Phương Tốn đến là vì muốn thăm La Khởi. Vị hôn thê bị người khác mang đi ngay tại hì đường, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, mình cũng không thể không ra mặt.
“Khởi nhi…”
“Phương Tốn?”
Nhị tỷ phu tiến vào trong bắt mạch, La Khởi bị La Chẩn cứng rắn đẩy ra khỏi phòng bệnh để hít thở, hai mắt mê man vô hồn khi nhìn thấy thiếu niên tuấn tú kia thì như người chết đuối vớ được một cọng rơm, đưa bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, hỏi bằng giọng khẩn trương, “Hắn sẽ không việc gì chứ? Hắn không có việc gì, đúng không? Đúng không?”
“Đúng.” Phương Tốn đỡ lấy thân thể yếu ớt như không thể chạm vào bởi sợ gãy của nàng, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói, “Hắn không có việc gì.”
“Hắn như vậy là bởi vì ta sao? Bởi vì ta, hắn mới…”
“Tạo hóa trêu ngươi.”
“Không, không, không phải! Vì ta, cũng bởi vì ta, nếu… nếu hắn không có quen biết ta…”
Phương Tốn nghe đôi môi tái nhợt của nàng thốt lên mấy từ này, mắt càng thêm ảm đạm, “Nhưng hắn đã quen biết nàng, hơn nữa, thật sự là chưa từng hối hận. Khởi nhi, nàng cũng đừng hối hận.”
“Nhưng mà…”
“Nàng không nên phủ định rằng các người đã từng có thời gian rất vui vẻ, hơn nữa, phải cố gắng khi hắn vẫn còn đang sống sót.” Phương Tốn nhẹ nhàng ôm thân thể run rẩy sợ sệt của nàng vào lòng, “Bình tĩnh lại đi, Khởi nhi, nếu nàng muốn Nhị Hoàng tử bình an vượt qua, đầu tiên là nàng phải bình tĩnh.”
“Phương Tốn, ta…”
“Những chuyện khác, không vội.” Nàng muốn nói gì đó lại bị cái lắc đầu của hắn ngăn lại, “Ngay lúc này, mỗi người chúng ta ngoài việc toàn tâm toàn ý chờ mong Nhị Hoàng tử bình an vô sự thì đừng nghĩ đến chuyện gì khác.”
***
Nếu không có Lương Chi Tâm si ngốc nhưng được ông Trời sủng ái ở đây thì không thể nghi ngờ gì là Ngọc Vô Thụ chắc chắn đã chết.
Nhưng cứu được một mạng trở về, lại không cứu được một trái tim đã cam chịu chết.
Dùng Hoán Hồn Thảo để trị liệu thân thể bị thương nặng, rồi dùng kim khâu lại, sau một ngày một đêm, Lương Chi Hành làm xong chuyện một đại phu cần làm, trở ra gặp Đại Hoàng tử đang đứng ngay trước cửa, nói: “Thương thế trên người Nhị Hoàng tử còn có điểm đáng ngại.”
“Tốt như vậy sao còn đáng ngại?” Đại Hoàng tử thoạt tiên không nghe ra ẩn ý.
“Tất cả bây giờ đều phải dựa vào ý chí muốn sống của Nhị Hoàng tử, nếu hắn không muốn tỉnh lại, Đại La thần tiên cũng không cứu được.”
“Bổn vương đã hiểu. Đa tạ Lương đại phu cứu gia đệ, mời các vị quay về.”
Mọi người đều sửng sốt. La Chẩn nhướn mày, “Đại Hoàng tử, ý ngài là ‘mọi người’ chúng ta quay về hết?”
“Đúng, mọi người.” Đại Hoàng tử nói. “Bao gồm lệnh muội.”
“Ngài không muốn cứu Nhị Hoàng tử nữa?”
“Bổn vương đương nhiên muốn chứ, nhưng bổn vương sẽ dựa vào chính mình.” Đại Hoàng tử nói:
“Lệnh muội có mặt ở đây thì có lẽ Vô Thụ sẽ sớm tỉnh lại thật. Nhưng để cho một nữ tử đã cùng người khác ký kết hôn ước ngồi canh giữ bên giường Vô Thụ, chưa nói đến chuyện làm hỏng danh tiết lệnh muội, cõi lòng Vô Thụ mang đầy hy vọng mà tỉnh lại, rồi lại phải đối mặt với sự thật mà hắn cần lấy rượu để quên đi, nghĩa là muốn trái tim của hắn chết lần thứ hai nữa sao? Thay vì như thế, bổn vương tình nguyện lấy tình thân để khiến cho Vô Thụ tỉnh lại, cho dù phải tốn bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, nếu… có chuyện ngoài ý muốn, coi như là kiếp số Vô Thụ phải chịu.”
La Chẩn nghe thì hiểu ngay, những người khác nghe cũng hiểu được. Đây là Đại Hoàng tử muốn La Khởi đưa ra lựa chọn ngay lúc này.
Nếu muốn cứu Vô Thụ, nhất định phải lấy một tâm một lòng đến cứu, nếu không, đơn giản nên rời xa hoàn toàn, không xuất hiện nữa.
La Khởi ngồi tĩnh lặng một lúc lâu rồi ngước một đôi mắt đầy vẻ hoang mang lên, mở miệng muốn nói, lại nhất thời không thể đưa ra một quyết định dứt khoát, ngậm miệng không nói nữa.
Phương Tốn sắc mặt lạnh lẽo đứng lặng một bên, khó nhìn ra được là trong mắt có tình cảm gì.
“Tam tiểu thư, mời về đi thôi, cho dù từ nay ngươi không xuất hiện nữa, bổn vương cũng sẽ không nổi nóng đi tìm La gia để gây sự, điểm đúng sai ấy bổn vương vẫn còn phân định rạch ròi. Nhưng nếu ngươi xuất hiện rồi sau đó rời đi, sợ là tính tình bổn vương không có tốt đến nỗi trơ mắt nhìn huynh đệ mình bị người ta xát muối lên vết thương như vậy.”
“Nếu như thế, chúng ta cáo từ.” Nếu người ta đã không giữ khách, La Chẩn liền kéo tiểu muội bước đi.
Ra khỏi đại môn Vương phủ, đến trước xe kiệu của nhà mình, La Khởi chợt ngừng bước chân, “Tỷ tỷ, các ngươi đi về trước, ta muốn đi một mình một chút.”
“Một mình sao?”
“Phải” La Khởi gật đầu, “Thật sự muội muốn một mình đi một đoạn đường thử xem.”
“… Cũng tốt.” La Chẩn vỗ vỗ vai nàng, nhờ tướng công giúp đỡ tiến vào trong xe, cũng trao cho Phương Tốn một ánh mắt trước khi màn rèm buông xuống, người sau hiểu ý gật đầu.
***
Dọc theo phố dài phồn hoa tới ngõ nhỏ không người, từ bờ sông trong vắt đi thong thả đến cạnh bờ hồ, khi thấy vẻ mặt người đang đi phía trước có biểu hiện mỏi mệt rõ rệt mà vẫn không chịu dừng lại, Phương Tốn nãy giờ vẫn kín đáo đi theo phía sau cuối cùng đành phải tiến lại gần, giơ cánh tay cản nàng lại.
“Khởi nhi, dừng lại.”
Đôi mắt mông lung của La Khởi định thần lại, “Phương Tốn.”
“Thật ra thì cũng không khó lựa chọn đến vậy.” vẻ mặt Phương Tốn lúc này y như ông cụ non, ý tứ bi ai hàm xúc rõ ràng, “Nàng chỉ cần trả lời ta, nếu lúc này người nằm ở trên giường đấu tranh với cái chết là ta, nàng sẽ như thế nào? Nếu lúc này ta chết đi, nàng sẽ như thế nào?”
“… Ngươi đang muốn nói cái gì?”
“Nếu lúc này ta chết đi, nàng sẽ như thế nào? Sẽ thương tâm chứ? Sẽ khổ sở chứ? Sẽ cùng Ngọc Vô Thụ làm đôi chim liền cánh chứ?”
“Ngươi nói cái gì vậy?!” Khuôn mặt ảm đạm bấy lâu của La Khởi giờ vì tức giận mà hiện rõ ra mặt, “Lúc này sao ngươi lại có thể nói như vậy?”
“Trả lời ta, Khởi nhi.”
“Ngươi… Ta đương nhiên sẽ thương tâm, sẽ khổ sở! Nếu… nếu ngươi có gì bất trắc, sao ta vẫn có thể cùng Vô Thụ làm đôi chim liền cánh được chứ? Sao ngươi lại có ý nghĩ tồi tệ về ta như thế?”
“Như vậy, nếu như là Ngọc Vô Thụ thì sao?”
“Cái gì?”
“Nếu Ngọc Vô Thụ không sống được?”
Sắc mặt La Khởi trắng nhợt.
“… Ta hiểu rồi.” Phương Tốn cười một cách vô lực, “Khởi nhi, nàng vẫn không rõ sao?”
Ánh mắt La Khởi sâu thẳm, “Nói cho rõ đi.”
“Khởi nhi, nàng thích ta.”
“Phải.” Nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của hắn, La Khởi gật đầu, “Nếu không thích, sao ta lại gả cho ngươi?”
“Cả đời này, có lẽ nàng sẽ thích rất nhiều người.”
“… Thì sao?”
“Nhưng nàng chỉ yêu mỗi Ngọc Vô Thụ.” Lời này nói ra, nỗi cay đắng khôn cùng đã từ môi Phương Tốn chảy qua yết hầu thấm sâu vào tận đáy lòng.
“Thích là gợn sóng nổi bên vòng ngoài của hồ, trôi nổi lan tỏa hời hợt rồi tan biến chứ không hề tới được chỗ sâu nhất trong tâm vòng xoáy. Mà chỗ sâu nhất trong tâm nàng chỉ chứa được Ngọc Vô Thụ. Nếu thương thế của hắn trở nặng không chữa khỏi được, nàng sẽ không thương tâm, sẽ không khổ sở, bởi vì, nàng sẽ đi theo hắn.”
“Phương Tốn, ta… có hai vị tỷ phu của ta ở đây, hắn sẽ không gặp nguy hiểm, hôn ước của chúng ta…”
“Đừng tự lừa gạt mình nữa, Khởi nhi.” Phương Tốn lắc đầu, “Cũng đừng lo lắng cho ta. Ta sẽ không mượn rượu giải sầu, sẽ không say sưa mà phí hoài bản thân mình. Nhưng nàng phải biết một điều: ta yêu nàng, không hề ít hơn Ngọc Vô Thụ.”
La Khởi chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú, nuốt vào lời “Thực xin lỗi” đã ra tới cửa miệng. Lúc này, một ngàn một vạn lần nói lên tiếng đó cũng không làm được gì, với ngạo khí của hắn thì càng không cần kia lời xin lỗi cứng nhắc kia.
Thật ra, nàng cũng muốn nói cho hắn biết, bối rối và chần chừ của nàng cũng không phải chỉ vì sợ tổn thương hắn, mà thật sự là lựa chọn lúc này khó cả đôi đường. Bởi vì nàng phát hiện, tình cảm của nàng đối với hắn đã sâu hơn nàng nghĩ.
Nhưng, một chuyện như thế, không thể nói, cũng không nên nói.
“Khởi nhi…”
“Phương Tốn?”
Nhị tỷ phu tiến vào trong bắt mạch, La Khởi bị La Chẩn cứng rắn đẩy ra khỏi phòng bệnh để hít thở, hai mắt mê man vô hồn khi nhìn thấy thiếu niên tuấn tú kia thì như người chết đuối vớ được một cọng rơm, đưa bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, hỏi bằng giọng khẩn trương, “Hắn sẽ không việc gì chứ? Hắn không có việc gì, đúng không? Đúng không?”
“Đúng.” Phương Tốn đỡ lấy thân thể yếu ớt như không thể chạm vào bởi sợ gãy của nàng, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói, “Hắn không có việc gì.”
“Hắn như vậy là bởi vì ta sao? Bởi vì ta, hắn mới…”
“Tạo hóa trêu ngươi.”
“Không, không, không phải! Vì ta, cũng bởi vì ta, nếu… nếu hắn không có quen biết ta…”
Phương Tốn nghe đôi môi tái nhợt của nàng thốt lên mấy từ này, mắt càng thêm ảm đạm, “Nhưng hắn đã quen biết nàng, hơn nữa, thật sự là chưa từng hối hận. Khởi nhi, nàng cũng đừng hối hận.”
“Nhưng mà…”
“Nàng không nên phủ định rằng các người đã từng có thời gian rất vui vẻ, hơn nữa, phải cố gắng khi hắn vẫn còn đang sống sót.” Phương Tốn nhẹ nhàng ôm thân thể run rẩy sợ sệt của nàng vào lòng, “Bình tĩnh lại đi, Khởi nhi, nếu nàng muốn Nhị Hoàng tử bình an vượt qua, đầu tiên là nàng phải bình tĩnh.”
“Phương Tốn, ta…”
“Những chuyện khác, không vội.” Nàng muốn nói gì đó lại bị cái lắc đầu của hắn ngăn lại, “Ngay lúc này, mỗi người chúng ta ngoài việc toàn tâm toàn ý chờ mong Nhị Hoàng tử bình an vô sự thì đừng nghĩ đến chuyện gì khác.”
***
Nếu không có Lương Chi Tâm si ngốc nhưng được ông Trời sủng ái ở đây thì không thể nghi ngờ gì là Ngọc Vô Thụ chắc chắn đã chết.
Nhưng cứu được một mạng trở về, lại không cứu được một trái tim đã cam chịu chết.
Dùng Hoán Hồn Thảo để trị liệu thân thể bị thương nặng, rồi dùng kim khâu lại, sau một ngày một đêm, Lương Chi Hành làm xong chuyện một đại phu cần làm, trở ra gặp Đại Hoàng tử đang đứng ngay trước cửa, nói: “Thương thế trên người Nhị Hoàng tử còn có điểm đáng ngại.”
“Tốt như vậy sao còn đáng ngại?” Đại Hoàng tử thoạt tiên không nghe ra ẩn ý.
“Tất cả bây giờ đều phải dựa vào ý chí muốn sống của Nhị Hoàng tử, nếu hắn không muốn tỉnh lại, Đại La thần tiên cũng không cứu được.”
“Bổn vương đã hiểu. Đa tạ Lương đại phu cứu gia đệ, mời các vị quay về.”
Mọi người đều sửng sốt. La Chẩn nhướn mày, “Đại Hoàng tử, ý ngài là ‘mọi người’ chúng ta quay về hết?”
“Đúng, mọi người.” Đại Hoàng tử nói. “Bao gồm lệnh muội.”
“Ngài không muốn cứu Nhị Hoàng tử nữa?”
“Bổn vương đương nhiên muốn chứ, nhưng bổn vương sẽ dựa vào chính mình.” Đại Hoàng tử nói:
“Lệnh muội có mặt ở đây thì có lẽ Vô Thụ sẽ sớm tỉnh lại thật. Nhưng để cho một nữ tử đã cùng người khác ký kết hôn ước ngồi canh giữ bên giường Vô Thụ, chưa nói đến chuyện làm hỏng danh tiết lệnh muội, cõi lòng Vô Thụ mang đầy hy vọng mà tỉnh lại, rồi lại phải đối mặt với sự thật mà hắn cần lấy rượu để quên đi, nghĩa là muốn trái tim của hắn chết lần thứ hai nữa sao? Thay vì như thế, bổn vương tình nguyện lấy tình thân để khiến cho Vô Thụ tỉnh lại, cho dù phải tốn bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, nếu… có chuyện ngoài ý muốn, coi như là kiếp số Vô Thụ phải chịu.”
La Chẩn nghe thì hiểu ngay, những người khác nghe cũng hiểu được. Đây là Đại Hoàng tử muốn La Khởi đưa ra lựa chọn ngay lúc này.
Nếu muốn cứu Vô Thụ, nhất định phải lấy một tâm một lòng đến cứu, nếu không, đơn giản nên rời xa hoàn toàn, không xuất hiện nữa.
La Khởi ngồi tĩnh lặng một lúc lâu rồi ngước một đôi mắt đầy vẻ hoang mang lên, mở miệng muốn nói, lại nhất thời không thể đưa ra một quyết định dứt khoát, ngậm miệng không nói nữa.
Phương Tốn sắc mặt lạnh lẽo đứng lặng một bên, khó nhìn ra được là trong mắt có tình cảm gì.
“Tam tiểu thư, mời về đi thôi, cho dù từ nay ngươi không xuất hiện nữa, bổn vương cũng sẽ không nổi nóng đi tìm La gia để gây sự, điểm đúng sai ấy bổn vương vẫn còn phân định rạch ròi. Nhưng nếu ngươi xuất hiện rồi sau đó rời đi, sợ là tính tình bổn vương không có tốt đến nỗi trơ mắt nhìn huynh đệ mình bị người ta xát muối lên vết thương như vậy.”
“Nếu như thế, chúng ta cáo từ.” Nếu người ta đã không giữ khách, La Chẩn liền kéo tiểu muội bước đi.
Ra khỏi đại môn Vương phủ, đến trước xe kiệu của nhà mình, La Khởi chợt ngừng bước chân, “Tỷ tỷ, các ngươi đi về trước, ta muốn đi một mình một chút.”
“Một mình sao?”
“Phải” La Khởi gật đầu, “Thật sự muội muốn một mình đi một đoạn đường thử xem.”
“… Cũng tốt.” La Chẩn vỗ vỗ vai nàng, nhờ tướng công giúp đỡ tiến vào trong xe, cũng trao cho Phương Tốn một ánh mắt trước khi màn rèm buông xuống, người sau hiểu ý gật đầu.
***
Dọc theo phố dài phồn hoa tới ngõ nhỏ không người, từ bờ sông trong vắt đi thong thả đến cạnh bờ hồ, khi thấy vẻ mặt người đang đi phía trước có biểu hiện mỏi mệt rõ rệt mà vẫn không chịu dừng lại, Phương Tốn nãy giờ vẫn kín đáo đi theo phía sau cuối cùng đành phải tiến lại gần, giơ cánh tay cản nàng lại.
“Khởi nhi, dừng lại.”
Đôi mắt mông lung của La Khởi định thần lại, “Phương Tốn.”
“Thật ra thì cũng không khó lựa chọn đến vậy.” vẻ mặt Phương Tốn lúc này y như ông cụ non, ý tứ bi ai hàm xúc rõ ràng, “Nàng chỉ cần trả lời ta, nếu lúc này người nằm ở trên giường đấu tranh với cái chết là ta, nàng sẽ như thế nào? Nếu lúc này ta chết đi, nàng sẽ như thế nào?”
“… Ngươi đang muốn nói cái gì?”
“Nếu lúc này ta chết đi, nàng sẽ như thế nào? Sẽ thương tâm chứ? Sẽ khổ sở chứ? Sẽ cùng Ngọc Vô Thụ làm đôi chim liền cánh chứ?”
“Ngươi nói cái gì vậy?!” Khuôn mặt ảm đạm bấy lâu của La Khởi giờ vì tức giận mà hiện rõ ra mặt, “Lúc này sao ngươi lại có thể nói như vậy?”
“Trả lời ta, Khởi nhi.”
“Ngươi… Ta đương nhiên sẽ thương tâm, sẽ khổ sở! Nếu… nếu ngươi có gì bất trắc, sao ta vẫn có thể cùng Vô Thụ làm đôi chim liền cánh được chứ? Sao ngươi lại có ý nghĩ tồi tệ về ta như thế?”
“Như vậy, nếu như là Ngọc Vô Thụ thì sao?”
“Cái gì?”
“Nếu Ngọc Vô Thụ không sống được?”
Sắc mặt La Khởi trắng nhợt.
“… Ta hiểu rồi.” Phương Tốn cười một cách vô lực, “Khởi nhi, nàng vẫn không rõ sao?”
Ánh mắt La Khởi sâu thẳm, “Nói cho rõ đi.”
“Khởi nhi, nàng thích ta.”
“Phải.” Nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của hắn, La Khởi gật đầu, “Nếu không thích, sao ta lại gả cho ngươi?”
“Cả đời này, có lẽ nàng sẽ thích rất nhiều người.”
“… Thì sao?”
“Nhưng nàng chỉ yêu mỗi Ngọc Vô Thụ.” Lời này nói ra, nỗi cay đắng khôn cùng đã từ môi Phương Tốn chảy qua yết hầu thấm sâu vào tận đáy lòng.
“Thích là gợn sóng nổi bên vòng ngoài của hồ, trôi nổi lan tỏa hời hợt rồi tan biến chứ không hề tới được chỗ sâu nhất trong tâm vòng xoáy. Mà chỗ sâu nhất trong tâm nàng chỉ chứa được Ngọc Vô Thụ. Nếu thương thế của hắn trở nặng không chữa khỏi được, nàng sẽ không thương tâm, sẽ không khổ sở, bởi vì, nàng sẽ đi theo hắn.”
“Phương Tốn, ta… có hai vị tỷ phu của ta ở đây, hắn sẽ không gặp nguy hiểm, hôn ước của chúng ta…”
“Đừng tự lừa gạt mình nữa, Khởi nhi.” Phương Tốn lắc đầu, “Cũng đừng lo lắng cho ta. Ta sẽ không mượn rượu giải sầu, sẽ không say sưa mà phí hoài bản thân mình. Nhưng nàng phải biết một điều: ta yêu nàng, không hề ít hơn Ngọc Vô Thụ.”
La Khởi chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú, nuốt vào lời “Thực xin lỗi” đã ra tới cửa miệng. Lúc này, một ngàn một vạn lần nói lên tiếng đó cũng không làm được gì, với ngạo khí của hắn thì càng không cần kia lời xin lỗi cứng nhắc kia.
Thật ra, nàng cũng muốn nói cho hắn biết, bối rối và chần chừ của nàng cũng không phải chỉ vì sợ tổn thương hắn, mà thật sự là lựa chọn lúc này khó cả đôi đường. Bởi vì nàng phát hiện, tình cảm của nàng đối với hắn đã sâu hơn nàng nghĩ.
Nhưng, một chuyện như thế, không thể nói, cũng không nên nói.
/72
|