Dương Phàm nhảy qua tường về nhà mình, đến lúc này mới có thể hạ hòn đá đè nặng ở trong lòng xuống được.
Tình huống lúc nãy quả thực là quá nguy hiểm, nếu người ngoài mà biết được bảy vị tiểu thư phủ Tương Vương quỳ trước mặt hắn, vị tiểu thư lớn nhất trong đó còn ôm chân hắn, mặc dù trên thực tế chỉ là kéo vạt áo của hắn thôi nhưng ở phường Tu Văn của Lạc Dương sớm đã có những con người luôn thích ngồi lê đôi mách nên hắn có thể tưởng tượng ra, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, vị tiểu thư kia chắc chắn sẽ bị người đời khinh thường.
Chỉ riêng chuyện với vị tiểu thư này thôi nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ là một truyện kinh thiên động địa, chứ đừng nói là cả bảy vị tiểu thư kia luôn miệng cầu xin hắn: “ trung thân đại sự của chúng tôi xin giao phó cho Dương tướng quân.”, đúng là không thể tưởng tượng ra. Dương Phàm vỗ ngực tự chúc mừng bản thân: “may mà mình thoát thân kịp thời, không bị người nào nhìn thấy, Vô lượng thiên tôn, a di đà phật!”
Trong tình huống đó, chỉ vì nóng lòng muốn thoát thân nên hắn mới thuận miệng hứa bừa. Mấy tiểu nha đầu từ 6 tuổi đến 12 tuổi đúng là dễ lừa thật, Dương Phàm mới có hứa hẹn vài điều thôi mà mấy a đầu đó tin ngay. Hắn không phải là cố ý lừa gạt mấy vị tiểu thư này, chỉ là từ sau khi hắn nhận được tin tức báo về từ Mậu Châu, hắn đã biết rằng chuyện hòa thân lần này nhất định sẽ có nhiều thay đổi, có nhiều khả năng dẫn đến họa diệt thân.
Nhưng hắn cũng không dám khẳng định rằng chuyện này không có sai sót, không có nhầm lẫm. Nếu như hắn đã cố gắng hết sức mà chuyện hòa thân vẫn cứ xảy ra thì hắn cũng không còn cách nào khác, bội tín thì cũng bội tín rồi, dù sao thì hắn cũng bị ép buộc thôi, đường đường là Dương đại nhân như hắn sẽ không bao giờ có chuyện vì đám tiểu nha đầu kia mà cảm thấy áy náy, nếu chuyện đó có xảy ra thật thì bọn chúng cũng làm gì được hắn.
Sau khi Dương Phàm nghĩ thông mọi chuyện thì hắn đi về phía sau nhà. Bên kia bức tường, bảy vị tiểu thư lại vui vẻ tụ tập một chỗ, Lý Hoa Uyển vừa nhảy vừa nói:
- Vậy là tốt rồi, tam ca thường hết lời khen ngợi Dương tướng quân như vậy, ngài ấy cũng đã hứa rồi vậy thì tỷ muội chúng ta sẽ không bị ép gả đi Thổ Phiên nữa.
Thanh Dương Huyện chủ là một người trời sinh có tính bi quan nên vẫn thấy sợ hãi, lo lắng:
- Nhưng chuyện này đến phụ thân còn không có cách gì ngoài cách là mau chóng tìm phu quân cho các tỷ tỷ, Dương tướng quân dù có giỏi giang cỡ nào cũng không thể nào giỏi giang hơn phụ thân được, hơn nữa ngài ấy thì có thể giúp được cái gì? Nếu ngài ấy thất hứa thì chúng ta phải làm sao?
Lý Trì Doanh trừng mắt lên rồi tiếp lời:
- Ngài ấy dám! Ngài ấy thử dám nuốt lời, xem ta xử lý ngài ấy ra sao?
Lý Hoa Uyển nhìn nàng một cái rồi nói:
- Người ta là đại tướng quân nắm trong tay trọng binh, đừng nói muội chỉ là một Huyện chủ mà muội có là Quận chúa hay Công chúa đi chăng nữa thì muội định làm gì nào? Tỷ nghe nói tỷ tỷ An Nhạc ngày trước ở Đông Thành đã từng chịu ấm ức vì ngài ấy.
- Muội ... muội tự có cách của muội.
Lý Trì Doanh tự vỗ tay vào ngực, dương dương tự đắc nói:
- Nếu như ngài ấy dám nuốt lời, muội sẽ nói rằng ngài ấy vô lễ với muội, xin hoàng tổ mẫu trừng trị ngài ấy.
Hoắc Quốc Huyện chủ vỗ nhẹ bàn tay mũn mĩm, nhỏ xíu của mình, nói một cách rất khâm phục tỷ tỷ:
- Ý kiến hay, thập tỷ thật là thông minh!
Lý Hoa Uyển lại nói:
- Cái gì mà ý kiến hay, muội nói Dương đại tướng quân vô lễ với thập muội, một tiểu nha đầu mới có vài tuổi thì liệu có người tin hay sao?
Hoắc Quốc bỗng gật đầu tàn thành:
- Ngũ tỷ nói cũng có lý lắm.
Lý Hoa Uyển và Lý Trì Doanh cùng quay sang quát nàng:
- Đồ nịnh hót!
Lý Trì Doanh nhìn Lý Hoa Uyển ấm ức:
- Làm sao lại không thể tin được? Muội nghe tam ca nói Phủ lệnh Trường An Liễu Tuẫn Thiên tín ngưỡng tả đạo thích nhất là những bé gái, nói là tư âm bổ dương kéo dài tuổi thọ và... nói chung là rất nhiều. Nhưng nếu ngài ấy dám thất hứa, muội nhất định không bỏ qua cho ngài ấy, đến lúc đó mọi người làm chứng cho muội, để xem hoàng tổ mẫu tin một mình ngài ấy hay là tin bảy tỷ muội chúng ta.
Sáu cái đầu nhỏ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, bỗng nhiên Hoắc Quốc Huyện chủ cộc lộc xen vào khen nàng:
- Thập tỷ đúng là thông minh.
Dương Phàm đang đi đột nhiêm cảm thấy có chút kì lạ, hắt hơi một cái, bất giác kéo chặt vạt áo lại.
*******
Dương Phàm vừa mới bước qua cái cửa tròn của hậu viện thì nhìn thấy Tiểu Man dẫn Tư Dung vội vàng ra đón, còn Niệm Tổ thì lon ton chạy lên trước. Vừa nhìn thấy Dương Phàm thì tiểu Man dừng bước lại và nói:
- Tướng công chàng đã về, Niệm Tổ con nó cứ nói lung tung cái gì mà Vương phủ Thọ Xuân có một đám tiểu nha đầu định thắt cổ...
Tiểu Man đang nói thì dừng lại, nàng nhìn thấy sự thay đổi trên mặt của Dương Phàm, không khỏi ngạc nhiên:
- Lẽ nào chuyện này là thật?
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Một lời khó mà nói hết được, nàng mặc phong phanh như thế này sao lại đi ra ngoài, nào chúng ta vào trong rồi hãy nói.
Dương Phàm và Tiểu Man dẫn hai đứa nhỏ vào trong sảnh, mặc dù bây giờ ngoài trời đang rét đậm nhưng trong phòng vì có một cái lò sưởi đang hừng hực cháy nên khá ấm áp, giống như là tiết trời đầu mùa xuân vậy, ấm áp và phảng phất mùi hương.
A Nô mặc một bộ áo gấm thêu chỉ bạc mềm mại, mang một đôi giày thêu hoa bên trong có lót vải mềm, ngồi ở góc bàn bên phải, Dương Cát nằm xuống gối đầu lên đùi mẫu thân rồi chìm vào giấc ngủ, trông nó ngủ rất ngon. A Nô cầm một chiếc lò nhỏ, điêu khắc rất tinh sảo trên tay, cười khúc khích, ngồi góc bàn bên này nói chuyện với Cổ Trúc Đình.
Bên cạnh Cổ Trúc Đình có một bọc tã trẻ con, Dương Đại Nhi đang ngáy o o, Cổ Trúc Đình mặc một nguyên một bộ lụa mềm mại, bụng nhô ra hơi cao có lẽ là khoảng hơn 3 tháng sau là sinh, lúc này hai tay của nàng đang xoa xoa bụng, hai chân đi tất trắng đặt trên một chiếc ghế đẩu.
Chiếc ghế đẩu này được làm bằng trúc, dài hai thước, rộng sáu tấc, được trang trí một chiếc ống đồng, hai chân đặt trên đó , lăn qua lăn lại, làm như vậy có thể mát xa lòng bàn chân. Từ ngày Cổ Trúc Đình có bầu, hơn nữa dạo này trời rất lạnh nên không tiện ra ngoài vận động cho nên việc lăn qua lăn lại chiếc ghế nhỏ này rất tốt cho việc lưu thông máu, và tránh những ảnh hưởng không tốt cho thai nhi.
Thấy Dương Phàm bước vào, hai người vội vàng đứng dậy, thấy vậy hắn liền ra hiệu cho các nàng ngồi xuống, hắn cùng với Tiểu Man ngồi ở bên đối diện. Dương Niệm Tổ không đợi được liền hỏi luôn:
- Phụ thân, các tỷ tỷ định thắt cổ nhà bên cạnh đã chết chưa vậy?
Dương Phàm trả lời lại:
- Ai nói là các tỷ tỷ muốn thắt cổ tự tử, mấy tỷ tỷ đó đúng là nghịch ngợm, không chịu nghe lời của người lớn, tự tiện lấy dây thừng ra chơi, kết quả là như con thấy đó chỉ tý nữa thôi là chết thật, may mà có phụ thân ra tay kịp thời, nếu không thì..., Niêm Tổ con tuyệt đối không được ngang bướng như vậy, rõ chưa nào?
Dương Niệm Tổ không ngờ rằng chưa đến ba câu mà cậu đã bị phụ thân giáo huấn rồi nên đáp lại một cách ủ rũ. Dương Phàm nghiêm mặt hỏi:
- Hôm nay, ta kêu con học thuộc bài văn tiếp theo, con đã thuộc chưa?
Dương Niệm Tổ liền cuống quýt trả lời :
- Dạ, hài nhi đã....sắp thuộc rồi.
Dương Tư Dung ở phía sau thè lưỡi ra trêu cậu, rón rén quay về thư phòng, Dương Phàm giả bộ không nhìn thấy, nhìn thẳng vào mặt của Niệm tổ mà nói:
- Con mau đi học bài đi, phụ thân một lúc nữa sẽ kiểm tra con, nếu con chưa thuộc thì ta sẽ phạt thật nặng.
Dương Niệm Tổ “hả” lên một tiếng rồi ủ rủ đi về phía thư phòng. Tiểu Man thấy vậy liền nhẹ nhàng nói với Dương Phàm:
- Chuẩn bị đón tết rồi, chàng đừng nghiêm khắc quá với bọn trẻ.
Dương Phàm nhìn thấy Niệm Tổ đi vào trong thư phòng rồi mới quay sang cười với tiểu Man :
- Nàng đó, đến cái đạo lý con hư tại mẹ mà cũng không hiểu hay sao? Nàng, A Nô và cả Trúc Đình đều nuông chiều bọn nhỏ, ta muốn cho chúng biết cái gì gọi là sợ, để tránh có ngày bọn chúng gây ra họa. nàng nghĩ ta thích đóng vai người xấu lắm hay sao?
Tiểu Man chun mũi với hắn, tuy nàng đã trở thành mẹ rồi nhưng động tác nhỏ vừa rồi thì y như một thiếu nữ vậy, rồi khẽ cười:
- Được rồi, được rồi, thiếp không nói nữa, thiếp xin nghe theo chàng. Mà trong vương phủ Thọ Xuân cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy, đúng là có người treo cổ sao?
Dương Phàm khẽ thở dài rồi kể lại tất cả mọi chuyện. A Nô và Trúc Đình cũng lắng tai nghe, nghe xong chuyện A Nô cười nói:
- Dân gian đúng là có những tin đồn này, Thổ Phiên đúng là không sánh được với Trung Nguyên chúng ta, nhưng cũng không cần phải coi họ như một bọn man di mọi rợ.
Cổ Trúc Đình cũng lên tiếng:
- Tuy là nói như vây, nhưng cứ coi là Thổ Phiên so với những lời đồn đại văm minh gấp 10 lần thì những vị thiên kin tiểu thư kia chưa chắc đã đồng ý gả đến đó.
A Nô gật đầu đồng ý:
- Đúng là như vậy, đến lão bách tính cũng không chịu gả con gái cho Thổ Phiên. Mấy vị tiểu thư này đúng là cuống quá mất khôn rồi, ai lại quỳ trước mặt tướng công chứ. Vậy tướng công định là như thế nào, có thật là chàng muốn giúp họ?
Dương Phàm xua tay rồi cười:
- Chuyện mấy tiểu thư đó gả hay không cho Thổ Phiên là do đương kim hoàng thượng quyết định, tướng công của nàng làm gì có cái bản lĩnh nói không gả là không gả được.
Tiểu Man sẵng giọng nói:
- Vậy thì chàng không nên lừa gạt người ta như vậy, tại sao chàng lại nói rằng chàng tình nguyện giúp mấy vị tiểu thư đó?
Duong Phàm vỗ trán, cười khổ:
- Đó là nàng không biết hoàn cảnh lúc đó, bảy vị tiểu thư đều quỳ trước mặt ta, bộ dạng đó khiến ta có thể không bận tâm được sao, ta có thể không đồng ý được sao? Nhưng mà ta thực sự không có ý muốn lừa gạt mấy vị tiểu thư đó. Hôm nay ta vừa nhận được mật báo, nếu như việc này là sự thật, thì việc hòa thân lần này...nhất định sẽ có biến cố!
Hắn trầm ngầm một lúc rồi chau mày nói với Tiểu Man:
- Ngày mai nàng nói với nhà bếp chuẩn bị vài món thịt rượu, nhà mình sẽ có khách quý đó.
Sáng sớm hôm sau, lại là một ngày tuyết rơi nhiều.
Hôm nay là ngày Mã Kiều trực ở Huyền Vũ môn, Dương Phàm và Mã Kiều thân nhau như huynh đệ ruột, chỉ cho người báo cho y một tin là hắn sẽ không vào cung tuần tra mà ở trong phủ chờ Thẩm Mộc. Xe của Thẩm Mộc tiến vào thành Trường An, nhưng y không quay về phủ mà lại đi về phía phường Long Khánh
Dương Phàm bày tiệc rượu ở hiên Tùng Phong chờ Thẩm Mộc, trên bàn đều là những món ngon, hoa quả bày kín bàn, nhưng ở lúc này đây trong tiết trời đông giá rét món sơn hào hải vị ở đây không phải là gan rồng tủy phượng mà là những món rau tươi như rau hẹ, rau cần, cây cải dầu, rau chân vịt.
Trong thời điểm bây giờ với thời tiết khắc nghiệt như thế này muốn ăn những loại ra xanh này thì nào là phải trồng trên những nơi vùng có suối nước nóng, nào là phải trồng trong nhà kính, nhiệt độ lúc nào cũng phải ấm, chi phí chăm sóc thì tốn kém chính vì vậy những loại rau này chỉ trong cung mới có, ngay cả trong vương phủ cũng chưa chắc có được diễm phúc này, chứ đừng nói là lão bách tính nghèo khổ.
Phủ của Dương Phàm bên trái là phủ của An Nhạc công chúa, bên trái là phủ của quận vương Thọ Xuân, cho nên trên bàn ăn ba bữa hoặc là yến tiệc đãi khác thì đều không thiếu sơn hào hải vị, nhưng lại rất khó có thể nhìn thấy nhữnng món rau xanh như thế này. Trên bàn cơm nhà Dương Phàm có thể nói là giống như bàn cơm của một vương gia, điều này là đương nhiên vì tiềm lực hùng hậu của Kế Tự Đường.
Dương Phàm nâng chén nói:
- Sáng nay nhìn tuyết rơi, ta còn lo lắng Thẩm huynh sẽ lỡ hành trình, không ngờ rằng huynh lại mạo hiểm bất chấp cả bão tuyết mà quay về, thực là khổ cho huynh quá. Hôm nay ta chuẩn bị tiệc rượu chén chua chén anh với huynh, nào, cạn ly.
Hai người uống xong một ly, rượu ngon khi uống có thể cảm nhận được vị ngọt, trong miệng còn thoảng mùi hương.
Thẩm Mộc trong miệng vẫn còn thức ăn đã bị Dương Phàm hỏi:
- Chuyến đi này của Thẩm huynh như thế nào?
Thẩm Mộc liền cười:
- Ta đã nói rồi, bọn họ đều là anh hùng thức thời, đương nhiên là mọi việc đều thuận lợi rồi, chỗ huynh thì như thế nào?
Dương Phàm nói:
- Thành Trường An vốn là chốn yên bình nhưng gần đây lại không như vậy, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Ánh mắt Thẩm Mộc chăm chú, dừng đũa và hỏi:
- Gió từ đâu đến?
Dương Phàm nói:
- Cao nguyên Thổ Phiên.
Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra một phong, chậm rãi đưa cho Thẩm Mộc, Thẩm Mộc đón lấy, cẩn thận xem rồi đặt xuống bàn, nhấc bình rượu lên tự châm cho mình một ly.
Dương Phàm ngồi thẳng người, bình thản cười hỏi:
- Không biết Thẩm huynh có kế gì không?
Thẩm Mộc khẽ nheo mắt, nâng chén rượu lên uống cạn một hơi, gắp thêm một miếng thức ăn cho vào miệng rồi mới trả lời:
- Huynh đã có chủ ý, thì cần gì phải hỏi ta, nói đi, huynh định thế nào?
Tình huống lúc nãy quả thực là quá nguy hiểm, nếu người ngoài mà biết được bảy vị tiểu thư phủ Tương Vương quỳ trước mặt hắn, vị tiểu thư lớn nhất trong đó còn ôm chân hắn, mặc dù trên thực tế chỉ là kéo vạt áo của hắn thôi nhưng ở phường Tu Văn của Lạc Dương sớm đã có những con người luôn thích ngồi lê đôi mách nên hắn có thể tưởng tượng ra, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, vị tiểu thư kia chắc chắn sẽ bị người đời khinh thường.
Chỉ riêng chuyện với vị tiểu thư này thôi nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ là một truyện kinh thiên động địa, chứ đừng nói là cả bảy vị tiểu thư kia luôn miệng cầu xin hắn: “ trung thân đại sự của chúng tôi xin giao phó cho Dương tướng quân.”, đúng là không thể tưởng tượng ra. Dương Phàm vỗ ngực tự chúc mừng bản thân: “may mà mình thoát thân kịp thời, không bị người nào nhìn thấy, Vô lượng thiên tôn, a di đà phật!”
Trong tình huống đó, chỉ vì nóng lòng muốn thoát thân nên hắn mới thuận miệng hứa bừa. Mấy tiểu nha đầu từ 6 tuổi đến 12 tuổi đúng là dễ lừa thật, Dương Phàm mới có hứa hẹn vài điều thôi mà mấy a đầu đó tin ngay. Hắn không phải là cố ý lừa gạt mấy vị tiểu thư này, chỉ là từ sau khi hắn nhận được tin tức báo về từ Mậu Châu, hắn đã biết rằng chuyện hòa thân lần này nhất định sẽ có nhiều thay đổi, có nhiều khả năng dẫn đến họa diệt thân.
Nhưng hắn cũng không dám khẳng định rằng chuyện này không có sai sót, không có nhầm lẫm. Nếu như hắn đã cố gắng hết sức mà chuyện hòa thân vẫn cứ xảy ra thì hắn cũng không còn cách nào khác, bội tín thì cũng bội tín rồi, dù sao thì hắn cũng bị ép buộc thôi, đường đường là Dương đại nhân như hắn sẽ không bao giờ có chuyện vì đám tiểu nha đầu kia mà cảm thấy áy náy, nếu chuyện đó có xảy ra thật thì bọn chúng cũng làm gì được hắn.
Sau khi Dương Phàm nghĩ thông mọi chuyện thì hắn đi về phía sau nhà. Bên kia bức tường, bảy vị tiểu thư lại vui vẻ tụ tập một chỗ, Lý Hoa Uyển vừa nhảy vừa nói:
- Vậy là tốt rồi, tam ca thường hết lời khen ngợi Dương tướng quân như vậy, ngài ấy cũng đã hứa rồi vậy thì tỷ muội chúng ta sẽ không bị ép gả đi Thổ Phiên nữa.
Thanh Dương Huyện chủ là một người trời sinh có tính bi quan nên vẫn thấy sợ hãi, lo lắng:
- Nhưng chuyện này đến phụ thân còn không có cách gì ngoài cách là mau chóng tìm phu quân cho các tỷ tỷ, Dương tướng quân dù có giỏi giang cỡ nào cũng không thể nào giỏi giang hơn phụ thân được, hơn nữa ngài ấy thì có thể giúp được cái gì? Nếu ngài ấy thất hứa thì chúng ta phải làm sao?
Lý Trì Doanh trừng mắt lên rồi tiếp lời:
- Ngài ấy dám! Ngài ấy thử dám nuốt lời, xem ta xử lý ngài ấy ra sao?
Lý Hoa Uyển nhìn nàng một cái rồi nói:
- Người ta là đại tướng quân nắm trong tay trọng binh, đừng nói muội chỉ là một Huyện chủ mà muội có là Quận chúa hay Công chúa đi chăng nữa thì muội định làm gì nào? Tỷ nghe nói tỷ tỷ An Nhạc ngày trước ở Đông Thành đã từng chịu ấm ức vì ngài ấy.
- Muội ... muội tự có cách của muội.
Lý Trì Doanh tự vỗ tay vào ngực, dương dương tự đắc nói:
- Nếu như ngài ấy dám nuốt lời, muội sẽ nói rằng ngài ấy vô lễ với muội, xin hoàng tổ mẫu trừng trị ngài ấy.
Hoắc Quốc Huyện chủ vỗ nhẹ bàn tay mũn mĩm, nhỏ xíu của mình, nói một cách rất khâm phục tỷ tỷ:
- Ý kiến hay, thập tỷ thật là thông minh!
Lý Hoa Uyển lại nói:
- Cái gì mà ý kiến hay, muội nói Dương đại tướng quân vô lễ với thập muội, một tiểu nha đầu mới có vài tuổi thì liệu có người tin hay sao?
Hoắc Quốc bỗng gật đầu tàn thành:
- Ngũ tỷ nói cũng có lý lắm.
Lý Hoa Uyển và Lý Trì Doanh cùng quay sang quát nàng:
- Đồ nịnh hót!
Lý Trì Doanh nhìn Lý Hoa Uyển ấm ức:
- Làm sao lại không thể tin được? Muội nghe tam ca nói Phủ lệnh Trường An Liễu Tuẫn Thiên tín ngưỡng tả đạo thích nhất là những bé gái, nói là tư âm bổ dương kéo dài tuổi thọ và... nói chung là rất nhiều. Nhưng nếu ngài ấy dám thất hứa, muội nhất định không bỏ qua cho ngài ấy, đến lúc đó mọi người làm chứng cho muội, để xem hoàng tổ mẫu tin một mình ngài ấy hay là tin bảy tỷ muội chúng ta.
Sáu cái đầu nhỏ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, bỗng nhiên Hoắc Quốc Huyện chủ cộc lộc xen vào khen nàng:
- Thập tỷ đúng là thông minh.
Dương Phàm đang đi đột nhiêm cảm thấy có chút kì lạ, hắt hơi một cái, bất giác kéo chặt vạt áo lại.
*******
Dương Phàm vừa mới bước qua cái cửa tròn của hậu viện thì nhìn thấy Tiểu Man dẫn Tư Dung vội vàng ra đón, còn Niệm Tổ thì lon ton chạy lên trước. Vừa nhìn thấy Dương Phàm thì tiểu Man dừng bước lại và nói:
- Tướng công chàng đã về, Niệm Tổ con nó cứ nói lung tung cái gì mà Vương phủ Thọ Xuân có một đám tiểu nha đầu định thắt cổ...
Tiểu Man đang nói thì dừng lại, nàng nhìn thấy sự thay đổi trên mặt của Dương Phàm, không khỏi ngạc nhiên:
- Lẽ nào chuyện này là thật?
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Một lời khó mà nói hết được, nàng mặc phong phanh như thế này sao lại đi ra ngoài, nào chúng ta vào trong rồi hãy nói.
Dương Phàm và Tiểu Man dẫn hai đứa nhỏ vào trong sảnh, mặc dù bây giờ ngoài trời đang rét đậm nhưng trong phòng vì có một cái lò sưởi đang hừng hực cháy nên khá ấm áp, giống như là tiết trời đầu mùa xuân vậy, ấm áp và phảng phất mùi hương.
A Nô mặc một bộ áo gấm thêu chỉ bạc mềm mại, mang một đôi giày thêu hoa bên trong có lót vải mềm, ngồi ở góc bàn bên phải, Dương Cát nằm xuống gối đầu lên đùi mẫu thân rồi chìm vào giấc ngủ, trông nó ngủ rất ngon. A Nô cầm một chiếc lò nhỏ, điêu khắc rất tinh sảo trên tay, cười khúc khích, ngồi góc bàn bên này nói chuyện với Cổ Trúc Đình.
Bên cạnh Cổ Trúc Đình có một bọc tã trẻ con, Dương Đại Nhi đang ngáy o o, Cổ Trúc Đình mặc một nguyên một bộ lụa mềm mại, bụng nhô ra hơi cao có lẽ là khoảng hơn 3 tháng sau là sinh, lúc này hai tay của nàng đang xoa xoa bụng, hai chân đi tất trắng đặt trên một chiếc ghế đẩu.
Chiếc ghế đẩu này được làm bằng trúc, dài hai thước, rộng sáu tấc, được trang trí một chiếc ống đồng, hai chân đặt trên đó , lăn qua lăn lại, làm như vậy có thể mát xa lòng bàn chân. Từ ngày Cổ Trúc Đình có bầu, hơn nữa dạo này trời rất lạnh nên không tiện ra ngoài vận động cho nên việc lăn qua lăn lại chiếc ghế nhỏ này rất tốt cho việc lưu thông máu, và tránh những ảnh hưởng không tốt cho thai nhi.
Thấy Dương Phàm bước vào, hai người vội vàng đứng dậy, thấy vậy hắn liền ra hiệu cho các nàng ngồi xuống, hắn cùng với Tiểu Man ngồi ở bên đối diện. Dương Niệm Tổ không đợi được liền hỏi luôn:
- Phụ thân, các tỷ tỷ định thắt cổ nhà bên cạnh đã chết chưa vậy?
Dương Phàm trả lời lại:
- Ai nói là các tỷ tỷ muốn thắt cổ tự tử, mấy tỷ tỷ đó đúng là nghịch ngợm, không chịu nghe lời của người lớn, tự tiện lấy dây thừng ra chơi, kết quả là như con thấy đó chỉ tý nữa thôi là chết thật, may mà có phụ thân ra tay kịp thời, nếu không thì..., Niêm Tổ con tuyệt đối không được ngang bướng như vậy, rõ chưa nào?
Dương Niệm Tổ không ngờ rằng chưa đến ba câu mà cậu đã bị phụ thân giáo huấn rồi nên đáp lại một cách ủ rũ. Dương Phàm nghiêm mặt hỏi:
- Hôm nay, ta kêu con học thuộc bài văn tiếp theo, con đã thuộc chưa?
Dương Niệm Tổ liền cuống quýt trả lời :
- Dạ, hài nhi đã....sắp thuộc rồi.
Dương Tư Dung ở phía sau thè lưỡi ra trêu cậu, rón rén quay về thư phòng, Dương Phàm giả bộ không nhìn thấy, nhìn thẳng vào mặt của Niệm tổ mà nói:
- Con mau đi học bài đi, phụ thân một lúc nữa sẽ kiểm tra con, nếu con chưa thuộc thì ta sẽ phạt thật nặng.
Dương Niệm Tổ “hả” lên một tiếng rồi ủ rủ đi về phía thư phòng. Tiểu Man thấy vậy liền nhẹ nhàng nói với Dương Phàm:
- Chuẩn bị đón tết rồi, chàng đừng nghiêm khắc quá với bọn trẻ.
Dương Phàm nhìn thấy Niệm Tổ đi vào trong thư phòng rồi mới quay sang cười với tiểu Man :
- Nàng đó, đến cái đạo lý con hư tại mẹ mà cũng không hiểu hay sao? Nàng, A Nô và cả Trúc Đình đều nuông chiều bọn nhỏ, ta muốn cho chúng biết cái gì gọi là sợ, để tránh có ngày bọn chúng gây ra họa. nàng nghĩ ta thích đóng vai người xấu lắm hay sao?
Tiểu Man chun mũi với hắn, tuy nàng đã trở thành mẹ rồi nhưng động tác nhỏ vừa rồi thì y như một thiếu nữ vậy, rồi khẽ cười:
- Được rồi, được rồi, thiếp không nói nữa, thiếp xin nghe theo chàng. Mà trong vương phủ Thọ Xuân cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy, đúng là có người treo cổ sao?
Dương Phàm khẽ thở dài rồi kể lại tất cả mọi chuyện. A Nô và Trúc Đình cũng lắng tai nghe, nghe xong chuyện A Nô cười nói:
- Dân gian đúng là có những tin đồn này, Thổ Phiên đúng là không sánh được với Trung Nguyên chúng ta, nhưng cũng không cần phải coi họ như một bọn man di mọi rợ.
Cổ Trúc Đình cũng lên tiếng:
- Tuy là nói như vây, nhưng cứ coi là Thổ Phiên so với những lời đồn đại văm minh gấp 10 lần thì những vị thiên kin tiểu thư kia chưa chắc đã đồng ý gả đến đó.
A Nô gật đầu đồng ý:
- Đúng là như vậy, đến lão bách tính cũng không chịu gả con gái cho Thổ Phiên. Mấy vị tiểu thư này đúng là cuống quá mất khôn rồi, ai lại quỳ trước mặt tướng công chứ. Vậy tướng công định là như thế nào, có thật là chàng muốn giúp họ?
Dương Phàm xua tay rồi cười:
- Chuyện mấy tiểu thư đó gả hay không cho Thổ Phiên là do đương kim hoàng thượng quyết định, tướng công của nàng làm gì có cái bản lĩnh nói không gả là không gả được.
Tiểu Man sẵng giọng nói:
- Vậy thì chàng không nên lừa gạt người ta như vậy, tại sao chàng lại nói rằng chàng tình nguyện giúp mấy vị tiểu thư đó?
Duong Phàm vỗ trán, cười khổ:
- Đó là nàng không biết hoàn cảnh lúc đó, bảy vị tiểu thư đều quỳ trước mặt ta, bộ dạng đó khiến ta có thể không bận tâm được sao, ta có thể không đồng ý được sao? Nhưng mà ta thực sự không có ý muốn lừa gạt mấy vị tiểu thư đó. Hôm nay ta vừa nhận được mật báo, nếu như việc này là sự thật, thì việc hòa thân lần này...nhất định sẽ có biến cố!
Hắn trầm ngầm một lúc rồi chau mày nói với Tiểu Man:
- Ngày mai nàng nói với nhà bếp chuẩn bị vài món thịt rượu, nhà mình sẽ có khách quý đó.
Sáng sớm hôm sau, lại là một ngày tuyết rơi nhiều.
Hôm nay là ngày Mã Kiều trực ở Huyền Vũ môn, Dương Phàm và Mã Kiều thân nhau như huynh đệ ruột, chỉ cho người báo cho y một tin là hắn sẽ không vào cung tuần tra mà ở trong phủ chờ Thẩm Mộc. Xe của Thẩm Mộc tiến vào thành Trường An, nhưng y không quay về phủ mà lại đi về phía phường Long Khánh
Dương Phàm bày tiệc rượu ở hiên Tùng Phong chờ Thẩm Mộc, trên bàn đều là những món ngon, hoa quả bày kín bàn, nhưng ở lúc này đây trong tiết trời đông giá rét món sơn hào hải vị ở đây không phải là gan rồng tủy phượng mà là những món rau tươi như rau hẹ, rau cần, cây cải dầu, rau chân vịt.
Trong thời điểm bây giờ với thời tiết khắc nghiệt như thế này muốn ăn những loại ra xanh này thì nào là phải trồng trên những nơi vùng có suối nước nóng, nào là phải trồng trong nhà kính, nhiệt độ lúc nào cũng phải ấm, chi phí chăm sóc thì tốn kém chính vì vậy những loại rau này chỉ trong cung mới có, ngay cả trong vương phủ cũng chưa chắc có được diễm phúc này, chứ đừng nói là lão bách tính nghèo khổ.
Phủ của Dương Phàm bên trái là phủ của An Nhạc công chúa, bên trái là phủ của quận vương Thọ Xuân, cho nên trên bàn ăn ba bữa hoặc là yến tiệc đãi khác thì đều không thiếu sơn hào hải vị, nhưng lại rất khó có thể nhìn thấy nhữnng món rau xanh như thế này. Trên bàn cơm nhà Dương Phàm có thể nói là giống như bàn cơm của một vương gia, điều này là đương nhiên vì tiềm lực hùng hậu của Kế Tự Đường.
Dương Phàm nâng chén nói:
- Sáng nay nhìn tuyết rơi, ta còn lo lắng Thẩm huynh sẽ lỡ hành trình, không ngờ rằng huynh lại mạo hiểm bất chấp cả bão tuyết mà quay về, thực là khổ cho huynh quá. Hôm nay ta chuẩn bị tiệc rượu chén chua chén anh với huynh, nào, cạn ly.
Hai người uống xong một ly, rượu ngon khi uống có thể cảm nhận được vị ngọt, trong miệng còn thoảng mùi hương.
Thẩm Mộc trong miệng vẫn còn thức ăn đã bị Dương Phàm hỏi:
- Chuyến đi này của Thẩm huynh như thế nào?
Thẩm Mộc liền cười:
- Ta đã nói rồi, bọn họ đều là anh hùng thức thời, đương nhiên là mọi việc đều thuận lợi rồi, chỗ huynh thì như thế nào?
Dương Phàm nói:
- Thành Trường An vốn là chốn yên bình nhưng gần đây lại không như vậy, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Ánh mắt Thẩm Mộc chăm chú, dừng đũa và hỏi:
- Gió từ đâu đến?
Dương Phàm nói:
- Cao nguyên Thổ Phiên.
Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra một phong, chậm rãi đưa cho Thẩm Mộc, Thẩm Mộc đón lấy, cẩn thận xem rồi đặt xuống bàn, nhấc bình rượu lên tự châm cho mình một ly.
Dương Phàm ngồi thẳng người, bình thản cười hỏi:
- Không biết Thẩm huynh có kế gì không?
Thẩm Mộc khẽ nheo mắt, nâng chén rượu lên uống cạn một hơi, gắp thêm một miếng thức ăn cho vào miệng rồi mới trả lời:
- Huynh đã có chủ ý, thì cần gì phải hỏi ta, nói đi, huynh định thế nào?
/1071
|