Editor: smizluy1901
"Thì ra là huấn luyện viên Hàn và Tòng Thiện là người quen." Lộ Gia Nghi cười ngọt ngào, gương mặt trang điểm tinh tế ngước nhìn Hàn Dập Hạo, trong đôi mắt lấp lánh sự sùng bái và ngưỡng mộ, "Vậy thì tốt rồi, tôi có một số vấn đề muốn thỉnh giáo huấn luyện viên Hàn, có thể không?"
Thẩm Tòng Thiện làm sao không biết Lộ Gia Nghi là muốn mượn cơ hội tìm đề tài, vấn đề là cô không muốn ở chỗ này, vì vậy ngắt lời nói: "Thật ra thì chúng mình một chút cũng không quen, cho nên cậu đừng làm phiền huấn luyện viên Hàn."
"Sao lại không quen, cảnh sát Thẩm, chẳng lẽ cô đã quên rồi sao, chúng ta đã từng có nhiều ‘quen thuộc’ thế nào à." Cố tình kéo gần khoảng cách giữa hai người, khóe miệng Hàn Dập Hạo chứa đựng nụ cười tà mị và càn rỡ, ánh mắt nóng bỏng triệt thấu rơi ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn không thoa phấn trang điểm của cô, trong lời nói có lời nhắc nhở.
Tên khốn này, luôn dùng chuyện này để chọc tức cô, bây giờ còn nói ngay trước mặt người khác, đôi mắt to trong veo của Thẩm Tòng Thiện chất chứa sự tức giận, cắn chặt hàm răng, thật muốn nhào qua đánh cho anh ta một trận.
"Không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ bị chó cắn." Cô nghiến răng nghiến lợi đáp lại nói.
"Vậy lần sau phải chú ý một chút, dẫu sao có một lần, còn có thể sẽ có lần thứ hai." Đối với "nhanh mồm nhanh miệng" của cô, dường như Hàn Dập Hạo đã có sự miễn dịch, nhìn thấy cô giận đến mức khuôn mặt ửng đỏ, môi anh đào mím chặt, anh chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nghe anh ám chỉ không có ý tốt, Thẩm Tòng Thiện đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi đang chảy xuống cơ bắp căng phồng rắn chắc của anh, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, phản kích lại nói: "Huấn luyện viên Hàn yên tâm, lần sau gặp lại chó điên, tôi sẽ dùng đả cẩu bổng đối phó với nó."
"Ha ha, ngược lại coi chừng làm đau tay kia." Ánh mắt tà khí híp lại, anh không thích cô ngầm giữ khoảng cách với anh, trong lòng có luồng kích động, muốn túm lấy người phụ nữ hung hăng tránh anh như rắn rết ôm vào trong ngực, giữ thật chặt, không để cho cô có thể thoát khỏi.
Vậy mà, một giọng nữ trong trẻo đúng mức chen vào, "Hai người đang nói cái gì vậy?"
Lộ Gia Nghi mờ mịt khó hiểu nhìn hai người này, một người vẻ mặt tức giận, một người khóe miệng chứa nụ cười, lời nói như thế quả thực khó hiểu, cô hoàn toàn không biết bây giờ là tình huống thế nào.
Trái lại Tề Danh Dương có thể đoán ra mấy phần, nghe giọng điệu mập mờ của Hàn thiếu, có lẽ giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì đó, nhưng hiển nhiên đối với Thẩm Tòng Thiện mà nói chính là "Không muốn nhớ lại".
Tề Danh Dương vốn là một người rất có phong độ đàn ông, cũng không muốn nhìn thấy phụ nữ bị ức hiếp, vì vậy chủ động hòa giải: "Được rồi, không phải cô có vấn đề muốn hỏi huấn luyện viên Hàn sao?"
"À, đúng rồi." Nghe vậy, lúc này Lộ Gia Nghê mới nhớ tới và tiếp tục đề tài vừa rồi, "Huấn luyện viên Hàn, ngày mai sẽ là cuộc thi thẩm định tuyển chọn của Liên Hiệp Quốc, kỹ thuật lái của tôi vẫn không tốt lắm, còn có thể năng..."
Hàn Dập Hạo lại chẳng muốn nghe cô nói hết, đã lên tiếng ngắt lời nói: "Cô là quân y, ngoại trừ chữa bệnh, những phương diện khác yêu cầu cũng không cao."
Lộ Gia Nghi lại không nhụt chí mà tiếp tục hỏi: "Vậy phương diện lễ nghi quốc tế, có cần phải chú ý chỗ nào hay không vậy?"
Hàn Dập Hạo nhíu mày, anh cũng không phải bách khoa toàn thư, cô gái này liên tục quấn lấy anh hỏi đủ thứ, huống hồ anh cảm thấy hứng thú vốn chính là Thẩm Tòng Thiện đi cùng với cô, nếu không anh cũng lười phải để ý tới cô gái hoa si này.
"Lộ tiểu thư phải không? Tôi nghĩ thay vì bây giờ hỏi những vấn đề này, lúc đầu khi đi học nên nghe giảng thật tốt."
Trong lời nói của anh hàm chứa sự mất kiên nhẫn, cho dù là kẻ điếc cũng nghe ra được.
"Dập Hạo." Trong nháy mắt, bầu không khí có chút ngột ngạt, Tề Danh Dương nhịn không được nhắc nhở anh nên khách sáo một chút, mặc dù anh và Hàn Dập Hạo từ nhỏ cùng nhau lớn lên, biết rõ Hàn Dập Hạo từ trước tới nay không phải là một người thích "Giúp người làm niềm vui", đối với phái nữ cũng sẽ không đặc biệt tôn trọng, nhưng anh nói như vậy, cũng thật sự là rất thất lễ.
"Này, anh nói cái giọng gì vậy hả. Không muốn nói thì đừng nói, phải dùng tới thái độ này sao." Thẩm Tòng Thiện lập tức bất bình thay cho bạn tốt, đi dạo gì chứ, làm như kéo được nhị ngũ bát vạn[1] vậy, Gia Nghi mắt mù mới có thể ngắm trúng loại người này.
[1] Nhị ngũ bát vạn là các quân cờ trong mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người giống như kéo được nhị ngũ bát vạn.
Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm vào Thẩm Tòng Thiện giống như chim ưng săn mồi, lạnh lùng mở miệng nói: "Đến phiên cô dạy tôi sao?"
Thẩm Tòng Thiện há miệng, còn muốn đốp chát trở lại, nhưng Lộ Gia Nghi lại giữ cô lại.
Cô không để ý chút nào mà cười ngọt ngảo, giọng thanh thúy như chuông bạc: "Huấn luyện viên Hàn dạy rất phải, quả thật nên trách tôi đi học không chăm chú, sau này tôi sẽ chú ý."
Thẩm Tòng Thiện cũng không chịu được nữa, không chịu nổi "Ôn thần" chết tiệt này, càng không chịu nổi bộ dáng mặt dày mày dạn của bạn tốt, cô kéo lấy tay của Lộ Gia Nghi, không nói hai lời xoay người rời đi: "Chúng ta đi!"
"Đùng đoàng!" Một tiếng sét đột nhiên giáng xuống.
"Này, Tòng Thiện, đợi một chút, đừng kéo mình." Lộ Gia Nghi vẫn còn chưa từ bỏ ý định, thật vất vả mới bắt được một cơ hội có thể gặp Hàn Dập Hạo, cô không muốn từ bỏ quá sớm.
"Lộ đại tiểu thư, mình xin cậu có chút khí phách được không, đừng dùng vẻ mặt say mê này đi dán vào cái mông lạnh của người ta." Đưa lưng về phía Hàn Dập Hạo và Tề Danh Dương, Thẩm Tòng Thiện kéo Lộ Gia Nghi đi rất nhanh, vừa đi, vừa giảng đạo.
Thấy không thoát được, Lộ Gia Nghi không thể làm gì khác hơn là ngoảnh lại nói xin lỗi với bọn Hàn Dập Hạo: "Huấn luyện viên Hàn, huấn luyện viên Tề, thật xin lỗi, chúng tôi đi trước."
Tiếng sấm nơi chân trời càng lúc càng dày đặc, từng tia sáng trắng liên tục đánh xuống, một trận mưa lớn sắp kéo tới.
"Thì ra là huấn luyện viên Hàn và Tòng Thiện là người quen." Lộ Gia Nghi cười ngọt ngào, gương mặt trang điểm tinh tế ngước nhìn Hàn Dập Hạo, trong đôi mắt lấp lánh sự sùng bái và ngưỡng mộ, "Vậy thì tốt rồi, tôi có một số vấn đề muốn thỉnh giáo huấn luyện viên Hàn, có thể không?"
Thẩm Tòng Thiện làm sao không biết Lộ Gia Nghi là muốn mượn cơ hội tìm đề tài, vấn đề là cô không muốn ở chỗ này, vì vậy ngắt lời nói: "Thật ra thì chúng mình một chút cũng không quen, cho nên cậu đừng làm phiền huấn luyện viên Hàn."
"Sao lại không quen, cảnh sát Thẩm, chẳng lẽ cô đã quên rồi sao, chúng ta đã từng có nhiều ‘quen thuộc’ thế nào à." Cố tình kéo gần khoảng cách giữa hai người, khóe miệng Hàn Dập Hạo chứa đựng nụ cười tà mị và càn rỡ, ánh mắt nóng bỏng triệt thấu rơi ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn không thoa phấn trang điểm của cô, trong lời nói có lời nhắc nhở.
Tên khốn này, luôn dùng chuyện này để chọc tức cô, bây giờ còn nói ngay trước mặt người khác, đôi mắt to trong veo của Thẩm Tòng Thiện chất chứa sự tức giận, cắn chặt hàm răng, thật muốn nhào qua đánh cho anh ta một trận.
"Không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ bị chó cắn." Cô nghiến răng nghiến lợi đáp lại nói.
"Vậy lần sau phải chú ý một chút, dẫu sao có một lần, còn có thể sẽ có lần thứ hai." Đối với "nhanh mồm nhanh miệng" của cô, dường như Hàn Dập Hạo đã có sự miễn dịch, nhìn thấy cô giận đến mức khuôn mặt ửng đỏ, môi anh đào mím chặt, anh chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nghe anh ám chỉ không có ý tốt, Thẩm Tòng Thiện đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi đang chảy xuống cơ bắp căng phồng rắn chắc của anh, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, phản kích lại nói: "Huấn luyện viên Hàn yên tâm, lần sau gặp lại chó điên, tôi sẽ dùng đả cẩu bổng đối phó với nó."
"Ha ha, ngược lại coi chừng làm đau tay kia." Ánh mắt tà khí híp lại, anh không thích cô ngầm giữ khoảng cách với anh, trong lòng có luồng kích động, muốn túm lấy người phụ nữ hung hăng tránh anh như rắn rết ôm vào trong ngực, giữ thật chặt, không để cho cô có thể thoát khỏi.
Vậy mà, một giọng nữ trong trẻo đúng mức chen vào, "Hai người đang nói cái gì vậy?"
Lộ Gia Nghi mờ mịt khó hiểu nhìn hai người này, một người vẻ mặt tức giận, một người khóe miệng chứa nụ cười, lời nói như thế quả thực khó hiểu, cô hoàn toàn không biết bây giờ là tình huống thế nào.
Trái lại Tề Danh Dương có thể đoán ra mấy phần, nghe giọng điệu mập mờ của Hàn thiếu, có lẽ giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì đó, nhưng hiển nhiên đối với Thẩm Tòng Thiện mà nói chính là "Không muốn nhớ lại".
Tề Danh Dương vốn là một người rất có phong độ đàn ông, cũng không muốn nhìn thấy phụ nữ bị ức hiếp, vì vậy chủ động hòa giải: "Được rồi, không phải cô có vấn đề muốn hỏi huấn luyện viên Hàn sao?"
"À, đúng rồi." Nghe vậy, lúc này Lộ Gia Nghê mới nhớ tới và tiếp tục đề tài vừa rồi, "Huấn luyện viên Hàn, ngày mai sẽ là cuộc thi thẩm định tuyển chọn của Liên Hiệp Quốc, kỹ thuật lái của tôi vẫn không tốt lắm, còn có thể năng..."
Hàn Dập Hạo lại chẳng muốn nghe cô nói hết, đã lên tiếng ngắt lời nói: "Cô là quân y, ngoại trừ chữa bệnh, những phương diện khác yêu cầu cũng không cao."
Lộ Gia Nghi lại không nhụt chí mà tiếp tục hỏi: "Vậy phương diện lễ nghi quốc tế, có cần phải chú ý chỗ nào hay không vậy?"
Hàn Dập Hạo nhíu mày, anh cũng không phải bách khoa toàn thư, cô gái này liên tục quấn lấy anh hỏi đủ thứ, huống hồ anh cảm thấy hứng thú vốn chính là Thẩm Tòng Thiện đi cùng với cô, nếu không anh cũng lười phải để ý tới cô gái hoa si này.
"Lộ tiểu thư phải không? Tôi nghĩ thay vì bây giờ hỏi những vấn đề này, lúc đầu khi đi học nên nghe giảng thật tốt."
Trong lời nói của anh hàm chứa sự mất kiên nhẫn, cho dù là kẻ điếc cũng nghe ra được.
"Dập Hạo." Trong nháy mắt, bầu không khí có chút ngột ngạt, Tề Danh Dương nhịn không được nhắc nhở anh nên khách sáo một chút, mặc dù anh và Hàn Dập Hạo từ nhỏ cùng nhau lớn lên, biết rõ Hàn Dập Hạo từ trước tới nay không phải là một người thích "Giúp người làm niềm vui", đối với phái nữ cũng sẽ không đặc biệt tôn trọng, nhưng anh nói như vậy, cũng thật sự là rất thất lễ.
"Này, anh nói cái giọng gì vậy hả. Không muốn nói thì đừng nói, phải dùng tới thái độ này sao." Thẩm Tòng Thiện lập tức bất bình thay cho bạn tốt, đi dạo gì chứ, làm như kéo được nhị ngũ bát vạn[1] vậy, Gia Nghi mắt mù mới có thể ngắm trúng loại người này.
[1] Nhị ngũ bát vạn là các quân cờ trong mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người giống như kéo được nhị ngũ bát vạn.
Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm vào Thẩm Tòng Thiện giống như chim ưng săn mồi, lạnh lùng mở miệng nói: "Đến phiên cô dạy tôi sao?"
Thẩm Tòng Thiện há miệng, còn muốn đốp chát trở lại, nhưng Lộ Gia Nghi lại giữ cô lại.
Cô không để ý chút nào mà cười ngọt ngảo, giọng thanh thúy như chuông bạc: "Huấn luyện viên Hàn dạy rất phải, quả thật nên trách tôi đi học không chăm chú, sau này tôi sẽ chú ý."
Thẩm Tòng Thiện cũng không chịu được nữa, không chịu nổi "Ôn thần" chết tiệt này, càng không chịu nổi bộ dáng mặt dày mày dạn của bạn tốt, cô kéo lấy tay của Lộ Gia Nghi, không nói hai lời xoay người rời đi: "Chúng ta đi!"
"Đùng đoàng!" Một tiếng sét đột nhiên giáng xuống.
"Này, Tòng Thiện, đợi một chút, đừng kéo mình." Lộ Gia Nghi vẫn còn chưa từ bỏ ý định, thật vất vả mới bắt được một cơ hội có thể gặp Hàn Dập Hạo, cô không muốn từ bỏ quá sớm.
"Lộ đại tiểu thư, mình xin cậu có chút khí phách được không, đừng dùng vẻ mặt say mê này đi dán vào cái mông lạnh của người ta." Đưa lưng về phía Hàn Dập Hạo và Tề Danh Dương, Thẩm Tòng Thiện kéo Lộ Gia Nghi đi rất nhanh, vừa đi, vừa giảng đạo.
Thấy không thoát được, Lộ Gia Nghi không thể làm gì khác hơn là ngoảnh lại nói xin lỗi với bọn Hàn Dập Hạo: "Huấn luyện viên Hàn, huấn luyện viên Tề, thật xin lỗi, chúng tôi đi trước."
Tiếng sấm nơi chân trời càng lúc càng dày đặc, từng tia sáng trắng liên tục đánh xuống, một trận mưa lớn sắp kéo tới.
/291
|