.
Đi ra khỏi tẩm điện của Thiên tử, sắc mặt của Lý Hiển mới dịu đi. Trương Giản Chi vẫn giữ được bình tĩnh, sau khi rời khỏi tẩm cung của Thiên tử, câu đầu tiên của lão là lệnh cưỡng chế Nghênh Tiên Cung giao mười bảo tỷ và hai mươi khối binh hổ phù.
Lý Hiển nghe Trương Giản Chi nói vậy đột nhiên toàn thân run rẩy, một cảm giác kích động mạnh mẽ khác thường từ gót chân vọt lên đỉnh đầu ông ta, toàn thân ông cảm thấy tê dại, cảm giác giống như giây phút ân ái trước kia giữa ông với Vi Phi khi mới thành thân ở bên nhau.
Ông bỗng nhiên ý thức được, ông đã thành công, từ giờ, ông sẽ trở thành Hoàng Đế!
Đúng vậy, ông từng làm Hoàng Đế chỉ vẻn vẻn trong một tháng thì bị Lư Lăng Vương phế vị, từ đó bị giam lỏng ở Phòng Châu Hoàng Trúc Lĩnh, nhưng lần đó đăng cơ làm Hoàng đế, ông cũng không quá vui mừng, bởi vì lúc đó ông chỉ làm Hoàng Đế trên danh nghĩa, tất cả quyền lực đều nằm trong tay mẹ ông, nhưng lần này không giống lần đó.
Lần này còn ai có thể dùng thế lực ép buộc ông nữa?
Ông là Hoàng Đế!
Hoàng đế cao cao tại thượng!
Hoàng Đế cửu ngũ chí tôn!
Hoàng Đế duy ngã độc tôn!
Lý Hiển như say, chìm trong vui sướng, Lý Trạm, Vương Đồng Kiểu dẫn đầu đám vệ sĩ vào Nghênh Tiên Cung bắt ép thái giám tìm thấy chín bảo vật và mười hai hổ phù của Thiên Tử từ chỗ ở của Nhị Trương, cung kính dâng lên trước mặt ông.
Ấn bảo của Thiên tử tên là “tỷ”, nhưng Võ Tắc Thiên nghĩ “tỷ” và “tức” đồng âm, điềm xấu, nên cải tỷ thành bảo.
(Tỷ: ấn vua; tức: ngừng, nghỉ, chấm dứt)
Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy kiểm tra tỉ mỉ lại từng mảnh ngọc tỷ
- Thụ mệnh Bảo, Định mệnh bảo…
Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, Thủy Hoàng đế định Hoàng đế chi tỷ, Hoàng đế hành tỷ, Hoàng đế tín tỷ, thiên tử chi tỷ, thiên tử hành tỷ, thiên tử tín tỷ tổng cộng sáu mảnh ngọc tỷ, sau còn một mảnh ngọc quan trọng nhất là Truyền quốc tỷ, tổng là bảy mảnh ngọc. Đời nhà Hán còn có thêm hai mảnh Ngọc Tỷ, đời sau tiếp tục Hán chế, có Truyền Quốc tỷ và Bát Bảo Tỷ.
Tuy nhiên, đến thời Đường, lại thêm một mảnh, bởi vì Đại Đường lúc mới thành lập không có miếng ngọc Truyền Quốc Tỷ Hoà Thị Bích kia. Truyền Quốc Tỷ sớm được coi là tín vật “Hoàng quyền thần thụ, chính thống hợp pháp , phàm là người trèo lên vị trí cao mà không có Truyền Quốc tỷ, thì sẽ bị người đời chế nhạo là “Thiên tử bù nhìn”
Đại Đường thiếu Truyền Quốc Tỷ, đành phải tự khắc tạm một miếng Thụ Mệnh tỷ tạm an ủi bản thân, bọn họ cũng không ngại làm hoàn toàn giống như Truyền Quốc tỷ, hình dạng mặc dù giống với Truyền Quốc Tỷ, nhưng tám chữ lớn kia được cải đi, khắc là “Thụ mệnh chi thiên, Hoàng đế Thọ Xương”.
Vì thế số lượng bảo ngọc của Đại Đường và Hán chế tương đương nhau, nhưng trong năm Trinh Quán thứ tư, Lý Tĩnh phạt Đột Quyết, đem Tiêu Hậu và Truyền Quốc tỷ quay về Lý Đường. Tìm thấy Truyền Quốc Tỷ rồi, cũng không muốn phá hủy ngọc khắc cho đủ số kia nữa, vì vậy Đại Đường có nhiều hơn một mảnh bảo tỷ.
Tổng cộng có mười mảnh bảo tỷ, tất cả là dùng bạch ngọc đúc thành, ly thú làm tay cầm, ngoài Truyền Quốc tỷ bốn tấc vuông ra, các bảo tỷ khác đều một tấc hai phân, vì thế mảnh nào là Truyền Quốc tỷ đều rất rõ nhận biết.
Nhưng khi Đại Đường chưa tìm lại được Truyền Quốc Tỷ, mảnh bảo ngọc tự khắc giống Truyền Quốc tỷ cũng là bốn tấc, vì thế mười mảnh bảo tỷ này chính là tám mảnh Thiên tử bảo tỷ, còn một mảnh Thụ mệnh tỷ và một mảnh Truyền quốc tỷ độ lớn nhỏ ít nhiều cũng giống nhau.
Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy liền mở hộp đựng bảo ngọc ra, cố gắng phân biệt chúng, sợ bị lừa. Tám miếng bảo tỷ đã được nghiệm xong, khi hai tên quân sĩ cầm mảnh bảo ngọc cuối cùng đi vào, hai người họ căn bản không nhìn Thụ Mệnh Tỷ, không hẹn mà cùng nhìn về Truyền Quốc tỷ.
Hai cặp tay run lẩy bẩy đồng thời vươn ra, nhẹ nhàng mở hộp ngọc tỷ ra, một mảnh ngọc tỷ vuông bốn tấc nằm gọn bên trong đó, ngọc bốn tấc, làm từ bạch ngọc, trên là tay cầm ly thú, ẩn hình chữ triện: “Thụ mệnh với trời, thụ mệnh Thọ Xương”.
Trương Giản Chi mặt đang điềm tĩnh bỗng trở nên bị kích động, nếp nhăn trên khuôn mặt dường như nổi lên, giống như lão đang nâng niu một đứa bé vừa mới sinh, cẩn thận lấy miếng ngọc Truyền Quốc tỷ ra, nâng lên quá đỉnh đầu, rồi chuyển người, cúi đầu trước mặt Lý Hiển, cao giọng nói:
- Thiên hữu Đại Đường, Ngô Hoàng vạn tuế!
Đây chính là công ủng lập thật sự, ai còn cam lòng không nhận, tất cả mọi người đều kích động quỳ xuống, cao giọng nói với Lý Hiển:
- Thiên Hữu Đại Đường, Ngô Hoàng vạn tuế!
Lý Hiển đứng đó, giống như cưỡi mây cưỡi gió, hạnh phúc đến quá nhanh khiến ông không kịp thích ứng.
****
Lúc hai vị Tể tướng ép Thiên tử thoái vị trong Nghênh Thiên Cung, Thái Bình công chúa và Thượng quan Uyển Nhi đang triệu tập các quan viên Nội thị tỉnh cùng với hai mươi bốn ti, nói rõ với họ tình hình hành động đêm nay, tôn chỉ hành động là trấn an cho họ.
Những người này đều là những người đứng đầu các Ti các Giám trong triều đình, trong đó còn rất nhiều người không biết đêm nay có chuyện gì xảy ra, tất cả người trong cung đều bàng hoàng, cần phải trấn an những người này thì cung đình mới yên ổn, tiếp theo phải đảm bảo quyền lực trung tâm tiến hành thuận lợi, không được tách rời sự phối hợp của họ.
Ngoài có đạo quân đàn áp, trong có Thượng Quan Uyển Nhi quyền lực và uy vọng nhất trong triều đình khống chế, lại có Thái Bình công chúa là đại diện của Hoàng thất, các quan đứng đầu Nội ti, cung nữ, thái giám cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Đột nhiên, Tiểu Hải công công lặng lẽ đi tới, nhún chân cúi xuống nói nhỏ với Thái Bình công chúa vài câu, Thái Bình công chúa gật đầu, nói với Uyển Nhi:
- Việc này giao cho ngươi, ta phải đến Nghênh Tiên Cung một chuyến
Nghênh Tiên cung đã bị quân binh tham gia binh biến bao vây hoàn toàn khống chế rồi, năm bước một tốp, mười bước một trạm, canh giữ nghiêm ngặt, lại có các binh sĩ cầm thương đi tuần tra, cả người đầy sát khí, cảnh giết chóc vừa rồi vẫn làm họ chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong bọn họ rất nhiều người cũng không nhận ra Thái Bình công chúa, bởi vì tham gia binh biến là những thành phần phức tạp, dù là Tiết Tư Hành tham gia binh biến cũng có không ít binh sĩ không biết, vì thế Thái Bình công chúa đi theo Tiết Tư Hành, mấy lần còn phải dừng lại, phải chờ Trương Giản Chi tạm thời đóng dấu Bảo ấn vào giấy thông hành mới vào được Nghênh Tiên cung.
Hỗn loạn trong Nghênh Tiên Cung vẫn chưa hoàn toàn ổn định trở lại, cung nữ thái giám đều ngồi xổm co quắp run lẩy bẩy trong viện tử, quan binh giám sát nghiêm ngặt. Trên người những cung nga thái giám này đều có dấu ấn của Nhị Trương, tuyệt đối không thể dùng, nhất định phải tống chúng đi chỗ khác, Nông ti tự là nơi có thể đổi một đám cung nữ thái giám khác vào thay. Tuy nhiên điều này phải đợi Uyển Nhi sau khi trấn an hoạn quan, nữ quan lớn nhỏ của Lục thượng, hai mươi bốn Ti thị tỉnh mới có thể sắp xếp, chỉ có thể cho bọn chúng tập trung trông coi thôi.
Vết máu trên cửa đã đóng thành băng, thi thể trên đất vẫn chưa được mang đi, Thái Bình công chúa cố gắng né tránh khỏi thi thể, theo Tiết Tư Hành vào nội cung.
Thái Bình công chúa đứng trong viện tử thứ ba thì dừng lại, Dương Phàm đang ngồi xổm cúi đầu xem một thi thể, Thái Bình công chúa nhìn thấy gò má thần sắc của Dương Phàm rất bình tĩnh, không mừng không giận, nàng nhẹ nhàng đi qua. Tiết Tư Hàng từng nghe chuyện phong lưu giữa nàng và Dương Phàm, thức thời đứng yên lại.
Dương Phàm nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại nhìn thấy nàng, vội vàng đứng dậy, đứng chắn trước thi thể đó, nhưng hắn đã chậm một bước, Thái Bình công chúa đã nhìn rõ thi thể đó, “a” một tiếng, đưa tay lên bịt miệng trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
Thi thể đó mặc Trường bào, chưa thắt đai, tóc xõa ra đất, sau lưng cắm một thanh đao, nửa thanh đao xuyên vào người, điều đáng kinh hãi chính là, y không có đầu, chỗ cổ có vũng máu lớn, dù Thái Bình dũng khí hơn người nhưng khi nhìn thấy vẫn không khỏi kinh sợ.
Dương Phàm ngăn Thái Bình lại, quay lại nói với một tên Võ Lâm Quân:
- Khiêng thi thể đi!
Tên lính kia chần chừ nói:
- Cái này…y là nghịch tặc Trương Dịch Chi, không được Tể tướng giao phó, xử lý không đúng, Tướng quân…
Dương Phàm bỗng quay người lại, đôi lông mày dựng lên ngưng tụ sát khí, trầm giọng quát:
- Tàn thi cũng muốn chà đạp sao? Phủ lên rồi khiêng đi!
Tên lính bị Dương Phàm làm cho hoảng sợ, cuống quýt gọi thêm hai tên lính, vào phòng Nhị Trương lấy chăn phủ lên thi thể, Dương Phàm chỉ về phía một thi thể không đầu khác ở cửa, nói:
- Còn một thi thể nữa, cùng khiêng đi, canh giữ cho tốt.
Tên lính không dám phản kháng đem gói thi thể lại kỹ lưỡng rồi nâng lên.
Thái Bình công chúa trầm giọng nói:
- Đây là thi thể của Nhị Trương?
Dương Phàm gật đầu cùng nàng vừa đi vào trong cung, vừa nói:
- Trương tướng công bảo chặt đầu họ treo ở đường cái Chu Tước để thị chúng.
Thái Bình công chúa cắn môi hạ giọng nói:
- Nhị lang chớ phiền não, điiều này…cần phải làm.
Dương Phàm thở dài, nói:
- Ta biết, vì thế ta không phản đối, chỉ là tàn thi cần phải xử lý, không thể để trong Nghênh Tiên Cung được.
- Ừ…
Thái Bình hiểu được lòng hắn, gật đầu, nói:
- Sau khi treo đầu thị chúng, ta sẽ sai người đem thi thể bọn họ gói kín lại, đưa đi hỏa táng ở Đại Từ Ân tự.
Dương Phàm thấp giọng nói:
- Được!
Hắn dừng lại ở cửa tẩm cung của hoàng đế, thấp giọng nói:
- Tâm trạng hiện giờ của hoàng đế không tốt, nàng là con của hoàng đế, cố gắng an ủi bà.
Thái Bình bỗng dưng dấy lên một loại cảm xúc khó diễn tả, biểu hiện của nàng cũng giống như Dương Phàm với Nhị Trương, nàng đối xử như vậy với mẫu thân ruột của mình, trận binh biến này là nàng chủ động tham gia đấy, hơn nữa còn phát huy tác dụng rất quan trọng trong đó, nàng hi vọng binh biến thành công, nhưng khi binh biến thật sự thành công rồi, mẫu thân nàng giờ trở thành phạm nhân, nàng khó tránh khỏi cảm thấy thương cảm.
Dương Phàm trầm tĩnh một hồi, lại nói:
- Trương tướng vẫn giải thích, hi vọng nàng thuyết phục được Hoàng Đế, lập tức ra chiếu thư truyền ngôi.
Thái Bình công chúa bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc mà nói:
- Lập tức? Không phải nói ••••••
Nàng nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm, trong mắt dần dần ánh lên ngọn lửa tức giận.
Dương Phàm cười khổ:
- Chuyện này, ta không biết trước tình hình, ta thấy, ngay cả các văn võ đại thần tham gia binh biến cũng không biết trước chuyện đó, tất cả mọi người đều bị Trương Tướng lừa, nếu ta đoán không sai, chuyện này có lẽ chỉ có Hoàn Ngạn Phạm được tham gia thương lượng.
Thái Bình công chúa từ từ bình tĩnh lại, thực ra không phải là không có thân tín của nàng tham gia binh biến, chỉ là người khác không biết mà thôi, Kính Huy thực chất chính là người của nàng.
Nếu các đại thần cố ý muốn giấu hai nhà Võ Lý, lấy danh nghĩa binh gián thanh quân trắc, thật ra chính là có dự tính lập tức đoạt vị, vậy thì Kính Huy là nhân vật chủ yếu của hành động binh gián chắc chắn sẽ biết trước tình thế, vậy mà nàng cũng không biết. Hiện giờ, ngay Kính Huy cũng không biết, Dương Phàm tham gia nhưng bị người ta phòng bị không cho biết nội tình cũng là điều hợp lý.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Không có người ngốc, nếu như đã tham gia binh biến, ai mà không nghĩ đến mưu cầu lợi ích lớn nhất chứ? Nhưng ta và nàng không nhìn thấu điều này, chúng ta bị Trương lão đầu lừa, cũng là đáng đời.
Thái Bình công chúa tức giận nói:
- Nhưng đây vốn không phải là kế hoạch của chúng ta, ta không tán thành…
Dương Phàm cắt đứt lời của nàng:
- Chúng ta không thể không đáp ứng, Thiên tử đã rơi vào tay ông ta, nếu Đoàng đế nhất quyết không viết chế thư, như vậy có khả năng ông ta sẽ bịa ra một bức, lẽ nào đợi đến lúc đó chúng ta lại phát động một cuộc đảo chính sao?
Thái Bình công chúa cắn chặt răng, nói:
- Trương tướng công hiện tại ở đâu?
Dương Phàm nói:
- Họ đã hộ tống Thái Tử đến Tử Thần điện, đang bàn bạc chuyện sáng mai nên chiếu cáo thiên hạ như thế nào rồi.
Thái Bình công chúa trầm mặc thật lâu sau, chậm rãi nói:
- Ta hiểu rồi!
Dương Phàm nhìn theo bóng Thái Bình công chúa đi về phía tẩm cung, sống lưng thẳng tắp ngạo mạn, giống như một dây cung kéo căng, dường như có chút kích động, là sẽ bắn đi mạnh mẽ.
Dương Phàm biết với tính khí kiên cường của Thái Bình, nàng không thể chấp nhận kế hoạch như vậy, tính nàng vốn không thích không bao giờ phó mặc theo người khác, nhưng lần này, nàng không thể không chấp nhận, bởi vì Trương Giản Chi đã tính toán đến tất cả các tình huống, hoàn toàn khống chế tình hình trước mắt rồi.
Võ Tắc Thiên đã từng dùng sự mạnh mẽ của bà, cứng rắn, áp chế Thái Bình tiếp nhận sự an bài hôn nhân của bà, nhưng hơn chục năm nay nàng luôn làm theo cách của nàng để liên tục phản kích, lần này, tính toán của Trương Giản Chi, nàng có thể nhẫn nại được bao lâu?
Dương Phàm cũng là tướng lĩnh tham gia binh biến, ủng hộ việc Lý Hiển đăng cơ chính là có lợi lớn cho hắn, hắn đạt được lợi ích, và đạt được danh lợi còn nhiều hơn so với dự tính của hắn, nhưng hắn cũng căm tức, căm tức tính toán của Trương Giản Chi. Hắn có dự cảm bất thường, lần chính biến này không thể kết thúc tốt đẹp được……
Đi ra khỏi tẩm điện của Thiên tử, sắc mặt của Lý Hiển mới dịu đi. Trương Giản Chi vẫn giữ được bình tĩnh, sau khi rời khỏi tẩm cung của Thiên tử, câu đầu tiên của lão là lệnh cưỡng chế Nghênh Tiên Cung giao mười bảo tỷ và hai mươi khối binh hổ phù.
Lý Hiển nghe Trương Giản Chi nói vậy đột nhiên toàn thân run rẩy, một cảm giác kích động mạnh mẽ khác thường từ gót chân vọt lên đỉnh đầu ông ta, toàn thân ông cảm thấy tê dại, cảm giác giống như giây phút ân ái trước kia giữa ông với Vi Phi khi mới thành thân ở bên nhau.
Ông bỗng nhiên ý thức được, ông đã thành công, từ giờ, ông sẽ trở thành Hoàng Đế!
Đúng vậy, ông từng làm Hoàng Đế chỉ vẻn vẻn trong một tháng thì bị Lư Lăng Vương phế vị, từ đó bị giam lỏng ở Phòng Châu Hoàng Trúc Lĩnh, nhưng lần đó đăng cơ làm Hoàng đế, ông cũng không quá vui mừng, bởi vì lúc đó ông chỉ làm Hoàng Đế trên danh nghĩa, tất cả quyền lực đều nằm trong tay mẹ ông, nhưng lần này không giống lần đó.
Lần này còn ai có thể dùng thế lực ép buộc ông nữa?
Ông là Hoàng Đế!
Hoàng đế cao cao tại thượng!
Hoàng Đế cửu ngũ chí tôn!
Hoàng Đế duy ngã độc tôn!
Lý Hiển như say, chìm trong vui sướng, Lý Trạm, Vương Đồng Kiểu dẫn đầu đám vệ sĩ vào Nghênh Tiên Cung bắt ép thái giám tìm thấy chín bảo vật và mười hai hổ phù của Thiên Tử từ chỗ ở của Nhị Trương, cung kính dâng lên trước mặt ông.
Ấn bảo của Thiên tử tên là “tỷ”, nhưng Võ Tắc Thiên nghĩ “tỷ” và “tức” đồng âm, điềm xấu, nên cải tỷ thành bảo.
(Tỷ: ấn vua; tức: ngừng, nghỉ, chấm dứt)
Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy kiểm tra tỉ mỉ lại từng mảnh ngọc tỷ
- Thụ mệnh Bảo, Định mệnh bảo…
Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, Thủy Hoàng đế định Hoàng đế chi tỷ, Hoàng đế hành tỷ, Hoàng đế tín tỷ, thiên tử chi tỷ, thiên tử hành tỷ, thiên tử tín tỷ tổng cộng sáu mảnh ngọc tỷ, sau còn một mảnh ngọc quan trọng nhất là Truyền quốc tỷ, tổng là bảy mảnh ngọc. Đời nhà Hán còn có thêm hai mảnh Ngọc Tỷ, đời sau tiếp tục Hán chế, có Truyền Quốc tỷ và Bát Bảo Tỷ.
Tuy nhiên, đến thời Đường, lại thêm một mảnh, bởi vì Đại Đường lúc mới thành lập không có miếng ngọc Truyền Quốc Tỷ Hoà Thị Bích kia. Truyền Quốc Tỷ sớm được coi là tín vật “Hoàng quyền thần thụ, chính thống hợp pháp , phàm là người trèo lên vị trí cao mà không có Truyền Quốc tỷ, thì sẽ bị người đời chế nhạo là “Thiên tử bù nhìn”
Đại Đường thiếu Truyền Quốc Tỷ, đành phải tự khắc tạm một miếng Thụ Mệnh tỷ tạm an ủi bản thân, bọn họ cũng không ngại làm hoàn toàn giống như Truyền Quốc tỷ, hình dạng mặc dù giống với Truyền Quốc Tỷ, nhưng tám chữ lớn kia được cải đi, khắc là “Thụ mệnh chi thiên, Hoàng đế Thọ Xương”.
Vì thế số lượng bảo ngọc của Đại Đường và Hán chế tương đương nhau, nhưng trong năm Trinh Quán thứ tư, Lý Tĩnh phạt Đột Quyết, đem Tiêu Hậu và Truyền Quốc tỷ quay về Lý Đường. Tìm thấy Truyền Quốc Tỷ rồi, cũng không muốn phá hủy ngọc khắc cho đủ số kia nữa, vì vậy Đại Đường có nhiều hơn một mảnh bảo tỷ.
Tổng cộng có mười mảnh bảo tỷ, tất cả là dùng bạch ngọc đúc thành, ly thú làm tay cầm, ngoài Truyền Quốc tỷ bốn tấc vuông ra, các bảo tỷ khác đều một tấc hai phân, vì thế mảnh nào là Truyền Quốc tỷ đều rất rõ nhận biết.
Nhưng khi Đại Đường chưa tìm lại được Truyền Quốc Tỷ, mảnh bảo ngọc tự khắc giống Truyền Quốc tỷ cũng là bốn tấc, vì thế mười mảnh bảo tỷ này chính là tám mảnh Thiên tử bảo tỷ, còn một mảnh Thụ mệnh tỷ và một mảnh Truyền quốc tỷ độ lớn nhỏ ít nhiều cũng giống nhau.
Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy liền mở hộp đựng bảo ngọc ra, cố gắng phân biệt chúng, sợ bị lừa. Tám miếng bảo tỷ đã được nghiệm xong, khi hai tên quân sĩ cầm mảnh bảo ngọc cuối cùng đi vào, hai người họ căn bản không nhìn Thụ Mệnh Tỷ, không hẹn mà cùng nhìn về Truyền Quốc tỷ.
Hai cặp tay run lẩy bẩy đồng thời vươn ra, nhẹ nhàng mở hộp ngọc tỷ ra, một mảnh ngọc tỷ vuông bốn tấc nằm gọn bên trong đó, ngọc bốn tấc, làm từ bạch ngọc, trên là tay cầm ly thú, ẩn hình chữ triện: “Thụ mệnh với trời, thụ mệnh Thọ Xương”.
Trương Giản Chi mặt đang điềm tĩnh bỗng trở nên bị kích động, nếp nhăn trên khuôn mặt dường như nổi lên, giống như lão đang nâng niu một đứa bé vừa mới sinh, cẩn thận lấy miếng ngọc Truyền Quốc tỷ ra, nâng lên quá đỉnh đầu, rồi chuyển người, cúi đầu trước mặt Lý Hiển, cao giọng nói:
- Thiên hữu Đại Đường, Ngô Hoàng vạn tuế!
Đây chính là công ủng lập thật sự, ai còn cam lòng không nhận, tất cả mọi người đều kích động quỳ xuống, cao giọng nói với Lý Hiển:
- Thiên Hữu Đại Đường, Ngô Hoàng vạn tuế!
Lý Hiển đứng đó, giống như cưỡi mây cưỡi gió, hạnh phúc đến quá nhanh khiến ông không kịp thích ứng.
****
Lúc hai vị Tể tướng ép Thiên tử thoái vị trong Nghênh Thiên Cung, Thái Bình công chúa và Thượng quan Uyển Nhi đang triệu tập các quan viên Nội thị tỉnh cùng với hai mươi bốn ti, nói rõ với họ tình hình hành động đêm nay, tôn chỉ hành động là trấn an cho họ.
Những người này đều là những người đứng đầu các Ti các Giám trong triều đình, trong đó còn rất nhiều người không biết đêm nay có chuyện gì xảy ra, tất cả người trong cung đều bàng hoàng, cần phải trấn an những người này thì cung đình mới yên ổn, tiếp theo phải đảm bảo quyền lực trung tâm tiến hành thuận lợi, không được tách rời sự phối hợp của họ.
Ngoài có đạo quân đàn áp, trong có Thượng Quan Uyển Nhi quyền lực và uy vọng nhất trong triều đình khống chế, lại có Thái Bình công chúa là đại diện của Hoàng thất, các quan đứng đầu Nội ti, cung nữ, thái giám cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Đột nhiên, Tiểu Hải công công lặng lẽ đi tới, nhún chân cúi xuống nói nhỏ với Thái Bình công chúa vài câu, Thái Bình công chúa gật đầu, nói với Uyển Nhi:
- Việc này giao cho ngươi, ta phải đến Nghênh Tiên Cung một chuyến
Nghênh Tiên cung đã bị quân binh tham gia binh biến bao vây hoàn toàn khống chế rồi, năm bước một tốp, mười bước một trạm, canh giữ nghiêm ngặt, lại có các binh sĩ cầm thương đi tuần tra, cả người đầy sát khí, cảnh giết chóc vừa rồi vẫn làm họ chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong bọn họ rất nhiều người cũng không nhận ra Thái Bình công chúa, bởi vì tham gia binh biến là những thành phần phức tạp, dù là Tiết Tư Hành tham gia binh biến cũng có không ít binh sĩ không biết, vì thế Thái Bình công chúa đi theo Tiết Tư Hành, mấy lần còn phải dừng lại, phải chờ Trương Giản Chi tạm thời đóng dấu Bảo ấn vào giấy thông hành mới vào được Nghênh Tiên cung.
Hỗn loạn trong Nghênh Tiên Cung vẫn chưa hoàn toàn ổn định trở lại, cung nữ thái giám đều ngồi xổm co quắp run lẩy bẩy trong viện tử, quan binh giám sát nghiêm ngặt. Trên người những cung nga thái giám này đều có dấu ấn của Nhị Trương, tuyệt đối không thể dùng, nhất định phải tống chúng đi chỗ khác, Nông ti tự là nơi có thể đổi một đám cung nữ thái giám khác vào thay. Tuy nhiên điều này phải đợi Uyển Nhi sau khi trấn an hoạn quan, nữ quan lớn nhỏ của Lục thượng, hai mươi bốn Ti thị tỉnh mới có thể sắp xếp, chỉ có thể cho bọn chúng tập trung trông coi thôi.
Vết máu trên cửa đã đóng thành băng, thi thể trên đất vẫn chưa được mang đi, Thái Bình công chúa cố gắng né tránh khỏi thi thể, theo Tiết Tư Hành vào nội cung.
Thái Bình công chúa đứng trong viện tử thứ ba thì dừng lại, Dương Phàm đang ngồi xổm cúi đầu xem một thi thể, Thái Bình công chúa nhìn thấy gò má thần sắc của Dương Phàm rất bình tĩnh, không mừng không giận, nàng nhẹ nhàng đi qua. Tiết Tư Hàng từng nghe chuyện phong lưu giữa nàng và Dương Phàm, thức thời đứng yên lại.
Dương Phàm nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại nhìn thấy nàng, vội vàng đứng dậy, đứng chắn trước thi thể đó, nhưng hắn đã chậm một bước, Thái Bình công chúa đã nhìn rõ thi thể đó, “a” một tiếng, đưa tay lên bịt miệng trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
Thi thể đó mặc Trường bào, chưa thắt đai, tóc xõa ra đất, sau lưng cắm một thanh đao, nửa thanh đao xuyên vào người, điều đáng kinh hãi chính là, y không có đầu, chỗ cổ có vũng máu lớn, dù Thái Bình dũng khí hơn người nhưng khi nhìn thấy vẫn không khỏi kinh sợ.
Dương Phàm ngăn Thái Bình lại, quay lại nói với một tên Võ Lâm Quân:
- Khiêng thi thể đi!
Tên lính kia chần chừ nói:
- Cái này…y là nghịch tặc Trương Dịch Chi, không được Tể tướng giao phó, xử lý không đúng, Tướng quân…
Dương Phàm bỗng quay người lại, đôi lông mày dựng lên ngưng tụ sát khí, trầm giọng quát:
- Tàn thi cũng muốn chà đạp sao? Phủ lên rồi khiêng đi!
Tên lính bị Dương Phàm làm cho hoảng sợ, cuống quýt gọi thêm hai tên lính, vào phòng Nhị Trương lấy chăn phủ lên thi thể, Dương Phàm chỉ về phía một thi thể không đầu khác ở cửa, nói:
- Còn một thi thể nữa, cùng khiêng đi, canh giữ cho tốt.
Tên lính không dám phản kháng đem gói thi thể lại kỹ lưỡng rồi nâng lên.
Thái Bình công chúa trầm giọng nói:
- Đây là thi thể của Nhị Trương?
Dương Phàm gật đầu cùng nàng vừa đi vào trong cung, vừa nói:
- Trương tướng công bảo chặt đầu họ treo ở đường cái Chu Tước để thị chúng.
Thái Bình công chúa cắn môi hạ giọng nói:
- Nhị lang chớ phiền não, điiều này…cần phải làm.
Dương Phàm thở dài, nói:
- Ta biết, vì thế ta không phản đối, chỉ là tàn thi cần phải xử lý, không thể để trong Nghênh Tiên Cung được.
- Ừ…
Thái Bình hiểu được lòng hắn, gật đầu, nói:
- Sau khi treo đầu thị chúng, ta sẽ sai người đem thi thể bọn họ gói kín lại, đưa đi hỏa táng ở Đại Từ Ân tự.
Dương Phàm thấp giọng nói:
- Được!
Hắn dừng lại ở cửa tẩm cung của hoàng đế, thấp giọng nói:
- Tâm trạng hiện giờ của hoàng đế không tốt, nàng là con của hoàng đế, cố gắng an ủi bà.
Thái Bình bỗng dưng dấy lên một loại cảm xúc khó diễn tả, biểu hiện của nàng cũng giống như Dương Phàm với Nhị Trương, nàng đối xử như vậy với mẫu thân ruột của mình, trận binh biến này là nàng chủ động tham gia đấy, hơn nữa còn phát huy tác dụng rất quan trọng trong đó, nàng hi vọng binh biến thành công, nhưng khi binh biến thật sự thành công rồi, mẫu thân nàng giờ trở thành phạm nhân, nàng khó tránh khỏi cảm thấy thương cảm.
Dương Phàm trầm tĩnh một hồi, lại nói:
- Trương tướng vẫn giải thích, hi vọng nàng thuyết phục được Hoàng Đế, lập tức ra chiếu thư truyền ngôi.
Thái Bình công chúa bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc mà nói:
- Lập tức? Không phải nói ••••••
Nàng nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm, trong mắt dần dần ánh lên ngọn lửa tức giận.
Dương Phàm cười khổ:
- Chuyện này, ta không biết trước tình hình, ta thấy, ngay cả các văn võ đại thần tham gia binh biến cũng không biết trước chuyện đó, tất cả mọi người đều bị Trương Tướng lừa, nếu ta đoán không sai, chuyện này có lẽ chỉ có Hoàn Ngạn Phạm được tham gia thương lượng.
Thái Bình công chúa từ từ bình tĩnh lại, thực ra không phải là không có thân tín của nàng tham gia binh biến, chỉ là người khác không biết mà thôi, Kính Huy thực chất chính là người của nàng.
Nếu các đại thần cố ý muốn giấu hai nhà Võ Lý, lấy danh nghĩa binh gián thanh quân trắc, thật ra chính là có dự tính lập tức đoạt vị, vậy thì Kính Huy là nhân vật chủ yếu của hành động binh gián chắc chắn sẽ biết trước tình thế, vậy mà nàng cũng không biết. Hiện giờ, ngay Kính Huy cũng không biết, Dương Phàm tham gia nhưng bị người ta phòng bị không cho biết nội tình cũng là điều hợp lý.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Không có người ngốc, nếu như đã tham gia binh biến, ai mà không nghĩ đến mưu cầu lợi ích lớn nhất chứ? Nhưng ta và nàng không nhìn thấu điều này, chúng ta bị Trương lão đầu lừa, cũng là đáng đời.
Thái Bình công chúa tức giận nói:
- Nhưng đây vốn không phải là kế hoạch của chúng ta, ta không tán thành…
Dương Phàm cắt đứt lời của nàng:
- Chúng ta không thể không đáp ứng, Thiên tử đã rơi vào tay ông ta, nếu Đoàng đế nhất quyết không viết chế thư, như vậy có khả năng ông ta sẽ bịa ra một bức, lẽ nào đợi đến lúc đó chúng ta lại phát động một cuộc đảo chính sao?
Thái Bình công chúa cắn chặt răng, nói:
- Trương tướng công hiện tại ở đâu?
Dương Phàm nói:
- Họ đã hộ tống Thái Tử đến Tử Thần điện, đang bàn bạc chuyện sáng mai nên chiếu cáo thiên hạ như thế nào rồi.
Thái Bình công chúa trầm mặc thật lâu sau, chậm rãi nói:
- Ta hiểu rồi!
Dương Phàm nhìn theo bóng Thái Bình công chúa đi về phía tẩm cung, sống lưng thẳng tắp ngạo mạn, giống như một dây cung kéo căng, dường như có chút kích động, là sẽ bắn đi mạnh mẽ.
Dương Phàm biết với tính khí kiên cường của Thái Bình, nàng không thể chấp nhận kế hoạch như vậy, tính nàng vốn không thích không bao giờ phó mặc theo người khác, nhưng lần này, nàng không thể không chấp nhận, bởi vì Trương Giản Chi đã tính toán đến tất cả các tình huống, hoàn toàn khống chế tình hình trước mắt rồi.
Võ Tắc Thiên đã từng dùng sự mạnh mẽ của bà, cứng rắn, áp chế Thái Bình tiếp nhận sự an bài hôn nhân của bà, nhưng hơn chục năm nay nàng luôn làm theo cách của nàng để liên tục phản kích, lần này, tính toán của Trương Giản Chi, nàng có thể nhẫn nại được bao lâu?
Dương Phàm cũng là tướng lĩnh tham gia binh biến, ủng hộ việc Lý Hiển đăng cơ chính là có lợi lớn cho hắn, hắn đạt được lợi ích, và đạt được danh lợi còn nhiều hơn so với dự tính của hắn, nhưng hắn cũng căm tức, căm tức tính toán của Trương Giản Chi. Hắn có dự cảm bất thường, lần chính biến này không thể kết thúc tốt đẹp được……
/1071
|