Chương 38.2: Giấu diếm anh (tiếp)
Editor: smizluy1901
Tòng Thiện vừa mới ngồi xuống giường không bao lâu, Thẩm Tòng Nghĩa liền đi vào.
Tòng Thiện nhìn ông đóng cửa lại, lại thấy vẻ mặt ông nghiêm túc, tò mò hỏi: "Cậu, có chuyện gì sao?"
Thẩm Tòng Nghĩa ngồi xuống bên cạnh cô, dường như đang suy tư làm thế nào mở miệng, dừng một chút, nói: "Tòng Thiện, Tiểu Hàn cậu ấy biết không?"
Tòng Thiện lắc đầu, nói: "Con chưa nói cho anh ấy biết gì cả, định chờ xác định rồi mới nói cho anh ấy biết."
"Vậy các con đã sẵn sàng để có con?" Trên mặt Thẩm Tòng Nghĩa nhìn không thấy được chút vui mừng nào, trái lại vẻ mặt lo âu.
Cho dù Tòng Thiện bị vui mừng làm cho mụ mị đi nữa, bây giờ cũng đã nhận ra cậu có cái gì đó bất thường, "Cậu, cậu làm sao vậy? Dường như cậu không được vui lắm."
"Không phải cậu không vui, mà là." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài, không biết nên nói với Tòng Thiện thế nào, chuyện này đè nén ở đáy lòng của ông rất nhiều năm, vốn tưởng rằng không cần nhanh như vậy sẽ để cho Tòng Thiện biết, nghĩ tới hai đứa trẻ cũng còn chưa có bàn về cưới hỏi, đứa nhỏ này lại có trước, làm ông trở tay không kịp.
"Cậu, có phải cậu giận con chưa có lập gia đình, có con trước hay không?" Tòng Thiện kéo lấy tay của Thẩm Tòng Nghĩa, dè dặt dò hỏi, cô biết tư tưởng của cậu truyền thống, ban đầu hai người ở chung, thì Hàn Dập Hạo đã mất không ít miệng lưỡi mới thuyết phục được ông, cho nên có thể hiểu được tại sao cậu không vui.
"Tòng Thiện, không phải cậu nói con, tuy bây giờ không phải là xã hội cũ, nhưng là một cô gái, vẫn là phải chú ý danh tiết của mình." Thẩm Tòng Nghĩa lắc đầu.
"Cậu, con biết sai rồi." Tòng Thiện vội vàng thú nhận sai lầm, tuy người "nhận sai" phải là Hàn Dập Hạo, rõ ràng cô cũng đã nói với anh rất nhiều lần, nhưng trước nay anh không xem ra gì. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Bây giờ nói những thứ này còn có lợi ích gì." Thẩm Tòng Nghĩa lo lắng nói, "Hơn nữa, con còn không có nói cho cậu biết tình hình thật sự trong nhà của cậu ấy, con có biết hay không, nhà giàu có không phải dễ dàng gả vào như vậy."
"Con biết." Tòng Thiện muốn ông buông lỏng tinh thần, "Hàn Dập Hạo anh ấy sẽ chịu trách nhiệm."
"Cậu ta chịu trách nhiệm? Con gặp qua bố mẹ của cậu ta chưa?" Thẩm Tòng Nghĩa hỏi.
Tòng Thiện sửng sốt, thành thật đáp, "Chưa."
"Vậy cậu ta đã đề cặp tới con với bố mẹ của cậu ta chưa?" Thẩm Tòng Nghĩa tiếp tục hỏi.
"Hẳn là cũng chưa." Bị Thẩm Tòng Nghĩa nhắc tới nhiều như vậy, giọng Tòng Thiện thấp dần.
"Thái độ như thế cũng gọi là chịu trách nhiệm?" Thẩm Tòng Nghĩa không vui nói.
Tòng Thiện muốn giúp Hàn Dập Hạo nói tốt: "Anh ấy cũng là quá bận rộn, hơn nữa bọn con lui tới cũng không có bao lâu, chưa đề cập tới người trong nhà cũng không có gì lạ."
"Con cũng biết không có bao lâu? Kết quả bây giờ, haiz." Thẩm Tòng Nghĩa không biết nên nói cái gì, ông vẫn cho rằng Hàn Dập Hạo là một người hiểu biết phân tấc, kết quả ông vẫn là nhìn lầm rồi.
"Cậu, có phải cậu vì nghe được nhà anh ấy có tiền, cho nên mới không tin tưởng anh ấy?" Tòng Thiện làm sao lại không nhìn ra được, Thẩm Tòng Nghĩa là sau khi nghe được chuyện của nhà họ Hàn mới thay đổi thái độ, thật ra thì cô cũng biết, cho tới nay, Thẩm Tòng Nghĩa đối với những thứ gọi là "nhà giàu có" kia cũng không có thiện cảm, thứ nhất là bởi vì nhà họ Thẩm cũng đã từng là danh môn vọng tộc, nhìn thấy được u ám bên trong cổng lớn, lúc nhà họ Thẩm sa sút, thì những thế gia ngày trước ấy lại không có một ai chìa tay ra giúp đỡ, trái lại bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội thôn tính, dẫn tới Thẩm Tòng Nghĩa đối với những thứ gọi là "kẻ có tiền" đều nhìn thấu được, đây cũng là một trong những nguyên nhân Tòng Thiện luôn giấu thân phận của Hàn Dập Hạo.
"Nói thật, cậu lại hy vọng con chọn một người bình thường, bình thản mà sống qua ngày." Thẩm Tòng Nghĩa cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói.
"Cậu, con yêu chính là con người của anh ấy, chứ không phải là gia đình của anh ấy, mặc kệ nhà anh ấy là giàu sang hay nghèo khó, đều sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn con." Tòng Thiện nói.
"Nhưng người nhà của cậu ta nhất định sẽ nghĩ như vậy, con hãy nói thật, con cảm thấy giữa các con sẽ thuận lợi nhận được sự đồng ý của bố mẹ của cậu ta chứ?" Thẩm Tòng Nghĩa hỏi.
"Cậu, con không biết." Tòng Thiện lắc đầu, đây đúng là lời nói thật, thật ra Thẩm Tòng Nghĩa lo lắng cũng là chỗ cô lo lắng, coi như cô và Hàn Dập Hạo yêu nhau, nhưng từ mỗi câu chữ của anh nói, không khó đoán ra được bố mẹ anh là người như thế nào, cho dù đã từng xảy ra một bi kịch, nhưng tư tưởng của bọn họ có thay đổi sao? Nếu như không có thay đổi, cô cũng không khó đoán được tình tiết vở kịch tiếp theo.
"Con cũng không xác định, tại sao nhất định phải dùng tất cả của con để giành lấy một thứ không dám chắc?" Thẩm Tòng Nghĩa rất sâu sắc nói, ông cũng là người làm cha mẹ, phải suy tính rõ ràng thông suốt hơn rất nhiều so với đám người trẻ tuổi, nếu như Thẩm Tòng Như tìm một chàng trai gia cảnh chênh lệch rất nhiều, ông chắc chắn cũng sẽ cảm thấy không môn đăng hộ đối, miễn cưỡng sống chung cũng khó tránh khỏi va chạm, huống chi còn là gia đình giàu có quyền quý như vậy.
Tòng Thiện bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, cho tới nay, cô dường như đều không có đi sâu vào suy nghĩ tới cái vấn đề này, giống như một con đà điểu vậy, cho rằng không thèm nhìn tới, không thèm nghĩ nữa, chuyện có thể thuận theo tự nhiên mà phát triển tới hướng tốt, thật ra thì đợi cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn, thì mới phát giác ảo ảnh trong đầu đều là không chân thật, chân thật chỉ có trống rỗng và mênh mong.
"Cậu, ý của cậu là, không muốn đứa bé này sao?" Tòng Thiện rất nhẹ rất nhẹ hỏi, cô biết Thẩm Tòng Nghĩa là vì nghĩ cho cô, nhưng vừa nghĩ tới không muốn đứa nhỏ, cô tuyệt sẽ không đồng ý.
"Cậu không có ý đó." Thẩm Tòng Nghĩa giải thích nói, "Cậu là nói, ở lúc hai đứa con vẫn còn chưa có được nhà bọn họ công nhận, chuyện đứa trẻ tạm thời đừng nói, cũng đừng để cho Tiểu Hàn biết, nếu không nhà bọn họ sẽ cho là con đang lấy đứa nhỏ uy hiếp bọn họ, cứ như vậy, ấn tượng đầu tiên sẽ không tốt, sau này khó mà sửa chữa."
Tòng Thiện lẳng lặng lắng nghe, cảm thấy Thẩm Tòng Nghĩa nói hợp tình hợp lý, bố mẹ Hàn Dập Hạo ngay cả cô cũng chưa từng gặp qua, lại đột nhiên nghe được sắp có cháu, không biết là kinh hãi hay là vui mừng, hơn nữa từ đầu tới cuối, cô cũng không có nghĩ tới muốn dùng đửa nhỏ để buộc chân anh, gây ảnh hưởng đến anh làm ra quyết định gì. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Vậy con chờ một khoảng thời gian nữa mới nói cho anh ấy biết." Tòng Thiện gật đầu, thuận theo ý của Thẩm Tòng Nghĩa nói.
"Tòng Thiện, con phải nhớ kỹ, cậu đều là vì muốn tốt cho con." Thẩm Tòng Nghĩa lời nói thấm thía nói.
"Con biết." Tòng Thiện cười gật gật đầu, nhưng vui mừng trong lòng trở nên không còn sót lại chút gì, thì ra là, có con cũng không nhất định là chuyện vui, bởi vì bờ ruộng vĩnh viễn vắt ngang ở đó, sẽ không vì cô không nhảy qua mà biến mất không thấy gì nữa, quan hệ giữa cô và Hàn Dập Hạo cũng là như thế, sớm quyết định lúc bắt đầu cùng anh, thật ra thì cô chưa từng so đo thứ "danh phận" này, trái lại là cô không muốn công khai, mà anh vì thế tức giận. Nhưng có con, tất cả đều trở nên khác biệt, nếu như nhà họ Hàn không chấp nhận cô, chẳng lẽ cô làm mẹ khi chưa cưới, giống như mẹ cô vậy, để đứa nhỏ lớn lên ở trong một gia đình không hoàn chỉnh?
"Mấy ngày này con về nhà ở đi, mợ con nói đúng, bây giờ con khác trước, một mình con ở bên kia cậu không yên tâm, sang đây ở mọi người có thể chăm sóc con." Thẩm Tòng Nghĩa dặn dò, Tòng Thiện về nhà ở, có tình hình gì ông cũng có thể sớm biết.
"Vậy con quay về thu dọn vài bộ đồ." Tòng Thiện đồng ý, suy nghĩ một chút, ngày kia Hàn Dập Hạo cũng đã trở về, thời gian một mình chung đụng với anh càng nhiều, cô càng không biết mình có thể bảo vệ bí mật này hay không, đến lúc đó mượn cớ tránh né trước, đợi cô suy nghĩ nên nói như thế nào trước đã.
"Cậu đưa con đi." Thẩm Tòng Nghĩa đề nghị.
"Không cần ạ, vài bộ đồ mà thôi, rất nhẹ." Tòng Thiện đứng dậy, cười cười, liền đi ra ngoài.
Bây giờ cô cần một mình hóng gió một chút cho tỉnh táo, suy nghĩ xem con đường sau này nên đi như thế nào.
Thẩm Tòng Nghĩa nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, mùi vị rối beng phức tạp.
Tòng Thiện, cậu không cố ý nói những lời này để con khổ sở, mà là cậu không biết nên nói thế nào cho con biết, thật ra thì con cũng không thích hợp mang thai, hơn nữa, đứa trẻ cũng có thể sẽ mắc bệnh di truyền của bà ngoại con, mẹ con thậm chí là con!
/291
|