.
Lý Hiển tan triều quay lại hậu cung, vừa lúc Vi hậu muốn đi sân bóng xem đá cầu, Lý Hiển cao hứng, cũng thay đổi áo tay bó muốn cùng đi với Hoàng hậu. Tuy nói sức khỏe ông không được tốt, nhưng đặc biệt thích xem môn mã cầu và đá cầu, ngẫu nhiên khoa tay múa chân hai ba cái cũng là một việc khá mãn nguyện rồi.
Lý Hiển vừa mới thay xong quần áo, nội thị Tiểu Hải liền vội vã chạy vào, thở hào hển bẩm báo:
- Thánh nhân, năm vị Tể tướng Trương Giản Chi, Hoàn Ngạn Phạm, Thôi Huyền Huy, Kính Huy, Viên Thứ Kỷ suất lĩnh nhiều vị đại thần đến cầu kiến.
Lý Hiển trố mắt, mấy vị Tể tướng ở trước mặt ông đều rất mạnh thế, bất kỳ ai một mình tới gặp, ông cũng không dám không gặp, huống chi là năm người đều tới, nghe lời này, dường như không chỉ năm vị Tể tướng, còn có đại thần cùng theo, cũng không biết lại có chuyện gì làm khó ông, trong lòng Lý Hiển lập tức lo lắng.
Vi hậu liếc ông ta một cái, nói:
- Các Tể tướng cùng đến, phu quân đi gặp một chút đi.
Lý Hiển nói:
- Ừ, vậy.. Trẫm liền đi gặp.
Vi hậu nghe giọng điệu ông ta, mỉm cười nói:
- Các Tể tướng đều là thần tử phu quân, nổi tiếng lấy trung nghĩa, sẽ không làm khó phu quân đâu, nếu có việc gì khó quyết, phu quân không ngại hàm hồ đáp ứng, sau đó lý luận sau là được. Nếu phu quân thật sự lo lắng..., thiếp và phu quân cùng đi, ở sau màn nghe.
Lý Hiển mặt giãn ra nói:
- Trương tướng công trung với quốc sự, trẫm dĩ nhiên là biết, chỉ là họ có phần sốt ruột, thường khiến trẫm có cảm giác bức người, ha hả, trẫm lại không muốn làm lạnh lòng trung thần, không thể nói nặng lời. Nương tử nguyện cùng đi với vi phu là tốt nhất, sau khi gặp chúng thần, ta và nàng cùng đi sân bóng.
Hoàng cung đại nội vốn là nơi thần bí nhất thần thánh nhất thiên hạ, nhưng cũng bởi vậy, các thần tử đều thích mua chuộc một vài tai mắt ở trong cung, biến hoàng cung giống như cái rây, có việc lớn việc nhỏ gì, luôn có người trong thời gian nhanh nhất biết được.
Vợ chồng Lý Hiển đối với nha hoàn nội thị bên người cũng không phải đều tín nhiệm hoàn toàn, cho nên lúc nói chuyện vẫn phải giả mù sa mưa đấy.
Lý Hiển thay đổi quần áo tới trước điện, Vi hậu dẫn theo hai nha hoàn hầu cận lặng yên ở mặt sau tấm bình phong, hai nha hoàn đưa đến gấm đôn mời Hoàng hậu ngồi xuống. Trong điện, vừa thấy Lý Hiển, chúng thần khom người thi lễ, Lý Hiển khách khí nói:
- Các khanh bình thân, người đâu, dọn chỗ cho các tướng công.
Nội thị đem gấm đôn lên cho năm vị Tể tướng chỗ ngồi, những đại thần khác thì đứng hầu ở dưới, Lý Hiển bình tĩnh ở ngự án, mỉm cười hỏi:
- Các khanh, triều hội vừa mới giải tán, các khanh lại đến đây gặp trẫm, vì chuyện gì vậy?
Trương Giản Chi chắp tay nói:
- Bệ hạ, bọn thần hôm nay kiến giá, làm như vậy là vì việc bộ tộc Võ thị.
Trong lòng Lý Hiển cả kinh, khuôn mặt có chút kích động nói:
- Bộ tộc Võ thị? Hiện giờ dựa vào sự ủng hộ to lớn của chúng công thần, triều đình pháp luật nghiêm minh, thiên hạ yên ổn, bộ tộc Võ thị có chuyện gì làm phiền các vị tướng công đến gặp trẫm?
Trương Giản Chi nói:
- Bệ hạ cảm thấy thiên hạ đã an định sao? Nhưng lão thần lại cảm thấy, thiên hạ không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật đổ đó.
Lý Hiển sắc mặt biến đổi, nói:
- Vì cớ gì ái khanh nói vậy?
Trương Giản Chi nói:
- Bệ hạ, năm xưa khi Tắc Thiên Thái hậu mới đăng cơ đã sát hại tôn thất hầu như không còn. Nay dựa vào thiên địa có linh, trung thần phục vụ quên mình, giúp đỡ bảo vệ bệ hạ, cứu phục Lý Đường. Hiện giờ Thái hậu còn sống, mà cựu thần nhà Chu vẫn còn ở triều đình, bộ tộc Võ thị vẫn được phong vương làm tướng, chẳng lẽ bệ hạ không cảm thấy được trong chuyện này có tai hoạ ngầm lớn lao sao?
Bọn họ vừa nói là nhắc tới Thần Long chính biến, vĩnh viễn sẽ không quên nhắc nhở Hoàng đế là do bọn họ giúp đỡ bảo vệ ông ta đấy. Lý Hiển vừa nghe trong đầu đã cảm thấy chán ngấy, bởi vậy đem mí mắt cụp xuống, thần sắc chán nản nói:
- Trương tướng công nói sai rồi!
Trương Giản Chi rất ít khi nghe Lý Hiển dám đối nói lão sai lầm rồi, nhất là giờ phút này lại ở ngay trước mặt nhiều đại thần của nhất phái Công thần như vậy. Trương Giản Chi lập tức trợn mắt già lên, không giận tự uy mà nói:
- Lão thần xin hỏi bệ hạ, lão thần sai ở chỗ nào?
Lý Hiển vẫn cụp mí mắt, âm điệu uể oải, nhưng lời nói lại sắc bén vô cùng:
- Ngày đó Thần Long chính biến tru sát Nhị Trương, bộ tộc Võ thị đang khống chế tinh binh nửa triều, thử nghĩ nếu bộ tộc Võ thị không ủng hộ, trẫm có thể không đánh mà thắng cứu phục Lý Đường được không?
Vả lại Lương Vương trấn thủ Kim Ngô Vệ, giam giữ Võ Du Nghi, khiến cho Võ Lâm Vệ không dám vọng động, đây đều là công lao lớn, không thể gạt bỏ. Có công không thưởng, có tội không phạt, đây là đại kị làm vua, đây là lời khuyên can mà Trương tướng công ngươi vẫn khuyên trẫm..., trẫm thủy chung nhớ kỹ trong lòng.
Nghĩ Võ thị có công với nước, trẫm sao có thể không bày tỏ. Năm vị ái khanh có công lớn trong Thần long chính biến đều được phong quốc công, tiến lên địa vị Tể tướng, vậy chẳng lẽ đối với Lương Vương trẫm không thưởng ngược lại còn phải phạt giáng chức và tước lộc sao? Lương Vương sớm có Vương tước trong người, tước vị cao nên trẫm muốn thưởng thêm cũng không thể, cũng chỉ có để y đứng hàng Tể tướng. Lương Vương tuy là Tể tướng, nhưng quốc sự trẫm đã phó hết cho các vị ái khanh, các khanh cần gì phải tỏ bất mãn chứ.
Giám sát Ngự Sử Thôi Kiểu chắp tay nói:
- Trước kia Tắc Thiên đại đế của triều Võ Chu còn, cựu thần nhà Võ Chu tận hết sức cho triều đình, bệ hạ bắt đầu khôi phục Lý Đường, ngay cả luận công ban thưởng, đối với bộ tộc Võ thị cũng nên đề phòng, để phòng bất trắc, thế nhưng bệ hại lại lần nữa qua lại trọng dụng Võ thị, càng khiến Võ thị kiêu căng ngạo mạn, cái này với có công tất thưởng có quan hệ gì đâu?
Trong lòng Lý Hiển càng thêm ảo não, hậm hực mà nghĩ:
- Khi Tắc Thiên hoàng đế tại vị, các ngươi đang ở đâu? Có đại thần nào xây nhà ẩn cư, không ăn bổng lộc của triều Võ Chu chứ! Luôn miệng nói cái gì cựu thần Võ Chu, ai là cựu thần Võ Chu, không phải cũng chính là các ngươi sao?
Nhưng lời nói này ông cũng chỉ dám lẩm bẩm ở trong lòng, bởi vậy nói có lệ:
- Thôi ái khanh, Lương Vương là thân gia trẫm, ái nữ trẫm là con dâu Lương Vương, trẫm đến Lương Vương phủ, đây chỉ là thân thích đi lại, Thôi ái khanh sao nói những câu đe doạ vậy?
Hoàn Ngạn Phạm ra nói:
- Thiên tử làm việc vô tư! Việc nhà Thiên tử cũng là quốc sự, bọn thần sao có thể không chú ý. Bệ hạ đảo chính, mà Võ thị lạm quan tiếm tước, ấn chắn như cũ, chẳng phải khiến thiên hạ thất vọng sao!
Lý Hiển tức giận trong lòng, luôn miệng nói cái gì thiên hạ, thiên hạ này đến tột cùng là thiên hạ của các ngươi hay là thiên hạ của trẫm? Ông kìm nén cơn tức, trầm giọng nói:
- Võ thị vô tội có công, trẫm không thể quay giáo mà giết!
Trương Giản Chi bỗng nhiên đứng dậy, thốt nhiên nói:
- Bọn thần trung thành và tận tâm, đăm chiêu lo lắng đều vì bệ hạ! Tuy rằng lời thật thì khó nghe, mong rằng bệ hạ thiện nạp trung ngôn!
Đám người Hoàn Ngạn Phạm, Kính Huy đồng loạt đứng lên, đồng thanh chắp tay nói:
- Mong rằng bệ hạ thiện nạp trung ngôn.
Lý Hiển vừa thấy tư thế như vậy, không khỏi có chút hoảng loạn, lúc này phía sau bình phong nhẹ nhàng truyền ra vài tiếng gõ, Lý Hiển nghe xong tâm thần hơi định, vội trấn an nói:
- Lòng trung thần của các khanh trẫm đều biết rồi, chỉ có điều thân luảThiên tử, cũng không thể vô cớ xuất binh! Các vị ái khanh cho trẫm suy nghĩ kỹ rồi định đoạt tiếp!
Kính Huy vừa thấy Hoàng đế hòa hoãn, lập tức tiến lên trước một bước, tiếp tục nói thêm:
- Nên ngừng không ngừng, ngược lại chịu loạn! Bệ hạ đã có tâm trừ gian, nên lập tức động thủ, thần xin bệ hạ giáng chỉ, thần nguyện mang ba thước Thanh phong, vì bệ hạ tiên phong, trảm gian nịnh này!
Lý Hiển đổ mồ hôi rồi, chỉ có điều nói:
- Ái khanh cho trẫm suy nghĩ rồi định đoạt sau.
Dương Nguyên Diễm thấy thế, cũng muốn tiến lên khuyên ngăn, bất kể như thế nào, chỉ cần hôm nay lấy được thánh chỉ, cho dù là chọc giận Hoàng đế cũng là đáng đấy. Tuy nhiên Trương Giản Chi đã đoạt trước y một bước bước ra. Trương Giản Chi là thủ lĩnh Công thần đảng, lão vừa ra mặt, Dương Nguyên Diễm liền đứng lại.
Trương Giản Chi ra mặt cũng không muốn tiếp tục bức bách Hoàng đế, lão biết rằng Hoàng đế sở dĩ càng lúc càng xa với Công thần đảng , nguyên nhân chủ yếu chính là sau khi bọn họ cầm giữ triều chính đã không thể hiện kính ý đối với Hoàng đế.
Hiện giờ bọn họ lần này khuyên can đã xem như bức vua thoái vị rồi, không cần nói những Hoàng đế mạnh mẽ như Thái Tông,Tắc Thiên, đổi lại bất kỳ một Hoàng đế có tự tôn nào cũng đều sẽ nghĩ đây là một loại nhục nhã, nếu bọn họ khí thế khinh người, hoàn toàn chọc giận Thiên tử, cho dù lúc này đây có thể buộc Thiên tử tru sát Võ thị, cũng khó bảo vệ về sau Thiên tử sẽ không lại mượn dùng thế lực Tương Vương, Thái Bình, đến lúc đó còn có thể buộc thiên tử giết hết tôn thất không? Cho nên, Trương Giản Chi nghĩ trước tiên phải xác định câu hứa hẹn này của Hoàng đế, chỉ cần Hoàng đế đáp ứng rồi, để Võ thị kiêu ngạo thêm vài ngày thôi, với đại cục cũng không có ảnh hưởng gì. Công thần đảng hiện nay như mặt trời ban trưa, lực lượng Võ thị cũng không dám bí quá hoá liều.
Bởi vậy, Trương Giản Chi cúi đầu nói:
- Bệ hạ tiếp thu trung ngôn, đáp ứng tru sát Võ thị, thật là thánh minh chi quân. Lão thần nhớ bệ ngày xưa chịu được tiên đế sắc phong làm Anh Vương, hy vọng bệ hạ không phụ tên anh dũng lừng lẫy, tự mình tru sát chư Võ, lấy oai thiên tử, bọn thần cam nguyện phục vụ Thiên tử!
Lý Hiển nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đáp ứng nói:
- Được! Đợi trẫm chuẩn bị sẵn sàng, nhất định tru sát gian nịnh, khi đó còn cần nhờ các khanh ra sức.
Mặt sau tấm bình phong, Vi hậu cúi xuống nói nhỏ vài câu với một thị tỳ, thị tỳ kia liên tục gật đầu, rời đi.
********
Thị tỳ kia rời khỏi cung đình, khi chạy tới Lương Vương phủ. Võ Tam Tư đang ở quý phủ tiếp kiến một quan viên.
Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, tin tức Hoàng đế thường xuyên đến thăm Lương Vương phủ gần đây đã lưu truyền ra, những đại thần gió chiều nào theo chiều ấy hoặc là những đại thần sau khi Công thần đảng đắc thế đã bị xa lánh bắt đầu chuyển hướng đến đầu nhập Võ Tam Tư rồi.
Võ Tam Tư vì muốn nhanh chóng khuếch trương thế lực của mình ở trong triều, cũng là chẳng phân biệt tốt xấu, ai đến cũng không cự tuyệt, ví dụ hôm nay quan viên tới bái phỏng y chính là một vị tham quan, bởi vì ăn hối lộ mà bị giáng chức, người này chính là Trịnh Âm mà Lư Tân Chi đề cập tới.
Trịnh Âm vốn có bối cảnh là Phạm Dương Lư Thị, nhưng Phạm Dương Lư Thị ba năm không ra, Trịnh Âm mất đi chỗ dựa vững chắc, ngược lại đầu nhập vào Nhị Trương, kết quả y vừa đến làm môn hạ Nhị Trương, còn chưa được hưởng chỗ tốt gì thì Nhị Trương đã bị giết.
Cũng may mắn gã vẫn chưa hề nhận được ưu đãi từ Nhị Trương nên đám người Trương Giản Chi cho là quan hệ giữa gã và Nhị Trương cũng không chặt chẽ, hơn nữa gã mười bảy tuổi đậu Tiến sĩ, là tài tử phương bắc nổi danh, liền mở một mặt lưới, đem giáng giáng chức cách ly trung tâm triều đình, tới Hứa Châu làm Ti Hộ Tham Quân.
Lư Tân Chi phái người đi Hứa Châu cùng gã kết giao, dụ dỗ gã xuất nhập ra vào những nơi thanh lâu, uống rượu đánh bạc, Trịnh Âm tự thấy không có tiền đồ, ý chí tinh thần sa sút liền bị cám dỗ, chỉ qua vài ngày gia tài tan hết, tiếp theo lại bị đám Bạn xấu giật giây ăn hối lộ, nhận hối lộ, tham ô công khoản, lâm vào bẫy Lư Tân Chi.
Sau đó Bạn xấu kia lại sai người tố giác, Thứ sử Hứa Châu nghe xong giận dữ, sai người hỏi Trịnh Âm, lúc này Bạn xấu kia lại ra mặt cảnh báo, tự nói có chút quan hệ với Lương Vương phủ, giật giây gã thoát khỏi Hứa Châu tìm nơi nương tựa Lương Vương đang chiêu hiền nạp sĩ .
Trịnh Âm cùng đường, liền theo Bạn xấu này trốn về Trường An, theo cách của Thôi Thực, giới thiệu gã đến gặp Lương Vương. Muốn làm chuyện tốt thì phải có công cụ tốt, Lư Tân Chi muốn đánh bại Hiển Tông trong tay Dương Phàm, nhất định phải có một lợi khí, Lương Vương Võ Tam Tư chính là lợi khí y lựa chọn.
Xu thế thiên hạ ngày nay, giống như sông lớn trào mãnh liệt, nhiều loại thế lực chính là mạch nước ngầm chảy trong đó, nhánh mạch nước ngầm, dòng nước lạnh dòng nước ấm, một khi va chạm nhau, sẽ hình thành một lốc xoáy cắn người. Theo Trịnh Âm đến, một lốc xoáy ăn thịt người lặng yên tạo thành. ng thần đảng không rời cung đình, bọn họ lấy cớ còn có việc mà ở lại, sau khi đợi nhất ban của Võ Tam Tư lần lượt rời khỏi cung thành, ngũ đại Tể tướng họ dẫn nhau bái kiến Thiên tử, mạo phạm thẳng thắn can gián, tru sát Võ thị!
Lý Hiển tan triều quay lại hậu cung, vừa lúc Vi hậu muốn đi sân bóng xem đá cầu, Lý Hiển cao hứng, cũng thay đổi áo tay bó muốn cùng đi với Hoàng hậu. Tuy nói sức khỏe ông không được tốt, nhưng đặc biệt thích xem môn mã cầu và đá cầu, ngẫu nhiên khoa tay múa chân hai ba cái cũng là một việc khá mãn nguyện rồi.
Lý Hiển vừa mới thay xong quần áo, nội thị Tiểu Hải liền vội vã chạy vào, thở hào hển bẩm báo:
- Thánh nhân, năm vị Tể tướng Trương Giản Chi, Hoàn Ngạn Phạm, Thôi Huyền Huy, Kính Huy, Viên Thứ Kỷ suất lĩnh nhiều vị đại thần đến cầu kiến.
Lý Hiển trố mắt, mấy vị Tể tướng ở trước mặt ông đều rất mạnh thế, bất kỳ ai một mình tới gặp, ông cũng không dám không gặp, huống chi là năm người đều tới, nghe lời này, dường như không chỉ năm vị Tể tướng, còn có đại thần cùng theo, cũng không biết lại có chuyện gì làm khó ông, trong lòng Lý Hiển lập tức lo lắng.
Vi hậu liếc ông ta một cái, nói:
- Các Tể tướng cùng đến, phu quân đi gặp một chút đi.
Lý Hiển nói:
- Ừ, vậy.. Trẫm liền đi gặp.
Vi hậu nghe giọng điệu ông ta, mỉm cười nói:
- Các Tể tướng đều là thần tử phu quân, nổi tiếng lấy trung nghĩa, sẽ không làm khó phu quân đâu, nếu có việc gì khó quyết, phu quân không ngại hàm hồ đáp ứng, sau đó lý luận sau là được. Nếu phu quân thật sự lo lắng..., thiếp và phu quân cùng đi, ở sau màn nghe.
Lý Hiển mặt giãn ra nói:
- Trương tướng công trung với quốc sự, trẫm dĩ nhiên là biết, chỉ là họ có phần sốt ruột, thường khiến trẫm có cảm giác bức người, ha hả, trẫm lại không muốn làm lạnh lòng trung thần, không thể nói nặng lời. Nương tử nguyện cùng đi với vi phu là tốt nhất, sau khi gặp chúng thần, ta và nàng cùng đi sân bóng.
Hoàng cung đại nội vốn là nơi thần bí nhất thần thánh nhất thiên hạ, nhưng cũng bởi vậy, các thần tử đều thích mua chuộc một vài tai mắt ở trong cung, biến hoàng cung giống như cái rây, có việc lớn việc nhỏ gì, luôn có người trong thời gian nhanh nhất biết được.
Vợ chồng Lý Hiển đối với nha hoàn nội thị bên người cũng không phải đều tín nhiệm hoàn toàn, cho nên lúc nói chuyện vẫn phải giả mù sa mưa đấy.
Lý Hiển thay đổi quần áo tới trước điện, Vi hậu dẫn theo hai nha hoàn hầu cận lặng yên ở mặt sau tấm bình phong, hai nha hoàn đưa đến gấm đôn mời Hoàng hậu ngồi xuống. Trong điện, vừa thấy Lý Hiển, chúng thần khom người thi lễ, Lý Hiển khách khí nói:
- Các khanh bình thân, người đâu, dọn chỗ cho các tướng công.
Nội thị đem gấm đôn lên cho năm vị Tể tướng chỗ ngồi, những đại thần khác thì đứng hầu ở dưới, Lý Hiển bình tĩnh ở ngự án, mỉm cười hỏi:
- Các khanh, triều hội vừa mới giải tán, các khanh lại đến đây gặp trẫm, vì chuyện gì vậy?
Trương Giản Chi chắp tay nói:
- Bệ hạ, bọn thần hôm nay kiến giá, làm như vậy là vì việc bộ tộc Võ thị.
Trong lòng Lý Hiển cả kinh, khuôn mặt có chút kích động nói:
- Bộ tộc Võ thị? Hiện giờ dựa vào sự ủng hộ to lớn của chúng công thần, triều đình pháp luật nghiêm minh, thiên hạ yên ổn, bộ tộc Võ thị có chuyện gì làm phiền các vị tướng công đến gặp trẫm?
Trương Giản Chi nói:
- Bệ hạ cảm thấy thiên hạ đã an định sao? Nhưng lão thần lại cảm thấy, thiên hạ không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật đổ đó.
Lý Hiển sắc mặt biến đổi, nói:
- Vì cớ gì ái khanh nói vậy?
Trương Giản Chi nói:
- Bệ hạ, năm xưa khi Tắc Thiên Thái hậu mới đăng cơ đã sát hại tôn thất hầu như không còn. Nay dựa vào thiên địa có linh, trung thần phục vụ quên mình, giúp đỡ bảo vệ bệ hạ, cứu phục Lý Đường. Hiện giờ Thái hậu còn sống, mà cựu thần nhà Chu vẫn còn ở triều đình, bộ tộc Võ thị vẫn được phong vương làm tướng, chẳng lẽ bệ hạ không cảm thấy được trong chuyện này có tai hoạ ngầm lớn lao sao?
Bọn họ vừa nói là nhắc tới Thần Long chính biến, vĩnh viễn sẽ không quên nhắc nhở Hoàng đế là do bọn họ giúp đỡ bảo vệ ông ta đấy. Lý Hiển vừa nghe trong đầu đã cảm thấy chán ngấy, bởi vậy đem mí mắt cụp xuống, thần sắc chán nản nói:
- Trương tướng công nói sai rồi!
Trương Giản Chi rất ít khi nghe Lý Hiển dám đối nói lão sai lầm rồi, nhất là giờ phút này lại ở ngay trước mặt nhiều đại thần của nhất phái Công thần như vậy. Trương Giản Chi lập tức trợn mắt già lên, không giận tự uy mà nói:
- Lão thần xin hỏi bệ hạ, lão thần sai ở chỗ nào?
Lý Hiển vẫn cụp mí mắt, âm điệu uể oải, nhưng lời nói lại sắc bén vô cùng:
- Ngày đó Thần Long chính biến tru sát Nhị Trương, bộ tộc Võ thị đang khống chế tinh binh nửa triều, thử nghĩ nếu bộ tộc Võ thị không ủng hộ, trẫm có thể không đánh mà thắng cứu phục Lý Đường được không?
Vả lại Lương Vương trấn thủ Kim Ngô Vệ, giam giữ Võ Du Nghi, khiến cho Võ Lâm Vệ không dám vọng động, đây đều là công lao lớn, không thể gạt bỏ. Có công không thưởng, có tội không phạt, đây là đại kị làm vua, đây là lời khuyên can mà Trương tướng công ngươi vẫn khuyên trẫm..., trẫm thủy chung nhớ kỹ trong lòng.
Nghĩ Võ thị có công với nước, trẫm sao có thể không bày tỏ. Năm vị ái khanh có công lớn trong Thần long chính biến đều được phong quốc công, tiến lên địa vị Tể tướng, vậy chẳng lẽ đối với Lương Vương trẫm không thưởng ngược lại còn phải phạt giáng chức và tước lộc sao? Lương Vương sớm có Vương tước trong người, tước vị cao nên trẫm muốn thưởng thêm cũng không thể, cũng chỉ có để y đứng hàng Tể tướng. Lương Vương tuy là Tể tướng, nhưng quốc sự trẫm đã phó hết cho các vị ái khanh, các khanh cần gì phải tỏ bất mãn chứ.
Giám sát Ngự Sử Thôi Kiểu chắp tay nói:
- Trước kia Tắc Thiên đại đế của triều Võ Chu còn, cựu thần nhà Võ Chu tận hết sức cho triều đình, bệ hạ bắt đầu khôi phục Lý Đường, ngay cả luận công ban thưởng, đối với bộ tộc Võ thị cũng nên đề phòng, để phòng bất trắc, thế nhưng bệ hại lại lần nữa qua lại trọng dụng Võ thị, càng khiến Võ thị kiêu căng ngạo mạn, cái này với có công tất thưởng có quan hệ gì đâu?
Trong lòng Lý Hiển càng thêm ảo não, hậm hực mà nghĩ:
- Khi Tắc Thiên hoàng đế tại vị, các ngươi đang ở đâu? Có đại thần nào xây nhà ẩn cư, không ăn bổng lộc của triều Võ Chu chứ! Luôn miệng nói cái gì cựu thần Võ Chu, ai là cựu thần Võ Chu, không phải cũng chính là các ngươi sao?
Nhưng lời nói này ông cũng chỉ dám lẩm bẩm ở trong lòng, bởi vậy nói có lệ:
- Thôi ái khanh, Lương Vương là thân gia trẫm, ái nữ trẫm là con dâu Lương Vương, trẫm đến Lương Vương phủ, đây chỉ là thân thích đi lại, Thôi ái khanh sao nói những câu đe doạ vậy?
Hoàn Ngạn Phạm ra nói:
- Thiên tử làm việc vô tư! Việc nhà Thiên tử cũng là quốc sự, bọn thần sao có thể không chú ý. Bệ hạ đảo chính, mà Võ thị lạm quan tiếm tước, ấn chắn như cũ, chẳng phải khiến thiên hạ thất vọng sao!
Lý Hiển tức giận trong lòng, luôn miệng nói cái gì thiên hạ, thiên hạ này đến tột cùng là thiên hạ của các ngươi hay là thiên hạ của trẫm? Ông kìm nén cơn tức, trầm giọng nói:
- Võ thị vô tội có công, trẫm không thể quay giáo mà giết!
Trương Giản Chi bỗng nhiên đứng dậy, thốt nhiên nói:
- Bọn thần trung thành và tận tâm, đăm chiêu lo lắng đều vì bệ hạ! Tuy rằng lời thật thì khó nghe, mong rằng bệ hạ thiện nạp trung ngôn!
Đám người Hoàn Ngạn Phạm, Kính Huy đồng loạt đứng lên, đồng thanh chắp tay nói:
- Mong rằng bệ hạ thiện nạp trung ngôn.
Lý Hiển vừa thấy tư thế như vậy, không khỏi có chút hoảng loạn, lúc này phía sau bình phong nhẹ nhàng truyền ra vài tiếng gõ, Lý Hiển nghe xong tâm thần hơi định, vội trấn an nói:
- Lòng trung thần của các khanh trẫm đều biết rồi, chỉ có điều thân luảThiên tử, cũng không thể vô cớ xuất binh! Các vị ái khanh cho trẫm suy nghĩ kỹ rồi định đoạt tiếp!
Kính Huy vừa thấy Hoàng đế hòa hoãn, lập tức tiến lên trước một bước, tiếp tục nói thêm:
- Nên ngừng không ngừng, ngược lại chịu loạn! Bệ hạ đã có tâm trừ gian, nên lập tức động thủ, thần xin bệ hạ giáng chỉ, thần nguyện mang ba thước Thanh phong, vì bệ hạ tiên phong, trảm gian nịnh này!
Lý Hiển đổ mồ hôi rồi, chỉ có điều nói:
- Ái khanh cho trẫm suy nghĩ rồi định đoạt sau.
Dương Nguyên Diễm thấy thế, cũng muốn tiến lên khuyên ngăn, bất kể như thế nào, chỉ cần hôm nay lấy được thánh chỉ, cho dù là chọc giận Hoàng đế cũng là đáng đấy. Tuy nhiên Trương Giản Chi đã đoạt trước y một bước bước ra. Trương Giản Chi là thủ lĩnh Công thần đảng, lão vừa ra mặt, Dương Nguyên Diễm liền đứng lại.
Trương Giản Chi ra mặt cũng không muốn tiếp tục bức bách Hoàng đế, lão biết rằng Hoàng đế sở dĩ càng lúc càng xa với Công thần đảng , nguyên nhân chủ yếu chính là sau khi bọn họ cầm giữ triều chính đã không thể hiện kính ý đối với Hoàng đế.
Hiện giờ bọn họ lần này khuyên can đã xem như bức vua thoái vị rồi, không cần nói những Hoàng đế mạnh mẽ như Thái Tông,Tắc Thiên, đổi lại bất kỳ một Hoàng đế có tự tôn nào cũng đều sẽ nghĩ đây là một loại nhục nhã, nếu bọn họ khí thế khinh người, hoàn toàn chọc giận Thiên tử, cho dù lúc này đây có thể buộc Thiên tử tru sát Võ thị, cũng khó bảo vệ về sau Thiên tử sẽ không lại mượn dùng thế lực Tương Vương, Thái Bình, đến lúc đó còn có thể buộc thiên tử giết hết tôn thất không? Cho nên, Trương Giản Chi nghĩ trước tiên phải xác định câu hứa hẹn này của Hoàng đế, chỉ cần Hoàng đế đáp ứng rồi, để Võ thị kiêu ngạo thêm vài ngày thôi, với đại cục cũng không có ảnh hưởng gì. Công thần đảng hiện nay như mặt trời ban trưa, lực lượng Võ thị cũng không dám bí quá hoá liều.
Bởi vậy, Trương Giản Chi cúi đầu nói:
- Bệ hạ tiếp thu trung ngôn, đáp ứng tru sát Võ thị, thật là thánh minh chi quân. Lão thần nhớ bệ ngày xưa chịu được tiên đế sắc phong làm Anh Vương, hy vọng bệ hạ không phụ tên anh dũng lừng lẫy, tự mình tru sát chư Võ, lấy oai thiên tử, bọn thần cam nguyện phục vụ Thiên tử!
Lý Hiển nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đáp ứng nói:
- Được! Đợi trẫm chuẩn bị sẵn sàng, nhất định tru sát gian nịnh, khi đó còn cần nhờ các khanh ra sức.
Mặt sau tấm bình phong, Vi hậu cúi xuống nói nhỏ vài câu với một thị tỳ, thị tỳ kia liên tục gật đầu, rời đi.
********
Thị tỳ kia rời khỏi cung đình, khi chạy tới Lương Vương phủ. Võ Tam Tư đang ở quý phủ tiếp kiến một quan viên.
Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, tin tức Hoàng đế thường xuyên đến thăm Lương Vương phủ gần đây đã lưu truyền ra, những đại thần gió chiều nào theo chiều ấy hoặc là những đại thần sau khi Công thần đảng đắc thế đã bị xa lánh bắt đầu chuyển hướng đến đầu nhập Võ Tam Tư rồi.
Võ Tam Tư vì muốn nhanh chóng khuếch trương thế lực của mình ở trong triều, cũng là chẳng phân biệt tốt xấu, ai đến cũng không cự tuyệt, ví dụ hôm nay quan viên tới bái phỏng y chính là một vị tham quan, bởi vì ăn hối lộ mà bị giáng chức, người này chính là Trịnh Âm mà Lư Tân Chi đề cập tới.
Trịnh Âm vốn có bối cảnh là Phạm Dương Lư Thị, nhưng Phạm Dương Lư Thị ba năm không ra, Trịnh Âm mất đi chỗ dựa vững chắc, ngược lại đầu nhập vào Nhị Trương, kết quả y vừa đến làm môn hạ Nhị Trương, còn chưa được hưởng chỗ tốt gì thì Nhị Trương đã bị giết.
Cũng may mắn gã vẫn chưa hề nhận được ưu đãi từ Nhị Trương nên đám người Trương Giản Chi cho là quan hệ giữa gã và Nhị Trương cũng không chặt chẽ, hơn nữa gã mười bảy tuổi đậu Tiến sĩ, là tài tử phương bắc nổi danh, liền mở một mặt lưới, đem giáng giáng chức cách ly trung tâm triều đình, tới Hứa Châu làm Ti Hộ Tham Quân.
Lư Tân Chi phái người đi Hứa Châu cùng gã kết giao, dụ dỗ gã xuất nhập ra vào những nơi thanh lâu, uống rượu đánh bạc, Trịnh Âm tự thấy không có tiền đồ, ý chí tinh thần sa sút liền bị cám dỗ, chỉ qua vài ngày gia tài tan hết, tiếp theo lại bị đám Bạn xấu giật giây ăn hối lộ, nhận hối lộ, tham ô công khoản, lâm vào bẫy Lư Tân Chi.
Sau đó Bạn xấu kia lại sai người tố giác, Thứ sử Hứa Châu nghe xong giận dữ, sai người hỏi Trịnh Âm, lúc này Bạn xấu kia lại ra mặt cảnh báo, tự nói có chút quan hệ với Lương Vương phủ, giật giây gã thoát khỏi Hứa Châu tìm nơi nương tựa Lương Vương đang chiêu hiền nạp sĩ .
Trịnh Âm cùng đường, liền theo Bạn xấu này trốn về Trường An, theo cách của Thôi Thực, giới thiệu gã đến gặp Lương Vương. Muốn làm chuyện tốt thì phải có công cụ tốt, Lư Tân Chi muốn đánh bại Hiển Tông trong tay Dương Phàm, nhất định phải có một lợi khí, Lương Vương Võ Tam Tư chính là lợi khí y lựa chọn.
Xu thế thiên hạ ngày nay, giống như sông lớn trào mãnh liệt, nhiều loại thế lực chính là mạch nước ngầm chảy trong đó, nhánh mạch nước ngầm, dòng nước lạnh dòng nước ấm, một khi va chạm nhau, sẽ hình thành một lốc xoáy cắn người. Theo Trịnh Âm đến, một lốc xoáy ăn thịt người lặng yên tạo thành. ng thần đảng không rời cung đình, bọn họ lấy cớ còn có việc mà ở lại, sau khi đợi nhất ban của Võ Tam Tư lần lượt rời khỏi cung thành, ngũ đại Tể tướng họ dẫn nhau bái kiến Thiên tử, mạo phạm thẳng thắn can gián, tru sát Võ thị!
/1071
|