Âu Minh Hiên dơ ngón trỏ tay phải lên đứng trước mặt Hạ Úc Huân lên án “Em xem chuyện tốt em đã làm này!”
“Uh… đây… đây là gì? Ngón tay? Băng cá nhân?” Hạ Úc Huân nhìn ngón trỏ dán băng cá nhân của hắn càng thêm bối rối.
Qua dembuon ủng hộ Táo và đọc chương mới nhất
“Tôi bị thương rồi! Bị em cắn! Tay đứt ruột xót! Em có biết là nó đau lắm không?” Âu Minh Hiên dùng khuôn mặt đầy tổn thương nhìn cô, như thể cô đã làm điều gì khủng khiếp.
“Không… không phải chứ! Chưa từng nghe em say rượu sẽ cắn người? Tửu lượng của em rất tốt…” câu cuối cùng cô nói nhỏ dần.
“Tửu lượng của em tốt?” Âu Minh Hiên nhưỡng mày, lên giọng.
“Cho dù em không đúng! Thì anh làm gì được!” Hạ Úc Huân bất chấp tất cả nói.
“Em cắn tôi, hay là chịu trách nghiệm với tôi!” Âu Minh Hiên nói từng từ từng chữ.
Vừa rồi chẳng qua chỉ là thiếu chút nữa nhưng hiện tại thế giới của Hạ Úc Huân hoàn toàn sụp đổ rồi...
“Chịu trách nghiệm? Đùa à?” Khuôn mặt Hạ Úc Huân như gặp quỷ.
“Hạ Úc Huân, em không phải rất có cá tính sao? Làm sao? Chuyện mà bản thân làm, không dám nhận?” Âu Minh Hiên đột nhiên nghiêng người.
“Ai nói em không dám nhận! Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm! Cho anh!” Hạ Úc Huân thẹn quá hóa giận đem một ngón tay duỗi đến trước mặt hắn.
“Làm cái gì?” Âu Minh Hiên hơi nâng mình lên, xem những ngón tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô.
“Cho anh cắn! Không phải anh bắt em chịu trách nhiệm sao? Hai chúng ta hòa rồi!” Hạ Úc Huân khịt mũi.
Âu Minh Hiên dở khóc dở cười nhìn vào ngón tay nhỏ nhỏ “Ai muốn cắn em? Em nghĩ rằng tôi sẽ giống em giống như một con chó sao! Chẳng qua, nếu là chỗ khác, tôi có thể suy nghĩ lại!”
Sau đêm qua, hắn chợt nhận ra Hạ Úc Huân khá xinh đẹp.
Nha đầu này bình thường khiến bản thân trở thành cô gái xấu xí, sức lực không ai địch nổi?
“Âu Minh Hiên! Anh không có tiết tháo!” Hạ Úc Huân kéo cổ áo ngủ, sử dụng sức mạnh để thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, trèo xuống giường.
Mặc dù tính cách cô rất vô tư như một cậu bé, nhưng mà hiện tại tư thế này không khỏi có chút mờ ám, về mặt sinh học mà nói cô cũng là một đứa con gái được không?
Âu Minh Hiên nghe xong câu này, lập tức nhướn mày, tiến lại gần “Tối qua là ai giữ tôi không buông, là ai muốn tôi làm áp trại tướng công?”
Trong lòng Hạ Úc Huân nổi bão tố, Đm! Cô thật sự lôi học trưởng đòi làm áp trại tướng công! Hạ Úc Huân ngươi thật giỏi!
“Là ai đẩy tôi xuống giường, không cho tôi đi, bắt tôi cùng ngủ?” Âu Minh Hiên tiếp tục tiến lại gần.
Hạ Úc Huân không thể chịu đựng nổi, loạng choạng lùi về sau.
“Ai ôm tôi ngủ không buông, lại còn chảy nước dãi khắp người tôi?” Đầu hai người đã chạm vào nhau.
Huhuhu, cô không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi!
“Cho nên, rốt cuộc là ai không có tiết tháo! Hạ Úc Huân?” Âu Minh Hiên cố tình dài giọng gọi tên cô.
“Là tôi! Là tôi! Là tôi! Người không có tiết tháo nhất cũng là tôi! Học trưởng, tôi sai rồi có được không? Anh muốn thế nào?”
Trời ơi, tại thời điểm đại học tên gia hỏa này được giải nhất cuộc thi biện luận, khiến cho đối thủ nói đến phát khóc, não cô hôm nay thực sự bị lừa đá rồi, lại dám thách hức hắn! Đơn giản là đáng chết!
Tại sao những người đàn ông nàng gặp đều độc miệng như vậy? Cô luôn như thỏ trắng tội nghiệp bị ném trong đám xói.
Âu Minh Hiên xem dáng vẻ của cô bây giờ suýt chút nữa cười thành tiếng.
Nha đầu này ngày càng đáng yêu.
Hắn từng coi tình cảm là chuyện có thể có, có thể không, dùng thái độ đùa vui, từ trước đến giờ chưa từng tin, cũng không bao giờ dùng chân thành còn Hạ Úc Huân lại thuộc loại cởi mở, vui vẻ, cô luôn dành tình cảm cho thanh mai trúc mã.
Vì vậy, hai người ăn nhịp với nhau.
Mặc dù bọn họ có ba năm đại học qua lạithân mật, nhưng hắn luôn coi cô là em gái, chưa từng coi cô là phụ nữ, nếu không thời gian lâu như vậy, nếu có chuyện xảy ra, thì đã xảy ra từ lâu.
Hắn nghĩ sẽ tiếp tục thế này, nhưng hiện tại trong một đêm dường như có cái gì đó đã thay đổi.
Đêm qua khi nhìn cô vì Lãnh Tư Thần mà thương tâm say xỉn hắn bùng lửa giận, khiến chính bản thân hắn còn sợ.
Thực sự hắn chỉ đem cô coi thành em gái?
“Uh… đây… đây là gì? Ngón tay? Băng cá nhân?” Hạ Úc Huân nhìn ngón trỏ dán băng cá nhân của hắn càng thêm bối rối.
Qua dembuon ủng hộ Táo và đọc chương mới nhất
“Tôi bị thương rồi! Bị em cắn! Tay đứt ruột xót! Em có biết là nó đau lắm không?” Âu Minh Hiên dùng khuôn mặt đầy tổn thương nhìn cô, như thể cô đã làm điều gì khủng khiếp.
“Không… không phải chứ! Chưa từng nghe em say rượu sẽ cắn người? Tửu lượng của em rất tốt…” câu cuối cùng cô nói nhỏ dần.
“Tửu lượng của em tốt?” Âu Minh Hiên nhưỡng mày, lên giọng.
“Cho dù em không đúng! Thì anh làm gì được!” Hạ Úc Huân bất chấp tất cả nói.
“Em cắn tôi, hay là chịu trách nghiệm với tôi!” Âu Minh Hiên nói từng từ từng chữ.
Vừa rồi chẳng qua chỉ là thiếu chút nữa nhưng hiện tại thế giới của Hạ Úc Huân hoàn toàn sụp đổ rồi...
“Chịu trách nghiệm? Đùa à?” Khuôn mặt Hạ Úc Huân như gặp quỷ.
“Hạ Úc Huân, em không phải rất có cá tính sao? Làm sao? Chuyện mà bản thân làm, không dám nhận?” Âu Minh Hiên đột nhiên nghiêng người.
“Ai nói em không dám nhận! Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm! Cho anh!” Hạ Úc Huân thẹn quá hóa giận đem một ngón tay duỗi đến trước mặt hắn.
“Làm cái gì?” Âu Minh Hiên hơi nâng mình lên, xem những ngón tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô.
“Cho anh cắn! Không phải anh bắt em chịu trách nhiệm sao? Hai chúng ta hòa rồi!” Hạ Úc Huân khịt mũi.
Âu Minh Hiên dở khóc dở cười nhìn vào ngón tay nhỏ nhỏ “Ai muốn cắn em? Em nghĩ rằng tôi sẽ giống em giống như một con chó sao! Chẳng qua, nếu là chỗ khác, tôi có thể suy nghĩ lại!”
Sau đêm qua, hắn chợt nhận ra Hạ Úc Huân khá xinh đẹp.
Nha đầu này bình thường khiến bản thân trở thành cô gái xấu xí, sức lực không ai địch nổi?
“Âu Minh Hiên! Anh không có tiết tháo!” Hạ Úc Huân kéo cổ áo ngủ, sử dụng sức mạnh để thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, trèo xuống giường.
Mặc dù tính cách cô rất vô tư như một cậu bé, nhưng mà hiện tại tư thế này không khỏi có chút mờ ám, về mặt sinh học mà nói cô cũng là một đứa con gái được không?
Âu Minh Hiên nghe xong câu này, lập tức nhướn mày, tiến lại gần “Tối qua là ai giữ tôi không buông, là ai muốn tôi làm áp trại tướng công?”
Trong lòng Hạ Úc Huân nổi bão tố, Đm! Cô thật sự lôi học trưởng đòi làm áp trại tướng công! Hạ Úc Huân ngươi thật giỏi!
“Là ai đẩy tôi xuống giường, không cho tôi đi, bắt tôi cùng ngủ?” Âu Minh Hiên tiếp tục tiến lại gần.
Hạ Úc Huân không thể chịu đựng nổi, loạng choạng lùi về sau.
“Ai ôm tôi ngủ không buông, lại còn chảy nước dãi khắp người tôi?” Đầu hai người đã chạm vào nhau.
Huhuhu, cô không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi!
“Cho nên, rốt cuộc là ai không có tiết tháo! Hạ Úc Huân?” Âu Minh Hiên cố tình dài giọng gọi tên cô.
“Là tôi! Là tôi! Là tôi! Người không có tiết tháo nhất cũng là tôi! Học trưởng, tôi sai rồi có được không? Anh muốn thế nào?”
Trời ơi, tại thời điểm đại học tên gia hỏa này được giải nhất cuộc thi biện luận, khiến cho đối thủ nói đến phát khóc, não cô hôm nay thực sự bị lừa đá rồi, lại dám thách hức hắn! Đơn giản là đáng chết!
Tại sao những người đàn ông nàng gặp đều độc miệng như vậy? Cô luôn như thỏ trắng tội nghiệp bị ném trong đám xói.
Âu Minh Hiên xem dáng vẻ của cô bây giờ suýt chút nữa cười thành tiếng.
Nha đầu này ngày càng đáng yêu.
Hắn từng coi tình cảm là chuyện có thể có, có thể không, dùng thái độ đùa vui, từ trước đến giờ chưa từng tin, cũng không bao giờ dùng chân thành còn Hạ Úc Huân lại thuộc loại cởi mở, vui vẻ, cô luôn dành tình cảm cho thanh mai trúc mã.
Vì vậy, hai người ăn nhịp với nhau.
Mặc dù bọn họ có ba năm đại học qua lạithân mật, nhưng hắn luôn coi cô là em gái, chưa từng coi cô là phụ nữ, nếu không thời gian lâu như vậy, nếu có chuyện xảy ra, thì đã xảy ra từ lâu.
Hắn nghĩ sẽ tiếp tục thế này, nhưng hiện tại trong một đêm dường như có cái gì đó đã thay đổi.
Đêm qua khi nhìn cô vì Lãnh Tư Thần mà thương tâm say xỉn hắn bùng lửa giận, khiến chính bản thân hắn còn sợ.
Thực sự hắn chỉ đem cô coi thành em gái?
/10
|