Edit: Khuynh Khuynh
____________________________________
Bộ Mạch Nhiên cứ như vậy ở lại Diêm phủ, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Mọi người đối với nàng cơ hồ là hữu cầu tất ứng, cuộc sống cẩm y ngọc thực bất quá cũng chỉ thế là cùng, Diêm Liệt Dương cũng tìm rất nhiều sách thuốc cho nàng xem, nhưng Bộ Mạch Nhiên lại không thể bước ra khỏi Diêm phủ nửa bước. Mất tự do, nàng cảm thấy vô cùng phiền chán.
Diêm Liệt Dương bộn bề nhiều việc, nhưng buổi tối hắn vẫn tranh thủ chút thời gian đến Thải Liên các ngồi, cho dù chỉ yên lặng ngơ ngẩn nhìn Bộ Mạch Nhiên, hắn sẽ ngồi như vậy cho đến khi Bộ Mạch Nhiên mất kiên nhẫn đuổi mới chịu rời khỏi.
Ta muốn luyện chế ít một đơn dược, cho nên cần một số dược liệu. Bộ Mạch Nhiên nhìn Diêm Liệt Dương, trong mắt ẩn chứa chờ mong.
Được, nàng đem tên những dược liệu đó viết lại, ta sẽ phái người đưa tới đây ngay. Diêm Liệt Dương thật sảng khoái đáp ứng, còn đặc biệt ân cần dẫn Bộ Mạch Nhiên đến trước thư án, thấp giọng nói: Nhiên Nhi, nàng viết ra đi, ngày mai ta sẽ cho người đưa tới.
Âm thanh của hắn trầm thấp, còn đặc biệt ở bên tai Bộ Mạch Nhiên cố tình thổi khí.
Đối với hành động của hắn, ngay từ đầu Bộ Mạch Nhiên có kháng cự, nhưng đến hôm nay đã trở nên lạnh nhạt thờ ơ. Đối với nam tử bá đạo này, nàng đã hết chỗ nói rồi, đơn giản coi như động tác của hắn không tồn tại.
Không nghĩ tới, Diêm Liệt Dương lại có ý kiến.
Sao nàng lại không phản kháng. Bây giờ ta đang chiếm tiện nghi của nàng đó.
Khuôn mặt tuấn lãng của hắn nhăn lại, hơi giận dỗi: Hay là, đối với các nam nhân khác nàng đều như vậy, nàng sẽ không phản kháng. Tuỳ ý chúng muốn làm gì thì làm.
Diêm Liệt Dương, nếu ngươi tới đây để giáo huấn ta, thì thỉnh đi ra ngoài. Còn có, không phải ta không để ý, nam nhân khác ta đương nhiên phản kháng, nhưng đối với ngươi, như vậy không cần, bởi vì căn bản không cần thiết. Ở trong lòng ta, ngươi chỉ là một tên hỗn đản, chỉ biết dùng bạo lực đối phó nữ tử mà thôi. Ta không cần phải quan tâm ngươi.
Đây cơ hồ là lời hung ác nhất mà Bộ Mạch Nhiên nói ra.
Nàng đang chờ, chờ đợi người nào đó nổi bão.
Quả nhiên, người nào đó nâng mi lên, hai mắt bốc hoả nhìn chằm chằm Bộ Mạch Nhiên, nắm chặt nắm đấm.
Nếu nàng không dùng độc thuật, nàng nghĩ ta muốn làm vậy với nàng sao? Chỉ cần nàng thừa nhận nàng là vị hôn thê của ta, ta sẽ để nàng ra phủ. Nhưng mà, tại sao nàng lại không nhận?
Bộ Mạch Nhiên từng có ý đồ dùng phương pháp hạ độc để đào tẩu, đáng tiếc, Diêm phủ thủ vệ nghiêm ngặt, mười tám người thủ vệ võ công quá cường hãn, lúc đầu Bộ Mạch Nhiên có làm bị thương vài người, nhưng sau lại không làm được gì. Bởi bọn họ đã có phòng bị, cách thức tàn độc thì nàng lại không đành lòng dùng, cho nên cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi ở trong này.
Mà nam tử trước mắt này, thân thể cũng giống như nàng báhc độc bất xâm, để nàng phẫn hận cũng không biết làm sao.
Không thể nhận ta làm sao mà nhận? Bộ Mạch Nhiên xem nhẹ, vị hôn thê? Cho dù chỉ là một cái danh hào, nàng cũng không dám mạo hiểm.
Hiện tại nàng đối với tình yêu không hề có hứng thú, nguyện vọng lớn nhất của nàng là tìm được ba loại dược liệu kia, sau đó trở về Dược Vương cốc, chữa khỏi bệnh của mình, sau đó cùng sư phụ ở cùng một chỗ. Có lẽ thật bình thản, nhưng lại tự do, phù hợp với tính tình của nàng.
Cho nên, nàng sẽ không đồng ý yêu cầu của Diêm Liệt Dương.
Diêm Liệt Dương lại càng ngày càng không kiên nhẫn, thời gian chờ ở trong phòng của nàng càng ngày càng dài.
Hắn đối với nàng càng ngày càng ngày càng bá đạo, không cho phép nàng thức khuya đọc sách, không cho phép nàng quá mức mệt nhọc, không cho phép nàng phơi nắng, không cho phép nàng ăn điểm tâm...
Nghiễm nhiên coi mình là trượng phu của nàng.
Nhưng trước đây nàng rõ ràng đã đồng ý. Diêm Liệt Dương phản bác, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng: Chúng ta đều nhớ rõ chuyện trước đây. Hơn nữa, ta thực thích nàng.
Đây đã không phải là lần đầu tiên hắn nói vậy, nhưng quan trọng là, Bộ Mạch Nhiên lại thờ ơ.
Diêm Liệt Dương, chúng ta có con đường riêng để đi, quỹ đạo nhân sinh của chúng ta hoàn toàn bất đồng, cho nên ta chỉ ở lại nơi này một đoạn thời gian, ngươi không cần tốt với ta như vậy.
Âm thanh Bộ Mạch Nhiên đột nhiên trở nên thật ôn nhu, giương mắt nhìn thân thể cường tráng hoàn mỹ trước mặt, thầm than sự sủng ái của tạo hoá đối với hắn.
Trong lòng nàng vô cùng cảm kích, buổi tối ngày đầu tiên sau khi ăn cơm chiều, hắn lập tức đem toàn bộ đại phu trong thành gọi tới đây, trong đó còn có cả một ngự y đã về hưu, nhất định bắt bọn họ xem bệnh cho nàng. Vốn là nàng không chịu, thân thể của nàng sư phụ đã nói rất rõ ràng, nhưng không thể lay chuyển được kiên trì của Diêm Liệt Dương, cuối cùng cũng đành khuất phục.
Tuyệt đại đa số đại phu đều nói rằng thân thể nàng hư nhược, chỉ cần điều dưỡng một thời gian thì sẽ tốt lên, nhưng một số người hiểu biết rộng rãi lại nói rằng trong thân thể nàng mang kỳ độc, trong đó có loại đã trúng từ trong bụng mẹ, hiện tại tuy rằng độc đã giải, nhưng thân thể cũng đã suy yếu không chịu nổi, nếu không phải những năm gần đây có cao minh dùng dược liệu quý hiếm điều dưỡng, phỏng chừng Bộ Mạch Nhiên đã nằm trên giường không thể nhúc nhích.
Bộ Mạch Nhiên thấy đại phu kia kinh nghiệm phong phú, y thuật cao minh, liền lôi kéo hắn nói chuyện y thuật, cho đến khi đem một ít vấn đề nàng vẫn chưa thông hỏi rõ mới để hắn đi.
Nhưng vẫn không giải quyết được vẫn đề, Diêm Liệt Dương mất hứng, và làm hắn mất hứng hơn lại là một sự kiện khác.
Hắn tức giận tối hôm qua Bộ Mạch Nhiên đêm mình vứt bỏ một bên không để ý tới, lại thản nhiên cùng một nam nhân khác nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Cho dù, nam nhân kia đã là một lão nhân đầu bạc.
Ta chỉ là muốn đối tốt với nàng, nàng lề mề làm cái gì? Cũng không phải muốn nàng tốt với ta. Là ta cam tâm tình nguyện không được sao. Nàng là vị hôn thê của ta, ta không tốt với nàng thì tốt với ai? Còn có, cái gì gọi là quỹ đạo nhân sinh bất đồng? Chỉ cần chúng ta thành thân, vậy không phải đồng rồi sao? Nói cho cùng, nàng vẫn không cần ta phải không?
Diêm Liệt Dương phức tạp nhìn Bộ Mạch Nhiên, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác thất bại.
Loại cảm giác này, đã thật lâu rồi hắn chưa từng gặp qua. Cho tới nay, tất cả mọi chyuện đều nắm giữ trong lòng bàn tay hắn, cho dù không phải, hắn cũng có năng lực khống chế sự tình phát triển, chỉ cần hắn muốn điều gì, chỉ cần cố gắng hắn đều có thể có được.
Nhưng mà, đụng phải Bộ Mạch Nhiên, hắn hoàn toàn gặp hạn. Cố tình, người ta còn không cảm kích, đem hắn trở thành một con độc trùng, e sợ tránh không kịp.
Hắn đã hỏi thăm qua, bây giờ ở Kỳ Liên quốc có rất nhiều nam tử đối với Bộ Mạch Nhiên mang tâm tư luyến mộ, cho nên hắn e sợ chỉ cần Bộ Mạch Nhiên ra khỏi Diêm phủ một bước, nàng sẽ biến mất, sau đó sẽ cho cơ hội để các nam tử khác nhanh chân đến trước, khi đó, chỉ sợ hắn hối hận không kịp đi.
Lần đầu tiên, hắn khó khăn lắm mới gặp được nữ tử mình thích, cho nên, hắn không muốn buông tay.
Cho dù, hiện tại nữ tử này đang oán trách mình.
Bộ Mạch Nhiên không nói gì nhìn hắn, sau khi gặp hắn, thời gian nàng im lặng càng này càng nhiều. Nàng không thể lý giải, trên đời này sao lại có thể có người như thế? Hơn nữa, tình cảm của hắn lại mãnh liệt như vậy. Từ ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, nàng đã không thể hiểu rồi.
Nhiên Nhi, chẳng lẽ nàng muốn ta hành động nàng mới bằng lòng thừa nhận sao? Diêm Liệt Dương lôi kéo đôi tay nhỏ bé của nàng, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng, nếu không thể thân mật , vậy hôn môi chắc có thể chứ?
Trong lòng Bộ Mạch Nhiên nhảy dựng, quay đầu đi, dùng sức rút ra khỏi tay hắn: Ngươi về đi, đêm đã khuya rồi.
Diêm Liệt Dương giật mình, buông tay nàng ra, oán giận nói: Rõ ràng biết mình dễ bị thương, còn dùng sức như vậy, không sợ để lại dấu hồng sao?
Nói xong liền vén ống tay áo Bộ Mạch Nhiên lên, nhẹ nhàng sờ cổ tay nàng.
Bộ Mạch Nhiên không để ý đau đớn, vung tay liền thoát khỏi hắn, không coi ai ra gì đi lên giường nằm xuống.
Diêm Liệt Dương nhìn tay mình, mày rậm khẽ nâng, lại nhìn thân ảnh yểu điệu trên giường cách đó không xa, một cỗ tức giận đột nhiên bùng lên.
Chẳng lẽ, nàng cứ như vậy chắc chắn hắn bởi vì lo lắng cho thân thể nàng mà không dám động thật sao?
Nghĩ đến đây, hắn lập tức bước nhanh qua.
Dễ dàng chế trụ nàng giãy dụa, Diêm Liệt Dương vươn đầu lưỡi nóng rực, ở trong khoang miệng Bộ Mạch Nhiên như một con rắn nhỏ khẽ trượt, ra vào, cùng tức giận phát ra trên người hắn cực kỳ không tương xứng, bởi vì động tác của hắn vô cùng ôn nhu, chậm rãi chạm vào đôi môi của nàng. Thỉnh thoảng, hắn còn phát ra tiếng rên rỉ, đầu lưỡi dây dưa kết hợp tiếng rên rỉ giao hoan, hắn cách một cánh môi, khẽ thì thầm: Nhiên Nhi...!
Âm thanh mị hoặc trầm thấp, đôi môi run run hướng Bộ Mạch Nhiên truyền một luồng sóng điện mạnh mẽ, nhiệt năng bắn ra bốn phía.
Hô hấp Bộ Mạch Nhiên trở nên dồn dập, bàn tay để trước ngực Diêm Liệt Dương trở lại nắm lấy áo hắn, sắc mặt đỏ bừng.
Diêm Liệt Dương vẫn là lo lắng, nhanh chóng buông nàng ra.
Trong mắt Bộ Mạch Nhiên có một cỗ mị nhân dụ hoặc, ẩn chứa một tầng hơi nước, hai gò má đỏ bừng, ở dưới ánh sáng của dạ minh châu, khoé mắt hơi khơi mào, sóng mắt lưu chuyển một cỗ hương vị mất hồn.
Hô hấp Diêm Liệt Dương dồn dập, tất cả máu trong người dường như cũng đang sôi lên.
Tay Bộ Mạch Nhiên hơi run run, nàng run rẩy cởi áo của mình ra, đưa tay vào.
Trong mắt Diêm Liệt Dương có chờ mong, nhìn mảnh da thịt trắng nõn kia, hắn cũng đưa tay xuống cởi đai lưng của mình ra.
Hết thảy, tựa hồ đã có thể nước chảy thành sông.
____________________________________
Bộ Mạch Nhiên cứ như vậy ở lại Diêm phủ, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Mọi người đối với nàng cơ hồ là hữu cầu tất ứng, cuộc sống cẩm y ngọc thực bất quá cũng chỉ thế là cùng, Diêm Liệt Dương cũng tìm rất nhiều sách thuốc cho nàng xem, nhưng Bộ Mạch Nhiên lại không thể bước ra khỏi Diêm phủ nửa bước. Mất tự do, nàng cảm thấy vô cùng phiền chán.
Diêm Liệt Dương bộn bề nhiều việc, nhưng buổi tối hắn vẫn tranh thủ chút thời gian đến Thải Liên các ngồi, cho dù chỉ yên lặng ngơ ngẩn nhìn Bộ Mạch Nhiên, hắn sẽ ngồi như vậy cho đến khi Bộ Mạch Nhiên mất kiên nhẫn đuổi mới chịu rời khỏi.
Ta muốn luyện chế ít một đơn dược, cho nên cần một số dược liệu. Bộ Mạch Nhiên nhìn Diêm Liệt Dương, trong mắt ẩn chứa chờ mong.
Được, nàng đem tên những dược liệu đó viết lại, ta sẽ phái người đưa tới đây ngay. Diêm Liệt Dương thật sảng khoái đáp ứng, còn đặc biệt ân cần dẫn Bộ Mạch Nhiên đến trước thư án, thấp giọng nói: Nhiên Nhi, nàng viết ra đi, ngày mai ta sẽ cho người đưa tới.
Âm thanh của hắn trầm thấp, còn đặc biệt ở bên tai Bộ Mạch Nhiên cố tình thổi khí.
Đối với hành động của hắn, ngay từ đầu Bộ Mạch Nhiên có kháng cự, nhưng đến hôm nay đã trở nên lạnh nhạt thờ ơ. Đối với nam tử bá đạo này, nàng đã hết chỗ nói rồi, đơn giản coi như động tác của hắn không tồn tại.
Không nghĩ tới, Diêm Liệt Dương lại có ý kiến.
Sao nàng lại không phản kháng. Bây giờ ta đang chiếm tiện nghi của nàng đó.
Khuôn mặt tuấn lãng của hắn nhăn lại, hơi giận dỗi: Hay là, đối với các nam nhân khác nàng đều như vậy, nàng sẽ không phản kháng. Tuỳ ý chúng muốn làm gì thì làm.
Diêm Liệt Dương, nếu ngươi tới đây để giáo huấn ta, thì thỉnh đi ra ngoài. Còn có, không phải ta không để ý, nam nhân khác ta đương nhiên phản kháng, nhưng đối với ngươi, như vậy không cần, bởi vì căn bản không cần thiết. Ở trong lòng ta, ngươi chỉ là một tên hỗn đản, chỉ biết dùng bạo lực đối phó nữ tử mà thôi. Ta không cần phải quan tâm ngươi.
Đây cơ hồ là lời hung ác nhất mà Bộ Mạch Nhiên nói ra.
Nàng đang chờ, chờ đợi người nào đó nổi bão.
Quả nhiên, người nào đó nâng mi lên, hai mắt bốc hoả nhìn chằm chằm Bộ Mạch Nhiên, nắm chặt nắm đấm.
Nếu nàng không dùng độc thuật, nàng nghĩ ta muốn làm vậy với nàng sao? Chỉ cần nàng thừa nhận nàng là vị hôn thê của ta, ta sẽ để nàng ra phủ. Nhưng mà, tại sao nàng lại không nhận?
Bộ Mạch Nhiên từng có ý đồ dùng phương pháp hạ độc để đào tẩu, đáng tiếc, Diêm phủ thủ vệ nghiêm ngặt, mười tám người thủ vệ võ công quá cường hãn, lúc đầu Bộ Mạch Nhiên có làm bị thương vài người, nhưng sau lại không làm được gì. Bởi bọn họ đã có phòng bị, cách thức tàn độc thì nàng lại không đành lòng dùng, cho nên cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi ở trong này.
Mà nam tử trước mắt này, thân thể cũng giống như nàng báhc độc bất xâm, để nàng phẫn hận cũng không biết làm sao.
Không thể nhận ta làm sao mà nhận? Bộ Mạch Nhiên xem nhẹ, vị hôn thê? Cho dù chỉ là một cái danh hào, nàng cũng không dám mạo hiểm.
Hiện tại nàng đối với tình yêu không hề có hứng thú, nguyện vọng lớn nhất của nàng là tìm được ba loại dược liệu kia, sau đó trở về Dược Vương cốc, chữa khỏi bệnh của mình, sau đó cùng sư phụ ở cùng một chỗ. Có lẽ thật bình thản, nhưng lại tự do, phù hợp với tính tình của nàng.
Cho nên, nàng sẽ không đồng ý yêu cầu của Diêm Liệt Dương.
Diêm Liệt Dương lại càng ngày càng không kiên nhẫn, thời gian chờ ở trong phòng của nàng càng ngày càng dài.
Hắn đối với nàng càng ngày càng ngày càng bá đạo, không cho phép nàng thức khuya đọc sách, không cho phép nàng quá mức mệt nhọc, không cho phép nàng phơi nắng, không cho phép nàng ăn điểm tâm...
Nghiễm nhiên coi mình là trượng phu của nàng.
Nhưng trước đây nàng rõ ràng đã đồng ý. Diêm Liệt Dương phản bác, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng: Chúng ta đều nhớ rõ chuyện trước đây. Hơn nữa, ta thực thích nàng.
Đây đã không phải là lần đầu tiên hắn nói vậy, nhưng quan trọng là, Bộ Mạch Nhiên lại thờ ơ.
Diêm Liệt Dương, chúng ta có con đường riêng để đi, quỹ đạo nhân sinh của chúng ta hoàn toàn bất đồng, cho nên ta chỉ ở lại nơi này một đoạn thời gian, ngươi không cần tốt với ta như vậy.
Âm thanh Bộ Mạch Nhiên đột nhiên trở nên thật ôn nhu, giương mắt nhìn thân thể cường tráng hoàn mỹ trước mặt, thầm than sự sủng ái của tạo hoá đối với hắn.
Trong lòng nàng vô cùng cảm kích, buổi tối ngày đầu tiên sau khi ăn cơm chiều, hắn lập tức đem toàn bộ đại phu trong thành gọi tới đây, trong đó còn có cả một ngự y đã về hưu, nhất định bắt bọn họ xem bệnh cho nàng. Vốn là nàng không chịu, thân thể của nàng sư phụ đã nói rất rõ ràng, nhưng không thể lay chuyển được kiên trì của Diêm Liệt Dương, cuối cùng cũng đành khuất phục.
Tuyệt đại đa số đại phu đều nói rằng thân thể nàng hư nhược, chỉ cần điều dưỡng một thời gian thì sẽ tốt lên, nhưng một số người hiểu biết rộng rãi lại nói rằng trong thân thể nàng mang kỳ độc, trong đó có loại đã trúng từ trong bụng mẹ, hiện tại tuy rằng độc đã giải, nhưng thân thể cũng đã suy yếu không chịu nổi, nếu không phải những năm gần đây có cao minh dùng dược liệu quý hiếm điều dưỡng, phỏng chừng Bộ Mạch Nhiên đã nằm trên giường không thể nhúc nhích.
Bộ Mạch Nhiên thấy đại phu kia kinh nghiệm phong phú, y thuật cao minh, liền lôi kéo hắn nói chuyện y thuật, cho đến khi đem một ít vấn đề nàng vẫn chưa thông hỏi rõ mới để hắn đi.
Nhưng vẫn không giải quyết được vẫn đề, Diêm Liệt Dương mất hứng, và làm hắn mất hứng hơn lại là một sự kiện khác.
Hắn tức giận tối hôm qua Bộ Mạch Nhiên đêm mình vứt bỏ một bên không để ý tới, lại thản nhiên cùng một nam nhân khác nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Cho dù, nam nhân kia đã là một lão nhân đầu bạc.
Ta chỉ là muốn đối tốt với nàng, nàng lề mề làm cái gì? Cũng không phải muốn nàng tốt với ta. Là ta cam tâm tình nguyện không được sao. Nàng là vị hôn thê của ta, ta không tốt với nàng thì tốt với ai? Còn có, cái gì gọi là quỹ đạo nhân sinh bất đồng? Chỉ cần chúng ta thành thân, vậy không phải đồng rồi sao? Nói cho cùng, nàng vẫn không cần ta phải không?
Diêm Liệt Dương phức tạp nhìn Bộ Mạch Nhiên, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác thất bại.
Loại cảm giác này, đã thật lâu rồi hắn chưa từng gặp qua. Cho tới nay, tất cả mọi chyuện đều nắm giữ trong lòng bàn tay hắn, cho dù không phải, hắn cũng có năng lực khống chế sự tình phát triển, chỉ cần hắn muốn điều gì, chỉ cần cố gắng hắn đều có thể có được.
Nhưng mà, đụng phải Bộ Mạch Nhiên, hắn hoàn toàn gặp hạn. Cố tình, người ta còn không cảm kích, đem hắn trở thành một con độc trùng, e sợ tránh không kịp.
Hắn đã hỏi thăm qua, bây giờ ở Kỳ Liên quốc có rất nhiều nam tử đối với Bộ Mạch Nhiên mang tâm tư luyến mộ, cho nên hắn e sợ chỉ cần Bộ Mạch Nhiên ra khỏi Diêm phủ một bước, nàng sẽ biến mất, sau đó sẽ cho cơ hội để các nam tử khác nhanh chân đến trước, khi đó, chỉ sợ hắn hối hận không kịp đi.
Lần đầu tiên, hắn khó khăn lắm mới gặp được nữ tử mình thích, cho nên, hắn không muốn buông tay.
Cho dù, hiện tại nữ tử này đang oán trách mình.
Bộ Mạch Nhiên không nói gì nhìn hắn, sau khi gặp hắn, thời gian nàng im lặng càng này càng nhiều. Nàng không thể lý giải, trên đời này sao lại có thể có người như thế? Hơn nữa, tình cảm của hắn lại mãnh liệt như vậy. Từ ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, nàng đã không thể hiểu rồi.
Nhiên Nhi, chẳng lẽ nàng muốn ta hành động nàng mới bằng lòng thừa nhận sao? Diêm Liệt Dương lôi kéo đôi tay nhỏ bé của nàng, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng, nếu không thể thân mật , vậy hôn môi chắc có thể chứ?
Trong lòng Bộ Mạch Nhiên nhảy dựng, quay đầu đi, dùng sức rút ra khỏi tay hắn: Ngươi về đi, đêm đã khuya rồi.
Diêm Liệt Dương giật mình, buông tay nàng ra, oán giận nói: Rõ ràng biết mình dễ bị thương, còn dùng sức như vậy, không sợ để lại dấu hồng sao?
Nói xong liền vén ống tay áo Bộ Mạch Nhiên lên, nhẹ nhàng sờ cổ tay nàng.
Bộ Mạch Nhiên không để ý đau đớn, vung tay liền thoát khỏi hắn, không coi ai ra gì đi lên giường nằm xuống.
Diêm Liệt Dương nhìn tay mình, mày rậm khẽ nâng, lại nhìn thân ảnh yểu điệu trên giường cách đó không xa, một cỗ tức giận đột nhiên bùng lên.
Chẳng lẽ, nàng cứ như vậy chắc chắn hắn bởi vì lo lắng cho thân thể nàng mà không dám động thật sao?
Nghĩ đến đây, hắn lập tức bước nhanh qua.
Dễ dàng chế trụ nàng giãy dụa, Diêm Liệt Dương vươn đầu lưỡi nóng rực, ở trong khoang miệng Bộ Mạch Nhiên như một con rắn nhỏ khẽ trượt, ra vào, cùng tức giận phát ra trên người hắn cực kỳ không tương xứng, bởi vì động tác của hắn vô cùng ôn nhu, chậm rãi chạm vào đôi môi của nàng. Thỉnh thoảng, hắn còn phát ra tiếng rên rỉ, đầu lưỡi dây dưa kết hợp tiếng rên rỉ giao hoan, hắn cách một cánh môi, khẽ thì thầm: Nhiên Nhi...!
Âm thanh mị hoặc trầm thấp, đôi môi run run hướng Bộ Mạch Nhiên truyền một luồng sóng điện mạnh mẽ, nhiệt năng bắn ra bốn phía.
Hô hấp Bộ Mạch Nhiên trở nên dồn dập, bàn tay để trước ngực Diêm Liệt Dương trở lại nắm lấy áo hắn, sắc mặt đỏ bừng.
Diêm Liệt Dương vẫn là lo lắng, nhanh chóng buông nàng ra.
Trong mắt Bộ Mạch Nhiên có một cỗ mị nhân dụ hoặc, ẩn chứa một tầng hơi nước, hai gò má đỏ bừng, ở dưới ánh sáng của dạ minh châu, khoé mắt hơi khơi mào, sóng mắt lưu chuyển một cỗ hương vị mất hồn.
Hô hấp Diêm Liệt Dương dồn dập, tất cả máu trong người dường như cũng đang sôi lên.
Tay Bộ Mạch Nhiên hơi run run, nàng run rẩy cởi áo của mình ra, đưa tay vào.
Trong mắt Diêm Liệt Dương có chờ mong, nhìn mảnh da thịt trắng nõn kia, hắn cũng đưa tay xuống cởi đai lưng của mình ra.
Hết thảy, tựa hồ đã có thể nước chảy thành sông.
/42
|