Edit: Khuynh Khuynh
_____________________________
Một năm sau, ở trước nhà gỗ đặt một cái thùng gỗ nho nhỏ, bên trong chứa đầy hắc thuỷ, toả ra một cỗ vị thuốc gay mũi. Bộ Mạch Nhiên toàn thân trần trụi ngồi trong thùng, mực nước vừa vặn ngập tới ngực nàng, mà toàn thân cao thấp làn da trên người cũng cùng màu với nước, nếu nàng nhắm mắt lại chìm vào trong nước, nói không chừng người không biết sẽ cho là nước bẩn mà đem đổ đi, đổ cả nàng.
Giờ phút này Bộ Mạch Nhiên không còn nhàn nhã như xưa, nàng toàn thân căng cứng, nhìn con hổ cách đó không xa đang mắt to trừng mắt nhỏ với mình.
Đúng vậy, thật là một con hổ!
Thân hình tròn vo, mắt tròn vo, giờ phút đang đánh giá Bộ Mạch Nhiên, trong miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm nhẹ.
Toàn bộ tóc gáy Bộ Mạch Nhiên dựng thẳng lên, hai tay nắm chặt thành quyền, một cử động cũng không dám. Bộ Mạch Nhiên cũng không chớp mắt nhìn chằnm chằm con hổ nhỏ đang ngồi trước mặt.
Hôm nay, chẳng lẽ mình sẽ chết trong miệng con hổ nhỏ này? Không có người lớn, chỉ có nàng.
Vì sao? Vì sao người áo trắng đem mình nuôi dưỡng lại bỏ mình bên ngoài phòng, vì sao đến bây giờ hắn còn không đi ra?
Mệnh ta hưu hĩ! Thời điểm đang chuẩn bị tuyệt vọng, nàng rốt cuộc nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, rất quen thuộc.
Bộ Mạch Nhiên kinh hỉ mở to mắt, nhìn người áo trắng đang dần dần hướng tới mình.
Di, không nghĩ tới thật sự câu được một con hổ! Không phải nói trong Dược Vương cốc không có hổ sao? Xem ra mùi thuốc này quả thật truyền rất xa.
Giọng nói người áo trắng cuộc sống chút nghi hoặc, cũng có chút đắc ý.
Bộ Mạch Nhiên vừa nghe, xem thường liếc hắn, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Người áo trắng nhìn bồn hắc thuỷ, lại nhìn nhìn con hổ nhỏ, lắc đầu.
Hai năm sau, trong bồn gỗ lớn gấp đôi, Bộ Mạch Nhiên toàn thân trần trụi ngâm trong nước màu trắng ngà, thỉnh thoảng nhìn người áo trắng đang làm việc ở vườn thuốc trước nhà.
Mặc y phục trắng? Không sợ bẩn sao?
Đói bụng, đói bụng.
Âm thanh nho nhỏ từ trong miệng mình truyền ra, Bộ Mạch Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, liền ngậm miệng.
Khi nào ngươi nói ra tên thứ trước mặt ngươi là thảo dược gì, ta lúc đó sẽ cho ngươi ăn cơm...! Người áo trắng nói cũng không quay đầu.
Bộ Mạch Nhiên khuôn mặt vặn vẹo nhìn gốc thảo dược đã được phơi nắng trước mặt, hắn đặt trong miệng con hổ nhỏ để nàng phân biệt. Ngày hôm qua hắn có nói qua, nhưng mà nói rất nhiều, cho nên nàng không nhớ kỹ.
Bụng lại ...rột...rột... sôi lên, Bộ Mạch Nhiên sờ sờ bụng nhỏ trắng noãn của mình, đập nồi dìm thuyền nói.
Gặp nguyệt thảo.
Ừm, không sai!
Người áo trắng quay đầu lại, nhét vào cánh tay trẻ con một cái chén bằng gỗ, bên trong chứa đầy sữa màu trắng ngà, đây là sữa của hổ mẹ, mẹ con hổ nhỏ, Bộ Mạch Nhiên đã uống suốt một năm.
Giữa trưa lại uống cái này? Bộ Mạch Nhiên ghét bỏ nhăn mi lại, ánh mắt hắc bạch phân minh lưu chuyển, nhìn đến con hổ nhỏ trước mắt cơ khát nuốt nuốt nước miếng, không nói hai lời liền đem sữa uống hết.
Ba năm sau, trong nhà gỗ nhỏ.
Bộ Mạch Nhiên ngồi trong thùng gỗ nhỏ tìm hiểu y thư, khuôn mặt nhỏ nhắn rất là nghiêm túc.
Người áo trắng cũng nghiêm túc nhìn Bộ Mạch Nhiên, nói: Ngươi thật sự muốn học y?
Bộ Mạch Nhiên trang trọng gật đầu.
Được rồi, ta dạy cho ngươi.
Âm thanh người áo trắng có chút vui sướng.
Bốn năm sau, Bộ Mạch Nhiên rốt cuộc mặc vào quần áo, tuy rằng cái gọi là quần áo này chỉ là một khối vải bố, nhưng mà có còn hơn không, nên thấy đủ. Một đại nam nhân mang theo một đứa trẻ, nàng không chết đói đã thực không sai.
Chuyện thứ nhất sau khi nàng rời khỏi thùng gỗ chính là liều mạng đọc sách, đáng tiếc bên trong đều là sách thuốc, cho nên nàng đối với thời đại này vẫn không có thu hoạch gì như cũ.
Năm năm sau, trong Dược Vương cốc.
Tháng sáu, trời nóng như lửa, con ve sầu nào đó kêu râm ran, cây bạch quả cao ngất tuỳ ý trồng trước nhà nhỏ mang đến không ít bóng râm cho người ở trong phòng.
Bên trong nhà gỗ rắn chắc, Bộ Mạch Nhiên cầm quyển sách thật dày, thân hình nho nhỏ lộ ra trước thư án bằng gỗ lê, lưng thẳng tắp, đang chuyên chú đọc sách. Mồ hôi thấm ướt trán nàng, nàng hoàn toàn không để ý, chính là thỉnh thoảng lại thì thào tự nói.
Ngồi yên như thế hơn một canh giờ, Bộ Mạch Nhiên nhìn nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài chỉ có một mảnh thảo dược, trong không khí thản nhiên tản ra vị thuốc đặc trưng, vừa mới bắt đầu còn xa lạ, lâu dần liền thành thói quen.
Giống như cuộc sống hiện tại, vẫn nghĩ đến mình đang nằm mơ, vẫn không thể tin mình lại có thể có vận khí tốt như vậy, so với nhiều người bình thường trên đời còn tốt hơn.
Có lẽ, ông trời bồi thường cho mình đi! Nhưng mà có lẽ, kiếp này còn buồn rầu hơn đi, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Cho nên, dù đây là mộng, nàng cũng muốn phải cố gắng sống tốt.
Cửa bị đẩy ra, thân ảnh áo trắng thon dài đi đến, trong tay bưng một cái bát làm từ bạch ngọc.
Uống xong đi.
Thanh âm có lực trầm thấp, ôn hoà, không hề có tình cảm.
Bộ Mạch Nhiên cẩn thận buông quyển sách trong tay xuống, hai tay tiếp nhận cái bát, trước nhìn nhìn, lại cẩn thận ngửi, cuối cùng uống một ngụm, để cho dược thuỷ màu nâu ở trong khoang miệng lưu chuyển, nửa ngày, âm thanh non nớt mới thốt ra: Bên trong có Kê Cốt thảo, Hạ Khô thảo, Bố Tra diệp...cùng Kim Sa Đằng.
Đây chính là nhiệm vụ mỗi ngày của nàng, nửa tháng uống thảo dược đại đồng tiểu dị, nhưng chính nàng lại không thể phân ra rõ ràng.
Bên trong hẳn còn có một tiền tài thảo.
Người áo trắng dừng lại một chút, mới nói: Ngươi còn nhỏ.
Âm điệu mang theo vài phần thở dài.
Bộ Mạch Nhiên cười khổ, nhìn đôi tay thon dài mà có lực kia, đôi tay như vậy, rất đẹp, cùng năm năm trước giống nhau, một chút thay đổi đều không có, đây vốn là bàn tay của một nam tử trẻ tuổi sống an nhàn sung sướng, nhưng người trước mắt lại là một y giả*, một y giả y thuật cao minh.
*thầy thuốc.
Nàng ngẩng đầu lên, vẫn là khó hiểu: Vì sao con không nhìn thấy dung mạo của người?
Một mảnh mơ hồ, tựa như bị người khảm lên một tầng sương mù, năm năm, chính mình vẫn không hỏi, hôm nay tâm tình tựa hồ có điểm xao động liền vội vàng thốt ra.
Im lặng! Tiếng côn trùng vẫn kêu vang như trước.
Thời điểm đến, tự nhiên ngươi sẽ thấy được.
Nam tử tựa hồ không hờn giận.
Bộ Mạch Nhiên khó hiểu, thấy hắn không muốn nói, nàng cũng đem lực chú ý dời đi, đem tinh lực đặt lên sách vở. Chính hắn nói mình còn yếu, cần mài giũa mới có thể thành châu báu.
Kỳ thực, có thể học những thứ mình cảm thấy hứng thú, nàng đã cảm thấy thực đủ.
Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai ta mang ngươi xuất cốc, dự tính đi khoảng mười ngày.
Người áo trắng tựa hồ không muốn nói nhiều, bỏ lại một câu liền rời khỏi phòng.
Bộ Mạch Nhiên ngồi chỗ cũ, suy nghĩ: Trừ phi tất yếu hắn mới xuất cốc, hơn nữa thời gian không vượt quá một ngày, lần này, vì sao muốn đi ra ngoài? Trọng yếu nhất là, vì sao muốn dẫn mình theo?
Nhưng không thể nghi ngờ, có thể từng bước đi tìm hiểu cái thế giới này, Bộ Mạch Nhiên vẫn là cao hứng
_____________________________
Một năm sau, ở trước nhà gỗ đặt một cái thùng gỗ nho nhỏ, bên trong chứa đầy hắc thuỷ, toả ra một cỗ vị thuốc gay mũi. Bộ Mạch Nhiên toàn thân trần trụi ngồi trong thùng, mực nước vừa vặn ngập tới ngực nàng, mà toàn thân cao thấp làn da trên người cũng cùng màu với nước, nếu nàng nhắm mắt lại chìm vào trong nước, nói không chừng người không biết sẽ cho là nước bẩn mà đem đổ đi, đổ cả nàng.
Giờ phút này Bộ Mạch Nhiên không còn nhàn nhã như xưa, nàng toàn thân căng cứng, nhìn con hổ cách đó không xa đang mắt to trừng mắt nhỏ với mình.
Đúng vậy, thật là một con hổ!
Thân hình tròn vo, mắt tròn vo, giờ phút đang đánh giá Bộ Mạch Nhiên, trong miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm nhẹ.
Toàn bộ tóc gáy Bộ Mạch Nhiên dựng thẳng lên, hai tay nắm chặt thành quyền, một cử động cũng không dám. Bộ Mạch Nhiên cũng không chớp mắt nhìn chằnm chằm con hổ nhỏ đang ngồi trước mặt.
Hôm nay, chẳng lẽ mình sẽ chết trong miệng con hổ nhỏ này? Không có người lớn, chỉ có nàng.
Vì sao? Vì sao người áo trắng đem mình nuôi dưỡng lại bỏ mình bên ngoài phòng, vì sao đến bây giờ hắn còn không đi ra?
Mệnh ta hưu hĩ! Thời điểm đang chuẩn bị tuyệt vọng, nàng rốt cuộc nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, rất quen thuộc.
Bộ Mạch Nhiên kinh hỉ mở to mắt, nhìn người áo trắng đang dần dần hướng tới mình.
Di, không nghĩ tới thật sự câu được một con hổ! Không phải nói trong Dược Vương cốc không có hổ sao? Xem ra mùi thuốc này quả thật truyền rất xa.
Giọng nói người áo trắng cuộc sống chút nghi hoặc, cũng có chút đắc ý.
Bộ Mạch Nhiên vừa nghe, xem thường liếc hắn, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Người áo trắng nhìn bồn hắc thuỷ, lại nhìn nhìn con hổ nhỏ, lắc đầu.
Hai năm sau, trong bồn gỗ lớn gấp đôi, Bộ Mạch Nhiên toàn thân trần trụi ngâm trong nước màu trắng ngà, thỉnh thoảng nhìn người áo trắng đang làm việc ở vườn thuốc trước nhà.
Mặc y phục trắng? Không sợ bẩn sao?
Đói bụng, đói bụng.
Âm thanh nho nhỏ từ trong miệng mình truyền ra, Bộ Mạch Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, liền ngậm miệng.
Khi nào ngươi nói ra tên thứ trước mặt ngươi là thảo dược gì, ta lúc đó sẽ cho ngươi ăn cơm...! Người áo trắng nói cũng không quay đầu.
Bộ Mạch Nhiên khuôn mặt vặn vẹo nhìn gốc thảo dược đã được phơi nắng trước mặt, hắn đặt trong miệng con hổ nhỏ để nàng phân biệt. Ngày hôm qua hắn có nói qua, nhưng mà nói rất nhiều, cho nên nàng không nhớ kỹ.
Bụng lại ...rột...rột... sôi lên, Bộ Mạch Nhiên sờ sờ bụng nhỏ trắng noãn của mình, đập nồi dìm thuyền nói.
Gặp nguyệt thảo.
Ừm, không sai!
Người áo trắng quay đầu lại, nhét vào cánh tay trẻ con một cái chén bằng gỗ, bên trong chứa đầy sữa màu trắng ngà, đây là sữa của hổ mẹ, mẹ con hổ nhỏ, Bộ Mạch Nhiên đã uống suốt một năm.
Giữa trưa lại uống cái này? Bộ Mạch Nhiên ghét bỏ nhăn mi lại, ánh mắt hắc bạch phân minh lưu chuyển, nhìn đến con hổ nhỏ trước mắt cơ khát nuốt nuốt nước miếng, không nói hai lời liền đem sữa uống hết.
Ba năm sau, trong nhà gỗ nhỏ.
Bộ Mạch Nhiên ngồi trong thùng gỗ nhỏ tìm hiểu y thư, khuôn mặt nhỏ nhắn rất là nghiêm túc.
Người áo trắng cũng nghiêm túc nhìn Bộ Mạch Nhiên, nói: Ngươi thật sự muốn học y?
Bộ Mạch Nhiên trang trọng gật đầu.
Được rồi, ta dạy cho ngươi.
Âm thanh người áo trắng có chút vui sướng.
Bốn năm sau, Bộ Mạch Nhiên rốt cuộc mặc vào quần áo, tuy rằng cái gọi là quần áo này chỉ là một khối vải bố, nhưng mà có còn hơn không, nên thấy đủ. Một đại nam nhân mang theo một đứa trẻ, nàng không chết đói đã thực không sai.
Chuyện thứ nhất sau khi nàng rời khỏi thùng gỗ chính là liều mạng đọc sách, đáng tiếc bên trong đều là sách thuốc, cho nên nàng đối với thời đại này vẫn không có thu hoạch gì như cũ.
Năm năm sau, trong Dược Vương cốc.
Tháng sáu, trời nóng như lửa, con ve sầu nào đó kêu râm ran, cây bạch quả cao ngất tuỳ ý trồng trước nhà nhỏ mang đến không ít bóng râm cho người ở trong phòng.
Bên trong nhà gỗ rắn chắc, Bộ Mạch Nhiên cầm quyển sách thật dày, thân hình nho nhỏ lộ ra trước thư án bằng gỗ lê, lưng thẳng tắp, đang chuyên chú đọc sách. Mồ hôi thấm ướt trán nàng, nàng hoàn toàn không để ý, chính là thỉnh thoảng lại thì thào tự nói.
Ngồi yên như thế hơn một canh giờ, Bộ Mạch Nhiên nhìn nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài chỉ có một mảnh thảo dược, trong không khí thản nhiên tản ra vị thuốc đặc trưng, vừa mới bắt đầu còn xa lạ, lâu dần liền thành thói quen.
Giống như cuộc sống hiện tại, vẫn nghĩ đến mình đang nằm mơ, vẫn không thể tin mình lại có thể có vận khí tốt như vậy, so với nhiều người bình thường trên đời còn tốt hơn.
Có lẽ, ông trời bồi thường cho mình đi! Nhưng mà có lẽ, kiếp này còn buồn rầu hơn đi, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Cho nên, dù đây là mộng, nàng cũng muốn phải cố gắng sống tốt.
Cửa bị đẩy ra, thân ảnh áo trắng thon dài đi đến, trong tay bưng một cái bát làm từ bạch ngọc.
Uống xong đi.
Thanh âm có lực trầm thấp, ôn hoà, không hề có tình cảm.
Bộ Mạch Nhiên cẩn thận buông quyển sách trong tay xuống, hai tay tiếp nhận cái bát, trước nhìn nhìn, lại cẩn thận ngửi, cuối cùng uống một ngụm, để cho dược thuỷ màu nâu ở trong khoang miệng lưu chuyển, nửa ngày, âm thanh non nớt mới thốt ra: Bên trong có Kê Cốt thảo, Hạ Khô thảo, Bố Tra diệp...cùng Kim Sa Đằng.
Đây chính là nhiệm vụ mỗi ngày của nàng, nửa tháng uống thảo dược đại đồng tiểu dị, nhưng chính nàng lại không thể phân ra rõ ràng.
Bên trong hẳn còn có một tiền tài thảo.
Người áo trắng dừng lại một chút, mới nói: Ngươi còn nhỏ.
Âm điệu mang theo vài phần thở dài.
Bộ Mạch Nhiên cười khổ, nhìn đôi tay thon dài mà có lực kia, đôi tay như vậy, rất đẹp, cùng năm năm trước giống nhau, một chút thay đổi đều không có, đây vốn là bàn tay của một nam tử trẻ tuổi sống an nhàn sung sướng, nhưng người trước mắt lại là một y giả*, một y giả y thuật cao minh.
*thầy thuốc.
Nàng ngẩng đầu lên, vẫn là khó hiểu: Vì sao con không nhìn thấy dung mạo của người?
Một mảnh mơ hồ, tựa như bị người khảm lên một tầng sương mù, năm năm, chính mình vẫn không hỏi, hôm nay tâm tình tựa hồ có điểm xao động liền vội vàng thốt ra.
Im lặng! Tiếng côn trùng vẫn kêu vang như trước.
Thời điểm đến, tự nhiên ngươi sẽ thấy được.
Nam tử tựa hồ không hờn giận.
Bộ Mạch Nhiên khó hiểu, thấy hắn không muốn nói, nàng cũng đem lực chú ý dời đi, đem tinh lực đặt lên sách vở. Chính hắn nói mình còn yếu, cần mài giũa mới có thể thành châu báu.
Kỳ thực, có thể học những thứ mình cảm thấy hứng thú, nàng đã cảm thấy thực đủ.
Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai ta mang ngươi xuất cốc, dự tính đi khoảng mười ngày.
Người áo trắng tựa hồ không muốn nói nhiều, bỏ lại một câu liền rời khỏi phòng.
Bộ Mạch Nhiên ngồi chỗ cũ, suy nghĩ: Trừ phi tất yếu hắn mới xuất cốc, hơn nữa thời gian không vượt quá một ngày, lần này, vì sao muốn đi ra ngoài? Trọng yếu nhất là, vì sao muốn dẫn mình theo?
Nhưng không thể nghi ngờ, có thể từng bước đi tìm hiểu cái thế giới này, Bộ Mạch Nhiên vẫn là cao hứng
/42
|