“...”
“Những gì anh vừa nói với Vân Trang, em nghe thấy rồi. Anh không có lỗi gì cả. Và anh không đáng phải chịu nhiều buồn khổ như vậy. Vân Trang, Thanh Linh, và cả em đều chỉ mong muốn anh là anh của ngày xưa, vô tư, hay cười, sống bình yên mà thôi. Tại em ích kỷ, tại em cứ cố yêu anh, nên đến ngày hôm nay, tất cả chúng ta chẳng ai có thể được mỉm cười trọn vẹn.” - Lại một giọt lệ đắng rơi ra từ đôi mắt Phương Nhi.
Mạnh Bảo nhìn giọt nước mắt đó, không thể kiềm chế nổi nữa:
“Em nói thế đủ chưa!!??”
Phương Nhi giật mình quay lại, chưa kịp nói gì thì Mạnh Bảo đã cúi xuống ôm lấy cô, hôn cô. Cô ngỡ ngàng, nhưng không đẩy anh ra. Anh...hôn cô sao? Nụ hôn mà cô hằng mong ước trong giấc mơ mỗi đêm. Đau khổ, hờn giận, cay đắng và rồi hạnh phúc xen lẫn, cô bật khóc, nước mắt rơi vào khóe môi anh mặn chát, có gì đó mang vị tủi hờn của đắng. Anh càng hôn cô mãnh liệt hơn, đôi môi khô lạnh ngắt vì bệnh tật như được ngọn lửa nồng cháy kia làm cho bỏng rát. Trút tất cả vào nụ hôn đó, là tình yêu đã bị chôn kín từ bấy lâu, đã bị cố gò ép, cố né tránh giờ đây bùng lên dữ dội.
Tình yêu, cứ ngỡ là ngọt ngào, nhưng hóa ra đắng cay hơn bao giờ hết. Quy luật nào sinh ra trái tim đã yêu một người thì không thể yêu người khác. Tình cảm cứ thế mà bị chôn giấu đi, mà bị vùi lấp đi, để rồi nhìn người ta tổn thương yêu mình, mình cũng chẳng làm gì được. Anh yêu cô, thực sự đã yêu cô, trái tim anh có cô từ lúc nào rồi. Nhưng sao cuộc đời này nhẫn tâm đến thế? Nhẫn tâm để một người con gái không thể xóa đi trong trái tim anh, bao nhiêu năm cũng không thể phai mờ, buộc anh không đến được với ai khác. Để ngọn lửa tình yêu cứ cháy âm cháy ỉ, cứ gặm nát trái tim anh, cứ bắt anh phải nhìn người con gái này gắng mạnh mẽ, gắng chống chọi với khổ đau, mà anh không thể đến bên…
Mặc kệ! Anh không thể làm được nữa. Anh không thể đứng nhìn cô đau khổ được nữa. Anh không thể dừng lại trước sự ngăn cản được nữa!
Phương Nhi, anh sẽ không để em chịu khổ thêm dù chỉ một lần.
Anh nợ em quá nhiều.
Nợ em tình yêu mà em đã vì nó mà hy sinh...
“Vào đây!” - Khánh Vinh tức giận lôi Thanh Chi vào căn phòng, quăng cô ta xuống đất trước mắt nhiều người.
Thanh Chi tức chỉ muốn băm vằm Khánh Vinh, nhưng cô vẫn phải nhịn. Hắn thấy cô không nói gì thì lại càng bực mình thêm:
“Có vẻ như sau hai năm, mày ngu đi đúng không!? Tao tưởng mày diễn giỏi lắm, hóa ra tệ hại hơn tao tưởng. Đã đóng kịch không giống rồi thì cứ đóng cho đến phút chót đi, tự dưng lộ mặt ra trước bao nhiêu người, kế hoạch coi như lộ hết rồi!”
“Anh nghĩ tôi ngu ngốc nên mới lộ ra sao?” - Cô bưc mình bật lại. - “Không phải là tôi ngu, mà là những kẻ đó quá ngu, nhất là tên Mạnh Bảo!”
“Mày…”
“Dù tôi có đóng kịch tệ hay không tệ, tôi đã thấy được lòng dạ của kẻ đó rồi. Tôi cứ ngỡ Thanh Linh với hắn là nhất, nhưng giờ thì sao? Hắn yêu đứa con gái đó, Phương Nhi, con khốn đó có tài cán gì mà hắn lại dám bỏ tất cả để chạy đến bên cô ta cơ chứ!? Tôi đã rõ cái loại người như hắn rồi, đóng giả thì có ích gì nữa! Tôi hận hắn, hận VÕ MẠNH BẢO!!” - Thanh Chi hét lên đầy căm hận - “Khánh Vinh, tôi đã tin kế hoạch của anh, tin rằng sẽ được ở bên hắn mãi mãi, tin rằng mọi thứ sẽ diễn ra đúng như anh nói: Phương Nhi sẽ thua trận, Mạnh Bảo về với tôi, kết cục tôi nhận được cái gì!!?? Chính vì thế, tôi sẽ không đóng giả nữa! Lộ thì lộ luôn đi! Tôi hết chịu nổi luôn rồi.”
“Thật là, đóng giả Thanh Linh khó thế sao?”
“Không phải khó mà tôi cực kỳ ghét!! Tôi ghét phải giả bộ làm chị ta! Tôi chưa bao giờ coi chị ta là chị. Nhưng thật may, chị ta chết rồi, tôi đỡ phải lo nữa, coi như giờ chỉ việc thanh toán con Phương Nhi.”
Bỗng giọng nói của gã đàn ông trung niên ấy vang lên trong góc tối:
“Ai nói với cô là Thanh Linh đã chết?”
“Không phải sao, Khánh Quang? Chẳng phải năm xưa chị ta ngã xuống biển, rồi các ông đưa chị ta đi, quăng ở xó xỉnh nào rồi còn gì? Thế thì chỉ có đường chết thì giờ sống được thì chị ta là tiên à?”
“Ừ, cô ta là tiên đấy!”
“Hả? Tức là…” - Thanh Chi ngạc nhiên tột độ.
“Muốn gặp chị gái không, Thanh Chi?”
Nắng ấm trải vàng trên con đường sớm mai, dòng người bắt đầu đông đúc qua lại trên phố. Từng hàng cây xanh đung đưa theo gió và nắng, những tiếng chim reo vui hòa quyện khắp bầu trời trong xanh. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Phương Nhi thấy tỉnh táo hơn nhiều so với mấy ngày trước, mặc dù nhìn mình qua gương, cô đã tiều tụy đi bởi thiếu máu. Nhưng không sao cả, cô có quan trọng mình đẹp hay xấu đâu, miễn là vẫn thấy thoải mái là được rồi.
“Em dậy rồi à?” - Mạnh Bảo vừa lúc đến, mở cửa.
“Anh đến sớm thế?” - Cô mỉm cười. Nụ cười ấy đã không còn tươi tắn như lúc cô còn khỏe mạnh, nhưng vẫn có nét đẹp dịu dàng của người con gái.
“Ừ, em ăn sáng đi, còn uống thuốc.” - Mạnh Bảo đặt lên bàn cô một khay đồ ăn sáng dành riêng cho người bệnh như cô.
“Haizz toàn phải ăn mấy món này chán chết, em muốn ăn thả cửa cơ.”
“Đâu phải thả cửa mà được, ăn thả cửa toàn nôn hết ra, không thấy sao? Nào ăn đi!”
“Để em tự ăn, để anh xúc chẳng khác gì trẻ con!” - Phương Nhi đẩy cái tay Mạnh Bảo đang định cầm vào cái thìa ra.
Mạnh Bảo đành bất lực, cái tính cô vẫn thế chẳng thay đổi gì cả. Cô thích tự mình lo liệu, không muốn phiền ai. Nhưng có vẻ mấy ngày nay tinh thần cô tốt hơn, sức khỏe cũng khá lên rõ rệt, nhìn cách cô tự ăn vẫn rất nhanh nhẹn dường như cô chẳng có bệnh tật gì vậy. Mỗi tội cô gầy đi khá nhiều, mới mấy hôm mà từ 50kg tụt xuống 42kg, làn da cô không được hồng hào xinh đẹp nữa và đôi môi cũng khô lại vì thiếu máu. Chỉ có đôi mắt cô vẫn đầy nghị lực, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, và nụ cười thì chẳng hề tắt mỗi khi thấy anh đến.
Từ lúc anh hôn cô, từ lúc anh không đi theo Thanh Chi nữa, ở lại với cô, cô đã cảm thấy cuộc đời này quá tốt với mình rồi. Có anh là cô cũng quên luôn bệnh tật, quên luôn đau đớn mà mình đã phải dằn vặt, chịu đựng bao lâu qua.
“Bùn, hôm nay trời đẹp, mình đi chơi đi!”
“Chơi chiếc gì, em cứ nghỉ dưỡng cho khỏe đi rồi tính chuyện đó sau.”
“Thế có mà già rụng răng em vẫn phải ở trong cái bệnh viện này à? Em không phải loại ngồi yên một chỗ được đâu, ghét làm bệnh nhân lắm. Đi ra ngoài tí đi, ở đây chán lắm rồi.”
Mạnh Bảo kiểu gì cũng đành phải chiều ý cô. Cô vui vô cùng, gọi luôn ba cô bạn Kim - Lan - Phượng đến chăm chút cho mình. Từ khi biết cô bệnh là ba cô gái này suốt ngày đến đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Cũng lâu lắm rồi, cô chẳng trang điểm, nói đúng ra cô chẳng thích trang điểm nhưng mặt mũi bơ phờ thế này ra đường thì ai nhìn cho được. Ba cô bạn bắt tay ngay, và sau một lúc, chỉ thoa phấn cùng tô son nhẹ, nói chung không quá cầu kỳ mà Phương Nhi đã trở lại là cô gái xinh đẹp, tươi tắn, rạng rỡ như trước. Cộng thêm “style” áo phông quần thể thao mà cô ưa thích, trông nhìn cô năng động, trẻ trung, ai nghĩ đâu cô lại đang mang bệnh trong người.
Mạnh Bảo và Phương Nhi đi dạo phố khắp nơi, có vẻ hôm nay là ngày đẹp nên người ta đi mua sắm, dạo chơi cũng đông thật. Phương Nhi kéo Mạnh Bảo vào một nhà sách trước. Mạnh Bảo ngạc nhiên khi thấy cô chăm chăm chọn những quyển tiểu thuyết tình cảm lãng mạn:
“Người như em mà đọc mấy quyển đó á? Tưởng phải đọc kinh dị, trinh thám, hay cái gì đó “nổi loạn” tí chứ?”
“Chả hiểu sao nữa! Em ghét sến súa. Cứ đọc về tình yêu mà truyện nào viết sến quá là em nổi da gà luôn. Nhưng mà nhờ mấy dịp đọc truyện trên mạng, tự dưng cứ thích kiếm quyển nào lãng mạn tình cảm về đọc.”
“Thảo nào lúc bày tỏ tình yêu là em cũng sến gớm ghê. Truyện mạng nào đã làm em đa sầu đa cảm “dư thế lày” (như thế này)?” - Mạnh Bảo hỏi với cái giọng rất “kute”.
“Truyện đó tên là “Hạt mưa ngày ấy”. Nghe tên đã thấy ướt át, sến thì có sến dù không phải quá sướt mướt ủy mị bởi nó có các chi tiết hành động pha lẫn. Nhưng chắc em thích nó vì cái kết của nó.”
“Kết hay lắm à?”
“Không, kết chán! Kết này đáng ném cho vài cục gạch. Em mà biết được tác giả là ai khéo em không kiềm chế được mà cho một quả đấm ấy! Cơ mà sau khi nghĩ lại, cái kết này cũng có gì đó đáng để người ta suy nghĩ rất nhiều. Suy nghĩ về cuộc đời. Suy nghĩ về cái chết. Có lẽ cái chết không phải là hết tất cả. Thế nên, em lại thích cái kết rồi.”
“Hờ hờ thích một cái kết chán, em lạ nhờ? Thế truyện đó như thế nào?”
“Như thế nào thì anh tự đi mà đọc, em không có thời gian kể lại đâu. Mua em vài quyển sách rồi đi tiếp đi!”
Phương Nhi nhanh chóng đi ra khỏi nhà sách tiếp tục tới địa điểm khác. Mạnh Bảo lại lặng lẽ đi sau cô, lời nói vừa rồi của cô thực sự tác động tới anh. “Có lẽ cái chết không phải là hết tất cả”, có đúng như vậy không? Trên đời này, có cái gì là kiếp sau không? Có cái gì có thể giúp người ta làm lại mọi thứ từ lúc sinh ra không?
“Xem này, thấy cái vòng tay hầm hố này hợp với em chứ, hehe.” - Cô vẫn đang vô tư cười nói.
Nhưng nhìn thấy gương mặt rầu rĩ của anh, cô ngờ ngợ:
“Anh...Không sao chứ?”
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng. Cô ngạc nhiên, không hiểu sao anh lại như vậy.
“Em đừng nghĩ đến cái chết như vậy nữa.”
“Em có bảo em nghĩ đến chết đâu mà, truyện thế đấy chứ!”
“Trên đời này, chẳng biết có cái gì gọi là kiếp sau không. Cũng chẳng biết sau khi chết đi, người ta sẽ đi về đâu, sẽ tan đi đâu. Chi bằng cứ cố gắng sống thật tốt những gì hiện tại mà ta đang có.”
“Tự dưng triết lý vậy. Ý anh muốn bảo em phải sống tốt, còn ngày nào để sống thì phải sống hết mình đúng không?”
“Ừ…”
Cô ngẩng mặt nhìn đôi mắt buồn đẹp của anh:
“Anh có đôi mắt rất đẹp…”
“Em đang chuyển chủ đề đấy à?”
“Nhưng đôi mắt anh lúc nào cũng buồn.”
“...”
“Anh bảo em sống tốt, vậy thì anh cũng phải như thế. Anh đừng để mình phải buồn nữa. Hãy cứ cười như là chính anh của ngày xưa. Nếu anh sống tốt và hạnh phúc, bệnh tật đối với em cũng chẳng là gì cả. Em là một người rất hay ganh đua mà, em sẽ ganh đua để sống tốt hơn anh cho coi.”
“Anh chỉ hay làm em buồn…”
“Không, anh luôn làm em vui thì có. Anh có ý nghĩa quan trọng trong đời em, nói ra sến thật nhưng đúng là như thế. Chỉ cần anh ở bên em, một giây, một phút thôi em cũng đứng lên được.”
Mạnh Bảo nhìn cô, mỉm cười. Nụ cười đẹp với ánh mắt trìu mến nhìn cô, anh ôm cô chặt hơn, như muốn bảo vệ cho người con gái mạnh mẽ nhưng thực tình cũng rất mong manh này. Anh đã luôn né tránh cô nên không nhận ra ở bên cô lại có nhiều bình yên nhường ấy. Giờ thì anh thực sự muốn ở bên cô, ở bên cô lâu hơn nữa. Đó có phải là sự thương hại? Không, dĩ nhiên không! Anh yêu cô, đó là điều mà trái tim anh đã mách bảo từ lâu lắm. Người ta sẽ trách anh, cho rằng anh là kẻ không dứt khoát, cho rằng anh là kẻ không thủy chung, nhưng, lý trí của anh đã thủy chung lắm rồi, chỉ là tình cảm này có ai kiểm soát được? Bao năm qua, chưa một người con gái nào khác chạm được vào tình yêu của anh, cho đến khi cô gái này mang lại cho anh sự bình yên và vui vẻ sau những khổ đau, dạy cho anh biết mạnh mẽ hơn nữa, cứng rắn hơn nữa.
Cuộc sống này như một ngọn lửa, tắt lúc nào chẳng biết được, nhưng nhất định anh sẽ không để ngọn lửa của cô tắt một cách vô nghĩa. Anh sẽ để ngọn lửa được cháy, được sáng thật lâu.
“Á đau!”
Cả hai bỗng giật mình khi thấy một cô gái trùm kín mặt mũi mải chạy va vào người Mạnh Bảo và ngã chúi xuống. Anh vội cúi xuống định kéo cô gái đó đứng dậy thì cô ta đã đứng dậy còn nhanh hơn anh, và anh chỉ kịp chộp lấy cái khăn trùm đầu của cô ta. Chiếc khăn được tháo xuống, để lộ ra mái tóc dài được buộc cao lên. Kiểu tóc buộc này…
“Thanh Chi!! Là cô ta!” - Mạnh Bảo nhận ra luôn. - “Cô đứng lại!”
Cô gái đó vội vàng bỏ chạy khi nghe anh gọi. Anh và Phương Nhi cũng vội vã đuổi theo. Họ đuổi Thanh Chi qua tận mấy con phố, nhưng cô ta chạy rất nhanh, và vụt phát đã biến mất vào một ngõ nhỏ khá vắng lặng. Lúc Mạnh Bảo và Phương Nhi tới nơi thì không thấy Thanh Chi đâu nữa, trong ngõ chỉ có một ngôi chùa nhỏ thanh tịnh, yên ắng, tránh xa ồn ào cuộc sống. Thanh Chi có thể đi đâu được nhỉ? Chẳng lẽ cô ta trốn trong chùa?
“Ơ kìa, có phải chị Nhi không?” - Giọng nói lanh lảnh vang lên.
Phương Nhi giật mình nhìn vào trong. Một cô bé đang quét mấy cái lá rụng ở sân chùa.
“Bé Bông đúng không? Chị không nhìn nhầm chứ?”
“Ôi đúng là chị Nhi rồi! Chị biết chỗ em sao? Chị vào đây chơi với em!” - Bé Bông ào ra, mừng vui vì thấy Phương Nhi.
“Cho chị hỏi xíu, có cô gái nào vừa chạy qua hay đi vào chùa không em?”
“Không ạ, em quét sân từ bấy đến giờ có thấy ai đâu? Thôi chị vào đây đi, sư Hương Nhàn ơi, chúng ta có khách ạ!”
Từ trong chùa, một ni sư mặc áo nâu bước ra, gương mặt hiền từ phúc hậu.
“Yến Thanh, ai đến thế con?”
Hóa ra cô bé này tên là Yến Thanh. Một cái tên rất đẹp.
“Dạ, chị Phương Nhi đó sư. Con kể với sư nhiều về chị ấy rồi, sư biết đúng không sư?”
Ni sư hơn 40 tuổi có tên Hương Nhàn nghe thấy tên Phương Nhi thì nhớ ngay, liền đi ra tiếp đón:
“Mời con vào thăm chùa.”
“Vâng ạ!” - Phương Nhi quay ra Mạnh Bảo, khẽ nói - “Thôi, hôm nay lên chùa công đức luôn, đỡ phải đi chơi đâu xa nhỉ?”
“Ừ, đến đây cho yên bình.”
Ni sư quay ra Bông:
“Con ra sân sau, gọi chị con lên đây tiếp khách.”
“Vâng, con biết rồi!”
Nghe đến chị của bé Bông, Phương Nhi giật mình nhớ đến người con gái hôm trước. Cô gái bí ẩn đó rốt cuộc là ai nhỉ? Cô đứng lên, đi theo bé Bông. Mạnh Bảo thấy cô như vậy cũng đi theo khiến ni sư rất ngạc nhiên. Vừa đi, Phương Nhi vừa hỏi Bông:
“Bông, em sống ở đây với chị sao?”
“Dạ, em sống cùng rất nhiều bạn và các em nữa. Ngôi chùa này cưu mang rất nhiều trẻ em mồ côi, bị bỏ rơi, và em là một trong số đó. Em ở đây cũng đã 10 năm rồi.”
“Ôi thật sao? Vậy chị của em…”
“Đó không phải chị ruột em, chị chỉ là người nuôi dưỡng chúng em phụ giúp các sư. Nhưng từ lâu, đối với em đó chính là chị ruột em rồi. Chị ấy hiền lành, dịu dàng, và rất yêu thương chúng em.”
Cách nói chuyện hồn nhiên của cô bé làm Mạnh Bảo bắt đầu ngờ ngợ. Càng đi ra sân sau, anh lại càng nghe rõ tiếng nô đùa của đám trẻ con trong chùa. Và anh sững lại…
“Nào các bạn cùng ra đây, ta đếm cho thật đều nào. Nào các bạn cùng giơ tay, ta đếm cho thật đều. Một với một là hai…”
Có ai đang hát bài hát thiếu nhi cho bọn trẻ nghe. Nhưng dù là bài thiếu nhi, giọng hát trong trẻo, ngọt ngào ấy vẫn quen thuộc vô cùng. Không thể nào! Anh có nghe lầm không vậy? Đừng đùa anh chứ! Chẳng lẽ...Anh vội vã chạy ngay về phía sân sau, chạy trước bé Bông luôn khiến bé và Phương Nhi cũng phải vội đuổi theo không hiểu chuyện gì.
Sân sau của ngôi chùa. Hàng chục lũ trẻ quây quần xung quanh một cô gái.
Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng vẫn chiếu qua hàng cây, khiến hình ảnh cô gái mờ mờ ảo ảo dưới nắng. Gương mặt cô đang mải hướng về lũ trẻ, nhưng nhìn nghiêng thôi, cũng đủ để Mạnh Bảo sững sờ, kinh ngạc, không tin vào mắt mình.
Anh run run:
“Thanh...Linh…”
Nghe tiếng gọi, cô gái giật mình quay ra nhìn anh. Cô cũng sững người.
Thời gian lúc này như hóa thành đá.
Em nghe tiếng anh gọi, ngỡ như mọi thứ chỉ là giấc mơ
Cách xa nhau bao năm tháng, để rồi trùng phùng giữa muôn vàn trớ trêu
Ngọt ngào đâu chẳng thấy? Nhớ thương đâu chẳng còn?
Mà chỉ đứng xa nhau bằng khoảng cách vô hình không thể vượt qua…
Ngày đầu tiên gặp người con gái ấy, ấn tượng của cô đối với anh không chỉ là sắc đẹp, thần thái lạnh lùng, bình tĩnh, sẵn sàng chiến đấu bằng những động tác võ điêu luyện, mà còn là vì đôi mắt của cô. Đôi mắt ấy lạnh như băng giá, nhưng thực tình giá băng ấy chỉ che đi những nỗi buồn đang đè nặng trong ánh mắt cô.
Và ngày hôm nay, lại một lần nữa, anh chạm vào ánh nhìn ấy. Cô nhìn anh. Ánh mắt cô, đôi mắt cô, vẫn thế...Dù cho có bao nhiêu thứ thay đổi đi nữa, đôi mắt cô vẫn đẹp, vẫn buồn vời vợi, và ánh nhìn của cô thì vẫn dịu dàng và tràn đầy những yêu thương, nhung nhớ, mong chờ anh…
Phương Nhi cũng vừa chạy đến, và ngạc nhiên đến đứng người mấy giây. Cô gái kia, cô gái đang ngồi giữa đám trẻ con, có gương mặt xinh đẹp y hệt người con gái trong bức ảnh mà có lần Vân Trang đưa cho cô. Chẳng lẽ nào...Chẳng lẽ nào cô gái kia thực sự là người mà Mạnh Bảo đã nhớ, đã yêu, đã mong mỏi suốt bao năm qua!? Tâm trạng Phương Nhi thực sự rối loạn, cô cũng không thể nói được câu nào nữa.
Nhưng trái ngược với sự ngạc nhiên đến tột độ của Phương Nhi và Mạnh Bảo, người con gái chỉ thoáng một chút sững người rồi lại bình thản quay ra phía bé Bông vừa đi tới:
“Bông, quét sân xong rồi à?”
“Dạ, chùa ta có khách, sư Hương Nhàn gọi chị lên tiếp khách.”
“Ừ thế ở đây coi mấy em cho chị. Mấy đứa lớn thì để chúng nó chơi, đứa nhỏ thì ru ngủ đi đỡ phải trông nhiều.”
“Em biết rồi mà, em 10 tuổi rồi, còn lo gì không biết trông trẻ nữa. Chị cứ đi đi ạ!” - Bé Bông hớn hở quay ra Phương Nhi - “Chị Nhi, đây là chị Thanh Linh, chị của em đó!”
Vậy là cô ấy...thực sự là Thanh Linh sao? Mạnh Bảo vẫn cứ như chưa nghe thấy vậy.
Thanh Linh đứng lên, đi ra phía Mạnh Bảo. Cô đang đến gần anh. Nhưng cô đứng lại cũng rất nhanh. Không phải là cái ôm trong vỡ òa, không phải là sự mừng vui khi gặp lại nhau.
“Mạnh Bảo, đã lâu không gặp.” - Cô mỉm cười nhẹ.
“Ừm…” - Mạnh Bảo cố lấy bình tĩnh - “Không ngờ...em ở đây…”
“Ừ, bất ngờ quá. Anh và Phương Nhi ra sân trước đi, để em đi pha trà.”
“Không cần đâu! Chúng tôi đi luôn đây.” - Phương Nhi vội lên tiếng, cô cũng cảm thấy có gì đó gượng gạo.
“Khách mới đến, đi gì mà vội.” - Thanh Linh vẫn cười, nụ cười lạnh lùng đầy bí ẩn - “Cứ tự nhiên như ở nhà đi.”
Mạnh Bảo và Phương Nhi đành phải ngồi lại chùa. Không khí trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ trong lòng cả hai lại rối bời đến thế này. Phương Nhi thực sự vẫn không tin dù cô biết ngày gặp Thanh Linh là điều tất nhiên thôi. Chỉ là, quá trái ngược với việc “vừa gặp đã kêu la đau đớn” như Thanh Chi đóng giả, gặp lại Thanh Linh, cô không cảm thấy ở cô gái này có gì ác cảm như cô cảm thấy ở người em gái giả tạo kia. Thanh Linh lạnh lùng, có gì đó bí ẩn, nhưng cũng có sự thanh tao, nhã nhặn, dịu dàng. Có lẽ, Mạnh Bảo không hề yêu sai người.
Còn Mạnh Bảo, anh không biết mình đang nghĩ gì nữa. Cảm xúc trong anh giờ là hỗn loạn. Anh cứ ngỡ một ngày anh gặp lại Thanh Linh, anh sẽ ôm lấy cô, sẽ không để cô tuột khỏi vòng tay anh lần nào nữa. Nhưng sao, gặp lại mà cứ như người xa lạ, anh và cô cứ như bị xa cách bởi một cái gì đó vô hình…
“Chị Nhi!” - Bé Bông lại từ đâu chạy đến.
“Ơ Bông, em đang trông mấy bé mà.”
“Em chạy lên xem chị thế nào thôi. Hihi, chị Linh có vẻ ít nói, nhưng chị ấy không khó tính đâu ạ, anh chị đừng bận tâm nhé.”
“Có bận tâm gì đâu mà.”
Mạnh Bảo lên tiếng:
“Nhóc, cho anh hỏi!”
“Dạ?”
“Thanh Linh...ở đây bao lâu rồi?”
“Hai năm rồi ạ!”
“Tại sao cô ấy lại ở đây?” - Mạnh Bảo hỏi tiếp.
“À, hai năm về trước, sư Hương Nhàn là ni sư của chùa này, tình cờ một lần ra ngoài, sư đã phát hiện ra chị Thanh Linh thương tích đầy mình đang nằm ngất tại…”
“Bông, không nói linh tinh!” - Giọng nói vang lên nghiêm nghị.
Ai nấy quay lại. Thanh Linh cầm khay trà nóng bước tới. Trông thấy ánh mắt tức giận của Thanh Linh, bé Bông nhận ra mình đã hơi nhiều chuyện quá, đành quay người chạy đi. Sân chùa giờ chỉ còn có ba người. Lặng im và dường như chẳng còn tiếng động nào ngoài tiếng gió, tiếng chim thỉnh thoảng hót.
“Ôi đổ mất rồi!” - Bỗng tiếng ni sư Hương Nhàn kêu lên.
“Sao thế sư?” - Thanh Linh giật mình quay lại.
“Cái lư hương đồng bị đổ, vào giúp sư với.”
Thanh Linh quay ra Mạnh Bảo:
“Anh giúp ni sư được không? Anh khỏe nên có thể nhấc cái lư dễ hơn.”
“Ừ được…” - Mạnh Bảo chạy ngay vào chỗ ni sư.
Và chỉ còn lại hai cô gái: Thanh Linh và Phương Nhi...
“Những gì anh vừa nói với Vân Trang, em nghe thấy rồi. Anh không có lỗi gì cả. Và anh không đáng phải chịu nhiều buồn khổ như vậy. Vân Trang, Thanh Linh, và cả em đều chỉ mong muốn anh là anh của ngày xưa, vô tư, hay cười, sống bình yên mà thôi. Tại em ích kỷ, tại em cứ cố yêu anh, nên đến ngày hôm nay, tất cả chúng ta chẳng ai có thể được mỉm cười trọn vẹn.” - Lại một giọt lệ đắng rơi ra từ đôi mắt Phương Nhi.
Mạnh Bảo nhìn giọt nước mắt đó, không thể kiềm chế nổi nữa:
“Em nói thế đủ chưa!!??”
Phương Nhi giật mình quay lại, chưa kịp nói gì thì Mạnh Bảo đã cúi xuống ôm lấy cô, hôn cô. Cô ngỡ ngàng, nhưng không đẩy anh ra. Anh...hôn cô sao? Nụ hôn mà cô hằng mong ước trong giấc mơ mỗi đêm. Đau khổ, hờn giận, cay đắng và rồi hạnh phúc xen lẫn, cô bật khóc, nước mắt rơi vào khóe môi anh mặn chát, có gì đó mang vị tủi hờn của đắng. Anh càng hôn cô mãnh liệt hơn, đôi môi khô lạnh ngắt vì bệnh tật như được ngọn lửa nồng cháy kia làm cho bỏng rát. Trút tất cả vào nụ hôn đó, là tình yêu đã bị chôn kín từ bấy lâu, đã bị cố gò ép, cố né tránh giờ đây bùng lên dữ dội.
Tình yêu, cứ ngỡ là ngọt ngào, nhưng hóa ra đắng cay hơn bao giờ hết. Quy luật nào sinh ra trái tim đã yêu một người thì không thể yêu người khác. Tình cảm cứ thế mà bị chôn giấu đi, mà bị vùi lấp đi, để rồi nhìn người ta tổn thương yêu mình, mình cũng chẳng làm gì được. Anh yêu cô, thực sự đã yêu cô, trái tim anh có cô từ lúc nào rồi. Nhưng sao cuộc đời này nhẫn tâm đến thế? Nhẫn tâm để một người con gái không thể xóa đi trong trái tim anh, bao nhiêu năm cũng không thể phai mờ, buộc anh không đến được với ai khác. Để ngọn lửa tình yêu cứ cháy âm cháy ỉ, cứ gặm nát trái tim anh, cứ bắt anh phải nhìn người con gái này gắng mạnh mẽ, gắng chống chọi với khổ đau, mà anh không thể đến bên…
Mặc kệ! Anh không thể làm được nữa. Anh không thể đứng nhìn cô đau khổ được nữa. Anh không thể dừng lại trước sự ngăn cản được nữa!
Phương Nhi, anh sẽ không để em chịu khổ thêm dù chỉ một lần.
Anh nợ em quá nhiều.
Nợ em tình yêu mà em đã vì nó mà hy sinh...
“Vào đây!” - Khánh Vinh tức giận lôi Thanh Chi vào căn phòng, quăng cô ta xuống đất trước mắt nhiều người.
Thanh Chi tức chỉ muốn băm vằm Khánh Vinh, nhưng cô vẫn phải nhịn. Hắn thấy cô không nói gì thì lại càng bực mình thêm:
“Có vẻ như sau hai năm, mày ngu đi đúng không!? Tao tưởng mày diễn giỏi lắm, hóa ra tệ hại hơn tao tưởng. Đã đóng kịch không giống rồi thì cứ đóng cho đến phút chót đi, tự dưng lộ mặt ra trước bao nhiêu người, kế hoạch coi như lộ hết rồi!”
“Anh nghĩ tôi ngu ngốc nên mới lộ ra sao?” - Cô bưc mình bật lại. - “Không phải là tôi ngu, mà là những kẻ đó quá ngu, nhất là tên Mạnh Bảo!”
“Mày…”
“Dù tôi có đóng kịch tệ hay không tệ, tôi đã thấy được lòng dạ của kẻ đó rồi. Tôi cứ ngỡ Thanh Linh với hắn là nhất, nhưng giờ thì sao? Hắn yêu đứa con gái đó, Phương Nhi, con khốn đó có tài cán gì mà hắn lại dám bỏ tất cả để chạy đến bên cô ta cơ chứ!? Tôi đã rõ cái loại người như hắn rồi, đóng giả thì có ích gì nữa! Tôi hận hắn, hận VÕ MẠNH BẢO!!” - Thanh Chi hét lên đầy căm hận - “Khánh Vinh, tôi đã tin kế hoạch của anh, tin rằng sẽ được ở bên hắn mãi mãi, tin rằng mọi thứ sẽ diễn ra đúng như anh nói: Phương Nhi sẽ thua trận, Mạnh Bảo về với tôi, kết cục tôi nhận được cái gì!!?? Chính vì thế, tôi sẽ không đóng giả nữa! Lộ thì lộ luôn đi! Tôi hết chịu nổi luôn rồi.”
“Thật là, đóng giả Thanh Linh khó thế sao?”
“Không phải khó mà tôi cực kỳ ghét!! Tôi ghét phải giả bộ làm chị ta! Tôi chưa bao giờ coi chị ta là chị. Nhưng thật may, chị ta chết rồi, tôi đỡ phải lo nữa, coi như giờ chỉ việc thanh toán con Phương Nhi.”
Bỗng giọng nói của gã đàn ông trung niên ấy vang lên trong góc tối:
“Ai nói với cô là Thanh Linh đã chết?”
“Không phải sao, Khánh Quang? Chẳng phải năm xưa chị ta ngã xuống biển, rồi các ông đưa chị ta đi, quăng ở xó xỉnh nào rồi còn gì? Thế thì chỉ có đường chết thì giờ sống được thì chị ta là tiên à?”
“Ừ, cô ta là tiên đấy!”
“Hả? Tức là…” - Thanh Chi ngạc nhiên tột độ.
“Muốn gặp chị gái không, Thanh Chi?”
Nắng ấm trải vàng trên con đường sớm mai, dòng người bắt đầu đông đúc qua lại trên phố. Từng hàng cây xanh đung đưa theo gió và nắng, những tiếng chim reo vui hòa quyện khắp bầu trời trong xanh. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Phương Nhi thấy tỉnh táo hơn nhiều so với mấy ngày trước, mặc dù nhìn mình qua gương, cô đã tiều tụy đi bởi thiếu máu. Nhưng không sao cả, cô có quan trọng mình đẹp hay xấu đâu, miễn là vẫn thấy thoải mái là được rồi.
“Em dậy rồi à?” - Mạnh Bảo vừa lúc đến, mở cửa.
“Anh đến sớm thế?” - Cô mỉm cười. Nụ cười ấy đã không còn tươi tắn như lúc cô còn khỏe mạnh, nhưng vẫn có nét đẹp dịu dàng của người con gái.
“Ừ, em ăn sáng đi, còn uống thuốc.” - Mạnh Bảo đặt lên bàn cô một khay đồ ăn sáng dành riêng cho người bệnh như cô.
“Haizz toàn phải ăn mấy món này chán chết, em muốn ăn thả cửa cơ.”
“Đâu phải thả cửa mà được, ăn thả cửa toàn nôn hết ra, không thấy sao? Nào ăn đi!”
“Để em tự ăn, để anh xúc chẳng khác gì trẻ con!” - Phương Nhi đẩy cái tay Mạnh Bảo đang định cầm vào cái thìa ra.
Mạnh Bảo đành bất lực, cái tính cô vẫn thế chẳng thay đổi gì cả. Cô thích tự mình lo liệu, không muốn phiền ai. Nhưng có vẻ mấy ngày nay tinh thần cô tốt hơn, sức khỏe cũng khá lên rõ rệt, nhìn cách cô tự ăn vẫn rất nhanh nhẹn dường như cô chẳng có bệnh tật gì vậy. Mỗi tội cô gầy đi khá nhiều, mới mấy hôm mà từ 50kg tụt xuống 42kg, làn da cô không được hồng hào xinh đẹp nữa và đôi môi cũng khô lại vì thiếu máu. Chỉ có đôi mắt cô vẫn đầy nghị lực, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, và nụ cười thì chẳng hề tắt mỗi khi thấy anh đến.
Từ lúc anh hôn cô, từ lúc anh không đi theo Thanh Chi nữa, ở lại với cô, cô đã cảm thấy cuộc đời này quá tốt với mình rồi. Có anh là cô cũng quên luôn bệnh tật, quên luôn đau đớn mà mình đã phải dằn vặt, chịu đựng bao lâu qua.
“Bùn, hôm nay trời đẹp, mình đi chơi đi!”
“Chơi chiếc gì, em cứ nghỉ dưỡng cho khỏe đi rồi tính chuyện đó sau.”
“Thế có mà già rụng răng em vẫn phải ở trong cái bệnh viện này à? Em không phải loại ngồi yên một chỗ được đâu, ghét làm bệnh nhân lắm. Đi ra ngoài tí đi, ở đây chán lắm rồi.”
Mạnh Bảo kiểu gì cũng đành phải chiều ý cô. Cô vui vô cùng, gọi luôn ba cô bạn Kim - Lan - Phượng đến chăm chút cho mình. Từ khi biết cô bệnh là ba cô gái này suốt ngày đến đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Cũng lâu lắm rồi, cô chẳng trang điểm, nói đúng ra cô chẳng thích trang điểm nhưng mặt mũi bơ phờ thế này ra đường thì ai nhìn cho được. Ba cô bạn bắt tay ngay, và sau một lúc, chỉ thoa phấn cùng tô son nhẹ, nói chung không quá cầu kỳ mà Phương Nhi đã trở lại là cô gái xinh đẹp, tươi tắn, rạng rỡ như trước. Cộng thêm “style” áo phông quần thể thao mà cô ưa thích, trông nhìn cô năng động, trẻ trung, ai nghĩ đâu cô lại đang mang bệnh trong người.
Mạnh Bảo và Phương Nhi đi dạo phố khắp nơi, có vẻ hôm nay là ngày đẹp nên người ta đi mua sắm, dạo chơi cũng đông thật. Phương Nhi kéo Mạnh Bảo vào một nhà sách trước. Mạnh Bảo ngạc nhiên khi thấy cô chăm chăm chọn những quyển tiểu thuyết tình cảm lãng mạn:
“Người như em mà đọc mấy quyển đó á? Tưởng phải đọc kinh dị, trinh thám, hay cái gì đó “nổi loạn” tí chứ?”
“Chả hiểu sao nữa! Em ghét sến súa. Cứ đọc về tình yêu mà truyện nào viết sến quá là em nổi da gà luôn. Nhưng mà nhờ mấy dịp đọc truyện trên mạng, tự dưng cứ thích kiếm quyển nào lãng mạn tình cảm về đọc.”
“Thảo nào lúc bày tỏ tình yêu là em cũng sến gớm ghê. Truyện mạng nào đã làm em đa sầu đa cảm “dư thế lày” (như thế này)?” - Mạnh Bảo hỏi với cái giọng rất “kute”.
“Truyện đó tên là “Hạt mưa ngày ấy”. Nghe tên đã thấy ướt át, sến thì có sến dù không phải quá sướt mướt ủy mị bởi nó có các chi tiết hành động pha lẫn. Nhưng chắc em thích nó vì cái kết của nó.”
“Kết hay lắm à?”
“Không, kết chán! Kết này đáng ném cho vài cục gạch. Em mà biết được tác giả là ai khéo em không kiềm chế được mà cho một quả đấm ấy! Cơ mà sau khi nghĩ lại, cái kết này cũng có gì đó đáng để người ta suy nghĩ rất nhiều. Suy nghĩ về cuộc đời. Suy nghĩ về cái chết. Có lẽ cái chết không phải là hết tất cả. Thế nên, em lại thích cái kết rồi.”
“Hờ hờ thích một cái kết chán, em lạ nhờ? Thế truyện đó như thế nào?”
“Như thế nào thì anh tự đi mà đọc, em không có thời gian kể lại đâu. Mua em vài quyển sách rồi đi tiếp đi!”
Phương Nhi nhanh chóng đi ra khỏi nhà sách tiếp tục tới địa điểm khác. Mạnh Bảo lại lặng lẽ đi sau cô, lời nói vừa rồi của cô thực sự tác động tới anh. “Có lẽ cái chết không phải là hết tất cả”, có đúng như vậy không? Trên đời này, có cái gì là kiếp sau không? Có cái gì có thể giúp người ta làm lại mọi thứ từ lúc sinh ra không?
“Xem này, thấy cái vòng tay hầm hố này hợp với em chứ, hehe.” - Cô vẫn đang vô tư cười nói.
Nhưng nhìn thấy gương mặt rầu rĩ của anh, cô ngờ ngợ:
“Anh...Không sao chứ?”
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng. Cô ngạc nhiên, không hiểu sao anh lại như vậy.
“Em đừng nghĩ đến cái chết như vậy nữa.”
“Em có bảo em nghĩ đến chết đâu mà, truyện thế đấy chứ!”
“Trên đời này, chẳng biết có cái gì gọi là kiếp sau không. Cũng chẳng biết sau khi chết đi, người ta sẽ đi về đâu, sẽ tan đi đâu. Chi bằng cứ cố gắng sống thật tốt những gì hiện tại mà ta đang có.”
“Tự dưng triết lý vậy. Ý anh muốn bảo em phải sống tốt, còn ngày nào để sống thì phải sống hết mình đúng không?”
“Ừ…”
Cô ngẩng mặt nhìn đôi mắt buồn đẹp của anh:
“Anh có đôi mắt rất đẹp…”
“Em đang chuyển chủ đề đấy à?”
“Nhưng đôi mắt anh lúc nào cũng buồn.”
“...”
“Anh bảo em sống tốt, vậy thì anh cũng phải như thế. Anh đừng để mình phải buồn nữa. Hãy cứ cười như là chính anh của ngày xưa. Nếu anh sống tốt và hạnh phúc, bệnh tật đối với em cũng chẳng là gì cả. Em là một người rất hay ganh đua mà, em sẽ ganh đua để sống tốt hơn anh cho coi.”
“Anh chỉ hay làm em buồn…”
“Không, anh luôn làm em vui thì có. Anh có ý nghĩa quan trọng trong đời em, nói ra sến thật nhưng đúng là như thế. Chỉ cần anh ở bên em, một giây, một phút thôi em cũng đứng lên được.”
Mạnh Bảo nhìn cô, mỉm cười. Nụ cười đẹp với ánh mắt trìu mến nhìn cô, anh ôm cô chặt hơn, như muốn bảo vệ cho người con gái mạnh mẽ nhưng thực tình cũng rất mong manh này. Anh đã luôn né tránh cô nên không nhận ra ở bên cô lại có nhiều bình yên nhường ấy. Giờ thì anh thực sự muốn ở bên cô, ở bên cô lâu hơn nữa. Đó có phải là sự thương hại? Không, dĩ nhiên không! Anh yêu cô, đó là điều mà trái tim anh đã mách bảo từ lâu lắm. Người ta sẽ trách anh, cho rằng anh là kẻ không dứt khoát, cho rằng anh là kẻ không thủy chung, nhưng, lý trí của anh đã thủy chung lắm rồi, chỉ là tình cảm này có ai kiểm soát được? Bao năm qua, chưa một người con gái nào khác chạm được vào tình yêu của anh, cho đến khi cô gái này mang lại cho anh sự bình yên và vui vẻ sau những khổ đau, dạy cho anh biết mạnh mẽ hơn nữa, cứng rắn hơn nữa.
Cuộc sống này như một ngọn lửa, tắt lúc nào chẳng biết được, nhưng nhất định anh sẽ không để ngọn lửa của cô tắt một cách vô nghĩa. Anh sẽ để ngọn lửa được cháy, được sáng thật lâu.
“Á đau!”
Cả hai bỗng giật mình khi thấy một cô gái trùm kín mặt mũi mải chạy va vào người Mạnh Bảo và ngã chúi xuống. Anh vội cúi xuống định kéo cô gái đó đứng dậy thì cô ta đã đứng dậy còn nhanh hơn anh, và anh chỉ kịp chộp lấy cái khăn trùm đầu của cô ta. Chiếc khăn được tháo xuống, để lộ ra mái tóc dài được buộc cao lên. Kiểu tóc buộc này…
“Thanh Chi!! Là cô ta!” - Mạnh Bảo nhận ra luôn. - “Cô đứng lại!”
Cô gái đó vội vàng bỏ chạy khi nghe anh gọi. Anh và Phương Nhi cũng vội vã đuổi theo. Họ đuổi Thanh Chi qua tận mấy con phố, nhưng cô ta chạy rất nhanh, và vụt phát đã biến mất vào một ngõ nhỏ khá vắng lặng. Lúc Mạnh Bảo và Phương Nhi tới nơi thì không thấy Thanh Chi đâu nữa, trong ngõ chỉ có một ngôi chùa nhỏ thanh tịnh, yên ắng, tránh xa ồn ào cuộc sống. Thanh Chi có thể đi đâu được nhỉ? Chẳng lẽ cô ta trốn trong chùa?
“Ơ kìa, có phải chị Nhi không?” - Giọng nói lanh lảnh vang lên.
Phương Nhi giật mình nhìn vào trong. Một cô bé đang quét mấy cái lá rụng ở sân chùa.
“Bé Bông đúng không? Chị không nhìn nhầm chứ?”
“Ôi đúng là chị Nhi rồi! Chị biết chỗ em sao? Chị vào đây chơi với em!” - Bé Bông ào ra, mừng vui vì thấy Phương Nhi.
“Cho chị hỏi xíu, có cô gái nào vừa chạy qua hay đi vào chùa không em?”
“Không ạ, em quét sân từ bấy đến giờ có thấy ai đâu? Thôi chị vào đây đi, sư Hương Nhàn ơi, chúng ta có khách ạ!”
Từ trong chùa, một ni sư mặc áo nâu bước ra, gương mặt hiền từ phúc hậu.
“Yến Thanh, ai đến thế con?”
Hóa ra cô bé này tên là Yến Thanh. Một cái tên rất đẹp.
“Dạ, chị Phương Nhi đó sư. Con kể với sư nhiều về chị ấy rồi, sư biết đúng không sư?”
Ni sư hơn 40 tuổi có tên Hương Nhàn nghe thấy tên Phương Nhi thì nhớ ngay, liền đi ra tiếp đón:
“Mời con vào thăm chùa.”
“Vâng ạ!” - Phương Nhi quay ra Mạnh Bảo, khẽ nói - “Thôi, hôm nay lên chùa công đức luôn, đỡ phải đi chơi đâu xa nhỉ?”
“Ừ, đến đây cho yên bình.”
Ni sư quay ra Bông:
“Con ra sân sau, gọi chị con lên đây tiếp khách.”
“Vâng, con biết rồi!”
Nghe đến chị của bé Bông, Phương Nhi giật mình nhớ đến người con gái hôm trước. Cô gái bí ẩn đó rốt cuộc là ai nhỉ? Cô đứng lên, đi theo bé Bông. Mạnh Bảo thấy cô như vậy cũng đi theo khiến ni sư rất ngạc nhiên. Vừa đi, Phương Nhi vừa hỏi Bông:
“Bông, em sống ở đây với chị sao?”
“Dạ, em sống cùng rất nhiều bạn và các em nữa. Ngôi chùa này cưu mang rất nhiều trẻ em mồ côi, bị bỏ rơi, và em là một trong số đó. Em ở đây cũng đã 10 năm rồi.”
“Ôi thật sao? Vậy chị của em…”
“Đó không phải chị ruột em, chị chỉ là người nuôi dưỡng chúng em phụ giúp các sư. Nhưng từ lâu, đối với em đó chính là chị ruột em rồi. Chị ấy hiền lành, dịu dàng, và rất yêu thương chúng em.”
Cách nói chuyện hồn nhiên của cô bé làm Mạnh Bảo bắt đầu ngờ ngợ. Càng đi ra sân sau, anh lại càng nghe rõ tiếng nô đùa của đám trẻ con trong chùa. Và anh sững lại…
“Nào các bạn cùng ra đây, ta đếm cho thật đều nào. Nào các bạn cùng giơ tay, ta đếm cho thật đều. Một với một là hai…”
Có ai đang hát bài hát thiếu nhi cho bọn trẻ nghe. Nhưng dù là bài thiếu nhi, giọng hát trong trẻo, ngọt ngào ấy vẫn quen thuộc vô cùng. Không thể nào! Anh có nghe lầm không vậy? Đừng đùa anh chứ! Chẳng lẽ...Anh vội vã chạy ngay về phía sân sau, chạy trước bé Bông luôn khiến bé và Phương Nhi cũng phải vội đuổi theo không hiểu chuyện gì.
Sân sau của ngôi chùa. Hàng chục lũ trẻ quây quần xung quanh một cô gái.
Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng vẫn chiếu qua hàng cây, khiến hình ảnh cô gái mờ mờ ảo ảo dưới nắng. Gương mặt cô đang mải hướng về lũ trẻ, nhưng nhìn nghiêng thôi, cũng đủ để Mạnh Bảo sững sờ, kinh ngạc, không tin vào mắt mình.
Anh run run:
“Thanh...Linh…”
Nghe tiếng gọi, cô gái giật mình quay ra nhìn anh. Cô cũng sững người.
Thời gian lúc này như hóa thành đá.
Em nghe tiếng anh gọi, ngỡ như mọi thứ chỉ là giấc mơ
Cách xa nhau bao năm tháng, để rồi trùng phùng giữa muôn vàn trớ trêu
Ngọt ngào đâu chẳng thấy? Nhớ thương đâu chẳng còn?
Mà chỉ đứng xa nhau bằng khoảng cách vô hình không thể vượt qua…
Ngày đầu tiên gặp người con gái ấy, ấn tượng của cô đối với anh không chỉ là sắc đẹp, thần thái lạnh lùng, bình tĩnh, sẵn sàng chiến đấu bằng những động tác võ điêu luyện, mà còn là vì đôi mắt của cô. Đôi mắt ấy lạnh như băng giá, nhưng thực tình giá băng ấy chỉ che đi những nỗi buồn đang đè nặng trong ánh mắt cô.
Và ngày hôm nay, lại một lần nữa, anh chạm vào ánh nhìn ấy. Cô nhìn anh. Ánh mắt cô, đôi mắt cô, vẫn thế...Dù cho có bao nhiêu thứ thay đổi đi nữa, đôi mắt cô vẫn đẹp, vẫn buồn vời vợi, và ánh nhìn của cô thì vẫn dịu dàng và tràn đầy những yêu thương, nhung nhớ, mong chờ anh…
Phương Nhi cũng vừa chạy đến, và ngạc nhiên đến đứng người mấy giây. Cô gái kia, cô gái đang ngồi giữa đám trẻ con, có gương mặt xinh đẹp y hệt người con gái trong bức ảnh mà có lần Vân Trang đưa cho cô. Chẳng lẽ nào...Chẳng lẽ nào cô gái kia thực sự là người mà Mạnh Bảo đã nhớ, đã yêu, đã mong mỏi suốt bao năm qua!? Tâm trạng Phương Nhi thực sự rối loạn, cô cũng không thể nói được câu nào nữa.
Nhưng trái ngược với sự ngạc nhiên đến tột độ của Phương Nhi và Mạnh Bảo, người con gái chỉ thoáng một chút sững người rồi lại bình thản quay ra phía bé Bông vừa đi tới:
“Bông, quét sân xong rồi à?”
“Dạ, chùa ta có khách, sư Hương Nhàn gọi chị lên tiếp khách.”
“Ừ thế ở đây coi mấy em cho chị. Mấy đứa lớn thì để chúng nó chơi, đứa nhỏ thì ru ngủ đi đỡ phải trông nhiều.”
“Em biết rồi mà, em 10 tuổi rồi, còn lo gì không biết trông trẻ nữa. Chị cứ đi đi ạ!” - Bé Bông hớn hở quay ra Phương Nhi - “Chị Nhi, đây là chị Thanh Linh, chị của em đó!”
Vậy là cô ấy...thực sự là Thanh Linh sao? Mạnh Bảo vẫn cứ như chưa nghe thấy vậy.
Thanh Linh đứng lên, đi ra phía Mạnh Bảo. Cô đang đến gần anh. Nhưng cô đứng lại cũng rất nhanh. Không phải là cái ôm trong vỡ òa, không phải là sự mừng vui khi gặp lại nhau.
“Mạnh Bảo, đã lâu không gặp.” - Cô mỉm cười nhẹ.
“Ừm…” - Mạnh Bảo cố lấy bình tĩnh - “Không ngờ...em ở đây…”
“Ừ, bất ngờ quá. Anh và Phương Nhi ra sân trước đi, để em đi pha trà.”
“Không cần đâu! Chúng tôi đi luôn đây.” - Phương Nhi vội lên tiếng, cô cũng cảm thấy có gì đó gượng gạo.
“Khách mới đến, đi gì mà vội.” - Thanh Linh vẫn cười, nụ cười lạnh lùng đầy bí ẩn - “Cứ tự nhiên như ở nhà đi.”
Mạnh Bảo và Phương Nhi đành phải ngồi lại chùa. Không khí trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ trong lòng cả hai lại rối bời đến thế này. Phương Nhi thực sự vẫn không tin dù cô biết ngày gặp Thanh Linh là điều tất nhiên thôi. Chỉ là, quá trái ngược với việc “vừa gặp đã kêu la đau đớn” như Thanh Chi đóng giả, gặp lại Thanh Linh, cô không cảm thấy ở cô gái này có gì ác cảm như cô cảm thấy ở người em gái giả tạo kia. Thanh Linh lạnh lùng, có gì đó bí ẩn, nhưng cũng có sự thanh tao, nhã nhặn, dịu dàng. Có lẽ, Mạnh Bảo không hề yêu sai người.
Còn Mạnh Bảo, anh không biết mình đang nghĩ gì nữa. Cảm xúc trong anh giờ là hỗn loạn. Anh cứ ngỡ một ngày anh gặp lại Thanh Linh, anh sẽ ôm lấy cô, sẽ không để cô tuột khỏi vòng tay anh lần nào nữa. Nhưng sao, gặp lại mà cứ như người xa lạ, anh và cô cứ như bị xa cách bởi một cái gì đó vô hình…
“Chị Nhi!” - Bé Bông lại từ đâu chạy đến.
“Ơ Bông, em đang trông mấy bé mà.”
“Em chạy lên xem chị thế nào thôi. Hihi, chị Linh có vẻ ít nói, nhưng chị ấy không khó tính đâu ạ, anh chị đừng bận tâm nhé.”
“Có bận tâm gì đâu mà.”
Mạnh Bảo lên tiếng:
“Nhóc, cho anh hỏi!”
“Dạ?”
“Thanh Linh...ở đây bao lâu rồi?”
“Hai năm rồi ạ!”
“Tại sao cô ấy lại ở đây?” - Mạnh Bảo hỏi tiếp.
“À, hai năm về trước, sư Hương Nhàn là ni sư của chùa này, tình cờ một lần ra ngoài, sư đã phát hiện ra chị Thanh Linh thương tích đầy mình đang nằm ngất tại…”
“Bông, không nói linh tinh!” - Giọng nói vang lên nghiêm nghị.
Ai nấy quay lại. Thanh Linh cầm khay trà nóng bước tới. Trông thấy ánh mắt tức giận của Thanh Linh, bé Bông nhận ra mình đã hơi nhiều chuyện quá, đành quay người chạy đi. Sân chùa giờ chỉ còn có ba người. Lặng im và dường như chẳng còn tiếng động nào ngoài tiếng gió, tiếng chim thỉnh thoảng hót.
“Ôi đổ mất rồi!” - Bỗng tiếng ni sư Hương Nhàn kêu lên.
“Sao thế sư?” - Thanh Linh giật mình quay lại.
“Cái lư hương đồng bị đổ, vào giúp sư với.”
Thanh Linh quay ra Mạnh Bảo:
“Anh giúp ni sư được không? Anh khỏe nên có thể nhấc cái lư dễ hơn.”
“Ừ được…” - Mạnh Bảo chạy ngay vào chỗ ni sư.
Và chỉ còn lại hai cô gái: Thanh Linh và Phương Nhi...
/52
|