Editor: Khuynh Khuynh.
_______________________________
“Công tử, vẫn vị trí cũ sao?” Chưỡng quỹ nhìn khoảng năm mươi tuổi, lúc này trên trán nhễ nhãi mồ hôi, khom người hỏi, kỳ thật hai mắt đang âm thầm đánh giá Bộ Mạch Nhiên, đặc biệt khi nhìn đến hòm thuốc sau lưng nàng, lại vô cùng kinh ngạc.
“Vô nghĩa!” Diêm Liệt Dương không kiên nhẫn nhìn quanh lầu một một vòng, nhìn đến mấy bàn cơm thừa canh cặn chưa kịp dọn dẹp, mày rậm liền nhíu lại, quay đầu thấy Bộ Mạch Nhiên vẫn bình thản bước đi, hắn lại không dám kéo nàng, chỉ sợ nàng giãy dụa sẽ khiến tay bị thương, để lại một chuỗi đỏ đỏ tím tím.
“Thỉnh bên này!” Chưởng quỹ tự mình tiếp đãi, dẫn hai người đi lên lầu hai. Bộ dáng cung kính vô cùng, có thể nói là nịnh nọt.
Bộ Mạch Nhiên quay đầu nói: “Ta thích ăn ở trong đại sảnh.” Nàng bướng bỉnh nhìn Diêm Liệt Dương.
Diêm Liệt Dương bất đắc dĩ nói: “Ở nhã gian ăn không ngon sao? Nơi đó rất thanh tịnh, thích hợp cho chúng ta nói chuyện.”
“Ta cảm thấy nơi này tốt, dù sao cũng không có gì khác.” Bộ Mạch Nhiên nhìn nhìn hắn.
Diêm Liệt Dương trừng mắt với nàng, không nói gì, trong mắt lại có ẩn ẩn uy hiếp.
Giờ phút này, đứng trước mặt nàng không phải đại thiếu gia Diêm phủ, mà là một vị tướng quân trên chiến trường, một vị tướng quân khí thế bức người.
Bất quá đối với hắn, Bộ Mạch Nhiên như cũ vẫn không hề có cảm giác sợ hãi.
Chưởng quỹ đang đứng ở cầu thang nghe vậy, sắc mặt liền xám như tro tàn, trên mặt, trên trán lần lượt tuôn mồ hôi.
“Tiểu thư, hay là lên lầu đi, ở trên vô cùng an tĩnh, cũng phù hợp với thân phận của người. Gương mặt của lão nhân nhăn nhúm như một đoá hoa cúc....
“Chúng ta ngồi ở nơi này, nói lại nơi này mới là nơi phù hợp với thân phận của ta nhất....” Khoé miệng Bộ Mạch Nhiên lộ ra một nụ cười trào phúng.
Diêm Liệt Dương bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể ngồi xuống theo nàng, thầm than bản thân đã bị nàng ăn gắt gao, cố tình còn không nguyện ý phản kháng, hiển nhiên thích thú.
Không cứu! Hắn trào phúng chính mình.
Lúc này, cửa hậu viện đột nhiên được mở ra, một nữ tử cực kỳ sinh đẹp mặc y phục vàng nhạt đi đến, người này vừa tiến vào đại sảnh, hai tròng mắt đã dán chặt trên người Diêm Liệt Dương.
“Diêm lang! Rốt cuộc chàng cũng chịu đến thăm thiếp! Thiếp rất nhớ chàng, thiếp còn nghĩ rằng chàng đã quên thiếp rồi!.....” Nữ tử lã chã chực khóc nhìn Diêm Liệt Dương, nhìn tư thế kia có lẽ đang chuẩn bị nhào vào lòng hắn, bộ dạng kích động như đã lâu không được gặp tình lang.
Bộ Mạch Nhiên kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này.
Nữ tử này xem ra cũng đã mười bảy, mười tám tuổi, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, đôi mắt dài nhỏ, là mắt một mí, môi tươi đầy đặn như cánh anh đào. Mái tóc đen dài như mây, cắm một trâm châu cài tóc, mỗi bước đi đều phát ra vẻ đẹp chói lọi.
Diêm Liệt Dương không nhận thịnh tình yêu thương nhung nhớ của mỹ nhân, ngược lại không kiên nhẫn phất tay áo, một cái phất tay này, nếu không có chưởng quỹ, nữ nhân này chắc chắn đã bay thẳng vào cửa rồi.
“Ngươi là ai? Ta không biết ngươi.” Diêm Liệt Dương nheo mắt nhìn đối phương hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, quay lại nhìn thấy Bộ Mạch Nhiên đã ngồi trên ghế, bản thân cũng ngồi xuống theo.
“Chàng không biết thiếp?” Nữ tử hét ầm lên, vẻ mặt kích động, trâm cài trên tóc lắc lư qua lại, nhìn có vẻ sắp rớt xuống đất.
“Diêm lang, thiếp là Ánh Mộng, lần trước chàng... Không phải chàng đã cứu thiếp ở ven đường sao? Sau đó, chàng còn dẫn thiếp về nhà mà.” Nàng ta xấu hổ cúi đầu, tựa hồ không có ý tốt, tháo cây trâm cài trên đầu xuống, thấp giọng nói: “Nhìn đi, đây là tín vật chàng trao cho ta.”
“Đây không phải ta đưa.” Diêm Liệt Dương nhếch môi, mặt không thay đổi nhìn nàng ta. Hắn hoàn toàn không có ấn tượng mình có quen biết nữ nhân này, càng miễn bàn là tặng trâm cài đính ước.
Chưởng quỹ đứng một bên sắc mặt tái nhợt, nói: “Mộng nhi à, con đừng ở đây hồ nháo nữa, ngoan, mau trở về phòng đi. Diêm công tử đã nói không phải người đưa thì sẽ không phải, người chắc chắn không nhớ lầm.”
Ánh mắt còn lén liếc Diêm Liệt Dương một cái, thấy mày rậm của hắn nhíu lại, gân bàn tay nổi lên từng đợt, nhanh chóng nhận ra tâm tình hắn thật không tốt, phỏng chừng có liên quan tới vị cô nương trước mắt này.
Trước năm mười lăm tuổi, tinh cách Diêm công tử vô cùng táo bạo, nhưng chỉ cần không xuất hiện lúc hắn đang dùng cơm, chỉ cần trong tay ngươi không có thứ mà hắn nhìn trúng, hắn sẽ rất dễ dãi, điểm này so với tiểu Hầu gia tốt hơn nhiều.
Diêm công tử sau mười lăm tuổi, giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, thâm trầm nội liễm, ngày thường rất ít khi lộ ra bểu tình dư thừa trên mặt, người khác khó mà tiếp cận.
Cho nên lúc này hắn thật lo lắng cho nữ nhỉ nhà mình trong lúc vô ý đắc tội hắn, dù sao, Thông Châu thành là địa bàn của hắn, chỉ càn hắn muốn, không có cái gì không làm được.
“Diêm Hoạ, Diêm Kỳ, có chuyện gì đây?” Diêm Liệt Dương kiềm chế xúc động muốn lật bàn, trầm giọng hỏi.
Diêm Hoạ nhìn Diêm Kỳ, Diêm Kỳ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, là lỗi của thuộc hạ. Tháng trước, ngựa của thuộc hạ đột nhiên nổi điên trê đường, đụng hư không ít đồ, lúc sắp giẫm lên một vị cô nương người liền xuất hiện, đem con ngựa kia chế phục, sau đó cứu vị cô nương kia. Sau đó, thuộc hạ liền đem cô nương còn hoảng loạn về Diêm phủ, cho đến khi nàng ta tỉnh lại mới đưa về nhà, còn tặng nàng ta một cây trâm cài tóc, có lẽ nói không rõ ràng cho nên mới dẫn đến hiểu lầm này.”
Diêm Kỳ kể lại rõ ràng rành mạch, khiến mọi người mình phen bừng tỉnh đại ngộ, thì ra chân tướng là như vậy.
Diêm Liệt Dương hừu lạnh một tiếng, tà tà liếc Diêm Kỳ, thoại lý hữu thoại*, nói: “Ánh mắt của ngươi thật ra rất đặc biệt.”
Diêm Kỳ xấu hổ nhìn hắn, nói: “Thiếu gia, đây chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
Hắn đã trưởng thành, cũng đã nghĩ tới chuyện thành thân, nhưng mấy năm này cùng Diêm Liệt Dương nam chinh bắc chiến, bây giờ, thật vất thiên hạ thái bình, mới có ý tìm một cô nương tốt gây dựng gia đình. Lúc bắt đầu hắn còn cảm thấy Ánh Mộng cô nương này thật ôn nhu, không nghĩ tới ý trung nhân của nàng không phải là mình mà là thiếu gia.......
Cũng đúng, là người bình thường tất nhiên lựa chọn thiếu gia. Nhưng mà Bộ cô nương....
Hắn nhịn không được thở dài trong lòng, vì đường tình nhấp nhô của chủ nhân mình mà cảm thấy lo lắng.
Nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, Diêm Liệt Dương lạnh mặt, cô nương kia thì đã bị chưởng quỹ kéo xuống từ lâu, hai người cũng yên vị chuẩn bị ăn cơm.
Thức ăn trong quán được dọn lên với tốc độ vô cùng nhanh, mới đợi một tí, Diêm Liệt Dương còn chưa kịp mở miệng thì tiểu nhị đã lần lượt dâng thức ăn lên.
Trong mắt Diêm Liệt Dương có chút hờn dỗi, bực mình có người không biết xem ánh mắt người khác.
Bộ Mạch Nhiên không hề nói chuyện, cúi đầu chậm rãi ăn. Một lát sau, thấy Diêm Liệt Dương không ăn gì, mới hỏi: “Ngươi không ăn sao?”
Hỏi xong liền gắp một miếng cải bỏ vào miệng, cuối cùng còn khẽ nhíu mày: cải này hơi già một chút.
“Ta không ăn, không đói bụng, nàng ăn nhiều một chút, đừng dể bị đói.” Thôi, để nàng ăn cho xong đã, mới nói sau.
Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, sau khi ăn xong lại đem tất cả tức ăn bỏ vào một cái bát lớn, bưng ra trước cửa tửu lâu, đặt vào bát của đám khất cái. Thấy bọn họ vui sướng vây đến, Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, ôn nhu nói: “Từ từ, tất cả đều có phần.” Nàng còn đặc biệt chiếu cố mấy hài tử nhỏ tuổi.
Một lát sau, nàng nhìn một khất cái trẻ tuổi ở một góc khuất, đem số cá cuối cùng bỏ vào trong bát của hắn, thấp giọng nói: “Phiền toái ngươi rồi!” Khất cái kia nhận lấy, khuôn mặt đen đúa lộ ra tươi cười.
Từ đầu tới cuối, Diêm Liệt Dương ngồi trong điếm đều nhìn thấy hết, cả thấy khó hiểu.
“sao nàng lại đem thức ăn thừa cho bọn họ?” Diêm Liệt Dương bất mãn nhìn đám khất cái, lại nhìn bộ dáng như ngọc của nàng, không nghĩ ra sao nàng lại giao tiếp cùng bọn họ.
“Đại khái là muốn nhìn thấy ánh mắt cảm kích của bọn họ.” Bộ Mạch Nhiên cười không sao cả, nói: “Năm đó ta cũng làm khất cái, mới biết cái loại tư vị này, cho nên nếu có thể, ta muốn làm nhiều chuyện một chút.”
Những người này, có lẽ một trong số đó có Nhiếp Kinh Vận đi? Chỉ hy vọng không phải hắn.
Diêm Liệt Dương thương tiếc nhìn nàng, đang muốn nói gì đó, Bộ Mạch Nhiên đột nhiên đánh gãy lời hắn, nói: “Chúng ta đi tiếp đi, ta ăn no rồi.” Nói xong còn nhìn hắn tươi cười kỳ lạ.
Diêm Liệt Dương có chút thụ sủng nhược kinh, đang muốn kéo nàng vào lòng, liền phát hiện trên đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều khất cái, giống như là đang chạy nạn, nhanh chóng đem hai người tách ra.
Chờ Diêm Liệt Dương hồi phục tinh thần, đám khất cái trên đường đã biến mất, cũng không còn bóng dáng của Bộ Mạch Nhiên đâu nữa.
________________________________
*Thoại lý hữu thoại: Trong lời nói có ẩn ý.
_______________________________
“Công tử, vẫn vị trí cũ sao?” Chưỡng quỹ nhìn khoảng năm mươi tuổi, lúc này trên trán nhễ nhãi mồ hôi, khom người hỏi, kỳ thật hai mắt đang âm thầm đánh giá Bộ Mạch Nhiên, đặc biệt khi nhìn đến hòm thuốc sau lưng nàng, lại vô cùng kinh ngạc.
“Vô nghĩa!” Diêm Liệt Dương không kiên nhẫn nhìn quanh lầu một một vòng, nhìn đến mấy bàn cơm thừa canh cặn chưa kịp dọn dẹp, mày rậm liền nhíu lại, quay đầu thấy Bộ Mạch Nhiên vẫn bình thản bước đi, hắn lại không dám kéo nàng, chỉ sợ nàng giãy dụa sẽ khiến tay bị thương, để lại một chuỗi đỏ đỏ tím tím.
“Thỉnh bên này!” Chưởng quỹ tự mình tiếp đãi, dẫn hai người đi lên lầu hai. Bộ dáng cung kính vô cùng, có thể nói là nịnh nọt.
Bộ Mạch Nhiên quay đầu nói: “Ta thích ăn ở trong đại sảnh.” Nàng bướng bỉnh nhìn Diêm Liệt Dương.
Diêm Liệt Dương bất đắc dĩ nói: “Ở nhã gian ăn không ngon sao? Nơi đó rất thanh tịnh, thích hợp cho chúng ta nói chuyện.”
“Ta cảm thấy nơi này tốt, dù sao cũng không có gì khác.” Bộ Mạch Nhiên nhìn nhìn hắn.
Diêm Liệt Dương trừng mắt với nàng, không nói gì, trong mắt lại có ẩn ẩn uy hiếp.
Giờ phút này, đứng trước mặt nàng không phải đại thiếu gia Diêm phủ, mà là một vị tướng quân trên chiến trường, một vị tướng quân khí thế bức người.
Bất quá đối với hắn, Bộ Mạch Nhiên như cũ vẫn không hề có cảm giác sợ hãi.
Chưởng quỹ đang đứng ở cầu thang nghe vậy, sắc mặt liền xám như tro tàn, trên mặt, trên trán lần lượt tuôn mồ hôi.
“Tiểu thư, hay là lên lầu đi, ở trên vô cùng an tĩnh, cũng phù hợp với thân phận của người. Gương mặt của lão nhân nhăn nhúm như một đoá hoa cúc....
“Chúng ta ngồi ở nơi này, nói lại nơi này mới là nơi phù hợp với thân phận của ta nhất....” Khoé miệng Bộ Mạch Nhiên lộ ra một nụ cười trào phúng.
Diêm Liệt Dương bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể ngồi xuống theo nàng, thầm than bản thân đã bị nàng ăn gắt gao, cố tình còn không nguyện ý phản kháng, hiển nhiên thích thú.
Không cứu! Hắn trào phúng chính mình.
Lúc này, cửa hậu viện đột nhiên được mở ra, một nữ tử cực kỳ sinh đẹp mặc y phục vàng nhạt đi đến, người này vừa tiến vào đại sảnh, hai tròng mắt đã dán chặt trên người Diêm Liệt Dương.
“Diêm lang! Rốt cuộc chàng cũng chịu đến thăm thiếp! Thiếp rất nhớ chàng, thiếp còn nghĩ rằng chàng đã quên thiếp rồi!.....” Nữ tử lã chã chực khóc nhìn Diêm Liệt Dương, nhìn tư thế kia có lẽ đang chuẩn bị nhào vào lòng hắn, bộ dạng kích động như đã lâu không được gặp tình lang.
Bộ Mạch Nhiên kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này.
Nữ tử này xem ra cũng đã mười bảy, mười tám tuổi, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, đôi mắt dài nhỏ, là mắt một mí, môi tươi đầy đặn như cánh anh đào. Mái tóc đen dài như mây, cắm một trâm châu cài tóc, mỗi bước đi đều phát ra vẻ đẹp chói lọi.
Diêm Liệt Dương không nhận thịnh tình yêu thương nhung nhớ của mỹ nhân, ngược lại không kiên nhẫn phất tay áo, một cái phất tay này, nếu không có chưởng quỹ, nữ nhân này chắc chắn đã bay thẳng vào cửa rồi.
“Ngươi là ai? Ta không biết ngươi.” Diêm Liệt Dương nheo mắt nhìn đối phương hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, quay lại nhìn thấy Bộ Mạch Nhiên đã ngồi trên ghế, bản thân cũng ngồi xuống theo.
“Chàng không biết thiếp?” Nữ tử hét ầm lên, vẻ mặt kích động, trâm cài trên tóc lắc lư qua lại, nhìn có vẻ sắp rớt xuống đất.
“Diêm lang, thiếp là Ánh Mộng, lần trước chàng... Không phải chàng đã cứu thiếp ở ven đường sao? Sau đó, chàng còn dẫn thiếp về nhà mà.” Nàng ta xấu hổ cúi đầu, tựa hồ không có ý tốt, tháo cây trâm cài trên đầu xuống, thấp giọng nói: “Nhìn đi, đây là tín vật chàng trao cho ta.”
“Đây không phải ta đưa.” Diêm Liệt Dương nhếch môi, mặt không thay đổi nhìn nàng ta. Hắn hoàn toàn không có ấn tượng mình có quen biết nữ nhân này, càng miễn bàn là tặng trâm cài đính ước.
Chưởng quỹ đứng một bên sắc mặt tái nhợt, nói: “Mộng nhi à, con đừng ở đây hồ nháo nữa, ngoan, mau trở về phòng đi. Diêm công tử đã nói không phải người đưa thì sẽ không phải, người chắc chắn không nhớ lầm.”
Ánh mắt còn lén liếc Diêm Liệt Dương một cái, thấy mày rậm của hắn nhíu lại, gân bàn tay nổi lên từng đợt, nhanh chóng nhận ra tâm tình hắn thật không tốt, phỏng chừng có liên quan tới vị cô nương trước mắt này.
Trước năm mười lăm tuổi, tinh cách Diêm công tử vô cùng táo bạo, nhưng chỉ cần không xuất hiện lúc hắn đang dùng cơm, chỉ cần trong tay ngươi không có thứ mà hắn nhìn trúng, hắn sẽ rất dễ dãi, điểm này so với tiểu Hầu gia tốt hơn nhiều.
Diêm công tử sau mười lăm tuổi, giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, thâm trầm nội liễm, ngày thường rất ít khi lộ ra bểu tình dư thừa trên mặt, người khác khó mà tiếp cận.
Cho nên lúc này hắn thật lo lắng cho nữ nhỉ nhà mình trong lúc vô ý đắc tội hắn, dù sao, Thông Châu thành là địa bàn của hắn, chỉ càn hắn muốn, không có cái gì không làm được.
“Diêm Hoạ, Diêm Kỳ, có chuyện gì đây?” Diêm Liệt Dương kiềm chế xúc động muốn lật bàn, trầm giọng hỏi.
Diêm Hoạ nhìn Diêm Kỳ, Diêm Kỳ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, là lỗi của thuộc hạ. Tháng trước, ngựa của thuộc hạ đột nhiên nổi điên trê đường, đụng hư không ít đồ, lúc sắp giẫm lên một vị cô nương người liền xuất hiện, đem con ngựa kia chế phục, sau đó cứu vị cô nương kia. Sau đó, thuộc hạ liền đem cô nương còn hoảng loạn về Diêm phủ, cho đến khi nàng ta tỉnh lại mới đưa về nhà, còn tặng nàng ta một cây trâm cài tóc, có lẽ nói không rõ ràng cho nên mới dẫn đến hiểu lầm này.”
Diêm Kỳ kể lại rõ ràng rành mạch, khiến mọi người mình phen bừng tỉnh đại ngộ, thì ra chân tướng là như vậy.
Diêm Liệt Dương hừu lạnh một tiếng, tà tà liếc Diêm Kỳ, thoại lý hữu thoại*, nói: “Ánh mắt của ngươi thật ra rất đặc biệt.”
Diêm Kỳ xấu hổ nhìn hắn, nói: “Thiếu gia, đây chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
Hắn đã trưởng thành, cũng đã nghĩ tới chuyện thành thân, nhưng mấy năm này cùng Diêm Liệt Dương nam chinh bắc chiến, bây giờ, thật vất thiên hạ thái bình, mới có ý tìm một cô nương tốt gây dựng gia đình. Lúc bắt đầu hắn còn cảm thấy Ánh Mộng cô nương này thật ôn nhu, không nghĩ tới ý trung nhân của nàng không phải là mình mà là thiếu gia.......
Cũng đúng, là người bình thường tất nhiên lựa chọn thiếu gia. Nhưng mà Bộ cô nương....
Hắn nhịn không được thở dài trong lòng, vì đường tình nhấp nhô của chủ nhân mình mà cảm thấy lo lắng.
Nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, Diêm Liệt Dương lạnh mặt, cô nương kia thì đã bị chưởng quỹ kéo xuống từ lâu, hai người cũng yên vị chuẩn bị ăn cơm.
Thức ăn trong quán được dọn lên với tốc độ vô cùng nhanh, mới đợi một tí, Diêm Liệt Dương còn chưa kịp mở miệng thì tiểu nhị đã lần lượt dâng thức ăn lên.
Trong mắt Diêm Liệt Dương có chút hờn dỗi, bực mình có người không biết xem ánh mắt người khác.
Bộ Mạch Nhiên không hề nói chuyện, cúi đầu chậm rãi ăn. Một lát sau, thấy Diêm Liệt Dương không ăn gì, mới hỏi: “Ngươi không ăn sao?”
Hỏi xong liền gắp một miếng cải bỏ vào miệng, cuối cùng còn khẽ nhíu mày: cải này hơi già một chút.
“Ta không ăn, không đói bụng, nàng ăn nhiều một chút, đừng dể bị đói.” Thôi, để nàng ăn cho xong đã, mới nói sau.
Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, sau khi ăn xong lại đem tất cả tức ăn bỏ vào một cái bát lớn, bưng ra trước cửa tửu lâu, đặt vào bát của đám khất cái. Thấy bọn họ vui sướng vây đến, Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, ôn nhu nói: “Từ từ, tất cả đều có phần.” Nàng còn đặc biệt chiếu cố mấy hài tử nhỏ tuổi.
Một lát sau, nàng nhìn một khất cái trẻ tuổi ở một góc khuất, đem số cá cuối cùng bỏ vào trong bát của hắn, thấp giọng nói: “Phiền toái ngươi rồi!” Khất cái kia nhận lấy, khuôn mặt đen đúa lộ ra tươi cười.
Từ đầu tới cuối, Diêm Liệt Dương ngồi trong điếm đều nhìn thấy hết, cả thấy khó hiểu.
“sao nàng lại đem thức ăn thừa cho bọn họ?” Diêm Liệt Dương bất mãn nhìn đám khất cái, lại nhìn bộ dáng như ngọc của nàng, không nghĩ ra sao nàng lại giao tiếp cùng bọn họ.
“Đại khái là muốn nhìn thấy ánh mắt cảm kích của bọn họ.” Bộ Mạch Nhiên cười không sao cả, nói: “Năm đó ta cũng làm khất cái, mới biết cái loại tư vị này, cho nên nếu có thể, ta muốn làm nhiều chuyện một chút.”
Những người này, có lẽ một trong số đó có Nhiếp Kinh Vận đi? Chỉ hy vọng không phải hắn.
Diêm Liệt Dương thương tiếc nhìn nàng, đang muốn nói gì đó, Bộ Mạch Nhiên đột nhiên đánh gãy lời hắn, nói: “Chúng ta đi tiếp đi, ta ăn no rồi.” Nói xong còn nhìn hắn tươi cười kỳ lạ.
Diêm Liệt Dương có chút thụ sủng nhược kinh, đang muốn kéo nàng vào lòng, liền phát hiện trên đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều khất cái, giống như là đang chạy nạn, nhanh chóng đem hai người tách ra.
Chờ Diêm Liệt Dương hồi phục tinh thần, đám khất cái trên đường đã biến mất, cũng không còn bóng dáng của Bộ Mạch Nhiên đâu nữa.
________________________________
*Thoại lý hữu thoại: Trong lời nói có ẩn ý.
/42
|