Sếp! Anh Là Tên Xấu Xa - Phần 3
Chương 8: Bình dấm Cổ Ngự Hoài chính thức bùng nổ, và người chịu trận chính là…
/11
|
Thời gian gần đây Cổ Ngự Hoài bận rộn suốt, công việc không biết từ lúc nào tựa núi chồng chất chờ anh giải quyết, ngay cả thời gian hiếm hoi dùng bữa với cô cũng chẳng có. Lâm Trình Tử thấy thế thì xót xa không thôi, cô đã từng ngõ ý muốn giúp nhưng lại bị từ chối, anh nói là không nỡ nhìn thấy cô mệt, nhưng nhìn thấy anh mệt cô càng đau lòng hơn.
Dạo này anh thường tổ chức các cuộc họp đột xuất, dường như công ty đang tiến hành 1 dự án lớn và khá rắc rối vì thế đích thân Cổ Ngự Hoài lên kế hoạch, xuất trình đề án, Lâm Trình Tử cũng muốn giúp 1 tay, nhiều lần cô hỏi anh đang làm cái gì anh đều đánh trống lảng, không nói cho cô nghe.
Cho đến khi cô nhìn thấy 1 mẫu tin tức to đùng trên trang nhất của tờ báo “Chính- Thương” thì mới ngộ ra chân lý.
Tiêu đề của bài viết chính là: Tập đoàn Đằng Lân chính thức ‘nuốt gọn’ công ty Định Lập đã từng là đối tác làm ăn của mình. Một lần nữa bành trướng thế lực trong thị trường chứng khoán.
Việc Đằng Lân có thâu tóm bao nhiêu công ty cũng chẳng liên quan gì đến cô, chỉ là 2 chữ Định Lập kia làm cho cô có linh cảm rằng việc này không chỉ đơn giản là sát nhập Định Lập trở thành 1 phần của Đằng Lân mà nó còn có liên quan đến cô.
Lâm Trình Tử siết chặt tờ báo trong tay, cô hướng phòng làm việc của Cổ Ngự Hoài đi tới, vừa đi đến gần cánh cửa, điện thoại của cô đột nhiên vang lên. 1 dãy số lạ hiễn thị trên màn hình của cô. Lâm Trình Tử bắt máy, bên trong vọng ra 1 giọng nói đã từng rất quen thuộc với cô.
- Anh có thể gặp em 1 chút không? Tề Chính Minh nói.
- Lý do? Lâm Trình Tử nhàn nhạt hỏi, mặc dù cô đã đoán biết được 7, 8 phần.
- Anh… Anh muốn xin em giúp 1 việc. Tề Chính Minh ngập ngừng nói.
Lâm Trình Tử yên lặng hồi lâu rồi chậm rãi đồng ý, 2 người hẹn gặp tại tiệm cafe gần công ty của Lâm Trình Tử. Cô cố tình không báo cho Cổ Ngự Hoài biết, để anh lo lắng 1 chút, cô muốn phạt anh vì đã dấu cô trong vụ Định Lập.
Lâm Trình Tử xoay người, tiêu sái bước ra khỏi Đằng Lân, hướng tiệm cafe hôm nọ đi.
Vừa bước vào tiệm, cô đã nhìn thấy Tề Chính Minh quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, bộ dạng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu. Anh vừa nhìn thấy cô thì mắt sáng lên hệt như nhìn thấy đấng cứu thế giáng lâm. Lâm Trình Tử vờ như không nhìn thấy ánh mắt kia, cô nhàn nhã ngồi vào ghế đối diện với anh. Lâm Trình Tử có thói quen phân định rõ ranh giới qua cách chọn chổ ngồi, chỉ những người thật sự thân thiết cô mới ngồi cạnh họ, cô còn nhớ rõ có 1 lần cô cùng Cổ Ngự Hoài đến nhà hàng dùng cơm, từ đối diện, cô chuyển sang ngồi cạnh anh thì anh vui mừng ra mặt, ngày hôm đó dường như cười không khép miệng, làm cô cũng thấy buồn cười theo. Từ đó về sau cô vẫn ngồi cạnh anh như vậy, mỗi lần như thế anh đều bất giác nhoẻn miệng cười, có lẽ anh đã phát hiện ra thói quen này của cô chăng?
Thấy Lâm Trình Tử có xu hướng đắm chìm trong suy nghĩ, Tề Chính Minh lên tiếng, gọi cô trở về thực tại:
- Em dùng gì?
- Tôi không uống, anh hẹn tôi ra có việc gì? Lâm Trình Tử thoáng nhíu mày vì có kẽ phá hư hồi tưởng của cô.
- Anh… Tề Chính Minh ngập ngừng, anh với lấy cốc nước, tu 1 hơi hết sạch như tiếp thêm can đảm, sau lại nói: – Anh muốn cầu em, giúp anh ngăn Cổ tiên sinh.
- Hửm? Lâm Trình Tử có hơi khó hiểu nhìn Tề Chính Minh, chẳng phải nói Định Lập đã về tay Đằng Lân hay sao? Còn bảo cô ngăn cái gì, chẳng nhẽ bảo cô ngăn Cổ Ngự Hoài sát nhập Định Lập vào Đằng Lân? Nếu là việc đó thì không có khả năng, khoãng thời gian ở bên Cổ Ngự Hoài, cô cũng hiểu được chút ít về tính cách của anh, nếu anh đã quyết định thì rất khó xoay chuyễn cục diện.
Như nhận ra sự ngờ vực của Lâm Trình Tử, Tề Chính Minh gấp gáp nói:
- Không phải, anh cũng biết Định Lập đã về tay Đằng Lân thì khó mà lấy lại, nhưng các công ty con của Định Lập thì không cần, anh muốn cầu em giúp anh ngăn Cổ tiên sinh, bảo anh ta không cần triệt đường sống của anh như vậy. Nói xong, Tề Chính Minh lấm lét nhìn Lâm Trình Tử, anh lại nói:
- Anh chỉ là lỡ lời, nếu Cổ tiên sinh đồng ý cho anh con đường sống, cho dù có bắt anh quỳ ở giữa phố van xin anh cũng đồng ý.
- Lỡ lời? Anh đã lỡ lời cái gì? Lâm Trình Tử nghi ngờ trong cái việc lỡ lời này chắc chắn là có liên quan đến cô.
- Anh… Tề Chính Minh ấp úng. – Anh… Là do lúc trước em từ chối anh… Lúc gặp lại Cổ tiên sinh ở công ty, anh đã lỡ lời thách thức.
- Thách thức? Lâm Trình Tử lờ mờ hiểu ra vấn đề.
- Đúng vậy… Anh biết em và Cổ tiên sinh qua lại với nhau, vì chút tự tôn của đàn ông, anh đã nói với anh ta rằng… Em nhất định sẽ quay lại với anh, Em quen anh ta chỉ là muốn chọc tức anh, rằng em còn yêu anh… Tề Chính Minh đầu cúi gằm xuống bàn, lí nhí nói.
- Anh… Lâm Trình Tử giận dữ đứng bật dậy, mắt trợn trắng, khinh bỉ nhìn Tề Chính Minh, con người này thật vô sỉ quá mức.
- Anh sai rồi, anh xin lỗi, xin em hãy giúp anh, chỉ cần Cổ tiên sinh tha cho anh, anh ta muốn gì anh đều có thể đáp ứng, cho dù là quỳ dưới đất van xin anh ta. Tề Chính Minh gấp gáp nói.
- Mặc kệ anh, đây là họa do anh gây ra, chẳng liên quan gì đến tôi. Lâm Trình Tử nói xong, dợm bước định rời đi.
Đột nhiên 1 bóng người chắn trước mặt cô, Tề Chính Minh đột nhiên quỳ sụp xuống, năn nỉ:
- Anh xin em, hãy giúp anh, cha vợ của anh vì vụ việc Định Lập mà bệnh tim tái phát đang nằm trong bệnh viện, vợ của anh vì lo lắng quá độ mà cũng suy sụp theo, nếu em không giúp sẽ xãy ra án mạng.
Nghe Tề Chính Minh nói thế Lâm Trình Tử thoáng động tâm, lời là do anh ta nói, người đáng chết nên chỉ có mình anh ta, còn 2 cha con họ Trình lại là vô tội, chỉ là vô tình bị liên can. Nhưng là cô còn tức vì mấy lời lẽ của Tề Chính Minh, anh ta dám nói như thế với Cổ Ngự Hoài, thật làm phật cũng nổi lửa mà. Lâm Trình Tử cố tình lờ qua những ánh mắt tò mò của những người trong tiệm, cô bước sang bên cạnh, tránh cái người đang quỳ sụp dưới sàn nhà, vừa đi được vài bước đột nhiên cô bị kéo bật ra đằng sau, Lâm Trình Tử giật mình nhìn theo cánh tay kia thì thấy Tề Chính Minh đang nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt hằn học nói:
- Nếu em không đồng ý giúp anh thì đừng hòng rời khỏi nơi này.
- Anh, tên khốn… Lâm Trình Tử tức giận, mắng còn chưa hết câu liền thấy 1 bóng người quen thuộc từ sau lưng cô lao đến, anh vung tay tặng ngay 1 cú đấm hết sức đẹp mắt vào mặt của Tề Chính Minh.
Tề Chính Minh đau đớn buông tay Lâm Trình Tử ra, ôm lấy một bên mặt, vừa mới ngẩng mặt lên định nhìn xem là tên khốn nào đánh anh thì lại nhận thêm 1 đấm vào bên mặt còn lại. Mặt đau ê ẩm, Tề Chính Minh còn chưa kịp phản ứng lại nhận thêm 1 cú vào bụng, anh gập người, đau đớn té ngã trên sàn nhà.
Người trong quán xôn xao, Lâm Trình Tử nhìn thấy chủ quán đã gọi cho ai đó, liền hoảng hốt lao lên ôm chặt người Cổ Ngự Hoài từ phía trước, ngăn không cho anh đánh tiếp, đùa sao? Đánh nữa là có án mạng đó:
- Anh, đánh như thế là được rồi.
- Em tránh ra, anh phải đánh chết thằng khốn này, anh gai mắt nó lâu rồi. Cổ Ngự Hoài gầm lên, ánh mắt hung hăng tóe lửa như 1 con mãnh thú bị cướp đi thứ trân quý, nó liều chết để triệt hạ đối thủ.
- Còn đánh nữa sẽ có án mạng đó. Lâm Trình Tử hét lên. Cô là lo sợ chốc nữa cãnh sát sẽ đến đây, mọi chuyện sẽ rắc rối to.
- Em tránh ra, anh phải đánh chết nó. Cổ Ngự Hoài hoàn toàn không thể khống chế được cơn giận. Khi phát hiện cô không có ở công ty, anh lo lắng tìm kiếm khắp nơi, thoáng nhìn thấy bóng hình quen thuộc, anh vui mừng lao vào, vừa vào đã nhìn thấy 1 màn Tề Chính Minh nắm lấy tay cô không buông, đột nhiên anh cảm giác được các mạch máu đang sôi sục, thúc giục anh phải tìm chổ trút cơn giận mà ‘cái bao cát’ để anh trút giận không ai ngoài Tề Chính Minh.
- Anh mà còn đánh nữa là em giận đó. Lâm Trình Tử hét lên.
- Em nói gì? Em giận anh vì thằng khốn đó? Cổ Ngự Hoài như không còn tin vào những gì mình nghe thấy nữa.
- Phải. Lâm Trình Tử khẳng định, mong muốn anh nhanh chóng rời đi, nếu hai người còn ở lại nơi này nhất định sẽ gặp răc rối to.
- Em… Cổ Ngự Hoài tức giận gầm lên, mắt trợn trắng nhìn Lâm Trình Tử đang ngăn anh, lại nhìn đến Tề Chính Minh đang lăn lộn dưới sàn. Anh ánh mắt nhuốm bi thương, như con thú bị bỏ rơi, anh chán nản rời khỏi tiệm. Lâm Trình Tử tim nhói đau khi nhìn thấy ánh mắt ấy của anh, cô không thèm liếc mắt nhìn Tề Chính Minh 1 cái, nhanh chóng đuổi theo Cổ Ngự Hoài.
…
2 người vẫn giữ trạng thái trầm mặc về đến công ty. Anh bước vào phòng, cô theo sau, khi đi đến bàn làm việc đột nhiên anh như nổi điên lên, hung hăng hất đổ hết tất cả những thứ để trên bàn. Lâm Trình Tử giật mình hoảng sợ trước hành động này của anh, cô từng bước đi về phía anh, ánh mắt không nén nổi sợ hãi. Đột nhiên anh lên tiếng:
- Em đừng lại gần đây.
Lâm Trình Tử thoáng sửng người, cô nhìn anh, chỉ thấy anh ngồi trên ghế, mặt gục vào 2 tay, giọng nói như đang kềm chế. Cô biết anh đang tức giận, cô vẫn như trước, từng bước đến gần anh.
- Anh đã nói em đừng qua đây cơ mà. Cổ Ngự Hoài đâp mạnh tay xuống bàn, cơ hồ là đang rống.
Anh nhìn cô, ánh mắt thống khổ cùng với bi thương, ẩn chứa sâu bên trong còn có lửa, ngọn lửa như muốn hủy diệt cô.
Anh hung hăng trừng mắt nhìn cô, bộ dáng bây giờ thật giống hung thần đòi mạng, anh đứng bật dậy, từng bước tiến đến gần cô. Lâm Trình Tử nhìn thấy bộ dáng này của anh thì thật sự bị hù dọa, cô bất giác lùi về sau, 2 người cứ duy trì tình trạng anh tiến, cô lui, cho đến khi lưng cô bị áp sát vào vách tường lạnh lẽo.
Anh cúi đầu nhìn cô, gằn từng chử:
- Em không phải muốn anh tha cho thằng khốn đó sao? Sao không ở lại chăm sóc nó, về đây làm gì?
Lâm Trình Tử nhìn anh, sợ đến nỗi không thể nói được lời nào. Nhìn vẽ mặt sợ hãi của Lâm Trình Tử, trong lòng Cổ Ngự Hoài có chút hả hê nhưng trong cái hả hê đó lại chứa đựng rất nhiều đau khổ, tim anh đau, rất đau.
- Em đi đi, tôi không cần em nữa, tôi không cần 1 người phụ nữ dối trá ở bên cạnh mình. Cổ Ngự Hoài hét lên, tay chỉ thẳng ra ngoài cửa.
Nhìn vẽ mặt của anh cô biết bây giờ cho dù cô có nói gì thì anh cũng nghe không lọt tai, lại nhìn đến cánh cửa. Cô ánh mắt ảo nảo nhìn anh, rồi luyến tiếc xoay người, hướng cánh cửa bước đi.
Cổ Ngự Hoài ánh mắt bi thương nhìn cô rời khỏi, chính anh đã đuổi cô đi, là anh đã đuổi cô ra khỏi cuộc đời mình, nhưng tại sao tim anh lại đau đớn như vậy? Thân hình to lớn của anh đổ sụp xuống, anh ngồi bệt trên sàn, 2 tay ôm đầu, tựa như con thú bị thương. Đau đớn, thương tâm, hành hạ anh, tất cả mọi thứ cảm xúc tồi tệ nhất đang quấn chặt lấy anh, nó như muốn siết chặt lấy anh đến chết, bóng tối từ từ bao trùm lấy anh, tất cả mọi thứ quanh anh như chìm vào 1 khoảng không tĩnh lặng và u tối nhất. Anh dường như vô cảm, từ trong đôi mắt đen mờ đục kia chãy ra 1 thứ nước, thứ nước ấm nóng, mằn mặn mà người ta vẫn thường gọi là nước mắt, thứ nước đó đã rơi ra từ anh. Cổ Ngự Hoài máy móc đưa tay sờ lên mặt, lại đưa xuống nhìn xem, chính anh cũng không ngờ cuộc đời này anh còn có thể rơi nước mắt. Tất cả chỉ vì cô, từ khi cô xuất hiện đã mang đến cho anh rất nhiều thứ xúc cảm mà chính anh từ trước đến giờ vẫn chưa thử qua.
Anh thống khổ, bi thương, đau đớn, 1 màn này Lâm Trình Tử đều cảm nhận được, cô không đi đâu xa, chỉ đứng trước cửa phòng lẳng lặng lắng nghe từng âm thanh vọng ra từ trong đó, cô đau lòng, ánh mắt xót xa nhìn vào cánh cữa, cô lo lắng cho anh. 2 người cứ thế, 1 kẻ bên trong, 1 kẻ bên ngoài lẳng lặng gặm nhấm nỗi đau trong lòng.
Hoàng hôn buông xuống, bóng tối bao trùm khắp nơi, khi mà anh cảm thấy tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất, thương tâm nhất thì đột nhiên ánh sáng bùng lên, xua tan tất cả u tối xung quanh anh, cô đứng ở nơi đó, nơi rực rỡ ánh sáng nhìn anh yêu thương, lúc đấy anh dường như nhìn thấy phía sau lưng cô có 1 đôi cánh, cô như thiên thần đến nơi u tối này, cứu thoát anh khỏi đau đớn dằn vặt, mang anh đến nơi ngập tràn ánh sáng của cô, ban phát cho anh hạnh phúc.
Lâm Trình Tử thấy trời đã tối, cô nghĩ chắc anh đã bình tĩnh hơn, vừa đẫy cửa vào thì phát hiện anh không bật đèn, cô với tay bật công tắc thì thấy 1 màn bi thương trước mắt, anh ngồi co ro trong góc, 2 tay ôm chặt lấy đầu, bộ dáng cô đơn thống khổ, tâm Lâm trình Tử đau đớn không thôi, cảm giác như bị ai đó tàn ác cấu xé, lúc nhìn thấy anh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bi thương đó đập vào mắt cô, khiến cô bật khóc, cô đến bên anh, 2 tay ôm lấy anh như lúc trước anh đã từng dịu dàng ôm lấy cô như vậy. Cô gục đầu vào vai anh khóc nức nở.
Cổ Ngự Hoài ngơ ngác nhìn Lâm Trình Tử, lúc sau như sực tỉnh, anh gắt gao ôm chầm lấy cô, cảm giác được hơi ấm của cô, nhiệt độ của cô trong lòng, tâm anh thoáng bình lặng, 1 chút ấm áp len lỏi khắp thân thể, xua tan băng giá trong tim anh. Cô vẫn còn ở đây, ở bên cạnh anh. 2 người ôm nhau thật lâu không muốn xa rời, lúc sau anh lên tiếng:
- Anh còn tưởng em thật sự đã rời đi.
Nghe thấy giọng nói nhuốm đầy bi thương của anh, Lâm Trình Tử xúc động dữ dội, cô run run nói trong tiếng nấc:
- Em vẫn ở đây, vẫn luôn đợi anh bên ngoài cánh cửa.
Cổ Ngự Hoài sững sốt, lát sau anh siết chặt vòng tay hơn, 1 cổ hạnh phúc đang lớn dần trong anh.
Lâm Trình Tử biết anh là lo lắng cô sẽ rời bỏ anh nên mới thống khổ như vậy, nhưng anh nào có biết cô làm sao bỏ anh khi mà tim cô đã hoàn toàn dâng tặng cho anh. Làm sao cô có thể rời bỏ người cô yêu sâu đậm như thế trừ phi cô chết, nhưng cho dù có chết cô vẫn sẽ luôn tưởng niệm mối tình này, làm sao cô có thể quên được anh.
- Em yêu anh. Lâm Trình Tử nói bên tai của Cổ Ngự Hoài, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
Cổ Ngự Hoài như không còn tin vào những gì mình đang nghe nữa, anh nhìn cô, người con gái bé nhỏ mà anh dùng cả con tim để yêu thương, nhìn cái người đã cho anh hạnh phúc cũng miễn phí tặng kèm thêm đau khổ. Cái người làm cho anh mất hết tự chủ, làm anh không thể khống chế được hành động của chính mình.
Cô giờ đang nằm gọn trong lòng anh, thủ thỉ lời yêu bên tai anh, anh có khi nào là đang nằm mơ đi.
Có khi nào vì đau thương quá độ mà tự mình ảo tưởng.
Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử, anh hung hăng đấm 1 phát vào mặt mình. Đau đớn ập đến báo cho anh biết tất cả không phải là mơ, mà 1 màn ‘tự thưởng’ kia của Cổ Ngự Hoài làm Lâm Trình Tử sửng sốt không thôi, cô đau lòng xoa nhẹ bên má đỏ lên vì cú đấm vừa rồi của anh.
Cổ Ngự Hoài hạnh phúc ôm chặt lấy cô, dường như muốn đem cô nhập vào người.
2 người cứ ôm nhau như vậy, đến khi bụng của Lâm Trình Tử réo lên đòi ăn thì anh mới miễn cưỡng buông cô ra nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay cô dường như sợ cô biến mất, 2 người mua 1 ít thức ăn về nhà, Lâm Trình Tử dở khóc dở cười, anh như đứa trẽ đòi mẹ, cứ ôm chặt lấy cô, lúc ăn cơm cô vẫn ngồi trên đùi của anh mà ăn, còn anh thì cô phải đút tận đến miệng, lý do: 1 tay thì chưa cắt thạch, 1 tay thì ôm chặt lấy cô, nên không có tay ăn cơm.(anchan: anh có 1 tay mà còn đánh TCM ra nông nỗi như thế, 2 tay chắc nó liệt toàn thân lun quá)
Lâm Trình Tử nói thế nào anh cũng không chịu buông cô ra đễ cô dọn dẹp nhà, cứ ôm khư khư cô vào lòng thì mới an tâm. Lâm Trình Tử bó tay toàn tập, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Dạo này anh thường tổ chức các cuộc họp đột xuất, dường như công ty đang tiến hành 1 dự án lớn và khá rắc rối vì thế đích thân Cổ Ngự Hoài lên kế hoạch, xuất trình đề án, Lâm Trình Tử cũng muốn giúp 1 tay, nhiều lần cô hỏi anh đang làm cái gì anh đều đánh trống lảng, không nói cho cô nghe.
Cho đến khi cô nhìn thấy 1 mẫu tin tức to đùng trên trang nhất của tờ báo “Chính- Thương” thì mới ngộ ra chân lý.
Tiêu đề của bài viết chính là: Tập đoàn Đằng Lân chính thức ‘nuốt gọn’ công ty Định Lập đã từng là đối tác làm ăn của mình. Một lần nữa bành trướng thế lực trong thị trường chứng khoán.
Việc Đằng Lân có thâu tóm bao nhiêu công ty cũng chẳng liên quan gì đến cô, chỉ là 2 chữ Định Lập kia làm cho cô có linh cảm rằng việc này không chỉ đơn giản là sát nhập Định Lập trở thành 1 phần của Đằng Lân mà nó còn có liên quan đến cô.
Lâm Trình Tử siết chặt tờ báo trong tay, cô hướng phòng làm việc của Cổ Ngự Hoài đi tới, vừa đi đến gần cánh cửa, điện thoại của cô đột nhiên vang lên. 1 dãy số lạ hiễn thị trên màn hình của cô. Lâm Trình Tử bắt máy, bên trong vọng ra 1 giọng nói đã từng rất quen thuộc với cô.
- Anh có thể gặp em 1 chút không? Tề Chính Minh nói.
- Lý do? Lâm Trình Tử nhàn nhạt hỏi, mặc dù cô đã đoán biết được 7, 8 phần.
- Anh… Anh muốn xin em giúp 1 việc. Tề Chính Minh ngập ngừng nói.
Lâm Trình Tử yên lặng hồi lâu rồi chậm rãi đồng ý, 2 người hẹn gặp tại tiệm cafe gần công ty của Lâm Trình Tử. Cô cố tình không báo cho Cổ Ngự Hoài biết, để anh lo lắng 1 chút, cô muốn phạt anh vì đã dấu cô trong vụ Định Lập.
Lâm Trình Tử xoay người, tiêu sái bước ra khỏi Đằng Lân, hướng tiệm cafe hôm nọ đi.
Vừa bước vào tiệm, cô đã nhìn thấy Tề Chính Minh quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, bộ dạng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu. Anh vừa nhìn thấy cô thì mắt sáng lên hệt như nhìn thấy đấng cứu thế giáng lâm. Lâm Trình Tử vờ như không nhìn thấy ánh mắt kia, cô nhàn nhã ngồi vào ghế đối diện với anh. Lâm Trình Tử có thói quen phân định rõ ranh giới qua cách chọn chổ ngồi, chỉ những người thật sự thân thiết cô mới ngồi cạnh họ, cô còn nhớ rõ có 1 lần cô cùng Cổ Ngự Hoài đến nhà hàng dùng cơm, từ đối diện, cô chuyển sang ngồi cạnh anh thì anh vui mừng ra mặt, ngày hôm đó dường như cười không khép miệng, làm cô cũng thấy buồn cười theo. Từ đó về sau cô vẫn ngồi cạnh anh như vậy, mỗi lần như thế anh đều bất giác nhoẻn miệng cười, có lẽ anh đã phát hiện ra thói quen này của cô chăng?
Thấy Lâm Trình Tử có xu hướng đắm chìm trong suy nghĩ, Tề Chính Minh lên tiếng, gọi cô trở về thực tại:
- Em dùng gì?
- Tôi không uống, anh hẹn tôi ra có việc gì? Lâm Trình Tử thoáng nhíu mày vì có kẽ phá hư hồi tưởng của cô.
- Anh… Tề Chính Minh ngập ngừng, anh với lấy cốc nước, tu 1 hơi hết sạch như tiếp thêm can đảm, sau lại nói: – Anh muốn cầu em, giúp anh ngăn Cổ tiên sinh.
- Hửm? Lâm Trình Tử có hơi khó hiểu nhìn Tề Chính Minh, chẳng phải nói Định Lập đã về tay Đằng Lân hay sao? Còn bảo cô ngăn cái gì, chẳng nhẽ bảo cô ngăn Cổ Ngự Hoài sát nhập Định Lập vào Đằng Lân? Nếu là việc đó thì không có khả năng, khoãng thời gian ở bên Cổ Ngự Hoài, cô cũng hiểu được chút ít về tính cách của anh, nếu anh đã quyết định thì rất khó xoay chuyễn cục diện.
Như nhận ra sự ngờ vực của Lâm Trình Tử, Tề Chính Minh gấp gáp nói:
- Không phải, anh cũng biết Định Lập đã về tay Đằng Lân thì khó mà lấy lại, nhưng các công ty con của Định Lập thì không cần, anh muốn cầu em giúp anh ngăn Cổ tiên sinh, bảo anh ta không cần triệt đường sống của anh như vậy. Nói xong, Tề Chính Minh lấm lét nhìn Lâm Trình Tử, anh lại nói:
- Anh chỉ là lỡ lời, nếu Cổ tiên sinh đồng ý cho anh con đường sống, cho dù có bắt anh quỳ ở giữa phố van xin anh cũng đồng ý.
- Lỡ lời? Anh đã lỡ lời cái gì? Lâm Trình Tử nghi ngờ trong cái việc lỡ lời này chắc chắn là có liên quan đến cô.
- Anh… Tề Chính Minh ấp úng. – Anh… Là do lúc trước em từ chối anh… Lúc gặp lại Cổ tiên sinh ở công ty, anh đã lỡ lời thách thức.
- Thách thức? Lâm Trình Tử lờ mờ hiểu ra vấn đề.
- Đúng vậy… Anh biết em và Cổ tiên sinh qua lại với nhau, vì chút tự tôn của đàn ông, anh đã nói với anh ta rằng… Em nhất định sẽ quay lại với anh, Em quen anh ta chỉ là muốn chọc tức anh, rằng em còn yêu anh… Tề Chính Minh đầu cúi gằm xuống bàn, lí nhí nói.
- Anh… Lâm Trình Tử giận dữ đứng bật dậy, mắt trợn trắng, khinh bỉ nhìn Tề Chính Minh, con người này thật vô sỉ quá mức.
- Anh sai rồi, anh xin lỗi, xin em hãy giúp anh, chỉ cần Cổ tiên sinh tha cho anh, anh ta muốn gì anh đều có thể đáp ứng, cho dù là quỳ dưới đất van xin anh ta. Tề Chính Minh gấp gáp nói.
- Mặc kệ anh, đây là họa do anh gây ra, chẳng liên quan gì đến tôi. Lâm Trình Tử nói xong, dợm bước định rời đi.
Đột nhiên 1 bóng người chắn trước mặt cô, Tề Chính Minh đột nhiên quỳ sụp xuống, năn nỉ:
- Anh xin em, hãy giúp anh, cha vợ của anh vì vụ việc Định Lập mà bệnh tim tái phát đang nằm trong bệnh viện, vợ của anh vì lo lắng quá độ mà cũng suy sụp theo, nếu em không giúp sẽ xãy ra án mạng.
Nghe Tề Chính Minh nói thế Lâm Trình Tử thoáng động tâm, lời là do anh ta nói, người đáng chết nên chỉ có mình anh ta, còn 2 cha con họ Trình lại là vô tội, chỉ là vô tình bị liên can. Nhưng là cô còn tức vì mấy lời lẽ của Tề Chính Minh, anh ta dám nói như thế với Cổ Ngự Hoài, thật làm phật cũng nổi lửa mà. Lâm Trình Tử cố tình lờ qua những ánh mắt tò mò của những người trong tiệm, cô bước sang bên cạnh, tránh cái người đang quỳ sụp dưới sàn nhà, vừa đi được vài bước đột nhiên cô bị kéo bật ra đằng sau, Lâm Trình Tử giật mình nhìn theo cánh tay kia thì thấy Tề Chính Minh đang nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt hằn học nói:
- Nếu em không đồng ý giúp anh thì đừng hòng rời khỏi nơi này.
- Anh, tên khốn… Lâm Trình Tử tức giận, mắng còn chưa hết câu liền thấy 1 bóng người quen thuộc từ sau lưng cô lao đến, anh vung tay tặng ngay 1 cú đấm hết sức đẹp mắt vào mặt của Tề Chính Minh.
Tề Chính Minh đau đớn buông tay Lâm Trình Tử ra, ôm lấy một bên mặt, vừa mới ngẩng mặt lên định nhìn xem là tên khốn nào đánh anh thì lại nhận thêm 1 đấm vào bên mặt còn lại. Mặt đau ê ẩm, Tề Chính Minh còn chưa kịp phản ứng lại nhận thêm 1 cú vào bụng, anh gập người, đau đớn té ngã trên sàn nhà.
Người trong quán xôn xao, Lâm Trình Tử nhìn thấy chủ quán đã gọi cho ai đó, liền hoảng hốt lao lên ôm chặt người Cổ Ngự Hoài từ phía trước, ngăn không cho anh đánh tiếp, đùa sao? Đánh nữa là có án mạng đó:
- Anh, đánh như thế là được rồi.
- Em tránh ra, anh phải đánh chết thằng khốn này, anh gai mắt nó lâu rồi. Cổ Ngự Hoài gầm lên, ánh mắt hung hăng tóe lửa như 1 con mãnh thú bị cướp đi thứ trân quý, nó liều chết để triệt hạ đối thủ.
- Còn đánh nữa sẽ có án mạng đó. Lâm Trình Tử hét lên. Cô là lo sợ chốc nữa cãnh sát sẽ đến đây, mọi chuyện sẽ rắc rối to.
- Em tránh ra, anh phải đánh chết nó. Cổ Ngự Hoài hoàn toàn không thể khống chế được cơn giận. Khi phát hiện cô không có ở công ty, anh lo lắng tìm kiếm khắp nơi, thoáng nhìn thấy bóng hình quen thuộc, anh vui mừng lao vào, vừa vào đã nhìn thấy 1 màn Tề Chính Minh nắm lấy tay cô không buông, đột nhiên anh cảm giác được các mạch máu đang sôi sục, thúc giục anh phải tìm chổ trút cơn giận mà ‘cái bao cát’ để anh trút giận không ai ngoài Tề Chính Minh.
- Anh mà còn đánh nữa là em giận đó. Lâm Trình Tử hét lên.
- Em nói gì? Em giận anh vì thằng khốn đó? Cổ Ngự Hoài như không còn tin vào những gì mình nghe thấy nữa.
- Phải. Lâm Trình Tử khẳng định, mong muốn anh nhanh chóng rời đi, nếu hai người còn ở lại nơi này nhất định sẽ gặp răc rối to.
- Em… Cổ Ngự Hoài tức giận gầm lên, mắt trợn trắng nhìn Lâm Trình Tử đang ngăn anh, lại nhìn đến Tề Chính Minh đang lăn lộn dưới sàn. Anh ánh mắt nhuốm bi thương, như con thú bị bỏ rơi, anh chán nản rời khỏi tiệm. Lâm Trình Tử tim nhói đau khi nhìn thấy ánh mắt ấy của anh, cô không thèm liếc mắt nhìn Tề Chính Minh 1 cái, nhanh chóng đuổi theo Cổ Ngự Hoài.
…
2 người vẫn giữ trạng thái trầm mặc về đến công ty. Anh bước vào phòng, cô theo sau, khi đi đến bàn làm việc đột nhiên anh như nổi điên lên, hung hăng hất đổ hết tất cả những thứ để trên bàn. Lâm Trình Tử giật mình hoảng sợ trước hành động này của anh, cô từng bước đi về phía anh, ánh mắt không nén nổi sợ hãi. Đột nhiên anh lên tiếng:
- Em đừng lại gần đây.
Lâm Trình Tử thoáng sửng người, cô nhìn anh, chỉ thấy anh ngồi trên ghế, mặt gục vào 2 tay, giọng nói như đang kềm chế. Cô biết anh đang tức giận, cô vẫn như trước, từng bước đến gần anh.
- Anh đã nói em đừng qua đây cơ mà. Cổ Ngự Hoài đâp mạnh tay xuống bàn, cơ hồ là đang rống.
Anh nhìn cô, ánh mắt thống khổ cùng với bi thương, ẩn chứa sâu bên trong còn có lửa, ngọn lửa như muốn hủy diệt cô.
Anh hung hăng trừng mắt nhìn cô, bộ dáng bây giờ thật giống hung thần đòi mạng, anh đứng bật dậy, từng bước tiến đến gần cô. Lâm Trình Tử nhìn thấy bộ dáng này của anh thì thật sự bị hù dọa, cô bất giác lùi về sau, 2 người cứ duy trì tình trạng anh tiến, cô lui, cho đến khi lưng cô bị áp sát vào vách tường lạnh lẽo.
Anh cúi đầu nhìn cô, gằn từng chử:
- Em không phải muốn anh tha cho thằng khốn đó sao? Sao không ở lại chăm sóc nó, về đây làm gì?
Lâm Trình Tử nhìn anh, sợ đến nỗi không thể nói được lời nào. Nhìn vẽ mặt sợ hãi của Lâm Trình Tử, trong lòng Cổ Ngự Hoài có chút hả hê nhưng trong cái hả hê đó lại chứa đựng rất nhiều đau khổ, tim anh đau, rất đau.
- Em đi đi, tôi không cần em nữa, tôi không cần 1 người phụ nữ dối trá ở bên cạnh mình. Cổ Ngự Hoài hét lên, tay chỉ thẳng ra ngoài cửa.
Nhìn vẽ mặt của anh cô biết bây giờ cho dù cô có nói gì thì anh cũng nghe không lọt tai, lại nhìn đến cánh cửa. Cô ánh mắt ảo nảo nhìn anh, rồi luyến tiếc xoay người, hướng cánh cửa bước đi.
Cổ Ngự Hoài ánh mắt bi thương nhìn cô rời khỏi, chính anh đã đuổi cô đi, là anh đã đuổi cô ra khỏi cuộc đời mình, nhưng tại sao tim anh lại đau đớn như vậy? Thân hình to lớn của anh đổ sụp xuống, anh ngồi bệt trên sàn, 2 tay ôm đầu, tựa như con thú bị thương. Đau đớn, thương tâm, hành hạ anh, tất cả mọi thứ cảm xúc tồi tệ nhất đang quấn chặt lấy anh, nó như muốn siết chặt lấy anh đến chết, bóng tối từ từ bao trùm lấy anh, tất cả mọi thứ quanh anh như chìm vào 1 khoảng không tĩnh lặng và u tối nhất. Anh dường như vô cảm, từ trong đôi mắt đen mờ đục kia chãy ra 1 thứ nước, thứ nước ấm nóng, mằn mặn mà người ta vẫn thường gọi là nước mắt, thứ nước đó đã rơi ra từ anh. Cổ Ngự Hoài máy móc đưa tay sờ lên mặt, lại đưa xuống nhìn xem, chính anh cũng không ngờ cuộc đời này anh còn có thể rơi nước mắt. Tất cả chỉ vì cô, từ khi cô xuất hiện đã mang đến cho anh rất nhiều thứ xúc cảm mà chính anh từ trước đến giờ vẫn chưa thử qua.
Anh thống khổ, bi thương, đau đớn, 1 màn này Lâm Trình Tử đều cảm nhận được, cô không đi đâu xa, chỉ đứng trước cửa phòng lẳng lặng lắng nghe từng âm thanh vọng ra từ trong đó, cô đau lòng, ánh mắt xót xa nhìn vào cánh cữa, cô lo lắng cho anh. 2 người cứ thế, 1 kẻ bên trong, 1 kẻ bên ngoài lẳng lặng gặm nhấm nỗi đau trong lòng.
Hoàng hôn buông xuống, bóng tối bao trùm khắp nơi, khi mà anh cảm thấy tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất, thương tâm nhất thì đột nhiên ánh sáng bùng lên, xua tan tất cả u tối xung quanh anh, cô đứng ở nơi đó, nơi rực rỡ ánh sáng nhìn anh yêu thương, lúc đấy anh dường như nhìn thấy phía sau lưng cô có 1 đôi cánh, cô như thiên thần đến nơi u tối này, cứu thoát anh khỏi đau đớn dằn vặt, mang anh đến nơi ngập tràn ánh sáng của cô, ban phát cho anh hạnh phúc.
Lâm Trình Tử thấy trời đã tối, cô nghĩ chắc anh đã bình tĩnh hơn, vừa đẫy cửa vào thì phát hiện anh không bật đèn, cô với tay bật công tắc thì thấy 1 màn bi thương trước mắt, anh ngồi co ro trong góc, 2 tay ôm chặt lấy đầu, bộ dáng cô đơn thống khổ, tâm Lâm trình Tử đau đớn không thôi, cảm giác như bị ai đó tàn ác cấu xé, lúc nhìn thấy anh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bi thương đó đập vào mắt cô, khiến cô bật khóc, cô đến bên anh, 2 tay ôm lấy anh như lúc trước anh đã từng dịu dàng ôm lấy cô như vậy. Cô gục đầu vào vai anh khóc nức nở.
Cổ Ngự Hoài ngơ ngác nhìn Lâm Trình Tử, lúc sau như sực tỉnh, anh gắt gao ôm chầm lấy cô, cảm giác được hơi ấm của cô, nhiệt độ của cô trong lòng, tâm anh thoáng bình lặng, 1 chút ấm áp len lỏi khắp thân thể, xua tan băng giá trong tim anh. Cô vẫn còn ở đây, ở bên cạnh anh. 2 người ôm nhau thật lâu không muốn xa rời, lúc sau anh lên tiếng:
- Anh còn tưởng em thật sự đã rời đi.
Nghe thấy giọng nói nhuốm đầy bi thương của anh, Lâm Trình Tử xúc động dữ dội, cô run run nói trong tiếng nấc:
- Em vẫn ở đây, vẫn luôn đợi anh bên ngoài cánh cửa.
Cổ Ngự Hoài sững sốt, lát sau anh siết chặt vòng tay hơn, 1 cổ hạnh phúc đang lớn dần trong anh.
Lâm Trình Tử biết anh là lo lắng cô sẽ rời bỏ anh nên mới thống khổ như vậy, nhưng anh nào có biết cô làm sao bỏ anh khi mà tim cô đã hoàn toàn dâng tặng cho anh. Làm sao cô có thể rời bỏ người cô yêu sâu đậm như thế trừ phi cô chết, nhưng cho dù có chết cô vẫn sẽ luôn tưởng niệm mối tình này, làm sao cô có thể quên được anh.
- Em yêu anh. Lâm Trình Tử nói bên tai của Cổ Ngự Hoài, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
Cổ Ngự Hoài như không còn tin vào những gì mình đang nghe nữa, anh nhìn cô, người con gái bé nhỏ mà anh dùng cả con tim để yêu thương, nhìn cái người đã cho anh hạnh phúc cũng miễn phí tặng kèm thêm đau khổ. Cái người làm cho anh mất hết tự chủ, làm anh không thể khống chế được hành động của chính mình.
Cô giờ đang nằm gọn trong lòng anh, thủ thỉ lời yêu bên tai anh, anh có khi nào là đang nằm mơ đi.
Có khi nào vì đau thương quá độ mà tự mình ảo tưởng.
Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử, anh hung hăng đấm 1 phát vào mặt mình. Đau đớn ập đến báo cho anh biết tất cả không phải là mơ, mà 1 màn ‘tự thưởng’ kia của Cổ Ngự Hoài làm Lâm Trình Tử sửng sốt không thôi, cô đau lòng xoa nhẹ bên má đỏ lên vì cú đấm vừa rồi của anh.
Cổ Ngự Hoài hạnh phúc ôm chặt lấy cô, dường như muốn đem cô nhập vào người.
2 người cứ ôm nhau như vậy, đến khi bụng của Lâm Trình Tử réo lên đòi ăn thì anh mới miễn cưỡng buông cô ra nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay cô dường như sợ cô biến mất, 2 người mua 1 ít thức ăn về nhà, Lâm Trình Tử dở khóc dở cười, anh như đứa trẽ đòi mẹ, cứ ôm chặt lấy cô, lúc ăn cơm cô vẫn ngồi trên đùi của anh mà ăn, còn anh thì cô phải đút tận đến miệng, lý do: 1 tay thì chưa cắt thạch, 1 tay thì ôm chặt lấy cô, nên không có tay ăn cơm.(anchan: anh có 1 tay mà còn đánh TCM ra nông nỗi như thế, 2 tay chắc nó liệt toàn thân lun quá)
Lâm Trình Tử nói thế nào anh cũng không chịu buông cô ra đễ cô dọn dẹp nhà, cứ ôm khư khư cô vào lòng thì mới an tâm. Lâm Trình Tử bó tay toàn tập, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
/11
|