Edit + Beta: meomeoemlameo.
Lúc Hứa Duyên tới hiệu sách đón Hứa Trích Tinh, cô đã mua xong sách, ngồi ở trên ghế dài bên ngoài hiệu sách ngây ngô cười. Đến gần nhìn kỹ thì thấy cô nhìn chằm chằm một con chó robot quỷ dị đang lắc lắc người mà cười ngây ngô.
Dù sao nhìn qua trông cô cũng không được thông minh lắm.
Thấy Hứa Duyên lại đây, cô vui vẻ mà chào anh, nâng chú cún máy như một khoe một vật vô cùng quý giá: “Anh, anh nhìn cún con này này, có phải siêu kute siêu đáng yêu hông?!”
Hứa Duyên: “…………”
Chẳng những không thông minh mà có vẻ thẩm mỹ cũng không tốt lắm.
Trên đường trở về, suốt quãng đường cô chỉ chơi với chú cún robot kia, vui vẻ đến mức trong mắt đều nở hoa, khác hẳn với dáng vẻ rầu rĩ không vui trước đây.
Hứa Duyên tuy rằng không hiểu cái con chó vừa xấu vừa kì quái kia có chỗ nào hấp dẫn cô, nhưng thấy cô cả người lại khôi phục sức sống, trong lòng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn con cún kia cũng không đến nỗi ghét bỏ thế nữa.
Kết quả đến lúc đi xuống xe, Hứa Trích Tinh hưng phấn hỏi anh: “Anh, anh nói xem em nên đặt tên bé thế nào mới hay? Gọi là Ngoan Ngoan được hông?”
Hứa Duyên: “?”
Hello, vụ gì đây?
Sáng sớm hôm sau Hứa Duyên liền đưa cô và chú cún của cô lên máy bay về thành phố S.
Lúc cầm giải thưởng lớn trở về, Ông Hứa Bà Hứa cùng xin nghỉ tới sân bay đón cô, vừa gặp nhau đã thấy một đống tua rua và bảng khen, bà Hứa ăn mặc vô cùng tươi tắn, lên xe liền hỏi: “Con muốn ăn ở đâu? Trưa nay nhà mình đi ăn mừng đi.”
Hứa Trích Tinh ngẫm nghĩ, nói tên tiệm ăn cao cấp ngày xưa cô rất thích ăn, cả nhà mặt mày phấn khởi đi ăn, lúc dùng bữa còn mở champagne, ăn bánh kem chúc mừng.
Đang ăn rất vui vẻ, người phục vụ dẫn một gia đình vào theo lối đi nhỏ lịch sự tao nhã, hóa ra lại là nhà Tống Nhã Nam.
Kẻ thù hoặc là không gặp bao giờ, đã gặp thì ăn một bữa cơm cũng gặp được. Nhưng thôi cũng không không có gì lạ, nhà hàng này làm những món rất hợp khẩu vị những người trẻ tuổi, ở trường các cô đám con nhà giàu cũng hay truyền tai nhau.
Tống Nhã Nam vừa nhìn thấy Hứa Trích Tinh, tức khắc bày ra vẻ mặt không vui hết muốn ăn, kéo kéo ba cô ta, thì thầm hai câu gì đó, hẳn là muốn đổi qua quán khác.
Nhưng người làm ăn rốt cuộc vẫn là người làm ăn, không chỉ không đi, còn cười ha hả lại đây chào hỏi, “Sếp Hứa, chị dâu, trùng hợp ghê, nhà anh chị cũng qua đây ăn ạ?”
Hai bên tuy rằng ngầm tôi hận ông ông hận tôi, nhưng người làm ăn mặt mũi vẫn phải để ý, đều giả lả cười đứng lên chào hỏi.
Ông Tống lại nhìn Hứa Trích Tinh: “Đây chắc là quý thiên kim nhỉ? Luôn nghe Nhã Nam nhắc tới, bề ngoài thật xinh đẹp, giống mẹ ghê! Chà, còn mở cả champagne nữa, nhà mình đang ăn mừng chuyện vui gì à?”
Hứa Trích Tinh cảm thấy cái gã họ Tống này chỉ là đang chột dạ, sợ việc làm ăn của ông Hứa có tiến triển gì bèn biến đổi biện pháp hỏi thăm nội tình.
Ông Hứa là người ngay thẳng, cũng không thèm để ý mấy tính toán của lão ta, làm bộ khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu: “Nào có nào có, chỉ là con gái tham gia cuộc thi quốc tế đạt giải quán quân, tôi và mẹ nó tùy tiện đưa nó ăn mừng một chút.”
Tống Nhã Nam trừng mắt một chút, không thể tin nổi nhìn Hứa Trích Tinh đang lẳng lặng ăn bánh kem.
Mày á? Cuộc thi Quốc tế, đạt giải, lại còn quán quân?
Lừa ai thế?
Ba cô ta cũng là bộ kinh ngạc: “Ồ, vậy thì nên ăn mừng rồi, không nhìn ra cô bé này lợi hại thế nha, thi cái gì vậy anh chị?”
Sao ông hỏi gì hỏi lắm thế? Công ty nhà ông làm paparazzi à? Hứa Trích Tinh không vui khi thấy người ngoài hỏi chuyện riêng của mình, ở dưới bàn đá chân ông Hứa, ông Hứa lập tức hiểu rõ, xua xua tay: “Một cuộc thi thiết kế thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!”
Họ Tống thấy ông không nói, trong lòng nghĩ thầm chắc là cuộc thi nhỏ linh tinh gì đó, cười một chút cũng không truy vấn nữa. Hai người hàn huyên hai câu, cả nhà Tống Nhã Nam liền tiến vào phòng đặt phía trước.
Bọn họ vừa đi, ông Hứa liền hạ giọng nói: “Ba đang khoe con gái, con ngăn cản ba làm gì? Ba không bằng lão ta, chẳng lẽ con gái ba lại không bằng con gái lão sao?”
Hứa Trích Tinh vui vẻ, giả vờ tức giận nói: “Ba không bằng lão chỗ nào? Ba đẹp trai hơn lão nhiều, đừng tự coi nhẹ mình! Ba, tự tin một chút!”
Ông Hứa vừa nghe con gái khen mình đẹp trai, mừng rỡ đến tít cả mắt.
Cơm nước xong Ông Hứa Bà Hứa đưa cô về nhà rồi lục tục đi làm. Hứa Trích Tinh dọn hành lý xong cũng không nhàn rỗi, mở máy tính bắt đầu sửa sang lại ý tưởng sáng lập nhãn hiệu mà mình sắp cùng ban tổ chức của Paris hợp tác.
Cô đặt tên thương hiệu thời trang của chính mình là Thuyền Quyên, chủ yếu tập trung vào các kiểu váy cao cấp theo phong cách cổ phong Trung Quốc. Phi Thiên chỉ là một trong số những bộ trong series, trong series còn có Kinh Hồng, Ôm Tỳ Bà, Trường Hận Ca, v.v.
Sau này sẽ tung ra bộ bốn váy chủ đề bốn mùa trong năm, phân biệt là Kinh Trập, Hạ Chí, Bạch Lộ, Tiết Sương Giáng. Ngoài ra còn series váy chủ đề các vì sao.
Những ý tưởng này không phải một sớm một chiều mà ra, mà là thể hiện linh cảm thiết kế từng đó năm của cô, trong đó một số bộ váy chủ đề cô đã có bản phác thảo rõ ràng.
Cô còn thiết kế logo xong xuôi, hình trăng cong cong, hai chữ Thuyền Quyên viết theo lối chữ Thảo trên mặt trăng màu vàng, sắp xếp theo phương thẳng đứng, mang đến cảm giác nguyện cầu thiên trường địa cửu, uyển chuyển mờ ảo thiên lý cộng thuyền quyên.
Đơn giản mà nói, chính là rất quý phái.
Sửa sang xong tất cả cũng đã là chạng vạng, cô chơi với Ngoan Ngoan một lát, Ông Hứa Bà Hứa đi làm về. Cơm nước xong Hứa Trích Tinh đưa hợp đồng ban tổ chức gửi cô cho ba mẹ xem, Hứa Duyên đã sớm gọi điện thoại trình bày với họ rồi, nói là hợp đồng không có vấn đề gì. Nhưng hai người vẫn tỉ mỉ nhìn từ đầu đến cuối một lần, xác nhận con gái cưng không bị hố, vui vẻ kí thư đồng ý của người giám hộ.
Hứa Trích Tinh đêm đó liền liên hệ thật tốt với người phụ trách, gửi lại bản hợp đồng, lại mail bản hồ sơ mình đã sửa sang ổn thỏa vào hòm thư của đối phương.
Kế tiếp cũng chỉ cần chờ đối phương phản hồi hợp đồng, sau đó mở ra phó bản mới của cô.
Rốt cuộc hoàn thành mộng tưởng chân chính thuộc về chính mình, đêm nay Hứa Trích Tinh ngủ đặc biệt ngon, ngày hôm sau chẳng cần bảo mẫu gọi, chính mình tràn đầy sức sống rời giường.
Mới nghỉ mấy ngày, đã hơi hơi nhớ trường lớp.
Chỉ sau khi tốt nghiệp ra trường mới biết cuộc sống vườn trường bọn họ từng oán trách trân quý thế nào.
Hứa Trích Tinh cõng cặp sách, mang theo Ngoan Ngoan, vô cùng vui vẻ đi học, vừa đến phòng học đã bị Trình Hữu phất phất tay: “A! Trích Tinh tớ nhớ cậu muốn chết! Rốt cuộc cậu đã về! Truyện đâu rồi? Cô vợ nhỏ của tổng tài của tớ đâu?”
Nhắc tới chuyện này Hứa Trích Tinh liền muốn đánh chết cô bé, trừng mắt nhìn cô bé mấy cái, mới móc từ cặp sách ra quyển truyện đã phá hủy hình tượng của cô. Trình Hữu ôm cô hôn một cái, cầm sách chạy vội về bàn học ngồi.
Quyển này là về sau cô mua lại, còn quyển idol trả tiền thì cô đã sớm nhét vào đáy hòm trân quý không rời rồi
Nghỉ mấy buổi học, bài tập về nhà cũng không làm, Hứa Trích Tinh cả buổi sáng đều thành thành thật thật làm bù bài tập về nhà. Trình Hữu vừa đi vệ sinh, trở về đã tám chuyện ngay: “Trích Tinh! Bọn con Tống Nhã Nam lại lại đồn cậu linh tinh rồi!”
Hứa Trích Tinh thấy nhiều riết quen, “Nó đồn cái gì?”
Trình Hữu lòng đầy căm phẫn: “Nó chê cười cậu nghỉ học đi tham gia một cuộc thi nhảm nhí đấy! Nói cậu loè thiên hạ, mất mặt xấu hổ!” Nói xong, lại buông tiếng thở dài, lấy ra quyển Cô vợ nhỏ của tổng tài của mình ra tiếp tục đọc, “Nhưng thôi chắc cậu lại như lúc trước, bỏ qua, mặc kệ cho bọn nó nói, lại không mất miếng thịt nào.”
Hứa Trích Tinh dừng tay làm đề toán: “Không.”
Trình Hữu kinh ngạc mà ngẩng đầu, thấy cô lạnh lùng nói: “Trình Hữu, cậu nhớ kỹ, người khác có thể xúc phạm cậu, nhưng không thể xúc phạm ước mơ của cậu!”
Trình Hữu: “?”
Hứa Trích Tinh quăng bút: “Đi, tìm nó tính sổ đi.”
Trình Hữu đã quên mất hồi xưa cô đanh đá thế nào, khiếp sợ qua đi liền tung ta tung tăng đuổi theo. Tống Nhã Nam ở lớp 1, cách các cô hai gian phòng học. Lúc Hứa Trích Tinh tới, cô ta đang cùng đám chị em bạn dì nói nói cười cười, lúc thấy Hứa Trích Tinh tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hứa Trích Tinh cười đi qua, cực kì thân thiết hỏi: “Chém gió cái gì thế? Nói thử tao nghe xem nào.”
Tống Nhã Nam mấy lần khiêu khích cô đều không đáp lại, bấy giờ càng thêm kiêu ngạo, lúc này thấy Hứa Trích Tinh đi tới thật ra cũng không có phản ứng gì mấy.
Hứa Trích Tinh đã đến gần, đứng đối mặt với cô ta, thu ý cười, giọng nói lạnh lùng: “Nói, nói trước mặt tao đây này.”
Giọng nói xung quanh im bặt, đều mang dáng vẻ hóng hớt. Mấy đứa chị em của cô ta đang định mở miệng, Hứa Trích Tinh đột nhiên quay đầu nhìn qua, lạnh giọng: “Không phải chuyện của bọn mày! Cút cho tao!”
Sắc mặt dáng vẻ nghiêm khắc của cô làm đám chị em bạn dì sợ ngây, đần mặt ra không ai dám nói lời nào.
Tống Nhã Nam run lên, phản ứng lại, cắn răng nói: “Hứa Trích Tinh, mày muốn làm gì? Muốn đánh tao à?”
Hứa Trích Tinh khinh miệt quét mắt nhìn cô ta: “Đánh mày? Tao sợ ô uế tay tao.”
Tống Nhã Nam tức tới tái mặt: “Mày!”
Cô cong môi, nhích lại gần một chút, dùng giọng tất cả mọi người đều nghe được hỏi: “Tống Nhã Nam, mày có biết tại sao Chu Minh Dục lại không thích mày không?”
Tống Nhã Nam cả người chấn động.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, Hứa Trích Tinh tấm tắc hai tiếng, đoạn thả tay buông sát người, cười khẽ nói: “Bởi vì dáng vẻ nói xấu sau lưng người khác của mày quá xấu xí.”
Lúc Hứa Duyên tới hiệu sách đón Hứa Trích Tinh, cô đã mua xong sách, ngồi ở trên ghế dài bên ngoài hiệu sách ngây ngô cười. Đến gần nhìn kỹ thì thấy cô nhìn chằm chằm một con chó robot quỷ dị đang lắc lắc người mà cười ngây ngô.
Dù sao nhìn qua trông cô cũng không được thông minh lắm.
Thấy Hứa Duyên lại đây, cô vui vẻ mà chào anh, nâng chú cún máy như một khoe một vật vô cùng quý giá: “Anh, anh nhìn cún con này này, có phải siêu kute siêu đáng yêu hông?!”
Hứa Duyên: “…………”
Chẳng những không thông minh mà có vẻ thẩm mỹ cũng không tốt lắm.
Trên đường trở về, suốt quãng đường cô chỉ chơi với chú cún robot kia, vui vẻ đến mức trong mắt đều nở hoa, khác hẳn với dáng vẻ rầu rĩ không vui trước đây.
Hứa Duyên tuy rằng không hiểu cái con chó vừa xấu vừa kì quái kia có chỗ nào hấp dẫn cô, nhưng thấy cô cả người lại khôi phục sức sống, trong lòng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn con cún kia cũng không đến nỗi ghét bỏ thế nữa.
Kết quả đến lúc đi xuống xe, Hứa Trích Tinh hưng phấn hỏi anh: “Anh, anh nói xem em nên đặt tên bé thế nào mới hay? Gọi là Ngoan Ngoan được hông?”
Hứa Duyên: “?”
Hello, vụ gì đây?
Sáng sớm hôm sau Hứa Duyên liền đưa cô và chú cún của cô lên máy bay về thành phố S.
Lúc cầm giải thưởng lớn trở về, Ông Hứa Bà Hứa cùng xin nghỉ tới sân bay đón cô, vừa gặp nhau đã thấy một đống tua rua và bảng khen, bà Hứa ăn mặc vô cùng tươi tắn, lên xe liền hỏi: “Con muốn ăn ở đâu? Trưa nay nhà mình đi ăn mừng đi.”
Hứa Trích Tinh ngẫm nghĩ, nói tên tiệm ăn cao cấp ngày xưa cô rất thích ăn, cả nhà mặt mày phấn khởi đi ăn, lúc dùng bữa còn mở champagne, ăn bánh kem chúc mừng.
Đang ăn rất vui vẻ, người phục vụ dẫn một gia đình vào theo lối đi nhỏ lịch sự tao nhã, hóa ra lại là nhà Tống Nhã Nam.
Kẻ thù hoặc là không gặp bao giờ, đã gặp thì ăn một bữa cơm cũng gặp được. Nhưng thôi cũng không không có gì lạ, nhà hàng này làm những món rất hợp khẩu vị những người trẻ tuổi, ở trường các cô đám con nhà giàu cũng hay truyền tai nhau.
Tống Nhã Nam vừa nhìn thấy Hứa Trích Tinh, tức khắc bày ra vẻ mặt không vui hết muốn ăn, kéo kéo ba cô ta, thì thầm hai câu gì đó, hẳn là muốn đổi qua quán khác.
Nhưng người làm ăn rốt cuộc vẫn là người làm ăn, không chỉ không đi, còn cười ha hả lại đây chào hỏi, “Sếp Hứa, chị dâu, trùng hợp ghê, nhà anh chị cũng qua đây ăn ạ?”
Hai bên tuy rằng ngầm tôi hận ông ông hận tôi, nhưng người làm ăn mặt mũi vẫn phải để ý, đều giả lả cười đứng lên chào hỏi.
Ông Tống lại nhìn Hứa Trích Tinh: “Đây chắc là quý thiên kim nhỉ? Luôn nghe Nhã Nam nhắc tới, bề ngoài thật xinh đẹp, giống mẹ ghê! Chà, còn mở cả champagne nữa, nhà mình đang ăn mừng chuyện vui gì à?”
Hứa Trích Tinh cảm thấy cái gã họ Tống này chỉ là đang chột dạ, sợ việc làm ăn của ông Hứa có tiến triển gì bèn biến đổi biện pháp hỏi thăm nội tình.
Ông Hứa là người ngay thẳng, cũng không thèm để ý mấy tính toán của lão ta, làm bộ khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu: “Nào có nào có, chỉ là con gái tham gia cuộc thi quốc tế đạt giải quán quân, tôi và mẹ nó tùy tiện đưa nó ăn mừng một chút.”
Tống Nhã Nam trừng mắt một chút, không thể tin nổi nhìn Hứa Trích Tinh đang lẳng lặng ăn bánh kem.
Mày á? Cuộc thi Quốc tế, đạt giải, lại còn quán quân?
Lừa ai thế?
Ba cô ta cũng là bộ kinh ngạc: “Ồ, vậy thì nên ăn mừng rồi, không nhìn ra cô bé này lợi hại thế nha, thi cái gì vậy anh chị?”
Sao ông hỏi gì hỏi lắm thế? Công ty nhà ông làm paparazzi à? Hứa Trích Tinh không vui khi thấy người ngoài hỏi chuyện riêng của mình, ở dưới bàn đá chân ông Hứa, ông Hứa lập tức hiểu rõ, xua xua tay: “Một cuộc thi thiết kế thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!”
Họ Tống thấy ông không nói, trong lòng nghĩ thầm chắc là cuộc thi nhỏ linh tinh gì đó, cười một chút cũng không truy vấn nữa. Hai người hàn huyên hai câu, cả nhà Tống Nhã Nam liền tiến vào phòng đặt phía trước.
Bọn họ vừa đi, ông Hứa liền hạ giọng nói: “Ba đang khoe con gái, con ngăn cản ba làm gì? Ba không bằng lão ta, chẳng lẽ con gái ba lại không bằng con gái lão sao?”
Hứa Trích Tinh vui vẻ, giả vờ tức giận nói: “Ba không bằng lão chỗ nào? Ba đẹp trai hơn lão nhiều, đừng tự coi nhẹ mình! Ba, tự tin một chút!”
Ông Hứa vừa nghe con gái khen mình đẹp trai, mừng rỡ đến tít cả mắt.
Cơm nước xong Ông Hứa Bà Hứa đưa cô về nhà rồi lục tục đi làm. Hứa Trích Tinh dọn hành lý xong cũng không nhàn rỗi, mở máy tính bắt đầu sửa sang lại ý tưởng sáng lập nhãn hiệu mà mình sắp cùng ban tổ chức của Paris hợp tác.
Cô đặt tên thương hiệu thời trang của chính mình là Thuyền Quyên, chủ yếu tập trung vào các kiểu váy cao cấp theo phong cách cổ phong Trung Quốc. Phi Thiên chỉ là một trong số những bộ trong series, trong series còn có Kinh Hồng, Ôm Tỳ Bà, Trường Hận Ca, v.v.
Sau này sẽ tung ra bộ bốn váy chủ đề bốn mùa trong năm, phân biệt là Kinh Trập, Hạ Chí, Bạch Lộ, Tiết Sương Giáng. Ngoài ra còn series váy chủ đề các vì sao.
Những ý tưởng này không phải một sớm một chiều mà ra, mà là thể hiện linh cảm thiết kế từng đó năm của cô, trong đó một số bộ váy chủ đề cô đã có bản phác thảo rõ ràng.
Cô còn thiết kế logo xong xuôi, hình trăng cong cong, hai chữ Thuyền Quyên viết theo lối chữ Thảo trên mặt trăng màu vàng, sắp xếp theo phương thẳng đứng, mang đến cảm giác nguyện cầu thiên trường địa cửu, uyển chuyển mờ ảo thiên lý cộng thuyền quyên.
Đơn giản mà nói, chính là rất quý phái.
Sửa sang xong tất cả cũng đã là chạng vạng, cô chơi với Ngoan Ngoan một lát, Ông Hứa Bà Hứa đi làm về. Cơm nước xong Hứa Trích Tinh đưa hợp đồng ban tổ chức gửi cô cho ba mẹ xem, Hứa Duyên đã sớm gọi điện thoại trình bày với họ rồi, nói là hợp đồng không có vấn đề gì. Nhưng hai người vẫn tỉ mỉ nhìn từ đầu đến cuối một lần, xác nhận con gái cưng không bị hố, vui vẻ kí thư đồng ý của người giám hộ.
Hứa Trích Tinh đêm đó liền liên hệ thật tốt với người phụ trách, gửi lại bản hợp đồng, lại mail bản hồ sơ mình đã sửa sang ổn thỏa vào hòm thư của đối phương.
Kế tiếp cũng chỉ cần chờ đối phương phản hồi hợp đồng, sau đó mở ra phó bản mới của cô.
Rốt cuộc hoàn thành mộng tưởng chân chính thuộc về chính mình, đêm nay Hứa Trích Tinh ngủ đặc biệt ngon, ngày hôm sau chẳng cần bảo mẫu gọi, chính mình tràn đầy sức sống rời giường.
Mới nghỉ mấy ngày, đã hơi hơi nhớ trường lớp.
Chỉ sau khi tốt nghiệp ra trường mới biết cuộc sống vườn trường bọn họ từng oán trách trân quý thế nào.
Hứa Trích Tinh cõng cặp sách, mang theo Ngoan Ngoan, vô cùng vui vẻ đi học, vừa đến phòng học đã bị Trình Hữu phất phất tay: “A! Trích Tinh tớ nhớ cậu muốn chết! Rốt cuộc cậu đã về! Truyện đâu rồi? Cô vợ nhỏ của tổng tài của tớ đâu?”
Nhắc tới chuyện này Hứa Trích Tinh liền muốn đánh chết cô bé, trừng mắt nhìn cô bé mấy cái, mới móc từ cặp sách ra quyển truyện đã phá hủy hình tượng của cô. Trình Hữu ôm cô hôn một cái, cầm sách chạy vội về bàn học ngồi.
Quyển này là về sau cô mua lại, còn quyển idol trả tiền thì cô đã sớm nhét vào đáy hòm trân quý không rời rồi
Nghỉ mấy buổi học, bài tập về nhà cũng không làm, Hứa Trích Tinh cả buổi sáng đều thành thành thật thật làm bù bài tập về nhà. Trình Hữu vừa đi vệ sinh, trở về đã tám chuyện ngay: “Trích Tinh! Bọn con Tống Nhã Nam lại lại đồn cậu linh tinh rồi!”
Hứa Trích Tinh thấy nhiều riết quen, “Nó đồn cái gì?”
Trình Hữu lòng đầy căm phẫn: “Nó chê cười cậu nghỉ học đi tham gia một cuộc thi nhảm nhí đấy! Nói cậu loè thiên hạ, mất mặt xấu hổ!” Nói xong, lại buông tiếng thở dài, lấy ra quyển Cô vợ nhỏ của tổng tài của mình ra tiếp tục đọc, “Nhưng thôi chắc cậu lại như lúc trước, bỏ qua, mặc kệ cho bọn nó nói, lại không mất miếng thịt nào.”
Hứa Trích Tinh dừng tay làm đề toán: “Không.”
Trình Hữu kinh ngạc mà ngẩng đầu, thấy cô lạnh lùng nói: “Trình Hữu, cậu nhớ kỹ, người khác có thể xúc phạm cậu, nhưng không thể xúc phạm ước mơ của cậu!”
Trình Hữu: “?”
Hứa Trích Tinh quăng bút: “Đi, tìm nó tính sổ đi.”
Trình Hữu đã quên mất hồi xưa cô đanh đá thế nào, khiếp sợ qua đi liền tung ta tung tăng đuổi theo. Tống Nhã Nam ở lớp 1, cách các cô hai gian phòng học. Lúc Hứa Trích Tinh tới, cô ta đang cùng đám chị em bạn dì nói nói cười cười, lúc thấy Hứa Trích Tinh tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hứa Trích Tinh cười đi qua, cực kì thân thiết hỏi: “Chém gió cái gì thế? Nói thử tao nghe xem nào.”
Tống Nhã Nam mấy lần khiêu khích cô đều không đáp lại, bấy giờ càng thêm kiêu ngạo, lúc này thấy Hứa Trích Tinh đi tới thật ra cũng không có phản ứng gì mấy.
Hứa Trích Tinh đã đến gần, đứng đối mặt với cô ta, thu ý cười, giọng nói lạnh lùng: “Nói, nói trước mặt tao đây này.”
Giọng nói xung quanh im bặt, đều mang dáng vẻ hóng hớt. Mấy đứa chị em của cô ta đang định mở miệng, Hứa Trích Tinh đột nhiên quay đầu nhìn qua, lạnh giọng: “Không phải chuyện của bọn mày! Cút cho tao!”
Sắc mặt dáng vẻ nghiêm khắc của cô làm đám chị em bạn dì sợ ngây, đần mặt ra không ai dám nói lời nào.
Tống Nhã Nam run lên, phản ứng lại, cắn răng nói: “Hứa Trích Tinh, mày muốn làm gì? Muốn đánh tao à?”
Hứa Trích Tinh khinh miệt quét mắt nhìn cô ta: “Đánh mày? Tao sợ ô uế tay tao.”
Tống Nhã Nam tức tới tái mặt: “Mày!”
Cô cong môi, nhích lại gần một chút, dùng giọng tất cả mọi người đều nghe được hỏi: “Tống Nhã Nam, mày có biết tại sao Chu Minh Dục lại không thích mày không?”
Tống Nhã Nam cả người chấn động.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, Hứa Trích Tinh tấm tắc hai tiếng, đoạn thả tay buông sát người, cười khẽ nói: “Bởi vì dáng vẻ nói xấu sau lưng người khác của mày quá xấu xí.”
/172
|