy nhi tử Đỗ Văn Thiên của mình.
Võ Sùng Huấn đối với Đỗ Kính Đình rất khách khí, mời ông ta ngồi, sau đó nói:
- Hôm qua lệnh công tử có đến chỗ bổn vương nói rõ chỗ khó xử, bổn vương hiểu rõ, Trương Xương Tông làm như vậy, không chỉ làm khó Đỗ gia ngươi, cũng là có ý thị uy với bổn vương, bổn vương từng tới Long Khánh Trì thăm y, Trương Xương Tông này…
Võ Sùng Huấn nhíu nhíu mày, rất không vui tiếp lời:
- Tên Trương Xương Tông này cực kì ngông cuồng kiêu ngạo, y nhất quyết không đồng ý để bổn vương đứng giữa hòa giải. Sau khi Bổn vương trở về, đã nói kết quả lại cho lệnh công tử, lệnh công tử thất vọng vội vàng cáo từ rời đi, y chưa hồi bẩm Đỗ tiên sinh sao?
Đỗ Kính Đình hổ thẹn nói:
- Khuyển tử hôm qua cũng chưa trở về Phàn Xuyên, lão phu cũng có nghe quản gia ở đó nói Quận vương ngài ra mặt hòa giải, Trương Xương Tông cũng không giữ chút thể diện. Lão phu sáng sớm đã đi xe tới chỗ Quận vương tạ lỗi, về phần khuyển tử, cho tới nay vẫn chưa gặp được y.
Võ Sùng Huấn suy nghĩ một chút nói:
- Việc này do y khởi xướng, nói vậy lệnh công tử là sợ bị lão tiên sinh trách cứ cho nên không dám gặp lại.
Đỗ Kính Đình cũng nghĩ như vậy, phỏng chừng đứa con hư kia sau khi biết Trương Xương Tông không chịu buông tay, chạy đến Ôn Nhu Hương tại Bình Khang Phường mượn rượu giải sầu, nhưng chuyện với Trương Xương Tông này có thể tránh qua được không? Đứa trẻ này không phân biệt được nặng nhẹ, việc như vậy cũng không đảm đương được, lúc này đây Đỗ Kính Đình thật sự có chút thất vọng.
Võ Sùng Huấn nói:
- Lão tiên sinh không cần vì chuyện này mà khó xử, sau khi bổn vương trở về, thương lượng cẩn thận với An Nhạc về chuyện này. Lại nói tới, vợ chồng chúng ta tới Trường An, lão tiên sinh cho mượn tòa đại trạch này, nhiệt tình khoản đãi, sau lại giúp đỡ vợ chồng ta tổ chức tiệc ở Bích Du Cung, đúng là thành tâm thành ý.
Kết quả Bích Du Cung bất cẩn gặp hỏa hoạn, bởi vì trách nhiệm không hay, còn khiến Đỗ gia bị tổn thất lớn, bổn vương ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng đều hiểu cả. Hiện giờ Trương Xương Tông hung hăng gây sự, cố nhiên là bởi vì Đỗ công tử nói chê trách, nhưng y Hạng Trang múa kiếm, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng bổn vương không nhìn ra dụng ý của y? Đỗ tiên sinh, tòa đại trạch này ngươi cứ dùng…
Đỗ Kính Đình vốn là vì chuyện khó xử này mà đến, nghe xong vừa mừng vừa sợ, nhưng ngoài miệng vẫn phải từ chối, vội vàng nói:
- Nhưng làm như vậy đối với Quận vương ngài rất khó coi.
Võ Sùng Huấn thản nhiên cười, nói:
- Mặt mũi bổn vương chẳng lẽ còn quan trọng hơn tình sâu nghĩa nặng của Đỗ gia các ngươi đối với ta sao? Ngươi yên tâm, món nợ này bổn vương sẽ ghi tạc trên người Trương Xương Tông, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà sinh hiềm khích với Đỗ gia ngươi.
Đỗ Kính Đình vội vàng đứng dậy hướng Võ Sùng Huấn vái chào thật dài nói:
- Việc này là do tiểu nhi gây nên, Quận vương ngài rộng lượng như vậy, lão phu thật sự vô cùng hổ thẹn.
Võ Sùng Huấn cười ha hả, giơ tay lên nói:
- Lão tiên sinh không cần khách khí thế, đã như vậy, lão tiên sinh bắt tay vào thu xếp việc này đi, bổn vương và An Nhạc sẽ lập tức rời khỏi.
Đỗ Kính Đình bất an nói:
- Sáng sớm tinh mơ thế này, Quận vương có thể dàn xếp chỗ ở, kịp rời đi rồi sao?
Võ Sùng Huấn nói:
- Hành trang có thể dần dần đem đi, bổn vương lười xem sắc mặt Trương Xương Tông kia diễu võ dương oai, đi trước một bước. Lại nói tới, bổn vương sớm đã có ý cùng An Nhạc đi Ôn Tuyền Cung (tức Hoa Thanh Trì ngày nay) ở một thời gian, vừa lúc nhân cơ hội này, tới đó một chút.
Đỗ Kính Đình cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Nếu như thế, lão phu cung kính Quận vương, đợi khi Quận vương trờ về, chỗ này sẽ do lão phu phụ trách như trước, lão phu nhất định tìm một chỗ rộng rãi xa hoa hơn nơi này mời Quận vương tới ở.
Võ Sùng Huấn mỉm cười đáp:
- Được lắm! Nghe nói còn nửa tháng nữa là tới ngày đại thọ sáu mươi của Đỗ lão tiên sinh, trong thời gian này, bổn vương và An Nhạc sẽ ở tại Ôn Tuyền Cung.
Trương Xương Tông không phải muốn thấy hai nhà Võ Đỗ ta bất hòa sao, đến lúc đó, bổn vương và An Nhạc cùng tới Phàn Xuyên, mừng thọ Đỗ lão tiên sinh!
Trong lòng Đỗ Kính Đình kích động không ngừng, lại xá dài một cái, không nói nửa lời tạ ơn, hết thảy đều ở trong lòng rồi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Hôm nay là ngày Đỗ gia công khai tạ tội, Trương Xương Tông hưng phấn tột độ, sáng sớm đã thức dậy. Ngay từ đầu, đúng là y một lòng muốn rửa sạch ô danh của mình, nhưng chuyện tới bây giờ, y mới phát hiện việc này rất có thể lợi dụng thêm nữa, từ đó làm suy yếu ảnh hưởng của Võ thị, làm lớn mạnh thế lực Nhị Trương trong thành Trường An.
Nếu nói thế lực toàn bộ Trường An là một con rắn, như vậy Đỗ gia chính là đầu rắn, nếu Đỗ gia không chịu thua y, y có thể viện cớ đuổi cùng giết tận, thông qua đả kích Đỗ gia để làm thế lực toàn bộ Trường An kinh sợ, từ đó khiến càng nhiều người trở thành thủ hạ của y.
Nếu Đỗ gia chịu khuất phục trước áp lực, đáp ứng thiết tiệc ở An Ấp Phường, vậy làm mất mặt Võ Sùng Huấn, gây bất hòa giữa hai nhà Võ Đỗ. Đồng thời, việc này cũng chẳng khác gì tuyên cáo với người đời, ở nơi này Trương gia đã trấn áp Võ gia! Võ Sùng Huấn cũng không chỉ đơn thuần là con cháu Võ gia, y là Lương Vương thế tử, là trưởng tử của Võ Tam Tư – người có địa vị tối cao, thế lực lớn nhất trong gia tộc Võ thị hiện giờ, ý nghĩa hơn nhiều so với chèn ép bắt Đỗ gia cúi đầu chịu thua.
Kế sách một hòn đá ném hai con chim như vậy, bất kể tính toán thế nào, đối với Trương gia đều trăm lợi không hại. Trương Xương Tông không khỏi bắt đầu dương dương tự đắc, y chợt phát hiện quyền mưu quan trường không ngoài như vậy, y đã nắm giữ được bí quyết trong đó, có thể mặc sức vùng vẫy trong chốn quan trường.
Trương Xương Tông sáng sớm thức dậy, trước thoa chút cao dược lên mặt, dùng bữa sáng, sau khi ăn mặc chỉnh tề, liền phái người đi mời Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi cũng là người bị hại bởi lời đồn kia, đương nhiên có quyền đòi lại công đạo với Trương gia. Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi rất khách khí mà cự tuyệt, nói rõ hết thảy giao cho Trương Xương Tông xử lý.
Trương Xương Tông đã sớm biết Thượng Quan Uyển Nhi sẽ làm như vậy, nàng là một nữ nhân, đương nhiên không tiện xuất đầu lộ diện trong hoàn cảnh này. Thượng Quan Uyển Nhi không đi, Trương Xương Tông lại đi mời Dương Phàm, lúc này đây không phái người đi mời, Trương Xương Tông tự mình đến, đến đó không nói lời nào, kéo Dương Phàm đi.
Trương Xương Tông làm như vậy, miệng nói là tìm nhân chứng, nhưng thật ra muốn kéo Dương Phàm xuống nước. Dương Phàm là người y vẫn cố gắng lôi kéo, nếu như Dương Phàm cùng y tham dự, sẽ cho người khác cảm giác như thế này: Giữa hai nhà Võ thị và Trương gia, Dương Phàm và Trương thị càng thêm thân cận, do đó buộc Dương Phàm không thể không dựa vào mình.
Trương Xương Tông càng nghĩ càng dương dương tự đắc, y phát giác y đã là một nhà quyền mưu rất cao minh, điều này làm lúc y lên xe, còn có một cảm giác lâng lâng. Cảm giác tự đắc này kéo dài đến khi tới Hồ Tâm Đảo, đi đến hết đường cong dài hướng ra đảo.
Cổng con đê dài có hai hàng cây hòe lớn, bởi vì trên Long Khánh Trì có hai tòa biệt thự quý tộc, quanh đó cũng vừa bắt đầu xây thêm tòa đại trạch, cho nên nơi này vô cùng vắng lặng. Khi Trương Xương Tông nghi trượng đi đến đầu đường, đột nhiên có người phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó toàn bộ đoàn xe đều dừng lại.
Trương Xương Tông kinh ngạc thò đầu ra khỏi cửa sổ, chỉ thấy đội ngũ đã đứng lại, bọn thị vệ bảo vệ quanh kiệu của y, một đám rút đao kiếm ra, hướng ra ngoài, Trương Xương Tông khẩn trương rụt đầu về, nhưng y lập tức phát giác không giống như bị công kích, hơn nữa bọn thị vệ tạo thành thế nghiêm mật bảo vệ, không có nguy hiểm gì.
Trương Xương Tông lần nữa thò đầu ra, nhìn theo phương hướng mọi người đang nhìn, không khỏi kinh ngạc hô lên, y phát hiện, dưới tàng cây hòe già tà tà ở ven đường chính treo một người, người nọ tóc dài phủ kín mặt, vết máu loang lổ khắp trường bào, hai chân lơ lửng trên không trung, thân thể nhẹ nhàng đung đưa theo cơn gió.
Dương Phàm nhanh chóng xuống xe đi, lệnh cho thị vệ đưa người nọ từ trên cây xuống.
Thị vệ của Trương Xương Tông trông coi tọa giá không nhúc nhích, Nhậm Uy nhảy lên, vút một cái, chặt đứt vạt áo thắt trên chạc cây, dưới có hai thị vệ khác, chuẩn xác mà tiếp được người từ trên cây rơi xuống kia, người thắt cổ kia vừa tiếp được trong tay, bọn họ chỉ biết người này không thể cứu được nữa, bởi vì thân thể y cũng đã cứng ngắc.
Dương Phàm dẫn mấy tên thị vệ qua, Nhậm Uy đẩy tóc dài che trên mặt người nọ. Dương Phàm cúi người vừa thấy, không khỏi hít một luồng khí lạnh. Trương Xương Tông từ cửa sổ nhìn ra, cất giọng nói:
- Nhị Lang, người treo cổ tự tử vẫn còn có thể cứu được chứ? Nếu đã không cứu được thì đứng để ý tới nữa, thông báo phường chính một tiếng, gọi bọn họ tới báo quan xử lý đi, chúng ta còn phải lên đường nữa.
Dương Phàm đến bên cạnh xe của y, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Lục Lang, chỉ sợ An Ấp Phường này không cần đi nữa.
Trương Xương Tông ngạc nhiên hỏi:
- Đây là vì sao?
Dương Phàm đáp:
- Bởi vì……người treo cổ kia, chính là Đỗ Văn Thiên.
- Cái gì?
Trương Xương Tông thất kinh, bước nhanh xuống xe, tách khỏi đám người, nhìn thi thể kia.
Cỗ thi thể kia quả nhiên chính là Đỗ Văn Thiên, áo bào trắng trên người đã bị vết máu nhuộm loang lổ một mảng. Nhậm Uy cẩn thận nghiệm thi, tứ chi của Đỗ Văn Thiên đều đã bị người đánh cho gãy từng khúc, trên người máu thịt mơ hồ, mắt của y bị chọc mù, đầu lưỡi bị cắt, mà ngay cả dưới háng cũng bị khoét thành một lỗ thủng đầy máu, thành một thái giám đã chết.
Nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, sắc mặt Trương Xương Tông hoảng sợ đến trắng bệch, thất thanh kêu lên:
- Sao có thể như vậy, là ai xuống tay độc ác như thế?
Vẻ mặt Dương Phàm thông cảm nhìn y, không nói gì.
Trương Xương Tông từ từ tỉnh táo lại, y bỗng nhiên hiểu được, phiền phức của y đến rồi.
Trương Xương Tông lập tức đánh tiếng, nói ân oán thị phi giữa y và Đỗ Văn Thiên sớm có kết luận, y cũng đồng ý gặp mặt một lần, nhưng Đỗ gia nhất định phải công khai xin lỗi, vì y và Thượng Quan Đãi Chế xứng danh, cho nên không cần bất kỳ ai ở giữa hòa giài.
Y còn nói, ngày đó ở tửu lâu Tân Xương, y cũng đã nói rõ ràng, trong vòng ba ngày Đỗ gia nhất định phải công khai bày rượu tạ tội ở tòa nhà lớn Đỗ gia trong An Ấp Phường, việc này không thể thay đổi. Ngày mai chính là hạn cuối, nếu Đỗ gia không làm theo lời hẹn, y nhất định truy cứu tới cùng, khiến Đỗ gia thấy được sự lợi hại của y.
Đỗ Kính Đình khi nghe được tin này đã là chạng vạng tối, tin tức tới thành Trường An giữa lúc bằng hữu khắp nơi lần lượt đưa thiệp mời cho các quản gia mang về, Đỗ Văn Thiên cũng không hề tự mình đưa tin này, gã căn bản cũng chưa trở về.
Đỗ Kính Đình vừa tức vừa vội, vội vã đi xe tới thành Trường An, nhưng khi ông tới thành môn, cửa thành đã đóng. Lấy thân phận và ảnh hưởng của Đỗ Kính Đình hoàn toàn có thể bắt mở cổng thành, nhưng an ninh thành Trường An hiện tại có cấm quân nhúng tay vào, Đỗ Kính Đình vừa mới đắc tội Trương Xương Tông, không muốn vào lúc này tự tìm phiền phức, lại khiến Trương Xương Tông bắt được nhược điểm, đành phải ấm ức trở về.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Kính Đình lại một lần nữa đi xe tới Trường An, chờ ông ta tới An Ấp Phường bái kiến phò mã Võ Sùng Huấn, cũng không thấy nhi tử Đỗ Văn Thiên của mình.
Võ Sùng Huấn đối với Đỗ Kính Đình rất khách khí, mời ông ta ngồi, sau đó nói:
- Hôm qua lệnh công tử có đến chỗ bổn vương nói rõ chỗ khó xử, bổn vương hiểu rõ, Trương Xương Tông làm như vậy, không chỉ làm khó Đỗ gia ngươi, cũng là có ý thị uy với bổn vương, bổn vương từng tới Long Khánh Trì thăm y, Trương Xương Tông này…
Võ Sùng Huấn nhíu nhíu mày, rất không vui tiếp lời:
- Tên Trương Xương Tông này cực kì ngông cuồng kiêu ngạo, y nhất quyết không đồng ý để bổn vương đứng giữa hòa giải. Sau khi Bổn vương trở về, đã nói kết quả lại cho lệnh công tử, lệnh công tử thất vọng vội vàng cáo từ rời đi, y chưa hồi bẩm Đỗ tiên sinh sao?
Đỗ Kính Đình hổ thẹn nói:
- Khuyển tử hôm qua cũng chưa trở về Phàn Xuyên, lão phu cũng có nghe quản gia ở đó nói Quận vương ngài ra mặt hòa giải, Trương Xương Tông cũng không giữ chút thể diện. Lão phu sáng sớm đã đi xe tới chỗ Quận vương tạ lỗi, về phần khuyển tử, cho tới nay vẫn chưa gặp được y.
Võ Sùng Huấn suy nghĩ một chút nói:
- Việc này do y khởi xướng, nói vậy lệnh công tử là sợ bị lão tiên sinh trách cứ cho nên không dám gặp lại.
Đỗ Kính Đình cũng nghĩ như vậy, phỏng chừng đứa con hư kia sau khi biết Trương Xương Tông không chịu buông tay, chạy đến Ôn Nhu Hương tại Bình Khang Phường mượn rượu giải sầu, nhưng chuyện với Trương Xương Tông này có thể tránh qua được không? Đứa trẻ này không phân biệt được nặng nhẹ, việc như vậy cũng không đảm đương được, lúc này đây Đỗ Kính Đình thật sự có chút thất vọng.
Võ Sùng Huấn nói:
- Lão tiên sinh không cần vì chuyện này mà khó xử, sau khi bổn vương trở về, thương lượng cẩn thận với An Nhạc về chuyện này. Lại nói tới, vợ chồng chúng ta tới Trường An, lão tiên sinh cho mượn tòa đại trạch này, nhiệt tình khoản đãi, sau lại giúp đỡ vợ chồng ta tổ chức tiệc ở Bích Du Cung, đúng là thành tâm thành ý.
Kết quả Bích Du Cung bất cẩn gặp hỏa hoạn, bởi vì trách nhiệm không hay, còn khiến Đỗ gia bị tổn thất lớn, bổn vương ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng đều hiểu cả. Hiện giờ Trương Xương Tông hung hăng gây sự, cố nhiên là bởi vì Đỗ công tử nói chê trách, nhưng y Hạng Trang múa kiếm, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng bổn vương không nhìn ra dụng ý của y? Đỗ tiên sinh, tòa đại trạch này ngươi cứ dùng…
Đỗ Kính Đình vốn là vì chuyện khó xử này mà đến, nghe xong vừa mừng vừa sợ, nhưng ngoài miệng vẫn phải từ chối, vội vàng nói:
- Nhưng làm như vậy đối với Quận vương ngài rất khó coi.
Võ Sùng Huấn thản nhiên cười, nói:
- Mặt mũi bổn vương chẳng lẽ còn quan trọng hơn tình sâu nghĩa nặng của Đỗ gia các ngươi đối với ta sao? Ngươi yên tâm, món nợ này bổn vương sẽ ghi tạc trên người Trương Xương Tông, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà sinh hiềm khích với Đỗ gia ngươi.
Đỗ Kính Đình vội vàng đứng dậy hướng Võ Sùng Huấn vái chào thật dài nói:
- Việc này là do tiểu nhi gây nên, Quận vương ngài rộng lượng như vậy, lão phu thật sự vô cùng hổ thẹn.
Võ Sùng Huấn cười ha hả, giơ tay lên nói:
- Lão tiên sinh không cần khách khí thế, đã như vậy, lão tiên sinh bắt tay vào thu xếp việc này đi, bổn vương và An Nhạc sẽ lập tức rời khỏi.
Đỗ Kính Đình bất an nói:
- Sáng sớm tinh mơ thế này, Quận vương có thể dàn xếp chỗ ở, kịp rời đi rồi sao?
Võ Sùng Huấn nói:
- Hành trang có thể dần dần đem đi, bổn vương lười xem sắc mặt Trương Xương Tông kia diễu võ dương oai, đi trước một bước. Lại nói tới, bổn vương sớm đã có ý cùng An Nhạc đi Ôn Tuyền Cung (tức Hoa Thanh Trì ngày nay) ở một thời gian, vừa lúc nhân cơ hội này, tới đó một chút.
Đỗ Kính Đình cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Nếu như thế, lão phu cung kính Quận vương, đợi khi Quận vương trờ về, chỗ này sẽ do lão phu phụ trách như trước, lão phu nhất định tìm một chỗ rộng rãi xa hoa hơn nơi này mời Quận vương tới ở.
Võ Sùng Huấn mỉm cười đáp:
- Được lắm! Nghe nói còn nửa tháng nữa là tới ngày đại thọ sáu mươi của Đỗ lão tiên sinh, trong thời gian này, bổn vương và An Nhạc sẽ ở tại Ôn Tuyền Cung.
Trương Xương Tông không phải muốn thấy hai nhà Võ Đỗ ta bất hòa sao, đến lúc đó, bổn vương và An Nhạc cùng tới Phàn Xuyên, mừng thọ Đỗ lão tiên sinh!
Trong lòng Đỗ Kính Đình kích động không ngừng, lại xá dài một cái, không nói nửa lời tạ ơn, hết thảy đều ở trong lòng rồi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Hôm nay là ngày Đỗ gia công khai tạ tội, Trương Xương Tông hưng phấn tột độ, sáng sớm đã thức dậy. Ngay từ đầu, đúng là y một lòng muốn rửa sạch ô danh của mình, nhưng chuyện tới bây giờ, y mới phát hiện việc này rất có thể lợi dụng thêm nữa, từ đó làm suy yếu ảnh hưởng của Võ thị, làm lớn mạnh thế lực Nhị Trương trong thành Trường An.
Nếu nói thế lực toàn bộ Trường An là một con rắn, như vậy Đỗ gia chính là đầu rắn, nếu Đỗ gia không chịu thua y, y có thể viện cớ đuổi cùng giết tận, thông qua đả kích Đỗ gia để làm thế lực toàn bộ Trường An kinh sợ, từ đó khiến càng nhiều người trở thành thủ hạ của y.
Nếu Đỗ gia chịu khuất phục trước áp lực, đáp ứng thiết tiệc ở An Ấp Phường, vậy làm mất mặt Võ Sùng Huấn, gây bất hòa giữa hai nhà Võ Đỗ. Đồng thời, việc này cũng chẳng khác gì tuyên cáo với người đời, ở nơi này Trương gia đã trấn áp Võ gia! Võ Sùng Huấn cũng không chỉ đơn thuần là con cháu Võ gia, y là Lương Vương thế tử, là trưởng tử của Võ Tam Tư – người có địa vị tối cao, thế lực lớn nhất trong gia tộc Võ thị hiện giờ, ý nghĩa hơn nhiều so với chèn ép bắt Đỗ gia cúi đầu chịu thua.
Kế sách một hòn đá ném hai con chim như vậy, bất kể tính toán thế nào, đối với Trương gia đều trăm lợi không hại. Trương Xương Tông không khỏi bắt đầu dương dương tự đắc, y chợt phát hiện quyền mưu quan trường không ngoài như vậy, y đã nắm giữ được bí quyết trong đó, có thể mặc sức vùng vẫy trong chốn quan trường.
Trương Xương Tông sáng sớm thức dậy, trước thoa chút cao dược lên mặt, dùng bữa sáng, sau khi ăn mặc chỉnh tề, liền phái người đi mời Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi cũng là người bị hại bởi lời đồn kia, đương nhiên có quyền đòi lại công đạo với Trương gia. Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi rất khách khí mà cự tuyệt, nói rõ hết thảy giao cho Trương Xương Tông xử lý.
Trương Xương Tông đã sớm biết Thượng Quan Uyển Nhi sẽ làm như vậy, nàng là một nữ nhân, đương nhiên không tiện xuất đầu lộ diện trong hoàn cảnh này. Thượng Quan Uyển Nhi không đi, Trương Xương Tông lại đi mời Dương Phàm, lúc này đây không phái người đi mời, Trương Xương Tông tự mình đến, đến đó không nói lời nào, kéo Dương Phàm đi.
Trương Xương Tông làm như vậy, miệng nói là tìm nhân chứng, nhưng thật ra muốn kéo Dương Phàm xuống nước. Dương Phàm là người y vẫn cố gắng lôi kéo, nếu như Dương Phàm cùng y tham dự, sẽ cho người khác cảm giác như thế này: Giữa hai nhà Võ thị và Trương gia, Dương Phàm và Trương thị càng thêm thân cận, do đó buộc Dương Phàm không thể không dựa vào mình.
Trương Xương Tông càng nghĩ càng dương dương tự đắc, y phát giác y đã là một nhà quyền mưu rất cao minh, điều này làm lúc y lên xe, còn có một cảm giác lâng lâng. Cảm giác tự đắc này kéo dài đến khi tới Hồ Tâm Đảo, đi đến hết đường cong dài hướng ra đảo.
Cổng con đê dài có hai hàng cây hòe lớn, bởi vì trên Long Khánh Trì có hai tòa biệt thự quý tộc, quanh đó cũng vừa bắt đầu xây thêm tòa đại trạch, cho nên nơi này vô cùng vắng lặng. Khi Trương Xương Tông nghi trượng đi đến đầu đường, đột nhiên có người phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó toàn bộ đoàn xe đều dừng lại.
Trương Xương Tông kinh ngạc thò đầu ra khỏi cửa sổ, chỉ thấy đội ngũ đã đứng lại, bọn thị vệ bảo vệ quanh kiệu của y, một đám rút đao kiếm ra, hướng ra ngoài, Trương Xương Tông khẩn trương rụt đầu về, nhưng y lập tức phát giác không giống như bị công kích, hơn nữa bọn thị vệ tạo thành thế nghiêm mật bảo vệ, không có nguy hiểm gì.
Trương Xương Tông lần nữa thò đầu ra, nhìn theo phương hướng mọi người đang nhìn, không khỏi kinh ngạc hô lên, y phát hiện, dưới tàng cây hòe già tà tà ở ven đường chính treo một người, người nọ tóc dài phủ kín mặt, vết máu loang lổ khắp trường bào, hai chân lơ lửng trên không trung, thân thể nhẹ nhàng đung đưa theo cơn gió.
Dương Phàm nhanh chóng xuống xe đi, lệnh cho thị vệ đưa người nọ từ trên cây xuống.
Thị vệ của Trương Xương Tông trông coi tọa giá không nhúc nhích, Nhậm Uy nhảy lên, vút một cái, chặt đứt vạt áo thắt trên chạc cây, dưới có hai thị vệ khác, chuẩn xác mà tiếp được người từ trên cây rơi xuống kia, người thắt cổ kia vừa tiếp được trong tay, bọn họ chỉ biết người này không thể cứu được nữa, bởi vì thân thể y cũng đã cứng ngắc.
Dương Phàm dẫn mấy tên thị vệ qua, Nhậm Uy đẩy tóc dài che trên mặt người nọ. Dương Phàm cúi người vừa thấy, không khỏi hít một luồng khí lạnh. Trương Xương Tông từ cửa sổ nhìn ra, cất giọng nói:
- Nhị Lang, người treo cổ tự tử vẫn còn có thể cứu được chứ? Nếu đã không cứu được thì đứng để ý tới nữa, thông báo phường chính một tiếng, gọi bọn họ tới báo quan xử lý đi, chúng ta còn phải lên đường nữa.
Dương Phàm đến bên cạnh xe của y, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Lục Lang, chỉ sợ An Ấp Phường này không cần đi nữa.
Trương Xương Tông ngạc nhiên hỏi:
- Đây là vì sao?
Dương Phàm đáp:
- Bởi vì……người treo cổ kia, chính là Đỗ Văn Thiên.
- Cái gì?
Trương Xương Tông thất kinh, bước nhanh xuống xe, tách khỏi đám người, nhìn thi thể kia.
Cỗ thi thể kia quả nhiên chính là Đỗ Văn Thiên, áo bào trắng trên người đã bị vết máu nhuộm loang lổ một mảng. Nhậm Uy cẩn thận nghiệm thi, tứ chi của Đỗ Văn Thiên đều đã bị người đánh cho gãy từng khúc, trên người máu thịt mơ hồ, mắt của y bị chọc mù, đầu lưỡi bị cắt, mà ngay cả dưới háng cũng bị khoét thành một lỗ thủng đầy máu, thành một thái giám đã chết.
Nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, sắc mặt Trương Xương Tông hoảng sợ đến trắng bệch, thất thanh kêu lên:
- Sao có thể như vậy, là ai xuống tay độc ác như thế?
Vẻ mặt Dương Phàm thông cảm nhìn y, không nói gì.
Trương Xương Tông từ từ tỉnh táo lại, y bỗng nhiên hiểu được, phiền phức của y đến rồi.
/1071
|