“Chẳng có lí do.” Đôi môi mỏng tang của Bắc Thần Ngạo chẳng hề do dự nhả ra đúng bốn từ đơn giản.
Tô Duyệt Duyệt trợn mắt, cô bắt đầu cảm thấy rằng mình và hắn hình như không thể hiểu nổi nhau.
“Ngươi không nói thì cũng đành, nhưng còn việc ngươi – một tên yêu râu xanh, ta sẽ không giấu cho ngươi nữa, bởi ta không muốn phải nhìn trinh tiết của các cô gái tiếp tục bị bại hoại dưới tay ngươi.” Tô Duyệt Duyệt vừa dứt lời, lập tức quay đầu toan bỏ đi.
Bắc Thần Ngạo lạnh lẽo nhìn theo, Tô Duyệt Duyệt còn chưa bước tới cửa, đã bị một bàn tay chắc khỏe kéo lại, đôi môi lạnh giá ấy khóa chặt lấy miệng cô đang chuẩn bị há hốc vì kinh ngạc.
Cô sực tỉnh, ngay lập tức kháng cự lại vòng tay của Bắc Thần Ngạo, Bắc Thần Ngạo khéo léo khóa chặt hai tay của cô, nhanh nhẹn ép cô vào cánh cửa.
“Không… Cút ra…” Tô Duyệt Duyệt ngọ nguậy đầu kháng cự, quyết né tránh những cái hôn điên cuồng của hắn.
Bắc Thần Ngạo điên rồi sao? Sao hắn lại dám như vậy, chẳng nhẽ thú tính của hắn lại tái phát rồi!
Bắc Thần Ngạo dùng một tay giữ, một tay còn lại tóm chặt lấy cằm cô, không để cô trốn thoát, hắn tiếp tục hôn hít, những nụ hôn điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cô, những cái nút giận dữ hằn lên bờ môi mềm mại.
“A…”
Bị đau, Tô Duyệt Duyệt không kìm được kêu lên, cái lưỡi mạnh mẽ chớp lấy cơ hội mà luồn sâu vào cái miêng còn thơm mùi gỗ đàn hương, tóm gọn lấy cái lưỡi mềm như bún, hắn mút điên cuồng, chỉ còn mỗi nước chưa cắn đứt lưỡi của cô.
Hắn hít hà không biết chán mùi hương ngọt ngào của cô, nữ nhi trong lòng hắn, nàng ngọt ngào thanh khiết như vậy sao, giống như thác nước tinh khiết chưa bị vấy bẩn, nếu năm đó chức thái tử của hắn không bị phế, thì Tô Duyệt Duyệt ắt đã là nữ nhân của hắn, Bắc Thần Hàn đừng hòng động tới.
Sự kháng cự của cô, càng khiến lửa dục trong hắn dâng lên như sóng, từng đợt từng đợt cuộn trào lên mãnh liệt.
Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn có thể cảm thấy chỗ đó của hắn đang căng cứng chạm cả vào dưới eo cô, trong đầu như vang lên một hồi chuông báo động, chẳng biết sức lực từ đâu tới, cô đẩy mạnh hắn ra.
“Bắc Thần Ngạo, ngươi thôi ngay…” Tô Duyệt Duyệt đưa tay lên miệng, ra sức chà như muốn xóa sạch những vết tích hắn để lại.
Bắc Thần Ngạo mím môi, đôi tay mạnh mẽ vùng tới, ôm chặt lấy thân hình đang ra sức vẫy vùng của cô.
“Đừng động đậy, cho ta mượn vai.” Bắc Thần Ngạo thấp giọng, gục cằm lên vai cô, tuy vậy những lời anh ta nói hoàn toàn không thấm tháp gì với Tô Duyệt Duyệt, trước sự kháng cự quyết liệt của cô, hắn bất lực điểm vào huyệt.
“Ta nói rồi, ta thích những cô gái thông minh.” Bắc Thần Ngạo thì thầm vào tai cô, sau đó an tâm tận hưởng bờ vai của nữ nhi trong mộng, hắn tha thiết hít hà hương thơm đang tỏa ra từ người cô.
Tô Duyệt Duyệt nộ khí xung thiên, trong lòng hết sức lo lắng, cô không biết Bắc Thần Ngạo rốt cuộc muốn làm gì, nói thật ra, cô hoàn toàn không thể nắm bắt nổi con người hắn, luôn có cảm giác hắn đang rất giận dữ, giống như một vết thương dai dẳng, khiến hắn phải cô độc giải thoát mình trong dục thú.
Từ cơ thể hắn, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự cô đơn, đau khổ,
Cô thật sự nhạy cảm với hai thứ cảm giác ấy, bởi cô hai mươi năm nay cũng sống trong cô độc và đau khổ như thế.
Cô từ nhỏ đã là cô nhi, mười mấy tuổi đã bị tống vào tổ chức, bắt đầu sống với những bài luyện tập máu lạnh, nên cô rất hiểu cái cảm giác cô đơn ấy, cái cảm giác mà Bắc Thần Ngạo đang phải chịu đựng.
Sự cô đơn của hắn, khiến cô có cảm giác đau xót thay, rốt cuộc hắn đã trải qua những chuyện gì, tại sao cô không thể cảm nhận thấy chút hơi ấm nào từ cơ thể hắn?
_Gấu_
Tô Duyệt Duyệt trợn mắt, cô bắt đầu cảm thấy rằng mình và hắn hình như không thể hiểu nổi nhau.
“Ngươi không nói thì cũng đành, nhưng còn việc ngươi – một tên yêu râu xanh, ta sẽ không giấu cho ngươi nữa, bởi ta không muốn phải nhìn trinh tiết của các cô gái tiếp tục bị bại hoại dưới tay ngươi.” Tô Duyệt Duyệt vừa dứt lời, lập tức quay đầu toan bỏ đi.
Bắc Thần Ngạo lạnh lẽo nhìn theo, Tô Duyệt Duyệt còn chưa bước tới cửa, đã bị một bàn tay chắc khỏe kéo lại, đôi môi lạnh giá ấy khóa chặt lấy miệng cô đang chuẩn bị há hốc vì kinh ngạc.
Cô sực tỉnh, ngay lập tức kháng cự lại vòng tay của Bắc Thần Ngạo, Bắc Thần Ngạo khéo léo khóa chặt hai tay của cô, nhanh nhẹn ép cô vào cánh cửa.
“Không… Cút ra…” Tô Duyệt Duyệt ngọ nguậy đầu kháng cự, quyết né tránh những cái hôn điên cuồng của hắn.
Bắc Thần Ngạo điên rồi sao? Sao hắn lại dám như vậy, chẳng nhẽ thú tính của hắn lại tái phát rồi!
Bắc Thần Ngạo dùng một tay giữ, một tay còn lại tóm chặt lấy cằm cô, không để cô trốn thoát, hắn tiếp tục hôn hít, những nụ hôn điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cô, những cái nút giận dữ hằn lên bờ môi mềm mại.
“A…”
Bị đau, Tô Duyệt Duyệt không kìm được kêu lên, cái lưỡi mạnh mẽ chớp lấy cơ hội mà luồn sâu vào cái miêng còn thơm mùi gỗ đàn hương, tóm gọn lấy cái lưỡi mềm như bún, hắn mút điên cuồng, chỉ còn mỗi nước chưa cắn đứt lưỡi của cô.
Hắn hít hà không biết chán mùi hương ngọt ngào của cô, nữ nhi trong lòng hắn, nàng ngọt ngào thanh khiết như vậy sao, giống như thác nước tinh khiết chưa bị vấy bẩn, nếu năm đó chức thái tử của hắn không bị phế, thì Tô Duyệt Duyệt ắt đã là nữ nhân của hắn, Bắc Thần Hàn đừng hòng động tới.
Sự kháng cự của cô, càng khiến lửa dục trong hắn dâng lên như sóng, từng đợt từng đợt cuộn trào lên mãnh liệt.
Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn có thể cảm thấy chỗ đó của hắn đang căng cứng chạm cả vào dưới eo cô, trong đầu như vang lên một hồi chuông báo động, chẳng biết sức lực từ đâu tới, cô đẩy mạnh hắn ra.
“Bắc Thần Ngạo, ngươi thôi ngay…” Tô Duyệt Duyệt đưa tay lên miệng, ra sức chà như muốn xóa sạch những vết tích hắn để lại.
Bắc Thần Ngạo mím môi, đôi tay mạnh mẽ vùng tới, ôm chặt lấy thân hình đang ra sức vẫy vùng của cô.
“Đừng động đậy, cho ta mượn vai.” Bắc Thần Ngạo thấp giọng, gục cằm lên vai cô, tuy vậy những lời anh ta nói hoàn toàn không thấm tháp gì với Tô Duyệt Duyệt, trước sự kháng cự quyết liệt của cô, hắn bất lực điểm vào huyệt.
“Ta nói rồi, ta thích những cô gái thông minh.” Bắc Thần Ngạo thì thầm vào tai cô, sau đó an tâm tận hưởng bờ vai của nữ nhi trong mộng, hắn tha thiết hít hà hương thơm đang tỏa ra từ người cô.
Tô Duyệt Duyệt nộ khí xung thiên, trong lòng hết sức lo lắng, cô không biết Bắc Thần Ngạo rốt cuộc muốn làm gì, nói thật ra, cô hoàn toàn không thể nắm bắt nổi con người hắn, luôn có cảm giác hắn đang rất giận dữ, giống như một vết thương dai dẳng, khiến hắn phải cô độc giải thoát mình trong dục thú.
Từ cơ thể hắn, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự cô đơn, đau khổ,
Cô thật sự nhạy cảm với hai thứ cảm giác ấy, bởi cô hai mươi năm nay cũng sống trong cô độc và đau khổ như thế.
Cô từ nhỏ đã là cô nhi, mười mấy tuổi đã bị tống vào tổ chức, bắt đầu sống với những bài luyện tập máu lạnh, nên cô rất hiểu cái cảm giác cô đơn ấy, cái cảm giác mà Bắc Thần Ngạo đang phải chịu đựng.
Sự cô đơn của hắn, khiến cô có cảm giác đau xót thay, rốt cuộc hắn đã trải qua những chuyện gì, tại sao cô không thể cảm nhận thấy chút hơi ấm nào từ cơ thể hắn?
_Gấu_
/226
|