Sau khi trở lại trong xe, hai người vẫn nhịn không được cười, bác sĩ kia thật đúng là lão tài xế mà. Có cặp tình nhân nào chơi ác như vậy sao?
Chỉ là nụ cười của A Từ rất nhanh đã biến mất, nghĩ đến Giản Ngôn bị thương cậu liền thấy khổ sở. Cậu còn không nỡ cắn Giản Ngôn, vậy mà lại để cho cái tên Lý Bộ Lâm đó cắn một cái.
"Làm sao vậy? Vẫn còn khó chịu à?" Thấy biểu lộ của A Từ, Giản Ngôn suy nghĩ, nói: "Nếu không, em để cho anh cắn em một cái? Như vậy em có thể dễ chịu hơn một chút?"
A Từ ngốc ngốc nhìn hắn, tưởng là thật liền đưa tay ra.
Giản Ngôn nhìn cậu, cũng thật sự cúi đầu xuống cắn lên cánh tay cậu, chẳng qua là Giản Ngôn cắn rất nhẹ, cắn rồi còn liếm một cái...
"Anh..." A Từ buồn bực thu tay lại, "Có thể làm mấy chuyện này trên xe sao?"
"A, vậy chúng ta về nhà làm." Thấy A Từ đỏ mặt, Giản Ngôn nhịn không được cười ha hả.
A Từ liếc hắn một cái, biết là đối với mấy lời thô tục này, mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, đành phải yên lặng lái xe.
Sau khi hai người về đến nhà, Giản Ngôn đi tắm trước.
A Từ đang chuẩn bị nấu cháo cho Giản Ngôn, ai biết vừa bỏ gạo vào nồi đã nghe thấy Giản Ngôn lớn tiếng gọi cậu từ trong phòng tắm: "Bảo bối, em mau tới đây..."
A Từ lo lắng Giản Ngôn bị thương, không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp đá cửa phòng tắm xông vào.
"Sao vậy... A..." A Từ vừa bước vào phòng tắm đã bị xối cho đầy đầu đầy mặt, cậu mới phát hiện thì ra Giản Ngôn không dùng bồn tắm mà chỉ mở vòi sen.
"Vì sao anh không dùng bồn tắm? Vết thương dính nước thì làm sao?" A Từ hoàn toàn không nghĩ nhiều, trước tiên đi kiểm tra vết thương cho Giản Ngôn.
Giản Ngôn căn bản không làm gì để chống nước, nhưng vẫn không sao, trên cơ bản vết thương không bị trúng nước. A Từ giúp hắn lau khô nước trên cánh tay, sau đó lại giúp hắn quấn màng dính thực phẩm lên.
Toàn bộ quá trình, Giản Ngôn không nói tiếng nào, A Từ làm xong mới phát giác có chút kỳ lạ, ngẩng đầu lên nhìn Giản Ngôn: "Tại sao anh không nói..."
A Từ dừng lại, ánh mắt Giản Ngôn gắt gao chăm chú đặt trên người cậu, tình cảm trong đó rất rõ ràng, giống như có thể trực tiếp phun ra lửa, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, hô hấp nặng nề, tưởng chừng muốn ăn thịt người.
Theo ánh mắt hắn cúi đầu nhìn lại, A Từ mới nhận ra vừa rồi vội vàng giúp Giản Ngôn xử lý vết thương, căn bản không để ý tới mình vẫn còn đứng dưới vòi sen, toàn thân ướt đẫm. Mùa hè mặc ít, cho dù có sợ lạnh A Từ cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và một cái quần dài, sau khi bị ướt thì liền dán sát vào người.
A Từ tự mình nhìn qua còn cảm thấy xấu hổ, mỗi bộ phận tư mật trên người đều bị lộ ra. Mấu chốt là cách một tầng vải, hình dạng ẩn hiện nhưng lại không nhìn rõ, trái lại còn chọc người hơn so với trực tiếp khỏa thân, cũng khó trách Giản Ngôn lại biểu hiện kinh khủng như vậy.
Phản ứng đầu tiên của A Từ là cuống quít che tới che lui, sau đó cảm thấy động tác này quá ẻo lả nên đành thôi.
Tiếp đó, dưới ánh mắt như vậy của Giản Ngôn, cậu cũng không khống chế được mà hưng phấn lên, bộ vị không thể nói nào đó trên thân thể phản ứng rất thành thật. Với trạng thái của cậu bây giờ, bất kỳ một chút phản ứng nào cũng không thể qua mắt Giản Ngôn.
Mặt A Từ đỏ bừng lên, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không tự chủ liếm môi một cái, muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí mập mờ này.
Ánh mắt Giản Ngôn ảm đạm, bỗng nhiên nhào tới, trực tiếp đẩy A Từ lên vách tường phòng tắm. Trong lúc vội vàng còn không quên dùng tay đỡ đầu A Từ, sau đó mới cúi đầu cắn lên môi cậu.
Đã hơn mười ngày hai người không được thân thiết, trong lúc đó còn trải qua chiến tranh lạnh, Giản Ngôn còn bị thương, tất cả cảm xúc dồn nén trong những ngày qua, giờ đây đều tan vào nụ hôn. Mong nhớ, khổ sở, bất an, đau lòng, tất cả cảm xúc không tốt đều dồn vào nụ hôn này.
A Từ cũng giống như vậy, những ngày qua cậu bị dày vò còn nhiều hơn Giản Ngôn, rất dễ bị chọc cho kích động.
Hai người bất chấp hôn nhau, đều muốn đem tình cảm của mình truyền cho đối phương, cũng muốn dùng phương thức này để phát tiết.
Quần áo ẩm ướt dán sát trên người rất không thoải mái, A Từ theo bản năng muốn cởi quần áo ra, nhưng tay cậu vừa đặt lên nút áo đã bị Giản Ngôn phát hiện mà ngăn lại.
Giản Ngôn khống chế tay A Từ, chống vào trên tường, bản thân hắn thì cúi đầu xuống, cách quần áo hôn lên thân thể A Từ, một tấc rồi lại một tấc, nhẹ nhàng gặm cắn.
Cũng không biết có phải vì cách một tầng vải vóc mà thân thể A Từ càng mẫn cảm hơn, hay là bởi vì trong phòng tắm không gian nhỏ hẹp, nên càng thấy thoải mái trong người. Dù sao Giản Ngôn vừa hôn vào, cậu liền mềm nhũn cả người. Nếu không phải Giản Ngôn đỡ cho cậu, thì đoán chừng cậu sẽ đứng không vững.
Kích thích trên giác quan khiến cho tâm lý được hưởng thụ. Trong đầu A Từ trống rỗng, tê dại từ đầu tới chân, vô thức thốt ra vài tiếng rên ngâm: "Sư ca... Ưm..."
Giản Ngôn thấy thân thể A Từ vì bị mình hôn mà xúc động thì trong lòng cũng kích động không thôi, chỉ muốn càng nhiều hơn, muốn điên cuồng hơn nữa. Hắn thả tay A Từ ra, vừa tiếp tục hôn vừa tháo dây lưng của cậu.
A Từ hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, căn bản không chú ý tới động tác của Giản Ngôn, tay vừa được buông ra liền vô thức sờ lên mặt Giản Ngôn.
Hành động này giống như cổ vũ, Giản Ngôn cúi xuống ngậm lấy đồ vật đang phấn chấn tinh thần kia.
"A... Sư ca, đừng mà... Giản Ngôn, ưm..."
A Từ bị hành động của hắn hù dọa xém chút đã trực tiếp chịu thua, tay theo bản năng muốn đẩy đầu Giản Ngôn ra, nhưng âm thanh kia rõ ràng là vui vẻ hưởng thụ.
Giản Ngôn không để ý tới cự tuyệt của cậu, ngược lại còn cố gắng chăm sóc hơn.
Hiện tại A Từ không chỉ đầu óc trống rỗng, mà ngay cả thân thể cũng có cảm giác trôi nổi. Bất kể là trên sinh lý hay tâm lý đều chỉ có khoái cảm vô cùng vô tận, từng cơn từng cơn nối tiếp, triệt để bao phủ cậu.
Một khắc cuối cùng, A Từ tưởng chừng như hận không thể cứ như vậy mà chết đi. Thân thể cậu mềm nhũn, trực tiếp sụm xuống mặt đất, Giản Ngôn ôm cậu, hôn lên đôi mắt mờ hơi nước do tình dục giày vò.
"Sư ca, Giản Ngôn..." A Từ vô thức gọi, lại hoàn toàn không biết mình muốn nói gì, chỉ ôm lấy Giản Ngôn không buông. Giống như chỉ cần có người này thì sẽ có cả thế giới.
Giản Ngôn hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cậu, tay đặt trên lưng trượt một đường xuống dưới, lúc trượt đến bộ vị nào đó, rõ rãng cảm giác được thân thể A Từ cứng lại trong chớp mắt.
Giản Ngôn ngẩng đầu, thoáng kéo ra khoảng cách giữa hai người.
A Từ đã lấy lại một chút lý trí, biết sau đó Giản Ngôn sẽ làm gì, cậu ít nhiều vẫn có hơi khẩn trương.
Nhìn bộ dáng đỏ mặt khẩn trương của cậu, Giản Ngôn nhịn không được khẽ cười một tiếng, lại nhớ tới một việc – Lần trước hắn có mua đồ bôi trơn và bao, nhưng tất cả đều quăng trong xe, hình như hôm nay quên mang về rồi.
Giản Ngôn hơi ảo não, hỏi A Từ: "Trong nhà có bao không?"
Mặt A Từ càng đỏ hơn: "Sao em có loại đồ này được?"
Trông thấy bộ dạng tình dục dâng cao của Giản Ngôn, A Từ lại có chút không đành lòng.
"Anh..." A Từ quay mặt qua một bên, không dám nhìn Giản Ngôn, đỏ mặt thấp giọng nói, "Trực tiếp... vào đi..."
Thấy bộ dáng này của cậu, Giản Ngôn vừa buồn cười vừa cảm động, ôm A Từ cọ cọ, nói: "Thôi bỏ đi, anh sợ làm em bị thương... Em dùng tay giúp anh."
A Từ nhìn Giản Ngôn, ngồi xổm xuống.
"Bảo bối, không cần làm thế..." Giản Ngôn vội vàng kéo A Từ, vừa rồi làm cho A Từ, hắn không hề cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn rất vui vẻ. Nhưng bây giờ nhìn A Từ làm như vậy, không hiểu sao hắn đã thấy đau lòng, không nhịn được muốn ngăn cản cậu.
A Từ không để ý tới hắn, trực tiếp cúi đầu ngậm vào.
"Bảo bối, nhẹ thôi... Ừm, bảo bối thật giỏi, chậm một chút, thật thoải mái..." Người nào đó mới nói không muốn, trong chốc lát đã hưởng thụ không thôi.
Nghe được những lời xấu hổ này của hắn, A Từ cảm thấy làm chuyện này còn khó hơn cả làm tình, rất muốn bảo hắn ngậm miệng lại. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy rất vui vẻ, có thể khiến cho Giản Ngôn động tình, có thể khiến cho Giản Ngôn thỏa mãn, trong lòng cậu cũng thỏa mãn theo. Ngoài miệng lại càng cố gắng hơn, muốn làm cho hắn thoải mái hơn, điên cuồng hơn nữa.
Trước một khắc cuối cùng, Giản Ngôn kéo A Từ lên, tha thiết hôn lên môi cậu.
Hai người ôm hôn hồi lâu, dù là Giản Ngôn hay A Từ, đây đều là lần đầu tiên làm loại chuyện này. Thật ra cả hai đều không có kinh nghiệm, cũng chưa nói tới kỹ xảo gì, nhưng loại kích thích ấy cùng với thỏa mãn trên tâm lý đã vượt quá xa hưởng thụ sinh lý.
Trong khoảng thời gian này hai người đều mệt muốn chết rồi, lúc còn ở Hạc Vũ Sơn căn bản là không được nghỉ ngơi tốt, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, bây giờ sau khi đã trải qua cảm giác cực hạn thì liền cảm thấy vô cùng uể oải.
Qua loa tắm rửa xong xuôi, Giản Ngôn ôm A Từ lên giường.
A Từ trước hết giúp Giản Ngôn gỡ màng dính trên tay xuống, thấy miệng vết thương không có vấn đề gì mới thở phào một hơi. Nhưng lại hậu tri hậu giác có chút tức giận, nhẹ nhàng đập Giản Ngôn một cái, nói: "Trên người có vết thương mà còn không thành thật."
Giản Ngôn bị thương chảy không ít máu, lại còn cả ngày không nghỉ ngơi, dù là làm bằng sắt thì cũng mệt mỏi, hắn cứ uể oải nằm đó mặc cho A Từ loay hoay.
Bây giờ nghe A Từ nói như vậy, hắn liền cảm thấy rất oan ức: "Rõ ràng là em đến dụ dỗ anh, nếu anh mà không phản ứng mới kỳ lạ đó. Sao ngược lại em còn trách anh?"
"Em?" A Từ rất phẫn nộ đối với hành vi vô sỉ này của Giản Ngôn, cậu mở to hai mắt, "Nếu không phải anh gọi em tới phòng tắm, em làm sao có thể dụ..."
Không đúng, rõ ràng cậu rất chuyên tâm giúp Giản Ngôn xử lý vết thương, dụ dỗ hắn khi nào?
Ý cười trong mắt Giản Ngôn rất rõ: "Cứ cho là em vô tình đi, nhưng em luôn luôn dụ dỗ anh trước, đúng không? Hôm nay anh thật sự không có ý định muốn làm gì em cả, bằng không thì cũng không quên mang bao về."
Nghe thấy lời này A Từ lại càng tức giận hơn. Vì sao nói cứ như lúc nào cũng là cậu cố ý sáp vào? Đối với mấy chuyện này, vì sao người này luôn không nói lý như vậy?
"Vậy anh gọi em làm gì?" A Từ nóng giận hỏi.
Cậu không tin đâu, Giản Ngôn không gọi cậu tới phòng tắm thì còn có thể xảy ra chuyện gì?
"Vốn là anh muốn dùng bồn tắm, nhưng không cẩn thận đụng phải chốt mở vòi sen, rồi thì không đóng lại được. Cho nên anh kêu em tới là để hỏi em có phải vòi sen bị hỏng hay không..." Giản Ngôn vô tội chớp chớp mắt.
A Từ: "..."
Một lát sau, cậu lại cảm thấy không đúng: "Vậy vì sao khi nãy đi ra vòi sen lại đóng được ngay?"
Giản Ngôn càng vô tội: "Thì anh cũng thấy kỳ lạ mà, vì sao cái vòi sen này lại hỉ nộ vô thường y như em vậy?"
"Em hỉ nộ vô thường cái gì?" A Từ cắn răng.
"Vừa nãy trong phòng tắm, là ai thoải mái cứ gọi sư ca suốt? Kết qua bây giờ lại nói anh âm mưu, không phải hỉ nộ vô thường thì là cái gì? Quần áo còn chưa mặc vào đã bắt đầu chối bỏ... A..."
Giản Ngôn còn chưa nói xong, A Từ đã nhào qua che miệng hắn lại. Người này bị làm sao thế? Đời trước đâu có nhiều lời thô tục như vậy?
Giản Ngôn le lưỡi liếm lên lòng bàn tay A Từ, khuôn mặt tươi cười trông rất vui vẻ.
A Từ buông tay ra, cũng không nhịn được cười. Mặc dù thẹn thùng, nhưng cậu không thể không thừa nhận, thật sự là cậu cũng thoải mái.
Giản Ngôn cười cười ôm A Từ vào lòng vuốt ve, nói: "Trước tiên cứ ngủ một giấc đi, chiều nay còn phải tới cục nữa."
Nghe ra mỏi mệt trong giọng nói của hắn, A Từ ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng một lát sau tỉnh táo lại, A Từ rốt cục cũng nhớ tới gạo còn đang đặt trong nồi.
A Từ muốn đứng lên thì bị Giản Ngôn kéo lại: "Sao vậy?"
"Em còn chưa nấu cháo..." A Từ nói.
"Đừng nấu, ngủ dậy chúng ta ra ngoài ăn." Giản Ngôn sờ lên tấm lưng trơn nhẵn của A Từ, giọng nói rất uể oải.
A Từ gật đầu, thuận theo nằm xuống, cọ cọ vào ngực Giản Ngôn.
Giản Ngôn ôm chặt hơn, khe khẽ phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Hai người ngủ một giấc tới xế chiều, thời gian cơm trưa cũng bỏ qua.
Đợi đến khi bọn họ ra ngoài ăn cơm xong, lại chậm chạp ung dung tới cục cảnh sát thì đã sắp tan làm.
Giản Ngôn đi báo tình hình cho Trâu Hồng Thạc trước, rồi mới trở lại xử lý công việc của mình.
Trong khoảng thời gian vắng mặt lượng công việc đã tích trữ rất nhiều, Thạch Diễm còn đang hỏi về chi tiết vụ án Lý Bộ Lâm, hắn bận rộn tới nỗi đến thời gian tan làm cũng hoàn toàn không có cảm giác.
A Từ không có việc gì làm, tìm ra một đống bản án cũ còn đọng lại của Tổ trọng án, tự mình nhớ lại rồi tìm ra manh mối từ bên trong, chuẩn mực từng cái một.
Thẩm Băng Niệm là văn chức, văn kiện báo cáo trong tổ đều do cô phụ trách, cho nên cũng ở lại tăng ca cùng.
Ba người làm việc chung không ai nói chuyện, bầu không khí vẫn bình thường.
Nhưng trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, Thẩm Băng Niệm mới phát hiện văn phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, đột nhiên thấy mình rất giống cái bóng đèn.
Rõ ràng đang làm việc, rõ ràng không ai nói câu nào, nhưng cô lại thấy hai người kia như đang hẹn hò.
Không hiểu sao lại thấy bầu không khí có chút xấu hổ, Thẩm Băng Niệm chớp mắt nhìn Giản Ngôn đang cau mày sửa báo cáo, đảo mắt nói: "Sếp, sao anh không để A Từ giúp anh sửa báo cáo? A Từ không phải nhà văn sao? Mấy cái việc báo cáo này chắc là hạ bút thành văn nhỉ?"
Nghe thấy lời này, ánh mắt Giản Ngôn quả nhiên sáng lên, ngẩng đầu nhìn A Từ. Đúng lúc A Từ cũng nhìn lại, hai người liếc nhìn nhau, A Từ cười một tiếng, nói: "Đưa cho em đi."
Giản Ngôn quả nhiên ôm một đống văn kiện, thuận thế ngồi xuống bên cạnh A Từ, sau đó đưa báo cáo cho cậu, còn mình thì ngồi nhìn.
A Từ đang xem chăm chú, chợt nghe Thẩm Băng Niệm hỏi: "A Từ, có phải gần đây cậu không viết tiểu thuyết nữa?"
A Từ ngẩng đầu cười với Thẩm Băng Niệm, rồi lại cúi xuống gõ bàn phím, nói: "Vụ án trước đã viết xong, sau này không có ý định viết nữa."
"Tại sao vậy?" Thẩm Băng Niệm thắc mắc, "Tiếu Tiếu nói tiểu thuyết của cậu rất nổi trên mạng, vì sao không viết tiếp chứ?"
"Bởi vì không cần nữa." A Từ gõ xong một câu, nghĩ ngợi rồi nói: "Với lại thân phận của tôi bây giờ không thích hợp viết tiểu thuyết."
Thẩm Băng Niệm không hiểu rõ ý A Từ: "Không cần có nghĩa là gì?"
"Ban đầu tôi viết thuyết không phải vì danh lợi, chỉ là muốn cho người nào đó xem mà thôi, hiện tại không cần nữa." A Từ giải thích vừa cặn kẽ vừa mơ hồ.
Thẩm Băng Niệm: "..."
Không phải chỉ có Giản Ngôn mới thích khoe ân ái sao? Vì sao ngay cả A Từ cũng bắt đầu khoe rồi?
Sau đó Giản Ngôn cho Thẩm Băng Niệm đi về trước, hai người họ tăng ca đến gần 12 giờ mới về nhà.
Lúc A Từ lái xe, Giản Ngôn đột nhiên hỏi một câu: "Hôm nay em nói "người nào đó", không phải là anh chứ?"
A Từ quay qua nhìn Giản Ngôn cười, rồi lại lắc đầu: "Không phải."
Cậu biết Giản Ngôn không xem tiểu thuyết mạng, cho nên đúng là không phải cậu viết cho Giản Ngôn, từ lúc bắt đầu là đã viết cho Tiếu Tiếu xem. Cậu rất hiểu Tiếu Tiếu, biết chắc Tiếu Tiếu sẽ xem, cũng có thể từ đó phát hiện ra manh mối. Tiếu Tiếu phát hiện ra manh mối đương nhiên sẽ nói với Giản Ngôn.
Cho nên dù là cậu viết cho Tiếu Tiếu xem, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là vì Giản Ngôn. Bởi vậy lúc Thẩm Băng Niệm hiểu lầm cậu cũng không giải thích.
Giản Ngôn tức thì xụ mặt.
Lúc đó A Từ nói như vậy, Thẩm Băng Niệm liền cho rằng người kia chính là Giản Ngôn, mặc dù Giản Ngôn cũng thấy hơi kỳ lạ vì hắn không xem tiểu thuyết. Nhưng dường như A Từ làm gì cũng là vì hắn cả, chuyện này có lẽ cũng như vậy, thế nên ý nghĩ trong lòng hắn cũng không khác Thẩm Băng Niệm là bao.
Không nghĩ tới, hiện tại A Từ lại có thể không chút khách khí phủ định, Giản Ngôn buồn bực không thôi: "Vậy em viết cho ai xem?"
Oán niệm này quá rõ ràng, ghen tuông tràn cả ra ngoài xe, A Từ nín cười nói: "Dù em viết cho ai thì cuối cùng cũng là vì anh."
Tuyệt đối không thể nói là "Viết cho Tiếu Tiếu" với Giản Ngôn được.
Quả nhiên đối với câu trả lời này Giản Ngôn vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng A Từ đã thẳng thắn nói là vì hắn, Giản Ngôn vẫn rất vui vẻ, không tiếp tục truy hỏi cậu nữa. Sau đó hắn buồn chán lật tìm tới lui trong xe, tìm được đồ vật trước đó chưa kịp mang về nhà.
Giản Ngôn thở dài tiếc nuối rồi lấy đồ đạc ra, chuẩn bị lát nữa cầm về.
Nghe hắn thở dài, A Từ nhịn không được liếc nhìn qua, dư quang khóe mắt đúng lúc nhìn thấy đồ vật trên tay hắn, lập tức đỏ mặt.
"Bảo bối, em biết thứ này dùng để làm gì không?" Thấy cậu đỏ mặt, Giản Ngôn nhịn không được muốn chọc cậu.
A Từ cắn răng, mẹ kiếp, dù cậu chưa bao giờ dùng cũng phải thấy qua chứ? Cậu không phải thật sự cổ hủ, có cần phải hỏi vậy không? Hơn nữa, cậu đã sống hai đời rồi, dù gì cũng có hiểu biết chứ?
Thôi được rồi, có một số phương diện cậu thật sự không biết gì...
A Từ có chút ai oán, lại nghe thấy Giản Ngôn hỏi: "Bảo bối, em thích mùi nào? Lần sau anh mua..."
"Anh im đi!" A Từ rốt cục nhịn không được, người này vì sao cứ thích thảo luận mấy chuyện này?
Đời trước rõ ràng không phải như vậy, vì sao cậu thay đổi thì Giản Ngôn cũng thay đổi theo? Vậy ưu thế trùng sinh của cậu đâu?
Thấy A Từ thật sự muốn xù lông, Giản Ngôn cũng không chọc cậu nữa, trong lòng lại nghĩ vợ mình quá thẹn thùng, lần sau chắc phải đổi lại câu hỏi mới được.
A Từ thấy Giản Ngôn rốt cục cũng yên tĩnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi cậu nhẹ nhõm được bao lâu, Giản Ngôn lại đi tìm thêm vấn đề: "Em và Thạch Diễm quen biết như thế nào?"
Nghĩ đến tính tình Thạch Diễm, khóe miệng A Từ giật lên một cái, mới nói: "Trước đây em có một nhiệm vụ ở bên Lâm Bái, có từng hợp tác với mấy người Thạch Diễm, cho nên mới biết nhau."
"Chỉ là biết nhau à?" Giản Ngôn hừ một tiếng, nói, "Anh thấy trước khi đi Thạch Diễm cứ luôn nhìn em. Nếu anh nhớ không lầm, Thạch Diễm cũng là gay?"
Nghe hắn nói lời này, A Từ lập tức khó chịu, nói: "Anh còn biết hắn là gay hả? Vậy anh và hắn ôm chặt nhau như vậy là có ý gì?"
"Em nhìn thấy?" Giản Ngôn có hơi chột dạ.
"Em không có mù." A Từ hừ một tiếng.
"Nhưng khi đó em đứng rất xa." Giản Ngôn có chút uất ức.
"Hai người đang ôm nhau mà, em còn có thể không đứng xa một chút hay sao?" A Từ càng tủi thân, "Chẳng lẽ em còn phải đứng bên cạnh để thưởng thức?"
"Cho nên, khi đó là em đang ghen sao?" Giản Ngôn bỗng nhiên cười.
"Anh ôm người đàn ông khác thì được, mà em ghen lại không được?" A Từ cũng hừ một tiếng.
"Không, không có, anh rất vui mà... A, không đúng, ý của anh là..." Dừng một chút, Giản Ngôn nói, "Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Nếu anh chọc em ghen, anh sẽ đền cho em."
"Chúng ta nói khi nào?" A Từ hoàn toàn bị Giản Ngôn đánh lạc hướng, nghĩ một hồi mới chợt nhớ ra, lần trước sau khi đưa Chu Châu về, hình như bọn họ có thảo luận qua vấn đề này.
Nhưng không phải chỉ là thuận miệng nói sao? Sao Giản Ngôn còn nghĩ là thật? Với lại, lần đó nói đền bù hình như là...
A Từ thầm nghĩ không hay, quả nhiên liền nghe thấy Giản Ngôn nín cười hỏi: "Bảo bối, em thích cách thức đền bù nào? Giống sáng nay có được không? Hay là chúng ta làm gì đó kích thích hơn? Trực tiếp hơn một chút? Cũng có thể đổi địa điểm..."
"Em muốn anh yên lặng được không?" A Từ không thể nhịn được nữa, vì sao rõ ràng đang nói tới Thạch Diễm, chủ đề lại quay về loại chuyện này? Vì sao mỗi lần bọn họ trò chuyện, đến cuối cùng vẫn chuyển tới đề tài này? Rốt cục đời trước bọn họ đã sống thế nào?
Giản Ngôn biết lắng nghe đáp: "Được, anh đồng ý."
A Từ vẫn chưa hoàn toàn dịu xuống, đã nghe Giản Ngôn nói: "Em chọn rồi, bây giờ tới anh chọn nha?"
"Anh chọn cái gì?" A Từ sửng sốt.
"Lần trước đó, em quên rồi sao?" Giản Ngôn nghiêm túc nói, "Em nói em muốn đền cho anh, nhưng chúng ta phải đi Hạc Vũ Sơn, em còn chưa có thực hiện đâu. Kéo nhiều ngày như vậy, cho dù anh không tính lãi thì em cũng không được giựt nợ chứ?"
A Từ: "..."
Mẹ kiếp, vì sao cuối cùng chủ đề vẫn dời về cái chuyện này?
Chỉ là nụ cười của A Từ rất nhanh đã biến mất, nghĩ đến Giản Ngôn bị thương cậu liền thấy khổ sở. Cậu còn không nỡ cắn Giản Ngôn, vậy mà lại để cho cái tên Lý Bộ Lâm đó cắn một cái.
"Làm sao vậy? Vẫn còn khó chịu à?" Thấy biểu lộ của A Từ, Giản Ngôn suy nghĩ, nói: "Nếu không, em để cho anh cắn em một cái? Như vậy em có thể dễ chịu hơn một chút?"
A Từ ngốc ngốc nhìn hắn, tưởng là thật liền đưa tay ra.
Giản Ngôn nhìn cậu, cũng thật sự cúi đầu xuống cắn lên cánh tay cậu, chẳng qua là Giản Ngôn cắn rất nhẹ, cắn rồi còn liếm một cái...
"Anh..." A Từ buồn bực thu tay lại, "Có thể làm mấy chuyện này trên xe sao?"
"A, vậy chúng ta về nhà làm." Thấy A Từ đỏ mặt, Giản Ngôn nhịn không được cười ha hả.
A Từ liếc hắn một cái, biết là đối với mấy lời thô tục này, mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, đành phải yên lặng lái xe.
Sau khi hai người về đến nhà, Giản Ngôn đi tắm trước.
A Từ đang chuẩn bị nấu cháo cho Giản Ngôn, ai biết vừa bỏ gạo vào nồi đã nghe thấy Giản Ngôn lớn tiếng gọi cậu từ trong phòng tắm: "Bảo bối, em mau tới đây..."
A Từ lo lắng Giản Ngôn bị thương, không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp đá cửa phòng tắm xông vào.
"Sao vậy... A..." A Từ vừa bước vào phòng tắm đã bị xối cho đầy đầu đầy mặt, cậu mới phát hiện thì ra Giản Ngôn không dùng bồn tắm mà chỉ mở vòi sen.
"Vì sao anh không dùng bồn tắm? Vết thương dính nước thì làm sao?" A Từ hoàn toàn không nghĩ nhiều, trước tiên đi kiểm tra vết thương cho Giản Ngôn.
Giản Ngôn căn bản không làm gì để chống nước, nhưng vẫn không sao, trên cơ bản vết thương không bị trúng nước. A Từ giúp hắn lau khô nước trên cánh tay, sau đó lại giúp hắn quấn màng dính thực phẩm lên.
Toàn bộ quá trình, Giản Ngôn không nói tiếng nào, A Từ làm xong mới phát giác có chút kỳ lạ, ngẩng đầu lên nhìn Giản Ngôn: "Tại sao anh không nói..."
A Từ dừng lại, ánh mắt Giản Ngôn gắt gao chăm chú đặt trên người cậu, tình cảm trong đó rất rõ ràng, giống như có thể trực tiếp phun ra lửa, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, hô hấp nặng nề, tưởng chừng muốn ăn thịt người.
Theo ánh mắt hắn cúi đầu nhìn lại, A Từ mới nhận ra vừa rồi vội vàng giúp Giản Ngôn xử lý vết thương, căn bản không để ý tới mình vẫn còn đứng dưới vòi sen, toàn thân ướt đẫm. Mùa hè mặc ít, cho dù có sợ lạnh A Từ cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và một cái quần dài, sau khi bị ướt thì liền dán sát vào người.
A Từ tự mình nhìn qua còn cảm thấy xấu hổ, mỗi bộ phận tư mật trên người đều bị lộ ra. Mấu chốt là cách một tầng vải, hình dạng ẩn hiện nhưng lại không nhìn rõ, trái lại còn chọc người hơn so với trực tiếp khỏa thân, cũng khó trách Giản Ngôn lại biểu hiện kinh khủng như vậy.
Phản ứng đầu tiên của A Từ là cuống quít che tới che lui, sau đó cảm thấy động tác này quá ẻo lả nên đành thôi.
Tiếp đó, dưới ánh mắt như vậy của Giản Ngôn, cậu cũng không khống chế được mà hưng phấn lên, bộ vị không thể nói nào đó trên thân thể phản ứng rất thành thật. Với trạng thái của cậu bây giờ, bất kỳ một chút phản ứng nào cũng không thể qua mắt Giản Ngôn.
Mặt A Từ đỏ bừng lên, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không tự chủ liếm môi một cái, muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí mập mờ này.
Ánh mắt Giản Ngôn ảm đạm, bỗng nhiên nhào tới, trực tiếp đẩy A Từ lên vách tường phòng tắm. Trong lúc vội vàng còn không quên dùng tay đỡ đầu A Từ, sau đó mới cúi đầu cắn lên môi cậu.
Đã hơn mười ngày hai người không được thân thiết, trong lúc đó còn trải qua chiến tranh lạnh, Giản Ngôn còn bị thương, tất cả cảm xúc dồn nén trong những ngày qua, giờ đây đều tan vào nụ hôn. Mong nhớ, khổ sở, bất an, đau lòng, tất cả cảm xúc không tốt đều dồn vào nụ hôn này.
A Từ cũng giống như vậy, những ngày qua cậu bị dày vò còn nhiều hơn Giản Ngôn, rất dễ bị chọc cho kích động.
Hai người bất chấp hôn nhau, đều muốn đem tình cảm của mình truyền cho đối phương, cũng muốn dùng phương thức này để phát tiết.
Quần áo ẩm ướt dán sát trên người rất không thoải mái, A Từ theo bản năng muốn cởi quần áo ra, nhưng tay cậu vừa đặt lên nút áo đã bị Giản Ngôn phát hiện mà ngăn lại.
Giản Ngôn khống chế tay A Từ, chống vào trên tường, bản thân hắn thì cúi đầu xuống, cách quần áo hôn lên thân thể A Từ, một tấc rồi lại một tấc, nhẹ nhàng gặm cắn.
Cũng không biết có phải vì cách một tầng vải vóc mà thân thể A Từ càng mẫn cảm hơn, hay là bởi vì trong phòng tắm không gian nhỏ hẹp, nên càng thấy thoải mái trong người. Dù sao Giản Ngôn vừa hôn vào, cậu liền mềm nhũn cả người. Nếu không phải Giản Ngôn đỡ cho cậu, thì đoán chừng cậu sẽ đứng không vững.
Kích thích trên giác quan khiến cho tâm lý được hưởng thụ. Trong đầu A Từ trống rỗng, tê dại từ đầu tới chân, vô thức thốt ra vài tiếng rên ngâm: "Sư ca... Ưm..."
Giản Ngôn thấy thân thể A Từ vì bị mình hôn mà xúc động thì trong lòng cũng kích động không thôi, chỉ muốn càng nhiều hơn, muốn điên cuồng hơn nữa. Hắn thả tay A Từ ra, vừa tiếp tục hôn vừa tháo dây lưng của cậu.
A Từ hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, căn bản không chú ý tới động tác của Giản Ngôn, tay vừa được buông ra liền vô thức sờ lên mặt Giản Ngôn.
Hành động này giống như cổ vũ, Giản Ngôn cúi xuống ngậm lấy đồ vật đang phấn chấn tinh thần kia.
"A... Sư ca, đừng mà... Giản Ngôn, ưm..."
A Từ bị hành động của hắn hù dọa xém chút đã trực tiếp chịu thua, tay theo bản năng muốn đẩy đầu Giản Ngôn ra, nhưng âm thanh kia rõ ràng là vui vẻ hưởng thụ.
Giản Ngôn không để ý tới cự tuyệt của cậu, ngược lại còn cố gắng chăm sóc hơn.
Hiện tại A Từ không chỉ đầu óc trống rỗng, mà ngay cả thân thể cũng có cảm giác trôi nổi. Bất kể là trên sinh lý hay tâm lý đều chỉ có khoái cảm vô cùng vô tận, từng cơn từng cơn nối tiếp, triệt để bao phủ cậu.
Một khắc cuối cùng, A Từ tưởng chừng như hận không thể cứ như vậy mà chết đi. Thân thể cậu mềm nhũn, trực tiếp sụm xuống mặt đất, Giản Ngôn ôm cậu, hôn lên đôi mắt mờ hơi nước do tình dục giày vò.
"Sư ca, Giản Ngôn..." A Từ vô thức gọi, lại hoàn toàn không biết mình muốn nói gì, chỉ ôm lấy Giản Ngôn không buông. Giống như chỉ cần có người này thì sẽ có cả thế giới.
Giản Ngôn hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cậu, tay đặt trên lưng trượt một đường xuống dưới, lúc trượt đến bộ vị nào đó, rõ rãng cảm giác được thân thể A Từ cứng lại trong chớp mắt.
Giản Ngôn ngẩng đầu, thoáng kéo ra khoảng cách giữa hai người.
A Từ đã lấy lại một chút lý trí, biết sau đó Giản Ngôn sẽ làm gì, cậu ít nhiều vẫn có hơi khẩn trương.
Nhìn bộ dáng đỏ mặt khẩn trương của cậu, Giản Ngôn nhịn không được khẽ cười một tiếng, lại nhớ tới một việc – Lần trước hắn có mua đồ bôi trơn và bao, nhưng tất cả đều quăng trong xe, hình như hôm nay quên mang về rồi.
Giản Ngôn hơi ảo não, hỏi A Từ: "Trong nhà có bao không?"
Mặt A Từ càng đỏ hơn: "Sao em có loại đồ này được?"
Trông thấy bộ dạng tình dục dâng cao của Giản Ngôn, A Từ lại có chút không đành lòng.
"Anh..." A Từ quay mặt qua một bên, không dám nhìn Giản Ngôn, đỏ mặt thấp giọng nói, "Trực tiếp... vào đi..."
Thấy bộ dáng này của cậu, Giản Ngôn vừa buồn cười vừa cảm động, ôm A Từ cọ cọ, nói: "Thôi bỏ đi, anh sợ làm em bị thương... Em dùng tay giúp anh."
A Từ nhìn Giản Ngôn, ngồi xổm xuống.
"Bảo bối, không cần làm thế..." Giản Ngôn vội vàng kéo A Từ, vừa rồi làm cho A Từ, hắn không hề cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn rất vui vẻ. Nhưng bây giờ nhìn A Từ làm như vậy, không hiểu sao hắn đã thấy đau lòng, không nhịn được muốn ngăn cản cậu.
A Từ không để ý tới hắn, trực tiếp cúi đầu ngậm vào.
"Bảo bối, nhẹ thôi... Ừm, bảo bối thật giỏi, chậm một chút, thật thoải mái..." Người nào đó mới nói không muốn, trong chốc lát đã hưởng thụ không thôi.
Nghe được những lời xấu hổ này của hắn, A Từ cảm thấy làm chuyện này còn khó hơn cả làm tình, rất muốn bảo hắn ngậm miệng lại. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy rất vui vẻ, có thể khiến cho Giản Ngôn động tình, có thể khiến cho Giản Ngôn thỏa mãn, trong lòng cậu cũng thỏa mãn theo. Ngoài miệng lại càng cố gắng hơn, muốn làm cho hắn thoải mái hơn, điên cuồng hơn nữa.
Trước một khắc cuối cùng, Giản Ngôn kéo A Từ lên, tha thiết hôn lên môi cậu.
Hai người ôm hôn hồi lâu, dù là Giản Ngôn hay A Từ, đây đều là lần đầu tiên làm loại chuyện này. Thật ra cả hai đều không có kinh nghiệm, cũng chưa nói tới kỹ xảo gì, nhưng loại kích thích ấy cùng với thỏa mãn trên tâm lý đã vượt quá xa hưởng thụ sinh lý.
Trong khoảng thời gian này hai người đều mệt muốn chết rồi, lúc còn ở Hạc Vũ Sơn căn bản là không được nghỉ ngơi tốt, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, bây giờ sau khi đã trải qua cảm giác cực hạn thì liền cảm thấy vô cùng uể oải.
Qua loa tắm rửa xong xuôi, Giản Ngôn ôm A Từ lên giường.
A Từ trước hết giúp Giản Ngôn gỡ màng dính trên tay xuống, thấy miệng vết thương không có vấn đề gì mới thở phào một hơi. Nhưng lại hậu tri hậu giác có chút tức giận, nhẹ nhàng đập Giản Ngôn một cái, nói: "Trên người có vết thương mà còn không thành thật."
Giản Ngôn bị thương chảy không ít máu, lại còn cả ngày không nghỉ ngơi, dù là làm bằng sắt thì cũng mệt mỏi, hắn cứ uể oải nằm đó mặc cho A Từ loay hoay.
Bây giờ nghe A Từ nói như vậy, hắn liền cảm thấy rất oan ức: "Rõ ràng là em đến dụ dỗ anh, nếu anh mà không phản ứng mới kỳ lạ đó. Sao ngược lại em còn trách anh?"
"Em?" A Từ rất phẫn nộ đối với hành vi vô sỉ này của Giản Ngôn, cậu mở to hai mắt, "Nếu không phải anh gọi em tới phòng tắm, em làm sao có thể dụ..."
Không đúng, rõ ràng cậu rất chuyên tâm giúp Giản Ngôn xử lý vết thương, dụ dỗ hắn khi nào?
Ý cười trong mắt Giản Ngôn rất rõ: "Cứ cho là em vô tình đi, nhưng em luôn luôn dụ dỗ anh trước, đúng không? Hôm nay anh thật sự không có ý định muốn làm gì em cả, bằng không thì cũng không quên mang bao về."
Nghe thấy lời này A Từ lại càng tức giận hơn. Vì sao nói cứ như lúc nào cũng là cậu cố ý sáp vào? Đối với mấy chuyện này, vì sao người này luôn không nói lý như vậy?
"Vậy anh gọi em làm gì?" A Từ nóng giận hỏi.
Cậu không tin đâu, Giản Ngôn không gọi cậu tới phòng tắm thì còn có thể xảy ra chuyện gì?
"Vốn là anh muốn dùng bồn tắm, nhưng không cẩn thận đụng phải chốt mở vòi sen, rồi thì không đóng lại được. Cho nên anh kêu em tới là để hỏi em có phải vòi sen bị hỏng hay không..." Giản Ngôn vô tội chớp chớp mắt.
A Từ: "..."
Một lát sau, cậu lại cảm thấy không đúng: "Vậy vì sao khi nãy đi ra vòi sen lại đóng được ngay?"
Giản Ngôn càng vô tội: "Thì anh cũng thấy kỳ lạ mà, vì sao cái vòi sen này lại hỉ nộ vô thường y như em vậy?"
"Em hỉ nộ vô thường cái gì?" A Từ cắn răng.
"Vừa nãy trong phòng tắm, là ai thoải mái cứ gọi sư ca suốt? Kết qua bây giờ lại nói anh âm mưu, không phải hỉ nộ vô thường thì là cái gì? Quần áo còn chưa mặc vào đã bắt đầu chối bỏ... A..."
Giản Ngôn còn chưa nói xong, A Từ đã nhào qua che miệng hắn lại. Người này bị làm sao thế? Đời trước đâu có nhiều lời thô tục như vậy?
Giản Ngôn le lưỡi liếm lên lòng bàn tay A Từ, khuôn mặt tươi cười trông rất vui vẻ.
A Từ buông tay ra, cũng không nhịn được cười. Mặc dù thẹn thùng, nhưng cậu không thể không thừa nhận, thật sự là cậu cũng thoải mái.
Giản Ngôn cười cười ôm A Từ vào lòng vuốt ve, nói: "Trước tiên cứ ngủ một giấc đi, chiều nay còn phải tới cục nữa."
Nghe ra mỏi mệt trong giọng nói của hắn, A Từ ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng một lát sau tỉnh táo lại, A Từ rốt cục cũng nhớ tới gạo còn đang đặt trong nồi.
A Từ muốn đứng lên thì bị Giản Ngôn kéo lại: "Sao vậy?"
"Em còn chưa nấu cháo..." A Từ nói.
"Đừng nấu, ngủ dậy chúng ta ra ngoài ăn." Giản Ngôn sờ lên tấm lưng trơn nhẵn của A Từ, giọng nói rất uể oải.
A Từ gật đầu, thuận theo nằm xuống, cọ cọ vào ngực Giản Ngôn.
Giản Ngôn ôm chặt hơn, khe khẽ phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Hai người ngủ một giấc tới xế chiều, thời gian cơm trưa cũng bỏ qua.
Đợi đến khi bọn họ ra ngoài ăn cơm xong, lại chậm chạp ung dung tới cục cảnh sát thì đã sắp tan làm.
Giản Ngôn đi báo tình hình cho Trâu Hồng Thạc trước, rồi mới trở lại xử lý công việc của mình.
Trong khoảng thời gian vắng mặt lượng công việc đã tích trữ rất nhiều, Thạch Diễm còn đang hỏi về chi tiết vụ án Lý Bộ Lâm, hắn bận rộn tới nỗi đến thời gian tan làm cũng hoàn toàn không có cảm giác.
A Từ không có việc gì làm, tìm ra một đống bản án cũ còn đọng lại của Tổ trọng án, tự mình nhớ lại rồi tìm ra manh mối từ bên trong, chuẩn mực từng cái một.
Thẩm Băng Niệm là văn chức, văn kiện báo cáo trong tổ đều do cô phụ trách, cho nên cũng ở lại tăng ca cùng.
Ba người làm việc chung không ai nói chuyện, bầu không khí vẫn bình thường.
Nhưng trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, Thẩm Băng Niệm mới phát hiện văn phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, đột nhiên thấy mình rất giống cái bóng đèn.
Rõ ràng đang làm việc, rõ ràng không ai nói câu nào, nhưng cô lại thấy hai người kia như đang hẹn hò.
Không hiểu sao lại thấy bầu không khí có chút xấu hổ, Thẩm Băng Niệm chớp mắt nhìn Giản Ngôn đang cau mày sửa báo cáo, đảo mắt nói: "Sếp, sao anh không để A Từ giúp anh sửa báo cáo? A Từ không phải nhà văn sao? Mấy cái việc báo cáo này chắc là hạ bút thành văn nhỉ?"
Nghe thấy lời này, ánh mắt Giản Ngôn quả nhiên sáng lên, ngẩng đầu nhìn A Từ. Đúng lúc A Từ cũng nhìn lại, hai người liếc nhìn nhau, A Từ cười một tiếng, nói: "Đưa cho em đi."
Giản Ngôn quả nhiên ôm một đống văn kiện, thuận thế ngồi xuống bên cạnh A Từ, sau đó đưa báo cáo cho cậu, còn mình thì ngồi nhìn.
A Từ đang xem chăm chú, chợt nghe Thẩm Băng Niệm hỏi: "A Từ, có phải gần đây cậu không viết tiểu thuyết nữa?"
A Từ ngẩng đầu cười với Thẩm Băng Niệm, rồi lại cúi xuống gõ bàn phím, nói: "Vụ án trước đã viết xong, sau này không có ý định viết nữa."
"Tại sao vậy?" Thẩm Băng Niệm thắc mắc, "Tiếu Tiếu nói tiểu thuyết của cậu rất nổi trên mạng, vì sao không viết tiếp chứ?"
"Bởi vì không cần nữa." A Từ gõ xong một câu, nghĩ ngợi rồi nói: "Với lại thân phận của tôi bây giờ không thích hợp viết tiểu thuyết."
Thẩm Băng Niệm không hiểu rõ ý A Từ: "Không cần có nghĩa là gì?"
"Ban đầu tôi viết thuyết không phải vì danh lợi, chỉ là muốn cho người nào đó xem mà thôi, hiện tại không cần nữa." A Từ giải thích vừa cặn kẽ vừa mơ hồ.
Thẩm Băng Niệm: "..."
Không phải chỉ có Giản Ngôn mới thích khoe ân ái sao? Vì sao ngay cả A Từ cũng bắt đầu khoe rồi?
Sau đó Giản Ngôn cho Thẩm Băng Niệm đi về trước, hai người họ tăng ca đến gần 12 giờ mới về nhà.
Lúc A Từ lái xe, Giản Ngôn đột nhiên hỏi một câu: "Hôm nay em nói "người nào đó", không phải là anh chứ?"
A Từ quay qua nhìn Giản Ngôn cười, rồi lại lắc đầu: "Không phải."
Cậu biết Giản Ngôn không xem tiểu thuyết mạng, cho nên đúng là không phải cậu viết cho Giản Ngôn, từ lúc bắt đầu là đã viết cho Tiếu Tiếu xem. Cậu rất hiểu Tiếu Tiếu, biết chắc Tiếu Tiếu sẽ xem, cũng có thể từ đó phát hiện ra manh mối. Tiếu Tiếu phát hiện ra manh mối đương nhiên sẽ nói với Giản Ngôn.
Cho nên dù là cậu viết cho Tiếu Tiếu xem, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là vì Giản Ngôn. Bởi vậy lúc Thẩm Băng Niệm hiểu lầm cậu cũng không giải thích.
Giản Ngôn tức thì xụ mặt.
Lúc đó A Từ nói như vậy, Thẩm Băng Niệm liền cho rằng người kia chính là Giản Ngôn, mặc dù Giản Ngôn cũng thấy hơi kỳ lạ vì hắn không xem tiểu thuyết. Nhưng dường như A Từ làm gì cũng là vì hắn cả, chuyện này có lẽ cũng như vậy, thế nên ý nghĩ trong lòng hắn cũng không khác Thẩm Băng Niệm là bao.
Không nghĩ tới, hiện tại A Từ lại có thể không chút khách khí phủ định, Giản Ngôn buồn bực không thôi: "Vậy em viết cho ai xem?"
Oán niệm này quá rõ ràng, ghen tuông tràn cả ra ngoài xe, A Từ nín cười nói: "Dù em viết cho ai thì cuối cùng cũng là vì anh."
Tuyệt đối không thể nói là "Viết cho Tiếu Tiếu" với Giản Ngôn được.
Quả nhiên đối với câu trả lời này Giản Ngôn vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng A Từ đã thẳng thắn nói là vì hắn, Giản Ngôn vẫn rất vui vẻ, không tiếp tục truy hỏi cậu nữa. Sau đó hắn buồn chán lật tìm tới lui trong xe, tìm được đồ vật trước đó chưa kịp mang về nhà.
Giản Ngôn thở dài tiếc nuối rồi lấy đồ đạc ra, chuẩn bị lát nữa cầm về.
Nghe hắn thở dài, A Từ nhịn không được liếc nhìn qua, dư quang khóe mắt đúng lúc nhìn thấy đồ vật trên tay hắn, lập tức đỏ mặt.
"Bảo bối, em biết thứ này dùng để làm gì không?" Thấy cậu đỏ mặt, Giản Ngôn nhịn không được muốn chọc cậu.
A Từ cắn răng, mẹ kiếp, dù cậu chưa bao giờ dùng cũng phải thấy qua chứ? Cậu không phải thật sự cổ hủ, có cần phải hỏi vậy không? Hơn nữa, cậu đã sống hai đời rồi, dù gì cũng có hiểu biết chứ?
Thôi được rồi, có một số phương diện cậu thật sự không biết gì...
A Từ có chút ai oán, lại nghe thấy Giản Ngôn hỏi: "Bảo bối, em thích mùi nào? Lần sau anh mua..."
"Anh im đi!" A Từ rốt cục nhịn không được, người này vì sao cứ thích thảo luận mấy chuyện này?
Đời trước rõ ràng không phải như vậy, vì sao cậu thay đổi thì Giản Ngôn cũng thay đổi theo? Vậy ưu thế trùng sinh của cậu đâu?
Thấy A Từ thật sự muốn xù lông, Giản Ngôn cũng không chọc cậu nữa, trong lòng lại nghĩ vợ mình quá thẹn thùng, lần sau chắc phải đổi lại câu hỏi mới được.
A Từ thấy Giản Ngôn rốt cục cũng yên tĩnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi cậu nhẹ nhõm được bao lâu, Giản Ngôn lại đi tìm thêm vấn đề: "Em và Thạch Diễm quen biết như thế nào?"
Nghĩ đến tính tình Thạch Diễm, khóe miệng A Từ giật lên một cái, mới nói: "Trước đây em có một nhiệm vụ ở bên Lâm Bái, có từng hợp tác với mấy người Thạch Diễm, cho nên mới biết nhau."
"Chỉ là biết nhau à?" Giản Ngôn hừ một tiếng, nói, "Anh thấy trước khi đi Thạch Diễm cứ luôn nhìn em. Nếu anh nhớ không lầm, Thạch Diễm cũng là gay?"
Nghe hắn nói lời này, A Từ lập tức khó chịu, nói: "Anh còn biết hắn là gay hả? Vậy anh và hắn ôm chặt nhau như vậy là có ý gì?"
"Em nhìn thấy?" Giản Ngôn có hơi chột dạ.
"Em không có mù." A Từ hừ một tiếng.
"Nhưng khi đó em đứng rất xa." Giản Ngôn có chút uất ức.
"Hai người đang ôm nhau mà, em còn có thể không đứng xa một chút hay sao?" A Từ càng tủi thân, "Chẳng lẽ em còn phải đứng bên cạnh để thưởng thức?"
"Cho nên, khi đó là em đang ghen sao?" Giản Ngôn bỗng nhiên cười.
"Anh ôm người đàn ông khác thì được, mà em ghen lại không được?" A Từ cũng hừ một tiếng.
"Không, không có, anh rất vui mà... A, không đúng, ý của anh là..." Dừng một chút, Giản Ngôn nói, "Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Nếu anh chọc em ghen, anh sẽ đền cho em."
"Chúng ta nói khi nào?" A Từ hoàn toàn bị Giản Ngôn đánh lạc hướng, nghĩ một hồi mới chợt nhớ ra, lần trước sau khi đưa Chu Châu về, hình như bọn họ có thảo luận qua vấn đề này.
Nhưng không phải chỉ là thuận miệng nói sao? Sao Giản Ngôn còn nghĩ là thật? Với lại, lần đó nói đền bù hình như là...
A Từ thầm nghĩ không hay, quả nhiên liền nghe thấy Giản Ngôn nín cười hỏi: "Bảo bối, em thích cách thức đền bù nào? Giống sáng nay có được không? Hay là chúng ta làm gì đó kích thích hơn? Trực tiếp hơn một chút? Cũng có thể đổi địa điểm..."
"Em muốn anh yên lặng được không?" A Từ không thể nhịn được nữa, vì sao rõ ràng đang nói tới Thạch Diễm, chủ đề lại quay về loại chuyện này? Vì sao mỗi lần bọn họ trò chuyện, đến cuối cùng vẫn chuyển tới đề tài này? Rốt cục đời trước bọn họ đã sống thế nào?
Giản Ngôn biết lắng nghe đáp: "Được, anh đồng ý."
A Từ vẫn chưa hoàn toàn dịu xuống, đã nghe Giản Ngôn nói: "Em chọn rồi, bây giờ tới anh chọn nha?"
"Anh chọn cái gì?" A Từ sửng sốt.
"Lần trước đó, em quên rồi sao?" Giản Ngôn nghiêm túc nói, "Em nói em muốn đền cho anh, nhưng chúng ta phải đi Hạc Vũ Sơn, em còn chưa có thực hiện đâu. Kéo nhiều ngày như vậy, cho dù anh không tính lãi thì em cũng không được giựt nợ chứ?"
A Từ: "..."
Mẹ kiếp, vì sao cuối cùng chủ đề vẫn dời về cái chuyện này?
/92
|