Giản Ngôn nói một hơi, khẩn trương không dám nhìn mặt A Từ. Móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, tim đập quá nhanh khiến hắn có ảo giác ngay giây sau sẽ bị nổ tung.
Giờ khắc này, Giản Ngôn thấy mình như tù phạm chờ thẩm phán, đáp án của A Từ chính là sống còn của hắn. Từ trước Giản Ngôn luôn cảm thấy A Từ có hảo cảm với hắn, nhưng tại thời khắc này hắn mới phát hiện những điều đó không là gì cả. Không có câu trả lời chắc chắn của A Từ, hắn không có một phần thắng nào cả.
A Từ vẫn đang cúi đầu, theo từng câu từng lời của Giản Ngôn mà chậm rãi ngẩng đầu, dần dần cả đôi mắt cũng đỏ lên.
"Được." Đợi đến khi Giản Ngôn nói xong, A Từ khẽ gật đầu một cái.
"Em, em nói lại lần nữa." Giản Ngôn đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn vào mắt A Từ, vừa rồi tiếng tim đập quá lớn, hắn nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không.
A Từ vô cùng chăm chú nhìn Giản Ngôn, giọng lớn hơn một chút: "Em nói, em bằng lòng."
Giản Ngôn trong nháy mắt cảm thấy mũi mình tê dại, có xúc động muốn khóc. Hắn rốt cục đến được ốc đảo, tay chân chợt luống cuống, không biết làm sao để biểu đạt vui sướng. Ở thời điểm này, tất cả lời nói đều vô dụng, hoàn toàn không thể biểu đạt tâm tình của hắn, điều còn lại duy nhất chỉ có bản năng.
Giản Ngôn cúi đầu hôn lên đôi môi đã mơ tưởng từ lâu. Lần này mới thật sự là hôn, A Từ không đẩy hắn ra.
Giản Ngôn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hồi đáp của A Từ không làm tim hắn khôi phục trở lại mà càng lúc càng đập mãnh liệt hơn.
Cảm xúc mềm mại ôn nhuận mang theo khí tức đặc trưng của A Từ đã bao vây khắp người Giản Ngôn, tốt đẹp đến nỗi làm hắn muốn phát điên. Trong lòng như có thứ gì đó muốn nhảy ra ngoài, nhưng Giản Ngôn chỉ có thể gắt gao đè nén lại. Hắn chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào, tinh tế hôn, hơi hơi cọ xát, lưu luyến trên cánh môi non mềm, không dám tiến thêm một bước. Hắn sợ dọa A Từ, sợ bị đẩy ra lần nữa, sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp, chỉ cần động tác hơi mạnh sẽ tỉnh mộng.
A Từ nhận thấy tay Giản Ngôn đặt trên lưng mình hơi run rẩy, cậu có thể cảm giác được hắn đang cực lực kiềm chế tình cảm của mình. Giản Ngôn vui mừng, khẩn trương, ngọt ngào, cẩn thận từng li từng tí, tất cả cậu đều cảm nhận được thông qua nụ hôn đè nén của hắn. Thầm thở dài một tiếng, A Từ nhắm mắt lại, miệng hơi mở ra như mời mọc.
Giản Ngôn nhận ra động tác nho nhỏ này của A Từ, giống như một cái van chốt mở ra tình cảm, cánh tay hắn bỗng siết chặt, không tự khống chế nữa mà bộc phát kích tình, cạy mở hàm răng A Từ, đi vào dò xét.
Trong nháy mắt đầu lưỡi chạm vào nhau, hai người không tự chủ được mà run rẩy, thế giới như ngừng lại. Một giây sau đó hai người giống như mê muội, điên cuồng mút vào, gặm nuốt, truy đuổi...
Đầu óc rối loạn, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập như sấm. Mất đi năng lực suy tính, chỉ có thể dựa theo bản năng mà dây dưa không ngớt, cắn lưỡi nhau, hận không thể nuốt người kia vào để biểu đạt nhiệt tình của mình. Trên thế giới chỉ còn lại hai người đang mơ hồ dây dưa lẫn nhau.
...
Cho đến khi không thể hít thở, hai người mới chậm rãi tách ra.
Cả hai đều thở dồn dập, bốn mắt nhìn nhau, sau đó thấy đôi môi sưng đỏ của người kia thì vội vàng quay đi chỗ khác. Nhưng ngay giây sau đó lại không hẹn mà cùng quay lại, nhìn nhau đắm đuối, khó mà tách rời.
Giờ khắc này khuôn mặt của Giản Ngôn cũng dịu dàng đến chảy ra nước, vừa rồi hắn đã hôn A Từ! Hết thảy những chuyện này cứ như đang nằm mơ vậy.
Nhưng khi thấy khóe miệng A Từ bị mình cắn nát, hắn lại có chút xấu hổ.
Một người đàn ông đã ba mươi tuổi mà còn giữ nụ hôn đầu tiên, tuyệt đối không được thừa nhận kỹ thuật hôn của mình không tốt.
Vừa rồi là do mình quá kích động mà thôi.
"A Từ..." Giản Ngôn mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình khàn không tưởng nổi.
Nghe thấy giọng nói này của hắn, thân thể A Từ không cưỡng được mà run lên một cái.
Giản Ngôn đưa tay xoa lên gương mặt nóng hổi của cậu, dịu dàng lưu luyến trong mắt không thể nói hết: "Anh thật sự rất vui, vui đến nỗi không biết phải hình dung ra sao..."
A Từ kéo tay hắn xuống, mười ngón tay đan nhau: "Anh không cần phải nói, em hiểu mà, bởi vì..."
Cậu dừng một chút, nói: "Tâm tình của chúng ta giống nhau."
Giản Ngôn vươn tay còn lại ra, kéo A Từ vào trong lòng, ôm chặt. Tay A Từ cũng vòng lên cổ hắn.
Hai người cứ như vậy mà ôm siết lấy nhau, mười ngón đan xen, tim kề tim, hơi thở dây dưa, dưới ánh trăng như hai thể hòa làm một, tựa hồ có thể ôm nhau đến thiên hoang địa lão.
*Thiên hoang địa lão: vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, lâu như trời đất, thời gian dài đăng đẳng.
Thật ra đêm đầu hạ vẫn có chút mát mẻ, nhưng hai người đều ra một tầng mồ hôi. Giờ khắc này, bọn họ không biết nóng cũng không biết mát, trong mắt trong lòng chỉ có nhau.
"Trời, tao cứ tưởng là hai người chứ, thì ra là một cái cây..." Không biết con ma men từ đâu tới đi vòng quanh hai người một vòng, rồi lảo đảo bỏ đi.
Hai người buông nhau ra, không nhịn được cười.
"Muộn rồi, em về trước nha." A Từ đỏ mặt nói, nhưng lại không rời đi.
Tay Giản Ngôn còn đặt bên hông A Từ, hiện tại cả người hắn cứ lâng lâng, ngọt ngào trong lòng cũng sắp tràn ra ngoài, không kìm được mà kêu một tiếng: "Vợ à..."
A Từ bỗng nhiên đẩy Giản Ngôn ra, Giản Ngôn nhớ tới chuyện tối qua, tưởng cậu muốn đổi ý, sợ tới nỗi xém chút nhảy dựng lên, gắt gao nắm lấy tay A Từ, mặt mũi trắng bệch: "A Từ..."
A Từ thấy hắn hoảng sợ đến vậy thì mềm lòng, nhưng vẫn xụ mặt nói: "Vì sao em phải làm vợ chứ? Sao anh không làm vợ em?"
Giản Ngôn sững sờ, mất vài giây đồng hồ mới phục hồi lại tinh thần. Hiểu được A Từ không phải muốn đổi ý thì trong lòng đã nhẹ nhõm đi nhiều, thấy vẻ mặt cự nự của A Từ liền nổi hứng trêu đùa.
Giản Ngôn nhìn A Từ một lúc, cười nói: "Anh làm vợ cũng được, em gọi một tiếng thì anh sẽ đáp một tiếng."
A Từ không ngờ Giản Ngôn lại sảng khoái như vậy, còn mình thì lại làm khó. Không gọi thì có vẻ như mình không dám, còn gọi thì... xấu hổ quá đi mất...
Làm sao bây giờ? A Từ xoắn xuýt trong chốc lát, nhưng vẫn không được tự nhiên kêu một tiếng: "Vợ..."
Giản Ngôn run lên, sau đó thấy A Từ ngay cả cổ cũng đỏ lên, hắn vuốt vuốt cổ họng rồi đáp lại: "Chồng..."
A Từ lập tức nhảy dựng lên, tránh khỏi tay Giản Ngôn, bỏ chạy không dám quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng của A Từ, Giản Ngôn rốt cục không nhịn được mà cười ra tiếng, A Từ của hắn sao có thể đáng yêu như thế chứ?
Biết A Từ chỉ thẹn thùng nên Giản Ngôn không đuổi theo, hắn sợ nếu đi theo A Từ về nhà thì hắn sẽ nhịn không được, sẽ dọa sợ người vợ da mặt mỏng này của hắn.
Con ma men không biết từ đâu quành trở lại chỗ này, đúng lúc nhìn thấy A Từ rời đi, sợ hãi co giò bỏ chạy: "Má ơi, cây mà cũng biết đi hả? Hù chết người ta..."
Sau khi thấy đèn nhà A Từ sáng lên, Giản Ngôn mới miệng cười toe toét không ngậm lại được mà đi về nhà mình.
Thế nhưng tim hắn vẫn còn đập bình bịch, niềm vui sướng kia không làm sao nén lại được. Hắn theo đuổi được A Từ rồi! A Từ tốt như vậy, từ nay về sau sẽ là của Giản Ngôn này!
Sờ lên đôi môi còn ẩn đau, Giản Ngôn đi tới trước gương xem thử, không nhịn được lại cười. Kỹ thuật hôn của A Từ hình như cũng không có gì đặc biệt. So lại với chính hắn thì chắc A Từ cũng là nụ hôn đầu?
Nghĩ đến khả năng này, rồi hồi tưởng lại nụ hôn kịch liệt khi nãy, cả người Giản Ngôn như muốn bốc cháy từ trong ra ngoài. Hắn đốt một điếu thuốc, cảm thấy mình cần phải tỉnh táo lại. Nhưng hút xong hai điếu mà nhịp tim vẫn cứ nhanh như cũ.
Giản Ngôn đi đến bên cửa sổ nhìn căn nhà duy nhất sáng đèn ở đối diện, trong bóng đêm vắng lặng, ánh đèn kia càng làm người ta thấy ấm áp. Hôm nay Giản Ngôn đã xác định căn nhà đó chính là nhà A Từ, cõi lòng đang xao động của Giản Ngôn đột nhiên yên tĩnh lại.
Hắn lấy điện thoại di động ra, quay về hướng ánh đèn kia chụp một tấm hình.
Bỗng nhiên nhớ đến sáng nay A Từ đã nói cậu không cần dùng Wechat. Giản Ngôn đăng tấm hình đó lên, ghi kèm mấy chữ: "Ánh đèn ấm áp."
Sau đó thoát Wechat, gửi tin nhắn cho A Từ: "Vợ à, sáng mai anh mua điểm tâm cho em, em không được tự mình làm."
Qua một hồi lâu, A Từ mới nhắn lại: "Dạ."
Không sửa lại xưng hô có nghĩa là ngầm chấp nhận. Lần này Giản Ngôn không xoắn xuýt chuyện A Từ chỉ đáp lại một chữ, hắn dường như đã nhìn thấy vợ hắn mặt đỏ tới mang tai mà xem tin nhắn, xoăn xuýt cả buổi trời mới mới nhắn lại được một chữ.
Chỉ nghĩ như vậy mà hắn đã kích động không thôi, vợ hắn ngoan quá đi mất.
Giản Ngôn nhắn lại: "Đừng để vết thương dính nước... Có cần anh qua đó tắm cho em không?"
Lần này A Từ nhắn lại vô cùng nhanh: "Không cần đâu."
Giản Ngôn ôm điện thoại cười không ngừng, sao A Từ có thể đáng yêu như thế chứ?
Cười thỏa thuê, Giản Ngôn mới nhắn lại: "Được rồi, mặc dù em từ chối làm anh đau lòng quá, nhưng anh vẫn rất yêu em. Bảo bối à, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Chừng hai phút sau, A Từ nhắn lại: "Ngủ ngon."
Giản Ngôn tự sướng cảnh A Từ nhắn rồi lại xóa, hận không thể trực tiếp từ cửa sổ bay qua, ôm A Từ vào lòng vân vê xoa nắn.
Điện thoại bỗng nhiên lại run lên, Giản Ngôn cứ tưởng là A Từ, cầm lên xem thì ra là Wechat.
Giản Ngôn vừa mở Wechat lên đã thấy một chuỗi dài tin nhắn từ trong nhóm của Tổ trọng án.
Tiếu Tiếu: Sếp thế mà lại đăng bài!
Hướng Dương: Sếp, anh không sao chứ?
Tiểu Hắc: Hông lẽ uống say?
Đàm Mộc: Có phải bị hack nick không?
...
Giản Ngôn lật lại xem toàn bộ tin nhắn, nhịn không được cười, nhắn lại một câu: "Bộ tôi không được đăng bài à?"
Tiếu Tiếu: Trời má, không bị hack nick à?
Hướng Dương: Sếp, nói thiệt đi, anh không bị gì đó chứ?
Giản Ngôn: Tôi bị cái gì? Hiện giờ tôi rất vui vẻ.
Tiếu Tiếu: Xảy ra chuyện gì? Là đèn ở đâu khiến ngài đây phải đại giá đăng bài?"
Giản Ngôn: Đèn nhà A Từ.
Giờ khắc này, Giản Ngôn thấy mình như tù phạm chờ thẩm phán, đáp án của A Từ chính là sống còn của hắn. Từ trước Giản Ngôn luôn cảm thấy A Từ có hảo cảm với hắn, nhưng tại thời khắc này hắn mới phát hiện những điều đó không là gì cả. Không có câu trả lời chắc chắn của A Từ, hắn không có một phần thắng nào cả.
A Từ vẫn đang cúi đầu, theo từng câu từng lời của Giản Ngôn mà chậm rãi ngẩng đầu, dần dần cả đôi mắt cũng đỏ lên.
"Được." Đợi đến khi Giản Ngôn nói xong, A Từ khẽ gật đầu một cái.
"Em, em nói lại lần nữa." Giản Ngôn đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn vào mắt A Từ, vừa rồi tiếng tim đập quá lớn, hắn nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không.
A Từ vô cùng chăm chú nhìn Giản Ngôn, giọng lớn hơn một chút: "Em nói, em bằng lòng."
Giản Ngôn trong nháy mắt cảm thấy mũi mình tê dại, có xúc động muốn khóc. Hắn rốt cục đến được ốc đảo, tay chân chợt luống cuống, không biết làm sao để biểu đạt vui sướng. Ở thời điểm này, tất cả lời nói đều vô dụng, hoàn toàn không thể biểu đạt tâm tình của hắn, điều còn lại duy nhất chỉ có bản năng.
Giản Ngôn cúi đầu hôn lên đôi môi đã mơ tưởng từ lâu. Lần này mới thật sự là hôn, A Từ không đẩy hắn ra.
Giản Ngôn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hồi đáp của A Từ không làm tim hắn khôi phục trở lại mà càng lúc càng đập mãnh liệt hơn.
Cảm xúc mềm mại ôn nhuận mang theo khí tức đặc trưng của A Từ đã bao vây khắp người Giản Ngôn, tốt đẹp đến nỗi làm hắn muốn phát điên. Trong lòng như có thứ gì đó muốn nhảy ra ngoài, nhưng Giản Ngôn chỉ có thể gắt gao đè nén lại. Hắn chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào, tinh tế hôn, hơi hơi cọ xát, lưu luyến trên cánh môi non mềm, không dám tiến thêm một bước. Hắn sợ dọa A Từ, sợ bị đẩy ra lần nữa, sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp, chỉ cần động tác hơi mạnh sẽ tỉnh mộng.
A Từ nhận thấy tay Giản Ngôn đặt trên lưng mình hơi run rẩy, cậu có thể cảm giác được hắn đang cực lực kiềm chế tình cảm của mình. Giản Ngôn vui mừng, khẩn trương, ngọt ngào, cẩn thận từng li từng tí, tất cả cậu đều cảm nhận được thông qua nụ hôn đè nén của hắn. Thầm thở dài một tiếng, A Từ nhắm mắt lại, miệng hơi mở ra như mời mọc.
Giản Ngôn nhận ra động tác nho nhỏ này của A Từ, giống như một cái van chốt mở ra tình cảm, cánh tay hắn bỗng siết chặt, không tự khống chế nữa mà bộc phát kích tình, cạy mở hàm răng A Từ, đi vào dò xét.
Trong nháy mắt đầu lưỡi chạm vào nhau, hai người không tự chủ được mà run rẩy, thế giới như ngừng lại. Một giây sau đó hai người giống như mê muội, điên cuồng mút vào, gặm nuốt, truy đuổi...
Đầu óc rối loạn, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập như sấm. Mất đi năng lực suy tính, chỉ có thể dựa theo bản năng mà dây dưa không ngớt, cắn lưỡi nhau, hận không thể nuốt người kia vào để biểu đạt nhiệt tình của mình. Trên thế giới chỉ còn lại hai người đang mơ hồ dây dưa lẫn nhau.
...
Cho đến khi không thể hít thở, hai người mới chậm rãi tách ra.
Cả hai đều thở dồn dập, bốn mắt nhìn nhau, sau đó thấy đôi môi sưng đỏ của người kia thì vội vàng quay đi chỗ khác. Nhưng ngay giây sau đó lại không hẹn mà cùng quay lại, nhìn nhau đắm đuối, khó mà tách rời.
Giờ khắc này khuôn mặt của Giản Ngôn cũng dịu dàng đến chảy ra nước, vừa rồi hắn đã hôn A Từ! Hết thảy những chuyện này cứ như đang nằm mơ vậy.
Nhưng khi thấy khóe miệng A Từ bị mình cắn nát, hắn lại có chút xấu hổ.
Một người đàn ông đã ba mươi tuổi mà còn giữ nụ hôn đầu tiên, tuyệt đối không được thừa nhận kỹ thuật hôn của mình không tốt.
Vừa rồi là do mình quá kích động mà thôi.
"A Từ..." Giản Ngôn mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình khàn không tưởng nổi.
Nghe thấy giọng nói này của hắn, thân thể A Từ không cưỡng được mà run lên một cái.
Giản Ngôn đưa tay xoa lên gương mặt nóng hổi của cậu, dịu dàng lưu luyến trong mắt không thể nói hết: "Anh thật sự rất vui, vui đến nỗi không biết phải hình dung ra sao..."
A Từ kéo tay hắn xuống, mười ngón tay đan nhau: "Anh không cần phải nói, em hiểu mà, bởi vì..."
Cậu dừng một chút, nói: "Tâm tình của chúng ta giống nhau."
Giản Ngôn vươn tay còn lại ra, kéo A Từ vào trong lòng, ôm chặt. Tay A Từ cũng vòng lên cổ hắn.
Hai người cứ như vậy mà ôm siết lấy nhau, mười ngón đan xen, tim kề tim, hơi thở dây dưa, dưới ánh trăng như hai thể hòa làm một, tựa hồ có thể ôm nhau đến thiên hoang địa lão.
*Thiên hoang địa lão: vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, lâu như trời đất, thời gian dài đăng đẳng.
Thật ra đêm đầu hạ vẫn có chút mát mẻ, nhưng hai người đều ra một tầng mồ hôi. Giờ khắc này, bọn họ không biết nóng cũng không biết mát, trong mắt trong lòng chỉ có nhau.
"Trời, tao cứ tưởng là hai người chứ, thì ra là một cái cây..." Không biết con ma men từ đâu tới đi vòng quanh hai người một vòng, rồi lảo đảo bỏ đi.
Hai người buông nhau ra, không nhịn được cười.
"Muộn rồi, em về trước nha." A Từ đỏ mặt nói, nhưng lại không rời đi.
Tay Giản Ngôn còn đặt bên hông A Từ, hiện tại cả người hắn cứ lâng lâng, ngọt ngào trong lòng cũng sắp tràn ra ngoài, không kìm được mà kêu một tiếng: "Vợ à..."
A Từ bỗng nhiên đẩy Giản Ngôn ra, Giản Ngôn nhớ tới chuyện tối qua, tưởng cậu muốn đổi ý, sợ tới nỗi xém chút nhảy dựng lên, gắt gao nắm lấy tay A Từ, mặt mũi trắng bệch: "A Từ..."
A Từ thấy hắn hoảng sợ đến vậy thì mềm lòng, nhưng vẫn xụ mặt nói: "Vì sao em phải làm vợ chứ? Sao anh không làm vợ em?"
Giản Ngôn sững sờ, mất vài giây đồng hồ mới phục hồi lại tinh thần. Hiểu được A Từ không phải muốn đổi ý thì trong lòng đã nhẹ nhõm đi nhiều, thấy vẻ mặt cự nự của A Từ liền nổi hứng trêu đùa.
Giản Ngôn nhìn A Từ một lúc, cười nói: "Anh làm vợ cũng được, em gọi một tiếng thì anh sẽ đáp một tiếng."
A Từ không ngờ Giản Ngôn lại sảng khoái như vậy, còn mình thì lại làm khó. Không gọi thì có vẻ như mình không dám, còn gọi thì... xấu hổ quá đi mất...
Làm sao bây giờ? A Từ xoắn xuýt trong chốc lát, nhưng vẫn không được tự nhiên kêu một tiếng: "Vợ..."
Giản Ngôn run lên, sau đó thấy A Từ ngay cả cổ cũng đỏ lên, hắn vuốt vuốt cổ họng rồi đáp lại: "Chồng..."
A Từ lập tức nhảy dựng lên, tránh khỏi tay Giản Ngôn, bỏ chạy không dám quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng của A Từ, Giản Ngôn rốt cục không nhịn được mà cười ra tiếng, A Từ của hắn sao có thể đáng yêu như thế chứ?
Biết A Từ chỉ thẹn thùng nên Giản Ngôn không đuổi theo, hắn sợ nếu đi theo A Từ về nhà thì hắn sẽ nhịn không được, sẽ dọa sợ người vợ da mặt mỏng này của hắn.
Con ma men không biết từ đâu quành trở lại chỗ này, đúng lúc nhìn thấy A Từ rời đi, sợ hãi co giò bỏ chạy: "Má ơi, cây mà cũng biết đi hả? Hù chết người ta..."
Sau khi thấy đèn nhà A Từ sáng lên, Giản Ngôn mới miệng cười toe toét không ngậm lại được mà đi về nhà mình.
Thế nhưng tim hắn vẫn còn đập bình bịch, niềm vui sướng kia không làm sao nén lại được. Hắn theo đuổi được A Từ rồi! A Từ tốt như vậy, từ nay về sau sẽ là của Giản Ngôn này!
Sờ lên đôi môi còn ẩn đau, Giản Ngôn đi tới trước gương xem thử, không nhịn được lại cười. Kỹ thuật hôn của A Từ hình như cũng không có gì đặc biệt. So lại với chính hắn thì chắc A Từ cũng là nụ hôn đầu?
Nghĩ đến khả năng này, rồi hồi tưởng lại nụ hôn kịch liệt khi nãy, cả người Giản Ngôn như muốn bốc cháy từ trong ra ngoài. Hắn đốt một điếu thuốc, cảm thấy mình cần phải tỉnh táo lại. Nhưng hút xong hai điếu mà nhịp tim vẫn cứ nhanh như cũ.
Giản Ngôn đi đến bên cửa sổ nhìn căn nhà duy nhất sáng đèn ở đối diện, trong bóng đêm vắng lặng, ánh đèn kia càng làm người ta thấy ấm áp. Hôm nay Giản Ngôn đã xác định căn nhà đó chính là nhà A Từ, cõi lòng đang xao động của Giản Ngôn đột nhiên yên tĩnh lại.
Hắn lấy điện thoại di động ra, quay về hướng ánh đèn kia chụp một tấm hình.
Bỗng nhiên nhớ đến sáng nay A Từ đã nói cậu không cần dùng Wechat. Giản Ngôn đăng tấm hình đó lên, ghi kèm mấy chữ: "Ánh đèn ấm áp."
Sau đó thoát Wechat, gửi tin nhắn cho A Từ: "Vợ à, sáng mai anh mua điểm tâm cho em, em không được tự mình làm."
Qua một hồi lâu, A Từ mới nhắn lại: "Dạ."
Không sửa lại xưng hô có nghĩa là ngầm chấp nhận. Lần này Giản Ngôn không xoắn xuýt chuyện A Từ chỉ đáp lại một chữ, hắn dường như đã nhìn thấy vợ hắn mặt đỏ tới mang tai mà xem tin nhắn, xoăn xuýt cả buổi trời mới mới nhắn lại được một chữ.
Chỉ nghĩ như vậy mà hắn đã kích động không thôi, vợ hắn ngoan quá đi mất.
Giản Ngôn nhắn lại: "Đừng để vết thương dính nước... Có cần anh qua đó tắm cho em không?"
Lần này A Từ nhắn lại vô cùng nhanh: "Không cần đâu."
Giản Ngôn ôm điện thoại cười không ngừng, sao A Từ có thể đáng yêu như thế chứ?
Cười thỏa thuê, Giản Ngôn mới nhắn lại: "Được rồi, mặc dù em từ chối làm anh đau lòng quá, nhưng anh vẫn rất yêu em. Bảo bối à, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Chừng hai phút sau, A Từ nhắn lại: "Ngủ ngon."
Giản Ngôn tự sướng cảnh A Từ nhắn rồi lại xóa, hận không thể trực tiếp từ cửa sổ bay qua, ôm A Từ vào lòng vân vê xoa nắn.
Điện thoại bỗng nhiên lại run lên, Giản Ngôn cứ tưởng là A Từ, cầm lên xem thì ra là Wechat.
Giản Ngôn vừa mở Wechat lên đã thấy một chuỗi dài tin nhắn từ trong nhóm của Tổ trọng án.
Tiếu Tiếu: Sếp thế mà lại đăng bài!
Hướng Dương: Sếp, anh không sao chứ?
Tiểu Hắc: Hông lẽ uống say?
Đàm Mộc: Có phải bị hack nick không?
...
Giản Ngôn lật lại xem toàn bộ tin nhắn, nhịn không được cười, nhắn lại một câu: "Bộ tôi không được đăng bài à?"
Tiếu Tiếu: Trời má, không bị hack nick à?
Hướng Dương: Sếp, nói thiệt đi, anh không bị gì đó chứ?
Giản Ngôn: Tôi bị cái gì? Hiện giờ tôi rất vui vẻ.
Tiếu Tiếu: Xảy ra chuyện gì? Là đèn ở đâu khiến ngài đây phải đại giá đăng bài?"
Giản Ngôn: Đèn nhà A Từ.
/92
|